Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thủy Hàn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1067
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4416 / 114
Cập nhật: 2014-11-25 22:30:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 113 - 114: Đường Về
ích Thủy Chi Tâm nặng lạ thường, tuy rằng ngoại hình cũng không lớn lắm, nhưng vừa cứng vừa nặng hơn sắt thép nhiều. hơn nữa mặt ngoài bóng loáng, vừa cầm trên tay, liền rõ ràng có cảm giác hơi lạnh lạnh.
Lão già hơi nheo hai mắt, trên mặt mang theo ý cười nhìn Hạ Ngôn nói:
- Người trẻ tuổi, có lẽ tương lai chúng ta còn có thể gặp lại. Cứ vậy đi! Giờ ta cũng nên đi rồi.
Vừa nói lão già vừa phất tay một cái, hai khối Bích Thủy Chi Tâm kia không ngờ tự dưng bay vào tay lão. Trong nháy mắt này Hạ Ngôn cảm giác được trên cánh tay lão già cùng Bích Thủy Chi Tâm tràn ngập một lực lượng nhu hòa. Đúng vậy lực lượng này nâng Bích Thủy Chi Tâm lên hút vào tay lão.
"Không ngờ có thể vận dụng lực lượng đến mức độ như thế".
Hạ Ngôn hít một hơi thật sâu, các loại ý niệm không ngừng tuôn ra trong đầu hắn. Nghe lão già vừa nói xong, hắn lập tức gật đầu nói:
- Vạn phần cảm tạ ân đức của tiên sinh!
Kỳ thật trong lòng Hạ Ngôn vẫn còn trăm mối tơ vò, lão già này giúp hắn tìm được Tỳ Bà Thảo, lại đưa tặng hắn Bích Thủy Chi Tâm, nhưng không ngờ cứ như vậy liền rời đi? Chẳng lẽ thật sự không có mục đích nào khác?
Nhìn Bích Thủy Chi Tâm trong tay, Hạ Ngôn vẫn còn có phần không thể tin tưởng đây là thật sự, trong ánh mắt hắn đầy vẻ mơ hồ.
Kỳ trân khoáng thạch trong truyền thuyết cứ như vậy rơi vào tay mình! Bích Thủy Chi Tâm này rèn thành binh khí, tuyệt đối có thể nói là lợi khí thần binh! Mà Hạ Ngôn đúng lúc thiếu một thanh vũ khí như vậy. Tuy nhiên, tài sản không nên để lộ ra, Hạ Ngôn cũng biết trước khi chưa đủ thực lực để bảo hộ kỳ trân, tốt nhất không nên phơi bày bảo vật ra trước mặt người khác.
- Ha ha! Như thế nào? Ta nhìn ánh mắt ngươi dường như có vẻ mê hoặc nha? Tiểu tử! Ta nói với ngươi, kỳ thật một khối Bích Thủy Chi Tâm này cũng đủ tạo ra một thanh binh khí, ta cũng chỉ cần một khối mà thôi. Nếu nơi này có ba khối, ngươi và ta có thể gặp nhau ở trong Mê Vụ Sơn Cốc cũng là duyên phận, hơn nữa Bạch Thạch Hổ kia sở dĩ bị sợ quá chạy mất mặc kệ thế nào cũng là có một phần công lao của ngươi. Ngươi lấy một khối, cũng là điều thích hợp.
Lão già chớp chớp ánh mắt, đột nhiên thân ảnh chợt lóe, rồi sau đó biến mất trong màn sương trắng.
- Ha ha! hẹn gặp lại người trẻ tuổi!
Tiếng nói của Lão già không ngừng quanh quẩn trong Mê Vụ sơn cốc. Mà Hạ Ngôn tập trung ánh mắt nhìn chung quanh cũng đã không thể nhìn thấy bóng dáng của lão già.
Sau khi bình phục lại chấn động trong lòng, Hạ Ngôn thu Bích Thủy Chi Tâm vào bao đồ sau lưng, bởi vì không gian trong bao có hạn, Hạ Ngôn lại lấy ra tất cả những sách tranh kỳ trân, sách tranh lúc này đối với Hạ Ngôn đã vô dụng. Hạ Ngôn tiện tay đặt trên một tảng đá lớn.
Nhìn lại bên trong thung lũng càng ngày càng dày đặc sương mù trắng, Hạ Ngôn bắt đầu di động bước chân.
Tốc độ đi ra khỏi cốc tuy rằng nhanh hơn rất nhiều so với đi vào, nhưng Hạ Ngôn vẫn không dám khinh thường sơ suất. Trong cốc này không chỉ có riêng Bạch Thạch Hổ kia đã bị dọa hoảng sợ chạy mất, mà còn có rất nhiều độc trùng độc xà, nói không chừng có lẽ còn có dã thú khác nữa.
Theo địa hình dần dần lên cao, Hạ Ngôn cách ngoài cửa cốc cũng càng ngày càng gần.
Dọc theo đường đi, Hạ Ngôn nghe được một vài tiếng di động của côn trùng rắn rít, tuy nhiên cũng không có bị công kích.
Bên trong thung lũng dường như cũng không có dã thú cỡ lớn.
Suy nghĩ một lát Hạ Ngôn cũng liền thoải mái. Nếu Mê Vụ Sơn Cốc là địa bàn Bạch Thạch Hổ, nghĩ rằng các dã thú khác cũng là không dám xuất hiện ở địa phương này. Nói cách khác linh thú đều có địa bàn thế lực riêng. Tại trong địa bàn này dã thú khác không dám tùy tiện tiến vào. Đương nhiên một số loài bò sát là ngoại lệ.
"Vù!"
Hạ Ngôn vừa bước hai chân ra khỏi màn sương mù, lão nhân Thánh Hoàng lại xuất hiện.
Chuyện xảy ra bên trong thung lũng, lão nhân Thánh Hoàng đương nhiên thấy rõ toàn bộ.
- Ồ!
Hạ Ngôn dừng chân lại, nhìn về phía lão nhân Thánh Hoàng.
Lần này tiến vào Mê Vụ sơn cốc, nếu không phải vận khí tốt gặp được có cường giả đang kịch đấu với Bạch Thạch Hổ, vậy hậu quả thực khó mà nói. Nhìn thấy Bạch Thạch Hổ triển hiện ra thực lực, Hạ Ngôn cảm thấy chính mình chỉ sợ ngay một trảo cũng không chống đỡ được.
Mảnh vụn nham thạch văng tung tóe lúc đó cũng không phải là đậu hủ! Lúc này còn sống từ trong Mê Vụ sơn cốc đi ra, Hạ Ngôn thực sự có một loại cảm giác vừa mới sống sót trong biển lửa, nhất là sau khi chứng kiến thực lực của một người một linh thú, tầm nhìn của Hạ Ngôn trở nên càng thêm rộng lớn hơn.
- Bích Thủy Chi Tâm là thứ tốt.
Lão nhân Thánh Hoàng khẽ nheo mắt, vẻ mặt có chút cổ quái nói.
- Đó là kỳ trân khoáng thạch, trong sách kỳ trân có giới thiệu.
Hạ Ngôn nói:
- Đúng rồi, con Bạch Thạch Hổ giao chiến cùng lão già kia, rốt cuộc tới dạng thực lực gì vậy?
Hạ Ngôn vẫn rất tò mò đối với thực lực của lão già đó. Chỉ là khi ở trước mặt lão già, hắn cũng không thể tùy tiện trực tiếp hỏi.
- Hắn hẳn là cường giả Linh tông, có lẽ là Linh tông trung kỳ.
Lão nhân Thánh Hoàng hơi nhíu mày suy nghĩ, một lát sau mới nói.
- Linh tông.
Tuy rằng đã sớm đoán như thế, nhưng nghe từ miệng lão nhân Thánh Hoàng nói ra, Hạ Ngôn vẫn là cảm giác vô cùng rung động, cường giả Linh tông không phải ai cũng có thể nhìn thấy.
Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy là Linh sư hậu kỳ, mà giữa Linh sư cùng Linh tông trong đó, còn kèm một cái cảnh giới Đại Linh sư! Sự chênh lệch thật sự là quá lớn.
- Khà khà! Không cần khiếp sợ, thành tựu trong tương lai của ngươi, nhất định ở phía trên người kia. Hiện tại phối chế dược phẩm dược liệu đều đã chuẩn bị đầy đủ, trở về tới thành Ngọc Thủy liền bắt đầu phối trí, tấn công cảnh giới Linh sư. Chỉ cần tinh thần lực của ngươi cũng đủ độ cứng cỏi, sau đó có thêm một số bí điển cao thâm nữa thì thực lực của ngươi sẽ tăng lên rất nhanh.
Lão nhân Thánh Hoàng khẽ nhếch miệng nói lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt sáng rực trong suốt giống như bảo thạch bình thường.
- Dạ.
Nơi này là đã xâm nhập Tội Ác Sâm Lâm hơi hai trăm dặm, vẫn còn rất nguy hiểm. Nhìn kỹ phương hướng, dựa theo lộ tuyến đến đây, Hạ Ngôn bắt đầu tăng tốc chạy như bay trở về.
Thân thể xẹt qua từng tảng đá núi, từng cây cối cao lớn, thoáng cái liền ở phía sau Hạ Ngôn.
Thời gian một lần hô hấp, liền lướt đi ra ngoài mấy chục thước thậm chí xa hơn cả trăm thước.
Từ xa xa nhìn lại, chỉ có thể thấy một cái tàn ảnh màu xanh mờ nhạt như một làn khói nhẹ.
"Cực Quang Lược ảnh!"
Ba ngày sau!
Gia trang Hạ gia!
- Hạ Ngôn thiếu gia quay về phủ rồi!
Một tiếng hô vang vọng trong gia trang Hạ gia!
Toàn bộ gia trang Hạ gia đều chấn động. Từ lúc Hạ Ngôn âm thầm bỏ đi, trong Hạ gia từ tộc trưởng xuống tới con cháu dòng thứ bình thường, đều hết sức lo lắng. Phải biết rằng, trước khi Hạ Ngôn mất tích hắn có nói qua muốn đi vào Tội Ác Sâm Lâm lịch lãm, Tội Ác Sâm Lâm là địa phương nào chứ? Địa phương hung hiểm như vậy, đối với người tu luyện lần đầu tiên tiến vào Tội Ác Sâm Lâm, xem ra nơi đó tuyệt đối càng thêm hung hiểm thập bội.
Mà Hạ Ngôn, không ngờ tiến vào Tội Ác Sâm Lâm mà không chịu mang theo một hộ vệ nào. Đã nhiều ngày trôi qua, tộc trưởng cùng các vị trưởng lão luôn luôn thương nghị nên làm thế nào tìm được Hạ Ngôn. Một mình đi vào Tội Ác Sâm Lâm lịch lãm, cho dù chết ở trong đó, cũng sẽ không có người nào biết, thậm chí có thể ngay cả di hài đều tìm không thấy.
Mà hôm nay tin tức Hạ Ngôn trở về gia trang, trước tiên liền truyền tới tai tộc trưởng Hạ Phi Long, Hạ Phi Long đang nhíu mày lo lắng, rốt cục cũng giãn ra.
Hạ Ngôn, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì. Năm đó Hạ Đông Thăng phụ thân của Hạ Ngôn sau khi đi Tội Ác Sâm Lâm rồi mất đi, cũng đã làm cho Hạ gia tổn thương nguyên khí lớn.
Năm đó Hạ Đông Thăng cũng là con cháu ưu tú của Hạ gia có hy vọng nhất tấn chức cảnh giới Linh sư!
"Bịch bịch. . . "
Từng tràng tiếng bước chân vang lên trong gia trang, các trưởng lão, chấp sự, trưởng hộ vệ, đều toàn bộ đi ra.
Mà Hạ Ngôn đang chầm chậm đi trên đường nhỏ trong gia trang, mặt mày nhăn tít, bên trong hai mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Hắn cũng không nghĩ tới mình trở về lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy. Nhìn bóng người từ bốn phương tám hướng xao động chạy tới, Hạ Ngôn bất đắc dĩ sờ sờ ót.
Rất nhanh, Hạ Ngôn liền nhìn thấy tộc trưởng tự mình đi tới, tốc độ bước chân của ông ta so với người đi trên đường bình thường nhanh gấp đôi, có thể thấy được tộc trưởng đang nóng vội cỡ nào.
Ở phía sau tộc trưởng có hai vị trưởng lão vừa lúc có mặt ở gia trang. Hạ Tử Hân cũng ở trong số đó, một thân mặc váy dài màu tím thanh tú, sáng sủa tươi đẹp động lòng người.
Phần đông con cháu Hạ gia, cũng đều rốt rít từ bốn phương tám hướng chạy vội tới. Sau khi truyền ra tin tức Hạ Ngôn đi vào Tội Ác Sâm Lâm, ở Hạ gia rất nhiều người đều lo lắng. Tương lai Hạ gia có thể lớn mạnh hay không, liên quan tới mỗi một con cháu Hạ gia. Có thể nói, bất kỳ một gã con cháu Hạ gia nào cũng đều hy vọng gia tộc lớn mạnh, cho dù là con cháu dòng thứ đều không ngoại lệ.
- Hạ Ngôn!
Còn cách ít nhất hơn một trăm thước, tộc trưởng Hạ Phi Long liền mở to cổ họng kêu lên.
Hạ Ngôn chấn động toàn thân, hắn cười khổ ngẩng đầu lên tiếng trả lời:
- Xin chào tộc trưởng!
"Thịch thịch. . . ".
- Hạ Ngôn! Mấy ngày nay ngươi đi tới địa phương nào?
Hạ Phi Long vẻ mặt trang nghiêm, tuy rằng sắc mặt tối sầm, tuy nhiên mấy tên con cháu Hạ gia thường thường có thể gặp mặt tộc trưởng đều nhìn ra được, hiện tại Hạ Phi Long thật sự là đang thở phào nhè nhẹ. Trước đó không có tin tức Hạ Ngôn, Hạ Phi Long luôn nhíu mày lo lắng không lúc nào trông thoải mái như lúc này.
- Ta. . . đi Tội Ác Sâm Lâm!
Trên người Hạ Ngôn còn đeo bao hành lý sau lưng.
- Người này, như thế nào có thể tự mình hành động? không phải ta đã nói cho ngươi mang theo một đội hộ vệ của gia tộc sao? Nếu lỡ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Tội Ác Sâm Lâm thì phải làm thế nào đây?
Hạ Phi Long nghiêm khắc trách cứ.
Hạ Ngôn cúi đầu, nói:
- Tộc trưởng dạy đúng! Tuy nhiên Hạ Ngôn cảm thấy rằng: nếu có hộ vệ luôn bảo hộ tại bên người, thì làm sao có thể đạt tới hiệu quả lịch lãm chân chính được.
- Điều này. . .
Hạ Phi Long trầm ngâm một chút, chuyển mắt nhìn hai vị trưởng lão trong gia tộc bên cạnh mình.
Hai vị trưởng lão cùng Hạ Phi Long nhìn nhau, cũng không còn gì để nói. Hạ Ngôn nói quả thật rất chính xác. Chỉ có điều Hạ Ngôn là lần đầu tiên đi lịch lãm, thật sự khiến cho người ta khó mà yên tâm được.
- Mặc kệ như thế nào, ngươi đều là tự tiện hành động, không thể không phạt!
Hạ Phi Long hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói.
- Phụ thân!
Hạ Tử Hân vội vàng nói, trong đôi mắt to sáng xoay chuyển đầy vẻ lo lắng.
Lúc này đây Hạ Tử Hân thực muốn nghe Hạ Ngôn kể về chuyến đi Tội Ác Sâm Lâm. Nghe phụ thân Hạ phi Long lại định xử phạt Hạ Ngôn, lập tức bất mãn kêu lên.
- Ngươi đừng nói!
Hạ Phi Long trừng mắt nhìn Hạ Tử Hân một cái, sau đó quay sang nói với Hạ Ngôn:
- Phạt ngươi trong một tháng không được phép rời khỏi Hạ gia nửa bước. Nếu tự tiện rời đi lần nữa, Hạ Ngôn, vậy chính là trong mắt ngươi không có tộc trưởng ta đây nữa rồi!
Hạ Ngôn nghe nói bị phạt một tháng, không được ra khỏi Hạ gia, lập tức trong lòng buông lỏng xuống, Hạ Phi Long vẫn là rất chiếu cố cho hắn.
Thời gian một tháng này, vừa lúc có thể dùng để tấn công cảnh giới Linh sư! Nghĩ đến tấn công Linh sư, Hạ Ngôn liền sôi trào nhiệt huyết, không thể ức chế được!
- Cảm ơn tộc trưởng! Hạ Ngôn nhất định sẽ không trái lệnh nữa.
Hạ Ngôn khom mình thi lễ, mang theo vẻ tươi cười nói.
Sau khi nhận giáo huấn của tộc trưởng cùng hai vị trưởng lão. Hạ Ngôn ứng phó đơn giản với các con cháu Hạ gia, sau đó Hạ Ngôn mang theo bao hành lý đi về tiểu viện của mình, Hạ Tử Hân liền đi theo sau lưng lại đây.
Tiểu Thanh cũng nhiều ngày không thấy Hạ Ngôn, nhìn thấy Hạ Ngôn mừng rỡ nói không nên lời. Trong lòng cũng có rất nhiều điều muốn nói với Hạ Ngôn, tuy nhiên nhìn thấy Hạ Tử Hân tìm đến Hạ Ngôn, Tiểu Thanh chỉ có thể trước thu liễm tâm tình vui mừng của mình, lặng yên lui ra.
Hạ Tử Hân vừa tiến vào tiểu viện, nhìn thấy Hạ Ngôn liền mang theo vẻ mặt hưng phấn bước nhanh tới. Hạ Tử Hân toàn thân mặc váy dài màu tím xinh đẹp động lòng người. Hạ Tử Hân là một trong bốn mỹ nữ nổi tiếng của thành Ngọc Thủy, toàn bộ thanh thiếu niên anh tuấn ở thành Ngọc Thủy, chỉ sợ không có mấy người chưa từng mơ tưởng tới Hạ Tử Hân.
Nhìn thấy Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn cũng thoáng lộ vẻ tươi cười, từ trên bậc thềm cửa đi xuống đón.
- Hạ Ngôn! Lần này huynh đi Tội Ác Sâm Lâm, cũng gặp qua một số dã thú gì chứ? Huynh có chạm mặt với người Đại Lục Ám Dạ không? Nghe nói người Đại Lục Ám Dạ đều có thực lực rất đáng sợ, không biết bọn họ có phải rất hung ác hay không?
Khi nói chuyện trong mắt Hạ Tử Hân toát ra vẻ hiếu kỳ, điều này thật sự trong lòng Hạ Tử Hân cũng là thập phần khát vọng đi vào Tội Ác Sâm Lâm. Tuy nhiên lần đầu tiên nàng cũng không dám một mình đi vào đó, truyền thuyết về Tội Ác Sâm Lâm này thật quá đáng sợ.
Hạ Ngôn cười nói:
- Cường đạo, dã thú đều gặp một ít. Tuy nhiên, ta cũng không có gặp người của Đại Lục Ám Dạ. Ta cũng chỉ là xâm nhập vào chừng hơn một trăm dặm, cũng không có vào sâu lắm. Nghe nói đường kính Tội Ác Sâm Lâm có tới hơn ngàn dặm đó.
Đi vào Tội Ác Sâm Lâm lần này, đối với Hạ Ngôn mà nói chẳng qua chỉ là một khởi đầu mà thôi. Chờ tương lai khi thực lực của Hạ Ngôn lớn mạnh, tất nhiên phải đi tiếp vào Tội Ác Sâm Lâm. Hạ Ngôn cũng muốn kiến thức một chút người của Đại Lục Ám Dạ. Tuy rằng mẫu thân hắn vẫn sinh sống ở Đại Lục Long Chi. Tuy nhiên, mẫu thân Hạ Ngôn rất xinh đẹp, chỉ sợ phàm là người nam nào gặp qua nàng đều sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được.
- Cường đạo à?
Hạ Tử Hân trợn tròn đôi mắt đẹp khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn hỏi.
Tiểu Thanh đứng một bên cũng lắng tai nghe.
Nàng cũng không có nhận biết nhiều lắm về Tội Ác Sâm Lâm, nhưng bất cứ chuyện gì có liên quan tới Hạ Ngôn, Tiểu Thanh cũng không tự chủ được muốn quan tâm tới.
- Đúng vậy, khi đi vào Tội Ác Sâm Lâm chúng ta đụng phải hơn một trăm tên cường đạo. Bọn cường đạo đó đều rất hung tàn. Ta tự tay giết tên đầu lĩnh của bọn chúng, mới đánh lui được chúng.
Hạ Ngôn chậm rãi nói.
Nghe Hạ Ngôn nói như vậy, Hạ Tử Hân kinh hô ra tiếng.
Hạ Tử Hân lớn như vậy, còn chưa bao giờ giết người, cho nên khi nghe Hạ Ngôn nói giết thủ lĩnh cường đạo, nàng mới không kìm nổi giật mình kinh sợ. Tuy nhiên, ngay sau đó Hạ Tử Hân cũng liền thư thái, ngày đó khi Hạ Ngôn đánh chết Tịch Thu Thủy, Hạ Tử Hân cũng đã tận mắt nhìn thấy.
- Sau khi đi vào Tội Ác Sâm Lân, ta lại gặp một đàn Thiết Trảo Lang! Trong đó, còn có một con Kim Giác Lang vương, Hạ Ngôn cười cười, rồi nói tiếp.
- Kim Giác Lang vương?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Hân lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hạ Tử Hân từng nghe nói qua Thiết Trảo Lang cùng Kim Giác Lang. Hạ Phi Long là phụ thân của Hạ Tử Hân, trước khi Hạ Phi Long đảm nhiệm tộc trưởng Hạ gia, cũng thường xuyên đi vào Tội Ác Sâm Lâm lịch lãm, tự nhiên biết Thiết Trảo Lang cùng Kim Giác Lang, mà Hạ Tử Hân là con gái Hạ Phi Long, thường nghe thấy nên cũng hiểu biết nhiều chuyện trong Tội Ác Sâm Lâm, so với Hạ Ngôn có khi nàng còn biết nhiều hơn.
- Đúng vậy ! Kim Giác lang, thực lực phi thường mạnh, ta có thể giết chết Kim Giác Lang, cũng là nhờ vận khí tốt. Bằng không, dựa vào thực lực của ta hiện tại thật đúng là tất khó giết chết Kim Giác Lang Vương.
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe sáng, nói. Lúc ấy Hạ Ngôn đánh chết Kim Giác Lang, quả thật có một phần nhờ may mắn. Thực lực của Kim Giác Lang vương, trừ phi là Linh sư mới có nắm chắc tuyệt đối đánh chết được nó.
- Vậy kim giác của Kim Giác Lang vương đâu? Kim giác là tài liệu luyện chế đan dược rất trân quý.
Hạ Tử Hân xoay chuyển ánh mắt, theo lời kể của Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân cũng cảm xúc hồi hộp từng hồi. Đến thời điểm Hạ Ngôn kể đến cảnh giết chết Kim Giác Lang, Hạ Tử Hân hưng phấn nhảy dựng lên, rồi tiếp đó lại hỏi có lấy được sừng con Kim Giác về hay không.
Hạ Ngôn mỉm cười:
- Đương nhiên lấy được, ha ha! Tiểu Thanh, giúp ta lấy cái sừng màu vàng trong bao kia ra đây.
Hạ Ngôn quay sang nói với Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh dạ một tiếng, liền nhẹ nhàng đi vào phòng Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cũng không có kể lại chuyện ở trong Mê Vụ Sơn Cốc cho Hạ Tử Hân biết. Không phải hắn không tin Hạ Tử Hân, nhưng mà chuyện này quan hệ trọng đại, Hạ Ngôn cảm thấy tốt hơn là đừng cho nhiều người biết càng tốt.
Lập tức có thể tấn công cảnh giới Linh sư, nếu như bị người khác biết, còn không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu chuyện phiền toái không cần thiết. Hiện tại, Hạ Ngôn chỉ muốn an tâm tu luyện, sớm ngày thành tựu cảnh giới Tiên Thiên.
Hạ Tử Hân chỉ ở lại chơi trong tiểu viện của Hạ Ngôn hơn một canh giờ, sau khi nhìn thấy kim giác nàng ngạc nhiên thán phục một hồi liền rời khỏi tiểu viện, nàng còn có việc phải làm.
Sau khi Hạ Tử Hân rời khỏi, Hạ Ngôn lập tức liền lấy ra các loại dược liệu cất trong ngăn tủ cùng Tỳ Bà Thảo trong bao đồ, sau đó hắn dặn Tiểu Thanh không cho bất cứ người nào vào quấy rầy hắn. Tiếp theo hắn vội vàng vào phòng bếp. Trong bếp có các loại công cụ nghiền nát dược liệu, phối chế dược phẩm cần các loại công cụ nghiền nát này.
Mới vừa tiến vào phòng bếp, lão nhân Thánh Hoàng liền từ trong chiếc nhẫn hiện ra, trên người phát ra vầng sáng mờ nhạt, trên mặt lão mang theo vẻ tươi cười.
- Hạ Ngôn! Hiện tại dược liệu đã chuẩn bị xong! Muốn phối chế dược phẩm sao?
Lão nhân Thánh Hoàng đi qua lại trong phòng bếp, biểu tình cổ quái, hờ hững nói.
Hạ Ngôn lúc này đã chuẩn bị tốt các loại công cụ cùng tài liệu ở trong phòng bếp, tự nhiên là muốn phối chế dược phẩm, Thánh Hoàng lão nhân hỏi như vậy, ý cũng không phải là muốn trêu chọc Hạ Ngôn một chút.
Hạ Ngôn nhìn chằm chằm lão nhân Thánh Hoàng, bất đắc dĩ nói:
- Thánh Hoàng gia gia! Ngài hãy dạy con cách phối chế loại dược phẩm tấn công cảnh giới Linh sư này đi.
Khi nói câu này, Hạ Ngôn bày ra một bộ dáng tha thiết khẩn cầu.
Kỳ thật nói đến lão nhân Thánh Hoàng là lão tổ tông của Hạ gia, đúng phải xem như là tằng tằng tổ tổ của Hạ Ngôn.
- Ha ha ha! Tốt, tốt lắm!
Lão nhân Thánh Hoàng cười ha hả, hiển nhiên thấy Hạ Ngôn đổi cách xưng hô lão rất vừa lòng, vuốt vuốt chòm râu, trong ánh mắt chớp động hào quang.
- Trải qua chuyến lịch lãm Tội Ác Sâm Lâm vừa rồi, ngươi cũng tới thời điểm tấn công cảnh giới Linh sư rồi. Tuy rằng lịch lãm không lâu, nhưng trải qua mấy lần chiến đấu kinh tâm động phách, mà còn chứng kiến thực lực của cường giả Linh tông, bất kể là kinh nghiệm, hay là tầm nhìn đều có tăng lên không ít. Ừ! Tiếp theo người phải nghiêm khắc dựa theo đúng như lời ta nói từng bước phối chế linh dịch.
Khi nói tới đây lão nhân Thánh Hoàng trở nên vô cùng nghiêm túc, kỳ thật Hạ Ngôn cảm thấy rằng: cũng chỉ có lúc này lão nhân mới hiển lộ ra khí phách của Thánh Hoàng. Tuy rằng thân thể chỉ là linh hồn, nhưng cái loại oai nghiêm này cũng không phải người bình thường có thể có được.
Theo vẻ mặt biến hóa của lão nhân Thánh Hoàng, Hạ Ngôn cũng ngưng trọng hẳn lên. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào dược liệu cùng các loại công cụ nghiền nát trước mặt.
- Phối chế dược phẩm tuy rằng không có đòi hỏi hà khắc giống như luyện đan, tuy nhiên muốn phối chế dược phẩm đạt tới hiệu lực cao nhất, cũng không thể có chút sơ suất nào.
- Hạ Ngôn! Bẻ gãy cây La Xuân Mai kia.
Linh La Giới Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn Linh La Giới