Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 122: Hội Đấu Giá Khách Quý (1)
Share by: MTQ - Banlong.us
Thải Nhi trầm mặc một lúc sau lắc đầu, nói.
“Ta có Luân Hồi kiếm, trang bị khác đều không cần thiết. Trừ phi có đặc biệt thích hợp, nếu không thì ta không cần. Ưu tiên mua cho mọi người đi. Chính anh cũng cần thêm vũ khí, nhưng không nhất định mua tại đây, sau này chúng ta đến tầng ba trung tâm giao dịch kiếm là được.”
Không sai, bên Long Hạo Thần vũ khí đã hư hỏng, nói đến hắn cũng bực mình. Từ khi trở thành Liệp ma giả, vũ khí bị hư hỏn thật không ít. Lần này ngay cả Quang Phạt trọng kiếm cấp Huy Hoàng cũng bị hư. Lam Vũ, Quang Phù Dung thì vỡ nát lúc chống đối A Bảo, còn đang trong cơ thể Nhã Đình dựng dục, ít nhất thì tạm thời không thể dùng. Cho nên hiện tại Long Hạo Thần không có vũ khí sử dụng, thế khó xử.
Hiện tại bọn họ đã tăng linh lực lên tới năm ngàn, mục tiêu tiếp theo chính là đánh bại Khô Lâu Đỏ. Long Hạo Thần không có vũ khí thì sao chiến đấu được? Bởi vậy hiện tại hắn cần phải mua một thanh trọng kiếm. Đương nhiên nói một thanh là còn ít, đừng quên hắn vẫn là Trừng Giới kỵ sĩ.
Đúng lúc này, quang mang trong đại sảnh bán đấu giá biến càng thêm tối tăm, mãi đến toàn bộ một mảnh hắc ám.
Lúc trước đại sảnh còn hơi ầm ĩ giờ đây yên tĩnh. Có thể tham dự trận bán đấu giá quan trọng này đều không phải người bình thường, dĩ nhiên quen thuộc quy tắc nơi đây.
*Xoẹt* một tiếng, một quang trụ từ không trung bắn xuống, rơi trên bục đài hẹp. Một thiếu nữ mặc váy đỏ thẫm không biết đã đứng đó từ khi nào.
Thiếu nữ này nếu so về khuôn mặt thì không đẹp như Thải Nhi, nhưng có loại sức hút quyến rũ. Nếu thấy nụ cười trên mặt cô, dễ dàng cho người cảm giác gió mát thổi đến. Càng kỳ lạ là, khi mỗi người chăm chú nhìn cô, thậm chí có cảm giác đô đang nhìn chính mình.
“Các vị quý khách, xin chào, hoan nghênh các vị tới phòng đấu giá khách quý tháng này. Hôm nay, chúng ta vì các vị quý khách chuẩn bị rất nhiều thứ tốt hiếm có, hy vọng mọi người đều sẽ có được thứ mình muốn.”
Thanh âm êm tai tràn ngập mê hoặc. Long Hạo Thần rõ ràng nghe được, người ngồi phía sau mình hô hấp biến nặng nề.
“Nữ tử này chắc là sở trường tinh thần lực hiếm thấy. Năng lực của cô ta có lẽ là thuộc tính tinh thần.” Long Hạo Thần nhỏ giọng nói với Thải Nhi.
Bên kia Tư Mã Tiên cười hì hì nói.
“Người thuộc tính tinh thần hiếm thấy, lớn lên đẹp như vậy càng hiếm gặp. Đại phòng đấu giá Thánh Minh thật là bỏ công sức.”
Hàn Vũ đụng cánh tay gã, trêu cợt nói.
“Thế nào? Động tâm? Anh có thể thử theo đuổi xem!”
Tư Mã Tiên lắc đầu nguầy nguậy, nói.
“Không, nữ tử này không phải loại hình ta thích.”
Ngay cả Long Hạo Thần cũng có chút tò mò, kiềm không được hỏi.
“Tư Mã, anh thích loại nữ tử như thế nào?”
Tư Mã Tiên có chút ngượng ngùng gượng cười hai tiếng, nói.
“Ta thích có mái tóc dài, đơn thuần giống như đóa hoa trắng.”
Câu này nói ra khiến mọi người nhịn không được bật cười.
Trần Anh Nhi không nể mặt cười khẽ nói.
“Sao ta cảm thấy anh đang tả là có dược ca! Không ngờ nha! Tư Mã, nhìn anh cao to vậy mà cũng có loại yêu thích này.”
“Miệng thúi, lão tử mới không thích đàn ông!”
Bởi vì có chút kích động nên thanh âm gã hơi lớn, thoáng chốc khiến mọi người khinh thường liếc. May mắn phòng bán đấu giá rất tối, nên người chung quanh không nhìn rõ tình huống bên này.
Mỹ nữ áo đỏ trên đài dường như không phát hiện sự việc, tiếp tục giới tiệu.
“Nếu là quý khách bình thường tham dự phòng đấu giá khách quý của chúng ta, chắc là biết ta. Tuy nhiên ta vẫn tự giới thiệu chút, để các người bạn mới quen thuộc. Ta tên Dạ Vị Ương, là đại phòng đấu giá Thánh Minh chủ tịch người đấu giá. Hôm nay trận đấu giá do ta chủ trì. Vì không để các vị quý khách đợi lâu, chúng ta sẽ đem lên vật đấu giá thứ nhất.”
Nói xong cô lùi lại mé đài, hai thiếu nữ váy trắng đẩy một chiếc xe lên đài đấu giá. Đúng lúc này, một nhân viên công tác áo trắng khác đi tới bên cạnh Dạ Vị Ương, nói bên tai cô vài câu.
Khuôn mặt Dạ Vị Ương lộ ra tia giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, gật đầu,
Vật đấu giá thứ nhất đẩy lên đài, Dạ Vị Ương đi đến xe để vật phẩm, vẻ mặt tiếc nuối nói.
“Rất xin lỗi, ta phải nói một tin có lỗi với các vị quý khách, vật phẩm số một này chỉ sợ cần phải chờ sau nữa mới đấu giá. Nó trở thành vật phẩm đấu giá thứ hai tham dự trận đấu giá hôm nay. Vật phẩm sau nữa cũng theo trình tự đó lùi ra sau.”
Lời vừa nói ra, trong phòng đấu giá vang lên thanh âm ầm ĩ. Nhưng có thể tới đây đều là người có thân phận không nhỏ, tố chất không tệ, ít nhất không có ai mắng ra tiếng.
Dạ Vị Ương vẻ mặt tiếc nuối ngay lúc này biến thành mỉm cười.
“Trong khi xin lỗi thì ta cũng phải chúc mừng các vị quý khách nơi đây. Bởi vì chúng ta sắp đổi vật phẩm đấu giá thứ nhất, rất có thể sẽ trở thành vật đấu giá giao kim ngạch cao nhất hôm nay. Hơn nữa là một bảo bối rất quý hiếm. Cho dù là ta đều động tâm. Nếu có vị quý khách nào nguyện ý mua nó tặng cho ta, không chừng Vị Ương sẽ lấy thân báo đáp.”
Cô vốn đã xinh đẹp, càng là bẩm sinh đẹp đẽ và có tinh thần lực. Lời vừa nói ra, toàn trường tất cả nam tính ít nhất có tám phần xuất hiện tình huống miệng lưỡi khô khốc. Thậm chí có người kiềm không được hô phải mua vật phẩm đó tặng cho cô.
Đương nhiên, đây chỉ là nói mà thôi.
Quý khách bình thường tham gia phòng đấu giá đều biết Dạ Vị Ương thân phận là gì. Đừng nhìn cô tuổi không lớn, nhưng địa vị trong đại phòng đấu giá Thánh Minh khá là cao quý. Lấy thân phận của cô mà nói ra sẽ lấy thân báo đáp, vậy chứng minh giá trị vật đấu giá thứ nhất sẽ là con số thiên văn.
Long Hạo Thần ngồi bên dưới âm thầm tán thán. Không uổng là chủ tịch người đấu giá đại phòng đấu giá Thánh Minh! Chỉ đơn giản mấy câu đã khơi dậy hứng thú của mọi người. Mà hắn hình như đã đoán được vật bán đấu giá thứ nhất là cái gì.
Dạ Vị Ương động tác ưu nhã làm ra động tác tay, ý bảo nhân viên nữ đẩy xe xuống.
“Tin tưởng mọi người đều rất tò mò, vật có thể khiến chúng ta ngoại lệ đổi vật phẩm đấu giá là cái gì. Nói đến đây ta cũng rất tò mò. Bởi vì bảo bối này ta chỉ là nghe nói qua, chưa từng thấy. Nhưng ta tin tưởng mọi người tại đây, mặc kệ là chức nghiệp giả hay phú thương một cõi, chắc là sẽ rất có hứng thú với nó. Nó tương đương với báu vật trân quý, a, không, là so với báu vật trân quý càng quý giá. Kế tiếp, hay để chúng ta mời vật đấu giá thần bí số một đi.”
*Xoẹt*
Lại là một luồng sáng từ trên trời giáng xuống. Lần này là màu vàng nhạt. Bình thường người đến tham gia đấu giá đều biết, chỉ có vật bán áp trục mới được đến đãi ngộ như vậy.
Dạ Vị Ương một chuỗi lời nói kéo theo phòng đấu giá phối hợp, vật phẩm số một này chẳng những thần bí, càng cho người cảm giác cực kỳ cao quý.
Một chiếc xe khảm đầy các loại bảo thạch kim sắc bị chậm rãi đẩy lên đài. Đẩy xe không là lúc trước hai nữ nhân viên nữa, mà là một nữ tử mặc váy dài màu trắng, có mái tóc đen dài, thanh tú đẹp tựa tinh linh. Khuôn mặt xinh đẹp kèm nụ cười nhẹ, trên người tản ra tinh khiết như chưa từng nhiễm bụi trần.
Chiếc xe cô đẩy rồi lại hoa lệ như vậy. Hoa lệ kết hợp tao nhã, bỗng chốc trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Về diện mạo, không thể nghi ngờ là Dạ Vị Ương thua thiếu nữ nửa phần, nhưng khí chất và quyến rũ bù đắp sắc đẹp không đủ. Hai nữ tử ở trên đài, tựa như hoa hồng và bách hợp ganh đua. Chỉ riêng phần mỹ cảm này, đủ khiến người trong trận bán đấu giá rung động.
Tư Mã Tiên há to miệng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ váy trắng, cả người đã rơi vào trạng thái rung động.
Không chỉ là gã, ánh mắt thành viên Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu đều có chút chăm chú.
Hàn Vũ lẩm bẩm.
“Tư Mã, đây là đóa hoa trắng mà anh nói?”
“Không, không được, ta chết mất, chết mất. Không sai, đây chính là tình nhân trong mộng của ta! Mau, Hàn Vũ, nhéo ta một cái, không phải ta đang nằm mơ chứ!”
Hàn Vũ thật không khách sáo mạnh nhéo chân gã. Tư Mã Tiên bị đau, nhưng càng biến hưng phấn hơn.
“Là thật sự, là thật sự. Ai cũng đừng cản ta! Nữ tử này là của ta! Ta nhất định dốc hết sức cầu yêu với nàng!” Nói xong gã bắt đầu xoa tay.
Lúc này Lâm Hâm đã lặng lẽ trở về ngồi xuống ghế, nhìn Tư Mã Tiên bộ dáng hưng phấn, nghi hoặc nói.
“Tư Mã làm sao vậy?”
Trần Anh Nhi cười khẽ nói.
“Động dục. Anh ta thích đóa hoa trắng trên đài.”
Lâm Hâm vẻ mặt nói không nên lời.
“Tư Mã, ông đang nằm mơ hả? Có biết người đó là ai không?”
Tư Mã Tiên nghi hoặc nhìn Lâm Hâm.
“Sao lại nằm mơ? Chẳng lẽ ta đây mặt mũi khó xem lắm sao?”
Lâm Hâm cười hì hì nói.
“Khó xem hay không thì không dám nói. Nhưng ta có thể khẳng định cho ông biết, nữ tử này tuyệt không thể dùng thân phận áp chế. Trừ phi cô ấy thật sự thích ông, nếu không dù cho ông là cường giả cấp chín cũng vô dụng.”
Long Hạo Thần ho khan một tiếng.
“Việc này đợi kết thúc bán đấu giá rồi bàn tiếp. Giờ trước tiên nhìn xem đã. Vật phẩm số một này, chắc là của chúng ta?”
Lâm Hâm gật đầu.
“Trong phòng đấu giá này, hấp dẫn người ta nhất là vật số một và vật cuối cùng. Lúc đấu giá vật số một, tất cả người có tiền đều chưa bỏ ra, không khí cao nhất. Mà cuối cùng một vật, đều là đồ tốt áp trục. Sở dĩ để nó ở vật số một, là vì nhìn giá trị đấu giá, để quyết định hôm nay chúng ta tiêu phí mua đồ. Dạ Vị Ương có năng lực khống chế cục diện cực mạnh. Lần này ta lại mời Phong Linh Nhi đi ra trợ trận, muốn không bán giá cao đều khó, hắc hắc.”
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu