Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Chương 355: Kẻ Phá Rối
H
ạng Long Uyên cảm thấy hơi sửng sốt, y cười khẽ nói:
- Kính xin công chúa ban đề!
Tiểu cung nữ mỉm cười nói:
- Xin hỏi Thế tử, nếu như túi tiền của ngài bị mất, ngài sẽ làm gì?
Vấn đề này Hạng Long Uyên đã nghe tiểu cung nữ hỏi qua bốn năm mươi người khác rồi, cho nên y đã sớm chuẩn bị kỹ. Y mở miệng nói:
- Nếu túi tiền của ta mất, tất nhiên sẽ ra lệnh cho hạ nhân tìm trở về!
Tiểu cung nữ khẽ gật đầu, coi như miễn cưỡng vượt qua câu hỏi đầu tiên, nàng lại nói tiếp:
- Câu hỏi thứ hai, Thế tử có cho rằng đàn ông phải có tam thê tứ thiếp, thê thiếp thành đàn không?
Câu hỏi này giống như đang kiểm tra xem Phò mã tương lai có thành tâm đối với công chúa hay không. Hạng Long Uyên cũng không dám tùy tiện, y suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tại hạ nghĩ rằng có nên hay không đều do cá nhân, mà tại hạ tuyệt đối sẽ dành tình cảm cho một người, đời này chỉ kết hôn với một thê tử!
"Đây đúng là mở to mắt nói lời bịa đặt, nếu cha ngươi soán vị thành công thì tương lai chính ngươi sẽ là Hoàng thượng. Đến lúc đó ngươi có thể dốc hết tình cảm cho một người sao? Không nghĩ tam thê tứ thiếp à?" Trong lòng Triệu Tử Văn thầm khinh bỉ, đây rõ ràng là một đám người đáng khinh.
Câu hỏi này sau khi được hơn bốn năm chục người trả lời thì đám người còn lại đều hiểu rõ, công chúa đặt ra vấn đề này nhất định muốn tìm cho mình một vị Phò mã chung thủy.
Hưng Bình công chúa vẫn ngồi sau bức rèm như tiên tử, nàng lẳng lặng ngồi sau bức rèm, không có bất kỳ điều gì tác động đến tiếng lòng của đám người ở đây.
Tiểu cung nữ thấy công chúa điện hạ không có phản ứng gì thì tiếp tục hỏi:
- Câu hỏi thứ ba: Nếu có thể quay ngược thời gian, Thế tử muốn trở về đâu?
"Trở lại đâu sao?" Hạng Long Uyên thở dài thật sâu nói:
- Nếu có thể quay ngược thời gian, ta hy vọng mình sẽ được quay về nhà!
"Về nhà làm gì?" Trong lòng tiểu cung nữ cũng có chút nghi hoặc, nàng hỏi tiếp:
- Thế tử vì sao lại muốn trở về nhà mình?
Tiểu cung nữ tuyệt đối không dám tự tiện đặt ra những câu hỏi, cho nên vấn đề này chắc chắn đã được gói gọn trong câu hỏi thứ ba.
Hạng Long Uyên tâm tư cực kỳ tinh tế, trong mắt lóe lên hào quang, vẻ mặt y đột nhiên trở nên chán nản:
- Vì năm xưa khi mẫu thân ốm liệt giường thì ta vẫn còn quá nhỏ nên không thể chăm sóc được. Khi mẫu phi trải qua cơn bệnh thì bỏ ta mà đi, cho nên ta rất hy vọng có thể quay trở về khoảng thời gian mẫu phi bệnh nặng, dù không thể chạy chữa cho bà, ta cũng muốn ở bên cạnh bầu bạn để bà vui!
Nói đến đây, Hạng Long Uyên muốn nói lại thôi, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Tiểu cung nữ cũng là một cô gái có tình cảm, nghe nói như vậy thì không khỏi rơi lệ, bộ dáng giống như cảm động muốn chết đến nơi.
Đúng là một người con có hiếu, cũng là một vị công tử hào hoa phong nhã, trong lòng ai cũng không khỏi thầm khen. Hơn nữa hắn lại có thân phận là Thế tử, chỉ sợ vị trí Phò mã này rất có thể đã bị Hạng Long Uyên đoạt mất.
Cao, quả thật rất cao! Triệu Tử Văn không thể không bội phục tâm cơ và hành động của Hạng Long Uyên. Chỉ cần cái danh người con có hiếu cũng nhất định có thể chiếm được cảm tình của Hưng Bình công chúa.
Trong tấm rèm có thể nhìn thấu, vẻ mặt Hưng Bình công chúa vẫn không có bất kỳ rung động nào.
Hạng Long Uyên cũng không phải muốn đứng nhìn tiểu cung nữ cảm động rơi nước mắt. Thần sắc của y lóe lên chút thất vọng nhưng lại biến mất trong nháy mắt, lại làm ra bộ dạng lặng lẽ và đau thương.
Tiểu cung nữ cũng không biết thái độ của Hưng Bình công chúa thế nào, nàng thò cái đầu nhỏ nhắn vào trong tấm rèm cùng Hưng Bình công chúa nói khẽ vài câu gì đó. Nàng lại thò đầu ra khỏi tấm rèm, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Hạng Long Uyên dễ dàng nhìn rõ vẻ mặt của tiểu cung nữ, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh. Hắn không đợi tiểu cung nữ mở miệng mà móc từ trong ngực ra một phong thư:
- Hưng Bình công chúa, đây là phong thư tại hạ thay mặt cho cố nhân gửi cho nàng.
Có lẽ nếu Triệu Tử Văn nghe được câu nói này cũng cảm thấy nghi hoặc. Cố nhân của Hưng Bình công chúa là ai, phong thư này có thể làm cho công chúa phải thay đổi cách nhìn với Hạng Long Uyên sao?
Nhưng Triệu Tử Văn nghe thấy tiểu cung nữ không ngừng lặp lại ba câu hỏi kia thì đã không thể kiên nhẫn được nữa. Hắn đứng trong một góc đại sảnh tối đen như mực ngủ gật, mơ mơ màng màng.
Người cố tình tham gia tuyển chọn Phò mã, nhất định sẽ hy vọng khi tiểu cung nữ hỏi ba câu kia với người khác thì rút ra một kinh nghiệm gì đó, cho nên tất cả những người khác đều nghe rất say sưa. Mà đối với loại vô tâm tham gia tuyển chọn Phò mã như Triệu Tử Văn, lại là loại người không muốn tìm câu trả lời cho những vấn đề kia. Hắn cứ phải nghe đi nghe lại nên lỗ tai đã kết kén, đành phải trốn ra xa nhàn nhã ngủ gật.
"Cố nhân sao?" Mọi người sau khi cảm thấy sửng sốt thì cảm giác được tên Hạng Long Uyên này đã có đủ mọi chuẩn bị. Phong thư này chắc chắn có năng lực bảo đảm hắn leo lên vị trí Phò mã gia.
“Công chúa đừng có nhận, đừng có nhận!” Mọi người đều thầm cầu nguyện trong lòng và nguyền rủa tên cố nhân chết tiệt kia của nàng, vì sao lại đột nhiên xuất hiện chứ? Từ khi Hưng Khánh thành bị đánh chiếm thì Hưng Bình công chúa đã mất tích vài chục năm. Bây giờ nàng mới quay về Tây Lương không lâu, chẳng kẻ nào biết được cố nhân của nàng là ai.
Nếu là những người bình dân đề thư thì tuyệt đối sẽ bị tống cổ trực tiếp ra ngoài cung vua. Nhưng Hạng Long Uyên lại là Thế tử Đại Kinh, tiểu công chúa cũng không dám tự mình ra lệnh. Vừa rồi tên Thế tử này đã biểu hiện rất tốt, sao lại tự tiện đưa thư và nói là cố nhân của công chúa nữa chứ?
Hai bờ vai thon của Hưng Bình công chúa ngồi sau rèm khẽ run, nàng cắn răng rồi nói nhỏ:
- Trình lên!
Giọng nói dịu dàng rất mê người, trong lời nói có thể thấy được hương vị yêu kiều, điều này lại làm người ta phải nhìn mà thèm. Kẻ nào cũng muốn xông lên bậc thang vén rèm lên để xem bộ dạng của Hưng Bình công chúa như thế nào. Tiểu cung nữ khẽ gật đầu, nàng đi xuống bậc thang nhận lấy phong thư trên tay Hạng Long Uyên. Nàng lại tiến lên rồi đi vào trong rèm đưa phong thư cho Hưng Bình công chúa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía phong thư kia, chỉ có một Triệu Tử Văn đang ngủ gà ngủ gật là không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Khi Hưng Bình công chúa mở phong thư ra thì thân thể mềm mại lại run lên khe khẽ, nhưng tất cả mọi người lại không nhìn rõ vẻ mặt của nàng nên không biết công chúa đang mừng hay lo.
Sau nửa ngày trôi qua, cặp lông mày đen nhánh của Hưng Bình công chúa khẽ nhăn lại, cặp môi mọng đỏ hết đưa lên lại chuyển xuống. Nàng hướng về phía tiểu cung nữ nói điều gì đó, sau khi tiểu cung nữ nghe được thì liên tục nở nụ cười rồi xoay người nhìn xuống vị công tử hiếu thảo kia nói:
- Thế tử, mời ngài đi sang bên kia nghỉ ngơi.
Phương hướng tiểu cung nữ chỉ chính là địa phương khi nãy Hoàn Nhan Liệt vừa tiến vào.
Mọi người lập tức hiểu rõ những kẻ đang uống trà trong đình chính là người bị loại bỏ trực tiếp, mà bàn tiệc bên kia lại dùng để chiêu đãi người được chọn. Hôm nay đám người đang ngồi uống trà nghỉ ngơi bên kia kết hợp lại cũng thành một nhóm bốn năm mươi người, mà lúc này trên bàn tiệc lại chỉ có hai người.
Nếu nói theo lý thì Bát Hoàng tử Đại Kinh cũng có thể được ngồi trên bàn tiệc, sao lại phải ngồi trên bàn uống trà nghỉ ngơi chứ? Thật ra nguyên nhân trong đó lại rất đơn giản, Hưng Bình công chúa đã thấy rõ Bát Hoàng tử Hạng Long Không căn bản không có lòng với cuộc tuyển chọn Phò mã này. Nếu đã không muốn thì Hưng Bình công chúa cũng sẽ không miễn cưỡng, tất nhiên sẽ không để y ngồi lại bàn tiệc.
Vẻ mặt Hạng Long Uyên không nhịn được mà trở nên đắc ý, y lập tức nhấc chân đi về phía Hoàn Nhan Liệt.
Những người còn lại đều hiểu rõ địa vị Phò mã này chỉ có thể chọn một trong hai tên kia, nhưng Tây Lương và Hung Nô có thù sâu hận nặng, sao có thể gả công chúa cho kẻ địch được chứ?
Vì gặp phải cừu nhân mà hai mươi mấy người còn lại đều đỏ mắt, tất cả đều dùng ánh mắt căm tức nhìn tên Hoàn Nhan Liệt kiêu ngạo và đắc ý kia. Nhưng kẻ nào cũng chỉ lén trừng mắt nhìn Hoàn Nhan Liệt mà thôi. Điều này lại càng làm cho ý chí chiến đấu của tất cả thanh niên Tây Lương bùng phát mạnh, ai cũng muốn được trả lời ba câu hỏi của công chúa.
- Câu hỏi đầu tiên, nếu túi tiền của công tử mất, công tử sẽ làm gì?
Giọng nói dễ nghe của tiểu cung nữ kia liên tục vang lên.
- Ta sẽ trực tiếp báo quan!
- Vâng! Mời công tử ra đình nghỉ ngơi.
Trong đại sảnh liên tục hỏi và trả lời ba vấn đề như vậy, hai mươi người còn lại cũng liên tục bị loại bỏ. Thậm chí mới hỏi xong câu thứ nhất đã bị loại trực tiếp, có thể thấy tinh cảnh bi thảm trong đại sảnh thế nào rồi. Lúc này trên bàn tiệc cũng chỉ có hai người ngồi, chỉ có tướng quân Hung Nô là Hoàn Nhan Liệt và Thế tử Đại Kinh Hạng Long Uyên. Xem ra công chúa đã nghĩ đến chuyện chọn một vị Phò mã gia xứng đôi rồi.
Tiểu cung nữ thấy tất cả cung nữ dưới đài đều đã được hỏi xong, nàng cũng thở dài một hơi. Hỏi một lượt quá nhiều người làm nàng cảm giác được lưỡi rất khô rát và rất muốn uống nước.
Khoảnh khắc khi nàng dừng giọng, Hưng Bình công chúa đang ngồi trong rèm cũng hiểu tất cả đám người lọt qua vòng thứ nhất đều đã trả lời xong. Vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên ảm đạm. Nếu có kẻ nào đưa mắt nhìn qua tấm rèm bằng tơ không dày không mỏng trước mặt thì có thể cảm giác được vẻ thê lương của Hưng Bình công chúa.
- Tất cả mọi người vượt qua vòng một đều đã được hỏi xong, kính xin các vị tạm nghỉ chốc lát.
Tiểu cung nữ giữ nụ cười ngọt chết người, nàng tha thiết cười nói.
Tất cả những người bị loại bỏ đang đứng trong đình đều có thể nghe thấy giọng nói của tiểu cung nữ. Nhưng có một người tinh mắt đột nhiên nhìn thấy trong góc dưới đài có một bóng người.
Hắn không khỏi hô to một tiếng:
- Vẫn còn một người!
Lời này vừa được nói ra thì tất cả đám người đều nhìn về phía ánh mắt vị huynh đài kia, cũng nhìn thấy trong góc đại sảnh có một vị đang dựa người vào tường ngủ khò khè. Kẻ này thỉnh thoảng còn gật gật đầu, bộ dạng giống như đang ngủ gục. Tất cả đám người trong đình nghỉ ngơi đều đứng thẳng người lên nhìn, tên kia là ai? Hắn đến đây để tham gia tuyển chọn Phò mã hay tìm chỗ ngủ vậy? Rõ ràng con mẹ nó đang muốn quấy rối mà.
Chỉ có Hạng Long Không vẫn một mực chú ý đến Triệu Tử Văn lại cười khổ:
- Triệu tướng quân này quả thật không đặt công chúa vào trong lòng.
- Thật lắm mồm!
Hạng Long Uyên lạnh lùng hừ lên một tiếng. Y nghe thấy có tên nhắc nhở vẫn còn người thì rõ ràng cảm thấy không vui.
Hoàn Nhan Liệt hình như thấy được Hạng Long Uyên rất sợ Triệu Tử Văn. Y cảm thấy kỳ quái rồi mở miệng nói:
- Thế tử, ngươi sợ công chúa chọn trúng hắn sao? Ta thấy điều này cũng chưa chắc, hắn đã có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ rồi chứ!
Phần lớn Phò mã gia đều chỉ được lấy một người, thậm chí vì cưới công chúa mà trực tiếp bỏ rơi tất cả thê thiếp. Tên Triệu Tử Văn này thê thiếp rất nhiều, chắc công chúa sẽ không ưa gì hắn.
"Ngươi sao biết được đạo lý bên trong chuyện này chứ?" Trong lòng Hạng Long Uyên khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Y lại cau mày nhìn bộ dạng ngủ gà ngủ gật của Triệu Tử Văn, chỉ mong sao con sâu lười kia ngủ chết luôn đi. Nhưng mọi suy nghĩ của Hạng Long Uyên lại không được như mong muốn, tiểu cung nữ sao lại không thấy một người cuối cùng còn sót lại chứ? Nàng khẽ kêu một tiếng:
- Công tử, công tử, tỉnh đi!
Triệu Tử Văn đã ngủ đến mức mơ hồ, hắn nghe thấy một giọng nói dễ nghe thì vô thức mở to mắt ra. Khi hắn thấy được ánh mắt tức giận của tiểu cung nữ thì lập tức cười ha ha nói:
- Giờ là mấy giờ rồi?