Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Mặc
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Luyện Hóa Tứ Linh
ốn cây Linh kiếm biến hóa, theo thứ tự đầu tiên là Thanh Hồ, Hỏa Ngưu, Bạch Điêu, Hắc Xà, giờ phút này hình thể của tứ linh cực độ ngưng thực, cơ hồ cùng với thân thể thật sự không có gì khác nhau. Theo đó, linh lực khủng bố của chúng phát ra, bốn cổ chấn động liên hợp tại một chỗ, rút cục giãy giụa thoát khỏi trói buộc vô hình kia.
“Phong ấn đã bị phá, sứ mạng của chúng ta xem như hoàn thành, không còn phải dốc sức liều mình vì Mạc gia nữa, mọi người cùng đi!”
Hắc Xà nói tiếng người, thân hình cực lớn bỗng biến thành một đạo linh quang hướng phương Bắc vọt đi. Thanh Hồ, Hỏa Ngưu, Bạch Điêu đều phát ra tiếng ngâm nga vui vẻ, hóa thành ba đạo linh quang hướng về ba hướng khác vụt đi.
Bạch y nữ tử lẳng lặng lơ lửng trên không, bình tĩnh xuất một trảo, kiếm đồ cực lớn ngàn trượng đột nhiên chấn động, hướng về bốn phía hình thành một màn tráo, lập tức làm bốn chuôi Linh kiếm đâm xuống mặt đất, mặc cho chúng nó giãy dụa cũng không cách nào đột phá được màn tráo do kiếm đồ phong tỏa.
“Mạc Tà! Bốn người chúng ta hơn ngàn năm bị Mạc gia các người bức bách, bất đắc dĩ phải chịu đựng! Hiện tại ngươi đã thoát khỏi khốn cảnh, cần gì phải làm khó chúng ta?” Hắc Xà lớn tiếng gào rú.
Bạch y nữ tữ không nói một lời, chỉ duỗi ngón tay, chỉ một cái, kiếm đồ cấp tốc thu nhỏ lại, rất nhanh sau đó thu nhỏ còn trăm trượng. Bốn thanh Linh kiếm trong kiếm đồ giãy dụa không ngớt muốn thoát ra ngoài bởi bị linh lực khủng bố bên trong chấn động, nhưng đều bị trận đồ bao phủ bên trong.
Lúc Bạch y nữ tử duỗi ngón tay hướng lên trên một điểm, bầu trời đầy mây đen đột nhiên hóa thành hỏa diễm màu đen cuồn cuộn, vây kiếm đồ vào giữa mà bùng cháy.
“U Minh Quỷ Hỏa!” Tứ Kiếm linh lớn tiếng kinh hô, trong âm thanh tràn đầy sự sợ hãi.
“Ngươi muốn luyện hóa bốn chúng ta! Tên điên! Nữ nhân này đúng thật là tên điên!” Bạch Điêu phát ra tiếng bén nhọn.
“Mọi người liều mạng nào! Tổ thành kiếm trận!” Hỏa Ngưu gào thét, toàn thân linh lực hóa thành Liệt Hỏa cháy hừng hực.
Tứ Linh đồng thời thét dài, linh thể lùi về bên trong kiếm, mỗi kiếm chiếm cứ bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc, phóng xuất linh quang vô hạn, tạo thành tứ phương tứ sắc, thoáng một phát chống đỡ lại sự thu nhỏ của kiếm đồ.
Bạch y nữ tử không chút hoang mang, ngón tay chỉ kiếm đồ liên tục, mỗi chỉ liền có một đạo ô quang bắn đến hào quang phía kia. Hào quang tứ sắc chấn động, tỏa ra từng gợn sóng, tiêu diệt những ô quang vô hình. Nhưng những ô quang kia phảng phất chứa một loại quy luật huyền ảo, từng đạo phản kích tại màn hào quang, chấn động tạo ra một cỗ chấn động gợn sóng kì diệu, ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng như hải triều ầm ầm trùng kích lên màn hào quang kia. Màn hào quang lập tức xuất hiện bất ổn, bổn cổ linh quang liền giải thể.
