Số lần đọc/download: 4939 / 112
Cập nhật: 2016-05-14 02:47:37 +0700
Chương 123: Cảm Giác Về Sự Ưu Việt
D
iệp Húc cẩn thận đánh giá Tô Kiều Kiều, chỉ thấy khí tức của nàng lộ ra bên ngoài, quanh thân tràn ngập sương mù, khí chất càng thêm mờ ảo hơn so với trước kia. Dường như bất kỳ lúc nào nàng cũng có thể ngự phong mà đi, trong lòng hơi hơi tò mò nói: "Kiều Kiều, ngươi đã tu luyện tới tiên thiên, vì sao không thăng tiến thành vu sĩ?"
"Cung chủ nói, nếu tu luyện tới tiên thiên bá thể, nguyên thần của ta sẽ trực tiếp kết nối tới một tầng cao nhất của thiên đạo, đạt được Thập Địa A Tì Vô Lượng Huyền Hoàng Lâu. Bởi vậy ta mới không kết nối thiên đạo trước." Tô Kiều Kiều cười nói.
Diệp Húc không khỏi im lặng không biết nói gì, xem ra Bách Hoa cung chủ muốn bồi dưỡng Tô Kiều Kiều thành một ma đạo cự phách rồi: "Tu luyện tới tiên thiên bá thể cũng không phải dễ dàng gì. Tuy nhiên đối với ngươi mà nói, hẳn là cũng không khó, lúc trước ta cũng dễ dàng bước vào cảnh giới tiên thiên bá thể."
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, nói cũng không to lắm, nhưng Lương Vương nghe thấy trong tai, trong lòng như có sóng lớn, thầm nhủ: "Thập Địa A Tì Vô Lượng Huyền Hoàng Lâu? Ta không có nghe nhầm chứ…"
Đột nhiên, một thanh âm lỗ mãng truyền tới, cười nói: "Bách Hoa cung khi nào thì có nam đệ tử vậy? hay là Bách Hoa cung cũng là một nơi đen tối, còn bao dưỡng một tiểu tình nhân?"
Diệp Húc nhìn lại theo tiếng nói, chỉ thấy một người trẻ tuổi sắc mặt nhợt nhạt không biết từ lúc nào đã tới đỉnh Liên Hoa sơn. Bên cạnh còn có một Hương Xa Bảo Liễn, hai thanh điểu kéo xe, phía sau còn có bốn năm lão bộc đi theo, khí thế kinh người, không ngờ đều là vu sĩ đã luyện ra chân nguyên!
"Ngươi là ai?" Diệp Húc có chút không hài lòng nói.
"Lớn mật!"
Một lão bộc mãnh liệt quát một tiếng cả giận nói:" Ngươi có thân phận gì, cũng dám nói chuyện với thiếu chủ nhà ta?"
"Ta và gia chủ ngươi nói chuyện, khi nào tới lượt lão cẩu ngươi lắm miệng?" Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, trong lòng động sát khí. Mấy người này thật sự quá ương ngạnh, trong Bách Hoa cung mà dám nói năng lỗ mãng, thậm chí ngay cả một nô tài cũng ngạo khí lăng nhân.
Lão bộc kia giận dữ, khí thế đột nhiên kéo lên, đi nhanh tới Diệp Húc, cười lạnh nói: "Mặc kệ ngươi là ai, dám nói với lão phu như vậy là tử tội, đối với thiếu gia ta bất kính, tội lớn hơn một tầng!"
Người trẻ tuổi kia khẽ nhíu mày, hạ giọng nói: "Thiên Nô, đây là địa bàn của Bách Hoa cung, không cần làm càn, hơi chút giáo huấn hắn là được."
Lão bộc kia vội vàng khom người nói: "Thiếu chủ nhân từ." lập tức đi tới Diệp Húc cười lạnh nói: "Ngươi nếu có thể tiếp được một chưởng của ta, lão phu liền không truy cứu sai lầm của ngươi, thả ngươi một đường sống!"
Quanh thân hắn chân nguyên cuồn cuộn, giống như sóng lớn, hiển nhiên tính muốn một chưởng đập chết Diệp Húc.
"Hoặc là hiện giờ quỳ xuống, dập đầu nhận tội, lão phu có thể tha cho ngươi một lần!"
Diệp Húc lắc đầu cười khẽ: "Ta không đi gây chuyện người khác, không ngờ người khác lại ngu ngốc tới chọc giận ta…"
"Chết đến nơi còn chấp mê bất ngộ!"
Lão bộc kia hét lên giận dữ một tiếng, một chưởng chụp tới Diệp Húc, chân nguyên ngưng tụ ở lòng bàn tay, khí thế như hồng!
Hắn là vu sĩ Tam Chân cảnh, mà Diệp Húc chỉ là Tam Nguyên cành Cố Nguyên kỳ, bởi vậy không tính toán dùng toàn lực. Thậm chí ngay cả vu pháp cũng không có dùng, tính một chưởng đập chết Diệp Húc.
Đây cả chênh lệch cảnh giới, tu vi chênh lệch làm lão bộc rất tự tin. Một chưởng của mình tuyệt đối có thể chụp Diệp Húc thành thịt vụn.
Diệp Húc trong lòng cười lạnh, nghênh diện mà tới, bàn tay to khô gầy không thèm né tránh, đánh thẳng một quyền. Quyền chưởng gặp nhau, lão bộc sắc mặt kịch biến, chỉ thấy trong lòng bàn tay truyền tới một cỗ sức mạnh to lớn!
Băng!
Cơ nhục trên cánh tay của hắn bị vặn vẹo xé rách. Một sợi gân bị lực lượng của Diệp Húc đánh nát, đâm thẳng ra ngoài da.
Xương cốt của hắn cũng bị Diệp Húc chấn vỡ, cả người bay ra ngoài cả trăm mét, từ trên vách núi rơi xuống, không rõ sống chết!
"Ngươi còn kém Hùng Bi một bậc, còn dám đấu nắm tay với ta, chính là muốn chết!"
Diệp Húc thu hồi nắm tay nhìn người trẻ tuổi mỉm cười nói: "Hiện giờ ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai được rồi?"
Người trẻ tuổi nao nao, thần thái như trước ngạo mạn vô cùng. Mấy nô bộc phía sau hắn lập tức mở miệng gầm lên, bao vây quanh Diệp Húc, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị động thủ.
Người trẻ tuổi xua tay, ngăn lại vài tên lão bộc, nhìn về phía Diệp Húc ánh mắt tràn đầy khen ngợi, mỉm cười nói: "Thủ đoạn của ngươi không tồi, không ngờ có thể đánh bại được một nô tài của ta. Như vậy đi, chỉ cần ngươi làm nô tài của ta, ta liền tha thứ không trị tội ngươi."
Dứt lời, hắn không nói nữa, trong mắt lộ ra thần sắc nhìn từ trên cao xuống. Dường như đang chờ Diệp Húc quỳ xuống nguyện trung thành với hắn vậy.
Diệp Húc thân hình hơi động, giống như giao long xuất uyên, ngay sau đó hiện tới trước mặt người trẻ tuổi, một quyền hung hăng nện vào mặt hắn!
Người trẻ tuổi kêu lên một tiếng thảm thiết, cũng theo chân của lão bộc trước, bị Diệp Húc đánh bay đi rơi từ trên đỉnh núi Liên Hoa rơi thẳng xuống.
"Không biết ngươi không nên có cảm giác ưu việt sao…"
Diệp Húc vỗ vỗ tay lắc đầu cười nói: "Không biết người luôn có cảm giác mình ưu việt hơn người khác này thì chết như thế nào?"
"Khốn kiếp, ngay cả thiếu chủ cũng dám đánh!"
Mấy tên lão bộc còn lại lập tức vây quanh lấy Diệp Húc, đằng đằng sát khí, chân nguyên nối liền thành một mảnh, phẫn nộ quát: "Giết hắn!"
"Dừng tay!"
Trong Bách Hoa cung đột nhiên bay ra một con trăn lớn màu xanh, hoành thân ngăn ở giữa bọn họ, cuộn tròn lại một đoàn. Trăn lớn này phát ra yêu khí nồng nặc, yêu khí giống như một cái vòng màu đen, so với mấy lão bộc Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ còn muốn khủng bố hơn, rõ ràng là một đầu đại yêu đạt tới Hạo Nguyệt kỳ.
Một phụ nữ trung niên đứng trên đỉnh đầu trăn lớn, lạnh lùng nói: "Chư vị đều là khách quý của Bách Hoa cung chúng ta. Tuy nhiên nếu dám ở Bách Hoa cung giương oai, thì đừng trách ta đắc tội!"
Mấy lão bộc liếc mắt nhìn nhau tự kiềm chế lại khí tức, vội vàng xuống núi đi tìm thiếu chủ.
Phụ nữ trung niên kia cười lạnh một tiếng, chỉ thấy trăn lớn màu xanh này càng lúc càng nhỏ đi, biến thành một con rắn nhỏ chui vào trong tay áo của nàng, biến mất không thấy. Tô Kiều Kiều tiến lên tới trước, giữ chặt lấy tay áo phụ nhân, cười nói: "Lệ di, người thật uy phong!"
Phụ nhân trung niên kia đối với nàng hiển nhiên cực kỳ yêu thương cười nói: "Chờ ngươi tu luyện tới cảnh giới này, khẳng định còn muốn uy phong hơn ta mấy trăm lần." Nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Húc, dựng thẳng ngón tay, nhỏ giọng nói: "Diệp đà chủ, đáng đánh! Tên thiếu chủ Huyết Thần Bảo vừa rồi, miệng không sạch sẽ, ngay cả lão nương ta cũng muốn đánh hắn một trận!"
"Lệ Di này tính tình cũng rất nóng tính à."
Diệp Húc cười nói: "Lệ di, Huyết Thần bảo là thế lực địa phương nào? Tại sao lại tới Thanh Châu chúng ta?"
Trung niên phụ nhân cười nói: "Huyết thần bỏa là một ma đạo môn phái ở Lai Châu, vu hồn giới Mã Đạp Hồ sắp mở ra, cung chủ mời bọn họ tới đây thương lượng. Diệp đà chủ, ngươi phải cẩn thận một chút, Huyết Thần bảo thiếu chủ La Tu tuy là rác rưởi tuy nhiên cha hắn La Ẩn lại không hề đơn giản chủ nào. Ngay cả cung chủ cũng kiêng kị với hắn ba phần, rất là cao."
Diệp Húc buồn bực không ngừng, không hiểu sao tự nhiên lại đắc tội một cái cường địch như vậy. Có thể chưởng quản một ma đạo môn phái, mặc dù không bằng Bách Hoa cung, nhưng chỉ sợ cũng không kém nhiều lắm.
Tuy nhiên nếu cho hắn cơ hội làm lại, hắn cũng là một một quyền nện trên mặt La Tu kia, nhìn vẻ mặt tràn đầy cảm giác ưu việt của hắn, Diệp Húc thực sự muốn đánh vô cùng.
Trên bầu trời đột nhiên truyền tới từng tiếng nhạc, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười vị thiếu nữ thanh xuân đang lăng không mà tới. Những thiếu nữ này mỗi người mỹ mạo nghiêng thành, so với nữ đệ tử Bách Hoa cung thì không kém chút nào. Hơn nữa các nàng chân nguyên ngưng kết, ở sau người hình thành cánh trắng như tuyết, giống như tiên nhân, rất có ý cảnh, xinh đẹp kinh người.
"Người của La Sát Môn cũng tới rồi!"
Lương Vương hai mắt tỏa sáng, cười nói: "Diệp lão đệ, La Sát Môn cùng Bách Hoa cung nổi danh, là một môn phái ở Đằng Châu, cũng đều là nữ đệ tử."
Trong phút chốc, số lượng người tới rất nhiều, có khống chế lâu thuyền, có cưỡi dị thú, có lăng không mà tới, tất cả rơi xuống đỉnh núi Liên Hoa.
Nhũng người này đều là những ma đạo môn phái chung quanh Mã Đạp Hồ. Mã Đạp Hồ vu hồn giới sắp mở ra, bọn họ đến đây chính là vì việc này. Tất cả đều là cao thủ, thậm chí trong đó có vị tu luyện tới Tam Đan cảnh đại nhân vật cũng tự mình tham dự.
Lương Vương nhỏ giọng nói với Diệp Húc: "Bá Châu Thất Sát cung, Đằng Châu La Sát môn, Ký Châu Quỷ Vương Tông, Lai Châu Huyết Thần Bảo, Thanh Châu Bách Hoa cung, hơn nữa còn có Lĩnh Nam Ngũ Độc giáo của Diệp lão đệ. Hiện giờ Liên Hoa sơn tụ tập ước chừng lục đại môn phái! Năm nay vu hồn giới, chỉ sợ rất náo nhiệt đi!"
Diệp Húc cười khổ, người khác kết thành quần thành đội, suất lĩnh đại đội nhân mã, khí thế như hồng, mà chính mình cũng chỉ là một tiểu binh.
"Ngũ độc giáo? Người nào là Ngũ độc giáo?"
Đột nhiên có người nghe thấy tiếng của Lương Vương, tức giận quát lên một tiếng: "Quỷ Vương tông Nghiêm Tam Sơn ở đây. Ngũ Độc Giáo cút ra đây cho lão tử."
Diệp Húc đầu lớn như đấu, Ngũ Độc giáo cùng Quỷ Vương tông đang khai chiến với nhau. Giáo chủ hiện giờ thậm chí suất lĩnh nhiều cao thủ trong giáo tới Quỷ Vương tông, tuyên bố đập bãi. Hiện giờ cao thủ Quỷ Vương tông cũng đi tới Bách Hoa cung, chỉ sợ khó tránh khỏi xung đột.