Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Mãn Pha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 147
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 547 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131
au đó vài ngày, Diêm Trừng vẫn đi đi lại lại giữa phòng trọ và trường học, nhưng thủy chung đều không thấy bóng dáng của Kỉ Tiễu đâu, trong trường nói cậu đã xin nghỉ học vì nhà có chuyện, thế nhưng Diêm Trừng tới phụ cận Trì gia vài ngày, nử điểm cũng không có tung tích người ấy.
Cậu cũng gọi điện thoại qua cho Kỉ Tiễu, nhưng số máy cậu luôn rơi vào trạng thái tắt máy, Diêm Trừng chưa từ bỏ ý định, như cũ một lần lại một lần gọi, thẳng tới khi số điện thoại kia biến thành không liên lạc được, vô số giọng nữ lặp đi lặp lại nói cho hắn biết, hắn đã hoàn toàn mất tin tức của đối phương…
Sáng sớm hôm nay, Diêm Trừng liền rời giường, vào phòng vệ sinh tắm rửa chải đầu liền thấy hai mắt mình đầy tơ máu, Diêm Trừng dùng lực nhìn nhìn, lập tức một cỗ chua xót ừ xoang mũi trào lên, kỳ thật cũng khó trách, mặc cho ai mỗi ngày đều nằm trên giường hai mắt mở to không ngủ được đều sẽ rơi vào trạng thái này.
Diêm Trừng thoáng sửa sang lại bản thân, cầm vé xe trên bàn ra cửa, đầu tiên là ngồi trên xe bus đi tới vùng ngoại ô rồi tiếp đi bộ một đoạn dài.
Ngồi đường dài như vậy Diêm Trừng vẫn lần đầu tiên đi, không gian chen lấn, bên trong tràn ngập đủ hơi người, hơi xăng còn có mùi tro bùi từ ngoài cửa bay vào, thực sự là ngũ vị tạp trần, cố co đôi chân dài trong một không gian chật hẹp chừng 3,4 giờ liền, đợi tới khi xuống bến đầu gối Diêm Trừng cơ hồ đã tê rần.
Cuối cùng chen chúc xuống xe, Diêm Trừng lập tức bị không khí lạnh lẽo làm cho tỉnh táo lại, hắn từ trong túi lấy ra một trăm đồng tiền, nghĩ nghĩ, vẫn là một một bó hoa bách hợp đẹp nhất, nếu như bị Kỉ Tiễu thấy sẽ lại bất mãn hắn hoang phí, thế nhưng đây là tặng cho người quan trọng nhất với cậu ấy, Diêm Trừng cảm giác, Kỉ Tiễu hẳn sẽ không để ý.
Cầm bó hoa, hắn một mình chậm rãi trèo lên đỉnh núi, quá trình leo lên Diêm Trừng vẫn nghĩ tới việc lát nữa gặp Kỉ Tiễu thì sẽ nói những gì, khuyên cậu trở về là chắc chắn, Diêm Trừng sao có thể nguyện ý chia tay đâu, nhưng vẫn phải có chút sách lược, từ nơi cậu ấy lo lắng nhất bắt đầu an ủi, chậm rãi tiêu trừ nghi ngờ của Kỉ Tiễu, đợi tới khi bản thân đem mọi suy nghĩ trong lòng nói hết cho cậu, Kỉ Tiễu nhất định sẽ hiểu, Kỉ Tiễu kỳ thật phi thường hiểu đạo lý, hai người đều ăn nhiều đau khổ như vậy, quyết không thể cứ vậy mà buông tay.
Diêm Trừng nghĩ xong xuôi, thậm chí đến cuối cùng trên mặt còn nhịn không được mà lộ ra nụ cười thản nhiên, đem mọi sắc thái mệt mỏi đều xua đi lộ ra một chút sáng lạn.
Hiện tại thể lực của hắn chưa hồi phục nên so với lần trước phải mất gấp đôi thời gian mới lên tới đỉnh, cho dù hai ngày ngày này là đỉnh điểm đi tảo mộ, mỗi ngày đều có dòng người xe cộ hướng nơi này đi tới, nhưng cả khu đỉnh núi to như vậy phóng mắt nhìn lại cũng chỉ có một người, chính là hắn, mà người ấy, không hề thấy bóng dáng.
Diêm Trừng tươi cười trên mặt đều thu liễm, hắn chậm rãi đi tới phần mộ trong trí nhớ, trước bia mộ là một bó hoa hồng trắng tinh xảo, giống như năm trước, trừ bó hoa đó ra, còn lại không còn gì nữa.
Diêm Trừng đứng ngốc một lúc, mới nghĩ tới đặt bó hoa trong tay mình xuống, hắn ngồi nhìn bức ảnh trên tấm bia, lúc sau mới nói: “Cậu ấy còn chưa đến, chúng ta chờ một lát.”
Diêm Trừng ngồi xổm, dần dần ngồi bệt, lại lần nữa đứng dậy, sau đó bắt đầu đi qua đi lại trước ngôi mộ.
Hôm nay ánh nắng rất tốt, mặt trời cao cao chiều xuống, nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, vào mùa đông mặt trời lặn sớm, tầng mây dần dần bao trùm toàn bộ ánh sáng, nơi này tầm nhìn càng ngày càng ngắn.
Diêm Trừng lại chỉ sững sờ nhìn ra phương xa, ngón tay vô thức xoa nắn lòng bàn tay, móng tay cũng đã cấu rách da tay, nhưng hắn lại giống như không biết tới.
Sau một lúc lâu, hắn trầm giọng đối với bức ảnh bi thương hỏi: “Cậu ấy không có khả năng không đến đúng không? Cậu ấy cho dù có buông tha con cũng sẽ không tha người.”
Hai ngày này thần sắc coi như trấn định chậm rãi từng chút tiêu biến, Diêm Trừng dần rơi vào trạng thái giống như ngày xuất viện hôm đó, cả người tràn ngập nôn nóng cùng căng thẳng.
Nơi này có thể nói là hy vọng cuối cùng của hắn, những nơi khác không tìm thấy Kỉ Tiễu cũng không sao, thế nhưng Diêm Trừng tin tưởng, vô luận phát sinh chuyện gì, Kỉ Tiễu cũng sẽ không thể quên đi viếng ba cậu ấy, cậu ấy không tới là vì không tới được hay vì không muốn tới.
Giả thiết đầu Diêm Trừng tự nhiên không hi vọng phát sinh, nếu không phải không xuống giường được, thì cho dù phải bò Kỉ Tiễu cũng nhất định sẽ bò đến đây, nhưng giả thiết sau mới chân chính khiến Diêm Trừng kinh hoảng, không muốn đến, vì sao không muốn đến, sợ gặp được mình? Sợ trên đường phát sinh chuyện gì? Này không phải đại biểu cho việc Diêm Trừng có bao nhiêu đáng sợ mà là đại biểu cho việc Kỉ Tiễu đã hạ quyết tâm.
Cậu tình nguyện ngay cả này hôm nay cũng bỏ qua cũng không nguyện cho Diêm Trừng bất cứ cơ hội nào.
Đây mới là nguyên nhân khiến Diêm Trừng nôn nóng, thậm chí là tuyệt vọng.
Hắn kinh ngạc nhìn tấm bia mộ dưới chân, nam nhân trong ảnh chỉ nhợt nhạt cười, đôi mắt rất giống Kỉ Tiễu, lãnh đạm không quan tâm, đều khiến Diêm Trừng sợ hãi….
…..
Diêm Trừng cũng không biết mình xuống núi thế nào, lại ngồi xe trở về thế nào, chờ tới khi hắn hồi phục tinh thần lại thì hắn đã đứng ở dưới lầu Trì gia.
Trời đã triệt để tối om, Diêm Trừng ngẩng đầu nhìn cử sổ Trì gia, cũng là một mảnh tối om, Diêm Trừng thở dài, cước bộ trì trệ đi tới một băng ghế vỉa hè ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
Hắn không biết Kỉ Tiễu có ở nơi này không nhưng trừ nơi này ra, Diêm Trừng thật sự không thể tưởng tượng được còn có thể đi chỗ nào tìm được Kỉ Tiễu nữa. Kỉ Tiễu không có khả năng bỏ học đại học, đó là nơi cậu ấy thiên tân vạn khổ lắm mới thi vào được, nhưng cậu ấy có thể xin bảo lưu, một năm rưỡi nữa quay lại học tiếp vẫn thực bình thường, mà Trì gia, cậu ấy lại không có khả năng hoàn toàn chẳng quan tâm, chỉ cần Khương Chân một ngày còn ở đây, Kỉ Tiễu cuối cùng cũng sẽ trở về.
Đêm đông u thị lạnh như băng, hắn cứ ngồi như vậy ngoài trời một đêm, tư vị kia ai cũng có thể tưởng tượng ra.
Sáng sớm, Trì Xu Huyên xách túi từ trên lầu đi xuống, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua người ngồi trên băng kia ghế, lúc đầu thật lâu không có phản ứng, thẳng tới khi vô ý đi về phía trước được 2 bước, mới nhìn rõ người đó là Diêm Trừng, bà đối với Diêm Trừng ấn tượng tương đối đạm nhạt, duy 2 lần gặp mặt thoáng qua đều ở trong buổi họp phụ huynh, trong trí nhớ đối phương là một thanh niên trưởng thành xuất sắc, đều được các thầy cô vây quanh khích lệ, sao bây giờ lại có bộ dáng thảm bại thế này.
Diêm Trừng dường như hồi lâu mới phát hiện có người đứng trước mặt mình, hắn giật giật cả người không còn cảm giác, liếc mắt nhìn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Trì Xu Huyên.
Diêm Trừng vội vàng lảo đảo đứng dậy, mở miệng nói: “Kỉ…Kỉ Tiễu đâu?” miệng lưỡi hắn cứng ngắc, thanh âm khàn khàn vô cùng, thân hình lay động mãi mới đứng vững.
Trì Xu Huyên dường như bị hắn dọa giật mình, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, không vội nói: “Tôi không biết Kỉ Tiễu ở đâu, cậu mau về đi, nếu không về tôi sẽ gọi điện cho người nhà của cậu.”
Diêm Trừng lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn chằm chằm Trì Xu Huyên hỏi: “Kỉ Tiễu…đâu? Kỉ Tiễu ở nơi nào?”
Trì Xu Huyên vượt qua người hắn muốn đi, Diêm Trừng muốn ngăn bà lại, thế nhưng dưới chân vô lực, mới bước được 1 bước liền ngã rầm xuống đất, mãi cũng không đứng lên được, tư thế cùng bộ dáng kia thật sự là chật vật vô cùng, trong mắt Trì Xu Huyên chợt lóe tia không đành lòng, nhưng rất nhanh liền biến mất, cũng không quay đầu lại cất bước rời đi.
Ngay sau đó một người xuất hiện, là Khương Chân, Khương Chân thấy Diêm Trừng thì so với mẹ nhỏ vẫn bình tĩnh hơn, dường như đã dự đoán trước được sẽ có giờ phút này, nhỏ nhìn Diêm Trừng bị đông lạnh tới tái xanh, trực tiếp lấy di động ra muốn gọi lại bị Diêm Trừng không biết từ đâu bộc phát sức mạnh một phát đập rớt.
Di động đập lên phiến đá bên đường, lập tức nát bét.
Khương Chân nhìn chằm chằm những mảnh vỡ điện thoại cũng không tức giận, lãnh mặt nói: “Diêm Trừng, anh có còn là nam nhân không, đừng như vậy nữa, thực khó nhìn!”
Diêm Trừng đôi môi run rẩy, vẫn lặp đi lặp lại 3 chữ kia: “Kỉ Tiễu…đâu?”
Khương Chân nhíu mày: “Kỉ Tiễu đã chia tay với anh, anh ấy đi rồi.”
“Kỉ Tiễu đâu?”
“Anh có thể có cốt khí chút không? Nếu các anh không đủ năng lực ở bên nhau, vậy thì vui vẻ mà hảo tụ hảo tán đi, càng cố kéo dài chỉ càng khiến người ta khinh thường anh!”
“Kỉ Tiễu đâu!”
“Diêm Trừng anh….”
“Kỉ Tiễu đâu --!!!” Diêm Trừng đột nhiên hét lớn lên.
Khương Chân lập tức im bặt.
“Anh cũng biết rõ tính anh ấy, nếu đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.” Khương Chân cuối cùng bất đắc dĩ nói: “đừng khiến cho chính anh và anh ấy khó chịu như vậy, các anh còn chưa ăn đủ khổ sao.”
Diêm Trừng không nói.
Chỉ sau khi Khương Chân rời đi, hắn vẫn không đi, giống như không nhìn thấy Kỉ Tiễu hắn sẽ không bỏ qua, liền như vậy bất trí bất giác cả ngày lại trôi qua, người qua đường tới tới lui lui đều liếc nhìn hắn một cái, bảo vệ cũng tới kiểm tra, chỉ là không có đem Diêm Trừng đuổi đi, mà chỉ đánh giá hắn trong chốc lát lại yên lặng ly khai.
Trời hết sáng lại tối, Diêm Trừng từ đông cứng chết lặng lại bắt đầu lạnh tới phát run, mà lúc này đầu óc hắn đã không còn tỉnh táo, mơ mơ màng màng cảm thấy trước mắt chợt lóe rất nhiều hình ảnh, cơ hồ tất cả đều có liên quan tới người kia, mỗi khoảnh khắc hai người ở chung với nhau, từng phút giây hắn đều nhớ rõ.
Cuối cùng nghe được cửa ở cách đó không xa mở ra, một người từ bên trong chậm rãi bước tới.
Diêm Trừng muốn được thấy rõ hơn, lao lực ngẩng đầu lên, rốt cuộc thấy được thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Kỉ Tiễu nhìn người kia cuộn mình dưới ánh đèn đường, sắc mặt tái nhợt, môi tím ngắt, hai mắt sung huyết, gò má mang theo tia ửng đỏ mất tự nhiên, thê thảm nói không nên lời.
Khi nhìn thấy Kỉ Tiễu, Diêm Trừng mở miệng muốn nói đôi môi run rẩy thật lâu thế nhưng một chữ cũng không phát ra ngoài được, chỉ là cường ngạnh vươn tay ra phía trước.
Kỉ Tiễu không nắm lấy, hờ hững nhìn Diêm Trừng, khẽ hỏi: “Cậu định làm gì?”
Diêm Trừng ngập ngừng một lát mới gọi tên cậu, sau đó nỗ lực chống đỡ lên một gốc cây bên cạnh lắc lắc đầu.
“Kỉ Tiễu…” Diêm Trừng lại gọi một tiếng: “Theo tớ về đi.”
Kỉ Tiễu lắc đầu.
Diêm Trừng vội la lên: “Cậu có phải… cảm thấy mệt mỏi không, về sau sẽ không còn, cậu không cần đi làm, tớ có tiền…tớ sẽ hỏi vay Liêu Viễn Đông, công ty hiện tại cũng đã ổn định, khó khăn này rất nhanh sẽ vượt qua, tớ sẽ không để cho người nhà trở ngại…chúng ta, nếu bọn họ lại ra tay, tớ sẽ đi nói với bọn họ, cậu hãy tin tớ…cậu hãy tin tớ.”
Kỉ Tiễu chỉ thờ ơ nhìn hắn.
Diêm Trừng hướng tới Kỉ Tiễu lảo đảo hai bước, muốn cầm tay Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu tránh được.
Diêm Trừng chưa từ bỏ ý định, trực tiếp hướng người Kỉ Tiễu vươn tới, hắn vốn vô lực, Kỉ Tiễu muốn tránh cũng có thể dễ dàng tránh được, thế nhưng lúc này đây, cậu đã chậm một bước, vẫn để cho Diêm Trừng ôm chặt lấy mình, tiếp đó không chịu nổi sức nặng của hắn, hai người song song ngã xuống đất.
Diêm Trừng vẫn không chịu buông tay, hắn gắt gao ôm chặt Kỉ Tiễu: “Chúng ta…không phải đã nói, phải ở bên nhau, cậu đã đáp ứng tớ, nếu cậu nói không giữ lời…vậy trước đây tính là cái gì? Chúng ta còn phải di du lịch, cùng lên đại học…cậu sao có thể buông tay.”
Thân thể thân thiết dán vào nhau Kỉ Tiễu mới cảm nhận được Diêm Trừng đang không ngừng phát run, hơn nữa hô hấp nóng bỏng, hắn sốt rất cao. Kỉ Tiễu cắn răng, vẫn không nói lời nào, cậu nâng tay muốn đẩy Diêm Trừng ra, Diêm Trừng cảm giác cậu lại muốn rời đi liền dùng khí lực lớn nhất giữ chặt cậu không buông.
“Đừng đi, Kỉ Tiễu, đừng đi, cậu muốn tớ làm gì cũng được, đừng rời bỏ tớ…đừng rời bỏ tớ…”
Thanh âm Diêm Trừng gần như là cầu xin, đứng trước tình cảm, tôn nghiêm, lý trí, tương lai kì thật cái gì cũng đều không đáng, chỉ có người kia, hắn mới không có biện pháp buông tay, ngay từ đầu đã không có biện pháp buông tay.
Nghe từng câu nói của Diêm Trừng, băng lãnh trên mặt Kỉ Tiễu nháy mắt xuất hiện một loại biểu tình vặn vẹo, bởi vì quá mức thống khổ, lại hiện ra một tia dữ tợn, nhưng rất nhanh liền bị cậu dùng toàn lực gạt bỏ hết đi.
Kỉ Tiễu nhìn ánh mắt đỏ bừng của Diêm Trừng, nói thật chậm: “Tớ chưa từng đáp ứng ở bên cậu, chưa từng có.”
Vẫn đều là cậu nhất sương tình nguyện!
Kỉ Tiễu nói xong, chỉ thấy Diêm Trừng giống như bị sét đánh sững sờ tại chỗ, hắn quay đầu nhìn Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông cách đó không xa hít một hơi thật sâu, quyết tuyệt xoay người rời đi.
Nhưng khi tới lầu 2, bỗng nhiên Kỉ Tiễu hai chân mềm nhũn, một bước không để ý liền ngã rầm xuống, đầu gối nặng nề đập lên bậc thang, trong đêm tối phát ra một tiếng nặng nề vang lên.
Ngã kì thật cũng không quá đau, nhưng thẳng tới khi tiếng động cơ ô tô dưới lầu dần biến mất ngoài khu nhà, Kỉ Tiễu vẫn không chút khí lực đứng lên.
Hết chương 131
Diêm Vương Diêm Vương - Liễu Mãn Pha