Số lần đọc/download: 20374 / 1044
Cập nhật: 2018-02-01 02:09:43 +0700
Hồi 218 - Bí Mật
H
àn khí trắng mờ lượn lờ như làn khói, bồng bềnh trong thạch thất.
Hàn Băng thạch thất không một tiếng động, hôm nay hàn khí trong thạch thất dường như dày đặc hơn so với ngày thường, thậm chí nhìn qua cũng có cảm giác mơ hồ, không như bình thường nhìn qua là thấy rõ.
Cửa đá phát ra tiếng kêu trầm thấp, từ từ mở ra, chỉ là hình bóng kiều diễm trong tầm mắt không biết tại sao lại trở nên mơ hồ, là U Cơ ư? Trong tim Quỷ Lệ thầm nghĩ, từng bước chầm chậm bước vào.
Trong thạch thất Hàn Băng, hàn khí mờ mờ tản ra, hết làn này đến làn khác, giống như trong mộng, bao trùm toàn bộ thân hình của hắn.
Bóng hình người con gái, quay lưng im lặng đứng trước giường hàn băng, xung quanh thân nàng hàn khí dường như dày đặc hơn, thêm một mảng hàn khí màu trắng ngưng kết như sương tuyết, cũng khiến người khác nhìn không rõ.
Trong không khí, như ẩn như hiện, vọng lại tiếng chuông trong trẻo, như ở gần bên tai.
Không biết tại sao, Quỷ Lệ theo phản ứng bản năng dừng bước, có lẽ đối với sự việc hôm nay, hắn đối diện với U Cơ cũng có vài phần e ngại, nhất là sau khi U Cơ lớn tiếng trách mắng và nhắc đến Bích Dao.
Nghĩ lại, hôm nay Quỷ Lệ tuy đối với biểu hiện khác ngày thường của Quỷ Vương cũng có vài phần kinh nghi, nhưng đối với hành vi của bản thân, không cần suy nghĩ đã toàn lực xuất kích, cũng không hiểu vì sao.
Có lẽ, trong tim của hai người, sớm đã dồn nén ý tưởng thù hận trong lòng chăng?
Nhưng trên thế gian này vẫn còn một Bích Dao, nàng đang nằm trong thạch thất Hàn Băng.
Quỷ Lệ nhìn bóng hình mở ảo ẩn trong hàn khí, im lặng cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Hồi nãy ta động thủ với Quỷ Vương, là ta không đúng, ta cũng không hiểu tại sao sự việc lại đột nhiên biến thành như vậy. U Cơ đừng giận, lần sau ta sẽ không như vậy nữa.”
Bờ vai thân hình đó, tựa như run lên, nhưng không hề lên tiếng, vẫn giữ vẻ im lặng, chỉ là hàn khí xung quanh dường như chuyển động nhanh hơn, đến cả trong thạch thất, như cũng lạnh hơn vài phần.
Nhưng Quỷ Lệ cũng không để ý đến cái lạnh đó.
Lời nói của hắn âm vang rồi biến mất hẳn, hắn đương nhiên hiểu quan hệ giữa Bích Dao và U Cơ, sau khi mẹ nàng qua đời, Quỷ Vương bận công chuyện trong Quỷ Vương Tông, U Cơ ít nhiều cũng đảm đương vai trò một người mẹ, điều này có thể nhìn ra trong cách xưng hô “dì” của nàng với U Cơ.
Bây giờ đối diện U Cơ, nhất là trong thạch thất Hàn Băng, Quỷ Lệ có cảm giác như đang đối diện với Bích Dao, mà sâu trong tim hắn đã cảm thấy hổ thẹn với nàng, huống chi hôm nay lại cùng cha nàng động thủ, vài lần đứng trước sự sống chết, lại càng khó nói nên lời.
Rất lâu sau, hắn thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ta biết trong tim Bích Dao đau đớn, không muốn nhìn thấy ta và cha của nàng đánh nhau, kỳ thật ta cũng không có ý đó, chỉ là lúc đó…”
Hắn nhíu nhíu mày, trong đầu vừa mới lướt qua thần thái dị thường của Quỷ Vương, lắc lắc đầu nói: “Tóm lại ta hứa với dì, sau này vì Bích Dao, ta sẽ nhịn Quỷ Vương vài phần là được.”
Thân hình yêu kiều lại run lên, chẳng qua vẫn không quay lại, nhưng nhìn sau lưng nàng, ngược lại tựa như đang lẳng lặng gật đầu, biểu hiện sự đồng tình. Quỷ Lệ im lặng, trầm mặc một lúc, thở ra một hơi dài, cũng không nói gì nữa, khẽ quay người, muốn bước đến giường Hàn Băng nhìn Bích Dao.
Chỉ là hắn vừa mới bước được vài bước, đột nhiên chớp mắt toàn thân hắn đông cứng lại, nhanh như chớp, trong đầu hắn vụt qua một ý niệm, như sấm sét ầm ầm đánh bên tai, vuông lụa trên mặt U Cơ chưa bao giờ rời khỏi mặt, tại sao nhìn từ đằng sau lại không thấy? Gần như ngay lúc đó, trong đầu óc hỗn loạn hắn đã lập tức nghĩ tới, mái tóc của bóng hình đó, chính là hình dáng của một thiếu nữ, so với mái tóc của U Cơ hoàn toàn khác nhau. Hắn quay thân nhanh như chớp, lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
Hàn khí trong thạch thất Hàn Băng, chớp mắt lạnh thấu xương, làn khói bao phủ quanh bóng hình đó, cũng chớp mắt chuyển động nhanh hơn. Quỷ Lệ hai mắt trợn trừng, có người dám đột nhập vào đây, việc này đối với hắn không thể nào chấp nhận được.
Đang lúc Quỷ Lệ chuẩn bị phát tác, bỗng nhiên sau lưng nghe một tiếng động trầm thấp truyền lại, không khỏi động tâm, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cánh cửa sau lưng vốn khép, đang từ từ mở ra, ngay cửa xuất hiện một bóng người.
Dáng cao thon thả, vuông lụa đen che mặt, phong cách điềm đạm, không phải U Cơ thì còn ai? Nàng mở cửa, chợt nhìn thấy thần tình cổ quái trên mặt Quỷ Lệ, hai mắt trợn trừng, thớ thịt trên mặt co giật, chợt thót tim, không tự chủ lùi lại một bước.
Nhưng nàng không như người thường, lập tức trấn tĩnh lại, giọng lạnh băng hỏi: “Hừ, ngươi còn mặt mũi đến gặp Bích Dao sao?”
Quỷ Lệ nhìn nàng, đột nhiên thần tình trên mặt chợt biến, như nhớ lại một việc hết sức quan trọng, nhanh chóng quay mình lại nhìn, chỉ là lúc vừa nhìn lại, toàn thân hắn chấn động, như ngây dại, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không nói nên lời.
Thạch thất Hàn Băng rộng lớn mà hắn đang đứng, đột nhiên chớp mắt khôi phục lại dáng vẻ vốn có ban đầu, làn sương trắng bồng bềnh không thấy nữa, tiếng chuông trong trẻo như ẩn như hiện cũng biến mất, đến cả bóng hình thần bí cũng như tiêu tan vào không khí.
Tất cả mọi thứ, tựa như chưa hề biến đổi, giống như một giấc mộng, một sự ảo giác, thoáng qua và biến mất…
Bích Dao yên tĩnh nằm trên giường, khóe miệng vẫn mang nụ cười nhẹ quen thuộc, hai tay đặt chéo ở giữa ngực, Hợp Hoan Linh không ngừng phát ra ánh sáng nhấp nháy, nhẹ nhàng lưu chuyển, như đang nhìn vào Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ đứng yên tại chỗ, toàn thân căng cứng, dường như đã mất đi toàn bộ tri giác, không hề cử động.
U Cơ từ từ bước vào, rất nhanh phát hiện vẻ không bình thường của Quỷ Lệ, nhìn qua hắn, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Khóe miệng Quỷ Lệ nhích động, nhưng không nói gì, hắn chỉ im lặng ngẩng đầu, ngơ ngác suy ngẫm, căn thạch thất Hàn Băng này, ngoài cánh cửa đá dày nặng, xung quanh trong phòng đều là vách đá, càng không có khe hở, chỉ là lúc này nhìn lại, vách đá lạnh ngắt như có những tiếng cười ác ý chế giễu, lạnh lùng hướng về những kẻ trong phòng.