Bên ngoài kiếm đồ, Hắc hỏa diễm lập tức tuôn vào, bao quanh bốn thanh Linh kiếm bao quanh, mãnh liệt tôi luyện kiếm thể.
Tứ Linh thể hiện lên trong Hắc Liệt Diễm, giãy dụa gào thét thống khổ. Mắt thường có thể thấy linh thể của chúng đang bị ăn mòn trầm trọng, nhuộm đẫm một tầng tử khí.
“Mạc Tà! Ngươi dù luyện hóa chúng ta nhưng chỉ là một kiếm không hồn, chúng ta nguyện ý thần phục, tôn ngươi làm chủ!” Hắc Xà rốt cục lên tiếng cầu xin tha thứ.
Nhưng Bạch y nữ tử căn bản không nghe, nhẹ nhàng huơ bàn tay, bốn viên hắc sắc quang cầu hiện lên trong lòng bàn tay, từ khí tức phát ra đúng là của Tử linh Lệ Thiên Tuyệt Sát! Vốn bốn Tử linh đã sớm không còn tồn tại, chỉ còn lại bốn đoàn hạt giống Tử linh tinh thuần nhất.
Bốn viên quang cầu màu xám theo tay Bạch y nữ tử bay ra xa, xuyên qua kiếm đồ và biển lửa màu đen, rồi vào từng thanh kiếm linh, sau đó nhanh chóng tan rã. Thân thể của tứ linh đột nhiên biến hóa nhanh hơn, cuối cùng phát ra âm thanh rên rĩ không cam lòng, cả linh thể bị hắc sắc thôn phệ hoàn toàn.
Cả kiếm đồ bị phủ lên một màu đen như mực, mãnh liệt thu bốn thành Linh kiếm, tính cả Kiếm linh, tình cảnh một lần nữa lại hiện ra Tứ linh, mà vốn trung ương không bị hắc sắc phong tỏa, lại bị một đoàn biển lửa màu đen chiếm cứ.
Bạch y nữ tử chỉ tay điểm một cái, kiếm đồ nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một họa trục bình thường bay vào tay.
Cầm kiếm đồ trên tay, không thấy Bạch y nữ tử có bất kì một động tác nào, kiếm đồ kia liền biến mất vô tung. Yên lặng hạ xuống, Bạch y nữ tử cúi đầu liếc nhìn tòa “Đại Diễn điện”, im lặng một hồi, cuối cùng tựa hồ vang lên một tiếng sâu kín thở dài.
Đón lấy thân hình Bạch y nữ tử hóa thành một đạo ô quang từ trên không bắn thẳng xuống là một vòng xoáy mấy vạn trượng đột ngột xuất hiện giữa không trung, nàng trực tiếp nhảy vào vòng xoáy biến mất, mà vòng xoáy sau khi Bạch y nữ tử đi cũng nhanh chóng tiêu tán, bị một luồng sức mạnh vô hình to lớn phủ lên. Toàn bộ bên trong chủ phong, cấm chế tầng tầng cũng bắt đầu rung chuyển, bị một cổ lực lượng thần bí từ sâu trong ngọn chủ phong chữa trị, nhất nhanh liền khôi phục nguyên dạng. Thế nhưng vết rạn nứt trên quảng trường thì không có cách nào trả lại nguyên dạng cả.
Trước cửa điện Đại Diễn, Mạc Vấn một thân đầy mồ hôi lạnh, hắn bị Bạch y nữ tử liếc nhìn một cái trước khi rời đi, dưới cái nhìn đó, Mạc Vấn cảm giác mình hoàn toàn bị xem thấu từ trong ra ngoài, không có bí mật gì giấu được, còn có khí tức âm lãnh kia làm cho thần hồn của hắn cơ hồ đông lại. Nhưng chẳng biết tại sao, Mạc Vấn lại không có cảm giác sát cơ, không biết tại sao nàng ta buông tha hắn.
“Lam, ngươi có sao không?”
Mạc Vấn ngồi dậy, hỏi thăm Lam.
Đợi thật lâu sau đó mới có tinh thần ba động yếu ớt của Lam truyền lại: “Ta không sao, chỉ là linh lực trên người tiêu hao quá lớn. Nàng kia là ai? Trên người của ngươi như thế nào lại có đồ vật khủng bố đến như vậy?”
“Đó là Linh đồ của nhà ta, hiện tại xem ra hẳn là một Kiếm đồ bị phong ấn”. Mạc Vấn lâm vào trầm tư, hắn bây giờ phát hiện Mạc gia tựa hồ đang cất giấu một đại bí mật gì đó, Linh đồ gia truyền vậy mà lại phong ấn một vật đáng sợ, bốn Tử linh Tam giai trong tay thị lại như con kiến, không hề chống cự bị chi lực cắn nuốt, mà bốn thanh Linh kiếm, mỗi một thanh đều là tồn tại Tam giai siêu việt, vậy mà cũng bị Bạch y nữ tử thu thập gọn gàng. Đó là loại cảnh giới gì? Y thị có thân phận như thế nào? Thanh này là Kiếm linh hắc kiếm sao?
“Xem ra gia tộc ngươi thật không đơn giản, đẳng cấp của vật này mặc dù lúc thời kỳ toàn thịnh của Tâm Diễm Tông cũng không có khả năng có được”. Lam khẽ thở dài.
Mạc Vấn cười khổ, điểm này lúc nhìn thấy Tứ linh hắn liền có suy đoán, chỉ là không nghĩ đến sự việc lại đến trình độ này, ngẫm lại vừa mới khi Linh đồ dị biến hắn có chút hồi hộp, loại cấp độ tồn tại này đã vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng cực hạn của hắn.
Chỉ là một thế gia đúc kiếm ở thế tục sao có quan hệ với loại vật phẩm bực này? Mạc gia của hắn đến cùng có lai lịch ra sao?
Suy tư trong chốc lát không có đầu mối, Mạc Vấn lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, có lẽ tương lai khi mình đạt đến một trình độ cao hơn thì mới có thể thăm dò hiểu được.
Mạc Vấn nhìn thoáng qua cánh cửa điện đóng chặt trước mắt, rồi lấy ra một lọ đan dược chữa thương.
Tại thời điểm hắn xông qua cấm chế ở đại điện, Mạc Vấn bị Tử linh U Huyền hóa ra Quỷ Thủ đập trúng sau lưng, tuy nhiên chín thành lực lượng đều bị Lam triệt tiêu, nhưng vẫn có một thành đánh vào thân hắn, lại để cho kiếm của Mạc Vấn thiếu chút nữa bị đập tan nát! Cái này là do U Huyền lưu thủ, nếu không thì mặc dù thân thể của hắn có thể so với linh kiếm Nhị giai cũng phải chết không nghi ngờ gì.
Điều tức đại khái một canh giờ, Mạc Vấn mới từ từ đứng dậy, thương thế trên người đã tốt hơn phân nửa.
Đi tới trước cửa, Mạc Vấn lần nữa cảm thấy mình nhỏ bé. Hít một hơi, hắn dùng sức đẩy cánh cửa điện nặng nề kia. Không giống như suy nghĩ, cánh cửa cồng kềnh, hai cánh cửa nhẹ nhàng hướng ra phía sau tạo thành một khe hở.
Kiếm thức theo khe cửa đi vào, kì quái chính là không có bất kì cảm ứng gì, cái này có thể do vật liệu xây dựng đại điện hấp thu được tinh thần ba động. Kiếm thức không có phản hồi gì cả.
Trầm ngâm một chút, Mạc Vấn đi từ từ vào.
Đứng trong đại điến, một cảnh tượng hùng vĩ hiện ra trước mắt Mạc Vấn.
Thật sự rất khó tưởng tượng, ở trong đại điện cao cả trăm trượng, vậy mà không có một Long trụ nào chống đỡ, mà mái vòm to lớn lóe lên những tia sáng, như là gỡ từ trên bầu trời đêm khảm nạm lên phía trên.
Trong đại điện không có bất kì một vật nào, ở trung tâm chỉ có một đài cao phương viên vài chục trượng.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Mạc Vấn rung động, vừa có chút thất vọng.
Cất bước hướng đến đài cao, bất quá vừa đi hai bước Mạc Vấn liền dừng lại, lông mày ngưng lại nhìn chằm chằm trên mặt đất. Trên mặt điện có từng đường khắc có quy tắc, như bàn cờ vậy. Dần dần Mạc Vấn cảm thấy đường cong trên mặt đất như đang sống, đan xuyên vào nhau, vừa huyền ảo vừa lộn xộn, dẫn đạo tâm không khỏi trầm mê vào.
“Mạc Vấn!” Lam kêu lên một tiếng.
Mạc Vấn đột nhiên từ trong trầm mê thu lại tâm thần, cười khổ: “Cái này là gì vậy? Những đường cong này sẽ không phải là do Đại Diễn Thần Kiếm Quyết khắc a?”
“Có vẻ là như vậy” Lam trung thực trả lời.
Không dám nhìn những đường cong trên mặt đất nữa, mục quang của Mạc Vấn hướng thẳng về phía trước, lần này cả tinh thần cũng không dám nhìn, hắn sợ tâm thân sẽ bị hút vào.
Đi đến dưới bệ đá an toàn, Mạc Vấn phát hiện bệ đá này cũng không quá cao, chỉ có bằng nửa người liền nhẹ nhàng nhảy lên.
“Ồ?” Trong mắt Mạc Vấn hiện lên một tia dị sắc, bởi vì trên bệ đá điêu khắc chằn chịt Trận Văn, so với trận văn Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận còn phức tạp hơn chục lần.
Trên bệ đá dò xét một vòng, Mạc Vấn tìm được mấy cái lỗ khảm, hơn nữa lại vừa vặn năm cái, đều được phân bố bốn phía của bệ đá.
“Đây là đại trận gì?” Mạc Vấn hướng Lam hỏi.
“Không biết.” Lam nhàn nhạt trả lời.
“Không biết?” Mạc Vấn sửng sốt một chút, có chút không dám tin. Kể từ khi gặp Lam, hắn đều nhờ Lam mà từ không biết đến trăm điều hiểu thông.
“Ta chỉ là Trận linh cấm trận ra đời ở Tâm Diễm Tông, ngọn chủ phong ta chưa bao giờ tới.”
Mạc Vấn giật mình, Lam chỉ là một Trận linh ra đời ở đây, phần lớn thời gian đều cô độc, học được tri thức có hạn, cũng rất phiến diện, đều là ngàn năm từng bước tích lũy. Những vật không biết chỉ sợ nhiều hơn cả chính mình.
Mạc Vấn hơi suy nghĩ một chút, liền từ trong Kiếm nang lấy ra năm khối linh thạch, theo thứ tự là ngũ hành linh thạch nhất giai Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Năm cái lỗ khảm rất dễ dàng cho người ta phỏng đoán như vậy.
Cẩn thận từng li từng tí đem đem linh thức khảm bảo thạch vào, thử đánh ra một đạo thúc giục Kiếm Trận linh quyết. Kiếm trận thúc giục cơ bản đều giống nhau, khác biệt chỉ là biến hóa, đương nhiên không kể đến những đặc thù Linh quyết cần để khởi động kiếm trận.
Trên bệ đá, Trận văn dưới chân đột nhiên phóng ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhưng sau hai nhịp thở, phát ra âm thanh ken két, năm viên linh thạch đồng thời văng tung tóe thành một đống bột phấn, linh khí bên trong bị hút hết không còn chút nào!
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc