"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thạch Trư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 1047
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4939 / 112
Cập nhật: 2016-05-14 02:47:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Cường Đoạt Vu Binh
hu Thế Văn mở Phong Lôi Song Sí ra tránh ở chỗ xa nhìn xung quanh, cũng không có lập tức rời đi, đến lúc nhìn thấy DIệP HÚC một mình chống lại công kích của ba người, trong lòng không khỏi hoảng sợ vạn phần, thầm nói: "Thiếu Bảo cũng thật quá mạnh đi? Nói không chừng hắn thật xự có thể làm thịt được ba tên kiêu ngạo kia, nếu xử lý xong cũng khỏi cần trở về tìm cứu viện rồi…"
Đợi đến khi người trung niên áo đen tế khởi vu binh, CHU THế VĂN gần như thất thanh kinh hô!
Cố nguyên kỳ!
Y không nghĩ tới người trung niên kia lại là một cao thủ cố nguyên kỳ!
Cố nguyên kỳ vu sĩ, nguyên khí hùng mạnh, có thể ngự vật, nguyên khí rót vào trong vu binh, sắc bén vô cùng, không có thứ gì là không phá nổi, so với nguyên khí hóa hình củabồi nguyên kỳ tu sĩlợi hại hơn không biết bao nhiêu lần!
Mà thanh quỷ đầu đao của người trung niên áo đen kia hiển nhiên là một kiện vu binh, không phải là vũ khí thế tục bình thường.
Vu binh và vũ khí thế tục khác nhau rõ ràng, khi tế luyện, nguyên thần không thể tiến vào trong vũ khí bình thường, chỉ có vũ khí luyện chế bằng tài liệu vu bảo mới có khả năng ký thác nguyên thần, phát huy ra uy lực càng mạnh.
Diệp gia Luyện bảo đường trên danh nghĩa là đúc luyện vu bảo, nhưng vu bảo có nhiều chủng loại, cấn tài liệu cực kỳ phức tạp, hơn nữa dù cho có đủ tài liệu rồi cũng cần những cao thủ tam chân cảnh trở lên tế luyện ngày đêm không ngừng, còn chưa chắc có thể thành công, hao tốn đại lượng nhân lực vật lực, không bằng vu binh thực dụng hơn nhiều.
Cho dù có thể luyện thành một kiện vu bảo, để thôi động vu bảo cũng cần vu sĩ có tu vi từ tam chân cảnh trở lên mới có thể phát huy uy năng của nó.
Ở trong thành Liễu Châu, người có thể tu luyện đến cảnh giới này, phượng mao sừng lân p, ít lại càng ít.
Bởi vậy vu sĩ Luyện bảo đường rất ít đúc luyện vu bảo, thường thường lựa chọn chế tạo vu binh, vừa kinh tế vừa thực dụng.
Chủy thủ của CHU THế VĂN cũng là một kiện vu binh, tuy rằng nó hơi nhỏ nhưng trọng lượng lại kinh người, chừng hơn hai trăm cân!
Quỷ đầu đao củangười trung niên áo đen Loan Sư Bình kia, trọng lượng chỉ sợ lại càng thêm kinh người, không dưới ngàn cân, không tu luyện đến cố nguyên kỳ thì đừng mong tế khởi được nó!
"Lần này Thiếu Bảo gặp nguy hiểm rồi, chỉ sợ không đợi cứu binh đến hắn đã đi đời nhà ma rồi…"
CHU THế VĂN trong mắt lóe ra tinh quang, cố nguyên kỳ vu sĩ tế khởi vu binh, có thể giết người trong vòng một trăm bước, y mặc dù tu luyện Phong Lôi Song Sí cũng không an toàn, rất có khả năng sẽ bị một đao tế khởi, phách sát lên cao, lúc này tính toán lập tức rời đi.
Chẳng ngờ hắn còn chưa rời khỏi, liền thấy DIệP HÚC tay trái long trảo, tay phải đầu rồng, vậy mà cũng cố gắng ngạnh kháng lại quỷ đầu đao của kẻ trung niên áo đen kia!
"Thiếu bảo tên này điên rồi!" CHU THế VĂN nhịn không nổi thất thanh lên.
Đầu rồng cùng long trảo đều vỡ tan ra, lúc này vô cùng cấp bách mà DIệP HÚC lại bất động, đột nhiên tế khởi ngọc lâu, một quầng sáng trắng từ trên bệ ngọc lâu hạ xuống, giống như một cái chuông thật lớn, bao trùm lấy toàn thân hắn!
Ầm!
Quỷ đầu đao bổ vào trên lồng nguyên khí, gợn sóng nổi lên, lồng nguyên khívỡ tan!
Nguyên khí của hắn so với người trung niên áo đen kia, vẫn yếu kém hơn nhiều, không cách nào ngăn cản được vu binh cường công, tuy nhiên uy thế một đao này của Loan Sư Bình bởi vậy mà cũng giảm đi!
Hai tên thiếu gia Loan gia Việt Châu kia thấy thế mừng rỡ, Loan Lương Phương la lên: "Loan giáo đầu, mau mau giết nó! Vừa nãy thằng nhóc đó làm thiếu gia ta sợ suýt nữa tè ra quần!"
Tên Loan Lương Ngọc kia lại kêu lên: "Đừng vội giết hắn, bắt hắn lại rồi tra khảo hắn cái lồng kia là làm như nào! Lão quỷ kia cũng không thể bỏ qua, cái thằng cha vừa già vừa xấu, bộ dạng xấu như thế cũng đừng có đi ra ngoài dọa người!"
"Hai vị thiếu gia không cần nhiều lời, Loan mỗ đều có quyết định, quyết sẽ không làm cho tiểu tử này cùng lão xấu quỷ kia chạy mất!" Loan Sư Bình khẽ mìm cười, thần định khí nhàn nói.
"Vừa già lại vừa xấu? Ông mày đây gọi là chín chắn!"
CHU THế VĂN nhất thời không chịu được kẻ khác bình phẩm dung mạo của y, tức giận tới thất khiếu đều phun khói, lập tức đáp xuống, hướng hai tên thiếu gia Loan gia kia phóng đi, Phong Lôi Song Sí từ phía sau lần lượt cắt về phía trước, nhe răng cười gằn nói: "Này hai tên ồn ào kia, làm thịt các ngươi trước!"
"Lão xấu quỷ này không ngờ lại dám động thủ với chúng ta! Thật sự là chán sống đây mà!"
Loan Lương Phương, Loan Lương Ngọc cười lạnh, một tên xuất Tuyết yến phi hồng, một tên dùng Hổ khiếu quyết, tả hữu giáp công, ba loại vu pháp đụng tại một chỗ, Phong Lôi Song Sí nhất thời không địch lại được, ầm ầm vỡ tan, nguyên khí tản ra mọi nơi!
Trong tay CHU THế VĂN đột nhiên có thêm một thanh chủy thủ, dễ dàng bổ Tuyết yến ra, cười một tiếng, chém tới cổ tay phải của Loan Lương Phương!
Thanh chủy thủ trong tay hắn cũng là vu binh, sở trường cắt đứt nguyên khí, đối mặt một cái liền làm một tên bị thương!
Hổ khiếu quyết của Loan Lương Ngọc lại nổ ở trên người hắn, đánh hắn bay ra mấy trượng, miệng hộc máu!
Lấy thương đổi thương!
CHU THế VĂN dường như không biết mình bị thương, điên cuồng hét lên một tiếng, lại vặn người nhào lên mặt đất, khuôn mặt dữ tợn, râu quai nón giận dựng lên, thế như hổ điên.
Loan Lương Phương Loan Lương Ngọc sợ tới mức vội vàng tránh né, bọn chúng tránh né một cái liền bị khí thế của CHU THế VĂN ngăn chặn, rơi xuống hạ phong.
Diệp Húc và CHU THế VĂN đã từng giao thủ, biết rõ kẻ này chỉ cần động thủ thì giống như là không muốn sống nữa, vứt bỏ phòng thủ, thế công vô cùng vô tận, muốn đánh đến khi đối phương chết mới thôi!
Gần như trong cùng một thời gian, Diệp Húc cũng không hề nháy mắt một chút nào, bàn tay to khô gầy chộp tới quỷ đầu đao.
Loan Sư Bình cười lạnh: "Tự tạo nghiệt không thể sống! Xem ta chặt đứt tay ngươi như thế nào đi!"
Một đao đánh xuống, Diệp Húc thân mình nhúc nhích chút nào, tay phải hoàn toàn kẹp ở chỗ hổng trên quỷ đầu đao, không thương tổn một tí nào!
Lập tức, một con giao long màu trắng xuất ra từ trong lòng bàn tay hắn quấn chặt quỷ đầu đao lại, cố sức va chạm, nhảy vào trongngọc lâu trên đỉnh đầu!
Kiện vu binh này vậy mà bị hắn thu đi dễ dàng như vậy!
Loan Sư Bình liên tục thúc dục nguyên khí, chỉ cảm thấy như trâu đất xuống biển, không một tiếng động, hiển nhiên là bị ngọc lâu trấn áp!
Phía sau lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của hai huynh đệ Loan Lương Phương Loan Lương Ngọc, sắc mặt hắn kịch biến, quay đầu lại đã thấy hai huynh đệ kia người đầy thương tích, một tên bị chặt đứt tay, tên kia mặt đầy máu, bị tráng hán râu quai nón kia đuổi theo.
"… Dám mắng ông đây là quỷ xấu à, ông đánh cho mày cả mẹ mày cũng không nhận ra!"
Loan Sư Bình giận tím mặt, hắn là vu sĩ giáo đầu của Loan gia Việt Châu, phụng mệnh dẫn dắt hai vị thiếu gia Loan gia săn bắt ở Hắc Hộc Lĩnh, tôi luyện bọn họ, Hiện giờ hai vị thiếu gia một biến thành tàn phế, một hủy diện mạo, sau này trở về, khẳng định sẽ bị trách phạt không ít.
"Tế!"
Loan Sư Bình quát lớn, nguyên khí quanh thân hắn phóng lên cao, hóa thành hai dòng thác chảy cuồn cuộn, chia ra áp đến chỗ Diệp Húc và CHU THế VĂN.
CHU THế VĂN chỉ cảm thấy một luồng lực lớn đánh đến, cuốn chặt lấy mình, nguyên khí tu vi lập tức bị ép dồn về đan điền, không cách nào chuyển động, trong lòng không khỏi kinh hãi: "Cảnh giới áp chế!"
Cùng lúc đó Diệp Húc cũng bị một luồng nguyên khí cuốn chặt lại, Loan Sư Bình tu vi đã đạt tới cố nguyên kỳ, lượng nguyên khí cao hơn bọn họ gấp trăm lần, lần này hắn thật sự giận dữ, trực tiếp lấy nguyên khí chèn ép hai người!
Hắn cần không chế nguyên khí, không thể nhúc nhích, vội vàng lớn tiếng hô to: "Hai vị thiếu gia, mau mau giết hai tên kia!"
Loan Lương Phương nhịn đau cùng Loan Lương Ngọc một trước một sau hướng về phía CHU THế VĂN và Diệp Húc, nổi giận mắng: "Đồ khốn kiếp, giờ thiếu gia ta sẽ tra tấn chúng mày, cho chúng mày muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Diệp Húc điên cuồng thúc dục ngọc lâu, trong miệng đột nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm trầm thấp, nguyên khí trải rộng quanh thân, gắt gao dán tại ngoài da. Nhìn kỹ giao long, chỉ một thoáng một mảnh long lân tinh mịn màu trắng từ trán hắn mở ra, lan tràn che kín quanh thân long lân màu trắng.
Long lân này, như thể chui ra từ làn da của hắn vậy, bàn tay cũng đầy vảy, tranh sáng dữ tợn!
Trải qua trận chiến này, hắn sử dụng thanh giao cửu kích càng thuận tay!
"Mở!"
Diệp Húc quát lên một tiếng to, thân hình gắng sức tránh một cái, nguyên khí quấn quanh thân hắn của Loan Sư Bình lập tức nứt ra từng khúc!
"Chết!"
Loan Lương Phương vừa mới chạy tới trước mặt hắn, Diệp Húc bước nhanh đến phía trước, lật tay một cái, một tiếng ba vang lên, liền đưa cái đầu cứng rắn của hắn đập vào bụng, thi thể lung lay 2 cái liền ngã xuống đất.
Bên kia, Loan Lương Ngọc đã đi đến trước mặt CHU THế VĂN, nguyên khí hóa thành một đầu mãnh hổ, nhe răng nuốt hắn vào, đúng lúc này, từ trong rừng cây đột nhiên bắn ra hai xúc tu, bá một tiếng đâm vào cổ hắn, ra sức hút vào.
Loan Lương Ngọc kinh kêu một tiếng, nguyên khí mãnh hổ phanh một tiếng tiêu tan, thân thể lấy tốc độ của mắt thường có thể thấy nhanh chóng khô quắt, trong chớp mắt liền biến thành một khối thây khô!
Trường hợp này quá mức âm trầm quỷ dị, làm cho người ta không rét mà run!
Hai vị thiếu gia Loan gia liên tiếp bỏ mạng trong nháy mắt, Loan Sư Bình nhìn thấy mà khóe mắt muốn nứt ra.
Độc Bộ Thiên Hạ Độc Bộ Thiên Hạ - Thạch Trư Độc Bộ Thiên Hạ