Số lần đọc/download: 1025 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:15:09 +0700
Chương 166: Đại Kết Cục (Hạ) 2
L
ục Duật Kiêu ở trong khách sạn tối hôm qua ăn như nhai sáp mà dùng xong bữa trưa, có Bùi Dực đi theo, anh cảm thấy áp lực rất lớn.
Anh chỉ biết chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Cố Tử Mạt, bắt đầu từ sai khiến của Lục Duật Kiêu để anh đi tra lộ trình của Hứa Ngộ, anh đã mơ hồ đoán được hoàn cảnh hiện tại.
Tâm trạng Lục Duật Kiêu không tốt, ở trong mắt của anh, cũng không biết nguyên nhân cãi nhau cụ thể của vợ chồng hai người, anh không dám tùy tiện nói chuyện, chỉ có thể im lặng đi phía sau, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, tránh phải chạm vào rủi ro.
Không đụng phải Hứa Ngộ, Lục Duật Kiêu đi ra ngoài, đi đến nửa đường, lại thấy được Hứa Ngộ đâm đầu đi tới, hơi ngẩn ra, vẻ mặt chợt khôi phục như thường, cười cười ôn hòa với anh, "Thật khéo."
Bùi Dực thấy công phu thay đổi sắc mặt của Lục Duật Kiêu trở nên lợi hại, theo bản năng bước lùi về phía sau, tránh khỏi chiến trường trước mặt.
Bùi Dực không quen với Hứa Ngộ, cũng không cần thiết phải làm cụ già tốt khuyên can, chỉ là trận chiến này, để cho anh nhìn thấy, không khỏi đổ mồ hôi hột, chỉ sợ Lục Duật Kiêu làm ra chuyện gì quá khích.
Lúc này, anh đúng là tiến lùi đều khó.
Anh đang khó xử, Lục Duật Kiêu bỗng nhiên nói, "Bùi Dực, cậu tránh đi một chút."
"Tôi đi lấy xe trước." Bùi Dực thức thời đi xa.
Nhìn Bùi Dực đi mất, Hứa Ngộ mở miệng, "Là rất khéo."
"Chuyện hôm qua, anh có gì để nói không." Vẻ mặt Lục Duật Kiêu không thay đổi, giọng nói bình thản mở miệng, chờ Hứa Ngộ đáp lại.
Hứa Ngộ nhếch môi, giây lát, đón ánh mắt của anh, thản nhiên nói, "Chỉ là một cáo biệt, anh không cần phải chuyện bé xé ra to, nhưng nếu anh thật sự để trong lòng, vậy tôi sẵn sàng gánh vác tất cả trách nhiệm. Tôi không bào chữa cho hành vi của mình, đã làm thì sẽ gánh chịu trách nhiệm, nếu anh muốn tôi thế nào, tôi sẽ không né tránh, chịu toàn bộ."
Mặc dù anh không trốn tránh trách nhiệm, nhưng anh cũng không hối hận chuyện tối ngày hôm qua.
Cái ôm đó, là cáo biệt cuối cùng của bọn họ, cho dù anh muốn nhiều hơn, nhưng cô có thể cho anh, chỉ sợ cũng chỉ có một cái ôm đó thôi.
Anh vừa nói như vậy, Lục Duật Kiêu tràn đầy oán giận liền giống bị miệng cống bị chặn lại, không có cách nào phát tiết.
Giọn điệu Hứa Ngộ thản nhiên, lời nói nói ra ngoài, cũng cực kỳ có lực sát thương, nhất thời làm cho anh không cách nào phá vòng vây.
Câu nói trước đó của Hứa Ngộ, chính là một cái bẫy, nếu anh truy cứu, chính là anh bụng dạ hẹp hòi, tỏ ra độ lượng, không khỏi làm anh ở trước mặt Hứa Ngộ rơi vào thế hạ phong.
Nghĩ vậy, Lục Duật Kiêu liền lạnh mặt, đùa cợt nói, "Anh cho rằng thật sự có phiền toái, anh có thể một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm? Anh là gì của Tử Mạt, tại sao anh phải gánh chịu trách nhiệm thay cô ấy!"
Lúc này Hứa Ngộ thay đổi sắc mặt, anh và Cố Tử Mạt đã chính thức chia tay, cũng đã cáo biệt, có nghĩa là, anh chỉ có thể xem như là bạn trai cũ của cô, anh quả thật không có tư cách ra mặt thay cô.
Thấy Hứa Ngộ yên lặng không phản bác được, tâm tình Lục Duật Kiêu thật tốt, điều chỉnh cảm xúc một chút, bàn tay nắm chặt phía sau chậm rãi buông ra.
Anh nhìn Hứa Ngộ nói: "Hứa Ngộ, Anh không sai, đã cứu Tử Mạt, cũng thật lòng với cô ấy, tôi nhìn ra được." Nói tới chỗ này, anh dừng một chút, lời nói lại xoay chuyển, "Nếu như anh thật sự muốn tốt cho cô ấy, thì đừng quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy, anh nên biết, sự xuất hiện của anh, chỉ có thể mang đến khổ sở cho cô ấy mà thôi."
Hứa Ngộ bị nắm được chỗ đau, rũ mắt xuống, nuốt khổ sở vào bụng, "Tôi biết rồi."
Lục Duật Kiêu gật gật đầu, hít một hơi, đặt tay lên vai anh, nói: "Anh đã cứu Tử Mạt, trong lòng hai vợ chồng chúng tôi đều vô cùng cảm kích, chuyện nhà họ Hứa, tôi có thể giúp đỡ, anh không cần gắng gượng chống đỡ."
Hứa Ngộ miễn cưỡng mỉm cười, "Cảm ơn."
Lục Duật Kiêu nói tạm biệt, rảo bước đi ra ngoài.
Bùi Dực chờ ở bên ngoài, thấy sắc mặt Lục Duật Kiêu ôn hòa đi rất nhiều, cơ bản đoán ra bên trong rất thuận lợi, sâu sắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, chạy nhanh tới mở cửa xe ra, để Lục Duật Kiêu lên xe.
Bùi Dực lái xe, xe chạy nhanh về biệt thự, Lục Duật Kiêu xuống xe trước, Bùi Dực cũng nối gót đi vào.
"Chuyện tiến hành thế nào rồi?" Lục Duật Kiêu vừa cởi áo vét âu phục, vừa hỏi.
"Dựa theo lời cậu, từ lúc nhà họ Hứa suy sụp thì bắt tay vào, vén lên gốc gác của quái vật kia, ý tưởng tất nhiên là tốt, quá trình thực hiện của chúng ta cũng rất thuận lợi, chỉ là —" Nói tới đây, Bùi Dực khó xử ngậm miệng.
Lục Duật Kiêu quay đầu, "Cậu đang lo lắng cái gì? Nói thẳng là được."
"Quái vật là đại ca phía sau màn của Thanh bang, vẫn luôn ở trong tối cầm quyền, nhưng ở ngoài sáng, cầm quyền lại là Tần Khôn, tôi sợ đến lúc cần thiết, quái vật sẽ đẩy Tần Khôn ra, muốn bỏ xe bảo vệ tướng."
"Hắn ta vẫn luôn xảo trá, mưu ma chước quỷ, chúng ta phải đề phòng."
"Nhưng chúng ta muốn tiếp xúc với Tần Khôn, lôi kéo Tần Khôn, nhất định phải dốc hết vốn liếng, phía bên cậu —"
"Lục Minh Hàn có thể cho ông ta bảo đảm gì? Nhà họ Lục có thể cho ông ta bảo đảm gì? Trực tiếp quăng cho ông ta nhìn, để cho ông ta tự suy tính, nếu như Tần Khôn là người thông minh, thì nên hợp tác với chúng ta." Lục Duật Kiêu ném áo vét lên trên ghế sa lon, giải quyết dứt khoát.
Bùi Dực lộ vẻ do dự, anh luôn kích động, nhưng gặp phải vấn đề lớn, vẫn không thể không thận trọng suy xét.
Một lát sau, Bùi Dực cẩn thận nói, "Nhà họ Lục cũng không dính với người trên, đó là tổ huấn, nếu như bị cha cậu biết, sợ rằng ông ấy sẽ không tha cho cậu."
Lục Duật Kiêu trầm mặt, "Vì vị trí của nhà họ Lục, tôi là tình thế bắt buộc! Tôi làm trái với tổ huấn, cũng có chút bất đắc dĩ, lại đắc tội cha, hậu quả tôi cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm." Câu phía sau kia, mang theo tiếc nuối nặng nề.
Bùi Dực nghe ra cảm xúc của Lục Duật Kiêu, lắc lắc đầu, hỏi, "Vị trí kia, lại hấp dẫn người như vậy? Mưu đồ trước sau của quái vật, đánh cắp thành quả của Thanh bang, cậu lại không tiếc làm giao dịch với người của Thanh bang, thật đúng là —"
Lục Duật Kiêu cũng hỏi ngược lại một tiếng, đùa giỡn nhìn về phía Bùi Dực, "Vị trí kia của nhà họ Bùi, có hấp dẫn người như vậy không?"
Bùi Dực ngượng ngùng, xua xua tay, "Tôi biết tôi biết, tôi không nói nữa, uống trà uống trà." Thấy người giúp việc bưng trà lên, Bùi Dực vội vàng chuyển đề tài, lôi Lục Duật Kiêu uống trà.
Lục Duật Kiêu bưng một ly trà lên, nhếch môi cười khẽ, "Người *, nếu thật sự nói ra, liền thì chơi không vui rồi."
* Dấu (*) ở đây là của tác giả.
Bùi Dực gật đầu, "Tôi cũng đồng ý, bằng không, hai ta có thể trở thành bạn bè! Ha ha ha."
Hai người uống trà của mình, không hề nhận thấy được, núp phía sau bình phong ở đại sảnh, là Cố Tử Mạt cố gắng nín thở yên lặng.
...
*
Bùi Dực từ biệt, Lục Duật Kiêu lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, mới phát hiện Cố Tử Mạt đã về nhà.
Vào giờ phút này, Cố Tử Mạt đang nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể cô, gương mặt khi ngủ điềm đạm yên tĩnh.
Người đàn ông đi tới, ngồi im bên cạnh cô, động tĩnh của anh cũng không lớn, nhưng vẫn đánh thức Cố Tử Mạt đang trong giấc mộng.
Cố Tử Mạt mơ mơ màng màng mở mắt, hỏi anh, "Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Hai giờ chiều, sao em lại về nhà?" Người đàn ông nhìn đồng hồ một chút, báo thời gian.
"Sản phẩm cẩm tú rất thành công, em không cần thiết tiếp tục ở lại công ty nữa, lúc sáng nay, em đã nộp đơn xin từ chức rồi." Cô vuốt vuốt tóc của mình, vừa nói vừa đứng dậy.
Người đàn ông vội đỡ lấy cô, giúp cô đứng dậy, để cô tựa đầu lên lồng ngực của mình, cúi đầu hôn lên trán cô, cười nói, "Như vậy cũng tốt, mấy ngày nay em ở nhà, giúp chồng dạy con."
"Giúp chồng dạy con?" Nghe lời của anh, cô không nhịn được cười một tiếng, "Chúng ta có con lúc nào vậy."
Người đàn ông cũng cười, bàn tay nhẹ nhàng che lên bụng của cô, "Có lẽ nó đã đợi ở chỗ này rồi." Gần đây kể từ khi bọn họ làm lành tới nay, cô đã không tiếp tục dùng thuốc tránh thai nữa, anh biết.
Cô đột nhiên bật cười, xoay người hôn lên khóe môi anh, nói: "Không thần kỳ như vậy chứ, em đến bây giờ cũng không có cảm giác."
"Hả? Sẽ có cảm giác ư, chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ bọn em à?" Anh trêu chọc cô, lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, anh xin lỗi đứng dậy, "Tử Mạt, anh đi nhận điện thoại."
Cố Tử Mạt biết anh có chuyện quan trọng, liền gật đầu, rời khỏi lồng ngực ấm áp của anh.
Người đàn ông nhận điện thoại xong, lúc đi vào phòng, không nói gì, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm chỉnh nghiêm túc.
Cố Tử Mạt nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cũng biết có chuyện xảy ra, vội vàng lên tinh thần, hai mắt chớp cũng không chớp theo dõi mặt mày anh, "Đã xảy ra chuyện gì, rất nghiêm trọng à?"
Lục Duật Kiêu than nhẹ một tiếng, ôm cô vào lòng, "Yên Nhiên tự sát, cô ấy quá tùy hứng, lại cố thể lấy tính mạng của mình càn quấy."
"Cái gì?" Cố Tử Mạt không thể tin vào tai mình, nhanh chóng từ trên giường bò dậy, "Lâm Yên Nhiên tự sát? Vậy bây giờ thế nào rồi!" Mặc dù cô kinh ngạc, nhưng có thể hiểu.
Lâm Yên Nhiên như vậy, không phải tùy hứng, mà là đang đánh bạc, lấy tính mạng của mình để đánh bạc.
Lục Duật Kiêu nói, "Vẫn còn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật."
"Cậy có nghĩa là vẫn chưa rõ sống chết à?" Sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi, trong lòng Cố Tử Mạt bình tĩnh lại, trong đầu cũng bắt đầu sắp xếp lại một loạt chuyện này.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng thở dài nói: "Em biết, cô ấy tự sát, nhất định là nguyên nhân vì em, Lâm Yên Nhiên đang đánh cược, cô muốn cho anh quay về, lá gan cô ấy lớn thật, thế mà lại có thể..."
Trước kia, Lâm Yên Nhiên liên hiệp với bác sĩ làm giả, nói không cần tiến hành phẫu thuật cấy ghép, đó là sách lược, có sách lược bảo đảm, sau khi Cố Tử Mạt biết chân tướng, trong lòng chỉ có cảm khái, Lâm Yên Nhiên thật tâm cơ.
Mà bây giờ, Lâm Yên Nhiên thật sự lấy tính mạng để đánh cược, chỉ cần một chút sai lầm, thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thật đúng là — có dũng khí!
Lâm Yên Nhiên như vậy, thoạt nhìn càng đáng sợ hơn.
Nhận thấy được lo lắng của Cố Tử Mạt, Lục Duật Kiêu vội vàng ôm cô chặt hơn, vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, chăm chú nhìn ánh mắt cô, sau đó nói từng câu từng chữ vô cùng thong thả, cũng rất rõ ràng, "Tử Mạt, em yên tâm, Lâm Yên Nhiên ngoài ý muốn cũng sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta và hôn lễ của chúng ta, anh đã nói chuyện điện thoại với cha, ông ấy đối với hôn lễ của chúng ta, biểu hiện rất lạnh nhạt, ông ấy không phản đối, chính là đồng ý trá hình rồi."
Cố Tử Mạt gật gật đầu, lại ngẩng đầu, chống lại sự kiên định trong mắt Lục Duật Kiêu, cô mấp máy môi, mở miệng nói, "Em tin anh, nhưng mà Lâm Yên Nhiên... Cô ấy thật sự vô cùng yêu anh, hôm nay cô ấy có thể ầm ĩ tự sát một lần, vậy ngày mai cũng có thể, cô ấy từng nói, cô ấy có thể vì anh mà tìm chết, nhưng..."
Người đàn ông không để cô nói xong, trực tiếp ngắt lời cô, "Tử Mạt, không có nhưng nhị gì hết, anh từ trước đến nay ghét nhất là không quý trọng mạng sống, xằng bầy tự thương tổn tới chính mình. Cô ấy càng như vậy, anh ngoại trừ đau lòng, còn có thất vọng. Tử Mạt, em vẫn luôn hiểu anh, việc anh muốn làm, không ai có thể thay đổi, cũng bao gồm cả Lâm Yên Nhiên."
Cô ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy một tia tuyệt nhiên lóe lên trong con ngươi của anh.
Cô biết, lần này Lâm Yên Nhiên, thật sự chạm đến vảy ngược của anh.
Lâm Yên Nhiên dùng tính mạng làm lợi thế, đối với Lục Duật Kiêu mà nói, không khác nào một loại uy hiếp, không ai thích bị uy hiếp, Lục Duật Kiêu cũng không ngoại lệ.
Nhưng, người đàn ông này, có thể thật sự để Lâm Yên Nhiên xuống sao?!
Em gái đã yêu thương từ nhỏ, vì yêu anh, làm ra loại chuyện cực đoan này, anh cũng sẽ có cảm giác áy náy.
Lâm Yên Nhiên không cao minh ở chỗ, là lặp lại chiêu cũ, dùng mạng sống của mình uy hiếp Lục Duật Kiêu, mà Lục Duật Kiêu chán ghét, cũng chính là Lâm Yên Nhiên ba lần bốn lượt.
Nhưng suy nghĩ một chút nữa, tình yêu của Lâm Yên Nhiên với Lục Duật Kiêu không sai, chỉ là chọn sai phương thức mà thôi, Lục Duật Kiêu ở trên mức độ sâu, cũng sẽ đối với cô em gái này, không hề chịu đừng loại tình cảm đi.
"Lâm Yên Nhiên bị kích thích, cũng khó tránh khỏi làm ra loại hành động quá khích này, anh đi thăm cô ấy một chút đi." Dù sao cũng là em gái của anh, hiện tại Lâm Yên Nhiên không rõ sống chết, Lục Duật Kiêu cũng nhất định sẽ lo lắng.
Lục Duật Kiêu lại lắc đầu, "Không cần, bây giờ cũng có rất nhiều người coi chừng con bé."
Biết anh lo lắng cái gì, Cố Tử Mạt vội vàng giải thích, "Em là thật lòng, lần này tuyệt đối không ghen, anh đi thăm cô ấy đi, bây giờ người cô ấy hy vọng nhìn thấy nhất, là anh."
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu cô là Lâm Yên Nhiên, vì tình yêu, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi làm ra loại chuyện này.
Lục Duật Kiêu nhìn chằm chằm vào hai mắt Cố Tử Mạt, có hiểu rõ tất cả rõ ràng, trước kia anh cảm thấy cô cách anh vẫn hơi xa, nhưng mà giờ phút này, anh một chút cũng không cảm thấy như vậy.
Vợ của anh, bây giờ có thể cảm nhận được nội tâm biến hóa của anh, có thể nghĩ đến nội tâm anh mà suy nghĩ.
Không phải bởi vì lòng thương người cô rất cao, mà bởi vì hiểu rõ, tại sao hiểu, bởi vì yêu, cho nên mới hiểu rõ như vậy, sẽ đặt mình vào hoàn cảnh người khác như vậy.
Lục Duật Kiêu cúi người, có chút cảm động, đi đến gần hôn lên khóe môi cô, xúc động nói, "Tử Mạt, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cuối cùng anh cảm thấy thiếu em."
Cố Tử Mạt không ngờ, người đàn ông này có thể nghĩ như vậy.
Người nhà họ Cố hại anh như vậy, anh ngược lại không hề cảm thấy cô đã liên lụy anh.
Anh mệt mỏi như vậy, gặp phải cảnh trước mặt sau lưng đều có địch, cũng không vứt bỏ cô, chưa từng buông tay cô ra một phân một hào.
Ngược lại, anh còn cảm thấy, anh thiếu cô.
Cô mím môi cười, "Giữa vợ chồng, căn bản không có nợ để tính, sao có thể nói thiếu không thiếu chứ." Cô lấy lời khuyên giải an ủi anh đã từng nói với cô..., trả lại cho anh.
Người đàn ông sau khi nghe xong, trên mặt thoáng hiện ý cười, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, càng ngày càng thích không thể buông tay.
Cô cười cười với anh, "Anh đi thăm Lâm Yên Nhiên một chút đi, nếu anh không đi, khó đảm bảo cô ấy sẽ không làm ra chuyện kịch liệt hơn, em sợ đến lúc đó anh sẽ hối hận. Anh hãy yên tâm đi, lần này anh ở bệnh viện bao nhiêu lâu, em cũng sẽ không ghen, vẫn câu nói kia, anh cần tin tưởng em chứ, em là vợ của anh."
"Vậy được, anh đi xem một chút."
Cố Tử Mạt mỉm cười, gật đầu một cái.
Hiện nay Lục Duật Kiêu và Lục Minh Hàn đối kháng kịch liệt, cô không muốn, anh bởi vì quan hệ của cô, ở Lâm Yên Nhiên bên kia bị thua thiệt.
Dù sao, Lâm Yên Nhiên cũng coi là người nhà họ Lục, sức nặng và năng lượng của Lâm Yên Nhiên ở nhà họ Lục, không thể khinh thường.
Rất nhanh, Lục Duật Kiêu mặc xong quần áo rời đi, đi đến bệnh viện.
Bùi Dực tới trước anh, đã sớm chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.
Nghe được tiếng bước chân, Bùi Dực vùi mặt trong lòng bàn tay từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt có chút hoảng sợ còn sót lại, sau khi ánh mắt chống lại Lục Duật Kiêu trong nháy mắt dừng lại, ngay sau đó chua chát lắc đầu, "Là lỗi của tôi, thủ hạ tôi phái ở chỗ này nhất thời sơ sót, để Cố Trinh Trinh đi vào."
Lục Duật Kiêu than nhẹ một tiếng, có Cố Trinh Trinh xuất hiện, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Anh đi tới, vỗ vỗ vai Bùi Dực, "Bản lĩnh của Cố Trinh Trinh không nhỏ, chuyện này không trách các cậu được. Cố Trinh Trinh đã nói gì với Yên Nhiên, làm ra loại chuyện như vậy?"
Bùi Dực đứng lên, một năm một mười nói ra, "Nói đến hôn lễ của cậu, nói cậu đặt ở khách sạn nào, chuẩn bị cho Cố Tử Mạt một hôn lễ hoàn mỹ, Yên Nhiên không chịu nổi loại kích thích này, liền cắt cổ tay."
Lục Duật Kiêu khẽ nhíu mày, không nói gì.
Rất nhanh, cửa phòng phẩu thuật mở ra lần nữa.
Lục Duật Kiêu sải bước nghênh đón, "Bệnh nhân thế nào rồi?"
Bác sĩ lấy găng tay và khẩu trang xuống, nói tình huống bên trong, "Thật may là phát hiện sớm, vết thương cũng không phải rất sâu, bệnh nhân đã được cấp cứu xong, chỉ là thân thể hơi suy yếu, không có gì đáng ngại."
Nghe xong, Lục Duật Kiêu và Bùi Dực lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh, Lâm Yên Nhiên đã tỉnh, trê mu bàn tay lành lặn cắm một cây kim truyền, trên cổ tay của bàn tay còn lại quấn một vòng băng gạc thật dầy.
Bởi vì mất máu, làn da vốn trắng nõn của Lâm Yên Nhiên lúc này càng thêm không một chút hồng hào, vừa nhìn, cũng có thể thấy được là một bệnh nhân suy yếu.
Lục Duật Kiêu tiến lên, Bùi Dực lại không dám đi về phía trước nữa, anh nghĩ nghĩ, rụt đầu lui trở về.
Bùi Dực đi mất, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Lục Duật Kiêu và Lâm Yên Nhiên.
Lục Duật Kiêu dời bước đi tới, hỏi Lâm Yên Nhiên, "Em có khỏe không?"
Ánh mắt Lâm Yên Nhiên, từ từ chuyển sang anh, trong mắt ngập tràn sương mù, hồi lâu không tiêu tan, cô cắn môi, nửa ngày cũng không có nói ra một chữ.
Cô càng như vậy, toàn thân cao thấp chỉ còn lại yếu ớt và bất đắc dĩ, anh càng không đi được, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh, chờ cảm xúc của cô trở nên tốt hơn.
Vậy mà, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Yên Nhiên chỉ ngơ ngác nhìn anh, răng môi cắn thật chặt, không nhúc nhích.da.nlze.qu;ydo/nn
Lúc này người đàn ông mới phát hiện, cảm xúc của Lâm Yên Nhiên có chút bất thường.
Anh vội vàng cầm bàn tay không bị thương của cô, "Yên Nhiên, em đừng như vậy, nếu em đau thì nói ra, anh gọi bác sĩ cho em."
Ánh mắt của cô, không hề chớp mắt dính trên người của anh, vẫn không nói chuyện.
Người đàn ông nhìn cô như vậy, không khỏi không đành lòng, nói tiếp, "Yên Nhiên, em mất máu quá nhiều, thân thể khẳng định yếu ớt, em nghỉ ngơi một lát trước, anh vẫn luôn ở chỗ này, đợi khi nào em tỉnh ngủ."
Cô nghe lời anh, chớp chớp mắt, có nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, biến mất trên vỏ gối.
"Yên tâm ngủ đi, anh ở đây." Người đàn ông vừa sửa sang lại góc chăn cho cô, vừa nói.
Lúc này cô mới nhắm mắt, hô hấp dần dần đều đặn.
Lục Duật Kiêu đợi cô hoàn toàn tiến vào mộng đẹp, mới xoay người rời đi, Bùi Dực vẫn còn coi chừng ở bên ngoài, nhìn Lục Duật Kiêu ra ngoài, vội vàng báo cáo tin tức mới lấy được cho anh.
Lục Duật Kiêu nghe vậy, nhíu mày, "Khó đảm bảo động tác của Lục Minh Hàn nhanh như vậy."
Bùi Dực trả lời, "Ừ, quái vật kia có thể đề phòng chúng ta mới ra tay nhanh như vậy, để Tần Khôn tốc chiến tốc thắng, nhưng mà cụ thể hắn ta tiến hành đến một bước kia, bên này của ta không có được tin tức."