Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Chương 332: Ngủ Chung
T
ô Uyển Nhu nghẹn ngào áp sát người trong lồng ngực Triệu tướng quân. Sau khi tất cả những đau thương đã phát tiết ra ngoài, nàng lập tức phát hiện mình và Triệu tướng quân đã thân mật quá mức. Lúc này khuôn mặt nàng chợt đỏ bừng lên, nàng cố gắng giãy dụa thoát ra khỏi cái ôm chặt cứng của Triệu tướng quân. Nhưng lúc này Triệu Tử Văn vẫn đang đắm chìm vào những đau thương khi mất đi An Ninh, hắn chỉ muốn tìm được một người nào đó để ôm thật chặt, nên hai tay hắn vẫn như gọng kìm ôm chặt lấy Tô Tiểu Muội.
Tô Uyển Nhu khẽ giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi lồng ngực nóng bỏng của Triệu tướng quân. Nàng cảm giác được khí tức đàn ông nóng hừng hực của Triệu Tử Văn, mặt nàng đỏ lên như ánh lửa, thân thể mềm mại cũng trở nên nóng hổi, nàng vừa thẹn vừa quýnh quáng nói:
- Triệu...Ngài mau buông ta ra.......
Khi nghe thấy lời nói của Tô Tiểu Muội thì Triệu Tử Văn mới cảm thấy không ổn. Dù sao nàng cũng là một tiểu thư khuê các, nếu tình cảnh này bị người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ bị hủy mất thanh danh sao?
- Thật xin lỗi, ta không phải cố ý!
Triệu Tử Văn buông bàn tay đang còn giữ chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Tiểu Muội ra, hắn nói có chút áy náy.
Nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Tử Văn rất ảm đạm, Tô Tiểu Muội cũng không muốn trách hắn lỗ mãng, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Không...sao, hình như Triệu tướng quân cả đêm chưa ngủ?
Triệu Tử Văn thức trắng đêm tìm An Ninh quận chúa, vốn cũng đã sớm mất hết sức lực. Lúc này nghe thấy lời nói của Tô Tiểu Muội thì lập tức cảm thấy mệt mỏi xông thẳng lên đỉnh đầu, thân thể chợt nghiêng tí nữa đã trực tiếp té xuống mặt đất.
- Triệu tướng quân...
Tô Tiểu Muội hét lên một tiếng, nàng vô thức chụp lấy thân thể Triệu Tử Văn, sợ hắn ngã xuống đất.
- Ta...Muốn ngủ một giấc.......
Triệu Tử Văn đã dùng hết sức lực để chém giết đạo tặc, lại phải ngồi ngựa chạy cả đêm, hắn cho dù là người sắt cũng không thể chịu nổi những đày đọa ở mức độ này. Hắn mỏi mệt cụp mí mắt xuống, vô lực nói.
Tô Uyển Nhu đã hiểu vì sao Triệu tướng quân lại mỏi mệt thế này. Thật ra cái chết của An Ninh là đả kích lớn nhất đối với hắn, nàng khẽ nói:
- Tử Văn, ngài vào trong phủ của ta nghỉ tạm đi. Trong phủ còn rất nhiều phòng trống.......
Cảm giác của Triệu Tử Văn lúc này chỉ thầm nghĩ muốn ngủ một giấc thật ngon. Hắn mệt mỏi dựa người vào thân thể mềm mại của mê người của Tô Uyển Nhu và đi thẳng vào một phòng trống trong phủ Thái Sư.
Sau khi Tô Uyển Nhi đưa Triệu Tử Văn vào một sương phòng, Triệu Tử Văn trực tiếp bổ nhào lên giường, trong nháy mắt hắn đã chìm vào giấc ngủ say. Tô Uyển Nhu có thể thấy rõ Triệu tướng quân đã mệt mỏi đến mức không thể chịu đựng nổi.
- An Ninh, sao số mệnh của ngươi lại khổ như vậy?
Tô Uyển Nhu lại nhớ tới An Ninh đáng thương, những giọt nước mắt lại tí tách rơi xuống, nàng khóc không thành tiếng.
Nếu Triệu tướng quân trực tiếp nói rõ với Hoàng thượng chuyện giữa hắn và An Ninh thì có lẽ sẽ không có kết quả thế này. Nhưng An Ninh cũng quá dã man, nàng đã làm chuyện sai còn muốn đâm Tử Văn một kiếm. Chỉ một kiếm của An Ninh đã trực tiếp đánh tan tất cả hy vọng của Tử Văn đối với nàng, đừng nói đến chuyện phải chịu trách nhiệm. Cuối cùng chuyện giữa An Ninh và Triệu tướng quân cũng không có kết quả, Tô Uyển Nhu lau những giọt nước mắt trên mặt, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Triệu Tử Văn ngu ngơ chìm vào giấc ngủ, đã ngủ say như vậy mà hắn vẫn còn chảy cả nước miếng. Tô Uyển Nhu nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy thì tâm tình cũng giảm bớt đau thương, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười khẽ. Tô Uyển Nhu đi đến bên giường Triệu đại nhân, lúc này nàng chợt nghe thấy Triệu Tử Văn nói mớ:
- An Ninh, đừng... Đừng rời xa ta.
