Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Khát Trí
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 141
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1753 / 18
Cập nhật: 2015-11-12 01:03:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 123: Tôn Chủ Xuất Quan
a tháng sau đêm nhuộm máu trên Côn Lôn sơn...
Khoái Hoạt Lâm, Đại Đức Điện.
Tổng cộng hơn hai mươi người đang quỳ gối dưới điện, tất cả đều giống như một pho tượng điêu khắc im lặng bất động, mặt không biểu tình. Chỉ có quỳ gối trước hàng, một trung niên nam tử cùng Hàm Nguyệt song song đứng đầu, không ngừng tự thuật ba tháng trước, Khoái Hoạt Lâm mười vị tán tiên lần lượt quy tiên cùng đại sự phát sinh trong tu chân giới ba tháng này.
Ở ngay phía trước mọi người, đặt một cái ghế ỷ được làm bằng vàng, lúc này một lão giả đồng nhan hạc phát, hiệp cốt tiên phong đang nhắm mắt ngồi trên ghế hoàng kim lắng nghe trung niên nam tử nói.
Trung niên nam tử nói xong được một lát, lão giả mới chậm rãi mở hai mắt, hai đạo hàn mang chợt hiện mà qua, mọi người không rét mà run.
Thanh âm trầm hậu của lão giả vang lên:
- Nguyệt nhi à Nguyệt nhi, vi sư trước khi bế quan đã nhiều lần dặn con đừng gây chuyện sinh sự. Con hiện tại làm ra một cục diện rối rắm như vậy, vi sư nên xử phạt con như thế nào đây?
Hàm Nguyệt cả người run lên, vội vàng nói:
- Sư phụ, Nguyệt nhi cũng là vì suy nghĩ cho Khoái Hoạt Lâm. Khi đó yêu hồ Phương Tử Vũ đem tu chân giới làm cho tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), tu chân giới mấy lần gửi bái thiếp đến khẩn cầu sư phụ xuất sơn. Thế nhưng sư phụ người bế quan nhiều năm một mực trì hoãn không ra, Nguyệt nhi cũng là nhất thời nóng lòng, sợ ảnh hưởng đến uy danh của Khoái Hoạt Lâm chúng ta...
- Hừ!
Một tiếng hừ nặng nề nổ tung bên tai mọi người, khiến cho lỗ tai mỗi người nhất thời rung lên ong ong.
- Vi sư một lần nữa cảnh cáo con, không được trêu chọc hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ. Con ngược lại làm tốt lắm, không chỉ đã trêu chọc bọn họ, càng làm cho gà chó không yên!
- Sư phụ, không phải con trêu chọc bọn hắn, là bọn hắn đến gây chuyện với con trước...
- Câm miệng! Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe rõ lời của Tư Đồ Tiển sao? Hay là hắn đã vu oan cho ngươi?
Hàm Nguyệt cả người run rẩy, đem trán chạm đến mặt đất, run giọng nói:
- Đồ nhi không dám.
- Là ngươi ra tay trước cưỡng đoạt hai nữ nhân kia làm vợ, lại thêm dùng thủ đoạn thâm độc ám hại Từ Ngạo Thiên, lúc này mới làm cho Phương Tử Vũ đến đây báo thù. Những chuyện của ngươi làm trong cốc trước đây vi sư còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao đây là chuyện nhà của Khoái Hoạt Lâm chúng ta, cũng sẽ không truyền ra bên ngoài. Ngươi rất giỏi, lại chạy ra bên ngoài gây sự sinh chuyện, thể diện của Khoái Hoạt Lâm đều bị ngươi làm mất hết rồi. Đã tổn thất mười vị tán tiên không nói, hôm nay càng làm cho uy danh của Khoái Hoạt Lâm rớt xuống ngàn trượng, ngươi tự mình nói đi, vi sư nên làm sao xử phạt ngươi?
Hàm Nguyệt giập đầu không ngừng, đến lúc trán cũng đập chảy máu, ngoài miệng không ngừng kêu lên:
- Sư phụ tha mạng, là đồ nhi nhất thời hồ đồ, sư phụ tha mạng...
- Tha mạng? Hừ! Bản tôn xử sự luôn luôn là tiểu sự bất kể (không tính toán việc nhỏ), đại sự bất nhiêu (việc lớn không tha thứ), ngươi theo vi sư nhiều năm như vậy tự nhiên hiểu rõ.
- Sư phụ...
- Im miệng! Chỉ tại vi sư thường ngày chuyên chú tu luyện quản giáo ngươi quá ít, khiến ngươi làm ra cái họa hôm nay. Hiện tại nếu không nghiêm khắc trừng phạt ngươi, bản tôn sau này làm sao phục chúng. Tư Đồ!
Trung niên nam tử lúc trước cung kính nói:
- Có đệ tử.
- Đem Hàm Nguyệt về Quỷ Môn Nhai, để hắn diện bích suy nghĩ qua hai mươi năm, trong thời gian đó không được có bất luận kẻ nào thăm viếng, kẻ nào vi phạm nghiêm trị không tha!
- Vâng.
- Sư phụ...
Hàm Nguyệt còn không kịp kêu thảm cầu xin tha thứ, đã bị Tư Đồ Tiễn bên cạnh chế trụ, làm hắn nói không ra lời, sau đó một mực kéo đi hậu đường.
Tôn chủ lại lần nữa nhắm hai mắt không nói nữa, phía dưới cũng không ai dám mở miệng.
Toàn trường lặng ngát như tờ.
Hồi lâu, một trận tiếng bước chân vang lên.
Tôn chủ vẫn như trước không mở hai mắt, trầm giọng hỏi:
- Xử lý thỏa đáng rồi?
Tư Đồ Tiển đi tới vị trí của mình một lân nữa quỳ xuống, nói:
- Vâng.
- Uhm. Nguyệt nhi tuy rằng là đệ tử đích truyền duy nhất của bản tôn, nhưng chuyện này quan hệ đến uy danh ngàn năm của Khoái Hoạt Lâm, bản tôn quyết không thể dễ dàng tha cho hắn. Chẳng qua trải qua chuyện này, thanh thế của Khoái Hoạt Lâm ta cũng không lớn bằng lúc trước, xem ra bản tôn vẫn phải xuất hiện rồi. Ài, Nguyệt nhi này bao giờ cũng lại rước lấy phiền phức, hy vọng sau khi trải qua việc này có thể rút ra kinh nghiệm, không nên lại khiến ta thất vọng.
Dừng một chút, tôn chủ lại trầm giọng nói:
- Chẳng qua thể diện của Khoái Hoạt Lâm nhất định phải vãn hồi, Tư Đồ, các ngươi lập tức đi tìm tung tích của Phương Tử Vũ.
- Thế nhưng... Phương Tử Vũ đã sớm không biết tung tích...
- Bản tôn cho phép các ngươi sử dụng Huyền Quang Kính, vô luận như thế nào cũng nhất định phải tìm ra hành tung của Phương Tử Vũ.
- Vâng.
Huyền Quang Kính, một loại tu chân pháp bảo chỉ có thể dùng để tìm người hoặc tìm vật, tuy rằng đối với người tu chân không có hiệu quả gì, nhưng muốn tìm vị trí chuẩn xác của một người trong biển người mênh mông, thì không có nó là không được. Bởi vì chế tạo Huyền Quang Kính rất khó khăn, vì vậy nó ở trong đông đảo pháp bảo được Khoái Hoạt Lâm cất kỹ cũng có thể xem như là tên xếp hàng đầu.
Huyền Quang Kính nhìn tên sẽ nghĩ chỉ là một mặt gương, nhưng chỉ cần người tu chân có thể đưa vào lông tóc của người muốn tìm, lại thi pháp, mặt gương bình thường không có gì đặc sắc sẽ hiện rõ ra tung tích lúc này của người muốn truy tìm.
Chẳng qua nếu như không có lông tóc của người muốn tìm kiếm, như vậy liền cần tu vi cường đại và ý niệm kiên định mới có thể tìm được người kia trong biển người, hơn nữa còn không nhất định thành công. May mà trong Khoái Hoạt Lâm không khuyết thiếu nhất lại chính là cao thủ, ở đây mỗi người đều là tu vi biến thái tán tiên cấp nhân vật, muốn sử dụng Huyền Quang Kính đúng là việc rất dễ dàng.
Lúc này mặt gương đồng bình thường vô kỳ kia đang nằm ngửa trên mặt bàn, Tư Đồ Tiển hai tay khẽ đặt ở hai bên của mặt kính, ngẩng đầu nhìn tôn chủ đang ngồi trên ghế hoàng kim một cái, thấy tôn chủ khẽ gật đầu một chút, lúc này mới ra hiệu cho năm vị hộ pháp bên cạnh bắt đầu thi pháp.
Năm vị hộ pháp và Tư Đồ Tiển đồng thời thi triển pháp lực, sáu đạo huyền quang phân biệt rót vào trên Huyền Quang Kính, mặt kính trơn nhẵn phản xạ ra sáu đạo hào quang đem cả gian đại điện phủ vàng rực rỡ lóa mắt.
Hào quang trên mặt kính dần dần tán đi, chậm rãi hiển lộ ra thân ảnh của một người.
Không phải một người, là một đám, nói chuẩn xác phải là bảy người.
Hai gã thiếu niên, bốn thiếu nữ xinh đẹp cộng thêm một lão đầu khoảng hơn năm mươi.
- Từ Ngạo Thiên!
Tư Đồ Tiển đầu tiên mắt nhìn thấy nhân vật trong kính lập tức thất thanh kêu lên:
- Hắn vậy mà vẫn còn sống?
- Hả?
Hai hàng lông mày phiếm bạch của Tôn chủ có chút rung động, hỏi:
- Bọn họ đang làm gì?
Tư Đồ Tiển nhìn một lát, mới dè dặt nói:
- Những người này kết thành một trận pháp, hình như... là đang chữa thương cho Từ Ngạo Thiên.
Tôn chủ gật đầu nói:
- Đúng rồi, Từ Ngạo Thiên tuy rằng không chết trong tay Nguyệt nhi, chẳng qua theo lý cũng không sai biệt lắm. Bên người bọn họ cái lão đầu kia tu vi không tệ, ta đoán hẳn là chính hắn ra tay cứu Từ Ngạo Thiên cũng vì hắn kéo dài tính mạng đến nay.
- Đúng vậy, Tôn chủ. Người này chính là Thái thượng trưởng lão của Ngọc Hư Cung, tán tiên Xuất Thế.
Tôn chủ thản nhiên đáp:
- Ừ, ta đoán được là hắn rồi. Cứ theo như lời ngươi lúc trước, Từ Ngạo Thiên là bị Nhật một chưởng đánh rơi xuống vách núi, chịu một chưởng của Nhật lại rơi xuống vách núi, người không có tu vi cực cao căn bản là không có khả năng cứu được Từ Ngạo Thiên.
Tư Đồ Tiển đang định nói nữa, đúng lúc này, Phương Tử Vũ đột nhiên mở hai mắt, một đôi hàn mang phảng phất xuyên thấu qua vô số không gian rơi thẳng trên mặt của Tư Đồ Tiển, làm hắn không kìm lòng nổi rùng mình một cái.
Trong kính, Phương Tử Vũ bỗng nhiên vừa nhấc tay phải, một đạo hắc mang quyển tập (cuốn tới tập kích) mà qua.
"Răng rắc". Một tiếng giòn tan vang lên, Huyền Quang Kính lại tự xuất hiện vết rạn.
Tư Đồ Tiển và năm vị hộ pháp đồng thời phun ra một ngụm máu tươi nhỏ, còn không kịp lau máu đã vội vàng quỳ xuống nói:
- Đệ tử tội đáng chết vạn lần, xin Tôn chủ trách phạt.
Tôn chủ phất tay nói:
- Việc này không trách các ngươi, đứng lên đi.
- Tạ ơn Tôn chủ.
Sau người Tư Đồ Tiển lúc này mới dám lau vết máu nơi khóe miệng.
Tôn chủ mỉm cười nói:
- Giỏi thay cho một tên Phương Tử Vũ, lại có thể có năng lực như vậy, không chỉ cảm ứng được Huyền Quang Kính, lại còn có thể phá tan ràng buộc của không gian trực tiếp công kích Huyền Quang Kính bản tôn. Nếu như để hắn lại tiếp tục tu luyện thêm, qua thời gian nữa trong tam giới sẽ không có ai là địch thủ của hắn.
Tư Đồ Tiển vội vàng nói:
- Tôn chủ, hay là thừa dịp hiện tại hắn chưa thành tựu trước tiên...
Thuận tay làm ra một động tác chém xuống.
- Không.
Tôn chủ lắc đầu nói:
- Một người tài như vậy quả thực khó có được, nếu như không thể cho ta sử dụng thật sự đáng tiếc. Còn có tên Từ Ngạo Thiên kia, đã bị Nhật, Nguyệt, Tinh sáu người bọn họ vây công lại rơi xuống vách núi vậy mà không chết, thể chất của người này cũng đúng là thượng thừa. Tư Đồ, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải đưa hai người bọn họ đến Khoái Hoạt Lâm một chuyến.
