Số lần đọc/download: 20374 / 1044
Cập nhật: 2018-02-01 02:09:43 +0700
Hồi 158 - Dạ Thám
H
ắc y nhân đứng ở tại cửa chính thị là nhân vật thần bí khó lường trong Quỷ Vương Tông - Quỷ Tiên Sinh. Dã Cẩu đạo nhân sau khi bị Quỷ Lệ thu phục có ở tại Quỷ Vương Tông một thời gian, vì vậy cũng đã không ít lần nhìn thấy Quỷ Tiên Sinh. Mặc dù bản lãnh Quỷ Tiên Sinh cao thâm thế nào hắn cũng không biết nhiều, nhưng cũng minh bạch rằng thân phận của người này không hề nhỏ, tuyệt không phải là người mình có thể đặt ngang hàng đ
Lúc này đột nhiên chứng kiến người đó ở chỗ này, bảo sao mà Dã Cẩu đạo nhân không giật mình cho được. Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn không hề biết thân phận của hắc y nhân thần bí kia là thế nào, nhưng thấy sắc mặt Dã Cẩu đạo nhân ẩn hiện vẻ sợ hãi, cũng biết người này chỉ sợ không có ý gì tốt đẹp, không kiềm được, trong lòng cũng thấy khẩn trương.
Dáng vẻ Quỷ Tiên Sinh đang rất thảnh thơi nhẹ nhàng, như không hề cho rằng ở cái chỗ tối tăm vắng vẻ này lại có người, hơn nữa trong số họ lại có người nhận biết ra mình, tự thân không kiềm được giật mình một cáí. Sau đó một lúc lão nhìn rõ ba người trong phòng, rồi cuối cùng cũng thấy Dã Cẩu đạo nhân, Quỷ Tiên Sinh liền bình tĩnh lại ngay. Mục quang của lão liếc mặt Dã Cẩu một cái, rồi sau đó đảo sang Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn, cuối cùng lại quay lại mặt Dã Cẩu, cất giọng bình tĩnh hỏi: “Ngươi là Dã Cẩu đạo nhân?”.
Dã Cẩu đạo nhân đã từng nhìn thấy Quỷ Tiên Sinh một vài lần ở Quỷ Vương Tông, nhưng đều là đứng phía sau Quỷ Lệ từ xa quan sát thân ảnh đen tuyền thần bí của lão. Việc nhìn thấy Quỷ Tiên Sinh ở ngay trước mặt, hôm nay kể là lần đầu. Nghe câu hỏi của Quỷ Tiên Sinh, thấy lão hiển nhiên đã nhận ra mình, hắn không ngờ trong lòng không kiềm chế được sợ hãi, ấp úng gật đầu đáp: “Phải”.
Quỷ Tiên Sinh chầm chậm nói: “Ngươi chẳng phải luôn ở cạnh Quỷ Lệ công tử hay sao, sao tự nhiên lại đến những chỗ này, còn nữa, hai kẻ kia là những nhân vật nào?”.
Dã Cẩu đạo nhân trong lòng cũng muốn vặn lại – sao lão đến nơi này thì được mà ta thì lại không được. Lời nói đó đã ra đến miệng nhưng cuối cùng lại không dám thốt ra, chỉ khẽ đáp: “Ta, ta và Quỷ Lệ bị phân tán, chẳng mấy chốc sẽ đi tìm Quỷ Lệ. Còn hai người kia đều là bằng hữu của ta”.
Quỷ Tiên Sinh, tựa hồ không hề để ý đến việc Dã Cẩu đạo nhân khi trả lời dã cố ý hay vô ý nhấn mạnh hai từ “Quỷ Lệ”, vẫn trầm tĩnh hỏi: “Ồ, ta hiểu rồi. Nhưng ngươi vẫn chưa nói ngươi đến nơi này làm gì?”.
Dã Cẩu đạo nhân nhất thời vô ngôn, không biết phải trả lời thế nào mới được. Chu Nhất Tiên ở cạnh theo dõi Quỷ Tiên Sinh đã một lúc lâu, đến lúc này mới nói: “Vì lão phu có linh vị của người nhà ở tại đây, nên bọn ta đến đây là để cúng bái”.
Mục quang của Quỷ Tiên Sinh dừng lại, tuỳ ý nhìn về phía sau ba người bọn họ. Quả nhiên trên bàn thờ ở đó dựng thẳng có một linh bài đã cũ, trên mặt có mấy chữ: Linh vị của ái tử Chu Hành Vân. Quỷ Tiên Sinh gật đầu, sau đó trầm ngâm một lúc, đôi mắt đằng sau tấm sa đen chớp loé bất định, rồi thong thả nói: “Các ngươi cũng đã cúng bái xong rồi, nơi này xét đến thì cũng là nơi nghĩa trang mồ mả, không nên lưu lại lâu, hãy nhanh chóng đi đi”.
Dã Cẩu đạo nhân quay đầu nhìn Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn, vốn hắn đã quyết ăn thua đủ với kẻ quỷ khí mãnh liệt kia, nghe vậy liền ngây người luôn ra, xem ra trong lời nói của Quỷ Tiên Sinh, tựa hồ cũng không xem Quỷ Lệ vào đâu, vậy mà lão không hiểu sao lại có thể không xuất thủ mà lại tha cho ba người họ. Chỉ là dù vậy, Dã Cẩu đạo nhân cũng không chắc Chu Nhất Tiên có thể nhận ra người này là kẻ không thể trêu vào được không. Hơn nữa vừa rồi xem ra, Chu Nhất Tiên đối với người con trai mình tình cảm rất sâu đậm, lúc này đột nhiên lại bị người ta không khách khí tý tẹo nào đuổi đi, không hiểu sao cứ với tính nết thường ngày của lão, có thể mở miệng thoá mạ thật mất.
Quả nhiên, khi Dã Cẩu đạo nhân quay đầu nhìn ra đằng sau, trong lòng liền chùng xuống. Chu Nhất Tiên vẫn chẳng phản ứng gì, hai má nghiến chặt lại tựa hồ đang nghĩ ngợi điều gì đó, mục quang đượm vẻ kỳ quái, chuyển động bất định. Còn trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn thoáng thấy lộ sắc mặt rất giận dữ, hiển nhiên vô cùng phẫn nộ với những lời nói của hắc y nhân kia. Mắt nhìn thấy miệng nàng mở ra tựa như bộ dạng định phản đối, Dã Cẩu đạo nhân giật thót mình, mồ hôi túa ra trên đầu, trong lòng thầm kêu hỏng bét. Đúng vào hoàn cảnh đáng sợ nhất ấy, hắn thấy Chu Nhất Tiên đột nhiên bước lên một bước, đứng đến chắn trước mặt Tiểu Hoàn. Tiểu Hoàn lời đã ra đến miệng, thấy vậy giật mình, rồi đổi sang hỏi: “Điều này….ôi, gia giao, gia gia làm gì vậy?”.
Chu Nhất Tiên nhìn vào hình dáng vẫn như quỷ mỵ đứng ở cửa của Quỷ Tiên Sinh một cái, rồi nhẹ giọng nói: “Không có gì cả, chúng ta lần này đến đây cũng đã nhìn thấy cha của ngươi, lại cũng bái phỏng xong rồi, chúng ta đi thôi, bằng không lưu lại đây cũng chẳng có điều gì tốt cả”.
Tiểu Hoàn ngớ người, nhất thời lời nói không thốt ra được, Dã cẩu đạo nhân vốn đã định nói từ lâu, lời nói đã đến cổ họng thấy vậy trong lòng bèn thấy dễ chịu, liền vội bước đi lên trước một bước, nói: “Phải, phải, chúng ta nhanh chóng đi thôi”.
Tiểu Hoàn là người thông minh. Lúc này phần nhiều đã hiểu ra sự tình có vẻ không phải, cũng không muốn khăng khăng làm cố, gật gật đầu. Ba người bèn chỉnh qua lại trang phục, hành lễ một cái, rồi Dã Cẩu đạo nhân dẫn đầu, hướng cửa phòng đi ra ngoài. Quỷ Tiên Sinh lẳng lặng nhường lối mở đường, phiêu hốt ở nơi nghĩa địa hắc ám này trông giống hệt như một âm linh quỷ mị.
Ba người vội vã đi ra khỏi phòng, dương quang sáng tươi chiếu rọi, chưa được vài bước, bỗng nghe cửa phòng phía sau tự nhiên chuyển động, hoà với tiếng người “hừm hừm” hai âm, truyền trong không gian đóng “cạch” lại một cái.
Vội vã đi khỏi nghĩa trang kia một khoảng xa, đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng căn phòng ở phía sau đâu nữa, ba người mới dừng bước lại. Dã Cẩu đạo nhân cùng Chu Nhất Tiên đồng thời thở phào ra một hơi dài. Tiểu Hoàn liếc nhìn hai người một cái, cau mày hỏi: “Hai người làm sao vậy? Sợ hãi quá thành ra bộ dạng thế này sao?”.
Chu Nhất Tiên không lý gì đến nàng, cúi đầu trầm ngâm một lúc, tuỳ tức ngẩng đầu nhìn Dã Cẩu đạo nhân hỏi: “Ta nghe ngươi vừa nói với vị Quỷ Tiên Sinh gì đó, kẻ đó là nhân vật như thế nào?”.
Dã Cẩu đạo nhân lưỡng lự một lát rồi đáp: “Người đó là kẻ có thân phận thần bí nhất trong Quỷ Vương Tông, tựa hồ được coi trọng như hàng trưởng lão hạng nhất, bình thường mà xuất hiện thì luôn ở đằng sau Quỷ Vương. Ta cũng không rõ người này là một nhân vật như thế nào, bất quá có thể khẳng định không phải là một nhân vật tầm thường”.
Chu Nhất Tiên lông mày nhăn tít lại, trầm mặc không nói. Tiểu Hoàn lộ vẻ kỳ quái, rất hiếm khi nhìn thấy gia gia ở tư thế nghiêm trọng như vậy, không kiềm được, tò mò cất tiếng hỏi: “Gia gia, có chuyện gì vậy? Người đó gia gia nhận thấy có điều gì kỳ quái ư?”.
Chu Nhất Tiên chầm chậm gật đầu, ngữ điệu mười phần thong thả thận trọng: “Người này chính thật ghê gớm vô cùng, không phải hạng tầm thường. Vừa rồi ở nơi nghĩa trang, các ngươi có chú ý thấy ở trong góc phòng bên phải, chỗ đặt một bức tường hoa ba thước, có gì hay không?”.
Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân nghe hỏi nhất thời đần mặt ra, thận trọng nhớ lại một hồi. Tiểu Hoàn vốn tâm tư cẩn thận, nhíu mày hỏi: “Gia gia,con nhớ trừ bảy tám cỗ quan tài nằm ở đó thì không có gì đặc biệt cả”.
Chu Nhất Tiên lạnh lùng hừm một tiếng, thốt: “Không sai, đúng là quan tài đó”.
Dã Cẩu đạo nhân kỳ lạ nói: “Quan tài đó thì có gì kỳ quái, nơi đó là nghĩa trang tự nhiên là phải có quan tài thôi”
Chu Nhất Tiên trợn mắt nhìn hắn nói: “Phế vật như ngươi thì biết gì, những cỗ quan tài khác tự nhiên không có gì, chỉ ở giữa có một cỗ quan tài khác hẳn với bình thường, chẳng những không hề có bụi bẩn như các quan tài khác, mà còn đặt theo phương vị nam bắc mười phần tề chỉnh, ở vị trí này, âm khí tích lại nơi nghĩa trang là mãnh liệt nhất”.
Nói đến đây, Chu Nhất Tiên sắc mặt thêm phần ngưng trọng: “Ban đầu ta cũng không nhìn ra, cỗ quan tài đó cũng không để vào mắt. Chỉ khi vừa rồi Dã Cẩu nhìn thấy rồi kêu lên một tiếng Quỷ Tiên Sinh, trong lòng ta chợt động, cẩn thận quan sát phong thuỷ quỷ địa căn phòng đó, quả nhiên từ một điểm hiểu ra mọi chuyện. Người này chính thật là một người trong quỷ đạo, phải dùng đến âm khí đó để tĩnh dưỡng thân thể”. Chỉ là nói đến đoạn này, trên mặt Chu Nhất Tiên xuất hiện không ít phần nghi hoặc, lúc lắc cúi đầu, có vài phần như không hiểu, tự nói cho mình nghe: “Đúng là chúng nhân trong ma giáo mặc dù tu luyện đạo pháp nhiều phần quỷ dị, nhưng dị thuật tu đạo quỷ mị này, tựa hồ là vu thuật của Nam Cương rõ là không thấy từ lâu, tại sao nay lại xuất hiện ở trên người này?”.
Dã Cẩu đạo nhân bỗng nhiên mở miệng chen vào: “Điều đó chẳng phải là không thể, khi xưa Vạn Độc Môn có lão già được gọi là Hấp Huyết lão yêu, ngoài hấp huyết đại pháp đã thành danh, chẳng phải có luyện thêm trận pháp Ngũ Quỷ Ngự Linh đó sao?”.
Chu Nhất Tiên phì một tiếng rồi nói: “Ngươi với chuyện đó không hiểu hay giả vờ không hiểu, lão phế vật Hấp Huyết không hiểu đã học được cái pháp thuật khiếm khuyết nông cạn đó ở đâu ra, cố cưỡng bắt một ít cô hồn qua lại, rồi lấy đó để lừa thần lộng quỷ doạ người, đến lúc thật sự phải mang ra sử dụng, đa phần vừa xuất thủ đã bị người ta phá đi rồi. Vu thuật Nam Cương vô cùng rộng lớn tinh thâm, trong quỷ đạo đã thu được những thành tựu kinh thế hãi tục, phế thuật đó làm sao có thể đem ra bàn luận được!”.
Dã Cẩu đạo nhân phá ra cười, nhưng trong đầu nhớ lại, cũng hiểu ra quả nhiên như Chu Nhất Tiên đã nói, ngày đó Hấp Huyết lão yêu nửa đường phục kích Thanh Vân đệ tử Trương Tiểu Phàm, lần đầu tiên vận dụng Ngũ Quỷ Ngự Linh, đúng là đã bị Trương Tiểu Phàm còn chưa nổi danh phá vỡ. Tuy hiện trường lúc đó quả là có vài phần quỷ dị kỳ quái, pháp bảo trong tay Trương Tiểu Phàm lại đẫm đẫm quỷ khí, nhưng thế cũng không thể giải thích được tại sao Hấp Huyết lão yêu lại vô dụng như vậy. Nghĩ đến đây, Dã Cẩu không kiềm chế được vài phần ý khinh thường với Hấp Huyết lão yêu, nhớ lại hình ảnh mình ngày đó ở trong tay lão giãy dụa van xin, chỉ muốn quên ngay lập tức.
Tiểu Hoàn đứng ở bên cạnh nhíu mày hỏi: “Gia gia, nói gì thì nói, linh vị cha con đang ở trong căn phòng đó, hiện tại lão quái vật đó cũng ở trong đó, chẳng phải không hay sao?”.
Chu Nhất Tiên chầm chậm lắc đầu, nói: “Cha ngươi đã mất từ lâu, với điều này chẳng có quan hệ gì cả, bất quá đó cũng thật là nơi có linh vị cha ngươi, với ta cũng là một người con, chẳng thể bỏ qua được”.
