Số lần đọc/download: 4035 / 120
Cập nhật: 2015-03-20 16:14:06 +0700
Chương 67: Đột Nhiên Hạ Độc Thủ.
N
ơi đây là một nơi đồng không mông quạnh, tràn ngập khắp nơi là những viên đá vụn. không hề có một chút dấu hiệu sự sống.
Toàn bộ đều lạnh lẽo, thê lương, bốn phía rộng lớn mênh mông, Tất cả đều hoang vu. Trừ bỏ những viên đá và gió bụi ra thì chằng còn gì cả.
Nhưng ở một chỗ trong cánh đồng hoang vu rộng lớn đó đột nhiên có một đạo quang mang màu trắng lóe lên.
Tiếp đó mười người, bao gồm cả Trịnh Hạo Thiên đột ngột xuất hiện.
Trong mắt Trịnh Hạo Thiên vốn vẫn mang theo một chút căng thẳng và đề phòng, nhưng khi vầng hào quang kia tiêu tán. nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, vẻ mặt hắn liền lập tức biến thành kinh ngạc và khó có thể tin nổi.
Tiếp đó bên tai hắn vang lên tiếng người chửi bởi: "Con mẹ nó. cái Truyền Tống trận rẻ rách, ở đây đến một cái rễ cây cũng không có. rừng rậm cái rắm...”
Nghe người nọ chửi bới ầm ĩ. Trịnh Hạo Thiên tuy rất khó chịu, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, lời người này nói chẳng sai chút nào.
Sau khi hắn tiến vào Truyền Tống trận. rõ ràng thấy biểu tượng phía trước Truyền Tống trận là một cảnh rừng rậm rạp.
Tuy đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thiên tiến vào Luyện Yêu động tiến hành thí luyện, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không biết tí gì về nơi này.
Trước khi tiến vào. hắn đã sớm tìm hiểu được khá nhiều chi tiết qua các loại sách và một số đệ tử cấp thấp của Bạch Thảo phong.
Truyền Tống trận của các chủ phong không phải cố định với một điểm duy nhất, mà tùy theo hoàn cảnh mà truyền tống mọi người đứng trong trận đồ đến một nơi không quá nguy hiểm.
Ở phía trước mỗi Truyền Tống trận đều có khắc biểu tượng đại khái về địa hình, môi trường sẽ truyền tống tới.
Điểu này giúp đám đệ tử có thể chuẩn bị sẵn sàng từ trước, thậm chí còn có thể lựa chọn nơi mình sẽ tới.
Ví dụ như có một số người am hiểu thủy chiến thì lựa chọn địa hình có nhiều nước. Mà có một số người lại am hiểu rừng rậm. và thậm chí còn có cả những người thích lang thang trên sa mạc không bờ không bến.
Có một số thể yêu hóa biến thân bắt buộc phải ở trong hoàn cảnh đặc biệt mới có thể phát huy uy lực cường đại chân chính.
Cho nên những người đó thường lựa chọn địa hình truyền tống rất khắt khe.
Trịnh Hạo Thiên tịnh không quá coi trọng điều này, nhưng không thể nghi ngờ. địa hình hắn am hiểu nhất chính là rừng rậm. cho nên khi hắn thấy biểu tượng trước trận đồ. trong lòng cũng có chút vui mừng.
Nhưng không nghĩ tới. kết quả truyền tống lại vượt ra ngoài dự đoán. Mười người bọn họ đúng là đã truyền tống thành công, nhưng điểm đến lại là một nơi đồng không mông quạnh, hoang vu bát ngát. Trong tầm nhìn của mọi người, đến ngay cả một cái cây nho nhỏ cũng không có. lại càng không cần phải nói đến cái gì mà rừng rậm nữa.
Ánh mắt mọi người nhìn bốn phía, gần như trong mắt mỗi người đều ít nhiều có một cảm giác không biết phải làm sao.
Một người đột nhiên lật tay. lấy ra tấm ngọc bài của mình, đưa chân khí vào trong đó. Trong nháy mát. trên ngọc bài tỏa ra quang mang chói mắt.
Sau khi thấy cảnh tượng như vậy, những người còn lại. bao gồm cả Trịnh Hạo Thiên đều không hẹn mà cùng lấy ngọc bài ra. đồng thời đưa chân khí vào.
Trong vầng quang mang rực rạ Trịnh Hạo Thiên nhìn thấy một tấm bản đồ.
Tấm bản đồ này tuy không quá chi tiết, nhưng ký hiệu bên trong lại rất rõ ràng. Mà chân chính khiến mọi người yên tâm chính là. bọn họ thấy được điểm sáng đại biểu cho bản thân mình và biểu tượng một cái Truyền Tống trận cách đó không xa.
Sau khi tiến vào Luyện Yêu động hoặc Trấn Ma tháp, ngọc bài Thân phận của mỗi người đều có loại năng lực thể hiện phương vị này.
Không chỉ giúp chủ nhân của nó biết được vị trí của mình mà ngay cả vị trí trận đồ Truyền Tống trận gần nhất cùng hiển thị rất rõ ràng.
Dù sao Luyện Yêu động và Trấn Ma tháp cũng là không gian do các siêu cấp đại môn phái liên thủ mở ra.
Nơi này chính là trường săn của nhân loại, đồng thời cũng là thánh địa để các đệ tử cấp thấp tiến hành thí luyện. Mặc dù lịch lãm ở đây không thể tránh được nguy hiểm bất ngờ. nhưng cũng không khiến người ta phải lo lắng bị lạc đường.
"Được rồi. tuy chúng ta bị truyền tống sai địa điểm, nhưng chỉ cần ngọc bài thân phận, có thể hiển thị địa hình thì không sợ không ra được....'' Một trung niên tráng hán thở dài một hơi, trầm giọng nói.
Trịnh Hạo Thiên quay đầu nhìn về phía chín người kia. Trong chín người này, ngoại trừ hai người khá trẻ. tầm trên dưới ba mươi tuổi, bảy người còn lại đều là trung niên hán tử. ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi.
Sau khi thấy độ tuổi và đẳng giai của bọn họ? Trịnh Hạo Thiên thầm lắc đầu.
Mấy người này đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà tu vi chân khí chỉ là nhị giai....
Không hỏi cũng biết, thiên phú của bọn hắn nhất định không quá tốt. hơn nữa kiếp này nhiều nhất cũng chỉ có thể tiến thêm một bước, sau đó vĩnh viễn dừng lại ở tam giai, không thể nào đột phá tới tứ giai được.
Đây là vận mệnh của đại đa số những luyện yêu võ giả hạ phẩm...
Đặc biệt là những luyện yêu võ giả của Đại Linh giới? cơ hội bọn họ đột phá đến tứ giai lại càng trở nên xa vời hơn.
Vận mệnh của Dư Uy Hoa và Lâm Bảo Hoa vốn tối đa cũng chỉ có thể đến bước này. nhưng sau khi được Trịnh Hạo Thiên dùng một lượng lớn Tịnh Tẩy phù hỗ trợ, thể chất bọn họ đã xảy ra biến hóa cực kỳ vi diệu, đồng thời vận mệnh sau này của bọn họ cũng triệt để bị thay đổi.
Bất quá. rất hiển nhiên, vận mệnh của mấy người trung niên này sợ là đã sớm xác định, rất khó xảy ra kỳ tích nữa rồi.
Đối với những người xa lạ này. Trịnh Hạo Thiên cũng chưa rỗi hơi đến mức đi cung cấp Tịnh Tẩy phù cho bọn họ thay đổi vận mệnh cả đời làm gì.
Người mở miệng lúc đầu là một hán tử trẻ tuổi, dáng người gầy gò? nhìn bên ngoài, ước chừng cùng lắm là hai mươi tuổi thôi, trừ Trịnh Hạo Thiên ra. không thể nghi ngờ hắn chính là người trẻ nhất.
Tuy thể hình của hắn không khôi ngô, nhưng tỳ khí xem ra lại không nhỏ chút nào.
"Cái Truyền Tống trận chết dẫm. sau khi trở về. ta nhất định phải khiếu nại.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Mấy trung niên nhân khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái. Một trong những người đó khẽ nói: "Tiểu sư đệ, ngươi tỉnh táo lại đi. Nơi đó chính là Phượng sồ phong, không phải nơi chúng có thể gây chuyện đâu..."
Người trẻ tuổi không phục nói: "Phượng sồ phong thì sao. chẳng lẽ bọn họ không nói đạo lý..."
Mấy trung niên nhân liếc mắt nhìn nhau, trong con người không hẹn mà cùng toát ra vẻ cỗ quái.
Một người cười ha ha nói: "Đó là trung phong, cho dù họ không nói đạo lý thì sao nào? Ngươi làm gì được bọn họ đây?"
Người trẻ tuổi há mồm muốn nói. nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Tính khí hắn tuy nóng nảy. nhưng cùng không phải là ngu ngốc. Sau khi nghe mấy người kia giảng giải, hẳn cũng biết. Phượng sổ phong tuyệt đối sẽ không để ý tới mình.
Trịnh Hạo Thiên đứng ở một bên lặng lẽ quan sát. có lẽ bởi vì bản thán hắn là linh khí sư. hơn nữa trong não vực còn có hai hạt nhân quang ám cho nên linh giác của hắn khá nhạy bén.
Ẩn ước. hắn đã phát hiện, những trung niên hán tử này tuy bề ngoài làm ra vẻ như không quen biết nhau, nhưng trong mắt bọn hắn thỉnh thoảng lại lóe lên những tia quang mang khác thường.
Trịnh Hạo Thiên gọi những ánh mắt này là giả dối.
Có lẽ quan hệ giữa bọn họ không đơn giản như bề ngoài vậy đâu.
