I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1880 / 27
Cập nhật: 2015-11-20 02:38:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 157: Thích Thiên Ách
hìn thấy nhóm người Khải Ân đằng đằng sát khí rời đi, Lôi Trạch Ân hơi do dự, mạnh mẽ đè nén xung động muốn ngăn cản Khải Ân lại. Nội tâm hắn có âm thanh cường liệt nổ vang: Nguyên lực chi thể? Lẽ nào thực sự là nguyên lực chi thể?
Mới vừa rồi thấy Lăng Phong bị hại, Khải Ân bộc phát ra tiềm lực cực đại. Một màn kia Lôi Trạch Ân thu hết vào trong mắt, hắn mạnh mẽ kìm nén sự kinh ngạc trong nội tâm mình. Lấy kiến thức của Lôi Trạch  tự nhiên nhìn ra được cự linh của Khải Ân chẳng qua chỉ sơ giai mà thôi, nhưng khi hắn nổi giận cự linh lại thu nạp một lượng rất lớn địa hệ nguyên lực, đơn thuần dùng lực lượng mà nói cự linh của Khải Ân đã vượt quá nguyên tố cự linh trung giai bình thường! Chỉ cần luyện hóa được một khối trung cấp Tinh Chương thích hợp, Khải Ân có thể đột phá thêm một bước trực tiếp tiến đến trung kỳ thậm chí là hậu kỳ!
Tốc độ tiến bộ kinh khủng như thế thật khiến cho người ta run sợ trong lòng, Lôi Trạch Ân nhớ tới trong môn phái có một bản ghi chép mật rằng thiên địa này có một loại người trời sinh là nguyên lực chi thể, luận về độ tương thích nguyên lực thân thể bọn họ thậm chí còn hơn cả nguyên tố ma thú! Người như thế chỉ sợ không cần luyện hóa bất kỳ nguyên tố ma hạch nào cự linh cũng chắc chắn dị biến thành nguyên tố cự linh. Quan trọng hơn là bọn họ sau này khi tu luyện nguyên tố chân võ quyết tiến độ vượt xa bạn bè cùng lứa.
Suy đoán này làm Lôi Trạch Ân âm thầm kinh hãi đồng thời vui mừng không ngớt, hắn hận không thể lập tức ngăn cản Khải Ân, đưa hắn mang về Vân Mộng tông. Nhưng mà hắn biết mình không thể! Không nói Khải Ân có tình cảm thâm hậu với Lăng Phong vào lúc này có thèm để ý tới mình hay không, mà riêng bản thân mình hiện tại cũng đang bị Vệ Địch nhìn chằm chằm nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không được, nếu hắn chính xác là nguyên lực chi thể, Vân Mộng tông chúng ta tuyệt đối không thể buông tha! Tinh Lam công quốc? Lôi Trạch Ân hạ quyết tâm: Phải lập tức trở về Vân Mộng công quốc đem việc này bẩm báo với sư tôn.
...
Rơi xuống, không ngừng rơi xuống!
Tuy rằng đã từng nhìn thấy Đạo Mạn thi triển Hư Không Pháp Ấn, thế nhưng đến khi tự thể nghiệm Lăng Phong mới hiểu được uy lực chính thức của nó. Loại diễn thuật này một khi thi triển lại có thể đóng băng sự vận chuyển toàn bộ năng lượng ở một trình độ nhất định.
Nếu như nói Vực Năng của Thánh Vực chuyên môn đóng băng linh hồn thì Hư Không Pháp Ấn chính là đóng băng chân lực và chân nguyên lực!
Thân thể rơi như vẫn thạch, Lăng Phong không cách nào cản lại được, khi thấy Khải Ân nhảy xuống theo, hắn muốn lớn tiếng quát nhưng căn bản không thể thốt nên lời.
Dung nham cuồn cuộn sôi sùng sục, Lăng Phong trong lòng trầm xuống, hắn tự biết tu vi bản thân có thể chống lại cửu tinh cường giả nhưng cũng chỉ là phàm nhân mà thôi, nếu như bị thiêu đốt trong lòng hỏa diễm này chắc chắn ngay cả xương cốt cũng không còn. Vậy mà khi đối mặt với cảnh sinh tử này, bản thân lại không thể động đậy dù chỉ một ngón tay!
Từ trước đến giờ chưa có một lần nào Lăng Phong cảm giác được cái chết lại đến gần mình như thế này, trong giây phút ngắn ngủi mình có thể ngửi thấy khí tức của thần chết.
Hơi nóng không ngừng xâm nhập, không khí phát ra tiếng xèo xèo, độ nóng không ngừng tăng lên, bốn phía một mảng đỏ rực!
Lẽ nào lúc này số mệnh ta đã hết? Không, ta tuyệt đối không cam lòng! Lăng Phong nội tâm không ngừng sinh ra lửa giận, trời này, đất này và tinh không vô hạn này không một ai có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình ư?
Đột nhiên, như cảm ứng được linh hồn ba động mãnh liệt của Lăng Phong, hỏa hệ kiếm nguyên chợt hiện ra, một thanh sắc quang mang hình tròn đem thân Lăng Phong bao bọc lại. Thế xâm nhập của hỏa quang bên ngoài nhất thời cũng bị ngăn lại. Vô luận làm cách nào nó cũng không thể xâm nhập được trong vòng tròn đó nửa bước!
Thấy một màn như vậy, trong mắt Lăng Phong nhất thời khó kiềm chế được sự vui mừng như điên: Hắn vạn lần không ngờ Hư Không Pháp Ấn đóng băng sự lưu động năng lượng của bản thân, thế nhưng hỏa hệ kiếm nguyên lại không bị hạn chế hơn nữa lại có thể tự động hộ chủ, hành động thần dị như vậy cự linh tầm thường tuyệt đối vô pháp làm được.
Nếu không phải không thể hành động, Lăng Phong nhất định sẽ cất tiếng cười to!
Hỏa hệ kiếm nguyên nhàn nhạt trôi lơ lửng trên đầu Lăng Phong. Từ lỗ hổng thanh sắc đột nhiên xuất hiện sự tình kỳ quái: Bởi thân thể ở trong lòng núi lửa, hỏa hệ nguyên tố bạo phát nhiều hơn bình thường. Hiện tại những đám hỏa hệ nguyên tố này ngưng tụ thành dịch thể không ngừng quán nhập vào kiếm nguyên. Mắt thấy nhan sắc hỏa hệ kiếm nguyên từ màu hồng nay dần dần chuyển sang màu xanh, lại liên tưởng đến Phong Viêm Dung tu luyện đến cảnh giới chí cao sau khi ngưng tụ hỏa cầu cũng đồng dạng xuất hiện màu ngọc bích, Lăng Phong đoán đây là kết quả lực lượng của hỏa hệ kiếm nguyên được tăng cường.
Mặc cho hỏa lãng xung quanh không ngừng phun trào. Lăng Phong thân thể vẫn còn trôi nổi trên không trung không bị ảnh hưởng, hắn thở một hơi thật dài. Không ngờ lần này bị ám toán lại nhân họa đắc phúc. Hắn rõ ràng cảm giác được hỏa hệ kiếm nguyên hấp thu nguyên lực ngoại giới sau đó lực lượng tiến giai lên đến trình độ bất khả tư nghị, Lăng Phong có một dự cảm mãnh liệt, chỉ cần đem cỗ nguyên lực này hoàn toàn luyện hóa thành chân nguyên lực có thể sử dụng, đẳng cấp của mình có thể đề thăng tới trình độ như sư tôn Mạch Kha vậy!
Từ khi tu luyện Phong Viêm Dung đến nay tính ra đã được hơn nửa năm, nếu như Lăng Phong có được chân nguyên lực tương đương với Mạch Kha, truyền ra ngòa chỉ sợ sẽ khiến cho vô số nguyên tố Thiên Hành Giả phải xấu hổ vô cùng. Nếu hỏa lãng không ảnh hưởng được đến bản thân, Lăng Phong cũng an tâm xuống, hắn cảm giác lực lượng đóng bắng của Hư Không Pháp Ấn đang từ từ biến mất. Không mất bao nhiêu thời gian là bản thân sẽ khôi phục lại được năng lực hành động.
Đúng vào lúc này đây. Dị biến phát sinh!
Giống như không thể đem Lăng Phong đốt cháy, cả ngọn núi lửa nhất thời nổi giận, âm thanh vô cùng vô tận lan tỏa khắp không gian. Ong ong như có vô số thầy tu niệm chú, lại có lúc sôi sục như Trường Giang rít gào. Kỳ quái chính là thanh âm này bao phủ khắp nơi, nhưng tai lại không nghe thấy gì, dường như nó trực tiếp vang vọng vào sâu thẳm trong thức hải.
Lăng Phong hoảng hốt, thanh âm này trùng trùng điệp điệp vang lên trong linh hồn, trong sát na hắn ngay cả vận chuyển một chút ý niệm linh hồn trong đầu cũng cảm thấy trắc trở khó khăn! Không sai, thanh âm này mang đến áp lực giống như khoảnh khắc hắn đối diện với Tất Phong, lúc này ngọn núi lửa phát ra linh hồn uy áp còn mạnh hơn cả Thánh Vực cường giả! Dường như cả ngọn núi đang sống lại, có được năng lượng linh hồn vô cùng vô tận.
Thế giới vạn vật tất cả đều có linh. Sông ngòi núi non cũng như vậy. Nhân loại khi đối mặt với thiên địa dị biến, ví dụ như sơn xuyên băng liệt, hồng hà đảo lưu thì trong nội tâm đều cảm thấy sợ hãi mãnh liệt, loại sợ hãi này kỳ thực chính là bị "linh" áp chế. Loại "linh" này chỉ cần nồng đậm đến một trình độ nhất định, thậm chí có thể tụ hợp thành linh hồn, tiến tới huyễn hóa thành hình người.
Những điều này đều là trong viễn cổ truyền thuyết ghi chép lại, không có biện pháp nào khảo chứng, chẳng qua bây giờ Lăng Phong bị loại uy áp này đóng băng linh hồn lại không thua một chút gì so với Thánh Vực cường giả cả.
Với nhân loại sinh linh mà nói, linh hồn chính là cơ sở, chỉ khi linh hồn có cảm ứng mới có thể làm đủ mọi động tác công kích phòng ngự. Linh hồn đã bị cấm chế. Hỏa hệ kiếm nguyên đang phóng ra năng lượng ba động cũng ngưng trệ, chỉ thấy vòng sáng thanh sắc không ngừng thu nhỏ, còn hồng sắc quang mang từ bên ngoài một lần nữa lại tràn ngập xông tới.
"Không được. Không thể như vậy được!"
Lăng Phong cả kinh, liều mạng thôi thúc niệm thức vận chuyển, nhưng cảm thấy phảng phất như niệm thức biến thành một ngọn núi cao, bản thân bất quá chỉ là con kiến hôi nhỏ bé mà thôi. Muốn lay chuyển tòa núi này độ khó không cần phải nghĩ. Lăng Phong dựa theo pháp môn tu luyện linh hồn uy áp điên cuồng vận chuyển. Ông một tiếng, thức hải của hắn phảng phất như hoàn toàn tan vỡ, khí tức đóng băng cứng ngắc kia rốt cuộc cũng bị phá vỡ tạo nên một cái khe nhỏ.
Oanh, ánh mắt Lăng Phong biến thành ngân quang xán lạn, nhập định vứt bỏ sợ hãi, thương xót, kinh ngạc,...loại trạng thái thần bí này một lần nữa lại xuất hiện. Ba động vô hình vô sắc từ thân thể hắn lan tỏa bốn phương tám hướng. Âm thanh đang vang vọng trong không gian kia tựa hồ ngưng trệ một chút, tựa như không thể tin tưởng được Lăng Phong có thể kháng cự lại sự xâm nhập của thanh âm. Ngay sau đó, cường độ âm thanh lại tăng thêm trăm nghìn lần, ầm ầm như muốn nghiền nát Lăng Phong. Phảng phất như một khối cự thép rơi xuống đầu!
Oang oang oang!
Niệm thức không ngừng dao động, ở bốn phía xung quanh Lăng Phong hình thành một vòng bảo hộ vô hình, Lăng Phong liên tục dùng niệm thức chịu hơn mười lần công kích linh hồn uy áp. Vòng tròn lung lay sắp đổ, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa mà vỡ tan, linh hồn uy áp vô cùng vô tận như đê vỡ cuồn cuồn tràn đến.
Thức hải bị một kích như biển gầm dâng lên vô số ba đào, Lăng Phong triệt để rơi vào hôn mê!
...
Đây là nơi nào?
Lăng Phong chậm rãi mở mắt, nhìn chung quanh có chút không rõ. Lọt vào trong tầm mắt chỉ là những hình ảnh lay động bất định, đợi một chút hắn rốt cục mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Đỏ sậm, trong mắt chỉ nhìn thấy một màu đỏ, tường, mặt đất, ghế,...tất cả chỉ là một màu đỏ. Mà bản thân hiện giờ đang nằm trên một cái giường màu nhũ bạch không chút tạp chất nào. Trái tim của Lăng Phong thiếu chút nữa nhảy ra.
Chích viêm thạch! Cả cái giường này dĩ nhiên dùng cực phẩm chích viêm thạch mà rèn thành, phẩm chất so với ngoại giới cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Lại nhìn sang một hướng khác, một thân ảnh quay mặt vào tường thản nhiên đứng thẳng, không biết đang suy nghĩ gì. Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt Lăng Phong, thân ảnh đó chậm rãi xoay người lại.
Lăng Phong không nhịn được chấn động, người trước mắt quả thật kỳ dị, đơn luận tướng mạo hắn như người viễn cổ, nhưng cái này vẫn không làm cho Lăng phong khiếp sợ. Kỳ quái chính là màu sắc thân thể hắn cũng một màu đỏ đậm giống với xung quanh! Đồng thời thân thể của hắn bề ngoài như sóng gợn dao động không dứt, khiến cho chiếc trường bào màu đỏ cũng tung bay theo.
Thấy Lăng Phong tỉnh lại, xích sắc quái nhân hơi chút do dự, đột nhiên cúi đầu bái thật sâu.
Lăng Phong cả kinh, cuống quít từ trên chiếc giường hỏa tinh ngọc tủy đứng dậy:
- Tiền bối, người đang làm gì đó? Mau mau đứng lên!
Tuy rằng mình không rõ ràng lai lịch quái nhân này, nhưng lúc trước khi mình chưa ngất đi là đang ở bên trong hỏa diễm, bây giờ lại được di chuyển đến đây rõ ràng là nhờ vào xích sắc quái nhân này. Nghiêm ngặt mà nói, xem như hắn đã cứu mình một mạng, bản thân sao có thể nhận một lễ trọng như vậy?
Xích sắc quái nhân mở miệng, thanh âm làm cho người ta thấy ong ong, kèm theo một cỗ khí tức như lưu huỳnh, phảng phất như loại tinh thiết thượng hảo bị chiếc búa tạ hàng trăm cân nện vào, luồng khí lưu nóng rực trào ra. Câu nói đầu tiên của hắn đã khiến cho Lăng Phong khiếp sợ khôn kể:
- Đại sư, vừa rồi khiến hỏa diễm phun trào và thi triển Vực Năng đóng băng đều là tại ta, cầu mong đại sư tha thứ.
Nếu không phải thấy quái nhân vẻ mặt chân thành, Lăng Phong hầu như sẽ cho rằng hắn đang trêu đùa mình, cường độ Vực Năng mãnh liệt như vậy dĩ nhiên là do người này thi triển? Vậy mà mình lại cho rằng đó là uy lực của thiên địa, có thể thi triển được Vực Năng cường đại như vậy, người này có tu vi ra sao? Càng làm cho Lăng Phong kỳ quái chính là, người này phất tay một cái là đủ để giết chết mình, cần gì phải hướng bản thân mình cầu xin tha thứ?
Có ý nghĩ này, Lăng Phong cau mày nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Thấy Lăng Phong thần tình không chút tức giận, xích sắc quái nhân đột nhiên kinh hỉ nói:
- Đại sư, ngài không trách tội ta?
Lăng Phong cười khổ nói:
- Ngươi tuy rằng thi triển Vực Năng vây khốn ta, nhưng cuối cùng ta có thể thoát được cũng liên quan tới ngươi không ít? Đã như vậy, tối đa cũng chỉ tính là có thêm chút rắc rối, ta cần gì phải trách ngươi? Hơn nữa một phen rắc rối này đối với ta mà nói chưa chắc tất cả đều là chuyện xấu.
Lời này của Lăng Phong thực sự là nghĩ sao nói vậy, rơi xuống miệng núi lửa, một phen lịch lãm này đem đến cho hắn chỗ tốt rất lớn, không chỉ có đại lượng nguyên lực được hỏa hệ kiếm nguyên hấp thu, quan trọng hơn chính là lúc cuối đối kháng với Vực Năng đã kích động tới thức hải của hắn, hiện tại Lăng Phong cảm thấy trong thức hải linh khí càng thêm linh động hơn so với trước, niệm thức được tăng cường không ít, chắc hẳn là năng lực Thuật Luyện Sư bản thân lại được đề thăng!
Chợt, Lăng Phong hỏi:
- Bất quá, ngươi vì sao lại gọi ta là "đại sư"?
Thích Thiên Ách hơi do dự, cẩn thận mà nói:
- Ngài hẳn là một vị Thuật Luyện Sư tôn quý? Hơn nữa ngài còn là linh hồn song phân chi thể?
Oanh một tiếng, phảng phất như sấm sét nổ vang. Thần tình Lăng Phong đại biến. Ngoại trừ Sang Sư, không người nào biết hắn là linh hồn song phân chi thể. Cho dù nhóm người Mạch Kha biết hắn có thể kiêm tu Thuật Luyện Sư cùng với Thiên Hành Giả, nhưng lại không rõ ràng vì sao hắn làm được như thế, vậy mà Thích Thiên Ách một câu nói toạc ra bí mật quan trong nhất của Lăng Phong! Một tia sát khí sắc bén lộ ra, nếu như tự biết không phải là đối thủ của Thích Thiên Ách, Lăng Phong hầu như sẽ xuất thủ giết chết hắn ngay tại chỗ.
- Không không không!
Thích Thiên Ách nhận thấy được ý nghĩ của Lăng Phong, cuống quýt liên tục khoát tay nói:
- Đại sư, ngài hiểu lầm, ta không có tâm tư gì khác, chỉ làm muốn thỉnh cầu đại sư hỗ trợ ta luyện chế một khối Tinh Kỹ tinh chương là được!
Tinh Kỹ tinh chương? Lăng Phong mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng tìm tòi trong ký ức tri thức lại không thấy, hắn không nhịn được hỏi:
- Cái gì là Tinh Kỹ tinh chương?"
- Ngài không biết?
Thích Thiên Ách so với Lăng Phong còn kỳ quái hơn, hắn không nhịn được lẩm bẩm nói:
- Chả nhẽ sư tôn ngài không nói với ngài sự tình liên quan tới tinh kỹ sao? Không, không đúng, ngài hiện tại chưa đạt đến cảnh giới Thánh vực, lại có thể vận dụng niệm thức chống lại linh hồn uy áp, rõ ràng là kết quả tu luyện tinh kỹ. Chẳng lẽ là sư tôn ngài phòng ngừa ngài phân tâm, vì vậy mặc dù truyền thụ tuyệt học nhưng lại không giảng giải sao?
Ngay sau đó, Thích Thiên Ách trầm ngâm nói:
- Cũng đúng, ngài là linh hôn song phân chi thể. Ngày sau có thể là một nhân vật truyền kỳ vô thượng đứng trên đỉnh phong của Thuật Luyện Sư, hiện tại nếu như biết được quá nhiều sẽ bị phân tâm, thế cũng không phải là chính đạo
Lăng Phong trong lòng khẽ động, từ trong lời lẩm bẩm của hắn, Lăng Phong suy đoán đại khái được một chút, xem ra bản thân thi triển linh hồn uy áp đã khiến hắn nhìn ra thân phận Thuật Luyện Sư của mình.
Tinh Ngự Tinh Ngự - Thất Nguyệt Hỏa Tinh Ngự