Trong lúc ngủ mơ Triệu Tử Văn đột nhiên vung tay lên ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Uyển Nhu. Hắn kéo nàng xuống giường rồi vùi đầu vào trong bộ ngực sữa đầy đặn mê người của nàng. Những hành động này của Triệu Tử Văn quá đột ngột làm Tô Uyển Nhu không kịp đề phòng, hai gò má của nàng chợt đỏ bừng lên giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Nàng cố gắng giãy dụa thoát ra khỏi cái ôm của Triệu Tử Văn, bởi vì nàng cảm giác được y phục trước ngực của mình đã trở nên hơi ươn ướt.
Tô Uyển Nhu lúc này mới phát hiện ra đường đường là một Triệu đại tướng quân cũng không phải là một kẻ lãnh khốc. Thật ra trong lòng hắn cũng có rất nhiều khổ sở, dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi đầu, có rất nhiều đau khổ. Những khổ sở của Triệu tướng quân còn nhiều hơn so với bất kỳ ai khác, nhưng hắn chỉ một mực kiên trì không biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Thấy Triệu tướng quân nằm ngủ mà dòng lệ nóng không ngừng chảy ra, Tô Tiểu Muội cảm thấy khóe mũi cay cay rồi cũng rơi lệ theo. Nàng biết đây mới thật sự là Triệu tướng quân, một người thanh niên trong lòng tràn đầy đau thương....... Tô Uyển Nhu dịu dàng vuốt ve gò má của Triệu tướng quân, nàng không giãy dụa nữa mà nhẹ nhàng nói:
- Tử Văn, đây là con người thật của ngài sao?
Nói xong thì thân thể mềm mại của Tô Uyển Nhu cũng rúc vào trong lồng ngực của Triệu Tử Văn, nàng nhẹ nhàng dỗ dành hắn giống như một người chị đang ôm lấy em của chính mình.
Tử Văn chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, hắn lại phải gánh chịu nhiều đau thương như vậy, cũng không ai biết rõ những chỗ nào trong lòng hắn đang đau.......
Tô Uyển Nhu cũng vì chuyện của An Ninh mà nằm gọn trong lồng ngực của Triệu tướng quân rồi cảm thấy rất buồn ngủ. Nàng khẽ nhắm đôi mắt đẹp lại rồi dần dần chìm vào giấc mộng. Mặt trời đã lặn sau dãy núi phía tây, bầu không khí trong Hoàng thành trở nên lặng lẽ. Ngày hôm nay Tô Thái sư cũng bề bộn trăm công ngàn việc vì chuyện của An Ninh công chúa, bận bịu và đầu óc choáng váng. Lão đã phái ra rất nhiều binh mã để tìm kiếm vị trí chính xác của đám đạo tặc đêm qua, nhưng cho đến lúc này vẫn chưa tìm được.
Cái chết của An Ninh công chúa làm cho đầu óc của tất cả quan viên phải trở nên trầm trọng, nếu hôm nay mà không tìm được thi thể của công chúa thì làm sao để tiến hành tang lễ cho nàng đây?
Hoàng thượng cũng vì điều này mà ra lệnh phong tỏa thật chặt tin tức An Ninh công chúa đã chết, dù gì thì chuyện này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự Hoàng gia. Lão Hoàng đế đã tự mình hạ chỉ, kẻ nào dám tiết lộ tin tức này đều phải chết. May mà chuyện này cũng không có nhiều người biết, chỉ có những quan viên và hoạn quan chính thống mới biết được. Lão Hoàng đế cũng vì điều này mà thở phào nhẹ nhõm. Mọi người chỉ ngồi đợi đến khi tìm được thi thể An Ninh công chúa mới dám công bố mọi chuyện, sau đó mới có thể an táng nàng.
Tô Thái Sư mệt mỏi trở về phủ, lại phát hiện cháu gái bảo bối không có trong phủ.
- Uyển Nhu thường không thích đi ra ngoài, đã trễ như vậy sao lại không có trong phủ?
Nghĩ đến cái chết của An Ninh đêm qua, Tô Thái sư cảm thấy nghĩ mà sợ. Lão tranh thủ thời gian ra lệnh cho hạ nhân tìm kiếm khắp nơi, còn lão thì tìm trong phủ. Phủ Thái sư cũng không lớn lắm, chỉ có mấy gian sương phòng cho những người khách ở lại thôi.
Tô Thái sư lần lượt tìm kiếm, khi lão đi đến một gian sương phòng ở nơi vắng vẻ thì nghe thấy bên trong có tiếng ngáy rất nhỏ.
- Con nha đầu này, sao lại đi ngủ sớm thế?
Tô Thái sư cảm thấy hơi buồn cười, lão khẽ đẩy cửa đi vào.......