Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Mặc
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104: Cô Gái
huyền, mở ra nhìn xem bên trong có đồ vật gì." Khấp hồn e sợ bảo.
"Sao ngươi không mở nó ra? Tự mình động thủ đi!" U Huyền chẳng thèm nhìn, nếu có chắc hẳn sẽ trợn tròn con mắt ngay.
"Ta tới đây!" Tuyệt sát đang im lặng, đột nhiên lên tiếng.
Những con Tử Linh khác đều không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào tuyệt sát cùng với cái kiếm nang.
Từ trong người Tuyệt sát vươn ra một bàn tay, nó chụp về hướng kiếm nang. Khi bàn tay đụng vào kiếm nang thì biến mất quỷ dị nhưng là xuyên vào một không gian khác vậy.
Lệ Thiên, Khấp Hồn, U Huyền chăm chú nhìn Tuyệt Sát, không khí nhất thời trở nên đặc biệt ngưng trọng.
Bàn tay Tuyệt Sát thò vào kiếm nang chưa được bao lâu đã từ từ thu lại, một vật phẩm dần dần lộ ra hình dáng. Nó cưỡng ép rút ra.
"Đây là?"
Đám Tử linh đưa mắt nhìn nhau, bởi vì trong tay Tuyệt Sát là một cuộn họa trục.
"Kiếm đồ sao?"
Tuyệt Sát mở họa trục ra. Những hình ảnh kỳ dị bên trong Tứ Linh đồ hiện ra ở trước mặt tứ linh.
Hình vẽ Hồ, điêu, gấu, xà bốn loài động vật lẳng lặng phân bố ở bốn góc, một ngọn núi màu đen kỳ lạ sừng sững ở giữa, quỷ dị và kỳ lạ.
"Hẳn là một kiếm đồ bị phong ấn, bên trong có linh lực tinh thuần." Tuyệt Sát nói.
"Có thể phá vỡ phong ấn hay không?" U Huyền hỏi.
"Không được, phong ấn chi lực rất mạnh, vượt ra khỏi cấp độ chúng ta." Tuyệt Sát nói.
"Ta thử đã." U Huyền vươn tay ra lấy Tứ Linh đồ, điều động Tử linh chi lực quán thâu vào.
Một lát sau, Tứ Linh đồ không có bất kỳ biến hóa nào, U Huyền có chút thất vọng định bụng thu hồi Tử linh lực, nhưng lúc này ngọn núi màu đen đột phóng xuất ra một đạo ô quang.
Đột nhiên U Huyền rít lên một tiếng cực kỳ sợ hãi, nó vận sức rút tay ra khỏi Tứ Linh đồ, nhưng quỷ dị chính là vô luận làm thế nào cũng không thể rời bỏ được. Đạo ô quang kia một mực hấp thụ linh thể của nó, một luồng hấp lực kinh khủng được phóng ra, Tử linh chi lực bị rút đi như nước chảy!
"U Huyền! Chuyện gì xảy ra vậy?" Lệ Thiên vấn hỏi.
"Nó hấp linh lực của ta! Mau giúp ta bỏ nó đi!" U Huyền đã hoảng sợ cực kỳ, thân Tử linh Tam giai. Nó là bá chủ trong vùng tuyệt địa này thế mà giờ phút này lại có vẻ như thể bất lực.
Ba con Tử linh khác không ra tay ngay mà cảnh giác thối lui ra sau một khoảng cách nữa. Chúng muốn nhìn rõ xem U Huyền và cái kiếm đồ họa trục hư hư thực thực kia là như thế nào.
"Ba đứa khốn khiếp!" U Huyền thở hổn hển, trông cậy vào ba gã đồng bạn viện thủ, còn không bằng trông cậy heo mẹ lên cây.
Lúc này Tứ Linh đồ lại biến hóa lần nữa. Trên thân ngọn tuyệt phong màu đen tuyền kia đột nhiên nứt toác, hắc khí cuồn cuộn phóng lên trời như báo động!
Ngay sau đó, hồ rít gào, ngưu rống, Ưng gáy, xà minh, tứ thanh ngâm nga ẩn ẩn từ trong Tứ Linh đồ truyền ra. Một thanh, một hồng, một trắng, một đen, bốn cột sáng từ bốn góc của tứ linh đồ bắn ra, bao vây hắc khí ở chính giữa.
U Huyền lớn tiếng rít gào. Khi thân núi nứt ra thì Tử linh lực trong cơ thể nó lại giống như hồng thủy tràn đi! Chỉ mới mấy nhịp thở đã chỉ còn lại ba thành!
Lệ Thiên, Tuyệt Sát, Khấp Hồn ba linh càng là cảm thấy thần hồn như bị cái gì đó nắm lấy, vô lực chống lại mà cũng không dám chống lại, tựa như một con Tử linh cấp thấp bị tử linh Cao giai theo dõi .
Thân hình U Huyền càng ngày càng mờ nhạt, đám Lệ Thiên đứng yên không dám cử động, trong lòng tràn đầy sự hoảng sợ. Lần đầu tiên bọn nó gặp phải cảm giác kinh hoàng, bất lực.
Hắc khí tranh đấu với bốn cột sáng đã đến hồi gay cấn. Hắc khí tràn ra, bốc lên cao trên không trung quảng trường như một con Hắc Long ngang trời, bốn màu cột sáng cũng phân biệt biến ảo thành một con Thanh Hồ, một con xích ngưu, một con bạch điểu, một sợi màu đen, không ngừng tấn công Hắc Long. Năng lượng dao động cực lớn làm cấm chế xung quanh quảng trường bị trùng kích sáng tối bất định, từng mảng từng mảng lớn tiêu tán. Mà cấm trận chủ phong giờ phút này lại như ngủ rồi, căn bản không có chút động tĩnh gì.
Tạch...! Tạch...!
Trên thân ngọn núi màu đen lại có thêm mấy vệt nút nữa, hắc khí bốc lên càng nhiều. U Huyền đã bị hút đi chín thành chín linh lực, toàn bộ hình thể hư vô mờ mịt, chấp chới giữa ranh giới hoàn toàn tiêu tán, hồn lực rơi xuống điểm thấp nhất, khí lực để kêu rên cũng không còn.
Đám Lệ Thiên nhìn mà hãi hùng khiếp vía, cơ hồ muốn viễn độn đi ngay, nhưng cũng không dám có vọng động gì bởi sự tồn tại thần bí kia mạnh hơn bọn nó không biết ngần nào mà tính. Chỉ với chút tâm thần thả ra đã làm cho bọn nó toàn thân phát lạnh, như là trần trụi bị nhìn thấu, khí tức mênh mông làm cho bọn chúng không còn có ý ý niệm phản kháng trong đầu.
"U Huyền đã xong!" Khấp Hồn tinh thần ba động có chút phát run.
"Cái này, đây chắc chắn tu vi là ngưng luyện Đạo Hồn!" Tuyệt Sát cứng ngắc.
"Chúng ta làm sao bây giờ? Trốn hay không?"
"Đừng làm hành động ngốc nghếch thế, bằng không thì chúng ta sẽ có cùng kết cục với U Huyền!"
Khấp Hồn và Tuyệt Sát hoàn toàn hoang mang lo sợ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Lệ Thiên. Trong đám tứ linh này, Lệ Thiên tu vi cao nhất. Vốn nó là một linh kiếm sư Kiếm Nguyên Đại viên mãn sau khi chết chấp niệm biến thành, vừa mới sinh ra đời đã có được hồn lực cực kỳ cường đại, trải qua thôn phệ đồng loại và oán sát tử khí nhanh chóng lên đến cảnh giới Tam giai hậu kỳ. Ba con Tử linh kia thì chỉ là Tam giai sơ kỳ hoặc là trung kỳ. Vốn quan hệ của đám tứ linh khá hòa thuận nhưng chưa tới mức hữu hảo, các loại tồn tại âm linh đều có đặc tính thôn phệ, thực lực tăng trưởng dựa trên khả năng thôn phệ đồng loại, Tuyệt Sát trông vào sự liên thủ của tam linh để đối kháng lại Lệ Thiên mới có thể duy trì một cái cục diện cân bằng. Giờ phút này dưới nguy cơ uy hiếp, chúng liền dứt bỏ thành kiến, tự nhiên tin cậy kẻ mạnh nhất là Lệ Thiên.
Lệ Thiên nhìn như trấn định, kỳ thật trong nội tâm dao động. Tu vi nó cao nhất nên có thể cảm giác tồn tại thần bí khủng bố kia, khí tức lộ ra ngoài ẩn chứa uy áp khiến nó run như cầy sấy, rốt cuộc là tồn tại cấp bậc gì đây? Tứ giai? Ngũ giai? Hay là Lục giai!
U Huyền đã tiêu tán hoàn toàn, nó bị kiếm đồ nuốt trọn.
"Mọi người phân tán đào tẩu." Cuối cùng Lệ Thiên hạ quyết tâm.
Trên bầu trời, năm đoàn linh quang tranh đấu đã gay cấn, hắc khí hình thành Hắc Long rõ ràng đang ở hạ phong bị bốn đoàn linh quang hình thú áp chế chặt chẽ vào giữa, hơn nữa dần dần co lại về phía Tứ Linh đồ như cũ. Tranh đấu là sinh ra tầng tầng gợn sóng hủy diệt, mắt thường có thể nhìn thấy không gian vặn vẹo tựa hồ không chịu nổi phụ trọng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Cấm chế trong phạm vi quảng trường bị quấy đến thất linh bát lạc, mà toàn bộ quảng trường như là bị Phong Bạo cấp mười tám quét qua. Mặt nham thạch cứng rắn như thép đầy những vết nứt mà ngay cả tòa đại điện to lớn ở vị trí trung tâm cũng lung lay sắp đổ trong cơn gió lốc vừa rồi. Thế nhưng tòa đại điện này không biết làm bằng loại chất liệu nào mà kết cấu dị thường chắc chắn, dù nhìn thảm hại nhưng vẫn đứng vững tại đó.
Lệ Thiên có lẽ nhìn thấy trạng trái hắc khí mới quyết định chạy trốn. Tam linh đồng thời tỏa ra ba hướng trốn chạy, hóa thành một cơn khói nhẹ màu xám nhàn nhạt khó có thể phát hiện ra
Tứ Linh đồ trôi nổi giữa không trung run rẩy kịch liệt một hồi, hắc sắc tuyệt phong tựa hồ như sống lại, nó hóa thành ba đạo hắc khí dãn ra đuổi theo tam linh bỏ chạy. Trong nháy mắt đã cuốn được ba đạo bóng xám.
Tam linh đồng thời phát ra tiếng gào thét chói tai, thân hình hiện ra, liều mạng giãy dụa nhưng hắc tác trực tiếp hấp thụ thần hồn của bọn nó. Tử linh lực giống như hồng thủy tràn ra.
Thứ bên trong ngọn núi màu đen nhận được linh lực của tam linh như uống được thuốc trợ tim. Những vết nứt trên bề mặt xuất hiện ngày càng nhiều, hắc khí cuồn cuộn bốc lên. Cả Tứ Linh đồ như là chiếc lá giữa dòng nước xiết, kịch liệt run rẩy, tựa hồ sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Sau mười nhịp thở, hình thể tam linh tiêu tán hoàn toàn trong trời đất. Chúng đã hoàn toàn bị cái đồ trong ngọn núi màu đen của Tứ Linh đồ thôn phệ.
Sau khi chiếm được tất cả sức mạnh của bốn con Tử linh Tam giai, chấn động ở ngọn núi màu đen càng thêm kịch liệt. Những vết nứt trên mình nó dày đặc như mạng nhện.
BENG!
Từ bên trong Tứ Linh đồ truyền ra một tiếng trầm đục, như là vật gì vỡ tung tóe rồi. Bức hoạ mở ra bốn phía như vô cùng vô tận, trong chớp mắt hóa thành một tấm cực lớn dài đến ngàn trượng, bao trùm trọn cả quảng trường. Hào quang bốn màu phóng lên trời, một nhát quét sạch bầu trời bên trên ngọn chủ phong, cơ hồ như xuyên thủng!
Oanh! Oanh!
Một đỉnh núi màu đen từ bức hoạ mọc lên, ngọn núi màu đen như muốn rời khỏi bức họa vậy. Bốn đạo linh quang cũng bốn góc bức hoạ cuộn tròn bốc lên ra, liều mạng ghìm chặt ngọn núi như muốn ép ngọn núi màu đen trở lại bức họa, nhưng vẫn không thể ngăn cản được ngọn núi màu đen vươn lên. Nó từng chút từng chút nhô cao.
Ô!
Rống!
Lê-eeee-eezz~!!
Hí!
Hồ rít gào, ngưu rống, Ưng gáy, xà minh, bốn loại thanh âm vang lên rõ ràng. Theo tiếng kêu bốn thân cảnh cực lớn cũng từ từ từ bốn góc linh đồ hiện ra. Cuối cùng chúng hóa thành một con Thanh Hồ, một con Quái Ngưu toàn thân hỏa diễm thiêu đốt, một còn quái điểu màu trắng, một con Huyền Xà màu đen!
Bốn con yêu thú cao đến mấy trăm trượng, chiếm bốn góc linh đồ. Chúng hướng về phía ngọn núi màu đen gào thét không thôi, trên thân thể tỏa ra hào quang ngàn trượng. Tạo thành hào quang bốn màu trên bầu trời rơi xuống ép ngọn núi màu đen.
Ngọn núi màu đen đã vươn lên được một nửa, nó bị áp chế ngay tức khắc, hơn nữa còn có vẻ hạ xuống.
Trong hư không vang lên một tiếng than nhẹ của phụ nữ, một bàn tay trắng nõn đột nhiên từ đỉnh núi thò ra chộp vào màn sáng bốn màu nhẹ nhàng xé. Màn sáng hình thành từ linh quang bốn màu lại bị xé rách!
Mất đi áp chế cuối cùng, ngọn núi màu đen đột nhiên chấn động, thân núi còn lại vươn lên khỏi họa đồ!
Oanh! Băng!
Ngọn núi màu đen lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, một thanh trường kiếm đen như từ trong ngọn núi xông lên! Hắc khí cuồn cuộn tạo thành một vùng mây đen che hoàn toàn bầu trời trên ngọn chủ phong, Tử linh chi lực khôn cùng từ trong hắc kiếm chấn động mà ra, tràn ngập từng tấc không gian chủ phong. Các cấm chế trùng trùng điệp điệp căn bản không chút cản lại.
Bốn con yêu thú lớn tiếng gào thét, từ linh đồ phóng lên hắc kiếm trên trời. Thân thể chúng thu nhỏ nhanh chóng, cuối cùng hóa thành bốn thanh linh kiếm một thanh, một hồng, một bạch, một đen, linh lực dao động khủng bố cơ hồ chấn vỡ bầu trời!
Một thân ảnh trắng nõn từ hắc kiếm hiện ra, tướng mạo mông lung nhìn không rõ, nhưng dáng người cực đẹp thế nhưng toàn thân tỏa ra một luồng không ý hiểm độc và khí chất xuất trần đối lập. Hai khí tức này lại dung hợp hoàn mỹ với nhau làm cho người nhìn không thấy có gì không ổn.
Bạch y nữ tử nhìn bốn thanh linh kiếm phía dưới, than nhẹ một tiếng xa xăm: "Đã xong..."
Một bàn tay trắng nõn nâng lên, điểm vào không khí. Vậy mà bốn thanh linh kiếm linh lực mãnh liệt trong phút chốc dừng lại, gào thét ầm ầm.
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc