Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Linh Phạm
Upload bìa: Linh Phạm
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5883 / 197
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 117 : Phiên Ngoại 4 : Lư Hương
gụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ chạy mãi cũng không thấy ai đuổi theo, cuối cùng chắc chắn Lam Khải Nhân cũng không có ý muốn đuổi theo hai người.
Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng Tiểu Bình Quả, nói: "Dù sao bên kia cũng không có gì cần chúng ta ra mặt, cứ như vậy đi."*
Quay đầu, liếc mắt nhìn một cái, thấy Lam Vong Cơ gật gật đầu, cầm dây dắt của Tiểu Bình Quả, tiếp tục kéo đi.
Việc của ai, chỉ có người đó mới giải quyết được. Mặc dù là đệ đệ của Lam Hi Thần, nhưng hiện tại Lam Vong Cơ dù có giúp hắn cũng vô dụng. An ủi chỉ mất thêm thời gian mà thôi.
Ngụy Vô Tiện yên lặng nhìn Trần Tình trong tay, rồi đem nó cắm lại bên hông.
Thời điểm hai người rời đi, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Ôn Ninh.
Ôn Ninh nhìn hắn mỉm cười, lắc lắc đầu. Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng, không định đi cùng hai người. Ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên Ôn Ninh không đi cùng hắn, tự có quyết định riêng của mình. Ngụy Vô Tiện đoán hắn có chuyện riêng muốn làm.
Chuyện này cũng phần nào là hy vọng của hắn. Ôn Ninh vốn không phải người hầu của hắn, một ngày nào đó hắn ( Ôn Ninh ) cũng sẽ đi con đường riêng của mình, nhưng mà khi ngày này đến, lại làm người ta có chút đau lòng.
Hiện giờ bên người hắn, cũng chỉ có mình Lam Vong Cơ.
Thật may mắn, người mà hắn muốn ở bên cạnh, cũng chỉ có Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ mông Tiểu Bình Quả. Trên người nó chất đầy thứ, túi phình phình**, bên trong đầy táo, có lẽ là tiểu bối Lam gia chuẩn bị cho nó làm thức ăn. Ngụy Vô Tiện từ trong túi lấy ra một quả táo, đưa đến miệng mình, lại nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ, cắn một miếng táo, ờm, vô cùng ngọt.
Tiểu Bình Quả thấy táo của mình bị kẻ vô sỉ kia ăn vụng, tức giận đến mức lỗ mũi phun phì phì, chân như muốn khuỵu xuống. Ngụy Vô Tiện bơ nó, bàn tay giơ lên, đưa quả táo ăn dở đến miệng nó, bỗng nhiên nói: " Lam Trạm?"
Nghe giọng điệu của hắn có chút quái lạ, Lam Vong Cơ quay sang nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện vươn tay phải nâng cằm y lên, đưa miệng mình dán vào. 6
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới tách ra một chút, mi mắt chạm nhau, thấp giọng hỏi: " Thế nào?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nói: " Sao ngươi không hỏi ta vì sao làm vậy?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: " Muốn ta tự biên tự diễn sao?"
Ngụy Vô Tiện tập mãi cũng thành quen, nói: " Thôi được, ta tự tiếp tục vậy. Vừa rồi chính ta muốn làm vậy với ngươi. Ngươi..."
Còn chưa dứt lời, Lam Vong Cơ bỗng nhiên trở tay ôm cổ hắn, động tác thô lỗ kéo cổ Ngụy Vô Tiện xuống, hai người lần nữa môi chạm môi.
Tiểu Bình Quả đang chở Ngụy Vô Tiện bị sợ hãi, cái mồm đang nhai táo cứng lại, an tĩnh làm đầu mộc lừa.*
* Đầu mộc lừa = con lừa hóa ngốc
Mặc kệ Tiểu Bình Quả, hai người bước tới một bụi cỏ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên đẩy ngã Lam Vong Cơ xuống bãi cỏ.
Trận mưa rào ngày trước vẫn còn ẩm ướt, nước mưa làm ướt bạch y của Lam Vong Cơ, nhưng mà bạch y rất nhanh đã bị Ngụy Vô Tiện kéo xuống. Hắn nhẹ giọng nói: " Đừng nhúc nhích."
Cổ, miệng Ngụy Vô Tiện đều mang hương cỏ xanh tươi mát. Còn trên người Lam Vong Cơ lại là mùi đàn hương lạnh nhạt. Hắn quỳ giữa hai chân Lam Vong Cơ, từ trán y hôn một đường đi xuống.
Ấn đường, chóp mũi, gò má, môi, cằm.
Hầu kết, xương quai xanh, ngực.
Một đường đi xuống, vô cùng thành kính.
Hôn đến gần bụng, tiếp tục đi xuống, dây buộc tóc theo đầu vai hắn mà rơi xuống, cùng với hô hấp vụn vặt, tại bộ vị nguy hiểm mà trêu chọc vuốt ve. Lam Vong Cơ không nhịn nổi nữa, tay nắm chặt vai của hắn. Ngụy Vô Tiện nắm lấy cổ tay của hắn, nói: " Đừng nhúc nhích, ta nói, ta tới."
Hắn cởi bỏ dây cột tóc, vén lại tóc dài tán loạn, cúi đầu. Lam Vong Cơ biết hắn muốn làm gì, thần sắc vi loạn, thấp giọng nói: " Không cần."
Ngụy Vô Tiện nói: " Muốn." Liền nhẹ nhàng hàm trụ Tiểu Lam Cơ.
Để răng không cắn phải bộ vị của y, hắn chuyên chú đem vật kia ngậm lấy, nuốt tới tận gốc. Cảm thấy khó chịu khi bị chạm đến yết hầu. Lam Vong Cơ thấy hắn khó chịu, lo lắng hắn miễn cưỡng chính mình. Muốn đẩy hắn ra, nói: " Từ bỏ."
Ngụy Vô Tiện đẩy tay hắn ra, bắt đầu thong thả phun ra nuốt vào.
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi..." Rất nhanh hắn không nói nên lời.
Ngụy Vô Tiện từ nhỏ xem sách cấm có thể sánh ngang một gian Cô Tô Lam thị tàng thư, hắn lại vô cùng thông minh, làm theo những gì đã học được, miệng lưỡi cùng sử dụng, cẩn thận hầu hạ chăm sóc vật nóng hổi trong miệng. Bị hắn ra sức hầu hạ như thế, Lam Vong Cơ muốn khống chế chính mình không làm ra hành động nào đó đáng sợ, cũng đã là một sự tra tấn khổ sở. 19
Ngụy Vô Tiện cảm giác hô hấp y ngày càng dồn dập, ngón tay nắm đầu vai hắn càng ngày càng chặt, đẩy nhanh tốc độ, gò má cùng cổ hắn bắt đầu nóng lên, cảm giác được cỗ nhiệt dịch nóng bỏng rót vào yết hầu.
Chất lỏng nóng bỏng sền sệt, nồng đậm mùi xạ hương, bỗng nhiên phun vào cuống họng khiến Ngụy Vô Tiện bị sặc, ngay lập tức nhả ra vật kia, kéo theo một trận ho khan. Lam Vong Cơ tay chân luống cuống vỗ vỗ lưng hắn: " Nhổ ra, mau nhổ ra."
Ngụy Vô Tiện che miệng, lắc đầu. Đợi một chút, hắn bỏ tay ra, đối diện Lam Vong Cơ, há mồm cho hắn xem, nói: " Nuốt rồi."
Đầu lưỡi đỏ tươi, môi đỏ bừng, khóe miệng còn dính chút ít bạch trọc hàm chứa tiếu ý. Lam Vong Cơ ngẩn người nhìn hắn, không thốt nên lời.
Tiên môn danh sĩ ngày thường lạnh nhạt đoan chính giờ khắc này ý chí bị đánh nát bấy, khóe mắt lông mày đều phiếm màu hồng phấn, thêm vài phần diễm lệ, giống như vừa bị khi dễ. Thấy dáng vẻ này của y, trong lòng Ngụy Vô Tiện không ngừng thích chí, vai trần ôm lấy y, không ngừng hôn khóe miệng cùng mí mắt Lam Vong Cơ, nói: " Ngoan, đừng sợ. Lần sau ngươi ăn ta, nhớ phải thể hiện tốt đấy, biết chưa?"
Bên môi vẫn còn vương bạch trọc của Lam Vong Cơ, lại hôn như vậy, khóe miệng Lam Vong Cơ cũng dính vào, lại nhìn biểu tình có phần ngốc ngốc của y, nhìn vô cùng đáng yêu. Ngụy Vô Tiện tiếp tục hôn y, nói: " Lam Trạm, ta thích ngươi quá đi mất."
Lam Vong Cơ nhìn hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong ánh mắt y có thêm một tầng tơ máu.
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa cảm nhận được ánh mắt ẩn nhẫn mạnh mẽ của y rất nhanh không ẩn nhẫn được nữa, còn tưởng hắn làm chưa đủ, nói tiếp: " Chúng ta sau này vẫn luôn như vậy, được không?"
Đột nhiên, Lam Vong Cơ bổ nhào lên, đè hắn trên mặt cỏ.
Nháy mắt hai người đảo vị trí. Cảm giác Lam Vong cơ cắn tới cắn lui trên người mình, Ngụy Vô Tiện cười cười đẩy đầu của y, nói: " Ngươi không phải vội như vậy, ta đã nói lần sau ngươi có thể..."
Hắn bỗng cảm thấy đau đớn từ hạ thân truyền tới, " A" một tiếng, hơi nhíu nhíu mày nói: " Lam Trạm, ngươi đem thứ gì bỏ vào thế?"
Cảm giác mà hắn thu được ngón tay thon dài, chỉ thuận miệng hỏi một chút, theo bản năng khép lại hai chân, lại cảm giác được dị vật dưới thân, bởi vì ngón tay thứ hai cũng chui vào.
Ngụy Vô Tiện tuy xem nhiều Đông Cung đồ, nhưng lại chưa từng xem qua tranh Long Dương, hắn với phương diện này không có hứng thú, cũng không có ý định sẽ làm cái kia, bởi vậy hắn nghĩ tình yêu nam nam chính là hôn hôn ôm ôm, nhiều nhất là dung miệng với tay, sâu hơn vẫn chưa tìm hiểu. Hiện tại bị Lam Vong Cơ đè trên mặt cỏ, lại bị ngón tay khuếch trương, mới mơ hồ cảm thấy không chỉ có như vậy. Ngoài một chút đau đớn, thì còn cảm thấy có chút kinh ngạc và buồn cười.
Đến khi cảm nhận được ngón tay thứ ba, hắn cười không nổi nữa.
Hắn cảm thấy trướng đến khó chịu, ba ngón tay so với vật kia còn kém xa. Hắn nói: " Lam Trạm, Lam Trạm, từ từ, ngươi bình tĩnh chút, cái này có thể chứ, ngươi xác định không tính sai? Là dùng nơi này sao? Ta cảm thấy không..."
Lam Vong Cơ như không nghe thấy lời hắn nói, thô lỗ lấp kín miệng hắn, thân thể trầm xuống, đưa chính mình vào.
Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, hai chân gập lên.
Thân thể hai người gắt gao kề sát, ngực đập thình thịch, hơi thở hỗn loạn.
Thanh âm Lam Vong Cơ có chút khàn khàn: "... Thực xin lỗi... Ta nhịn không nổi."
Nhìn hai mắt hắn đỏ lên, nghẹn tới khó chịu, Ngụy Vô Tiện liều mình, cắn răng nói: " Nhịn không được thì đừng có nhẫn. Hiện tại ta nên làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "... Thả lỏng."
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói: " Được, thả lỏng, thả lỏng..."
Thời điểm hắn vừa thả lỏng, Lam Vong Cơ liền tiếp tục đẩy mạnh, Ngụy Vô Tiện không kìm được mà thắt chặt mông cùng bụng.
Lam Vong Cơ nói: "... Rất đau sao?"
Ngụy Vô Tiện ôm y, thân thể không khống chế được mà run run, rưng rưng nói: "Đau a, đây là lần đầu tiên của ta, tất nhiên là đau rồi."
Nói xong câu này, hắn cảm giác Tiểu Lam Vong Cơ càng cứng.
Phần mềm mại yếu ớt bị thứ cứng rắn mạnh mẽ không thuộc về mình đâm chọc, tư vị thì khỏi cần nói. Nhưng mà nghĩ đến hắn chỉ nói một câu đơn giản như vậy, Lam Vong Cơ sẽ có phản ứng, Ngụy Vô Tiện không kìm được mà bật cười.
Đều là nam nhân, hắn biết Lam Vong Cơ hiện tại có bao khó chịu, nhưng y vẫn kìm chế bản thân, cũng không mạnh mẽ tiến vào. Trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng mềm như nước, chủ động ôm cổ y kéo xuống, bên tai y thủ thỉ: " Lam Trạm, Lam Trạm tốt, Nhị ca ca, làm sao bây giờ, ngươi mau hôn ta đi, ngươi hôn ta thì ta sẽ không đau nữa..."
Vành tai trắng nõn của Lam Vong Cơ đỏ bừng.
Y khó khăn nói: "... Đừng, đừng kêu như vậy."
Ngụy Vô Tiện thấy y nói lắp, cười to: " Không thích nha, ta đổi cách gọi khác vậy. Cơ đệ đệ, Trạm Nhi, Hàm Quang, ngươi thích cái nào... A a a..."
Lam Vong Cơ cắn môi hắn, hạ thân tiến tới tận cùng.
Tiếng kêu to của Ngụy Vô Tiện đều bị giữ trong cổ họng, hai tay gắt gao nắm vai y, cau mày, khóe mắt trào ra nước mắt, hai chân cứng đờ vòng qua eo y bất động. Lam Vong Cơ lúc này mới thanh tỉnh, hít mấy hơi, nói: " Thực xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: " Ngươi đã nói, ta và ngươi là một thể*, vĩnh viễn không cần nói những lời này."
Lam Vong Cơ cẩn thận hôn hắn, động tác có chút vụng về. Ngụy Vô Tiện nheo nheo mắt, hé miệng để y thâm nhập, đầu lưỡi triền miên, mơ hồ nhìn thấy vết sẹo dưới xương quai xanh Lam Vong Cơ.
Hai tay hắn trùm lên vết thương kia, nói: " Lam Trạm, nói cho ta biết, vết sẹo này có liên quan đến ta hay không?"
Trầm mặc một chút, Lam Vong Cơ nói: " Không có gì, lúc ấy ta uống nhiều quá."
Huyết tẩy Bất Dạ Thiên, Ngụy Vô Tiện bị đuổi về Loạn Táng Cương, còn y chịu ba năm cấm túc. Hết thời gian bế quan, chuyện thứ nhất mà y nghe được, chính là thiên địa luân hồi, thiện ác có báo, Di Lăng lão tổ thân chết hồn tiêu.
Trên đỉnh núi tìm kiếm, ngoại trừ lửa lớn thiêu đốt, thứ y tìm được là Ôn Uyển đang sốt cao hôn mê, hơi thở thoi thóp, cũng không tìm được gì nữa. Cho dù là một khối xương cốt, một mảnh thịt nát, hay một chút tàn hồn.
Trên đường về Vân Thâm Bát Tri Xử, Lam Vong Cơ dừng tại Cô Tô Thải Y Trấn mua một bình "Thiên Tử Tiếu"
Đây là vò rượu đầu tiên y mua, cũng là vò rượu mà y uống cạn.
Rượu rất thơm, thuần vị, cũng thực cay. Có lẽ đây là hương vị mà người kia sẽ thích.
Uống rượu mà hắn từng uống.
Nhận lấy thương tổn mà hắn từng chịu.
Sau khi tỉnh rượu Lam Vong Cơ không nhớ chút gì, nhưng trên ngực lại có thêm vết thương giống hệt vết thương năm đó Ngụy Vô Tiện tàn sát Huyền Vũ tại đáy động. Kho tàng đoạt từ Kỳ Sơn Ôn thị cũng bị mở ra. Môn sinh dưới trướng y nhìn y thực kinh hoàng, thực khiếp sợ.
Lam Khải Nhân khổ sở, cũng rất tức giận, lại có Lam Hi Thần một bên khuyên nhủ, cuối cùng cũng không trách phạt y. Ba năm diện bích*, quở trách hay trừng phạt, đã quá nhiều rồi.
diện bích = cấm túc
Ông thở dài, cũng không phản đối việc Lam Vong Cơ giữ Ôn Uyển lại nữa.
Cho tới bây giờ, miệng vết thương này đã kết vảy mười ba năm.
Lam Vong Cơ bắt đầu đưa đẩy, Ngụy Vô Tiện nhắm chặt mắt, cắn răng, nhè nhẹ hút khí, tùy ý Lam Vong Cơ luật động trên người mình.
Chờ đến lúc thích ứng được với dị vật, Ngụy Vô Tiện vô tình vặn vẹo eo. Một cỗ tê dại truyền đến từ hạ thân, theo cột sống bò lên toàn thân.
Ngụy Vô Tiện phát hiện vị trí mẫn cảm của mình.
Tay hắn sờ loạn tóc dài ướt nhẹp của Lam Vong Cơ, chỉnh chỉnh dây buộc trán, cười cười, mềm giọng nói: "... Bên trong ta? Thoải mái sao?"
Lam Vong Cơ cắn môi hắn, mạnh mẽ vận động thay cho câu trả lời.
Ngụy Vô Tiện bị "làm" đến ướt đẫm mồ hôi, toàn thân lấp lánh ánh nước, miệng thở hổn hển nhưng vẫn nói hươu nói vượn: " Lam Trạm... Xong rồi. Chúng ta tam bái còn thiếu bái* cuối cùng, vẫn chưa có thành thân đâu. Chưa thành thân mà đã " vượt rào"**, ngươi biết như này gọi là gì không? Thúc phụ ngươi mà biết chắc chắn sẽ bị nhốt lồng heo***."
* bái: tam bái khi thành thân
** Trong QT nó là chưa thành thân đã làm sự tình này, tui đổi luôn là " vượt rào " =)) 1
*** nhốt lồng heo: Ngày xưa khi chưa thành thân mà có quan hệ với người khác bị coi là ô nhục, mất trinh tiết, thường bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông để trừng phạt [ thường là nữ nhân ]
Lam Vong Cơ hung dữ nói: "... Sớm đã xong rồi."
Bị đỉnh mạnh một cái, Ngụy Vô Tiện thống khoái mà ngửa cổ, lộ ra yết hầu, bị Lam Vong Cơ cắn lên.
Khoái cảm quá mức mãnh liệt khiến Ngụy Vô Tiện thất thần một chút, mơ mơ màng màng, trong lòng nhảy ra một ý nghĩ: "... Không thể tin được, mẹ nó tại sao năm mười lăm tuổi không cùng Lam Trạm làm chuyện này. Tốt nhất là chui vào bụng mẹ đầu thai lại đi."
Lam Vong Cơ trên đường cơ hồ mặt than như cũ, không biết tán tỉnh lại chẳng biết nói hoa ngôn ngữ tiếu. Ngụy Vô Tiện mơ hồ trong chốc lát, vừa tỉnh táo lại bắt đầu thao thao bất diệt, bên tai y nói "dâm ngôn uế ngữ": " Lam nhị công tử, ngươi bắt đầu thích ta từ lúc nào? Nếu ngươi đã thích ta từ trước sao không đem ta " làm"? Nhà các ngươi ở Vân Thâm Bất Tri Xử đúng là địa điểm không tồi nha, lúc ta chuồn ra ngoài thì trói ta lại, giống như bây giờ đè ta trên cỏ làm a làm... A... Nhẹ một chút, ta là lần đầu, điểm nhẹ một chút..."
" Như thế nào? Tiếp tục. Sức ngươi lớn như vậy, ta nhất định không phản kháng được, ta kêu lên ngươi có thể bịt miệng ta lại. Tàng Thư Các nhà ngươi cũng không tồi, sách rơi lung tung đầy đất, chúng ta có thể mua mấy quyển Long Dương đồ, tư thế nào cũng được... Ca! Ca! Nhị ca ca! Tha mạng! Tha mạng, tha cho ta đi, ta không nói nữa, ngươi lợi hại, ngươi quá lợi hại. Ta chịu không nổi, thực sự không được nữa, đừng như vậy..."
Lam Vong Cơ căn bản không chịu nổi trêu chọc của hắn, vừa rồi đỉnh hơn mười cái đã khiến lục phủ ngũ tạng Ngụy Vô Tiện như đảo lộn, hắn đành phải xin khoan dung, Lam Vong Cơ ngược lại càng mãnh liệt hơn. Ngụy Vô Tiện bị y đè ép hơn nửa canh giờ ( = 1 tiếng ), tư thế cũng chưa đổi, eo mông đã tê rần, cứ ma sát qua lại, vừa đau lại vừa ngứa, như bị ngàn con kiến cắn.
Nếm phải hậu quả mà mình gieo, Ngụy Vô Tiện một bên lấy lòng mà hôn y, một bên không hề tôn nghiêm nói: " Nhị ca ca, xin ngài* thương xót, để lại cho tiểu nhân* một mạng. Tương lai còn dài, lần sau tiếp tục, treo lên nha? Hôm nay tha cho ta một mạng. Hàm Quang Quân uy vũ,Di Lăng lão tổ thua rồi, thất bại thảm hại, ngày sau tái chiến!"
[ * chỗ này QT vẫn là ta – ngươi, cơ mà vì cái giọng của Tiện huynh, mình quyết định đổi cho nó phù hợp với độ " tiện" của anh ấy =)) ]
Trán Lam Vong Cơ nổi lên gân xanh, gian nan nói từng câu từng chữ: "... Thật muốn chặn miệng ngươi lại.... Ngươi... Câm miệng đừng nói nữa..."
Ngụy Vô Tiện nói: " Đây là miệng ta muốn chứ không phải ta muốn nha! Lam Trạm, trước ta có nói muốn cùng ngươi ngày nào cũng lăn giường, câu nói kia, ngươi có thể coi như chưa từng nghe qua không?"
Lam Vong Cơ: " Không thể."
Ngụy Vô Tiện tan nát cõi lòng: " Sao ngươi lại như vậy cơ chứ? Từ trước đến giờ ngươi chưa từng cự tuyệt ta điều gì cả."
Lam Vong Cơ mỉm cười: " Không thể."
Nhìn y tươi cười như vậy, mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên, một hồi như bay lên, không biết thân đang ở nơi nào.
Cơ mà hắn ngay lập tức thấy bức tranh mưa thuận gió hòa này có chút không ổn, lại bị động tác của y làm cho khóe mắt trào ra nước mắt, tay nắm lấy mặt cỏ, khàn giọng nói: " Vậy bốn ngày, đổi thành bốn ngày một lần được chưa, bốn ngày không được thì ba ngày cũng được!!!!!"
Cuối cùng, giọng nói hữu lực của Lam Vong Cơ vang lên, rất có khí phách hạ kết luận: " Mỗi ngày chính là mỗi ngày."
[ Ý Trạm ca là ngày nào cũng lăn giường ahihihi (〜 ̄▽ ̄)〜. Đến tội, một giây mặc niệm cho cúc hoa của Tiện huynh. (*'∇`*) ]
Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xử trong mật thất Tàng Bảo Các xem xét tới lui một cái lư hương.
Lư hương thân tựa như hùng, tị tựa như voi, mắt tựa như tê, đuôi tựa như bò, chân tựa như hổ. Lấy bụng vi lò, đốt hương, miệng phun khói nhẹ.
Trong tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện đem nó chơi một trận: "Vật này nhìn qua chơi thật vui, không có sát khí cùng lệ khí, khẳng định không phải là đồ vật hại người. Lam Trạm, ngươi biết cái này là dùng để làm gì sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu một cái, Ngụy Vô Tiện ngửi ngửi mùi thơm, cũng cảm thấy không có cái gì không ổn, hai người đều suy đoán không ra đầu mối, liền đem lư hương cất đi, chuẩn bị ngày sau nữa nghiên cứu một phen.
Ai ngờ, hai người mới vừa nằm xuống không lâu, liền cảm giác hết sức mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, phát hiện mình cùng Lam Vong Cơ lại không có tĩnh thất của Vân Thâm Bất Tri Xử, mà lại ở một mảnh núi rừng hoang vu.
Ngụy Vô Tiện từ dưới đất bò dậy: "Đây là nơi nào?"
Lam Vong Cơ đáp: "Cũng không phải là thực tế."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Không phải là thực tế? Không thể nào."
Hắn đẩy đẩy ống tay áo, cảm giác không minh bạch: "Đây không phải là thực tế còn có thể là cái gì?"
Lam Vong Cơ không đáp, yên lặng đi tới bên cạnh một cái suối nước, ý bảo hắn cúi đầu. Ngụy Vô Tiện đi tới, thấy rõ hình ảnh phản chiếu trong nước, cả người cũng ngây ngẩn.
Nước suối phản chiếu, là bộ dáng kiếp trước của hắn!
Ngụy Vô Tiện lập tức ngẩng đầu lên nói:"Là cái lư hương đó có vấn đề?"
Lam Vong Cơ gật đầu nói:"Chỉ sợ là như vậy."
Nhìn chằm chằm mặt mũi phản chiếu trong nước kia thật lâu, Ngụy Vô Tiện nheo nheo ánh mắt, đáp: "Không có sao. Cái lư hương đó ta thử qua, không có oán khí, tuyệt đối không phải là yêu tà chi khí, đoán chừng là vị tiên sư đại năng làm ra để tu luyện hoặc là tiêu khiển. Chúng ta đi tới phía trước một chút, xem tình huống một chút đi."
Hai người liền bắt đầu ở chỗ không biết là cái gì này mà đi. Không lâu lắm, một cái nhà gỗ nhỏ đập vào mắt. Ngụy Vô Tiện thấy ngôi nhà này, "di" một tiếng kêu lên, Lam Vong Cơ hỏi:"Thế nào?"
Ngụy Vô Tiện nhìn kỹ ngôi nhà kia một chút:"Ta cảm thấy phòng này có chút nhìn quen mắt."
Căn nhà gỗ này nhìn vô cùng tầm thường, hắn không nhớ ra, cũng không thể xác định là quen chỗ nào. Đúng vào lúc này, trong nhà gỗ truyền tới âm thanh một trận xô xát. Hai người liếc mắt nhìn nhau, không cần phải nói, đồng loạt đến gần. Nhưng đến cửa sau ngôi nhà, bọn họ lấm lét nhìn vào trong, nhất thời đều là ngẩn người ra.
Trong nhà gỗ có nhiều đồ vật, so với tưởng tượng ban đầu của bọn hắn thì khác xa. Không có đồ vật gì nguy hiểm, cũng không có cái gì yêu thú hung thi, chỉ có một người. Một người bọn họ cũng cực kỳ quen thuộc. Trong nhà gỗ, có một "Lam Vong Cơ" đang ngồi!
"Lam Vong Cơ" này cùng người bên cạnh Ngụy Vô Tiện mặt mũi tuấn tú, cùng dáng người cao gầy giống nhau như đúc. Một thân áo trắng thuần khiết không thô lậu, từ trên người hắn, xuất ra một loại khí chất của danh môn cư sĩ. Bản thân của hắn là ngồi ở một bên, xem một quyển sách, ngưng thần nhìn kỹ..
Hai người đã đi tới cửa phòng trước, còn phát ra tiếng động không nhỏ, "Lam Vong Cơ" lại phảng phất căn bản không có cảm thấy, thần sắc lạnh nhạt, dùng ngón tay trắng nõn thon dài lật qua lật lại một trang sách. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh một chút, lại nhìn một chút "Lam Vong Cơ" bên trong, chợt hiểu ra nói:"Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!"
Lam Vong Cơ mi vũ khẽ nhếch, động tác rất nhỏ này đại biểu hắn còn đang kinh ngạc, hỏi:"Cái gì?"
Ngụy Vô Tiện đáp: "Cái này cái này cái này, đây là giấc mơ của ta..."
Lời còn chưa dứt, ngoài phòng lảo đảo lắc lư bay vào một bóng dáng áo đen, kéo dài giọng hô:"Nhị ca ca, ta đã về rồi!"
Người này nghiêng nghiêng cái đầu, xách theo giỏ cá, ngậm cây cỏ, thần thái tung bay là "Ngụy Vô Tiện", Lam Vong Cơ bộc phát trầm mặc. Nếu như đây là giấc mơ của Ngụy Vô Tiện, người trong mộng không thể thấy được bọn họ, ngược lại cũng chuyện đương nhiên.
"Lam Vong Cơ" lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy "Ngụy VôTiện", hẳn là hơi thất thần, chợt bình phục, đứng dậy nghênh đón, rót cho hắn một chén nước. "Ngụy Vô Tiện" nhổ ra trong miệng cây cỏ kia, ngồi vào ghế bên cái bàn gỗ, cầm nước lên liền uống, uống liền mấy hớp, mới nói: "Hôm nay bên ngoài mặt trời quá lớn, phơi chết ta. Ruộng ta cũng không có làm."
"Lam Vong Cơ" ừ một tiếng, lại lấy ra một cái khăn trắng đưa cho hắn, "Ngụy Vô Tiện" cười hì hì đem mặt đưa tới, ý tứ rõ ràng, là muốn hắn giúp mình lau. "Lam Vong Cơ" cũng không chê cười, thật nghiêm túc chuyên chú lau cho hắn.
"Ngụy Vô Tiện" vừa hưởng thụ, miệng cũng không nhàn rỗi:"Mới vừa rồi đi bờ sông chơi một chuyến, bắt được hai con cá, Nhị ca ca buổi tối nấu canh cá cho ta uống!"
"Ừm"
"Cô Tô Lam Thị ăn cá như thế nào? Lam Trạm ngươi sẽ làm chua món ăn cá sao? Ta thích cái đó. Ngàn vạn lần đừng nấu ngọt, ăn một lần, liền muốn phun."
"Ừm. Sẽ làm."
" Ngày càng nóng, hôm nay nước tắm không cần đun nóng, cho nên củi ta cũng chỉ chặt một nửa."
"Ừm, không sao"
"......"
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm cảnh sinh hoạt thường ngày của hai người, nói:"Ngươi mộng?"
Ngụy Vô Tiện cười muốn nội thương, đáp:"Phốc cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp, ách, đúng vậy,ta có đoạn thời gian, không biết tại sao, lại mộng thành cái loại này. Mơ thấy chúng ta ẩn cư sơn dã, ta đi ra ngoài săn thú, ngươi ở nhà dọn dẹp, nấu cơm cho ta, nga đúng rồi, ngươi còn giúp ta tính sổ quản tiền, buổi tối may y phục cho ta. Ta mỗi lần cũng nằm mơ thấy ta để cho ngươi nấu nước tắm, buổi tối cùng nhau tắm táp, nhưng là mỗi lần sắp cởi quần áo liền tỉnh, hảo đáng tiếc, cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp ha ha ha......"
Hắn một chút cũng không cảm thấy loại này mộng bị Lam Vong Cơ nhìn thấy là một chuyện mất mặt, ngược lại thấy rất thoải mái.
Lam Vong Cơ nhìn hắn nhạc không thể chi, ánh mắt nhu hòa, nói:"Cũng tốt."
Ngụy Vô Tiện nằm mộng đều là những chuyện vụn vặt, nấu cơm, ăn cơm, cho gà ăn, đốn củi, quả nhiên đến thời điểm nấu nước tắm,mộng cảnh liền ngưng. Hai người đi mấy bước, liền từ nông hộ thô sơ đến một lầu các thanh cảnh, bên ngoài có một gốc cây ngọc lan, ở trong bóng đêm lộ ra mùi thơm động lòng người.
Mộng cảnh chuyển đổi, mà cái chỗ này hai người tuyệt rất quen thuộc. Nơi này chính là Vân Thâm Bất Tri Xử Tàng Thư Các. Bên trong cửa sổ lầu hai còn có một chút ánh sáng hắt ra, mơ hồ có tiếng người truyền tới. Ngụy Vô Tiện ngửa đầu:"Chúng ta vào xem một chút?"
Chẳng biết tại sao, Lam Vong Cơ lại phản ứng bất thường, dừng chân không bước. Hắn nhìn chằm chằm cửa sổ kia, như có điều suy nghĩ, giống như là có chút chần chờ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, không nghĩ ra Lam Vong Cơ có lý do gì không muốn đi vào, hỏi:"Thế nào?"
Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, trầm ngâm chốc lát, đang muốn mở miệng, Tàng Thư Các bên trong chợt bộc phát ra một trận càn rỡ cười to.
Ngụy Vô Tiện vừa nghe, ánh mắt sáng lên, chạy vào bên trong. Hắn tiến vào, Lam Vong Cơ tự nhiên cũng sẽ không một mình dừng lại bên ngoài, cũng cùng nhau tiến vào. Hai người cùng đi vào, quả nhiên gặp được thứ rất thú vị.
Một tờ đạm sắc đích tịch tử thượng, chép phạt bên cạnh, Ngụy Anh mười lăm, mười sáu tuổi đứng bên bàn, cười như điên:"Cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp cáp haha ha!"
Trên đất là một quyển Đông Cung Đồ, Lam Trạm mười lăm mười sáu tuổi như tị xà hạt, lui đến một góc Tàng Thư Các, đang giận dữ mà kêu: "Ngụy Anh——!"
Thiếu niên Ngụy Anh cười đến cơ hồ muốn lật án sách, thật dễ dàng giơ tay lên: "Ta ở đây!"
Mà bên này Ngụy Vô Tiện cũng cười, lôi Lam Vong Cơ bên cạnh:"Cái này mộng hảo! Ta không được, Lam Trạm, ngươi xem ngươi, ngươi xem ngươi năm đó một chút, sắc mặt kia, cáp cáp cáp cáp ha ha......"
Chẳng biết tại sao, sắc mặt Lam Vong Cơ lại càng cổ quái. Ngụy Vô Tiện lôi kéo hắn cùng nhau ở một bên tịch tử thượng ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn lại thuở nhỏ hai người họ giận dỗi gây gổ, cãi vã ẩu đả.
Bên kia, thiếu niên Lam Trạm đã rút ra Tị Trần, Ngụy Anh bận rộn nắm lấy Tùy Tiện, kiếm phong lấy ra ba phân, nhắc nhở: "Dáng vẻ! Lam Nhị công tử! Chú ý dáng vẻ! Ta hôm nay cũng mang theo kiếm, ngươi có phải muốn đánh nhau ở Tàng Thư Các không?"
Lam Trạm cả giận nói:"Ngụy Anh! Ngươi...... Ngươi là cái loại gì?!"
Ngụy anh thiêu mi đạo:"Ta còn có thể là loại gì. Nam nhân!" 2
"......"
Lam Trạm trách mắng:"Không biết xấu hổ!"
Ngụy anh đáp: "Chuyện này cũng muốn thẹn thùng? Ngươi đừngnói cho ta biết ngươi cho tới bây giờ chưa có xem qua những thứ này. Ta không tin."
Nín hồi lâu, Lam Trạm mặt sương lạnh, vung kiếm lên, Ngụy Anh lấy làm kinh hãi, nói:"Thế nào, ngươi đánh thật."
Ngụy Vô Tiện cũng nghênh kiếm đánh trả, hai người cứ như vậy, ở trong Tàng Thư Các so chiêu. Thấy thế, Ngụy Vô Tiện "di" một tiếng, nhìn Lam Vong Cơ, ngạc nhiên nói:"Việc này là như vậy sao? Ta thế nào nhớ lúc ấy chúng ta không có đánh nhau?"
Lam Vong Cơ im lặng không lên tiếng, Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, hắn né tránh ánh mắt Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện càng lúc càng cảm thấy tối nay hắn kỳ quái, đang muốn mở miệng hỏi thăm, chợt nghe bên kia Tiểu Ngụy Anh vừa đánh nhau, vừa trêu ghẹo nói:"Hảo hảo hảo, có thể thu có thể để, có tờ có thỉ, hảo kiếm pháp! Bất quá, Lam Trạm nha Lam Trạm, ngươi xem ngươi, đỏ mặt thành như vậy, là tức giận ta, hay là do nhìn thấy thứ đó?"
Tiểu Lam Trạm căn bản không có đỏ mặt, một kiếm quét tới:"Nói hưu nói vượn!"
Tiểu Ngụy Anh lui về phía sau, uốn người mềm mại, tránh qua một kiếm này, lại ngồi thẳng lên, tay nhanh chóng quét qua mặt Tiểu Lam Trạm nhéo một cái, đáp:"Ta nào có nói hưu nói vượn, nếu không ngươi sờ mặt mình một cái, mặt đều nóng lên, ha ha!"
Tiểu Lam Trạm sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, một cái tát giáng xuống muốn gạt tay người nọ ra, Tiểu Ngụy Anh lại nhanh chóng rút tay ra trước, để cho hắn vỗ vô ích, suýt nữa tự đánh lên mặt mình, lách mình, tiếp tục nói:"Lam Trạm nha Lam Trạm, không phải là ta nói ngươi, ngươi xem bạn đồng môn đồng trang lứa, có người nào giống như ngươi vậy, bất động bất nháo lớn như vậy. Kích thích như vậy cũng chịu không nổi..."
Cảnh này rõ ràng ở hiện thực cũng không có phát sinh qua, cũng không phải hắn nằm mộng, vậy cũng chỉ có thể là giấc mơ của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện thấy tân tân có vị, nói:"Lam Trạm, ngươi thật hiểu ta, đây chính là lời ta sẽ nói ra."
Vậy mà, hắn lại không chú ý tới, vào giờ phút này Lam Vong Cơ, cơ hồ giống như là có chút đứng ngồi không yên. Bên kia Tiểu Ngụy Anh tiếp tục nói:"Nhàm chán, nếu không ta ở bên cạnh dạy ngươi những thứ này đi? Coi như là báo đáp ngươi......"
Nhịn hắn hồ ngôn loạn ngữ lâu như vậy, Tiểu Lam Trạm rốt cục cũng nhịn không được nữa, Tị Trần một kiếm bay đi, hai kiếm đánh nhau, cùng bị đụng văng ra khỏi ngoài cửa sổ. Tiểu Ngụy anh thấy Tùy Tiện rời tay, hơi kinh hãi:"Ai, kiếm của ta!"
Hắn sẽ phải nhảy ra cửa sổ đi đoạt kiếm, Tiểu Lam Trạm lại từ phía sau hắn chợt nhào tới, đem hắn đẩy té. Tiểu Ngụy Anh trên mặt đất đập đầu một cái, luống cuống tay chân giằng co,ngươi tới ta đi mấy cái, hai người nhất thời ngổn ngang thành một đống.
Tiểu Ngụy Anh liều mạng đạp chân, cùi chỏ đánh tới, thế nào cũng trốn không thoát được Tiểu Lam Trạm, tứ chi bị phong tỏa, giống như là bị một lưới sắt trói lại, la lớn:"Lam Trạm! Lam Trạm ngươi làm gì! Ta nói giỡn, nói giỡn thôi! Ngươi làm gì nghiêm túc như vậy!"
Tiểu Lam Trạm một tay bắt cổ tay hắn, áp đến phía sau hắn, trầm giọng nói:"Ngươi, mới vừa nói, muốn dạy ta cái gì."
Hắn khẩu khí nghe tựa như lạnh nhạt, trong ánh mắt lại như có núi lửa sắp phun trào. Hai người vốn là thực lực tương đối, Tiểu Ngụy Anh nhất thời khinh thường, bị hắn bắt được gắt gao áp chế trên đất, chỉ đành phải giả bộ ngu nói:"Không có a? Ta mới vừa nói cái gì?"
Tiểu Lam Trạm đáp:"Chưa nói?"
Tiểu Ngụy Anh lý trực khí tráng:"Chưa nói!"
Hắn lại nói:"Lam Trạm ngươi người này chớ như vậy, chớ đem lời ta nói mỗi câu đều làm thật, nói hưu nói vượn ngươi cũng tin, cái này có gì đáng giận. Ta không nói còn không được sao, ngươi mau buông ta ra, ta hôm nay sách còn chưa có chép xong đây, không chơi nữa."
Nghe vậy, Tiểu Lam Trạm sắc mặt hơi chậm, tựa hồ hơi buông lỏng cánh tay. Tiểu Ngụy Anh vừa kéo ra khỏi cổ tay, mi mắt cong cong, con ngươi chuyển một cái, lập tức một chưởng đưa lên.
Tiểu Lam Trạm sớm có phòng bị, Ngụy Anh vừa động, hắn liền tay mắt lanh lẹ bắt lấy, đem hắn lần nữa chế trụ. Lần này hắn xuất thủ nặng hơn, cổ tay Tiểu Ngụy Anh bị cong hơn khúc, ai yêu ai yêu la to:"Ta tất cả nói là nói giỡn! Lam Trạm! Chớ như vậy không qua nổi trêu chọc!"
Tiểu Lam Trạm trong ánh mắt mơ hồ có ánh lửa nhún nhảy, không nói hai lời, rút dây buộc trán, quấn ba vòng, đem Tiểu Ngụy Anh hai tay vững vàng trói lại. Vạn vạn không ngờ tới là cái này triển khai, Ngụy Vô Tiện ở một bên, đã là thấy trợn mắt hốc mồm!
Thật lâu, hắn mới quay đầu nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, vừa nhìn qua, lại phát hiện Lam Vong Cơ mặc dù sắc mặt như cũ, nhìn không ra một tia đỏ ửng, nhưng rái tay cũng đã biến thành màu hồng.
Ngụy Vô Tiện không có hảo ý, trêu:"Lam Nhị ca ca...... ngươi cái này mộng, giống như có chút kì lạ?"
"......"
Lam Vong Cơ chợt đứng dậy, đáp:"Đừng xem."
Ngụy Vô Tiện lập tức kéo lại:"Chớ đi nha! Ta còn muốn xem một chút ngươi trong mộng sau đó sẽ còn phát sinh chuyện gì, đây mới là chỗ đặc sắc."
Bên án sách, Tiểu Ngụy Anh bị Tiểu Lam Trạm trói, quỷ khóc sói tru một trận, sau an tĩnh lại, cố gắng nói cho hắn đạo lý:"Lam Trạm, quân tử động khẩu bất động thủ, như ngươi vậy chính là lòng dạ hẹp hòi. Ngươi suy nghĩ một chút, ta mới vừa nói ngươi cái gì sao?"
Tiểu Lam Trạm im lặng thở hổn hển một hơi, lạnh nhạt nói:"Chính ngươi muốn, ngươi mới vừa nói cái gì."
Tiểu Ngụy Anh nói dối:"Ta không phải là nói ngươi, nói ngươi không hiểu có một số việc thôi. Cái này chẳng lẽ không phải là sự thật sao? Ngươi thật sự là không hiểu. Bị đâm xuyên sự thật ngươi sẽ phải đối với ta như vậy, đây không phải là lòng dạ hẹp hòi thì là cái gì?"
Tiểu Lam Trạm hờ hững nói:"Ai nói ta không hiểu."
Tiểu Ngụy Anh khơi mào một bên lông mày, cười nói:"Nga —— phải không? Ngươi cũng đừng mạnh miệng, ngươi hiểu mới là có quỷ cáp cáp cáp cáp ha ha...... a!"
Hắn đột nhiên kinh hô một tiếng, là bởi vì Tiểu Lam Trạm đột nhiên ở phía dưới nắm lấy nơi nào đó. Tiểu Lam Trạm mang một gương mặt tuấn mĩ ngây thơ, lặp lại một lần:"Ai nói ta không hiểu."
Ngụy Vô Tiện ở bên Lam Vong Cơ, cắn rái tai hắn nói:"Đúng vậy, ai nói ngươi không hiểu? ngày có điều tư, đêm có điều mộng, Lam Trạm, ngươi nói lời nói thật, ngươi có phải hay không năm đó rất muốn như vậy đối với ta? Không nghĩ tới...... Ngươi là Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ tuy vẫn là mặt vô biểu tình, nhưng màu hồng cũng đã lặng lẽ lan đến cổ. Tay đặt ở đầu gối, cũng không thể đứng lên. Bên kia Tiểu Ngụy Anh bị người bắt được sinh mạng, ngồi phịch ở trên đất, cũng hít vài hơi lãnh khí:"Lam Trạm ngươi giở trò quỷ gì! Nổi điên sao!"
Tiểu Lam Trạm cả người đã dán vào giữa hai chân Tiểu Ngụy Anh, cái tư thế này bây giờ làm cho lòng người sinh cảm giác uy hiếp, Tiểu Ngụy Anh thấy tình thế không tốt, vội vàng sửa lời nói:"...... Không có không có không có! Không có ai nói ngươi không hiểu! Ngươi ngươi ngươi ngươi trước buông ra, có lời từ từ nói!"
Tay hắn bị trói chặt, không biết sao dây buộc của Cô Tô Lam Thị làm bằng chất lượng tốt vô cùng, mặc hắn thế nào giãy giụa cũng không thoát được, vẩy lại hai cái, chợt thấy một bên rơi xuống một quyển sách, vội vàng nắm lên, ném tới Lam Trạm, trông cậy vào dùng sách thánh hiền thức tỉnh hắn:"Ngươi mau thanh tỉnh!"
Quyển sách kia đầu tiên là đập đến ngực Tiểu Lam Trạm, sau đó rơi xuống giữa chân Tiểu Ngụy Anh đang mở rộng, hoa lạp lạp lật vài tờ, Tiểu Lam Trạm cúi đầu vừa nhìn, ánh mắt liền động.
Quỷ thần xui khiến, cái này một tờ, vừa lúc dừng lại ở một tờ tư thế cực kỳ lộ liễu, tranh vẽ Đông Cung Đồ. Hơn nữa, hai người, đều là nam tử!
Ngụy Vô Tiện nhớ, ban đầu hắn cho Lam Vong Cơ nhìn quyển sách kia căn bản không liên quan Long Dương, bên trong là tuyệt đối không có tờ nào như vậy, không nhịn được lần nữa sợ hãi than, Lam Vong Cơ ở trong mộng đối với chi tiết gia công...... quá phong phú, làm người ta thán phục!
Tiểu Lam Trạm cúi đầu, nhìn chằm chằm tờ kia không chớp mắt, Tiểu Ngụy Anh cũng nhìn thấy, thoáng chốc có chút lúng túng:"...... Ách......"
Tâm bên trong không ngừng kêu khổ, vẫn cảm thấy động khẩu không bằng động thủ, ra sức rút ra một chân đá ra. Tiểu Lam Trạm lại ra một tay, nắm đầu gối của hắn, đem hai chân hắn đánh cho thành tư thế, hơn nữa hai cái liền lột quần của Tiểu Ngụy Anh xuống.
Tiểu Ngụy Anh chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, cúi đầu vừa nhìn, tựa hồ tâm cũng lạnh theo, cả kinh nói:"Lam Trạm ngươi làm gì?!"
Ngụy Vô Tiện ở một bên thấy tâm trì thần đãng, hưng phấn không thôi, không nhịn được thầm nghĩ:"Nói nhảm! Thao ngươi a!"
Ma Đạo Tổ Sư Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Xú Ma Đạo Tổ Sư