Số lần đọc/download: 10797 / 422
Cập nhật: 2015-11-21 20:49:45 +0700
QUYỂN IX: Cửu Kiếm Tiên Phủ - Chương 1: Hồng Hoang Đích Chân Chánh Thực Lực
Đ
ại điện này cực kỳ rộng lớn và mang dáng vẻ thập phần tráng lệ, tả hữu có hai thần thú khổng lồ đang đứng gác, khí tức trên mình bọn chúng phát tán ra vô cùng cường đại. Tuy nhiên, hai thần thú đó lại không gây cho mọi người cảm giác bị chế ngự bằng hắc bào nam tử đang mỉm cười trên đại điện.
- Meo!
Trong lúc đó, Tuyết Miêu đang nằm trên đùi của hắc bào nam tử đột nhiên kêu nhẹ.
Lúc này Long Nham Sư và Hồng Loan, hai thần thú cũng đồng thời thu liễm toàn bộ khí tức lại. Sau khi thu liễm khí tức thì Long Nham Sư phảng phất giống như một ngọn núi nhỏ, còn hỏa diễm trên cơ thể của Hồng Loan cũng đang từ từ mất dần. Trong khi đó, Tuyết Miêu lại mở to đôi đồng tử kim sắc quét nhìn qua chúng nhân một lượt.
- Cao thủ!
Mọi người sắc mặt biến đổi, chỉ với một cái nhìn đó của Tuyết Miêu đã khiến cho ai ai cũng phán định con mèo nhỏ này chắc chắn là một cao thủ, hơn nữa còn là siêu cấp cao thủ. Đuôi của Tuyết Miêu uốn éo vài vòng, sau đó nó nhắm mắt lại, tĩnh lặng nằm trên đùi của hắc bào nam tử.
- Duyên Mặc?
Đồng tử co lại, Thanh Long nhìn hắc bào nam tử lên tiếng.
Hắc bào nam tử đó mỉm cười đáp:
- Chư vị, xin mọi người đừng quá thận trọng như vậy. Những hành động gần đây của chư vị trong Hồng Hoang, ta đều đã sớm biết cả rồi. Đến đây, trước hết mọi người hãy ngồi xuống đã, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện, ta có nhiều vấn đề cần bàn thảo cùng chư vị.
Thời điểm này bên dưới đại điện, mỗi bên tả hữu đều có một hàng ghế đá.
Tam Nhãn lão yêu lãnh hừ lạnh một tiếng, bước về phía tay trái ngồi ở vị trí đầu tiên. Hít nhẹ một hơi, Y Đạt nhẹ nhàng cười nói:
- Hay lắm, hay lắm, sự tình hiện tại càng lúc càng hay!
Nói xong, Y Đạt cũng ngồi xuống vị trí tiếp theo.
Tiếp theo, từng người một đều chọn chỗ để ngồi xuống, chỉ còn lại Thanh Long và Đằng Sơn, hai người này vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ.
Với sắc mặt nghiêm nghị, Thanh Long trừng mắt nhìn hắc bào nam tử đứng ở phía bên trên, còn Đằng Sơn ở bên cạnh luôn tuân theo lão ta mà hành động. Đột nhiên Thanh Long nói:
- Duyên Mặc, tại sao trước mặt bọn ta lại còn sử dụng ảo thuật, tự dối mình dối người như thế?
Khẽ nhếch mép cười, hắc bào nam tử lên tiếng:
- Nói cũng có lý!
Chỉ thấy hắc bào nam tử lập tức biến hóa, phần đầu đột nhiên chuyển thành một đầu rồng, khiến cho thân thể hắn trở thành đầu rồng thân người. Vốn dĩ bản thể của hắc bào nam tử là một con Điều long, vì chưa trải qua cửu cửu trọng kiếp nên vô pháp biến thành nhân hình hoàn toàn.
Ảo thuật, phải có công lực tương đương hoặc vượt trội mới có thể nhìn thấu.
Nhìn Thanh Long với vẻ hiếu kỳ, Duyên Mặc nhẹ giọng nói:
- Không ngờ ngươi có thể nhìn thấu ảo thuật của ta?
Long thủ của Duyên Mạc chính là hắc sắc long thủ, long giác rất sắc bén, bá khí so với Thanh Long còn cường đại hơn nhiều, hiển nhiên hắn chính là một Hắc long. Trong Long tộc, Hắc long có lực công kích cực cao và thuộc loại cá biệt.
Thanh Long đi đến vị trí đầu tiên bên phải ngồi xuống, sau đó thản nhiên cười nói:
-Duyên Mặc, công lực của ngươi quá cao nên Thanh Long ta không có khả năng nhìn thấu ảo thuật của ngươi. Bất quá ta chỉ nhìn ra được bản thể của Tuyết Miêu, chắc nó chính là thần thú Chập Trử.
Tần Vũ nhất thời trong lòng kinh dị, gã đã nghiên cứu qua nhiều tu chân thư tịch như vậy thì tất nhiên phải biết đến đại danh này. Chập Trử do Long tộc cùng với Nham Sư sinh ra, cũng mang huyết dịch của rồng giống như Long Nham Sư.
Duyên Mặc cười hỏi:
- Chỉ như vậy thôi sao, dựa vào điều này mà ngươi nhìn ra ảo thuật của ta?
Thanh Long lại nói:
- Vô luận là Long Nham Sư, Hồng Loan hay Chập Trử, tất cả chúng đều là thần thú. Hơn nữa, Hồng Hoang chính là yêu thú thế giới, nếu ngươi không phải là thần thú thì cho dù công lực có cao đến đâu, cũng không có khả năng khiến ba thần thú này thần phục.
Duyên Mặc gật đầu tán đồng:
- Đúng, thần thú vốn rất cao ngạo, cho dù yêu thú khác có công lực cao đến đâu nó cũng không thần phục, trừ phi giữa chúng có sự chênh lệch quá lớn.
Thanh Long tiếp tục nói:
- Ngoài ra, sở dĩ ta đoán được ngươi là thần thú còn dựa vào lời ngươi vừa nói. Ngươi là người nắm giữ mọi việc bên ngoài Hồng Hoang, nhưng mới là Hồng Hoang ngoại vi mà thôi, ta nghĩ..... ngươi vẫn chưa độ quá cửu cửu trọng kiếp, nếu người khống chế ngoại vi mà đã độ quá cửu cửu trọng kiếp, ta căn bản không có cách nào tưởng tượng thực lực của nội vi cao thủ như thế nào.
Trên mặt Duyên Mặc nở ra một nụ cười rạng rỡ:
- Thông minh, ta đích xác vẫn chưa độ quá cửu cửu trọng kiếp.
Thanh Long lại khẳng định:
- Nếu là thần thú, lại chưa độ quá cửu cửu trọng kiếp, đương nhiên mình người đầu thú. Do vậy ta mới đoán chắc ngươi dùng ảo thuật.
- Bốp, bốp!
Duyên Mặc vỗ tay rồi cười nói:
- Không tồi, quả thật không tồi chút nào! Không ngờ rằng đầu óc Thanh Long ngươi lại tốt như vậy. Hay lắm, nhìn biểu tình trong mắt của chư vị, ta khẳng định ai cũng muốn biết thêm nhiều thứ. Cứ thoải mái hỏi đi!
Nói xong, mục quang của Duyên Mặc quét nhìn mọi người.
Hắc long long thủ, đẳng cấp cường bạo còn vượt quá Thanh long long thủ. Mặc dù thời điểm này Duyên Mặc nhếch miệng mỉm cười, nhưng càng làm mọi người trong lòng chấn động hơn. Hắc long vốn là thần thú, không những lực công kích so với Thanh Long còn mạnh hơn mà công lực cũng mạnh hơn.
Nhẹ nhàng vuốt ve Tuyết Miêu, Duyên Mặc mỉm cười nói:
- Vốn dĩ công lực của ta cũng không cao, bất quá chỉ là Không Minh trung kì, so với Độ Kiếp kì vẫn còn một chút khoảng cách.
Không Minh trung kì vẫn không cao?
Đám người Tần Vũ nhất thời không nói nên lời, Duyên Mặc là thần thú Không Minh trung kì, so với Thanh Long mới đạt Không Minh tiền kì thì mạnh hơn một bậc. Tuy nhiên, trên thực tế khoảng cách như vậy cũng không phải là quá lớn, nếu như mọi người liên thủ vẫn có thể khống chế được.
Y Đạt cười nói:
- Duyên Mặc huynh, ta muốn hỏi huynh một việc.
Duyên Mặc gật đầu nói:
- Thì ra là Tử Phát Ngục Vương của Tử Diễm ma vực! Y Đạt huynh, xin cứ hỏi.
Nghe thấy câu nói này trong lòng mọi người đều chấn động, hiển nhiên người khống chế Hồng Hoang ngoại vi, gã Duyên Mặc thần bí này đối với sự tình của Hải Ngoại tu chân giới có sự hiểu biết rất rõ, vừa nhìn qua đã dễ dàng phân biệt được mọi người. Địch nhân đối với bọn họ thì biết tường tận, trong khi đó bọn họ không biết một tí gì về địch nhân.
Y Đạt tiếp tục nói:
- Vừa rồi Duyên Mặc huynh nói mình là người sở hữu thanh ngọc kiếm thứ chín, lẽ nào ngọc kiếm trong tay Duyên Mạc huynh chính là nó? Tuy nhiên làm thế nào Duyên Mạc huynh biết được sự tình của Cửu Kiếm tiên phủ?
Vốn dĩ Y Đạt rất muốn hỏi rõ điều này, nguyên do là bí mật về Cửu Kiếm tiên phủ chỉ có các đại thủ lĩnh tối cao của Hải Ngoại tu chân giới mới biết, cho dù Duyên Mặc có thông hiểu về Hải Ngoại tu chân giới thì cũng không thể biết được, thế nhưng không hiểu tại sao hắn ta lại nắm rõ sự tình?
Duyên Mặc cười nói:
- Nói tới việc này, ta thấy thật sự là rất nguy hiểm. Khu vực vạn dặm xung quanh nơi này là Hắc Long vực của ta. Trước khi chư vị tới Hồng Hoang, ta người nắm giữ khu vực ngoại vi, tất nhiên phải lấy lễ đãi chư vị. Chính vì thế ta đã ra lệnh cho tu yêu giả đạt cảnh giới Kim Đan kì trở lên, tất cả phải tụ tập tại Hắc Long thành trên Hắc Long lĩnh.
Nghe tới đây, mọi người mới hiểu ra tại sao lại không gặp phải những yêu thú lợi hại, nguyên do là chúng nhận lệnh của Duyên Mặc, toàn bộ tụ tập tại Hắc Long lĩnh.
Đưa mắt nhìn Thanh Long, Duyên Mặc nói tiếp:
- Tuy nhiên sau đó song phương lại va chạm với nhau, mặc dù đã nhận được sự cảnh cáo nhưng gần đây có một nhóm người vẫn muốn tiến nhập Hắc Long lĩnh. Ai da, thuộc hạ Long Nham của ta tính khí lại quá nóng nảy, đột nhiên xuất thủ tiêu diệt những người không nghe lời cảnh cáo. Mặc dù không nghe lời cảnh cáo mà vẫn cứ tiến vào là một sai lầm, nhưng thuộc hạ của ta tàn sát quá nhiều huyết tinh như vậy thì cũng không được.
Tuy miệng Duyên Mặc nói vậy nhưng hiển nhiên trong lòng mọi người đều không tin vào điều đó.
- Đại nhân, là do thuộc hạ lỗ mãng.
Một âm thanh mạnh mẽ vang lên trong đại điện, chúng nhân đều đưa mắt nhìn về nơi đó. Âm thanh này do Long Nham Sư, đang tĩnh toạ như một ngọn tiểu sơn phát ra.
Thanh Long thản nhiên cười nói:
- Duyên Mặc huynh không cần quá trách Long Nham, sự tình đích xác là do thuộc hạ của ta không đúng, dù sao thì cũng đã bị giết rồi, Thanh Long ta cũng không có lời gì để oán trách.
Y Đạt cau mày:
- Đừng đổi chủ đề!
Duyên Mặc gật đầu nói tiếp:
- Người của ta đã phát hiện địa điểm đặc biệt này từ khá lâu rồi, động khẩu mà các vị đã tiến nhập chính là U Thâm động. Các vị nghĩ nó chỉ có một động thôi sao?
Mọi người đều thất kinh, lẽ nào U Thâm động không chỉ có một cái mà thôi?
- Không phải chỉ có một, mà là tám cái! Toàn bộ nơi dấu ngọc kiếm thứ chín nằm gọn trong một trận thức thập phần huyền ảo, ta dẫn thuộc hạ từ bên ngoài tiến nhập U Thâm động, cuối cùng cũng tới một cái huyệt trống không. Đối diện với việc phải lựa chọn một trong chín thông đạo, ta dùng cách ném đá dò đường, phái ra chín thuộc hạ trong đám còn may mắn sống sót tiến vào mở lối, kết quả là tám tên chết, một tên sống. Ta tiến nhập theo con đường sống đó, sau đó đến được chỗ này và lấy được thanh ngọc kiếm thứ chín.
Vừa cười vừa chỉ về đằng sau mọi người, Duyên Mặc nói tiếp:
- Đằng sau chư vị chính là bát sinh thông đạo.
Tám U Thâm động, tự nhiên có tám động huyệt. Có bảy hai thông đạo, tất sẽ có bát sinh thông đạo.
Địch Long lên tiếng:
- Ồ, ném đá dò đường, tám đường chết, một đường sống?
Ngừng một lát, hắn lại tiếp tục nói:
- Duyên Mặc huynh, huynh nói có một tên thuộc hạ còn sống ư? Chúng tôi cũng dùng cách ném đá dò đường nhưng chín người tiến nhập vào các thông đạo đều bị chết cả, như vậy là sao?
Trên khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ, Duyên Mặc đáp lời:
- Tiến nhập cửa sinh, theo đạo lí thì phải còn sống. Chỉ là kẻ tu chân tiến vào cửa sinh đó bị chết, chính là do người của ta giết.
Khuôn mặt chúng nhân dường như đều bị đóng băng lại, cuối cùng họ đã minh bạch tại sao tất cả những người tiến nhập chín thông đạo đều chết, nguyên nhân là do người của Duyên Mặc ra tay hạ sát. Nhưng gã Duyên Mặc này thực sự có phần hơi quá tay, giết tất cả những người tiến nhập vào sinh đạo, như vậy không phải là muốn đẩy mọi người đi vào tử lộ hay sao? Nếu như chúng nhân không có phương pháp thăm dò ngọc kiếm thì tất phải lựa chọn bừa thông đạo để tiến nhập, như vậy sẽ tổn thất ít nhất hơn nửa nhân mã.
Cười lạnh mấy tiếng, sau đó Tam Nhãn lão tổ nói:
- Duyên Mặc, ngươi làm như vậy thật sự là quá đáng rồi đó. Như vậy không phải là muốn mượn tử vong thông đạo giết bọn ta hay sao. Không nghĩ rằng ngươi vẫn còn dám nói ra, lại còn dám trực tiếp cùng chúng ta diện kiến tại đây, lẽ nào ngươi không sợ bọn ta hợp lực tấn công ngươi hay sao?
Thanh Long, Y Đạt, Ngôn Tự chân nhân, tất cả đều nhìn về phía Duyên Mặc dò hỏi.
Chúng nhân còn lại ở đương trường, bao gồm cả các cao thủ bậc nhất như Hầu Phí, hay yếu hơn một chút như Tần Vũ, Hắc Vũ, Địch Long, Địch Tiến, Ti Đồ Huyết, Hỏa Điền chân nhân và Địch Phong chân nhân, lực công kích của những cao thủ này đều đạt tới cấp Không Minh tiền kì. Vào thời điểm này, chúng nhân đến từ Hải Ngoại tu chân giới hiển nhiên là cùng đứng trên một chiến tuyến.
- Ha ha...! Muốn động thủ sao?
Duyên Mặc ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó nói tiếp:
- Phải, nếu các vị liên thủ thì chắc chắn có khả năng khống chế được ta. Bất quá, các vị hãy suy nghĩ xem, Duyên Mặc ta dám ngồi tại đây, chẳng lẽ lại không có phương pháp đối phó nào hay sao?
Đồng tử mọi người đều co lại.
- Dát...dát! Duyên Mặc, Hầu gia ta thấy kì quái quá, ngươi giết người của bọn ta tiến nhập cửa sinh làm chúng ta không biết được cửa nào là cửa sinh, cửa nào là cửa tử. Nếu như chúng ta thực sự chết tại cửa tử, tám thanh ngọc kiếm tất nhiên sẽ ở trong đó. Bản thân ngươi có thanh ngọc kiếm thứ chín, lẽ nào ngươi lại đứng nhìn những thanh ngọc kiếm khác ở mãi trong cửa tử hay sao? Ngươi không tiếc Cửu Kiếm tiên phủ hả?
Mặc dù Hầu Phí hỏi ngược lại vấn đề nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong câu hỏi đó.
Hiển nhiên Duyên Mặc phải có phương pháp tiến nhập tử thông đạo.
Duyên Mặc mắt sáng lên, tán thưởng nhìn Hầu Phí:
- Hầu tử, ngươi thật thông minh! Không sai, sau khi ta lấy được thanh ngọc kiếm thứ chín thì cũng sẽ nắm được đại trận, do đó dù là sanh thông đạo hay tử thông đạo cũng đều chịu sự khống chế của ta. Người khác không thể tiến nhập tử thông đạo nhưng ta thì có thể.
Khống chế đại trận?
Bọn người Thanh Long đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy vô cùng bất diệu. Không ai trong bọn họ biết uy lực của đại trận này rốt cuộc là như thế nào. Vốn dĩ trận pháp này là do tiên nhân lưu lại, nếu như nó có những công kích đặc thù để Duyên Mặc lợi dụng tấn công bọn họ thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
- Hừm!
Duyên Mặc sắc mặt chợt biến, giọng nói trở nên lạnh lùng:
- Chư vị không phải muốn giết ta đoạt ngọc kiếm đấy chứ?
Đám người Thanh Long, Ngôn Tự chân nhân, Tần Vũ tức thì lông mày nhăn lại, lúc trước Duyên Mặc vẫn còn vui vẻ cười nói, tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.
Duyên Mặc lại vui vẻ cười nói:
- Ha...ha! Vậy là có tật giật mình rồi! Nói thật với các vị, nếu ở trong đại điện này thì tuyệt đối an toàn. Mặc dù ta có thể khống chế được trận pháp nhưng không thể gây hại cho các vị trong đại điện được, bất quá ta chỉ khiến cho các vị thấy sợ hãi mà thôi. Tuy các vị có thể hợp lực tấn công ta, nhưng dù cho ta có bị trọng thương thì việc giết vài người trong số các vị, sau đó chạy thoát cũng không phải là việc quá khó khăn.
Không Minh trung kì thần thú, trọng thương liều mạng giết một vài người trong số bọn họ rồi bỏ chạy, đích xác là rất có khả năng. Nếu như Duyên Mặc liều mạng tới cùng, thậm chí còn có thể cùng chúng nhân đồng ư quy tận.
Duyên Mặc cười nói:
- Ngoài ra đừng quên thân phận của ta, ta chỉ là người nắm giữ Hồng Hoang ngoại vi mà thôi. Các vị nên biết, trong Hồng Hoang, trừ ngoại vi chưởng khống giả và nội vi chưởng khống giả, còn có hạch tâm chưởng khống giả.
Chúng nhân đồng thời thu liễm thần sắc giận dữ.
Nội vi chưởng khống giả là Đại Thành kì thần thú.
Lời của Duyên Mặc làm chúng nhân sắc mặt đại biến, Đại Thành kì, hơn nữa còn là thần thú. Đạt tới cảnh giới này thì có thể so sánh lợi hại với thiên tiên cấp hai, còn vượt quá tứ kiếp, ngũ kiếp tán yêu.
Duyên Mặc tiếp tục nói:
- Trong Hồng Hoang hạch tâm dường như đều là tán yêu, như vậy hạch tâm chưởng khống giả cũng là Vương giả của tất cả Hồng Hoang. Theo truyền thuyết thì có thập nhị kiếp tán yêu, đáng tiếc đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, bằng vào địa vị ta cũng mới chỉ gặp qua nội vi chưởng khống giả.
Mắt chúng nhân mở to, miệng không nói nên lời.
Tần Vũ cũng vô cùng kinh hãi. Trong Bạo Loạn tinh hải có tán tiên, tán yêu, tán ma, ai ngờ trong hạch tâm của Hồng Hoang cũng có một lượng lớn tán yêu, thậm chí tối cường chưởng khống giả là thập nhị kiếp tán yêu. Tuy đó chỉ là truyền thuyết, nhưng cho dù không có thập nhị kiếp thì có lẽ cũng đạt đến bát kiếp, thập kiếp. Trong hạch tâm chỉ cần tùy tiện đưa ra một vài tán yêu thì muốn giết chúng nhân chỉ như giết một con kiến.
Duyên Mặc tiếp tục nói:
- Hoặc là chư vị cùng ta bình tĩnh đàm luận, sau đó chúng ta cùng cộng tác để tới Cửu Kiếm tiên phủ, còn nếu như chư vị quá đáng thì ta cũng không nghĩ ra biện pháp gì hoàn mỹ. Duyên Mặc ta vẫn sẽ đối đãi tốt mọi người. Vì không muốn cùng các vị động thủ, ta đành đem thanh ngọc kiếm thứ chín và ngọc giản trong hắc sắc ngọc hạp đưa cho nội vi chưởng khống giả. Ta tin rằng Đại Thành kì thần thú sẽ rất cao hứng.
Chúng nhân sắc mặt đại biến.
Cùng Duyên Mặc mở tiên phủ, chúng nhân còn có cơ hội thương lượng. Nếu như thanh ngọc kiếm thứ chín rơi vào tay nội vi chưởng khống giả là Đại Thành kì thần thú, e rằng siêu cấp cao thủ đó căn bản không cùng chúng nhân bàn luận, mà sẽ nhiều khả năng sẽ trực tiếp tiêu diệt họ để đoạt lấy tám thanh ngọc còn lại. Duyên Mặc hiển nhiên là đang uy hiếp bọn họ.
Duyên Mặc vuốt ve Tuyết Miêu hỏi:
- Duyên Mặc ta đãi người thành khẩn và hữu hảo, điều đó ai cũng biết. Tiểu Tuyết, ngươi nói có phải không?
- Meo!
Tuyết Miêu nhẹ nhàng kêu lên, thanh âm ở giữa đại điện không ngừng vang vọng.