Ánh mắt phiêu hốt, chầm chậm thu lại, từ từ trở lại giường Hàn Băng, nhìn người con gái nằm trên đó, trong mắt hắn không biết tại sao có vài phần mơ hồ, trăm mối tơ vò như thủy triều xô đến, ánh mắt đó cuối cùng lặng lẽ đặt trên mái tóc Bích Dao.
“Ngươi làm sao vậy?” U Cơ trong lời nói đã có vài phần khó chịu.
Ánh mắt Quỷ Lệ, sau một lúc lâu, từ từ mở to, thấp giọng nói: “Khi người bước vào, có thấy sự khác thường trong phòng không?”
U Cơ ngừng một lúc, giọng lạnh băng nói: “Có gì khác thường chứ? Không phải vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước, một chiếc giường, một con người sao?”
Thớ thịt trên khóe mắt Quỷ Lệ, như đang co giật. U Cơ từ từ đến cạnh Bích Dao ngồi xuống, trong mắt hiện lên vẻ thương yêu đau xót, hồi lâu, chầm chậm nói: “Ta biết thật ra ngươi cũng rất khó xử, chỉ mong ngươi suy nghĩ một chút, nếu Bích Dao biết ngươi động thủ cùng phụ thân nó, thì trong lòng nó sẽ như thế nào?”
Quỷ Lệ ngơ ngác không nói gì, sau một hồi lâu, chợt cúi đầu, thở dài nói: “U Cơ yên tâm, ta biết phải làm gì”, dứt lời, hắn lại nhìn về phía Bích Dao một cái, lập tức quay người bước khỏi phòng.
Nhìn sau lưng hắn, U Cơ khẽ nhíu mày, trực giác mách bảo Quỷ Lệ hôm nay khác hẳn ngày thường, nhưng cũng ngay lập tức nàng thở dài cảm thán, quái nhân ư, đâu phải chỉ có hắn, đến cả như nàng đã theo Quỷ Vương bao năm nay, không phải càng ngày càng không hiểu Quỷ Vương ư?
U Cơ chầm chậm cúi đầu, nhập vào dòng suy nghĩ, trong thạch thất Hàn Băng một bầu không khí yên tĩnh, chỉ có Hợp Hoan Linh trong tay Bích Dao, ánh sáng kỳ lạ vẫn nhấp nháy theo năm tháng, như soi thấu qua mắt, không ngừng nhấp nháy, nhìn vào cõi thế gian.
o O o
Thanh Vân Sơn, Tiểu Trúc Phong.
Sáng sớm, gió mát chầm chậm thổi qua, khắp núi những cây trúc xanh tươi cũng nhẹ nhàng lay động, tiếng lá trúc xào xạc, như âm thanh tự nhiên của đất trời, khiến lòng người yên tịnh.
Trận mưa lớn tối qua như rửa sạch mọi vật, không khí tươi mát lướt nhẹ qua mặt, xa xa sông núi xanh biếc một màu như tranh vẽ.
Nền đá dưới chân vẫn còn ẩm ướt, ngẫu nhiên có vài khe hở vẫn đọng lại những hạt nước mưa từ đêm hôm trước, chung quanh nền đá lá tre rơi rụng rất nhiều, chắc là do những trận gió mạnh tối qua. Lúc này vẫn còn sớm, nên chưa có người quét dọn.
Áo trắng như mây, thanh tú thoát tục, Lục Tuyết Kỳ một thân một mình, bước trên con đường nhỏ trong rừng trúc.
Ánh nắng ban mai chiếu nhẹ trên mái tóc mềm mại óng ả, làn da mỏng manh dễ vỡ trong sắc trắng vẫn lẫn một ít sắc hồng, như trong thâm sơn cùng cốc nhẹ nhàng mọc ra một bông hoa đẹp đẽ lạ thường.
