Số lần đọc/download: 6102 / 25
Cập nhật: 2015-11-15 20:35:10 +0700
Chương 198: (tt)
- "N
hanh đi, đánh chết nó, cố gắng chịu đựng, đợi chút bọn Tiểu Tứ sắp đến rồi." Lão bản trốn phía sau hai người này mà hô.
- "Một mình ông đi đi!"
Có hai người cùng kêu lên, đẩy mạnh làm lão bản trực tiếp hướng Tần Thiên mà lao tới, Tần Thiền vừa nhìn thấy liền mừng rỡ, lập tức nắm chặt cái chảo, hướng đầu lão bản mà mạnh mẽ đập tới.
"Bành"
"Aaaa!"
Một thanh âm vang lên cùng với tiếng hét thảm, đầu lão bản bị Tần Thiên cho một chảo lập tức bị sưng phồng lên, trong nháy mắt một cục máu đỏ đội lên, nhưng ngay sau đó liền biến thành màu đen, cả người lão bản cũng ngã trên mặt đất, ôm đầu kêu thảm thiết, mà bên cạnh đó hai tên còn lại cũng bị hù run rẩy.
- "Thế nào, tụi mày còn muốn tới sao!"
Tần Thiên nhìn hai tên còn lại nói, hai tên này trực tiếp ôm nhau, nhìn Tần Thiên khẩn trương mà nói: "Không… không cần, không cần đâu."
- "Hừ! Lần này tao tạm thời bỏ qua cho tụi mày, lần sau còn để tao gặp nữa, tao phế!!"
Tần Thiên lạnh lùng nhìn hai tên còn lại nói, hai tên này liền gật đầu tỏ vẻ không dám.
- "Tần Thiên, em cũng muốn chơi!"
Dư Kiều vừa đi qua…, trực tiếp cầm cái chảo trong tay Tần Thiên, mà lão bản đang nằm trên mặt đất vì thế mà ăn một bữa chảo gõ thịnh soạn, cứ mỗi lần là đem hết toàn lực, trong miệng còn mắng, chơi bà à, hãm hại bà à, bà đánh chết mày.
- "Con mẹ nó, tàn bạo vậy sao!" Tần Thiên nhìn Dư Kiều hô.
- "Đứa nào dám quấy rối ở đây!"
Đúng lúc này giọng nam cực kỳ bén nhọn mạnh mẽ từ cửa truyền vào, Tần Thiên liền nhìn ra, ở cửa đang đi vào là hai mươi tên lưu manh đang cầm khảm đao, cầm đầu là một tên tóc dài nhìn giống như nữ nhân, rất gầy, thật giống như dân nghiện, tay phải cầm một thanh khảm đao, tay trái ngắt Lan Hoa Chỉ, với tạo hình này, cực kỳ phong cách.
- "Tứ gia, ngài tới rồi, mau, mau đánh chết bọn chúng, chính hai người chúng nó đánh lão bản đấy!"
Hai tên còn lại lập tức hướng tên Lan Hoa Chỉ chạy tới, chỉ vào hai người Tần Thiên nói.
- "Khốn nạn, lại dám đánh anh tao, muốn chết!"
Lập tức Lan Hoa Chỉ dậm chân giận dữ nói, thanh âm ái nam ái nữ, động tác lại cực kỳ bánh bèo, làm cho Tần Thiên và Dư Kiều da gà cứ nổi cuồn cuộn lên một trận.
- "Dcmn, người anh em, mày là nam hay là nữ vậy, nói chuyện có thể bình thường một chút không đó, hù chết tao rồi!" Tần Thiên nhìn tên Lan Hoa Chỉ kia nói.
- "Hừ! Lại còn dám mắng tao, chơi chết nó!"
Lan Hoa Chỉ hừ lạnh một tiếng nói, vừa nghiêng đầu một cái thật giống như bánh bèo, rồi Lan Hoa Chỉ liếc nhìn về phía Tần Thiên một chút, động tác này, giọng điệu này, làm Tần Thiên cùng Dư Kiều thiếu chút nữa cũng phun ra.;
- "Tần Thiên, nhanh đánh chết hắn đi, vì nhân dân trừ hại, thật là kinh khủng mà." Dư Kiều hướng về Tần Thiên mà nói, cả người da gà cũng rụng đầy đất rồi.
- "Không thành vấn đề, ta liền trừ cái tên yêu nghiệt này!"
Tần Thiên lập tức nói, ôm Dư Kiều hung hăng hôn một cái, rồi ngay sau đó nhanh chóng lao tới hướng đối diện mà đánh giết.
Những tên lưu manh đang đứng đối diện cũng lao vào, khảm đao sắc bén cầm trong tay, trực tiếp hướng tới đầu Tần Thiên mà chào hỏi.
"Chết!"
Tần Thiên quát lạnh một tiếng, liền đem một quyền cấp cho một tên đang lao tới, giành lấy khảm đao của hắn, rồi ngay sau đó lao vào trong đám người đấm đá lung tung, khảm đao lướt qua người lũ lưu manh, trong nháy mắt, máu tươi văng khắp nơi, trên mặt đất nháy mắt đã ngã xuống mười mấy người, tất cả đều bị khảm đao trên tay Tần Thiên chém, nằm mặt đất mà kêu la thảm thiết.
Cái tên Tiểu Tứ kia còn chưa kịp phản ứng, khảm đao của Tần Thiên đã gác trên cổ hắn rồi.
- "Mày đó, lại còn trang điểm!!"
Tần Thiên nhìn Tiểu Tứ giật này mình hô, thằng khốn này còn vẽ mắt nữa.
- "Hừ! Không được sao!"
Tiểu Tứ nhìn Tần Thiên hừ lạnh nói, đang nói nói, nhất thời có một mùi thum thủm từ sâu bên trong bốc lên, có thể thấy loáng thoáng trên hàm răng hắn còn vài cọng rau hẹ còn đang phiêu động.
- "Bà mẹ nó, thật kinh dị mà, đi chết đi!!"
Tần Thiên cả giận nói, một cước hung hăng đạp lên người Tiểu Tứ, trong nháy mắt đem "nàng" đạp bay ra ngoài, trực tiếp văng xa hơn mười thước, đem cái bàn cũng đập bể đôi.
- "Thối chết được, thối chết được!" Tần Thiên cau mày hô lớn, vội vàng trở lại bên người Dư Kiều.
- "Hay là chúng ta đi thôi!"
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói, nói tới đây liền lôi kéo Dư Kiều rời đi, những tên côn đồ cắc ké còn lại không có một người nào dám tiến lên ngăn trở, nhìn Tần Thiên rời đi thật xa mới vội vàng đi qua xem lão bản của mình như thế nào.