Số lần đọc/download: 2221 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 73: Hồ La Bặc Gia Đại Bổng
Đ
ặc Lạp Tư rừng rậm núi non trùng điệp, trải dài ngàn dặm, càng đi vào sâu trong rừng rậm, núi lại càng nhiều, Duy Sâm Trấn bị vây xung quanh là một mảnh bình nguyên, trong phạm vi 200 chỉ có một chút ngọn đồi nhỏ, nhưng sau khi đi ra khỏi bình nguyên thì một đường là núi non trùng điệp không ngừng.
Mấy canh giờ sau, dựa vào thú một sừng tốc độ rất nhanh, Dương Lăng thuận lợi đến được mục tiêu.
A Lạp sơn khẩu là đường quan trọng để ra vào Duy Sâm Trấn, mặc dù cũng có thể băng rừng vượt núi đi qua nơi này, nhưng mà muốn đi xa thêm hơn ngàn dặm đường núi, đi qua vô số nơi hiểm ác, hao phí thời gian mất hơn nửa tháng. Cho nên từ trước đến nay, hầu như tất cả thương đội cũng chỉ có thể đi qua nơi này, nên có thể nói A Lạp sơn khẩu chính là đường bắt buộc phải đi khi ra hoặc vào Duy Sâm Trấn.
Nhất phu đương quan, vạn phu nan khai.
Địa hình A Lạp sơn khẩu vô cùng hiểm yếu, 2 bên là các vách núi, ghềnh đá rất cao đừng nói là người mà sợ rằng cả một con khỉ cũng khó có thể trèo qua. Chỉ cần dọc theo sơn đạo xây dựng một tòa pháo đài, vậy có thể từ trên cao công kích địch quân, dễ thủ khó công.
Ra khỏi A Lạp sơn khẩu chính là hoang mạc nhìn không tới cuối. Một đường đi về phía nam, trải qua mấy ngàn dặm hoang mạc là có thể tới Ban Đồ đế quốc, đi về phía tây có thể tới Lợi Văn Tát công quốc, một đường về phía bắc đi qua một vùng ao đầm rộng lớn chính là La Tư đế quốc.
Bảo vệ cho A Lạp sơn khẩu, có thể nói là bảo vệ cho Duy Sâm Trấn, vững vàng khống chế được A Lạp sơn khẩu cũng tương đương chặn ngang được cổ họng Duy Sâm Trấn.
Trong khi Dương Lăng chạy tới, đám thợ thủ công khổ cực làm việc đã xây dựng được một bức tường cao bằng hai người đứng. Dài chừng 100 mét, rộng hơn 3 mét, thân thành được làm từ các cây cứng rắn, bên ngoài trát một tầng vôi bùn có thể phòng ngừa nước mưa. Từ xa nhìn lại phảng phát như một con đập ngăn nước, hoặc như một con cự long đang ngủ trên núi.
Sau một lát trầm tư, Dương Lăng treo lá cờ sư tử của La Tư đế quốc lên tường thành. Theo như lới Hải Nhi Bối Lý vậy Ban Đồ đế quốc ý đồ mặc dù là giữ lấy Duy Sâm Trấn tài nguyên phong phú, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không dám hành động trên quy mô lớn. E sợ có thể khiến địch nhân can thiệp. Cứ như vậy, cắm lá cờ của Ban Đồ đế quốc, có lẽ viện quân Ban Đồ đế quốc chỉ có thể dò xét cẩn thận rồi mới hành động, cố kỵ rất nhiều.
Đại chiến sắp đến, mỗi một chút tài nguyên đều quý giá, đương nhiên hắn không thể đặt hết cửa vào lá cờ của La Tư đế quốc. Gọi ma thú đại quân ra và chỉ huy chúng nó nhanh chóng hành động.
Khô mộc chiến sĩ hóa thành đại thụ đóng chặt cửa thành, Giác phong thú và Tượng đá quỷ phụ trách bảo vệ mấy vị trí quan trọng, cho dù không có mình chỉ huy chúng nó cũng có thể dựa vào bản năng công kích địch nhân đến đây tập kích.
Tà nhãn phụ trách bảo vệ tường thành, với hỏa lực dày đặc của chúng, tin tưởng đám người Ban đồ đến tập kích tuyệt đối khó có thể xông lên. Đại quân con nhện chui xuống ở hai bên sơn đạo. Bày ra rất nhiều mai phục, Ban đồ nhân không đến thì thôi, nếu toàn quân đều lao lên sơn đạo, vậy A Lạp sơn khẩu sẽ là nơi chôn thây bọn chúng.
Khác với đám Giác phong thú và Tượng đá quỷ cần phải có chính mình chỉ huy, Tà nhãn bạo quân và lang chu vương đều có trí lực nhất định, có thể linh hoạt chỉ huy quân đoàn của mình đối phó với các loại tình huống. Trận đại chiến này, chúng nó trở thành chủ lực.
Ma thú đại quân công kích sắc bén, 800 võ sĩ mà Tạp Tây sắp mang tới cùng với địa hình hiểm yếu của A Lạp sơn khẩu, Dương Lăng tin tưởng tuyệt đối có thể đứng vững trước đợt công kích của Ban Đồ nhân. Nếu phối hợp ăn ý, chỉ huy chuẩn xác, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội phản kích khiến cho Ban Đồ nhân tổn thất nặng nề.
Sau khi an bài thỏa đáng, Dương Lăng cưỡi thú một sừng nhanh chóng rời đi. Duy Sâm tòa thành giờ chỉ còn lại hơn 200 võ sĩ, phòng thủ rất kém, nếu để bọn dong binh đoàn và mạo hiểm giả ý đồ bất chình biết được hư thực vậy tình hình sẽ cực kỳ không ổn.
Quả nhiên, sau khi trở lại Duy Sâm Trấn, hắn phát hiện phía trước Duy Sâm tòa thành có rất nhiều người. Có những tên dong binh hô to gọi nhỏ chỉ sợ thiên hạ không loạn, cũng có người dân trong trần cắn răng, tình thế vô cùng hỗn loạn.
Thu hồi thú một sừng, lặng lẽ từ cửa sau đi vào thành, Dương Lăng nhanh chóng tìm A Cổ Tô đang phụ trách phòng thủ của tòa thành. Rất nhanah hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra, tối hôm qua nghe được tiếng hò hét rung trời, mọi người mặc dù lúc ấy không dám ra xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng khi trời sáng liền nghe được là đã có chuyện gì xảy ra. Hiểu được Ban Đồ nhân đã bị tiêu diệt hết, tên lĩnh chủ Tư Thác Phu bị bắt, đều chạy tời Duy Sâm tòa thành yêu cầu phải ngay lập tức chặt đầu Tư Thác Phu trước mặt mọi người.
Đem Tư Thác Phu ra chém đầu trước mặt mọi người?
Đối mặt với người dân trong trấn tâm tình mãnh liệt, và đông đảo dong binh và mạo hiểm giả chỉ sợ thiên hạ không loạn, A Cổ Tô khẩn trương đến độ mồ hôi đầy đầu, nhưng Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ tới một chủ ý tương kế tựu kế.
“A Cổ Tô, đem Tư Thác Phu lên” Gọi thú một sừng ra, Dương Lăng xoay người cưỡi lên người nó, trầm giọng hạ lệnh.
“Vâng” Lau mồ hôi, A Cổ Tô mang theo vài tên võ sĩ vội vã rời đi.