Hai bên đường đi, những cây trúc dài khẽ đung đưa, trên lá trúc xanh ngắt, vẫn còn đọng lại những giọt sương, nhẹ nhàng trượt qua, từ từ rơi xuống đất.
Con đường dài hun hút, quanh co khúc khủyu, ánh nắng buổi sớm len qua những khe nhỏ của rừng trúc chiếu xuống, bóng trúc lay động, ngã theo thân hình yểu điệu của nàng.
Trước mặt một căn phòng trúc đơn sơ, từ từ hiện ra bóng người, chính là nơi tu hành của Thủy Nguyệt đại sư, thủ tọa Tiểu Trúc Phong.
Lục Tuyết Kỳ đến trước gian phòng, dừng chân ngoài cửa, suy nghĩ giây lát, vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa: “Sư phụ, đệ tử Tuyết Kỳ bái kiến.”
“Vào đây đi”, giọng của Thủy Nguyệt đại sư từ trong phòng vang lên, không buồn không vui, tựa như không chút tình cảm, đáp lại hờ hững.
Một tiếng cọt kẹt, Lục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, lập tức nhìn thấy sư phụ xếp bằng ngồi trên giường trúc, nhắm mắt nhập định, thần thái hiền hòa, không nhìn ra có chút biến đổi nào do nàng đến.
Nàng im lặng đến trước mặt sư phụ, quỳ xuống thấp giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi đến rồi”, nàng ngưng lại một lúc, tiếp tục nói: “Con biết mình bất hiếu, phụ đi sự kỳ vọng của lão nhân gia, khiến người đau lòng, mong người trách phạt con.”
Thủy Nguyệt đại sư từ từ mở mắt, ánh mắt nhìn vào Lục Tuyết Kỳ trước mặt, một hồi lâu bèn thở dài nói: “Ta nếu như trách phạt ngươi, ngươi có chịu thay đổi tâm ý không?”
Lục Tuyết Kỳ im lặng cúi đầu, không dám nhìn mặt sư phụ, cũng không nói một tiếng nào, chỉ là nhìn biểu hiện của nàng không hề có chút nào hối hận cả!
Thủy Nguyệt đại sư lắc đầu, miệng cười khổ nói: “Lòng ngươi đã như sắt đá, không chịu quay đầu, ta phạt ngươi phỏng có ích gì, bỏ đi, bỏ đi. Ngươi đứng lên đi.”
Lục Tuyết Kỳ cắn chặt môi, tựa như có chút kích động, nhưng vẫn khống chế được bản thân, đứng dậy.
Thủy Nguyệt đại sư vỗ nhẹ chiếc ghế trúc bên cạnh nói: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu nói: “Đệ tử không dám.”
Thủy Nguyệt đại sư nhìn nàng một cái, nói: “Ở đây chỉ có ta và ngươi, có gì phải suy nghĩ, trừ phi trong lòng ngươi đã oán hận người làm thầy này, muốn cùng ta ngăn cách chăng?”
Lục Tuyết Kỳ lập tức lắc đầu nói: “Sư phụ, con…”
Thủy Nguyệt đại sư giơ tay mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi, ngươi do một tay ta nuôi lớn, tính cách của ngươi, ta còn không hiểu?”
Bà vươn tay nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn thật kỹ khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã, mềm lòng nói: “Bất luận thế nào, ta thân làm sư phụ, cuối cùng đều mong cho con tốt, con nhớ lấy điều này.”
Khóe môi nàng động đậy, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi, thật ra đều là lỗi của đệ tử…”
Thủy Nguyệt đại sư lắc đầu nói: “Thôi, việc đến lúc này, chúng ta không cần tranh luận ai đúng ai sai, hỏi thế gian, tình là gì? Tuyết chảy ra thành sông… Tuy trăm núi ngàn sông, nhưng có mấy ai có thể thật sự bên nhau đến trọn đời?”
Nói đến đây, tựa như Thủy Nguyệt đại sư cũng đang nói đến tâm sự của chính mình, nhất thời ngơ ngác xuất thần.
Lục Tuyết Kỳ không dám kinh động sư phụ, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, tựa như quen thuộc lâu rồi.
Không biết qua bao lâu, Thủy Nguyệt đại sư chợt run lên, từ trạng thái xuất thần tỉnh lại, cười khổ một tiếng, tựa như cười chính mình, lập tức nói với Tuyết Kỳ: “Ôi, những việc này khi khác hãy nói, ta tối qua sai Văn Mẫn đến gọi con, tất cả mọi việc, nó đã nói hết với con chưa?”
Tuyết Kỳ lắc đầu nói: “Sư tỷ không nói, chỉ nói với con sáng nay đến gặp sư phụ, có chuyện gì, sư phụ sẽ nói với con sau.”
Thủy Nguyệt đại sư lặng lẽ lắc đầu nói: “Thật ra, con nha đầu Văn Mẫn có biết chút ít, nhưng không nhiều, để ta nói với ngươi vậy.”
Lục Tuyết Kỳ trong lòng chấn động nhẹ, trên mặt Thủy Nguyệt đại sư có vài phần nặng nề, dường như có việc gì khó khăn đang giữ trong lòng, nàng kềm không được hỏi: “Sư phụ, có việc gì khó khăn, nếu cần đệ tử, người cứ việc sai bảo, đệ tử nhất định sẽ cố gắng hết mình.”
Thủy Nguyệt đại sư gật đầu, mỉm cười nói: “Ta đương nhiên tin con, chỉ là trước mắt đích thực có một việc lớn, lại liên quan đến khí số của Thanh Vân Sơn chúng ta, nhưng việc này lại không thể để nhiều người biết, kể cả đệ tử trong môn phái, ta nghĩ đi nghĩ lại, trong đám đệ tử, chỉ có con, đạo hạnh, năng lực là tốt nhất. Vì thế mới cho gọi con lại.”
Lục Tuyết Kỳ nhíu mày một cái, hơi kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, không lẽ bổn môn đã phát sinh chuyện gì to lớn sao?’”
Thủy Nguyệt đại sư cười khổ một tiếng, hỏi: “Ai nói không lớn chứ?”
Tuyết Kỳ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy sư phụ?”
Thủy Nguyệt đại sư trầm lặng giây lát, tựa như cũng đang cân nhắc, sau đó từ từ nói: “Chưởng môn sư bá của ngươi, cả Điền sư bá Điền Bất Dịch của Đại Trúc Phong, cách đây mấy ngày, cùng mất tích rồi.”
Lục Tuyết Kỳ toàn thân chấn động hỏi: “Cả hai người cùng mất tích à?”
Thủy Nguyệt đại sư lãnh đạm nói: “Hôm đó đệ tử của Chưỏng môn đã thấy Điền Bất Dịch đến Thông Thiên Phong, đồng thời đi thẳng ra sau Tổ sư từ đường, trong khoảng thời gian gần đây, ai ai cũng biết Chưởng môn sư huynh hầu như đều ở trong từ đường, và từ đó về sau, không còn ai trông thấy cả hai người bọn họ.”
Lục Tuyết Kỳ nhíu chặt mày, hiển nhiên mười phần kinh ngạc.
Thủy Nguyệt đại sư dưỡng thần một lát, lại nói: “Sau khi phát sinh sự việc này, bởi vì can hệ rất lớn, Tiêu Dật Tài chủ sự hiện nay của Thông Thiên Phong mới không dám che giấu, nhưng bất luận thế nào cũng không thể công khai với mọi người, chỉ là bí mật cho những người chủ sự trong sáu mạch còn lại biết. Sau khi sự việc xảy ra ta cũng xem xét qua Tổ sư từ đường, nhưng không nghĩ là ở đó lại…”
Lục Tuyết Kỳ ngơ ngác hỏi: “Tổ sư từ đường làm sao vậy?”
Thủy Nguyệt đại sư khẽ lắc đầu, nói: “Tổ sư từ đường hầu như bị phá hủy hết, nhìn qua cũng biết là do tranh đấu pháp lực kịch liệt mà bị phá hủy.”
“Cái gì?” Lục Tuyết Kỳ thất thanh kêu lên.
