Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Chương 309: Con Bài Tẩy Của Anh Trong Tay Tôi.
- T
ôi cảm thấy lời đề nghị của chủ tịch Vương là rất kịp thời, tôi đã cùng nói với bí thư Dương về vấn đề này, bí thư Dương yêu cầu chúng tôi cần phát huy đầy đủ tác dụng của mình ở phương diện công tác chính trị, phải nắm bắt và xem phương diện tác phong như trọng điểm. Tôi cũng đã có trao đổi với trưởng phòng Tôn về phương án chỉnh đốn tác phong lần này, vốn nghĩ rằng sau khi cho ra phương án tốt nhất sẽ đăng báo cho hội nghị thường ủy, bây giờ chủ tịch Vương đã lên tiếng, chúng tôi cũng không cất giấu, xem như mọi người nắm chắc công tác chứng thực.
Âm thanh của Trần Lộ Dao có chút trầm thấp, lại sinh ra một lực lượng làm cho người ta phải tin phục. Tuy không ít người biết những lời phát ra từ miệng hắn chính là bịa đặt, thế nhưng bọn họ cũng không khỏi bội phục tâm tư nhanh nhạy của Trần Lộ Dao.
Vẻ mặt căng thẳng khẩn trương của nhóm người Dương Quân Tài, Lưu Truyền Pháp và Tôn Quốc Lương đã buông lỏng đi khá nhiều, bọn họ cũng đã nghe rõ ý nghĩ của Trần Lộ Dao, đó chính là chủ động kéo công tác chỉnh đốn tác phong về phía mình. Chỉ cần quyền chủ động nằm trong tay mình, không phải tất cả đều do mình quyết định sao? Chỉ cần không buông lỏng công tác chỉ định giang sơn, mặc kệ anh đi về phía nào cũng như nhau mà thôi.
Đám người Dương Quân Tài hiểu thì nhóm Đỗ Tự Cường cũng hiểu, bọn họ tất nhiên sẽ không muốn phương án Vương Tử Quân tự mình khởi xướng lại rơi vào trong tay của đám người Trần Lộ Dao. Sau khi Trần Lộ Dao nói xong thì chợt nghe Tiếu Tử Đông nói:
- Tôi cảm thấy công tác chỉnh đốn tác phong sẽ không cần phải làm phiền công tác tổ chức, chúng ta có ban ngành kiểm tra kỷ luật, có ban ngành tư pháp, tôi cảm thấy công tác chỉnh đốn tác phong do hai ban ngành này đi đầu thì hay hơn, cũng mạnh hơn so với phòng tổ chức, bọn họ sẽ vừa có phân công vừa có hợp tác.
- Chủ tịch Tiếu, anh nói như vậy cũng không đúng, nếu nói đến công tác giáo dục tư tưởng của cán bộ thì phòng tổ chức sẽ phù hợp hơn. Tôi cảm thấy công tác này nên giao cho phòng tổ chức thì hay hơn.
Lưu Truyền Pháp biết bây giờ không phải là thời điểm khiêm nhượng, sau khi Tiếu Tử Đông nói xong thì cũng lên tiếng phản kích.
Tình huống quyết đấu xem như chính thức bắt đầu, lúc này đám người Trần Lộ Dao giống như đã bị dồn đến điểm cực hạn, đều cảm thấy mình không thể nào tiếp tục lùi bước. Trần Lộ Dao là phó bí thư quản lý công tác chính trị sở dĩ có lực ảnh hưởng lớn cũng là vì sắp xếp được nhiều người, nếu để cho đám người Vương Tử Quân lợi dụng công tác chỉnh đốn tác phong để đẩy người của mình sang một bên, như vậy bọn họ sẽ rơi vào thế cục bất lợi, sẽ rơi vào tình huống nguy cơ tứ phía.
Tiếu Tử Đông còn muốn tranh luận vài câu với Lưu Truyền Pháp, chợt cảm thấy Vương Tử Quân khẽ khua tay nói:
- Chỉnh đốn tác phong chính là một công tác cực kỳ quan trọng của huyện ủy chính quyền, ai cũng có thể đi đầu, bí thư Dương, anh thấy ai nên đi đầu?
Dương Quân Tài không ngờ Vương Tử Quân lại đặt câu hỏi như vậy với mình, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Vương Tử Quân, trong đầu chợt xuất hiện nhiều ý nghĩ. Hắn cảm tháy Vương Tử Quân đang chờ mình mở miệng, sau đó đối phương sẽ không nói hai lời mà công kích mãnh liệt, sau đó sẽ cho thấy kết quả công kích là như thế nào.
Dương Quân Tài tức giận, hắn cảm thấy mình khó thể áp chế. Hắn thầm hiểu những tính toán của Vương Tử Quân, nhưng càng hiểu càng tức giận hơn. Hắn biết mình đề xuất ý kiến thì sẽ lọt vào vòng phản đối của đám người thân cận với Vương Tử Quân, kết quả chờ đón mình chỉ là mất mặt mà thôi.
Nhưng bây giờ cũng không còn là thời điểm lùi bước, nếu như mình lùi bước, sợ rằng sẽ càng xấu hổ.
Muốn đánh thì đánh, cùng lắm thì làm cho sự việc phát sinh huyên náo, tôi sẽ phản ánh tình huống ban ngành huyện Lô Bắc không đoàn kết cho tuyến trên, dù không có thể ép Vương Tử Quân ngã xuống, ít nhất cũng thông qua đó để có thể vận tác được với hai ba vị thường ủy.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Dương Quân Tài trầm ngâm một lát rồi khẽ ho một tiếng nói:
- Tôi cảm thấy chuyện này nên do bí thư Trần chủ trì thì hay hơn, ban ngành công tác chính trị của bọn họ đã có chuẩn bị, hơn nữa công tác chỉnh đốn tác phong và tăng cường giáo dục cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Dương Quân Tài nói xong thì dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Vương Tử Quân, lúc này hắn có thể nói là rất bình tĩnh chờ đợi những phản kích sắc bén từ phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn Dương Quân Tài, hắn khẽ uống trà, giống như không vội phát biểu ý kiến. Dương Quân Tài nhìn bộ dạng nhàn nhã của Vương Tử Quân mà trong lòng thầm nghĩ, người này không phải đang chờ đồng lõa của mình lên tiếng đấy chứ? Nếu như vậy thì biểu hiện của mình xem như vẫn thấp hơn đối phương khá nhiều.
Dương Quân Tài thầm mắng Vương Tử Quân là loại xảo quyệt, đúng lúc này thấy Vương Tử Quân đặt ly trà xuống rồi nói:
- Tôi cảm thấy lời đề nghị của bí thư Dương là rất hay, chuyện này do bí thư Trần đi đầu, phòng tổ chức là đơn vị chấp hành.
Vương Tử Quân ủng hộ đề nghị của mình? Dương Quân Tài chợt sững sờ, hắn thấy chuyện này đối phương nên không nhân nhượng với mình mới đúng, sao lại tỏ ra ủng hộ quyết định của mình? Không phải đối phương bị lừa đá vào đầu đấy chứ?
Dương Quân Tài thầm nghi hoặc khó hiểu, những người khác cũng rất hồ đồ. Tả Minh Phương là bí thư ủy ban kỷ luật, hắn cũng rất quan tâm đến những chuyện thế này, trong lòng hắn cũng hiểu chuyện này nên do ban ngành kỷ luật đi đầu, đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh thủ công tác sau khi Vương Tử Quân mở miệng phản đối. Nhưng hắn cũng không ngờ Vương Tử Quân lại chẳng quan tâm mà chọn phương án buông tha.
Đây không phải là đầu voi đuôi chuột sao? Tả Minh Phương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Tử Quân, những người có cùng tâm tư cũng đưa mắt nhìn sang Vương Tử Quân.
- Bí thư Trần là một cán bộ lão thành trong công tác chính trị, lão tướng xuất trận, tôi cảm thấy công tác chỉnh đốn tác phong lần này hoàn toàn có thể chống lại khảo nghiệm của tổ chức.
Vương Tử Quân dùng giọng tràn đầy nụ cười nói với Trần Lộ Dao.
Trần Lộ Dao nhìn gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân, trong lòng chợt bùng lên cảm giác xấu, nụ cười vui vẻ của đối phương sao lại làm cho mình cảm thấy là lạ thế này? Một câu chống lại khảo nghiệm của tổ chức vừa ra khỏi miệng Vương Tử Quân đã làm cho không ít người ngửi ra được hương vị.
Đỗ Tự Cường nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, đối phương có gương mặt góc cạnh rõ ràng, âm thanh phát ra từ cặp môi hơi mỏng thật sự rất trầm bổn du dương, lời nói có khí phách, ngay cả những động tác giơ tay nhấc chân cũng rất trưởng thành.
Đỗ Tự Cường nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, trong lòng càng cảm thấy vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này không thể khinh thường. Dù là rơi vào tình huống nào, hoàn cảnh nào thì người này cũng ung dung trấn tĩnh, lại rất tùy ý, vững vàng. Hơn nữa người này lại thích giấu trí tuệ của mình vào bên trong, trong lòng tuy tràn đầy sóng cồn nhưng biểu hiện bên ngoài lại trầm tĩnh như nước giếng sâu, không chút biểu hiện.
Đỗ Tự Cường nghĩ rằng chủ tịch Vương sẽ thông qua việc tranh đoạt quyền chủ đạo trong công tác chỉnh đốn tác phong lần này để cho ra một đòn phản kích cực mạnh của mình, nhưng không ngờ chủ tịch Vương lại không ra bài theo quy tắc thông thường, thật sự rất bất ngờ. Lúc này lão cẩn thận suy xét và chợt bừng tỉnh: Đây là chỗ cao minh của chủ tịch Vương, hành động làm cho người ta khó thể đề phòng, lợi dụng thời điểm chưa rõ ràng để cho ra sắp xếp làm người ta mở rộng tầm mắt. Thế là lúc này bản thân hắn đã đi đến một địa điểm tiến có thể công lùi có thể thủ, lại sừng sững như ngọn núi, khống chế tự nhiên, chỉ huy như định.
Đỗ Tự Cường thầm ủng hộ với quyết định của Vương Tử Quân, đồng thời cũng cảm thấy đó là một chiêu rất kỳ diệu.
Đây là dương mưu rất đường hoàng, dù biết rõ anh đang làm gì nhưng đối phương cũng chỉ có thể vỗ tay khen hay, mà dù thế nào cũng bị anh nắm mũi dẫn đi, chấp hành công tác theo ý của anh.
Hội nghị mở đến đây đã quá nhạt nhẽo, danh sách cán bộ sắp nhận chức cũng không được Tôn Quốc Lương nói ra, bây giờ đang bắt đầu công tác chỉnh đốn tác phong, có người nào thật sự sạch sẽ? Hắn cảm thấy có một tôn chỉ đúng cho sự kiện chỉnh đốn tác phong lần này, đó là: Xét xử một nhóm người, chỉnh đốn và cải cách một nhóm người, nếu chính mình kéo đám người trong danh sách kia ra để sau này bị điều tra ra vấn đề, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ?
- Bí thư Dương, người ta nói hội nghị thường ủy là nơi cãi nhau, tôi cảm thấy điều này là không đúng. Chúng ta chưa nói đến những nơi khác, nhưng huyện Lô Bắc chúng ta thật sự là hòa hợp êm thấm, anh xem chủ tịch Vương đã bày tỏ sự đồng ý với ý kiến của anh như thế nào, điều đó thể hiện đầy đủ quyền uy của anh. Dù sao thì trưa hôm nay tất cả đều không có chuyện gì, không bằng chúng ta sắp xếp bàn cơm ở nhà khách huyện ủy, coi như chúc mừng vì bầu không khí hài hòa của ban ngành huyện Lô Bắc.
Sau khi Dương Quân Tài và Trần Lộ Dao nếm phải quả đắng, Tiếu Tử Đông xem như miệng lưỡi càng sắc bén, hắn nhìn bí thư Dương Quân Tài thu dọn sổ sách rồi mỉm cười dùng giọng đề nghị nói.
Dương Quân Tài nhìn gương mặt tươi cười của Tiếu Tử Đông mà trong lòng khó chịu như bị kim đâm, lúc này hắn giống như có được quyền uy, bây giờ đã nắm được thế chủ động, thế nhưng chỉ cần sự kiện chỉnh đốn tác phong còn chưa chấm dứt thì Vương Tử Quân có thể phản kích bất cứ lúc nào, cũng có thể đẩy ngã uy quyền của mình.
Sau vài lần đánh giá trong tối và ngoài sáng, Dương Quân Tài đã coi như ý thức được Vương Tử Quân là một người sử dụng quyền lực thật sự rất tự nhiên, thâm tàng bất lộ, lại luôn giấu kim trong bông, khi anh cho rằng mọi thứ sắp kết thúc êm đẹp thì đối phương sẽ đâm ra một đao cực kỳ bất ngờ. Vì thế nhìn vào điểm này, chính mình tạm thời thắng lợi cũng không thể cười thoải mái, nếu vô ý thì nụ cười sẽ biến thành nổi đau.
Vương Tử Quân ủng hộ ý kiến của mình? Con bà nó, không bằng nói mình bị lời đề nghị của hắn làm cho đau đầu. Tuy Dương Quân Tài thầm mắng Vương Tử Quân, nhưng hắn là một người có tố chất, lại là bí thư huyện ủy có tâm tính cao, hắn cũng sẽ không nói ra những gì mình nghĩ, càng không thể nói ban ngành nằm dưới sự lãnh đạo của mình không có sự đoàn kết. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng đã đồng ý với ý kiến của mình ở một công tác cực kỳ quan trọng, xem như hai bên nhất trí đứng chung với nhau cùng hành động và chí hướng, đã vung cờ giúp đỡ mình một cách quá rõ ràng.
- À, được rồi, Truyền Pháp, gọi điện thoại cho nhà khách huyện ủy, hôm nay các vị thường ủy sẽ đến dùng bữa.
Dương Quân Tài dù đang cười nhưng âm thanh có chút khô khốc, giống như những lời nói phát ra khỏi cổ họng một cách cực kỳ miễn cưỡng.
Trần Lộ Dao lúc này cũng cảm thấy có hương vị khác thường và khó chịu, đặc biệt là một câu "chống lại khảo nghiệm của tổ chức" được Vương Tử Quân nói ra, điều này càng làm hắn ý thức được mình sẽ tiến vào trong một vũng lầy xử lý và chỉnh đốn tác phong trong huyện Lô Bắc. Nếu là người khác thì không sao, nhưng nếu hắn chủ trì công tác chỉnh đốn tác phong lần này mà sinh ra vài vấn đề, như vậy trách nhiệm của một lãnh đạo như hắn là rất khó bào chữa.
Tên khốn hiểm độc kia không phải đào hố chờ mình nhảy vào sao? Trần Lộ Dao nhìn Vương Tử Quân đang đứng mỉm cười bên cạnh Dương Quân Tài, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo.
Tuy đã sắp xếp xong cơm nước, thế nhưng dù sao bây giờ cũng chưa đến thời điểm dùng cơm, vì vậy sau khi kết thúc hội nghị thì các vị thường ủy khác đều nhanh chóng tránh đi.
- Anh Tiếu, tôi đề nghị anh phải sửa đổi cách lên tiếng, có một số việc không phải chỉ dựa vào miệng là có thể hoàn thành, nói nhiều thế nào cũng sẽ bị hớ.
Vương Tử Quân cùng Tiếu Tử Đông đi trên hành lang văn phòng, hắn thản nhiên nói.
Tiếu Tử Đông khẽ gạt tàn thuốc rồi nói:
- Chủ tịch Vương, tôi hiểu rõ ý nghĩ của ngài, nhưng tôi nhìn thấy bộ dạng của Dương Quân Tài thì đã nổi giận, nhưng dù tôi có nổi giận cũng sẽ giữ gìn mồm miệng của mình.
Tiếu Tử Đông vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, sau đó nói tiếp:
- Nhưng ngài đã nói ra căn bệnh của tôi, lúc này tôi cũng nói rõ với anh, tôi nhất định sẽ sửa cách nói chuyện không che đậy miệng của mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng pha trò của Tiếu Tử Đông, hắn biết đối phương chưa hẳn đặt lời nhắc nhở của mình vào lòng. Nhưng tính ra thì Tiếu Tử Đông thật sự lớn hơn mình khá nhiều, chính mình nói một lần rồi thôi, cũng không nên tiếp tục nhắc lại như với những đứa trẻ, như vậy sẽ mất hay.
- Chủ tịch Vương, phương diện chỉnh đốn tác phong, chúng ta có nên thêm người vào để quan sát và giúp đỡ Trần Lộ Dao hay không?
Sau khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, Tiếu Tử Đông khẽ nói ra ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân đặt sổ lên mặt bàn rồi khoát tay nói:
- Nếu hội nghị thường ủy đã giao công tác này cho phòng tổ chức, như vậy chúng ta chỉ cần tích cực phối hợp, chờ đợi kết quả là được.
Tiếu Tử Đông còn nói gì đó nhưng biểu hiện Vương Tử Quân giống như đã tính trước, thế là cũng không nói gì thêm.
Khi hai người trò chuyện thì Lý Cẩm Hồ gõ cửa đi đến, khi thấy Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông đều có mặt thì cười nói:
- Chào hai vị lãnh đạo, nếu hai vị có chuyện cần bàn thì tôi chờ một chút nữa mới đến nhé?
Trong quan trường đều có quy tắc ngầm đối với phương diện đối nhân xử thế, dù là anh ở chức vụ gì, dù tư tưởng của anh ra sao, trình độ học vấn thế nào, cuối cùng anh cũng vẫn phải là người bản vị.
Tuy Lý Cẩm Hồ đến huyện Lô Bắc công tác chưa lâu thế nhưng hắn lại dựa vào Vương Tử Quân, lại có lý niệm không mưu mà hợp và tác phong an tâm chịu công tác rất tương đồng với Vương Tử Quân, lại là một vị phó chủ tịch trổ hết tài năng, trở thành một tồn tại gần tiếp cận Tiếu Tử Đông. Hơn nữa hắn còn có quan hệ tương đối gần với Vương Tử Quân, thế cho nên trong phòng tổ chức đã có một truyền thuyết, Lý Cẩm Hồ chính là một cỗ xe ngựa xử lý các vấn đề của Vương Tử Quân trong khối chính quyền huyện Lô Bắc.
Quan hệ giữa Tiếu Tử Đông và Lý Cẩm Hồ cũng thật sự rất tốt, lúc này thấy bộ dạng của Lý Cẩm Hồ như vậy thì hắn không khỏi mở miệng mắng:
- Tiểu tử cậu nói gì vậy? Muốn vào thì nhanh chân lên, đứng đó nói nhiều làm gì? Cũng không cần lảm nhảm như vậy, đúng là...
Lý Cẩm Hồ cũng không nổi giận, hắn cười hì hì đi vào bên trong.
- Anh Lý, anh không có việc gì sẽ không đi lên điện tam bảo, có gì anh cứ nói thẳng, khỏi phải đi đường vòng.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đặt một ly trà bên cạnh Lý Cẩm Hồ.
Lý Cẩm Hồ cũng không khách khí, hắn nâng ly lên làm một ngụm, sau đó lại dùng giọng cảm khái nói:
- Chủ tịch, tôi đến để cầu duyên, huyện Lô Bắc chúng ta đều nói sẽ coi công tác kêu gọi đầu tư là trọng điểm, nhưng tôi dùng hết sức lực để kêu gọi đầu tư, khốn nổi công tác chứng thực lại giống như đứa bé mới sinh, rất giằng co và mất thời gian. Chúng ta muốn cho ra một giấy phép kinh doanh phải mất hơn cả tháng, hơn nữa còn phải chạy qua chạy lại các cục ban ngành, nếu tình huống như vậy cứ tiếp diễn thì làm sao có thể đảm bảo kêu gọi đầu tư, nhà đầu tư có ở lại hay không?
Tiếu Tử Đông nghe những lời phàn nàn của Lý Cẩm Hồ, hắn không đợi Vương Tử Quân mở miệng mà cười nói:
- Này cậu Lý, thiên hạ đều là quạ đen thì mình khó thể nào là quạ trắng, đây là bệnh chung của ban ngành khối chính quyền: Cửa khó vào, mặt khó coi, lời nói khó nghe, việc khó làm. Anh có người quen thì còn dễ nói, nếu như anh không có người quen, anh lại xông vào như ruồi bọ, bọn họ sẽ tìm ra lý do, lấy cớ để cố ý làm khó. Theo tôi thấy anh nên phân biệt rõ nặng nhẹ, hạng mục nào ở cấp bậc nào, như vậy sẽ khỏi phải ôm đồm, cái gì cũng luống cuống.
Lý Cẩm Hồ tuy phàn nàn nhưng lại biết rất rõ về hiện trạng vào lúc này, hắn lắc đầu thở dài một hơi, cảm thấy chỉ có như vậy mà thôi.
Lúc này ý nghĩ của Vương Tử Quân lại rơi vào công tác chứng thực, sau này cơ cấu sẽ tinh giảm, dù có chút khuyết điểm nhưng lại không che giấu được ưu điểm, vì nói một cách tổng thể thì sẽ giảm trình tự đi xin con dấu, đề cao hiệu suất công tác.
- Tử Đông, Cẩm Hồ, bây giờ công tác chứng thực khó quản lý vì có quá nhiều ban ngành chủ quản, bọn họ đều có căn cứ pháp luật của riêng mình. Đối với tình huống này thì chúng ta nên thu hồi tất cả quyền lợi lại cũng không phải quá thực tế, nhưng nếu chúng ta có thể làm cho các đơn vị có quyền phê duyệt tập trung vào một chỗ, tạo thành một đại sảnh phục vụ hành chính, như vậy quyền lợi vẫn thuộc về các cục và ban ngành nhưng lại giảm bớt quá trình lưu động công văn. Đồng thời chúng ta căn cứ vào tình huống để quy định thời gian phê duyệt văn kiện của đơn vị, cố gắng hoàn thành quá trình phê duyệt trong thời gian sớm nhất, bớt lãng phí thời gian.
Lý Cẩm Hồ và Tiếu Tử Đông nghe những lời của Vương Tử Quân, gương mặt từ ngưng trọng biến thành sợ hãi. Bọn họ là phó chủ tịch huyện, chỉ sau nháy mắt đã phát hiện ra lợi ích của phương án mà Vương Tử Quân đang đề ra, đó là tiết kiệm được rất nhiều thời gian trong quá trình phê duyệt văn kiện.
Vương Tử Quân thật sự cũng chưa từng nghiên cứu qua vấn đề tập trung hành chính, lúc này nói ra cũng chỉ vì chút ký ức của mình với công tác hành chính vào kiếp trước. Hắn nhìn bộ dạng nhập thần của Tiếu Tử Đông và Lý Cẩm Hồ, hắn tiếp tục lên tiếng:
- Đối với vấn đề xin con dấu, chúng ta có thể sắp xếp phương án một cửa một dấu, khỏi hành nhân dân và doanh nghiệp chạy qua chạy lại, thật sự rất mệt mỏi.
- Chủ tịch Vương, biện pháp của anh rất tốt, không cần nhúng tay vào công tác của các phòng ban nhưng lại làm cho người trong cuộc tiết kiệm thời gian. Đặc biệt là công tác phục vụ một cửa một dấu, tuy không thể xử lý tất cả vấn đề tồn tại trong công tác hành chính, thế nhưng lại có hiệu quả đề cao công tác hành chính. Tôi cảm thấy chúng ta nên áp dụng phương án này càng nhanh càng tốt, tốt nhất là nên chuẩn bị đầy đủ trong thời gian một tháng, sau đó chính thức vận hành.
Lý Cẩm Hồ khẽ vỗ tay, sau đó nói với ánh mắt tỏa sáng.
Tiếu Tử Đông cũng gật đầu nói:
- Tôi rất đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương, trước mắt không phải chúng ta đang ở vào giai đoạn chỉnh đốn tác phong sao? Nếu kết hợp hạng mục này với công tác chỉnh đốn tác phong, như vậy sẽ tạo nên điểm sáng mới cho huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân thật sự đỏ mặt vì ánh mắt kính nể và lời nói của hai người Tiếu Tử Đông và Lý Cẩm Hồ, đại sảnh phục vụ hành chính là những gì có ở kiếp trước, bây giờ hắn dùng nó để áp dụng vào huyện Lô Bắc, làm cho người ta hâm mộ cũng không là vấn đề, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có chút cảm giác xấu hổ.
- Nếu các anh đều đã đồng ý, như vậy tôi sẽ tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch để thương nghị và cho ra một phương án đầy đủ, sau đó sẽ báo cáo cho hội nghị thường ủy để thông qua.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi nói.
Tiếu Tử Đông nghe nói Vương Tử Quân sẽ báo lên cho hội nghị thường ủy thì nhếch miệng khinh thường nói:
- Chủ tịch Vương, đây hoàn toàn là sự vụ của khối chính quyền chúng ta, có cần phải báo lên cho hội nghị thường ủy hay không? Hơn nữa nếu nói ra, biết đâu phía bí thư Dương Quân Tài sẽ cho ra thiêu thân?
Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm:
- Hội nghị thường ủy sẽ thông qua.
Lý Cẩm Hồ vốn có chút đồng ý với Tiếu Tử Đông, thầm nghĩ cũng không nên làm như vậy, nếu như không thông qua và làm chậm trễ sự việc, như thế mới thật sự là đáng ghét. Nhưng nghe được giọng nói thoải mái và tràn đầy tự tin của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra một cảm giác tin tưởng vô điều kiện. Khi niềm tin gia tăng thì hắn chợt nghĩ đến thế cục ở huyện Lô Bắc vào lúc này, tuy chủ tịch Vương chỉ là chủ tịch huyện, thế nhưng lực ảnh hưởng nào có phải là Dương Quân Tài có thể so sánh được?
Trong phòng làm việc của Dương Quân Tài, lúc này Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương đang ngồi trên ghế sa lông, bầu không khí đầy khói thuốc thật sự rất đè nén. Dưới tình huống bình thường thì bí thư Dương sẽ không hút thuốc, nhưng vào thời điểm này cái gạt tàn trước mặt bí thư lại có sáu bảy đầu lọc.
- Trưởng phòng Tôn, anh là có chuyện gì xảy ra? Cơ hội tốt như vậy lại để cho người ta cướp đi mất, anh nói xem người anh đề cử là ai? Chẳng lẽ trong huyện Lô Bắc này không còn ai tốt hơn nữa sao?
Dương Quân Tài trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu dùng giọng nghiêm nghị nói với Tôn Quốc Lương.
Tôn Quốc Lương biết rõ sự kiện đổ vỡ là có trách nhiệm của mình, nhưng người phải gánh chịu sẽ không phải là mình. Hắn nghĩ đến Triệu Quyền Trung, đây chính là lời đề nghị của Lưu Truyền Pháp, nếu không phải Lưu Truyền Pháp nói người này là người của bí thư Dương, mình cần gì phải làm vậy?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ mới, Tôn Quốc Lương thầm cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này Dương Quân Tài đang nổi nóng, hắn biết rõ tính nết của bí thư Dương, lúc này thái độ tốt nhất chính là im lặng.
Trần Lộ Dao hút thuốc mà không nói lời nào, nhưng lúc này hắn cũng có chút phản cảm với Dương Quân Tài. Dù người bị mắng là Tôn Quốc Lương, thế nhưng ai không biết Tôn Quốc Lương là thủ hạ đáng tin của Trần Lộ Dao? Chỉ sợ bí thư Dương đang mắng Tôn Quốc Lương cũng không có ý nghĩ đơn giản như vậy, mà chính là giết gà dọa khỉ, nói cho mình nghe. Sau vài lần có quan hệ thân mật với Dương Quân Tài, Trần Lộ Dao cũng không hạ mình quá thấp, hắn cảm thấy hai người tuy là đồng bọn cùng hợp tác, tuy Dương Quân Tài là chủ đạo thế nhưng ít nhất cũng phải nể mặt tôi, nếu không thì làm gì có kẻ nào tình nguyện cúi người kéo xe cho anh?
Trần Lộ Dao buồn bực hút thuốc, Tôn Quốc Lương cũng không nói một lời, hai người trầm mặc làm cho vẻ mặt Dương Quân Tài có hơi biến đổi. Hắn cũng không phải kẻ ngu, sao không biết hai người này đang tỏ thái độ bất mãn với mình? Dù bây giờ không là thời điểm vạch mặt Trần Lộ Dao, thế nhưng nếu lúc này hắn nói tốt cho Trần Lộ Dao, điều này thật sự còn sinh ra cảm giác khó chịu hơn.
Dương Quân Tài đã từng bao giờ hạ thấp mình chưa?
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, điều quan trọng là công tác chỉnh đốn tác phong. Bí thư Trần, lúc này anh là người nắm vị trí chủ quản, cũng không thể phát sinh vấn đề cho đối phương nắm bắt.
Dương Quân Tài thay đổi chủ đề, hắn trầm giọng nói ra những sắp xếp với Trần Lộ Dao.