People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1597
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4538 / 130
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 120: Điên Đảo Thị Phi
hương Thanh Vi lại ra biển! Đây là chuyện Phương Hàn không thể tưởng được. Dựa theo đạo lý thì Phương Thanh Vi thực lực yếu kém, không có khả năng làm chuyện gì lớn, hắn cũng chưa từng để tâm nhiều đến nàng.
Bất quá hiện giờ có lẽ hắn đã sai.
Thực lực Phương Thanh Vi hiện giờ tăng mạnh, mặc dù vẫn chưa tiến vào Thần Thông Bí Cảnh nhưng lực lượng cũng đã tương đương với bản thân khi mới luyện thành Diêm La Kim Thân, có thể so với Tu La. Tựa hồ vừa mới tiến thêm một bước, đột phá cảnh giới, tuy vẫn còn ở Thân Thể Cảnh nhưng dường như đã tu luyện đến đỉnh phong rồi.
Nếu dùng tư chất của Phương Thanh Vi mà tính toán thì cũng cần phải mười năm mới có thể đem thân thể tu luyện đến cực hạn.
Có thể khẳng định Phương Thanh Vi đã được cao nhân chỉ điểm.
“Hồ lô trong tay nàng sao lại giống như Thất Sát Hồ Lô của ta vậy? Nhưng mà trong Thất Sát Hồ Lô cũng không có cầu vồng màu vàng kim đó? Thiên Lang Yên cũng không có uy lực lớn như vậy! Uy lực của Thiên Lang Yên chỉ chừng ba bốn mươi mã lực thôi. Mà cầu vồng màu vàng kim này lại có lực lượng gấp mười lần! Đúng rồi! Hoa Thiên Đô triệu kiến Phương Thanh Vi! Chẳng lẽ Hoa Thiên Đô luyện chế loại Thất Sát Hồ Lô rồi đem cho Phương Thanh Vi sao? Nhất định là như vậy! Thủ đoạn hay! Thủ đoạn hay! Như vậy thì Phương Thanh Tuyết cũng không có gì để nói, càng có thể khiến Phương Thanh Vi kiềm chế mình, cùng đấu với mình, làm cho Phương Thanh Tuyết không thể làm gì được. Thật là nhất tiễn hạ song điêu, thật là cao thâm… Loại thủ đoạn này cũng chỉ có chưởng môn một phái mới có thể nghĩ ra.”
Linh quang chợt lóe, Phương Hàn liền suy đoán ra đầu đuôi mọi việc.
Giờ khắc này trong lòng hắn không nhịn được nổi lên một tia hàn ý. Thủ đoạn của Hoa Thiên Đô cao minh như vậy, ở trên cao nhìn xuống, chỉ vung tay vài cái liền tạo ra cho hắn một phiền toái lớn như vậy.
Đối với Phương Thanh Vi Phương Hàn cũng không dám làm gì quá mức, có thể chọc nàng một chút cho hả giận nhưng tuyệt đối không thể làm nàng bị thương hay giết chết nàng. Nguyên nhân chính là vì nàng có quan hệ với Phương Thanh Tuyết, trước giờ hắn được Phương Thanh Tuyết che chở, nếu Phương Thanh Tuyết quay lại đánh giết hắn thì sẽ không có ai ngăn cản.
Nếu Phương Thanh Vi không có thực lực thì thôi. Đằng này lại có thực lực mạnh như vậy, sau này sẽ gây ra cho hắn rất nhiều phiền toái.”
“Mẹ! một là dứt khoát không làm, hai là không được chần chừ……” Phương Hàn nổi lên sát khí, liền chửi đổng vài tiếng trong lòng cho hả giận, Bất quá hiện tại ta thu lấy Ngũ Ngũ Vương Đỉnh đã rồi tính sau! Đáng tiếc không thể thu vào trong Hoàng Tuyền Đồ, mà lò luyện đan này là bảo khí, muốn luyện hóa cũng mất rất nhiều thời gian, trước tiên đánh lui mấy người này đã rồi tính sau.”
Để bảo vệ Ngũ Ngục Vương Đỉnh, Phương Hàn phóng ra Mộc Hoàng chân khí bao phủ bốn phía, những người kia liền cảm giác được chân khí cường đại của Phương Hàn thì đồng loạt thu lại, kể cả Phương Thanh Vi cũng thu hồi Như Ý Kim Yên, đứng xa xa quan sát.
Cùng Phương Thanh Vi ở cùng một chỗ có tổng cộng mười người, trong đó có năm người khí thế vô cùng trầm ổn, tuổi cũng đã trung niên, trên người không có pháp bảo gì đáng giá, cũng chỉ có một hai kiện linh khí mà thôi, nhưng tất cả đều là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh! Bất quá cũng chưa luyện thành chân khí, chỉ mới quanh quẩn ở tầng thứ nhất mà thôi. Mấy người này có lẽ là tán tu, chỉ có tán tu mới tu luyện đến Thần Thông Bí Cảnh mà vẫn không có pháp bảo đáng giá nào!
Nếu ở trong các đại môn phái, trở thành cao thủ Thần Thông Bí Cảnh thì khẳng định sẽ được ban thưởng một kiện bảo khí.
Hơn nữa môn phái còn ban cho công pháp, giúp cho đệ tử tu luyện chân khí.
Tán tu không có công pháp, cũng không thể luyện chế linh khí, chỉ có thể đến địa phương nguy hiểm thám hiểm, tìm tiên duyên. Pháp bảo cấp bậc linh khí ở chiến trường tiên ma đại chiến cũng rất nhiều, chỉ cần có chút thần thông, chút vận khí là có thể kiếm được. Nhưng bảo khí thì không đơn giản như vậy.
Còn lại năm người kia, ngoại trừ Phương Thanh Vi còn có mấy người mà Phương Hàn rất quen thuộc! Một là Diệp Nam Thiên bị hắn phế võ công ở đại hội Sơn Hà Bảng, sau đó được Nam Vạn La cứu đi.
Một người khác Phương hàn cũng biết, cũng từng bị Phương Hàn hành hung đó là Ngân Xà Kiếm Nguyên Kiếm Không!
Ngoài ra còn có thêm Thiếu đảo chủ Bất Dạ Đảo, cũng là người từng bị Phương Hàn đánh. Hơn nữa trong mấy người tán tu kia có một người rất giống hắn, hiển nhiên là hai cha con.
Có thể thấy được người kia chính là Bất Dạ đảo chủ.
Cuối cùng là một chân truyền đệ tử khác của Vũ Hóa Môn! Bất quá Phương Hàn cũng không biết người này, nhưng đạo bào mà hắn mặc chính là của chân truyền đệ tử.
Năm cao thủ tán tu Thần Thông Bí Cảnh, một chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn, bốn nội môn đệ tử có đại thù sinh tử với Phương Hàn. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Phương Hàn, lại là ngươi!” Người đầu tiên nhận ra Phương Hàn chính là Phương Thanh Vi, nàng lắp bắp, kinh hãi, sau đó thì trong mắt lóe lên một tia âm lãnh.
“Ha ha, ha ha! Lại là đồng môn cũng tốt. Các ngươi đều là nội môn đệ tử thế mà lại dám đến giết Tuyệt Mệnh đảo chủ, thật là can đảm, gan to mật lớn. Bất quá hiện giờ cũng không còn gì nữa rồi, trở về đi, hải ngoại hung hiểm, không nên ở lâu.” Phương Hàn đứng im tại chỗ, chân khí bao trùm lò luyện đan lớn bằng một căn phòng nhỏ, Ngũ Ngục Vương Đỉnh, ánh mắt chuyển về phía Diệp Nam Thiên, “Diệp Nam Thiên! Ngươi bị ta phế võ công lại có thể hồi phục nhanh như vậy? Xem ra pháp lực của Vạn La thực không tồi.”
“Pháp lực của Vạn La sư huynh thì loại người như ngươi không thể mơ tưởng được đâu.” Diệp Nam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, đối với Phương Hàn hắn có một mối hận thấu xương, hận không thể nhai xương nghiền cốt, uống máu tương của Phương Hàn.
“Ngươi chính là đệ tử mới tấn chức thành chân truyền đệ tử, Phương Hàn? Còn có ngươi? Long Huyên!” Đúng lúc này vị chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn cũng lên tiếng.
“Nguyên lai là Thương Bách Tử sư huynh, đột phá Thần Thông Bí Cảnh hai năm trước, bế qua tu luyện đến giờ mới xuất quan sao? Pháp lực của huynh đã hùng hậu hơn trước niều, chẳng lẽ định ra biển đi Quy Hư thám hiểm sao?” Long Huyên hiển nhiên là biết người này. (Người này trong chương 92 – Pháp lực hùng hồn có nói quá.)
“Ta đi chuyến này là nhận sự ủy thác của Vạn La sư huynh, chiếu cố cho mấy người Thanh Vi, Nguyên Kiếm Không, Diệp Nam Thiên, Tiêu Thạch. Hai là đi lịch lãm, học hỏi thêm kinh nghiệm. Vừa hay nghe trên biển có bốn mươi đạo tặc hung ác nên cũng muốn diệt trừ một hai tên, không ngờ lại lần này các ngươi lại nhanh chân đến trước.” Trên mặt Thương Bách Tử trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh, nhìn chằm chằm vào Ngũ Ngục Vương Đỉnh, lộ vẻ them thuồng nói: “Phương Hàn, ngươi lấy được Ngũ Ngục Vương Đỉnh, đối với Vũ Hóa Môn chúng ta có công lớn! Đi! Chúng ta mang về nộp cho môn phái.”
“Nộp cho môn phái?” Phương Hàn liếm liếm môi nói, “Môn quy tựa hồ không có quy định về chuyện này.”
“Đương nhiên là không có, bất quá ngươi có thể giết chết Tuyệt Mệnh đảo chủ cũng có một phần là nhờ chúng ta bao vây Ac Quỷ Hạp. Có công sức của chúng ta trong đó. Vũ Hóa Môn có quy định, nếu như hai người đều có công lao đoạt được một kiện pháp bảo thì phải đem bảo vật giao nộp cho môn phái, để môn phái cân nhắc, quyết định.”
Thương Bách Tử nhún nhún vai nói.
Vĩnh Sinh
Vĩnh Sinh Vĩnh Sinh - Mộng Nhập Thần Cơ Vĩnh Sinh