To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 680
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10797 / 422
Cập nhật: 2015-11-21 20:49:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Tồi Khô Lạp Hủ
rong lúc Tần Vũ cùng Tiểu Hắc xuyên qua Hồng Hoang biên cảnh, giao chiến cùng từng yêu thú, thì tại Tiềm Long đại lục Sở Vương triều, những đè nén trong nửa năm qua trong tối nay sẽ bạo phát.
Tích Dương trấn, một thị trấn nhỏ ở lân cận Mặc Thuỷ sơn mạch, bây giờ là tổng bộ chỉ huy phát động đại chiến của Tần gia, toạ trấn ở đây chính là Trấn Đông vương Tần Đức cùng quân sư Từ Nguyên, Tần Đức cùng Từ Nguyên lúc này đang chơi cờ vây cùng nhau.
"Trời cũng đã tối rồi, đã đến lúc quân đội của Tần Phong tướng quân nhanh chóng phát động đợt công kích đầu tiên". Từ Nguyên thân mặc hắc sắc cẩm bào, mắt nhìn lên thiên không, cười nhẹ nói với Tần Đức, chiếc quạt trong tay vẫn nhè nhẹ chầm chậm phe phẩy. Cùng với sự chuẩn bị vài trăm năm của Tần gia, tất cả là để cho cuộc bạo phát tối nay.
Bình tĩnh? Tần Đức có thể bình tĩnh chăng? Thê tử chết, nhi tử vong, lúc này Tần Đức dẫu có là Đại La Kim Tiên, cũng không thể bình tĩnh trở lại được.
...
Bầu trời cũng dần dần trở nên hôn ám, Dương Lâm thành - một toà tiểu thành ở tận cùng phía đông Lôi Huyết quận, lúc đó phòng bị hoàn toàn cẩn mật, cho thấy Hạng gia cũng đã biết Tần gia muốn tiến công. Dương Lâm thành này kể ra cũng không đáng ngại, bất quá chỉ là một tiểu thành, tuy nhiên căn cứ vào tình báo Hạng gia, Tần gia không đủ thực lực để công phá Lôi quận, do đó quân đồn trú ở Dương Lâm thành này cũng chỉ có vài vạn mà thôi.
"Cổng thành đã đóng, muốn ra khỏi thành hãy đợi đến ngày mai đi!"
Vài chục thành môn thủ vệ nhìn thấy có người đến gần liền quát lớn.
"Quan gia, phụ thân tiểu nhân lâm trọng bệnh, tiểu nhân phải rời thành ngay, liệu có thể châm chước không?" Hai thanh niên hình dạng thư sinh chạy đến bên cạnh thành môn thủ vệ, tay cầm một túi tiền. Khi mở túi tiền ra, trong đó không ngờ lại có vài đại kim nguyên bảo.
Trong đêm tối, quang mang của đại kim nguyên bảo khiến cho đám thủ vệ này ngẩn người ra một lúc.
Hốt nhiên... ...
Ngoài thành Dương Lâm, từng toán nhân ảnh tráng kiện cầm thuẫn bài từ trong một tiểu thụ mộc ở bên ngoài đang cực tốc chạy ra. Vài tên thủ vệ trên tường thành làm sao có thể tưởng tượng ra có người núp trong cây cổ thụ đó, hơn nữa cây cổ thụ này cũng không lớn.
Tốc độ của toán sĩ binh này từng người một đều cực nhanh, một bước đi đến vài mét, đó đều là nội gia cao thủ, chứng kiến tốc độ của đám binh sĩ Tần gia này, mấy thủ vệ trên cổng thành lập tức sắc mặt trắng bệch, bọn họ đều thấy rõ toán người kia so với họ có sự chênh lệch lớn.
"Địch nhân đến tập kích, địch nhân đến tập kích!" Trên tường thành lập tức vang lên tiếng hô thất thanh.
"Cút mau!" tên thủ vệ cầm đầu chụp lấy kim nguyên bảo, đồng thời đẩy mạnh thư sinh kia một cái, hiển nhiên là muốn cướp lấy.
Hai thư sinh tức thì thân thể chấn động, giống như một dạng ảo ảnh, lập tức có vài thanh âm trầm khàn vang lên, hàng loạt thủ vệ mắt trợn tròn, tay ôm lấy yết hầu đổ vật xuống, huyết lưu đầy đất, hai thư sinh thu chuỷ thủ lại, nhìn nhau cười mỉm.
Trận chiến đầu tiên của Tần gia tuyệt đối phải cực kỳ nhanh, cực kỳ triệt để, phải biết rằng Tần Phong tướng quân tự mình cầm đầu mười vạn đại quân. Tiến hành trận chiến đầu tiên tuyệt đối là tinh anh trong mười vạn đại quân của Tần Phong, Vương Bài quân đội - Phá Kiên quân.
Phá Kiên quân chỉ có ba nghìn người, tuy nhiên đó là ba nghìn người được tuyển chọn trong mười vạn người, từng cá nhân thân thủ bất phàm, đều đã tu luyện nội công lợi hại. Hai thư sinh kia thực chất là tiên thiên cao thủ trong "Ám Tiễn" của Tần gia, hai tiên thiên cao thủ hạ sát vài chục tiểu binh, đích xác là chỉ trong nháy mắt.
"Bắn tên, mau bắn tên!"
Vài tên quân quản đang kinh hoàng thất thố trên tường thành lập tức gào lên. Tuy nhiên các cao thủ Phá Kiên Quân dùng thuẫn bài chặn đứng mưa tên lại, các cao thủ trong Phá Kiên quân chạy thẳng đến cổng thành, vừa đến nơi liền tiến vào.
Cổng thành đã khai mở.
"Cổng thành sao lại mở ra thế kia? Mau đóng lại, đóng lại." Quân quản đứng trên tường thành lập tức quát lớn.
Ba nghìn cao thủ giống như tên rời dây cung lập tức tràn lên tiến nhập vào thành, hai cao thủ Ám Tiễn sau khi mở cổng thành, đồng thời mạnh mẽ xé bỏ thư sinh y phục trên thân, bọn họ mặc bên trong một bộ dạ hành y. Cổng thành vừa mở rộng, ba nghìn Phá Kiên quân với thế như nước lũ đã dễ dàng quét sạch cả toà tiểu thành.
"Vút!" Một mũi tên lệnh bắn thẳng lên trời.
"Há há, đã phá xong Dương Lâm thành, lập tức phát động đợt công kích thứ hai, phải liên tục công phá bốn thành phía đông của Lôi Huyết quận." Tần Phong vừa thấy mũi tên tín hiệu, lập tức truyền lệnh ba tiếng, ông căn bản không hề hoài nghi về trận chiến đầu tiên. Một toà Dương Lâm thành nhỏ bé, dùng đến ba nghìn Phá Kiên quân tối tinh anh, hơn nữa lại có hai cao thủ ra tay trước, nếu như không thể phá được, chúng cao thủ này chỉ có thể tự sát tạ tội.
Tần Phong vừa truyền lệnh xuống, vài đạo tên lệnh lập tức được bắn lên trời. Tức thì bốn thành trì ở biên giới phía đông của Lôi Huyết quận không có bất cứ một tình huống chuẩn bị nào, đối diện với vài vạn đại quân cường bạo công kích, trong gần một đêm, cả bốn thành trì đều bị phá, đồng thời Khương Đào, Phục Bính mỗi người dẫn theo mười vạn đại quân thông quá bốn thành trì này, bắt đầu tiến hành thảo phạt đối với Lôi Huyết quận.
Còn ba mươi vạn "Hắc Thuỷ quân" tiền thân là Hắc Thuỷ sơn tặc do Phàn Vũ tướng quân thống lĩnh, trực tiếp công hạ thành trì phía nam Lôi Huyết quận, ba mươi vạn quân, phân thành từng toán quân đội, có sự khác biệt từ hai vạn đến mười vạn.
"Phốc!" Một binh sĩ Tần quân giơ chiến đao lên, thanh đao trên tay không hề có chút lưu tình nhắm vào đám địch nhân đang phản kháng tiến hành đồ sát, một đao trực tiếp chém bay đầu một binh sĩ địa phương. "Ha ha, bọn trẻ ranh miệng hôi sữa này chưa từng thấy máu, hoàn toàn để cho chúng ta chém giết. Liên Lang lão tử ta đã chém rơi mười mấy cái đầu."
"Chúng tôi đầu hàng, chúng tôi đầu hàng!" Nhiều binh sĩ Hạng gia gào to.
Tần gia trước khi khai chiến cũng đã nêu rõ "Đầu hàng thì sống", Tần gia đích xác cũng tuân thủ các quy định này, khiến cho binh sĩ Tần gia hầu hết đều chưa giết người.
Nhưng quân đội Tần gia ở biên giới Hồng Hoang, thường chiến đấu cùng mãnh thú, sức chiến đấu tự nhiên không giống nhau.
Nửa tháng, gần nửa tháng. Sáu mươi vạn đại quân giống như dòng nước quét sạch cả Lôi Huyết quận, thực lực của các chiến sĩ Tần gia cũng dần được biểu hiện ra ngoài, những chiến sĩ đã từng chiến đấu ở Hồng Hoang, sức chiến đấu vượt xa so với đám chiến sĩ phổ thông của Hạng gia vốn chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu. Lúc này Tần gia quyết không nương tay, mà nhất nhất dùng phương pháp cương ngạnh công kích cả Lôi Huyết quận.
Tuy Lôi Huyết quận hoàn toàn bị công hạ, nhưng với ba quận còn lại của Hạng gia, lúc này mà cương ngạnh giao chiến là cực khó. Lúc này Hắc Thuỷ quân đang phòng thủ ở một toà thành trì ở biên giới phía nam Lôi Huyết quận, dùng để chấn nhiếp các thành trì phía nam của tam quận Mộc gia.
"Choang!" Chén trà bị ném mạnh xuống mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh.
"Rầm!" Tại Ngự thư phòng, chiếc bàn chuyên để các thư tịch của Hoàng đế bị lật tung lên, mọi thứ ở trên bàn sách đều rơi xuống đất, lúc đó Hạng Quảng bạo nộ giống như sư tử, nhãn thần trợn trừng đỏ như máu, như thể muốn nuốt sống người khác vậy.
"Một quận, nguyên một quận, đã thành ra thế này. Hoàn toàn đảo lộn rồi, kế hoạch hoàn toàn đảo lộn rồi."
Hạng Quảng hổn hển thở một hơi dài, chòng chọc nhìn đám người trước mặt.
"Quan tình báo, trẫm đối với ngươi trọng thị dường nào, hả? Ngươi trả lời trẫm đi. Sáu mươi vạn đại quân, đã nghe chưa hả? Tần gia đánh Lôi Huyết quận của trẫm đã dùng đến sáu mươi vạn đại quân. Ở đâu ra vậy? Ngươi cho trẫm câu trả lời xem nào, sáu mươi vạn đại quân đáo để ở đâu ra vậy?"
Hạng Quảng không ngừng thở hồng hộc.
Một quận. Đó là một vùng đất cực kỳ rộng lớn, trên trăm thành trì, hơn nữa đây là một trong số bốn quận Hạng gia đã khổ tâm kinh doanh mà có được, chỉ gần nửa tháng đã hoàn toàn bị công phá.
"Kế hoạch lúc trước chẳng phải rất tốt sao, ngươi cũng nói, tất cả đều đã điều tra rõ ràng, Hắc Thuỷ sơn tặc có thể khiến cho hai mươi vạn đại quân của Khương Đào, Phục Bính không dám động đậy, chỉ có mười vạn quân của Tần Phong, mười vạn quân này muốn phá Lôi Huyết quận của trẫm đơn giản là nằm mơ. Như hiện tại thì sao?" Hạng Quảng trừng mắt nhìn nam tử mũi ưng.
Nam tử mũi ưng sợ hãi quỳ xuống nói: "Thuộc hạ cũng không biết, bọn Hắc Thuỷ sơn tặc này không ngờ lại không tuân thủ giao ước, bọn chúng bất ngờ hoàn toàn quy thuận Tần gia. Ba mươi vạn Hắc Thuỷ quân trước kia nguyên là Hắc Thuỷ sơn tặc." Nam tử mũi ưng cũng rất kinh hãi.
"Há há... đầu hàng, quy thuận?" Hạng Quảng ngửa cổ cười lớn.
"Hắc Thuỷ sơn tặc, Hắc Thuỷ sơn tặc đã có lịch sử hơn trăm năm, hơn nữa vài trăm năm trở lại Tần gia đã từng tiễu diệt Hắc Thuỷ sơn tặc vài chục lần, thậm chí trong vài lần còn có mấy vạn người tử thương. Chẳng lẽ tất cả đều là giả ư? Hả, đều là giả đúng không? Bọn chúng có thể nào lại quy thuận Tần gia, có thể nào!!" Hạng Quảng giận dữ gầm lên.
Dịch Ngôn, thủ lĩnh Phách Long quân nói: "Hoàng thượng, hiện tại xem ra, Tần gia này vốn đã hai lòng, hơn nữa lại có kế hoạch hàng trăm năm. Hắc Thuỷ sơn tặc cũng là con cờ lợi hại được Tần gia sắp đặt từ trước, thực chất là dùng để mê hoặc chúng ta. Như vậy có thể giải thích, vì sao hai bên hàng trăm năm nay nhiều lần giao chiến với nhau, hiện tại Hắc Thuỷ sơn tặc lại không nói một lời lập tức quy thuận Tần gia."
Hạng Quảng không muốn tin nhất là điều này, nhưng hiện tại cho thấy, tựa hồ đúng như lời Dịch Ngôn nói.
Hạng Văn toàn thân sầu lãnh: "Vài trăm năm, trời ơi, bọn Tần gia không thể ngờ lại chuẩn bị đến vài trăm năm, bọn chúng còn có bao nhiêu con cờ bí mật nữa? Chuẩn bị vài trăm năm ư, một khi bạo phát, sẽ khủng bố đến mức nào." Lúc đó những suy nghĩ của Hạng Quảng làm cho bản thân hắn kinh sợ.
Những người ở đây đều là người khiến Hạng Quảng tín nhiệm nhất, tuy nhiên thời khắc đó không ai dám nói một lời nào.
Hạng Quảng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, bọn Dịch Ngôn thực sự không ai dám làm phiền.
"Ha ha... " Hạng Quảng trầm giọng cất tiếng cười, ngẩng đầu trừng mắt nhìn chúng nhân nói: "Được, một quận đáng là gì, ba mươi vạn Hắc Thuỷ quân của bọn Tần gia đáng là gì, được, trẫm sẽ khiến cho Tần Đức phải minh bạch, ai là chúa tể ở Sở Vương triều."
Hạng Quảng đã lầm. Hắc Thuỷ sơn tặc biến thành quân Tần gia, Tần gia thực sự chỉ có ba mươi vạn đại quân sao? Không phải. Là năm mươi vạn đại quân, bởi vì hai mươi vạn đại quân nguyên là để chấn nhiếp Hắc Thuỷ sơn tặc khi trước bây giờ đã có thể tham gia chiến tranh. Trước kia Tần gia nguyên là có sáu mươi vạn đại quân, cộng thêm hai mươi vạn quân trong bóng tối, ngoài ra còn ba mươi vạn Hắc Thuỷ quân, tổng công là một trăm mười vạn đại quân. Hơn nữa sức chiến đấu của Tần gia quân đội cao hơn so với sức chiến đấu của ba nhà bọn chúng.
"Hoàng thượng, lão tổ tông cho gọi người." Một đạo thanh âm thanh vang lên bên tai Hạng Quảng, Hạng Quảng tức thì toàn thân chấn động: "Các ngươi toàn bộ đi ra cho ta, thu thập tin tức rồi báo lên cho trẫm, lần này còn sai sót, đừng trách trẫm vô tình."
"Vâng!" Chúng nhân tại tràng tức thì khom lưng rút lui.
Sau khi đám người ly khai, Hạng Quảng sửa sang lại y trang, rồi trực tiếp ly khai ngự thư phòng, trước khi trời tối đi gặp vị lão tổ tông kia.
...
Hoàng cung có một vài địa phương không cho phép ngoại nhân đến gần, "Vị Ương cung" là một nơi cấm địa, lúc đó Hạng Quảng tiến vào Vị Ương cung, ở trong Vị Ương cung, Hạng Quảng và Lam tiên sinh đều đứng bên ngoài phòng ngủ, mặc dù cửa phòng ngủ chỉ có mành châu che chắn, nhưng thực tế khôngcó ai dám đột phá vào.
Hạng Quảng đứng bên ngoài tấm mành châu, khom lưng nói: "Quảng nhi bái kiến lão tổ tông."
"Quảng nhi, đem tất cả tình hình chiến sự nói cho ta nghe." một đạo thanh âm thân thiết từ trong gian phòng truyền lại, nhìn thấu qua mành châu, có thể thấy mờ mờ một người đang xếp bằng tròn trên một chiếc giường, tại chiếc giường này phóng ra ánh quang mang lờ mờ.
Hạng Quảng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu nói: "Lão tổ tông, đám Hắc Thuỷ sơn tặc không ngờ lại đổi tên thành Hắc Thuỷ quân, trở thành một đạo quân của Tần gia, bất chợt dùng sáu mươi vạn đại quân, trong nửa tháng đã chiếm cứ Lôi Huyết quận của ta. Do vậy, Tần gia đang nắm quân đội một trăm mười vạn người. Hơn nữa theo suy đoán của Quảng nhi, Tần gia bây giờ có thể tạo phản, là đã có sự chuẩn bị hàng trăm năm rồi."
"Hàng trăm năm? Ngươi có thể phán đoán như vậy tính ra cũng là thông tuệ." Thanh âm từ bên trong có chút khích lệ.
Hạng Quảng không hề đỏ mặt: "Thậm chí bây giờ, con đối với việc trừ diệt Tần gia nắm chắc trong lòng. Theo con được biết, Tần gia cũng đã phái ba mươi vạn đại quân lặng lẽ tiến nhập Bắc vực lưỡng quận. Đợi sau khi Tần gia bắt đầu công kích chúng ta, Thượng Quan Hồng sẽ trực tiếp quay lại, cùng Hạng gia ta nội công ngoại kích."
"Ồ?"
Hạng Quảng trong tâm chấn động, nghĩ tới một khả năng, vội nói: "Lão tổ tông, Thượng Quan Hồng này có đáng tin cậy không? Tần gia đã chuẩn bị cả trăm năm, loại người như Thượng Quan Hồng, nói không chừng đã thực sự đầu hàng Tần gia, việc này xem ra quá bất lợi."
"An tâm đi, Thượng Quan Hồng cho dù chết đi, cũng không thể đầu hàng Tần gia." Thanh âm bên trong phảng phất thập phần tự tin.
Hạng Quảng nghe xong, tức thì trong lòng thư thái hơn nhiều, đối với Lão tổ tông, Hạng Quảng sùng bái đến mê muội.
Hốt nhiên thanh âm bên trong của Lão tổ tông trở nên nghiêm trọng: "Quảng nhi, cơ quan tình báo của con đã không tra ra những việc liên quan đến tên tam Thái tử Tần Vũ đã chết của Tần gia, đặc biệt là tên Tần Vũ này đã tu luyện như thế nào à?"
"Tần Vũ? Tên tam Thái tử vô dụng ấy à?" Hạng Quảng thộn mặt ra.
Hạng Quảng trên thực tế hoàn toàn không biết quá trình đại chiến nơi Tần Đức độ kiếp, nhân mã của hắn trừ Ngũ Đức ra toàn bộ đã chết, nhưng Ngũ Đức cũng không thèm kể cho Hạng Quảng về tình huống thực tế xảy ra.
"Vô dụng? Tứ Phương Sát Thần và Cát Mân. Không ai không phải tiên thiên đại viên mãn cao thủ! Một tên tiểu tử mười chín tuổi sát tử năm đại viên mãn cao thủ, cộng thêm thượng tiên Ngũ Hành, tên tiểu tử này trước khi chết còn có thể hạ sát thượng tiên Ngũ Hành. Ngươi lại dám nói hắn là vô dụng?" Lão tổ tông có chút nộ khí.
Hạng Quảng lại ngẩn người ra. Hắn ta đối với những gì liên quan đến đại nhi tử và nhị nhi tử Tần gia luôn chú ý theo dõi, còn đối với tam nhi tử, căn bản là chưa bao giờ để tâm. Nhưng hiện tại, Lão tổ tông thần bí không ngờ lại rất chú tâm đến tên Tần Vũ này.
"Ngươi hãy mau chóng điều tra. Rốt cục là thứ công pháp gì có thể khiến cho một hài tử mười chín tuổi đạt đến thực lực như vậy. Ta tuyệt đối không tin thiên tư của một cá nhân có thể đạt đến trình độ cao như vậy, tuyệt đối là phải có một công pháp đỉnh cao. Nếu Tần gia có loại công pháp như vậy, huấn luyện ra thêm một tuyệt đỉnh cao thủ, thì thật là tai hoạ!" Lão tổ tông thanh âm trở nên trầm trọng, hiển nhiên đã giận dữ vô cùng.
Hạng Quảng từ trước đến nay chưa từng chứng kiến qua những lời phẫn nộ như vậy của Lão tổ tông, tức thì vội vã nói: "Vâng, con sẽ điều tra ngay." Nói xong Hạng Quảng vội vàng ly khai Vị Ương cung.
Tinh Thần Biến Tinh Thần Biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị Tinh Thần Biến