Thủy Nguyệt đại sư cười lạnh một tiếng, nói: “Tổ sư từ đường vốn là nơi chúng ta cúng bái các vị tổ sư, hai người đó dám trong cảnh trang nghiêm mà động thủ, thật là không có phép tắc gì nữa rồi. Với lại còn có chuyện nghiêm trọng hơn.”
Lục Tuyết Kỳ còn chưa hết giật mình, lại thêm phần kinh ngạc, thật không nghĩ ra chuyện gì có thể nghiêm trọng hơn chuyện phá hủy Tổ sư từ đường, không nhịn nổi gấp gáp hỏi: “Vẫn còn chuyện gì nữa ư?”
“Hôm qua Tiêu Dật Tài hấp tấp chạy đến chỗ ta.” Thủy Nguyệt đại sư thần sắc trở nên nghiêm trọng, trong mắt càng thêm mấy phần lo lắng, từ từ nói: “Căn cứ theo hắn nói, từ sau khi Đạo Huyền sư huynh mất tích, hắn ra sức truy tìm nguyên nhân, chợt nghĩ đến những vật sư phụ hắn lưu lại, xem xem có phát hiện gì không, không ngờ lần tìm kiếm này, lại phát hiện ra một việc đại sự.”
Thủy Nguyệt đại sư nhắm mắt, tựa như có vài phần mệt mỏi, thông báo: “Tiêu Dật Tài phát hiện Tru Tiên cổ kiếm của bổn môn cũng không thấy đâu nữa.”
Lục Tuyết Kỳ ngạc nhiên không nói nên lời.
Thủy Nguyệt đại sư mở mắt, nói: “Ta biết ngươi là một người thông minh, tự nhiên hiểu được can hệ và biến hóa trong đó, tuy nói Tru Tiên cổ kiếm đã bị hủy hoại, nhưng việc này quan hệ rất lớn, vả lại việc thần kiếm bị hủy hoại đa số người ngoài đều không biết, nếu để lọt ra ngoài, chỉ sợ phiền phức càng lớn. Lại nói trong Tru Tiên cổ kiếm, thật ra vẫn còn một bí mật động trời, quan hệ càng lớn hơn, từ trước đến giờ chỉ có ta, Đạo Huyền sư huynh và cực ít người biết, nếu lỡ để lộ ra, hậu quả không biết dường nào.”
Lục Tuyết Kỳ kinh hãi, hỏi: “Tru Tiên cổ kiếm ngoại trừ là thần vật của bổn môn ra, không lẽ vẫn còn bí mật gì sao?”
Thủy Nguyệt đại sư lẳng lặng, rất lâu không nói câu nào, Lục Tuyết Kỳ cũng không dám mở miệng, buông tay đứng thẳng một bên, lúc sau nhẹ giọng nói: “Đệ tử vô lễ, hồi nãy thất lễ với người.”
Thủy Nguyệt đại sư lặng lẽ lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Sư phụ không có ý trách ngươi, chỉ là việc này can hệ cực lớn, ngọn nguồn lại cực kỳ phức tạp…”
Bà nói đến đây, lại ngừng một lúc, như đang trầm mặc đắn đo, sau một lúc mới nói: “Việc này thật ra theo đạo lý mà nói, đến ta thủ tọa một nhánh Tiểu Trúc Phong, cũng không hiểu rõ, là do trận đại loạn trăm năm trước, bọn ta mấy người mới biết một vài phần nội tình.”
Lục Tuyết Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Mấy người? Bí mật trọng đại này, ngoài sư phụ ra, vẫn còn có người biết?”
Thủy Nguyệt đại sư điềm đạm nói: “Năm đó trong trường đại loạn, những người tham gia vào sự việc đó tính lại có năm người, trừ ta ra, còn có Đạo Huyền sư huynh, Điền Bất Dịch, Tố như sư muội…”
Lục Tuyết Kỳ đang lắng nghe, đột nhiên Thủy Nguyệt đại sư dừng lại, trong lòng im lặng tính toán, nhịn không được, hỏi: “Chỉ mới có bốn người, vẫn còn một người nữa là ai?”
Thủy Nguyệt đại sư thở dài một tiếng, trên mặt vụt qua vài nét thương cảm, nói: “Là một vị sư bá của ngươi, tên là Vạn Nhất Kiếm.”