Số lần đọc/download: 6102 / 25
Cập nhật: 2015-11-15 20:35:10 +0700
Chương 139: Nó To Và Hung Hãn Lắm
- T
hoải mái không Tiểu Nhã?!
Tần Thiên xoay người lại ôm Triệu Tiểu Nhã hỏi, Triệu Tiểu Nhã ngượng ngùng gật đầu, thở dốc vài hơi sau đó lại ngậm lấy tiểu đệ đệ lần nữa.
Tần Thiên đưa tay nắm lấy hai con thỏ trắng, hai ngón tay cái và trỏ nắm lấy một đầu nhũ hoa, khẽ kéo một cái khiến Triệu Tiểu Nhã đang ngậm đại bổng liền kêu lên ô ô.
Tiểu Nhã đã mệt sắp không trụ được nữa, nhưng sợ Tần Thiên mất hứng, bèn cố gắng làm một lần cho xong, dùng toàn bộ sức lực mút lấy đại bổng với tốc độ nhanh nhất. Thêm mười phút, rút cuộc Tần Thiên nhịn không nổi phún xuất toàn bộ nòng nọc vào miệng Triệu Tiểu Nhã, lần này Triệu Tiểu Nhã không có nhả ra nữa, vì nàng nghe trên sách có nói thứ này rất là bổ, giàu protein, không được lãng phí...
- Tần Thiên ca ca, em thấy sách viết cái đó của anh phải đi vào cái đó của em mới đúng, tại sao anh không vào... hay là nơi đó của em nhỏ quá a?!
Triệu Tiểu Nhã có chút mong chờ hỏi, mấy lần rồi cả hai đều chỉ dùng miệng và tay, cảm giác có gì đó thiêu thiếu.
- A, không phải đâu, là do em còn nhỏ quá, đánh không lại con nòng nọc của anh, nó to và hung hãn lắm, chờ em lớn một chút thì được.
Tần Thiên ôm lấy Triệu Tiểu Nhã nói.
- Cơ mà trong sách nói con gái mười ba tuổi là có thể đi vào được rồi, còn nói làm chuyện này sẽ thoải mái lắm, hay là anh cứ đi vào đi...
Triệu Tiểu Nhã giống như trẻ con xin kẹo người lớn, nũng nịu nói.
- Không được, em còn nhỏ, làm vậy không tốt với cở thể em, Tiểu Nhã nghe lời, chờ em lên đại học rồi, anh liền đi vào.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói, Triêu Tiểu Nhã nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Thiên chỉ biết gật đầu, tựa đầu vào ngực hắn.
- Được rồi, Tiểu Nhã, anh phải đi học rồi, đợi anh học xong lại cùng chị Tương Tương tới thăm em.
Tần Thiên nói xong hôn nàng một cái thật lâu rồi dời đi.
Trên quần áo Tần Thiên vẫn còn rất nhiều dấu vết của cuộc hoan lạc vừa rồi, bèn tới nhà tắm hong cho khô rồi mới tới trường.
Rất nhanh, Tần Thiên liền đến trường học, lúc hai giờ Hàn Thi Vũ đã gọi điện tới giục hắn mau đi học, bởi Lâm Hiểu Di đã tới, còn dẫn theo một bạn nữ rất xinh đẹp.
Tần Thiên vừa nghe lập tức phóng nhanh tới trường, vừa vào cửa liền thấy Lâm Hiểu Di đứng trên bục giảng, bên cạnh là một bạn nữ, Tần Thiên vừa nhìn thấy nữ sinh kia lập tức ngây người.
- Mẹ nó, lại là Triệu Chỉ Nhược, không phải muốn chơi ta đấy chứ.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược trên bục giảng thầm nghĩ. Triệu Chỉ Nhược thấy Tần Thiên lập tức trừng mắt lên nhìn hắn, làm tất cả mọi người trong lớp đều hướng ánh mắt sang phía Tần Thiên, nhất là các nam sinh, cơ hồ như muốn giết Tần Thiên, tại sao tất cả người đẹp đều cười với hắn, cũng quá là bất công đi.
Tần Thiên thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của cả lớp tập trung lên người mình không khỏi cảm thấy căng thẳng, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại thong thả đi về phía Hàn Thi Vũ ngồi xuống.
- Thiên ca, có cần thiết phải ngưu như thế không, sao người đẹp này lại nhìn cậu tình tứ vậy, nói thật xem có phải cậu đã làm gì người ta rồi hay không.
Phạm Kiến quay đầu lại nhìn Tần Thiên với ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ nói.
- Khụ khụ, người đứng đắn như ta làm sao có thể làm gì người ta, có lẽ nàng thấy ta đẹp trai quá nên chú ý một chút thôi...
Tần Thiên vẻ mặt đắc ý nói, Phạm Kiến lập tức khinh bỉ nhìn hắn, Hàn Thi Vũ cũng đồng dạng như vậy.
- Được rồi, các em yên lặng một chút, cô giới thiệu với các em, bạn này đến từ đại học Bắc Kinh, tên là Triệu Chỉ Nhược, sau này bạn Triệu Chỉ Nhược chính là một thành viên trong lớp chúng ta, các em hãy giúp đỡ bạn nhanh chóng hòa nhập với lớp.
Lâm Hiểu Di nhìn cả lớp nói.
- Ba ba ba!
Lập tức phía dưới vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhất là các nam sinh biểu hiện cực kỳ hưng phấn.
- Chào các bạn, tớ tên là Triệu Chỉ Nhược, sau này là một thành viên trong lớp chúng ta, mong các bạn chiếu cố nhiều hơn.
Triệu Chỉ Nhược nhìn mọi người nói, âm thanh cực kỳ ngọt ngào, các nam sinh nghe được lập tức kích động một trận, kêu to lên, các nữ sinh thì có chút ghen tỵ.
- Được rồi, tất cả các em đều đã biết bạn học Triệu Chỉ Nhược, em xuống tìm chỗ ngồi luôn đi, cô còn có chuyện muốn thông báo với lớp mình.
Lâm Hiêu Di nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, Triệu Chỉ Nhược cười cười lập tức đi xuống phía dưới, những nam sinh kia liền trở nên xao động, rối rít ý bảo Triệu Chỉ Nhược ngồi bên cạnh mình, Tần Thiên quay đầu đi tránh cho Triệu Chỉ Nhược tìm tới làm phiền mình.
- Bạn học này, tớ ngồi bên cạnh bạn được chứ.
Triệu Chỉ Nhược đi thẳng tới trước mặt Tần Thiên nói, trong phút chốc vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
- Cũng được.
Tần Thiên bất đắc dĩ gật đầu, cũng chẳng thể làm gì hơn, chẳng lẽ trắng trợn đuổi cô ta đi, như vậy thì quá không có tình người rồi.
- Cảm ơn cậu!
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nói, khi đi ngang qua còn liếc mắt vơi hắn, sau đó ngồi xuống.
Hàn Thi Vũ bên cạnh hắn nhìn thấy tất cả, cảm thấy rất là không vừa lòng, lập tức đưa tay ngang hông Tần Thiên nhéo mạnh, đồng thời thì nói thầm:
- Sắc lang, anh cùng cô ta có quan hệ phải không.
- Không có, tuyệt đối không có, lần trước em cũng nhìn thấy, anh ngay trước mặt cô ấy đã cự tuyệt, là cô ấy quấn lấy anh, anh tuyệt đối không làm bậy gì cả.
Tần Thiên vội vàng nói để Hàn Thi Vũ rút tay lại.
- Hừ!
Hàn Thi Vũ hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không thèm để ý tới Tần Thiên, bộ dáng vô cùng tức giận, Triệu Chỉ Nhược bên cạnh nhìn thấy tất cả, lập tức lộ ra một nụ cười đắc ý.
- Được rồi, các em, cô muốn thông báo một việc, thứ hai này sẽ khai mạc đại hội thể dục thể thao toàn trường, các em có sở trường môn TDTT nào hãy đăng ký tham dự, tất nhiên là sẽ có phần thưởng cho người chiến thắng.
Lâm Hiểu Di nhìn cả lớp nói, sau đó phát phiếu đăng ký.
Mặt khác, lần này hạng mục Lam cầu yêu cầu ba lớp ngành hội họa hợp tác, mỗi lớp cử ra năm người, hai lớp kia đã chọn xong người rồi, về phần lớp chúng ta nhiệm vụ chon người giao cho bạn Tần Thiên, Tần Thiên, sau giờ học em gặp đại diện hai lớp kia để thỏa luận một chút.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói, nàng biết Tần Thiên chơi Lam cầu rất giỏi.
- Vâng, thưa cô! Tần Thiên gật đầu nói.