Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 94
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3204 / 40
Cập nhật: 2015-11-21 18:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69 : Ngoài Tửu Quán Ngô Cương Hạ Sát Côn Đồ
ại hán có vết chàm ngó Ngô Cương hỏi:
– Ta xưng hô với ông bạn thế nào?
Ngô Cương bĩu môi đáp:
– Ô hay! Các hạ mau quên thế ư?
Đại hán có vết chàm cười ha hả nói:
– À phải rồi. Hà hà!
Rượu thịt đưa lên. Hán tử có vết chàm trợn mắt lên quát:
– Đổi lấy bát lớn ra dây! Dùng cái chung nhỏ xíu này ai mà chịu được?
Gã đập bốn cái chung sứ xuống đất đánh choang một tiếng.
Tiểu nhị giận quá nhưng không dám nói, lủi thủi chạy ra lấy bốn chiếc bát lớn đem đổi và rót đầy rượu vào.
Đại hán có vết chàm lại quát:
– Thằng quỷ này! Lấy thêm vò rượu nữa để ông bạn đây mời khách.
Tiểu nhị đưa mắt nhìn Ngô Cương nói:
– Dạ! Xin vâng lời đại gia!
Những thực khách bỏ đi quá nửa rồi. Những người mới đến đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi cũng quay đầu đi xa.
Ngô Cương cười ha hả nói:
– Mời các vị dùng cho thỏa thích.
Đại hán đáp:
– Dĩ nhiên là như thế!
Ngô Cương lại cười ha hả nói:
– Đây là một cơ hội khó kiếm. Sau này bốn vị có lẽ không còn cơ hội nào nữa.
Bốn hán tử nghe chàng nói vậy không khỏi sửng sốt.
Ngô Cương nâng chung rượu lên nói:
– Xin mời!
Bốn gã hán tử tháy Ngô Cương ăn mặc văn nhã diện mạo tuấn tú tựa chàng công tử chưa hiểu thế sự, nên chàng nói gì chúng cũng không để ý nữa.
Bọn chúng dưới mắt không người bắt đầu ăn uống cho thỏa thích. Chỉ trong khoảnh khắc chúng đã uống hết một vò rượu, tiểu nhị lại đem vò thứ hai vào.
Giữa lúc ấy một chàng văn sĩ lạc phách giang hồ quần áo rách rưới mặt xanh như tàu lá chuối đi vào trong quán. Gã ngửng đầu nhìn thẳng mặt Ngô Cương.
Ngô Cương ngấm ngầm kinh hãi. Chàng nhìn kĩ lại thì hóa ra bái huynh Tống Duy Bình cải trang. Lòng sung sướng vô cùng. Chàng đưa mắt làm hiệu rồi chắp tay nói:
– Tống huynh! Không ngờ chúng ta gặp nhau tại đây. Từ buổi chia tay đến nay thấm thoát đã hai năm trời. Nay được gặp đây. Ha ha! Mời Tống huynh ngồi xuống đây.
Tống Duy Bình vái chào đáp lễ rồi nói:
– Một ngày cách mặt xem chừng ba thu. Hiền đệ phong độ vẫn còn như trước khiến cho tiểu huynh được an ủi rất nhiều.
Gã nói xong tiến đến trước mặt Ngô Cương.
Tiểu nhị bê thêm chén và lấy thêm đũa chén.
Tống Duy Bình ngồi song song với Ngô Cương.
Bốn hán tử trợn mắt lên nhìn Tống Duy Bình ra chiều khó chịu.
Tống Duy Bình khác nào người đói khát lâu ngày không được một bữa no. Gã bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch. Gã lại nhìn Ngô Cương một cái rồi tự rót rượu uống, gắp thịt ăn, đưa tay áo lên miệng cười hì hì hỏi:
– Hiền đệ chưa giới thiệu bốn vị này với tiểu huynh.
Ngô Cương cười khanh khách đáp:
– Trong bốn bể đều là anh em.
Chàng chỉ vỏn vẹn một câu như vậy chứ không nói thêm gì nữa.
Tống Duy Bình cũng phụ họa theo:
– Bèo nước gặp nhau là một việc khoái ở nhân gian. Tiểu sinh kính các vị một chung.
Bốn hán tử ngơ ngác một chút rồi cũng một hơi cạn sạch.
Đại hán có dấu chàm nhìn Ngô Cương hỏi:
– Ta là Thanh Diện Hồ, chẳng nhai văn nhấm chữ bao giờ. Có phải ông bạn ra đời để soi mặt mọi người?
Ngô Cương gật đầu đáp:
– Chính là thế đó.
Đại hán có dấu chàm lại hỏi:
– Ông bạn có thanh kiếm này…
Ngô Cương ngắt lời:
– Cái đó ư? Nhiều người vẫn thường đeo kiếm. Đó chăng qua cũng là một cái thú thôi.
Đại hán có dấu chàm hỏi:
– Phải chăng ông bạn là một công tử nhà giàu?
Ngô Cương đáp:
– Các hạ đừng nói thế.
Hán tử có vết chàm nheo mắt nhìn ba tên đồng bạn ra chiều gặp được con mồi béo.
Tống Duy Bình như người chết đói bẩy ngày chưa được một bữa, gã ăn to uống lớn như kẻ ăn xin.
Ngô Cương xuýt tí nữa thì bật cười nhưng chàng cố nhịn hỏi:
– Huynh đài! Huynh đài vẫn nhanh nhẩu như trước nhỉ?
Tống Duy Bình ngửng đầu lên ra chiều đắc ý đáp:
– Hiền đệ quá khen mà thôi! Uống rượu gặp được tri kỉ thì nghìn chung hãy còn là ít. Chẳng lẽ tiểu huynh lại còn làm khách ư?
Ngô Cương vỗ tay nói:
– Hay quá! Tha hương ngộ cố tri phải uống cho thỏa thích, nào chúng ta hãy cạn ba chung nữa.
Dứt lời chàng cầm bình rượu rót cho Tống Duy Bình ba chung.
Hán tử có vết chàm cười nửa miệng hỏi:
– Ông bạn định đi đâu?
Ngô Cương làm bộ hạ thấp giọng đáp:
– Tại hạ đem một ít châu báu đến Tương Dương đồng thời để đòi mấy món nợ.
Bốn tên hán tử lộ vẻ mừng vui đưa mắt nhìn nhau.
Hán tử có vết chàm chùi miệng nói:
– Bằng hữu! Bọn tại hạ quấy quả ông bạn một bữa. Bây giờ có việc anh em tại hạ phải đi trước.
Ngô Cương giơ tay lên nói:
– Các vị hãy cùng tại hạ uống cho thỏa thích một bữa, sau này khó còn cơ hội nào nữa.
Hán tử có vết chàm nghe câu chuyện có điều ngoắt ngoéo đã hơi biến sắc, nhưng rồi mỉm cười hỏi:
– Tại sao chúng ta không còn có cơ hội khác?
Ngô Cương sa sầm nét mặt đáp:
– Theo thể lệ thì những tên tử tù khi ra thụ hình được ăn uống thỏa thích một bữa.
Bốn hán tử hùng hổ đứng lên mắt lộ hung quang.
Ngô Cương lạnh lùng nói:
– Ngồi xuống đi!
Hán tử có vết chàm cười khành khạch hỏi:
– Ông bạn muốn đem cái mạng nhỏ xíu ra đùa ư?
Ngô Cương liền xỉa năm ngón tay xuống cái bàn gỗ ngập vào đến tận lòng bàn tay rồi nói:
– Ta bảo các vị hãy ngồi xuống!
Bốn tên hán tử hoảng hồn, chúng không ngờ gặp phải Diêm Vương giả Bồ Tát đành ngồi phịch xuống.
Ngô Cương từ từ rút ngón tay ra lạnh lùng nói:
– Người ta thường kêu tại hạ bằng Sách Huyết Nhất Kiếm!
Chàng vừa báo danh hiệu bốn tên hán tử mặt xám như tro tan, người run như cầy sấy.
Tống Duy Bình cười khanh khách nói:
– Này này! Mời bạn hãy xơi cho cạn chén, trở về cực lạc đặng siêu sinh.
Gã nói xong tự mình uống cạn ly trước.
Ngô Cương cất giọng lạnh như băng nói:
– Các vị còn nhớ một gã nghèo ở quán trà ngoài Phàn Thành được các vị chiếu cố không?
Bốn tên sắc mặt biến đổi. Tên đứng đầu có vết chàm ấp úng mãi không ra tiếng:
– Tôn giá là…
Ngô Cương nghiến răng ngắt lời:
– Chắc các ngươi tàn ác đã nhiều, ta giết làm gì cho dơ bảo kiếm. Các ngươi hãy nghe đây! Bản nhân không báo thù đâu vì các người không đáng là kẻ thù của bản nhân. Nhưng cũng phải vì nhân dân mà trừ hại.
Những thực khách đã đi hết chẳng còn một ai. Mấy tên tiểu nhị đứng đằng xa lộ vẻ buồn rầu lo lắng.
Ngô Cương móc một nắm bạc vụn để trên bàn rồi vẫy tay bảo chúng:
– Các ngươi hãy ra ngoài kia!
Bốn tên tựa như bị mắc bệnh tê không cử động được nữa. Sách Huyết Nhất Kiếm trong con mắt bọn chúng là đại biểu của tử thần đã hóa thân.
Ngô Cương lại nói:
– Các ngươi cũng ra ngoài kia. Còn sự sinh tử là trông vào mệnh vận.
Bốn tên hán tử hấp tấp đứng lên đi ra ngoài. Mỗi bước tưởng chùng đeo nặng ngàn cân.
Bọn tiểu nhị cứ giương mắt mà nhìn chẳng hiểu chuyện gì. Chúng lấy làm lạ là bốn tay xà thủ xưng hùng một phương mà lại bị một chàng thư sinh mặt trắng kiềm chế.
Ngô Cương cùng Tống Duy Bình thủng thẳng đi sau.
Bốn hán tử vâng lệnh đứng yên. Những người qua đường dừng chân lại ngó. Có người vừa trông thấy bọn này lại lật đật đi ngay.
Ngô Cương lạnh lùng lên tiếng:
– Bây giờ các ngươi hãy nghe ta đếm số từ một là các ngươi bắt đầu chay trốn. Ta đếm hết số ba rồi mới ra tay.
Giữa lúc ấy một lão già áo đen từ góc tường chậm chạp bước tới.
Mục quang của Ngô Cương rất sắc bén, vừa nhìn thấy lão đã biết là người quen. Chàng nhìn kỹ một lúc bất giác nổi sát khí. Người đến là một trong Thất Linh. Hắn là đệ Tam Linh mà xuất hiện ở đây vào lúc này thì thật chàng không sao hiểu nổi.
Lão già áo đen dường như cũng đã nhận ra Ngô Cương. Hắn còn ở đằng xa và đã dừng lại.
Ngô Cương khẽ bảo Tống Duy Bình:
– Tống huynh hãy lui ra. Vô luận thế nào cũng đừng tiếp xúc với tiểu đệ.
Tống Duy Bình hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Ngô Cương lại giục:
– Lẹ lên!
Tống Duy Bình chẳng hiểu sao. Gã giả vờ là người mới đến coi chuyện náo nhiệt rồi từ từ cất bước.
Ngô Cương trầm giọng đếm:
– Một!
Bốn tên hán tử lập tức chạy như điên. Chúng hoang mang vô cùng nên chẳng chọn đường cứ chạy bừa. Nhưng cả bốn tên đều chạy trốn về một phương.
Ngô Cương lại đếm:
– Hai!
Bốn đại hán đã chạy xa năm trượng. Người qua đường hấp tấp né tránh.
– Ba!
Tiếng đếm vừa dứt, tiếng rú đã vang lên. Cả bốn đại hán chết vào một đống.
Những tiêng la hoảng làm chấn động màng tai.
Ngô Cương từ từ tra kiếm vào vỏ như không có chuyện gì xảy ra.
Chàng cất bước tiến về phía trước, dường như chàng giết người là chuyện bữa cơm thường ăn mà cũng giống như bốn người kia chẳng phải chàng đã hạ sát.
Tiêng la hoảng lẫn với tiếng hoan hô:
– Giết là phải!
– Bọn này tội ác ngập đầu…
– Thiện ác đều gặp quả báo đạo trời chí công.
Ngô Cương thủng thẳng tiến về phía đầu đường. Chàng biết đệ Tam Linh nhất định theo dõi hành tung của mình. Chàng tự hỏi:
– Hoa Linh bội phản, Thư Linh bị chết, chẳng hiểu đối phương đã biết chưa? Ta đối phó với đệ Tam Linh bằng cách nào?
Chàng tiếp tục cất bước không ngoảnh lại. Trong thị trấn nhỏ bé này, hai bên đường cũng bày hàng quán. Đường là chợ mà chợ cũng là đường. Chỉ có một con đường này là lớn còn toàn là ngõ hẻm cùng nhà ở.
Người qua lại thưa thớt dần, chàng đã ra khỏi thị trấn.
Bỗng có tiếng người quát:
– Đứng lại!
Ngô Cương nghe rõ là thanh âm của lão già. Chàng bèn dừng bước quay lại, mắt lộ sát khí nhìn đối phương.
Lão già áo đen nhìn kỹ Ngô Cương một lát rồi trầm giọng hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ông bạn còn nhớ được lão phu không?
Ngô Cương hỏi lại:
– Các hạ là ai?
Lão già áo đen đáp:
– Lão phu là bạn của thiếu hiệp.
Ngô Cương hỏi:
– Bạn ư?
Lão già áo đen dường như có bề úy kị lùi lại một bước tươi cười đáp:
– Thiếu hiệp quên rồi ư? Lệnh sư thư đã giới thiệu với lão phu. Lão phu đang chờ lệnh sư thư, thiếu hiệp là người bạn duy nhất của y.
