You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Linh Phạm
Upload bìa: Linh Phạm
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5883 / 197
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 120: Phiên Ngoại 7: Đoạt Môn (2)
ghe thế, hai người Vong Tiện đưa mắt nhìn nhau, tinh thần Lam Tư Truy chấn
động.
Ngụy Vô Tiện nói: "Xin hãy kể rành mạch."
Suy tư chốc lát, Tần công tử chậm rãi kể: "Thật ra cũng chẳng rành mạch hơn
bao nhiêu, ta vốn không hiểu rõ người này cho lắm. Thuở niên thiếu, ta sống với bà
nội trong một thôn miền núi thuộc một tỉnh xa. Người này lại là một tên gia bộc
trong nhà bà, do tuổi tác xấp xỉ với ta, nên vẫn hay chơi đùa với ta từ nhỏ đến lớn."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đây gọi là trúc mã*. Sao lại không hiểu rõ lắm?"
"Vì càng lớn lại càng thêm xa cách."
"Ngươi nghĩ lại đi, ngươi đã từng làm chuyện gì đắc tội tên gia bộc đó chưa?"
"Cũng có một chuyện, nhưng không biết đắc tội sâu đến chừng nào."
Lam Vong Cơ bảo: "Nói."
Tần công tử kể: "Tên gia bộc này quanh năm hầu hạ, bầu bạn sớm hôm bên bà
nội ta. Do tay chân nhanh nhẹn, tuổi tác lại vào hàng cháu, nên bà nội khá thích
hắn, thường khen hắn thông minh. Thế là hắn cũng sinh lòng kiêu ngạo, luôn đi
theo đệ tử trong tộc chúng ta, không hiểu chủ tớ khác biệt. Về sau, bà nội còn cho
phép hắn đến nghe giảng chung với bọn ta."
"Một ngày kia, tiên sinh giao bài tập rất khó. Trong lúc thảo luận, có người tính
ra một đáp án, cả đám bạn học luôn miệng tán dương, tên gia bộc kia lại đột nhiên
nói, sai rồi."
"Khi đó tên gia bộc này chẳng qua mới nghe giảng được một hai tháng, mà đệ
tử trong tộc chúng ta đã học được hai ba năm rồi, ai sai ai đúng đương nhiên khỏi
phải bàn cãi, thế là lập tức có người phản bác. Hắn lại hết sức quật cường, không
ngừng nói ban nãy người kia giải sai rồi, muốn cho bọn ta xem cách giải của hắn.
Cuối cùng ầm ĩ đến mức người trong lớp ai cũng thấy phiền, mới bảo nhau tống khứ
hắn ra ngoài."
Nghe đến đây, Lam Tư Truy buột miệng nói: "Tần công tử, dù hắn làm phiền
các ngươi, nhưng cũng chưa làm chuyện gì quá đáng... Hà tất phải đuổi người."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Tần công tử, chuyện này nghe cứ như cả đám đệ tử trong
tộc các ngươi trêu chọc hắn, trong vụ này ngươi có vai trò đặc biệt gì à? Bằng
không hắn chắc chắn không chỉ tìm một mình ngươi, mà sẽ lần lượt tìm đến toàn bộ
đám người kia."
Tần công tử đáp: "Lúc đó ta là người đầu tiên đuổi hắn ra ngoài, vốn cũng chỉ là
nói chơi thôi, ai ngờ mọi người đều đã ngán ngẩm hắn từ lâu, chuyện đến đây
không thể vãn hồi. Mà tên này đúng là rất nóng nảy, sau khi trở về hắn bảo với bà
nội rằng mình không đi nữa, thế là ở nhà luôn."
"Ta hỏi thêm hai câu nữa, Tần công tử nhất định phải thành thật trả lời ta."
"Hỏi đi."
"Câu hỏi thứ nhất." Ánh mắt Ngụy Vô Tiện sáng rực lên: "Ban nãy ngươi nói
"Có người tính ra một đáp án". "Có người" này, có phải ngươi không?"
Ngừng một chút, Tần công tử hỏi: "Chuyện này có quan trọng lắm không?"
Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp: "Vậy thì, câu hỏi thứ hai - đáp án của bài tập kia, rốt
cuộc là ai đúng ai sai?"
Tần công tử tái mặt, ống tay áo run lên, thản nhiên nói: "Chuyện cũ năm xưa,
cách đây đã bao năm, thứ cho ta không thể nhớ rõ từng chuyện. Có điều xét một
cách công bằng thì ai chẳng có một thời trẻ dại, từng làm một số chuyện không thể
giải thích, gặp phải một vài người không sao hiểu nổi, xin đừng chấp nhất cái đó.
Bây giờ ta chỉ muốn mau chóng giải quyết triệt để chuyện này."
Ngụy Vô Tiện cười tít mắt: "Được rồi. Ta hiểu, ta hiểu."
Lam Vong Cơ hỏi: "Người này qua đời lúc nào?"
Tần công tử đáp: "Khoảng hai năm rồi."
"Hai năm? Khá lắm, không phải xác cũ, cũng không tính là lính mới. Chết như
thế nào? Tự sát hả?"
"Không phải. Nghe nói là nửa đêm uống rượu chạy lung tung, không nhìn dưới
chân nên ngã chết."
"Không phải tự sát, vậy tình hình cũng khá tốt. Tần công tử, không còn gì khác
sao?"
"Hết rồi."
"Vậy mời công tử về trước, chờ thêm một lát sẽ có phù triện đưa đến tận phủ.
Nếu nhớ ra chuyện gì khác, xin hãy nhớ báo cho chúng ta ngay."
Sau khi quay về Tiểu Trúc hiên, Lam Tư Truy đóng cửa lại, xoay người thở ra
một hơi: "Vị Tần công tử này... Đúng thật là... Đúng thật là..."
Lam Vong Cơ chợt nói: "Hai năm."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng, hai năm, chuyện này hơi lạ."
Lam Tư Truy hỏi: "Lạ?"
Ngụy Vô Tiện rút từ trong tay áo ra một lá bùa trống, đáp: "Nếu là tà túy thù
sâu oán nặng đi báo oán, thông thường trong bảy đêm đầu đã đi quấy phá rồi. Lâu
hơn một chút, trong năm đầu đi quấy phá cũng coi như thường thấy. Đã biến thành
hung thi rồi, cớ sao phải chờ đến hai năm mới tìm đến tận cửa."
Lam Tư Truy suy đoán: "Lẽ nào trong hai năm vẫn không tìm ra địa chỉ của
Tần công tử sau khi dọn đi sao?"
Cậu thử tưởng tượng thi thể kia đêm đêm đi gõ cửa lớn từng nhà từng hộ, lén
nhìn vào bên trong xem có phải bóng hình Tần công tử hay không, sau lưng cũng
hơi lành lạnh.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Không đâu. Hung thi này và Tần công tử có giao tình
cũ, lần theo mùi là tìm được hắn, không phải chuyện khó. Hơn nữa nếu như con nói,
trong quá trình tìm kiếm Tần công tử nó sẽ tìm sai bao nhiêu nhà, mấy chuyện lạ
như hung thi gõ cửa chắc không chỉ xảy ra một lần. Lam Trạm, ngươi xem nhiều tài
liệu hơn ta, trí nhớ hoàn chỉnh hơn ta, xin hỏi trong hai năm nay ngươi đã từng thấy
ghi chép kiểu này chưa?"
Hắn tiến vào thư phòng, Lam Vong Cơ nói: "Không liên quan gì."
Ngụy Vô Tiện: "Vậy thì đúng rồi... Lam Trạm ta không tìm thấy chu sa." Hắn
cầm một cây bút ra ngoài, nói: "Tối qua ta còn dùng mà! Các người có ai thấy chu
sa không?"
Lam Vong Cơ cũng đi vào thư phòng, tìm được chu sa, Ngụy Vô Tiện chấm
ngòi bút hai cái lần vào một cái chén tinh xảo, lại rót trà rồi ngồi vào bàn, tay trái
uống trà tay phải cầm bút, vừa thỏa sức vẽ một mạch lên lá bùa mà chẳng thèm nhìn
lại, vừa nói với Lam Vong Cơ: "Nếu ngươi không nhớ, thì nhất định là không có rồi.
Cho nên, suốt hai năm nó không động đến Tần công tử, ắt phải có nguyên nhân
khác. Được rồi, đã vẽ xong."
Hắn giao tấm phù triện còn chưa khô vết chu sa trên bàn cho Lam Tư Truy, nói:
"Giao cho hắn đi."
Lam Tư Truy nhận lá bùa rồi nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không hiểu gì. Cậu
chưa từng thấy phù văn điên cuồng lộn xộn không theo một quy tắc nào như thế
trên sách vở, cầm lòng không đặng mà hỏi: "Ngụy tiền bối, lá bùa này... Không phải
người vẽ bừa đấy chứ?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên rồi."
"..."
"Xưa nay ta vẽ bùa đều không cần nhìn."
"..."
Ngụy Vô Tiện cười bảo: "Yên tâm đi, nhất định sẽ có tác dụng mà. Nói mới
nhớ, Tư Truy, có phải con không thích vị Tần công tử này lắm đúng không?"
Lam Tư Truy suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Con cũng không biết." Cậu thành thật
trả lời: "Hắn cũng chưa làm chuyện đại gian đại ác gì, có điều, có lẽ con khó mà
chung sống với loại người có tính tình như thế. Con không thích ngữ khí của hắn
khi nhắc đến "gia bộc"..."
Nói đến đây thì ngừng. Ngụy Vô Tiện vẫn hoàn toàn không nhận ra: "Thường
thôi thường thôi, trên đời này người ta vẫn thường coi khinh gia bộc, đôi khi e là
bản thân gia bộc cũng xem thường mình... Sao các ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt
đó?"
Nói được phân nửa, hắn dở khóc dở cười: "Ngưng ngưng, các ngươi có hiểu
lầm gì không đấy? Cái này có thể so sánh sao, Liên Hoa ổ cũng đâu phải gia tộc
tầm thường, hồi nhỏ ta đánh Giang Trừng còn nhiều hơn hắn đánh ta đó!"
Lam Vong Cơ không mở miệng, chỉ lặng lẽ ôm hắn một cái. Ngụy Vô Tiện
không nhịn nổi cười, ôm lại một cái, xoa mấy cái xuôi theo sống lưng y. Lam Tư
Truy ho khan một tiếng, thấy Ngụy Vô Tiện trưng ra sắc mặt tự nhiên, quả nhiên
không có vẻ gì là nhạy cảm với hai chữ "gia bộc", cậu mới yên tâm.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nhưng e là hắn sẽ quay lại đây."
Lam Tư Truy ngẩn ra, hỏi: "Hôm nay vẫn chưa thể giải quyết sao?"
Lam Vong Cơ đáp: "Hắn chưa nói hết."
"Phải. Dù sao cũng đâu phải lần đầu, loại người này hết thuốc chữa rồi, lời nói
nhất định phải móc ra từng chút một. Để xem qua đêm nay, đến ngày mai hắn có
chịu nói hết một lần không."
Không ngoài dự đoán, sáng sớm hôm sau khi Lam Tư Truy đang luyện kiếm
trong sân Tiểu Trúc hiên, Tần công tử lại tới nữa.
Hắn vừa đến đã đánh đòn phủ đầu: "Ta mặc kệ!"
Lam Tư Truy vội nói: "Tần công tử dừng bước! Hai vị tiền bối nhà ta đang
ngủ... đang tu luyện! Tu luyện đến thời khắc quan trọng, không thể quấy nhiễu!"
Nghe vậy, Tần công tử không xông vào trong viện nữa, nhưng vẫn trút hết oán
khí trong lòng lên đầu Lam Tư Truy: "Ta không muốn nghe trị ngọn trị gốc gì sất!
Ta muốn thứ kia đừng đến tìm ta nữa!!!"
Đêm thứ hai, Tần công tử vẫn không ngủ được, đốt đèn đọc sách đêm trong đại
đường. Không lâu sau, con hung thi đó - tên gia bộc đó, vẫn đến như lệ cũ.
Nó vẫn không thể mò vào nhà, chỉ nhảy lung tung ngoài cửa, đôi khi đập cửa,
vậy mà vẫn chẳng thể đập được cánh cửa gỗ dán bằng giấy. Chẳng bao lâu sau,
tiếng động kia xa dần. Liên tục mấy ngày Tần công tử không thể ngủ yên, cuối cùng
chịu hết nổi, trong lúc sơ ý cơn buồn ngủ dâng lên, hắn nghiêng đầu ngồi ngủ mê
man.
Mơ mơ màng màng chẳng biết bao lâu, chợt nghe thấy cửa bị gõ ba tiếng trong
trẻo. Cả người hắn căng ra, sống lưng thẳng tắp, thoáng chốc tỉnh táo trở lại.
Ngoài cửa, một người phụ nữ gọi: "Phu quân."
Tần công tử ngủ say chẳng biết trời trăng gì, cha cũng không nhận ra, thoáng
nghe tiếng Tần phu nhân bèn đứng dậy định mở cửa. Nhưng chưa đi được vài bước,
chợt nhớ ra mấy ngày nay Tần phu nhân liên tục khóc lóc quậy phá cãi cọ với hắn,
mấy ngày này nàng ta không sao chịu nổi, hôm qua vừa thu xếp đồ đạc về nhà mẹ
đẻ rồi. Nàng ta sợ hãi mới về nhà, lý nào nửa đêm canh ba lại dám một thân một
mình quay về?
Thân thể cô gái yểu điệu in trên giấy dán cửa sổ, quả thực rất giống bóng dáng
phu nhân hắn. Nhưng Tần công tử không dám khinh thường, nhẹ nhàng rút kiếm ra,
hỏi: "Phu nhân, sao nàng lại trở về? Nàng hết giận rồi sao?"
Cô gái ngoài cửa cất giọng khô khan: "Thiếp về rồi, thiếp đã hết giận, chàng mở
cửa đi."
Tần công tử không dám tùy tiện mở cửa, chỉ kiếm vào cửa, nói: "Phu nhân, hay
là nàng về chỗ nhạc trượng đi, nơi đó an toàn hơn. Lỡ nó còn chưa đi, cứ quanh
quẩn ở gần căn phòng này thì phải làm sao?"
Ngoài cửa im lặng một hồi.
Tay cầm kiếm của Tần công tử chảy mồ hôi lạnh.
Bất thình lình, cô gái kia cao giọng thét lên: "Ngươi còn không mở cửa! Có quỷ
đến rồi! Mau cho ta vào đi!"
Ngoài cửa, Tần phu nhân không biết là thật hay giả đang cào lên giấy dán cửa
thét chói tai. Tần công tử da đầu tê rần, nắm trong tay lá bùa Ngụy Vô Tiện đưa,
bỗng một luồng huyết khí dâng trào, nâng kiếm lao ra ngoài cửa...
Tần công tử kể: "Sau đó một mớ hầm bà lằng đập thẳng vào mặt, làm ta ngất
luôn."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Thứ gì đập ngươi hôn mê?"
Tần công tử chỉ lên bàn. Ngụy Vô Tiện nhìn qua, vui mừng khôn xiết: "Tại sao
lại là trái cây?"
Tần công tử gắt: "Làm sao ta biết được!"
"Đương nhiên ngươi biết, trừ ngươi ra không ai biết cả. Tà túy đều thù dai hết
sức, trước đây có phải ngươi từng dùng hoa quả đập nó không?"
Tần công tử âm trầm không nói. Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua sắc mặt hắn đã
đoán được tám chín phần, có điều hắn đương nhiên không chịu thừa nhận rồi, nên
cũng không truy hỏi nữa. Đến khi Tần công tử mở miệng, quả nhiên đã lái chủ đề:
"Sáng sớm ta sai người đi hỏi bên nhạc phụ, đêm qua phu nhân ta căn bản không hề
bước ra khỏi cửa."
"Thứ đó chuyên phá bình phong che chắn nhà của người sống, hiếm thấy trong
ghi chép và cổ tịch của người xưa. Nó tự tìm hiểu mình, tuyệt không hại người,
nhưng có khả năng bắt chước âm thanh hình ảnh của người thân cận với chủ nhà.
Nó thường phối hợp với tà túy không vào nhà được, trợ giúp tà túy, lừa gạt ngươi
mở cửa. Hung thi kia đúng là đã tìm được một trợ thủ tốt."
"Mặc kệ nó là cái gì, ta biết cũng vô dụng. Công tử, cửa ải thứ hai đã bị phá,
thứ đó đã tiến vào đại đường nhà ta rồi, xin hỏi có phải ngươi lại muốn nói với ta
không cần làm gì cả?"
"Tần công tử." Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta nói lý đi, cửa ải thứ hai này là do
ngươi tự tay mở ra mà. Nếu không nhờ lá bùa của ta, bây giờ ngươi đã ra cái dạng
gì, ta cũng không dám nó."
Tần công tử đuối lý, liền nổi giận: "Nếu cứ tiếp tục như thế, lần sau ta tỉnh dậy,
có phải sẽ thấy thứ kia đứng ngay đầu giường mình không!"
"Nếu thật sự muốn yên ổn ngủ một giấc, thì Tần công tử đây hãy mau mau
ngẫm lại xem mình có quên nói chuyện gì không? Tuyệt đối đừng giữ lại điều gì,
ngươi phải biết đêm nay, ha ha ha, ta không hù ngươi, nhưng nó đã đến trước cửa
phòng ngủ của ngươi rồi."
Bị ép đến đường cùng, Tần công tử đành phải nói ra một việc.
"Hai năm trước ta về quê tế bái cha mẹ tổ tiên, có gặp lại người này lần cuối.
Lúc ấy ta về nhà cũ của gia tộc tế tự, có đeo một miếng ngọc bội."
"Hắn nhận ra là đồ của bà nội ta lúc còn sống, bèn mượn ta xem thử. Ta niệm
tình hắn rất có thể là muốn tưởng nhớ bà nội, mới đưa cho. Nào hay hắn xem chưa
lâu đã đánh mất miếng ngọc bội."
Ngụy Vô Tiện thắc mắc: "Đánh mất là sao? Hắn đánh rơi hay là đem đi bán?"
Tần công tử ngập ngừng giây lát rồi nói: "Ta chẳng biết. Ban đầu ta tưởng là
hắn đem đi bán rồi, quay về nói láo là đánh mất. Nhưng..."
Hắn không kể tiếp, Ngụy Vô Tiện rất nhẫn nại mà hỏi: "Nhưng thế nào?"
Từ nãy đến giờ sắc mặt Lam Vong Cơ đều lãnh đạm: "Cứ nói đừng ngại."
"Nhưng, bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn chưa đến nỗi phải đem bán đồ của bà nội
ta."
"Về sau nghe nói người này ưa uống rượu, rất có thể trong đêm say rượu đã
đánh rơi, hoặc là bị người ta lấy cắp. Tóm lại khi đó ta nhất thời tức giận, liền trách
phạt hắn một phen."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đợi đã. Tần công tử, chuyện liên quan đến tính mạng,
không thể suy đoán qua loa. Cái từ "trách phạt" này có thể nhẹ có thể nặng, khác
biệt có thể rất lớn, rốt cuộc là "trách phạt" kiểu gì?"
Tần công tử khẽ nhíu mày, bổ sung: "Ta nhớ là đánh nhẹ một trận."
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, hỏi: "Vậy... cái chân què kia của hắn, chắc
không phải bị ngươi đánh gãy đó chứ?"
Ma Đạo Tổ Sư Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Xú Ma Đạo Tổ Sư