- Vâng, đệ tử lĩnh mệnh.
- Chờ một chút.
Tôn chủ gọi Tư Đồ Tiển đang muốn xoay người rời đi lại, nói:
- Phương Tử Vũ kia lúc đầu chỉ bằng sức một người đã chém giết hợp kích của mười người bọn Nhật, sau đó lại không nghỉ nhất cử huyết tẩy Côn Lôn. Bởi vậy cũng biết tu vi của hắn hơn xa các ngươi, đối với người này, tuyệt đối không thể dùng sức mạnh. Bằng không một khi chọc giận hắn, chỉ sợ cũng chỉ có bản tôn tự mình xuất thủ thôi.
Tư Đồ Tiển cung kính hỏi:
- Ý tứ của Tôn chủ là...?
- Khuyên bảo cho tốt, nói cho hắn, thương thế của Từ Ngạo Thiên chỉ có Khoái Hoạt Lâm mới có thể trị.
- Nếu như hắn không nghe...
Tôn chủ mỉm cười, hung hữu thành trúc (trong lòng đã có dự tính) nói:
- Hắn sẽ nghe, để cứu Từ Ngạo Thiên, hắn không những tự mình sẽ đến, càng phải đưa Từ Ngạo Thiên cùng nhau tới.
Tư Đồ Tiển gật đầu nói:
- Vâng, căn cứ sự chỉ dẫn của Huyền Quang Kính, bọn họ lúc này ở trong thâm sơn cách Khoái Hoạt Lâm không xa, đệ tử nhất định sẽ tận hết khả năng thuyết phục bọn họ.
Tôn chủ khoát tay nói:
Đi thôi, đi sớm về sớm.
Chương 10: Mại xuất tự kỷ đích giao dịch
Khoái Hoạt Lâm, Đại Đức Điện.
Tôn chủ vẫn như trước ngồi trên ghế hoàng kim của hắn, mỉm cười nhìn xuống phía dưới.
Phương Tử Vũ vẫn là mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn lão nhân có khuôn mặt hiền hậu mà trong lòng lại không biết có chủ ý gì này.
- Ngươi thật có thể cứu ca ca của ta?
Tôn chủ khe khẽ gật đầu.
- Điều kiện?
Tôn chủ khẽ cười nói:
- Phương Tử Vũ quả nhiên là Phương Tử Vũ, cùng ngươi nói chuyện một chút cũng không mệt. Điều kiện của ta thực ra rất đơn giản, ta muốn ngươi và Từ Ngạo Thiên cùng với thành viên Thiết Huyết vệ còn sống của các ngươi tất cả gia nhập Khoái Hoạt Lâm.
- Không có khả năng.
Phương Tử Vũ nói như chém đinh chặt sắt.
- Bản tôn biết tình huống của các ngươi với Hàm Nguyệt lúc trước, hắn đã bị trừng phạt nghiêm khắc...
- Ta chỉ muốn hắn chết!
Trong giọng nói lạnh lẽo của Phương Tử Vũ lộ ra kiên quyết không gì sánh được.
- Không còn chút gì thương lượng?
- Không có.
Tôn chủ trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
- Được, bản tôn đáp ứng ngươi.
- Ngươi đáp ứng?
Bây giờ ngược lại đến lượt Phương Tử Vũ giật mình không nhỏ.
- Đúng, bản tôn đã đáp ứng. Cùng so sánh với hai người các ngươi, Hàm Nguyệt căn bản chỉ là tiểu hài tử. Nếu đã có lựa chọn rất tốt rồi, cần gì phải lãng phí thời gian trên người đào thải phẩm nữa.
Phương Tử vũ yên lặng nhìn Tôn chủ, nhưng hắn trước sau nhìn không rõ lão ta rốt cuộc là một người như thế nào. Kiêu hùng sao? Nhưng lão ta dường như không có dã tâm gì, nếu không bằng vào lực lượng của Khoái Hoạt Lâm, hắn đã sớm có thể hiệu lệnh thiên hạ rồi. Trưởng giả từ ái? Càng không có khả năng, tùy tùy tiện tiện lại có thể vứt bỏ đệ tử chính mình bồi dưỡng nhiều năm, chỉ bằng vào một phần lãnh huyết này đủ để khiến kẻ khác không lạnh mà run.
Tôn chủ dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Phương Tử Vũ, khẽ cười nói:
- Rất kỳ quái sao? Thực ra tồn tại của Khoái Hoạt Lâm chỉ có một mục đích, bây giờ còn không thể nói cho ngươi mục đích này là gì. Bản tôn tận sức bồi dưỡng Hàm Nguyệt, chính là hy vọng hắn có thể giúp ta hoàn thành nhiệm vụ này, đáng tiếc Hàm Nguyệt thật là khiến ta rất thất vọng. Hiện tại đã có hai người các ngươi, Hàm Nguyệt đối với bản tôn mà nói đã mất đi tác dụng rồi, nếu là quân cờ vô dụng, đương nhiên có thể tùy tiện vứt bỏ. Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng, Hàm Nguyệt chính là của ngươi, đồng thời bản tôn cũng sẽ lập tức bắt tay vào trị liệu cho Từ Ngạo Thiên. Ngươi nên biết, thương thế của Từ Ngạo Thiên bây giờ ngoại trừ bản tôn, căn bản là không ai có thể trị, nếu như lại kéo dài thêm nữa, thì ngay cả bản tôn cũng không có nắm chắc.
- Được, ta đáp ứng. Chẳng qua chỉ có ta một mình gia nhập, ca ca của ta bọn họ...
Tôn chủ ngắt lời nói:
- Về phần Từ Ngạo Thiên, sẽ chờ vết thương của hắn lành rồi do hắn tự mình quyết định, thế nào? Bản tôn tuyệt đối không làm khó dễ hắn.
- Được.
- Sảng khoái! Bản tôn chính là thích tính cách như vậy của ngươi.
Tôn chủ cười lớn đứng lên:
- Bản tôn lập tức bắt tay vào trị liệu cho Từ Ngạo Thiên, về phần Hàm Nguyệt, hắn lúc này bị nhốt ở Quỷ Môn Nhai, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm hắn, Tư Đồ Tiển sẽ đưa ngươi đi.
Nói xong liền xoay người hướng hậu đường đi đến.
Phương Tử Vũ cũng đứng lên, lạnh giọng hỏi:
- Quỷ Môn Nhai ở đâu?
Tư Đồ Tiển vẫn đứng đầu ở phía dưới im lặng không lên tiếng sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng thầm than một tiếng nói:
- Xin đi theo ta.
Quỷ Môn Nhai chỉ là một chỗ vách núi, còn như vì sao lại được gọi là Quỷ Môn Nhai, Phương Tử Vũ không biết, cũng không có hứng thú biết.
Tư Đồ Tiễn dẫn Phương Tử Vũ leo lên Quỷ Môn Nhai, từng cơn gió lạnh thổi tới trước mặt, trong những cơn gió này dường như còn mơ hồ nghe thấy có người đang khóc.
Đích thật là quỷ khí dày đặc.
- Nơi này là Quỷ Môn Nhai, thiếu chủ hiện tại đang ở trong một chỗ huyệt động trên đỉnh núi diện bích suy nghĩ.
Phương Tử Vũ không nói gì, theo đường nhỏ tự leo lên đỉnh núi.
Tư Đồ Tiển nhìn theo bóng lưng của hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là im lặng thở dài một tiếng, đứng lặng tại chỗ yên tĩnh đợi.
Đỉnh núi là một bãi đất bằng phẳng vô cùng rộng rãi, ngoại trừ vách núi cũng chỉ có một mặt vách đá, ở phía dưới vách đá có một thạch động cao khoảng ba thước. Phương Tử Vũ cười lạnh, tung người đi đến thạch động.
Bên trong động, Hàm Nguyệt dường như đặc biệt e ngại điều gì, tinh thần cực độ khẩn trương ngồi bó gối một chỗ nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một chút lay động, hắn lập tức nhảy dựng lên xoay người lại, khi hắn nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ thì sợ hãi thất thanh kêu to.
- Hàm Nguyệt.
Thanh âm lạnh lẽo không mang theo bất luận cảm tình gì.
Hàm Nguyệt hơi sửng sốt, con mắt mở to lần nữa nhìn lại người tới, thất thanh nói:
- Là ngươi?
Phương Tử Vũ chậm rãi đi vào trong động, ánh mắt lạnh lẽo đồng dạng gắt gao nhìn chằm chằm Hàm Nguyệt.
Hàm Nguyệt sửng sốt hồi lâu, biểu tình trên mặt chậm rãi chuyển từ kinh ngạc thành cười khổ, hỏi:
- Là sư phụ để ngươi tới?
Phương Tử Vũ vẫn như trước không nói gì.
Hàm Nguyệt tiếp tục nói:
- Ngươi có thể đến nơi này, ngoại trừ là sư phụ đồng ý, bằng không ngươi cản bản tới không được. Ài, sư phụ vẫn là vứt bỏ ta rồi, đúng không?
- Có thời gian rãnh rỗi này, không bằng ngẫm lại làm sao chạy trối chết.
- Trốn?
Hàm Nguyệt cười khổ nói:
- Chuyện sư phụ quyết định không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi, người nếu muốn ta chết, vô luận ta chạy trốn tới đâu, kết quả đều là một dạng. Hơn nữa, ta hiện tại toàn thân công lực bị phong, cho dù muốn chạy trốn cũng không có khả năng.
Dừng một chút, lại nói thêm:
- Thế nào? Giúp ta giải khai phong ấn khôi phục công lực, chúng ta quang minh chính đại đánh một trận chứ?
Phương Tử Vũ cười lạnh nói:
- Ta không làm chuyện nhàm chán.
Dứt lời trong tay hàn mang chợt lóe rồi biến mất, sau đó xoay về phía sau chậm rãi rời đi.
Phía sau, Hàm Nguyệt vẫn duy trì biểu tình kinh ngạc kia, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Phương Tử Vũ. Bỗng nhiên, đầu của hắn lệch ra, sau đó ngã nhào trên mặt đất, một chùm máu tươi hướng lên trời phun mà lên...
Dưới chân núi, Tư Đồ Tiển chờ đợi trong do dự bất an, mắt thấy Phương Tử Vũ chậm rãi xuống núi, lần thứ hai thở dài một tiếng, tiến lên chắp tay nói:
- Đệ tử Tư Đồ Tiển, ra mắt thiếu chủ.
Phương Tử Vũ không có trả lời, cũng không có bất luận biểu tình gì, từ sát bên người hắn mà qua, tiếp tục đi tới con đường của mình.
Đại Đức Điện.
Phương Tử Vũ lẳng lặng ngồi ở vị trí lúc trước của mình, im lặng bất động, bảo trì tư thế như vậy đã hai canh giờ. Có đôi khi ngay cả Tư Đồ Tiễn cũng bắt đầu hoài nghi, hắn có đúng hay không là một pho tượng điêu khắc băng lãnh.
- Sự tình làm như thế nào rồi?
Không biết khi nào, thanh âm trầm hậu của Tôn chủ từ phía trước truyền đến.
Phương Tử Vũ chậm rãi mở mắt, tuy rằng từ trên mặt hắn nhìn không ra dị dạng gì, nhưng trong lòng hắn lại thất kinh. Tôn chủ này lại có thể vô thanh vô tức ngồi ở trên ghế, mà hắn lại một điểm cũng không biết, chỉ bằng vào một phần công lực này đã xa không phải hắn có khả năng so sánh. Hơi gật đầu một cái, lại hỏi:
- Ca ca của ta đâu?
- Yên tâm đi, hắn đã không có việc gì rồi. Qua đêm nay là có thể tỉnh, chẳng qua thương thế không phải nhẹ, vẫn cần tĩnh dưỡng vài ngày.
Phương Tử Vũ tiếp tục nhắm lại hai mắt, lạnh giọng hỏi:
- Nói đi, yêu cầu ta làm cái gì?
Tôn chủ mỉm cười, hỏi:
- Có từng nghe qua'Thiên Thượng Nhân Gian' hay chưa?
Phương Tử Vũ nhẹ lắc đầu.
- Như vậy'Thiên thượng nhất thiên, nhân gian nhất niên' (trên trời một ngày, trần gian một năm) những lời này thì sao?
Phương Tử Vũ gật gật đầu.
Tôn chủ giải thích:
- Rất nhiều người cho là những lời này nói chính là sự khác biệt về thời gian giữa tiên giới và nhân giới, thực ra không phải, thời gian của tiên giới và nhân giới tuy có sai lệch, nhưng cũng không sai lệch nhiều. Những lời này thực ra chính là chỉ một kiện pháp bảo.
Phương Tử Vũ không nói gì, chẳng qua hắn đã biết Tôn chủ muốn nói gì.
Quả nhiên, Tôn chủ tiếp tục nói:
- Kiện pháp bảo này chính là'Thiên Thượng Nhân Gian'.
--------------------------------
Yêu Hồ Loạn Thế Yêu Hồ Loạn Thế - Khát Trí Yêu Hồ Loạn Thế