Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Tịch Ngư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 454 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:01:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Bị Người Theo Dõi
hiếc gương được mài đến cực kỳ bóng loáng, hiện lên khuôn mặt nam tử trẻ tuổi xinh đẹp như lại có vẻ điên cuồng dữ tợn.
“Ta chỉ là một người thế thân…. Một người thế thân….” Nhìn hình ảnh mình trong gương, nhìn mái tóc đỏ kia, Liệt Diễm lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
Người nam tử này chính là nam sủng mà Hổ Vương Phó Dã Cuồng sủng ái nhất.
Đột nhiên, Liệt Diễm nắm chặt tay, sau đó hung hăng đập thẳng vào tấm gương, một tiếng đứt vỡ vang lên, gương nháy mắt đã bị đập nát.
Dòng máu đỏ tươi dần dần tuôn xuống nắm tay, từng giọt từng giọt tích lạc trên mặt đất.
“Tóc đỏ, mắt đỏ, quần áo đỏ, còn có lại là Hỏa chi linh thuật sư….” Đôi mắt tràn ngập dữ tợn lóe ra sự hung ác: “Chỉ cần diệt người kia…. Như vậy hắn sẽ không còn nhớ đến nữa…”
Đúng vậy, giết…. giết…. chỉ cần giết hắn, như vậy y sẽ không cần trở thành thế thân của hắn nữa.
……
Tắm xong, bụng cũng được ăn no, hiện tại cũng đã đến giờ phải đi ngủ, nhóc con hiếu động bây giờ cảm thấy rất là nhàm chán.
Nhóc con đáng yêu nằm trên giường, bắt đầu lăn qua lăn lại, cái giường nguyên bản được trải chăn đệm gọn gàng đã bị nhóc con làm lộn xộn hết cả.
Phong Vô Uyên ngồi trên ghế dài đọc quyển trục ngẩng đầu nhìn nhóc con bị ép buộc nằm trên giường, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Buông quyển trục trong tay, Phong Vô Uyên đi về phía nhóc con.
“Mền gối gì cũng đã bị ngươi đạp xuống đất hết rồi, buổi tối chúng ta phải ngủ thế nào đây?” Phượng Quân đại nhân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đương nhiên là chỉ ở trước mặt nhóc con.
“Người ta chỉ là nhàm chán thôi…” Đôi mắt ngập nước, một bộ đáng thương hề hề, cho dù là ngươi có tâm lý bình tĩnh cũng không nỡ cự tuyệt y.
Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng tính cách một tịnh một động, Phong Vô Uyên thích yên lặng đọc sách, không thích người khác quấy rầy, mà Đoan Mộc Ngưng lại thích chạy khắp nơi, lại thích cùng một đám người nơi nơi quấy rối.
Rõ ràng là một cặp đôi mâu thuẫn như vậy, nhưng khi ở chung lại hòa hợp hơn bất cứ cặp đôi nào khác.
“Nếu không thì đi ngoài chơi một lúc?” Đưa tay ôm lấy đứa bé nằm trên giường.
“Thật sao?” Hai mắt lòe lòe sáng.
“Vô Uyên khi nào thì nói chuyện không giữ lời hả?” Hôn nhẹ lên má nhóc con, Phong Vô Uyên sủng nịch nhìn.
“Hay quá, Vô Uyên tốt nhất, Ngưng Nhi thích nhất Vô Uyên.” Nhóc con hoan hô một trận, đưa tay ôm lấy vai Phong Vô Uyên, chu miệng thưởng cho Phong Vô Uyên một cái hôn lên môi.
“Nhóc con nghịch ngợm.” Lại bất đắc dĩ lắc đầu, Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng rời khỏi phòng.
Màn đêm buông xuống, nhiệt độ tàn khốc ban ngày ở Hổ tộc đã được đêm tối rửa sạch sẽ, dần dần trở nên mát lạnh, không biết có phải bởi vì nhiệt độ ở đây quá nóng hay không mà tính cách của người trong tộc này lại khá nhiệt tình.
Đoan Mộc Ngưng được Phong Vô Uyên ôm trong ngực cảm giác nơi này còn muốn náo nhiệt hơn cả Phượng tộc, thậm chí là Phong Duyên Thành.
Đoan Mộc Ngưng tóc đen mắt đen ra ngoài cùng Phong Vô Uyên tóc đỏ mắt đỏ được màn đêm che dấu cũng bớt đi vẻ dẫn nhân chú mục, cho nên lần này đi trên đường, hai người cũng thoải mái không ít.
Trên đường người đến kẻ đi, ngoài dân bản xứ ra còn có vài người đến từ khắp đại lục tới, cho nên rất đông đúc, bất qua Phong Vô Uyên không thích tiếp xúc với người khác, bởi vậy đã luyện được một thân bản lĩnh cực tốt, chỉ cần không phải ở chính giữa dòng người cực kỳ dày đặc, Phong Vô Uyên đều có thể lắc mình đi không đụng trúng người khác.
“Vô Uyên, cái kia là cái gì?” Đôi mắt đen láy của nhóc con dừng tại một chỗ.
Cách đó không xa có một cái nồi lớn treo trên một đống lửa, một nữ nhân đang cầm cái muỗng lớn quấy quấy thứ gì đó ở trong nồi.
Vừa quấy một cái, trong nồi liền tản ra hương vị ngọt ngào.
“Không biết, nếu Ngưng Nhi có hứng thú, vậy chúng ta qua nhìn xem.” Ôm bé trong lòng, Phong Vô Uyên bước về phía bên kia.
Hai người càng đến gần, hương vị ngọt ngào kia càng thêm nồng đậm.
“Thơm quá, Vô Uyên, cái kia có thể ăn được không?”Chớp chớp mắt nhìn cái nồi.
Bên trong nồi là một chất lỏng màu trắng sữa, không ngừng bốc khói nghi ngút.
“Đương nhiên là có thể ăn!!” Một vị Hổ tộc phu nhân đứng ở một bên hiển nhiên nghe được câu hỏi của Đoan Mộc Ngưng, vui vẻ trả lời y: “Đây là ‘Nãi tương’, là đặc sản của Hổ tộc chúng ta nga, hai vị công tử ngoại tộc có muốn dùng thử một lần không?”
“Nãi tương……”
Đoan Mộc Ngưng mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn cái thứ đang bốc khói thơm ngào ngạt…. Thật muốn chảy nước miếng.
“Ta muốn ăn, di di, cho ta một phần!!”
Phong Vô Uyên nhìn bộ dáng tham ăn của nhóc con trong lòng, đôi hồng mâu nhiễm thượng một tia cười thản nhiên.
Đột nhiên, một trận sát ý từ trong đám người toát ra, đôi hồng mâu nháy mắt trở nên sắc bén, hướng về phía tản mát ra sát ý nhìn.
Đám đông kia không hề có người hành tung quái lạ bí ẩn, chỉ vẫn là kẻ đến người đi như tước.
Ảo giác sao?”
Nữ nhân đem tới một chén “Nãi tương” thơm ngào ngạt, Đoan Mộc Ngưng ngẩng đầu nhìn thấy Phong Vô Uyên đưa mắt nhìn chỗ khác, ánh mắt cũng chiếu theo phương hướng Phong Vô Uyên nhìn.
Ngoài người ra thì cái gì cũng không có.
“Vô Uyên, ngươi đang nhìn cái gì vậy a?”
“Không….” Nhẹ lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn không thu hồi.
Nhìn bộ dáng hiếm khi không yên lòng của Phong Vô Uyên, nhóc con nhăn mi lại, cúi đầu nhìn nãi tương thơm ngào ngạt trong tay, sau đó cần lấy muỗng múc nãi tương.
“Vô Uyên!!”
“Ân…… Ngô –” Nghe thấy nhóc con gọi, Phong Vô Uyên quay sang, nào biết nhóc con đem cả muỗng nãi tương nhét vào miệng mình.
“Hương vị thế nào?” Hai mắt Đoan Mộc Ngưng lóe sáng.
Thu hồi nghi hoặc, đôi mắt Phong Vô Uyên lại nhiễm thượng tia cười ôm hòa, vươn tay bóp mũi nhóc con.
“Nhóc con thử liền biết.”
Nghe Phong Vô Uyên nói, nhóc con lộ ra mỉm cười ngọt ngào, múc một muỗng cho vào miệng.
Nháy mắt, gương mặt nhỏ nhắn đã lộ ra nét cười ngọt ngào thỏa mãn.
“Ăn ngon!!” Nói xong, nhóc con lại quay sang nói với nữ nhân bán nãi tương: “Di di, cho thêm một phần, mang về!!”
“Được, nhìn thấy tiểu công tử ngươi bộ dạng xinh đẹp như thế, di di múc cho ngươi thêm một phần nữa!!” Nữ nhân cười đến thực sáng lạn, thuần thục gói cho Đoan Mộc Ngưng hai phần nãi tương.
“Cám ơn di di xinh đẹp, di di xinh đẹp ngươi thật tốt!” Nhóc con cười đến sáng lạn, đôi mắt ngập nước lóe lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn lại phát huy giọng điệu mật ngọt như đường.
“Tiểu công tử ngươi miệng thật ngọt, lần sau lại đến nga!” Là nữ nhân dĩ nhiên là thích người ta khen mình xinh đẹp, hiện tại dĩ nhiên là cười tươi như hoa rồi.
Cũng may mắn nữ nhân bán nãi tương này bộ dạng không kém, bằng không nhóc con khen như vậy, quả là quá miễn cưỡng.
Phong Vô Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, vì nhóc con thanh toán tiền.
“Vô Uyên, chúng ta đi trở về!!!” Vui vẻ ôm nãi tương, nhóc con nói, kỳ thật rõ ràng tham ăn, vội vàng trở về nhà ăn đó thôi.
“Không đi nơi khác chơi sao?” Phong Vô Uyên biết rõ còn cố hỏi.
“Không đi!!” Nhóc con lắc đầu: “Chúng ta mau trở về mau trở về!!”
“Được, trở về.” Hôn nhẹ lên trán bé, Phong Vô Uyên xoay người trở về khách điếm.
Ngay lúc hai người về lại khách điếm, lại cảm giác được có đám người bám theo.
Đôi mắt mang theo ý cười của Phong Vô Uyên nháy mắt trở nên sắc bén: “Nhóc con, xem ra có người không chịu để cho chúng ta trở về rồi.”
“Đúng a.” Bảo bối ôm nãi tương trong lòng, hơn nữa những người đó lại không có ý tốt, nhóc con hoàn toàn không lo lắng an toàn cho mình và Phong Vô Uyên, ngược lại lo lắng cho nãi tương mình đang ôm trong ngực hơn.
“Ha ha, như vậy chúng ta trước đừng về khách điếm, nhìn xem là loại người nào đi theo chúng ta.” Vỗ vỗ lưng nhóc con, an ủi.
“Được!”
Nói xong, bóng dáng Phong Vô Uyên đột nhiên chuyển, nháy mắt đã hướng vào một ngõ nhỏ tương đối thưa thớt người mà đi.
Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi - Tịch Ngư