Thấy Dương Lăng cưỡi thú một sừng xuất hiện trên tường thành, ngay lập tức mọi người trở lên im lặng. Nhất là đám Dương đại nhân và mạo hiểm giả càng giống như con rùa rụt cổ, giấu ở trong đám đông, Dương Lăng không phải tên luôn miệng nói nhân nghĩa đạo đức, bọn họ không hề hy vọng, không hề nghĩ ua là bị con thú một sừng đánh thành cháy đen.
Sau một lát trầm mặc, thấy A Cổ Tô áp giải Tư Thác Phu đi ra đến, mọi người lại kích động.
“Giết hắn”
“Đem hắn treo trên cây cho đến chết, xác ba ngày sau đem vứt vào rừng rậm cho hổ báo ăn”
Nhớ tới tên Tư Thác Phu đánh thuế không thương tiếc, nhớ tới sự bạo hành cảu hắc giáp quân, mọi người đều cắn răng. Nếu không phải tường thành đủ cao, sợ rằng Tư Thác Phu cho dù không bị đá vụn ném chết, cũng bị nước bọt của mọi người dìm chết.
“Lĩnh chủ đại nhân, binh lính của ta đều đã phái ra ngoài đối kháng với người La Tư. Bây giờ người dân và đám dong binh thừa dịp mà vào, đem Duy Sâm tòa thành vây quanh, yêu cầu ngay lập tức phải đem ngươi giao ra. Ta thật sự có tâm mà vô lực, rất xin lỗi.”
Nhìn Tư Thác Phu sắc mặt tái nhợt, Dương Lăng giả vờ lắc đầu. Chỉ có đánh cho tên chơi bời trụy lạc một cái, khiến hắn sợ đến chết khiếp mới có thể khiến cho hắn phối hợp với kế hoạch của mình. Dân tình bây giờ rất mãnh liệt, vừa vặn có thể nhân cơ hội mà lợi dụng.
Nhìn người dân đang hận đến cắn răng, lại nhìn đám dong binh đang dùng sức huy động vũ khí, Tư Thác Phu gian nan nuốt nước miếng. Sau khi bị áp giải vào trong Duy Sâm tòa thành, hắn còn có một tia ảo tưởng, hy vọng Dương Lăng nhìn tại lãnh thổ mà mình phong cho hắn, sẽ toàn lực phản kháng người La Tư và bảo vệ an toàn cho mình. Nhưng xem ra, tình hình cực kỳ không ổn.
“Dương, Dương Lăng huynh đệ, đem tất cả binh lính rút lui về phòng thù Duy Sâm tòa thành. Chỉ cần kiên trì đến viện quân từ Ban Đồ đế quốc chạy tới, vậy mọi việc đều sẽ được xử lý hết.” Nhớ tới 1 vạn viện binh đang trên đường chạy tới, Tư Thác Phu phảng phất bắt được một gốc cây cứu mạng.
“Lĩnh chủ đại nhân, tình hình rất xấu, người La tư đã đem đại quân phong tỏa A Lạp sơn khẩu.” Lắc lắc đầu, Dương Lăng thở dài một hơi, nói: “Vì đoạt lại địa phương hiểm yếu này, ta đã tổn thất mất mấy trăm tên võ sĩ. Đáng tiếc, không có khả năng giúp đỡ”
Người La tư đã phái đại quân phong tỏa A Lạp sơn khẩu?
Tư Thác Phu cả người chấn động, như bị nhận vài búa, cả nửa ngày không nói lên lời, Tử vong giống như ác ma đang bóp chặt yết hầu hắn, hai chân không tự chủ được run lên.
Hắn không muốn chết.
Ở đế đô, hắn có rất nhiều người hầu, có vô số võ sĩ gia tộc trung thành cường hãn, muốn gì được lấy, mỹ nữ nhiều không thể đếm được và rượu ngon. Hắn hối hận, hối hận chỉ mang theo 3000 võ sĩ vội vã chạy tới Duy Sâm Trấn, hối hận vì lúc trước không biết đã tiếp nhận nhiệm vụ, hối hận………
“Giết chết hắn, giết chết hắn”
“Ném chết tên ác ma này”
Nhìn Tư Thác Phu sắc mặt tái nhợt, mọi người càng ngày càng phẫn nộ, có chút hô to gọi to, có chút thậm chí đi tìm đá vụn ở khắp nơi. Nếu Dương Lăng không có ở đây, A Cổ Tô không nghi ngờ chút nào việc mọi người phẫn nộ sẽ trực tiếp bắn ra một mũi tên sắc bén.
Thất thần, Tư Thác Phu không nhúc nhích, thẳng đến khi một mảnh đá vụn chuẩn xác ném vào trán mới hồi phục lại tinh thần, máu chảy trào ra, cả người phát run.
“Dương Lăng huynh đệ, ngươi nhất định phải cứu ta, chỉ cần còn sống trở lại Ban Đồ đế quốc, tinh tệ, mỹ nữ, tước vị, ngươi muốn cái gì cũng có thể” Tư Thác Phu khó khăn nuốt nước miềng, gắt gao nắm chặt hy vọng cuối cùng.
Muốn cái gì cũng có thể?
Dương Lăng lạnh lùng cười, nhìn Tư Thác Phu tái nhợt cả người vô lực, nhìn người dân phẫn nộ, lại nhìn núi non trùng điệp phía xa xa, nói: “ Ta không muốn mỹ nữ, không muốn tước vị, ta muốn cả Duy Sâm Trấn”
Muốn cả Duy Sâm Trấn?
Tư Thác Phu cả người chấn động, nhìn Dương Lăng đang lạnh lùng, bản năng ngừi thấy có mùi âm mưu. Hắn trong mắt không người, hắn làm việc không có suy nghĩ nhưng tuyệt đối hắn không phải kẻ ngu.
Nhìn Tư Thác Phu có chút ngoài ý muốn, Dương Lăng nhàn nhạt nói: “Người La Tư đã mai phục rất nhiều ở A Lạp sơn khẩu, viện quân của ngươi dù cho tránh khỏi một kiếp, nhưng tuyệt đối tổn thất nặng nề, căn bản không thể khống chế thế cục Duy Sâm Trấn. Nói cách khác, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn toàn thất bại, cùng với việc chạy về Ban Đồ đế quốc chịu sự trừng phạt không bằng chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch”
Làm một cuộc giao dịch?
Tư Thác Phu có chút hồ đồ, trong thời gian ngắn không rõ rốt cuộc ý tứ của Dương Lăng là gì. Tuy nhiên nhưng có thể dám chắc, Dương Lăng giảo hoạt hơn mình tưởng tượng rất nhiều, trong cuộc xung đột của mình và người La Tư, cho dù không có ở sau lưng ra tay, nhưng tuyệt đối cũng không có đem hết toàn lực.
“Rất đơn giản, ta muốn có một khối lĩnh địa để chứng minh với gia tộc, nhiệm vụ của ngươi đã thất bại cũng cần phải có một cái cớ thích hợp để tránh cơn giận của quốc vương” Dương Lăng dừng lại một chút rồi nói: “Sở dĩ quốc vương các ngươi muốn chiếm Duy Sâm Trấn đơn giản là vì coi trọng tài nguyên phing phú của Đặc Lạp Tư rừng rậm mà thôi, chỉ cần ngươi có thể ổn định cung cấp lượng lớn ma thú tinh hạch, gỗ, quáng thạch thì tin tưởng không những được quốc vương bỏ qua cho thất bại của mình, mà còn có thể đạt được rất nhiều chỗ tốt.”
Ổn định cung cấp lượng lớn ma thú tinh hạch, gỗ, quáng thạch?
Vốn Tư Thác Phu còn lo lắng khi trở lại Ban Đồ đế quốc làm thế nào để che dấu thất bại của mình. Nhưng vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, không khỏi hai mắt sáng lên, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy có chút không đúng.