Dã Cẩu đạo nhân tức thì sợ hãi, trừng mắt hỏi: “Lão nói gì thế?”.
Chu Nhất Tiên hừm một tiếng đáp: “Ta tự nhiên là quay lại xem xét, chứ không thể cứ thế mà bỏ đi được”.
Dã Cẩu đạo nhân mặt mày tái nhợt giận dữ thét: “Người này không phải là người ta và lão có thể động vào được, lão không hiểu sao?”.
Chu Nhất Tiên hừm một tiếng, không để ý đến gã, tự nói với mình: “Cứ theo lý lẽ thông thường, đối với người tu luyện Quỷ đạo, đêm đến là âm khí thịnh nhất, là lúc tốt nhất để họ tu tập tĩnh dưỡng, bọn ta nếu có muốn tìm hiểu, thì đi lúc ban ngày là tốt nhất. Nhưng vì hôm nay đã bị bắt gặp, không thể quay lại ngay lập tức được, bọn ta đợi đến khi đêm đến rồi quay lại sau”.
Tiểu Hoàn gật đầu đáp: “Vâng”, rồi như nhớ ra điều gì, quay đầu sang Dã Cẩu đạo nhân bảo: “Đạo trưởng, ngài không cần phải cùng đi với chúng tôi đâu, tôi và gia gia phải đi là bởi vì có linh vị của cha tôi ở đó, thật lòng trong lòng cũng không thể an tâm, nên chúng tôi mới phải quay lại”.
Dã Cẩu đạo nhân bị ánh mắt trong như thuỷ tinh của Tiểu Hoàn nhìn tới, nguyên trong lòng đang định muốn nói điều gì đó, hốt nhiên ngậm chặt miệng lai, một hồi lâu sau mới chầm chậm nói: “Vậy thì chúng ta cùng quay lại”.
Tiểu Hoàn hiểu ý, mỉm cười đáp nhẹ: “Vậy chứ lại…hi hi, đạo trưởng, ngài thật là một người tốt”.
Dã Cẩu đạo nhân trầm mặc không nói. Chu Nhất Tiên ở canh cười lạnh lên hai tiếng he he, giọng điệu pha đầy thâm ý.
o O o
Ba người bèn nghỉ ngơi chờ đợi ở chỗ con đường nhỏ tĩnh lặng đó. Đằng xa ban đầu cũng thấy hình dáng thưa thớt của mấy người, rồi sau trời tối dần, hình dáng mấy người đó cũng mất đi, chắc là đa phần cũng là những người có duyên cớ với nghĩa trang này.
Trời cuối cùng cũng đã tối hẳn. Thành Hà Dương huyên náo trọn cả ngày, trong kiếp nạn yêu thú kinh khủng này mọi người cuối cùng cũng đã chịu đựng thêm một ngày nữa, những con người mệt mỏi khốn khổ trong thành, nét mặt ai nấy cũng đượm nét hoảng sợ kinh hoàng lo lắng cho ngày mai ngay cả trong lúc ngủ, thế thì còn biết được bên cạnh mình có xảy ra chuyện gì?
Đêm tối không một bóng trăng, mây đen nặng nề. Thành Hà Dương chìm trong một màu hôn ám, đằng cuối chân trờI xa, mười hai ánh sao lập loè, cách cách đối nhau, toả ra ánh sáng mờ ảo. Gió đêm vi vút, mang theo một chút vẻ băng lạnh, tạo nên những âm thanh ồ ồ khe khẽ, thổi lặng lẽ bên trên thành.
Ba người bọn Chu Nhất Tiên lặng im quay lại men theo con đường nhỏ dẫn đến cổng nghĩa trang, ánh sáng hôn ám bao phủ, mờ ẩn như vẫn có thể nhận ra tường cổng đổ nát, gió lạnh rắt réo, tựa hồ ẩn chứa cả âm phong bền bỉ bên trong. Chu Nhất Tiên bỗng rụt cổ vào, có vẻ như thấy lạnh. Đứng phía sau lão là Dã Cẩu đạo nhân trong lòng bỗng thấy sọ hãi. Chỉ là khi đảo mắt nhìn ra xung quanh, thấy hình bóng đẹp đẽ của Tiểu Hoàn đứng cạnh mình, mặt nàng cũng hiện rõ thần sắc khẩn trương, nhìn chăm chăm vào nơi bóng tối hắc ám đó. Trong lòng Dã Cẩu đạo nhân vốn đang có ý thoát lui, thấy vậy bỗng tan biến không còn dấu vết.
Chu Nhất Tiên chăm chú nhìn nơi tối tăm đó một hồi lâu, tựa hồ như đang nghĩ ngợi điều gì, một lúc sau mới quay người, thò tay vào bọc lấy ra vài đạo bùa màu vàng, trên mặt có thể thấy những hình đồ hoạ vẽ tay méo mó tối nghĩa, trong bóng tối mờ mờ không thể nhìn rõ được đó là những hình gì. Chu Nhất Tiên đưa cho Tiểu Hoàn hai cái, lưỡng lự một lát rồi cũng thò tay ra đưa cho Dã Cẩu hai cái, thầm dặn dò: “Hai đao linh phù này, mục đích chính là để ở cạnh người, có thể chống được quỷ khí phạm vào thân thể, ngoài ra còn có thể để ở trên tay, vạn nhất gặp sự tình không chống được, lập tức niệm chú, thì có thể độn thổ mà chạy trốn”.
Nói xong, Chu Nhất Tiên khẽ khàng đọc chú cho hai người nghe. Tiểu Hoàn trước đây đã biết phần lớn câu thần chú này, đầu gật gật, dáng vẻ rất thoải mái. Nhưng Dã Cẩu nghe thì xem ra đầu cứ ung dung, những lời chú cổ quái này của Chu Nhất Tiên gã chưa nghe bao giờ, không kể cách phát âm kỳ quái, còn có nghĩa khó hiểu, chẳng thể nhớ nổi. Dã Cẩu đạo nhân hoài nghi rằng, nếu thật sự có việc phải nói thần chú ra, chỉ sợ bản thân chưa kịp đọc chú, thì đã chết trong tay Quỷ Tiên Sinh mất rồi.
Nhưng mặc dù nói vậy, cũng chẳng biết thứ pháp thuật giang hồ này của Chu Nhất Tiên có linh nghiệm hay không, Dã Cẩu đạo nhân cũng cứ nhập tâm học thuộc cho hết. Sau một khoảng uống trà xong, hắn cũng đã khổ sở học được cái câu thần chú kỳ quái cực hình này.
Chu Nhất Tiên nghe Dã Cẩu đọc lại một lượt, gật đầu, có vẻ vừa ý lắm. Lần này lão dạy Dã Cẩu đạo nhân phương pháp chạy trốn, không hề thấy mắng mỏ chửi bới câu nào, chẳng hiểu có phải vì lão cũng biết rằng những lời chú đó rất khó học thuộc hay không. Rồi sau đó Chu Nhất Tiên định thần, hướng về phía cổng nghĩa trang chỉ tay một cái, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu cùng đồng thời gật đầu.
Chu Nhất Tiên hít một hơi dài, rồi sau đó chầm chậm cất bước đi về phía trước, Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân theo chân lão. Chỉ thấy đằng trước bóng tối sâu thẳm, tuyền một màu đen, chẳng thể biết sẽ có những điều kỳ quái nào. Đúng vào lúc khẩn trương đó, bỗng nhiên ở đằng xa phía sau ba người, ẩn hiện truyền lại một âm thanh khe khẽ: “Chi chi…chi chi…”.
Âm thanh này bình thường cũng chẳng khác tiếng côn trùng là mấy, Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu không hề để ý đến, nhưng Tiểu Hoàn đột nhiên giật mình một cái, vội vã quay người lại nhìn ra đằng sau. Nàng quay người bất ngờ quá, hai người đàn ông ở bên cạnh cũng giật mình theo cứ tưởng sau lưng xảy ra chuyện gì, vội quay người lại tìm hiểu, chỉ thấy sau lưng thoáng đãng trống vắng, chẳng có sự gì cả.
Chu Nhất Tiên bực bội hỏi: “Tiểu Hoàn, việc gì vậy?”.
Sắc mặt Tiểu Hoàn biến đổi nghi hoặc, thần thái có chút cổ quái, băn khoăn một hồi mới đáp: “Gia gia, con, con cảm thấy như nghe thấy tiếng Tiểu Hôi vậy”.
Chu Nhất Tiên lông mày cau lại, nói: “Tiểu Hôi, Tiểu Hôi nào….”, rồi thanh âm lão bỗng nhiên nghẹn lại, thì thào hỏi: “Con đang nói tới con khỉ ở bên mình Quỷ Lệ hả?”.
Tiểu Hoàn Gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn có vài phần mê hoặc, chầm chậm nói: “Chỉ là, hiện tại lại không nghe thấy thanh âm đó đâu, không hiểu con có nghe lầm không?”.
Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu đồng thời hướng về phía ngõ nhỏ ở đằng xa quan sát, chỉ thấy một màu tối đen, nào thấy bóng Quỷ Lệ và Tiểu Hôi ở đâu. Chu Nhất Tiên đưa mắt lườm Tiểu Hoàn một cái, Tiểu Hoàn đỏ mặt, quay người lại, nhưng không biết sao, vẻ mặt tựa hồ vẫn có vẻ xuất thần, không hiểu đang nghĩ đến điều gì.
Dã Cẩu đạo nhân đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy, trên mặt thoáng hiện thần sắc kỳ quái, rồi chầm chậm cúi đầu.
Chu Nhất Tiên chợt nói: “Được rồi, không nghĩ ngợi linh tinh nữa, chúng ta đi thôi”.
Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân gật đầu đáp ứng. Rồi thì ba người bọn Chu Nhất Tiên cùng nhẹ bước tiến đến cửa căn nhà đổ nát. Chỉ thấy vườn nhỏ trước nhà u ám, cây côi hoang tàn, đổ nát vô cùng, khắp nơi chìm trong một màu tối đen, chẳng biết có những gì, cứ tựa như sau mỗi chỗ tối tăm, lại có một đôi nhãn quang lạnh lẽo đang quan sát bọn họ.
Gió lạnh thổi qua, thật đúng là quỷ khí dày đặc, làm chân lông mọi người dựng đứng hết cả lên.
Chu Nhất Tiên nuốt nước bọt trong miệng, khẽ khàng tiến lên. Bước chân của ba người đạp lên lá cây rụng trong vườn, trong không gian tĩnh lặng này, mặc dù bọn họ đã cực kỳ cẩn thận, âm thanh cước bộ phát ra cũng rất khẽ khàng, nhưng ở trong tai của bọn họ, tựa như to hơn cả tiếng bước chân ngày thường rất nhiều lân.
Ba người càng tiến lại gần căn phòng đó, trống ngực bọn họ không kiềm được càng đập nhanh hơn. Tiểu Hoàn thậm chí còn nghĩ rằng trống ngực mình đập to đến mức, chỉ sợ người khác cũng nghe được mất.
Cũng vào lúc này, căn phòng vốn một màu tối đen, đột nhiên phát ra một âm thanh, mặc dù rất khẽ, nhưng với mọi người ở đấy thì như tiếng sét đánh bên tai. Một ánh sáng hoả diễm, đột nhiên từ trong căn phòng phát sáng, ánh sáng đó, không ngờ lại có màu xanh u ám quỷ dị…