"Làm sao bây giờ...." Một người trẻ tuổi khác cau mày. có chút lo âu hỏi.
Vị trung niên nhân lúc trước thở dài một tiếng nói: "Nếu đã cùng nhau tới đây thì cũng coi như có duyên rồi. Mấy người chúng ta giới thiệu bản thân chút đi..." Hắn vỗ vỗ lên ngực, nói: "Tại hạ là Trương Tiêu của Đàng Ngưu phong, vị này là sư đệ của tại hạ Lâm Thụy Địch. Còn mấy vị?"
Mấy người kia lần lượt giới thiệu tên tuổi và phong mình gia nhập. Khi đến lượt Trịnh Hạo Thiên giới thiệu, hắn hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng tháo chiếc nón trên đầu xuống, nói: "Tại hạ Hoắc Khánh Cương của Bạch Thảo phong, bái kiến các vị sư huynh....”
Trương Tiêu nhìn hắn một cái. ngạc nhiên nói: ''Tiểu sư đệ thực trẻ tuổi a. còn trẻ như vậy đã đám đơn thương độc mã tiến vào Luyện Yêu động, thật sự là hậu sinh khả ái nha...."
Trịnh Hạo Thiên cụp mắt xuống, nói: "Trương sư huynh quá khen, tiểu đệ tu vi thấp kém. Trưởng bối trong môn vốn muốn để tiểu đệ tiếp tục rèn luyện vài năm. nhưng tiểu đệ thật sự là nhịn không nổi. cho nên mới lên chạy đến đây. mong sư huynh đừng chê cười."
Đám người Trương Tiêu đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó liền không hẹn mà cất tiếng cười ha hả. mà ngay cả thanh niên cao ngạo kia cũng như vậy.
Sau một lát. Trương Tiêu thu lại vẻ cười cợt. nói: "Các vị sư huynh đệ? chúng ta chẳng hiểu sao lại tới nơi này. nhiều ít cũng là ngoài ý muốn. Không biết trên người các ngươi có mang theo thứ gì để liên lạc với tông môn không. Nếu như có thì mau truyền tin tức này đi. có lẽ còn nhận được chút bồi thường đó...."
Trịnh Hạo Thiên mờ mịt lắc đầu. tựa hồ hoàn toàn khôngbiết gì cả.
Đám người Trương Tiêu nhìn hắn một cái. hoàn toàn không đặt hắn vào trong mắt.
Thăng nhãi này mặt non choẹt, hoàn toàn là một đứa trẻ ranh, thật không đáng để bọn họ tốn nhiều công phu.
Hai người trẻ tuổi rõ ràng là kết bạn với nhau, bọn họ thương thảo một chút rồi một người nói: "Tại hạ mang theo một tấm Truyền Thanh phù triện, chỉ cần sao chép lại giọng nói. đồng thời xé bỏ là có thể tự động truyền tống đến tông môn..."
Trên mặt Trương Tiêu lộ ra một tia thất vọng, nói: "Chỉ có một tấm Truyền Thanh phù thôi à. nếu có Thổ Địa phù trực tiếp rời đi thì tốt quá..."
Hai người trẻ tuổi kia không hẹn mà cùng mỉm cười, nói: "Trương sư huynh. Thổ Địa phù là thứ trân quý đến bậc nào chứ. luyện yêu võ giả cấp thấp như chúng ta làm có được
Trương Tiêu thở dài một tiếng, nói: "Các ngươi nói rất đúng...." Hắn dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Bất quá. Nếu không có Thổ Địa phù thi mọi chuyện lại đơn giản rồi...."
Hai người trẻ tuổi khó hiểu hỏi: "Vậy..."
Lòi của bọn hắn còn chưa kịp nói hết thì bỗng một tiếng quát mạnh mẽ vang lên: "Cẩn thận..."
Trong lòng hai người rùng minh, nhưng lúc này mới phản ứng thì quá muộn rồi.
Dưới ngực truyền đến cảm giác đau nhức, hai dòng máu đỏ tươi yêu dị từ trên ngực bọn họ phun ra. vết thương quá lớn. đã tạo thành vết thương trí mạng.
Bọn họ cùng hét lên. tựa hồ muốn yêu hóa biến Thân.
Nhưng gần như cùng lúc đó. hai thanh binh khí đột nhiên xuất hiện, giáng vào đan điền bọn họ. lập tức đánh tan chút chân khí mà bọn họ vừa ngưng tụ được.
Hai người giống như bay lên không trung giống như hai bao cỏ. Khi bọn họ roi xuống mặt đất. đã chết đến không thể chết thêm lần nữa.
Chỉ là. hai người này đến chết vẫn không nhắm mắt. đôi mắt trợn tròn, tựa hồ như oán hận đối phương, vì sao lại đột nhiên hạ độc thủ với bọn họ...
p tục,mọi chi tiếc liên hệ với mình hoặc anh baongoc)Thân:99::99: