Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đời tôi mù mịt vì mẹ đam mê số đề
7 tuổi, tôi không nhà, không tiền, không học thức, một khoản nợ của mẹ, tình duyên lận đận, tôi rất tuyệt vọng và có ý nghĩ tự tử.
Tôi đang trải qua một cú sốc tinh thần rất lớn, trước mắt là một tương lai đen tối, không biết phải bước tiếp con đường phía trước như thế nào nữa. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, ba làm tài xế còn mẹ ở nhà nội trợ và nhận viện trợ từ người thân ở nước ngoài, cụ thể người đó là cha của anh hai tôi.
Đối với tôi, cả ba lẫn mẹ đều mang đến những đau khổ mà tôi vừa thương vừa hận. Ba tuy nghèo khổ nhưng lại trăng hoa, trong thời gian sống với mẹ, vì gia đình bên nội không ưa thích mẹ, vì ba là trai tân, lấy mẹ đã có một đứa con riêng và lớn hơn 6 tuổi. Chuyện tình yêu ấy chỉ đẹp được một thời gian đầu thôi rồi ba cũng nghe theo lời gia đình mai mối một cô gái trẻ đẹp, nhà có điều kiện đi nước ngoài nên ba đã đi đi về về giữa 2 nơi.
Mẹ vì muốn giữ chân ba nên đã sinh ra tôi. Trong năm ấy, 2 người phụ nữ của ba cùng sinh ra 2 đứa con, con của cô ta lớn hơn tôi 3 tháng tuổi, vì tiền bạc ba san sẻ 2 gia đình nên ít nhiều gây nên thiếu thốn, túng quẫn. Mẹ tôi vì mới sinh và chăm con nên không thể đi làm, tiều tụy, xanh xao, cộng với ý nghĩ ngu dại nên đã tìm đến con đường lô đề, mong có tiền bạc, giàu sang để níu kéo ba. Giàu sang đâu không thấy, chỉ sau 2 năm, số nợ rất lớn. Cũng từ đó, cuộc đời khốn khổ của tôi bắt đầu.
Năm 2 tuổi, tôi đã có ấn tượng trong tiềm thức, thức giấc lúc nửa đêm, được mẹ cõng trên lưng rời khỏi căn nhà của ông bà ngoại để lại, chuyển đến nơi ở khác trốn nợ. May mắn là chỉ một thời gian sau, các dì cậu thống nhất bán đi căn nhà từ đường và mỗi người được chia một số tiền, mẹ đã dùng để trả hết nợ nần, lo cho anh hai tôi quần áo và đồ ăn để đi Mỹ theo diện đoàn tụ với người cha ruột.
Cuộc sống tưởng chừng sẽ tốt đẹp thêm khi tôi vào lớp 1, không ngờ đã âm thầm nhen nhóm lên khoản nợ thứ 2, đầu năm học lớp 2 lại phải trốn nợ. Lần này ba đã thu gom đồ ra đi trước đó mấy ngày, bỏ mặc mẹ và tôi. Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy, phải ngồi đợi trong công viên đến chập tối, chờ người em dâu của mẹ giúp thu dọn một số quần áo + hình ảnh mang đến cho chúng tôi.
Sau đó đến nhà cô Hai nơi ba tôi về đó ở để xin ba tiền rời khỏi Sài Gòn. Ba cầm đồng tiền đưa cho mẹ và chửi rất nặng nề. Tôi biết mẹ đã sai, lầm vào đường mê muội nhưng dù sao cũng là người vợ sống với nhau mười mấy năm (ba mẹ tôi sống với nhau 9 năm mới sinh ra tôi) và là mẹ của con gái mình, có như thế nào ba cũng không thể bỏ mặc mà sống sung sướng một mình, để con gái vất vưởng đi trốn nợ theo mẹ.
Tôi và mẹ bắt xe đi Phan Thiết tìm nhà một người chị của mẹ để tá túc. May mắn tìm được nhà nhưng gia cảnh của dì cũng nghèo khổ nên mẹ và tôi quay về Sài Gòn ở nhà 1 người quen. Cảm giá sống trong căn nhà lá, xung quanh là các ao rau muống, sống trốn chui trốn nhủi và phập phồng lo sợ bị nợ phát hiện, không được tiếp tục đến trường là những chuỗi ngày đáng sợ nhất đối tôi. Chúng tôi bắt được liên lạc của anh hai ở Mỹ, sống trong niềm hy vọng được bảo lãnh đi Mỹ là niềm an ủi với chúng tôi.
Tôi đã tìm đến nhà cô Hai để nhận sự trợ giúp tiền của ba và chứng kiến sự an bình, hạnh phúc, sung túc của ba, có một kí ức sâu sắc nhất về hình ảnh người cô Hai đối xử với đứa cháu có một phần máu thịt của mình như một đứa ăn mày, cùi hủi. Tối đó, như thường lệ 1 tháng 2 lần, tôi và mẹ đến nhà cô Hai gặp ba nhận tiền nhưng ba đi làm chưa về, phải đợi đến 9,10 giờ mới về đến, vì mừng quá, tôi đã chạy theo sau xe máy từ đầu ngõ đến trước nhà. Người mở cửa là cô Hai, nhưng chỉ cho ba tôi vào và vội vàng đóng cửa lại, quát vào mặt tôi: đi ra ngoài kia đứng chờ. Một đứa con gái 9 tuổi lúc ấy đã đủ nhận thức được sự ghẻ lạnh của người cô ruột đối với mình rồi.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, mẹ vẫn đắm chìm trong lô đề, đến năm tôi 13 tuổi lại nợ hơn 40 triệu, một lần nữa tôi phải trốn đi cùng mẹ ra Vũng Tàu. Có vẻ sự nôn nóng kiếm tiền trả nợ đã khiến mẹ tôi càng đắm chìm đến nỗi vật quý giá nhất trong nhà là chiếc bàn ủi cũng mang đi cầm với giá 20 nghìn. Vì quá bức xúc tôi đã mạnh dạn lên tiếng ngăn cản mẹ tiếp tục lao đầu vào số đề, mẹ đã mắng tôi, đây là tiền của anh hai, chứ tôi đã tạo ra tiền đâu mà lên tiếng dạy đời mẹ.
Tôi khóc rất nhiều, nói với mẹ: "Chẳng lẽ mẹ vẫn muốn tiếp tục gây nợ và bắt con đi làm gái để trả nợ thì mẹ mới vừa lòng sao. Tiền của anh hai gửi về cũng là mô hôi nước mắt của anh ấy chứ có phải từ trên trời rơi xuống đâu". May mắn cho tôi là mẹ đã giác ngộ và tạm ngừng mê muội, tiền anh gửi về và ba gửi ra đã có thể tiết kiệm dành dụm. Tôi không thể đến trường vì mẹ đã cầm hết giấy tờ khi ở Sài Gòn rồi và cũng với ý nghĩ sẽ chờ anh hai bảo lãnh đi Mỹ nên không học tiếp nữa, chỉ học ngoại ngữ và đi học nghề may.
Thời gian cứ thế trôi, anh hai không có khả năng bảo lãnh chúng tôi đi Mỹ nên cuộc sống của tôi tưởng chừng sẽ là một cô thợ may, tôi đã đấu tranh tư tưởng, mơ được làm ở công ty như bao người khác. May mắn đã mỉm cười, nhờ vốn kiến thức ngoại ngữ tôi xin làm nhân viên văn phòng ở công ty du lịch. Tôi luôn nỗ lực che giấu học vấn và học hỏi để có thể đảm nhận các công việc như một người bình thường. Thời gian đó, tôi luôn phập phồng lo sợ mỗi khi công ty yêu cầu bổ sung hồ sơ, cứ như có một thế lực vô hình che chở cho tôi, giúp tôi vượt qua.
Tôi đã rất hạnh phúc nhưng rồi thời gian ở đây mẹ cũng gây thêm 2 lần nợ, may mắn là chỉ khoản 20,30 triệu nên tôi và anh hai đều có thể xoay xở được. Đến năm 2008 may mắn đã mỉm cười, tôi gặp và được một đại gia yêu thích. Tôi cảm thấy có cảm tình nên đã đến với người đó, nhưng rốt cuộc sau khi "ong đã tỏ đường", người ta bỏ mặc. Không hiểu vì lý do gì, tôi có duyên, hơn nữa vẫn còn trinh trắng nhưng người ta vẫn bỏ rơi.
Tôi về Sài Gòn tìm và nhận được câu trả lời chia tay phũ phàng, nỗi đau thêm trầm trọng khi mẹ cho hay lại có một khoản nợ hơn 100 triệu đang chờ tôi phải trả. Tôi khóc rất nhiều, nói sẽ kiếm tiền trả cho mẹ nhưng từ nay không còn là mẹ con nữa vì không thể chấp nhận một người mẹ không nghĩ đến sự vất vả kiếm tiền của con cái mình như vậy. Nhìn mẹ khóc lóc, van xin và hứa sẽ từ bỏ, tôi lại không nỡ nữa, bắt mẹ phải lập lời thề bằng chính mạng sống của tôi là từ nay sẽ từ bỏ số đề.
Tôi đã muối mặt tìm đến vị đại gia đó xin sự giúp đỡ về tài chính để trả nợ. Sau nhiều lần van nài, cuối cùng hắn cũng cho tôi một khoản tiền trả nợ và làm ăn. Trong thời gian đó tôi có gặp một đại gia khác, ngỏ lời yêu nhưng trong tôi chỉ cảm thấy chán ngán, không còn tin tưởng tình cảm của mấy vị đại gia nữa. Tôi đã từ chối, quay về trả nợ và làm việc, sống khép kín hơn nhưng số phận trớ trêu càng khép kín càng mong manh dễ vỡ.
Tôi đã yêu một người đàn ông có vợ, tình cảm được một năm tôi nhận ra rằng mình chỉ là người thừa, phá hoại gia đình người ta nên tôi đã chia tay. Hai năm sau, tôi vẫn phòng không lẻ bóng, không thể mở lòng với ai được nữa nên đã đi xem bói, đi se duyên, mong tìm được một tấm chồng và yên ổn với những đứa con. Sau 2 ngày se duyên, tôi đã gặp anh, anh hơn tôi 3 tuổi, điềm đạm, công việc ổn định, gia cảnh trung bình, tôi rất vui, rất hạnh phúc.
Đùng một cái, điện thoại chủ nợ gọi đến, lần này mẹ tôi không những tiêu xài hết tiền bạc trong nhà (gần 300 triệu) mà còn nợ thêm 200 triệu nữa. Tôi chới với hơn nữa khi nghe anh thú nhận đã có vợ con. Tôi thực sự không hiểu số phận của mình sao lại trớ trêu như vậy? Giờ tôi không biết phải bước tiếp thế nào? Đã 27 tuổi rồi, không nhà, không tiền, không học thức, một khoản nợ, tình duyên lận đận, tôi rất tuyệt vọng và có ý nghĩ tự tử.
Linh
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)