A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 680
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10797 / 422
Cập nhật: 2015-11-21 20:49:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 03: Mê Ảo Ma Cảnh.
ánh cổng cổ mầu đồng xanh được tạo thành bởi một chất ngọc vô cùng đặc biệt khiến cho chúng nhân cảm thấy như bị nhìn thấu tâm can. Ở chính giữa là chín lỗ kiếm được sắp xếp theo một vị trí kì lạ, tựa như tạo thành một trận pháp cao thâm. Ngay cả bọn Càn Hư lão đạo cũng không thể nhìn thấu.
Từ những lỗ cắm kiếm phát ra thứ chất lỏng mầu bạc dung nhập với hai thanh ngọc kiếm.
"Xoạt." Giống như thanh âm của kiếm rời khỏi vỏ. Đột nhiên cả cánh cổng cổ mầu đồng xanh biến đổi, luồng thanh quang từ cổ môn ( cánh cổng cổ ) xuất hiện bao trùm lấy mọi người, làm cho mọi người không tự chủ được phải nheo mắt lại.
- Ta sẽ đâm thanh ngọc kiếm thứ tám này vào kiếm trận.
Tần Vũ lên tiếng, sau đó chậm rãi cắm thanh ngọc kiếm thứ tám vào vị trí.
Tiếp theo, Thanh Long, Duyên Mặc, Hoắc Xán cùng Ngôn Tự chân nhân theo thứ tự cắm ngọc kiếm vào các lỗ.
Chín thanh ngọc kiếm đã cắm xong.
Tất cả nín thở.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn vào thanh đồng sắc cổ môn và chờ đợi.
"Hô."
Một thanh âm vang lên, chín thanh ngọc kiếm đột nhiên tiêu biến như thể bị hút vào bên trong kiếm trận. Đồng thời từ trong chín lỗ kiếm phát ra chín đạo quang mang. Chín đạo quang mang này tương đồng, hỗ trợ nhau liên miên không ngừng.
Một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên.
Chói mắt!
Tất cả mọi người đều không thể khống chế, nhất thời nhắm mắt lại. Không phải không thể chịu được mà là do phản xạ tự nhiên. Một luồng quang mang phát ra từ cánh cổng cổ màu đồng xanh bao phủ lấy mọi người.
Biến mất.
Mọi người đột nhiên biến mất . Phía ngoài tiên phủ không còn chút dấu vết, cửa tiên phủ đã mở nhưng tuyệt nhiên không phải là theo cách chúng nhân dự đóan lúc đầu.
............
Mê mê mang mang, giống như một đại dương mây mù màu trắng, khắp nơi đều mờ ảo, đưa mắt nhìn không thấy cuối đường. Hơn nữa cự li nhìn rất ngắn, nhiều nhất chỉ là vài chục thước.
Tần Vũ mở to mắt, nhất thời chấn động.
- Đây là nơi nào?
Tần Vũ vội vàng quan sát khắp bốn phía, giờ phút này hắn cảm nhận được Lập Nhi đang ở bên cạnh. Trong lòng Tần Vũ cũng thỏai mái hơn một chút.
- Đây là một trận pháp, một trận pháp phi thường huyền ảo. Người bố trí trận pháp này công lực nhất định cao không thể tưởng tượng được.
Lập Nhi giọng nói thập phần khẳng định.
- A, muội xác định rõ đấy chứ?
Tần Vũ hỏi lại.
Lập Nhi mỉm cười hướng về phía Tần Vũ nói :
- Đó là đương nhiên.
Tần Vũ khóe miệng nở nụ cười.
- Càn Hư lão đạo, trong chúng nhân ở đây kiến thức của ngươi về trận pháp là lợi hại nhất, ngươi nói, đây là đâu. Vừa rồi chúng ta còn ở ngòai Cửu Kiếm Tiên Phủ, không hiểu sao bây giờ lại ở một địa phương kỳ lạ như thế này ?
Hoắc Xán hỏi.
Hai huynh đệ Hoắc Xán, Hoắc Lạn cẩn thận nhìn kỹ xung quanh.
Càn Hư lão đạo thở dài nói:
- Nơi đây huyền bí phi thường. Ta vừa mới dùng linh thức quan sát, phát hiện linh thức như bị thứ gì đó trói buộc. Khỏang cách quan sát của linh thức thậm chí không bằng dùng ánh mắt, quả thực là kỳ diệu phi thường.
Nghe Càn Hư lão đạo than thở như vậy, Hoắc Xán thanh âm lạnh lùng nói :
- Càn Hư lão đạo, đừng có lãng phí thời gian nữa, chúng ta vừa rồi còn ở ngòai Cửu Kiếm Tiên Phủ, giờ phút này, ngược lại còn ở đây... rốt cuộc là như thế nào? Đây là nơi quái qủy nào?
- Đừng có lo âu nữa, bình tĩnh, bình tĩnh.
Càn Hư lão đạo khẽ cười đáp.
Giờ phút này, bất luận là Nhạc Diễm Chân Nhân, Thủy Nhu chân nhân vẻ mặt đầy nét bất an. Hai người Hoắc Xán và Hoắc Lạn vô cùng lo lắng. Bọn Duyên Mặc, Thanh Long, Tần Vũ tự nhiên trong lòng cũng cảm thấy vội vàng
Duy chỉ có, Lập Nhi cùng với Tư Đồ Huyết, Hắc phát lão giả và ba gã hòang y nam tử tịnh không có gì là lo lắng.
Càn Hư lão đạo nhìn mọi người nói :
- Ta xem vị cô nương của Tinh Thần các kia có biết một vài điều gì đó, còn Tư Đồ tiểu hữu, vị Hắc phát lão giả kia có phải là người của Âm Nguyệt cung.
Tư Đồ Huyết nhướng mày rồi sau đó khom người nói:
- Tiền bối nói đúng, vị Hắc phát lão giả với tiểu bối là đồng môn.
- Đồng môn!
Càn Hư lão đạo cười trong mắt tinh quang chợt lóe :
- Chỉ sợ không phải là đồng môn bình thường.
- Hừ, người của Thanh Hư quan xem ra cũng quản nhiều chuyện quá. A Huyết ( Tư Đồ Huyết ), đừng quan tâm đến hắn, nếu Nghiên Cơ nương nương có ở đây, ta xem hắn làm sao dám ngông cuồng.
Hắc phát lão giả cười lạnh nói, đối với Càn Hư lão đạo rất khinh thường.
Càn Hư lão đạo trong mắt phát ra hàn quang, tựa như lôi điện.
- Càn Hư lão đạo, sao lão cứ lải nhải những việc không liên quan thế, chúng ta lúc này quan trọng nhất là phải xem đây là địa phương nào, sau đó còn tìm cách mà thoát khỏi đây.
Hoắc Lạn đã có chút giận dữ.
Càn Hư lão đạo nhìn y không đáp, thay vào đó nhìn về hướng ba vị hoàng y nam tử phía sau Thanh Long .
- Thanh Long cung khi nào lại có cao thủ như thế, hơn nữa không chỉ một mà còn là ba.
Càn Hư lão đạo tra xét.
Đối với Không Minh kì cao thủ, Càn Hư lão đạo không hề để ý, nhưng Càn Hư lão đạo lại cảm thấy ba vị hoàng y nam tử này có điểm huyền bí.
Thanh Long chắp tay nói :
- Tiền bối, đây là ba vị phó cung chủ ẩn tàng tại Thanh Long cung, chưa bao giờ được công bố. Lần này do phải khai mở Cửu Kiếm Tiên Phủ, Thanh Long cung tự nhiên phải xuất toàn bộ thực lực.
"A!"
Càn Hư lão đạo gật đầu.
Giờ phút này Tần Vũ cũng nhíu mày.
- Hừ Càn Hư lão đạo rốt cuộc định làm gì, không lo lắng tìm xem đây là đâu, lại chẳng hề có điểm gì lo lắng về việc mình đã bị rơi vào địa phương thần bí, chẳng lẽ hắn ...biết bí mật của nơi đây?
Tần Vũ cẩn thẩn nhìn về hướng Càn Hư lão đạo.
Đột Nhiên nhãn tình Tần Vũ trở nên rạng rỡ.
Phía sau Càn Hư lão đạo cùng sư đệ Càn Thiện của y, bỗng xuất hiện một khối đá .
Tần Vũ thân hình nhất động, trong sát na đã tiến về trước vài thước .
Tấm bia đá!
Tần Vũ cuối cùng cũng minh bạch, sau lưng Càn Hư lão đạo cùng sư đệ của lão không ngờ lại là một tấm bia đá, một tấm bia đá cổ . Hơn nữa trên đó còn có những chữ viết .
- Ha ha, Tần Vũ huynh đệ quả có trí tuệ.
Càn Hư lão đạo chú ý đến động tác của Tần Vũ, hiểu rằng không thể che dấu được nữa, liền tránh sang một bên . Những người khác cũng nhất thời thấy được sau lưng Càn Hư lão đạo là một tấm bia đá .
- Chữ viết này ta biết.
Ngôn Tự chân nhân kinh hô.
-A!
- Chữ viết này nguyên lai khi bọn ta tìm thanh ngọc kiếm thứ chín đã nhìn thấy tiên nhân lưu hạ tại động huyệt, chữ viết này chắc chắn là do tiên nhân lưu lại. Ngôn Tự chân nhân vạn phần khẳng định nói.
Tần Vũ, Thanh Long, Y Đạt bọn người cũng đều nhìn thấy được chữ viết trên tấm bia đá, đích xác giống với tự tích ở động huyệt lần trước .
- Đây là ..... Mê Ảo ma cảnh ?
Hoắc Lạn nhìn về phía trước kinh hô.
Mọi người sau khi nhìn thấy tự tích trên tấm bia đá, sắc mặt đều trở nên trầm mặc .
Bọn họ đều hiểu được, họ không hề đi tới bất cứ nơi nào khác, mà đã tiến nhập vào bên trong Cửu Kiếm Tiên Phủ . Hơn nữa nguyên nhân họ tiến vào đây, sợ rằng là do thanh quang xuất ra từ cánh cổng cổ của Cửu Kiếm Tiên Phủ.
- Ha ha, chư vị, chúc mừng các ngươi đã tiến nhập thành công vào Cửu Kiếm Tiên Phủ, có điều trong lòng ta - Nghịch Ương không cho là tốt . Đây là Cửu Kiếm Tiên Phủ tối ngoại vi Mê Ảo tiên cảnh, nhưng ........ ta cảm thấy gọi là Mê Ảo ma cảnh là hợp nhất, từ khi tiến nhập vào đây, sinh tử của các người dĩ nhiên đã không còn do bản thân quyết định nữa, ha,ha ........
Mấy dòng chữ lớn như phượng múa rồng bay, sung mãn bá khí độc đoán .
Hiển nhiên, lưu lại tiên phủ, tiên nhân tịnh không phải có lòng từ bi gì, cũng không phải là người hảo tâm. Mà là một con người lãnh khốc, cho dù người đoạt được ngọc kiếm đích thực là có duyên, tiên nhân vẫn lưu lại một ít hiểm cảnh, cực kì khó khăn để khảo nghiệm đối phương.
Thành công, đoạt được pháp bảo. Thất bại, chết .
Không có đường lùi, cũng không cách nào rút lui.
- Nghịch Ương ...... Nghịch Ương tiên nhân này quá bá đạo.
Nhạc diễm chân nhân kinh hãi than.
Hoắc Lạn nở nụ cười nói :
- Ta thấy vị Nghịch Ương tiên nhân này không giống tiên nhân, ngược lại có phần giống như tu ma giả bọn ta, ha ha ...... ngươi nghe thấy rồi đấy, không hề che dấu tâm ý, không giống như bọn tán tiên, tâm như rắn rết, lại còn luôn cố ra cái vẻ đạo mạo, giả dối vô cùng.
Hoắc Lạn lạnh lùng nhìn Càn Hư lão đạo nói.
Càn Hư lão đạo nhìn lại y cười nhẹ.
- Chư vị, ý của tiên nhân chắc ai cũng đã hiểu. Chúng ta tại nơi này, căn bản không thể rút lui, chỉ có thể tiếp tục, chết ....... hoặc là sống, chỉ còn biết dựa vào khả năng mỗi người, nơi đây được gọi là "Mê Ảo ma cảnh " thì những nguy hiểm chúng ta thường gặp tuyệt không thể so sánh.
Càn Hư lão đạo dõng dạc nói.
Đám tán tiên tán ma ai nấy đều có chút khẩn trương .
Còn như Thanh Long, Y Đạt, Duyên Mặc, Tần Vũ cũng là khẩn trương cực kì.
Mê Ảo ma cảnhï¼x
Nếu như nói về khả năng sống sót của ai cao hơn đương nhiên cần xét đến công lực cao như đám tán tiên tán ma . Còn như công lực yếu kém, tự nhiên có chút hoang mang.
Hoắc Lạn cười lạnh nói:
- Vị Nghịch Ương tiên nhân này tạo ra hiểm cảnh nhằm làm khó chúng ta, bất quá ........ theo như ta thấy, Nghịch Ương tiên nhân khẳng định sẽ để cho một số người đọat được tiên bảo, cho nên mức độ khó chắc chắn có giới hạn, chỉ cần công lực đủ cao, tự nhiên không cần lo lắng.
- Thật vậy sao ?
Thủy Nhu chân nhân đột nhiên hỏi lại.
Hoắc Lạn ngạc Nhiên.
- Thủy Nhu chân nhân, ý của ngươi là gì ?
Hoắc Lạn nói lớn .
- Bảo bối cho kẻ có duyên, đôi khi vận khí lại là thứ cực kì quan trọng, ta thấy .... nếu Hoắc Lạn ngươi không cẩn thận, không chừng kẻ đầu tiên chết sẽ là ngươi. Thủy Nhu chân nhân nhìn Hoắc Lạn mỉm cười nói.
- Ngươi .....
Hoắc Lạn vô cùng giận dữ.
Tuy nhiên đúng lúc đó.
Một âm thanh du dương uyển chuyển vang lên, từ đầu thanh âm đã giống như tiếng oán phụ than khóc ai oán, trầm thấp tê tái .......... Thật sự khiến cho tim người ta run lên, thậm chí như Thanh Long, Tần Vũ cũng không thể đè nén được cảm giác bi thống trong tâm, hai mắt ngấn lệ .
Lập Nhi đứng bên cạnh Tần Vũ, nhãn tình bỗng sáng lên .
- Sư đệ, cẩn thận, giữ cho linh đài thanh minh, đừng để cho âm thanh đó thao túng.
Càn Hư lão đạo lập tức hét lên.
Tuy rằng Càn Hư lão đạo lúc này vẫn thanh tĩnh, nhưng cũng cảm thấy trong tâm bi thống khó chịu, tựa hồ giống như chứng kiến một màn thảm kịch của nhân gian trong tâm tự nhiên cũng có cảm giác chấn động . Cho dù hiểu rõ nguyên nhân chính là do âm thanh kia nhưng vẫn không thể khống chế được tâm thần như trước.
Chỉ có thể nói rằng, âm thanh đó vô cùng quỷ dị.
Tần Vũ thực sự cảm thấy âm thanh đó đến từ một nơi rất đặc biệt giống như tiếng đàn của Lập Nhi, thanh âm phảng phất như có khả năng thôi miên, khiến cho tâm cảnh của người ta tiến nhập vào trạng thái đau khổ tình tự, còn tiếng đàn của Lập Nhi khiến cho tâm cảnh yên bình tự nhiên, như dung nhập vào trong tự nhiên.
Mọi người đều cố gắng kháng cự lại tiếng sáo.
Lúc này, duy nhất chỉ có Lập Nhi nhíu mày, thật sự không có phản ứng gì lớn . Hiển nhiên đối với Lập Nhi tiếng sáo không có tác dụng . Không biết có phải do Lập Nhi tinh thông âm luật hay còn có lí do nào khác .
Tiếng sáo thay đổi !
Giống như vạn mã hành quân, chiến trường chém giết, toàn bộ Mê Ảo ma cảnh không khí chuyển sang ngưng trọng, áp lực tăng lên, khí thế chém giết dường như đã bao phủ toàn bộ bầu không khí .
Không phải ngươi tử thì ta vong !
Ý nghĩ giữa sinh tử chém giết hoàn toàn tiến nhập vào tâm linh của từng người
- Không hay!
Tần Vũ cảm thấy tâm thần không thể chi trì thêm được nữa, hắn giống như đang đứng trước lựa chọn không phải ngươi chết thì ta vong, cái lọai cảm giác sinh tử này thật làm cho tâm thần chấn động, đương nhiên Tần Vũ cũng đã chịu ảnh hưởng to lớn, không thể ngăn được bản thân rơi vào trạng thái đó .
Cho dù biết rằng tiếng sáo có vấn đề, không thể tiếp thu, nhưng Tần Vũ vẫn không có cách nào khống chế.
- Lợi hại, cảnh giới âm luật chi đạo, lại như vô ý thức khống chế chúng nhân. Cho dù từ lúc tiếng sáo bắt đầu vang lên chúng nhân đã nhận ra nguy hiểm, nhưng cũng không thể khống chế được bản thân, chỉ có thể thấy mình từ từ lún sâu thêm.
Lập Nhi khẽ than .
Cho dù là ba kiếp tán tiên, tán ma, cũng hoàn toàn không thể chống lại tiếng sáo dụ hoặc này, làm sao họ dám phân tâm nghe người khác nói chuyện.
- A, sát, sát, sát!!!
Tiêu Cửu đột nhiên hét lớn.
Lập Nhi nhìn Tiêu Cửu, khẽ nói :
- Tu ma giả đầy ma tính, Tiêu Cửu mới chỉ đạt đến không minh trung kì, là người đầu tiên hoàn toàn nhập ma là lẽ đương nhiên.
Chỉ thấy Tiêu Cửu điên cuống chạy về hướng nam, hai mắt đỏ ngầu miệng không ngừng hô:
- Sát, sát.
Hai tay liên tục công kích về phía trước, tựa hồ như gặp phải sự tình cực kì đáng sợ, đồng thời cùng lúc đó.
- Sát, sát, toàn bộ sát tử.
Một tiếng rống cuồng nộ vang lên, lại thêm một người nhập ma.
Người đó lại là ...... Hắc Long Duyên Mặc.
Chỉ thấy Hắc Long Duyên Mặc hống lên, đồng thời cũng nhanh chóng hướng về hướng nam mà chạy, cùng lúc đó điên cuồng công kích.
- Duyên Mặc, không đúng, Duyên Mặc tâm tính cực kì kiên định, tuy tâm thần tu vi không tính là cao, nhưng luận về tâm tính kiên định, thậm chí có thể so sánh với đám tán tiên tán ma, sao có thể?
Lập Nhi thầm nhủ . . đồng thời nghi hoặc nhìn Duyên Mặc.
Đột nhiên, Lập Nhi hai mắt sáng lên.
Nàng nhìn thấy trong ánh mắt điên cuồng của Duyên Mặc, thật sự còn có mấy đạo lệ mang, mục tiêu chân chính ở phía trước đó là Tiêu Cửu.
Tinh Thần Biến Tinh Thần Biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị Tinh Thần Biến