Ngô Cương chẳng hiểu sao nhưng chàng là người thông minh biết ngay sư thư mà lão nói đây tất trỏ vào Hoa Linh. Như vậy thì những biến cố vừa qua đối phương vẫn chưa biết.
Chàng không sao nhớ lại được thời gian chàng mất hết tâm trí. Theo thường tình mà nói thì nếu đối phương đã dùng chàng làm một tên đao phủ thì ba phần ngớ ngẩn bảy phần hung dữ.
Trong lòng ngẫm nghĩ, chàng đưa cặp mắt hau háu nhìn đối phương lạnh lùng hỏi:
– Các hạ hãy báo danh đi!
Lão già chau mày hỏi lại:
– Thiếu hiệp quên lão phu rồi ư?
Ngô Cương rút kiếm đánh “soạt”một tiếng. Thực tình chàng không biết danh hiệu của đệ Tam Linh.
Lão già giật minh kinh hãi, vội hạ thấp giọng xuống đáp:
– Lão phu là Nhân Linh.
Ngô Cương làm bộ ngoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi nói:
– À phải rồi! Sư thư đã nói qua.
Lão gia nói:
– Thiếu hiệp hãy thu kiếm lại đi đã.
Ngô Cương tra kiếm vào vỏ.
Lão già nói:
– Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện.
Ngô Cương ngập ngừng:
– Tại sao… Tại hạ phải theo lão?
Lão già áo đen đáp:
– Thiếu hiệp đừng quên rằng chúng ta là bạn chứ không phải thù.
Ngô Cương ngơ ngác gật đầu rồi cất bước đi luôn.
Tống Duy Bình vẫn theo dõi ở phía xa xa.
Nhân Linh hỏi:
– Tại sao thiếu hiệp lại giết bốn tên đó?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ thích giết thì giết.
Nhân Linh lại hỏi:
– Ồ! Lệnh sư thư đâu?
Ngô Cương đáp:
– Không biết.
Nhân Linh sửng sốt hỏi:
– Sao thiếu hiệp lại không biết?
Ngô Cương đáp ra ngoài câu hỏi:
– Đúng thế!
Nhân Linh rất lấy làm nghi hoặc vì Hoa Linh vâng lệnh đi kiềm chế Ngô Cương mà sao mụ lại tự tiện li khai chàng?
Hắn nghĩ vậy liền hỏi:
– Tại sao y lại li khai thiếu hiệp?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ không biết.
Hắn hỏi câu nào chàng cũng đáp là không biết, nhưng vô hình chung cái đó đã phù hợp với con người mất hết bản tính, khiến Nhân Linh không nghi ngờ chàng nữa. Hắn hỏi tiếp:
– Y li khai thiếu hiệp từ bao giờ?
Ngô Cương đáp:
– Từ đêm hôm qua.
Nhân Linh lại hỏi:
– Có xảy ra chuyện gì không?
Ngô Cương đáp:
– Không!
Nhân Linh lại hỏi:
– Y có dặn thiếu hiệp điều gì chăng?
Ngô Cương đáp:
– Y bảo tại hạ lên đường rồi sẽ theo sau.
Nhân Linh hỏi:
– Y không bảo đi làm gì ư?
Ngô Cương giương mắt lên đáp:
– Ông bạn hỏi nhiều quá!
Nhân Linh chưng hửng nhăn nhó cười hỏi:
– Bây giờ thiếu hiệp định làm gì?
Ngô Cương đáp:
– Dĩ nhiên tại hạ chờ y ở trên đường.
Nhân Linh hỏi:
– Nếu quý sư thư không kiếm thiếu hiệp nữa thì sao?
Ngô Cương dừng bước trợn mắt lên nói:
– Nói bậy!
Nhân Linh không khỏi hãi hùng, hắn biết lúc này công lực Ngô Cương đã lên đến đâu rồi. Nếu hắn đối phó không khéo thì hậu quả thật là đáng sợ. Nhưng Ngô Cương không hiểu khi ở Thất Linh tiên cảnh đã uống được Ngọc Linh Thạch Nhũ và đã tăng lên sáu chục năm công lực vì hồi ấy tâm thần chàng bị kiềm chế.
Nhân Linh lại hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Lão phu đến đây không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Ngô Cương hỏi:
– Vậy thì sao?
Nhân Linh đáp:
– Lão phu vâng mệnh đến viện trợ cho sư thư đệ thiếu hiệp để trả thù.
Ngô Cương hỏi cho xong chuyện:
– Ủa! Thật thế không?
Nhân Linh vỗ vai chàng đáp:
– Kẻ thù của thiếu hiệp ở khắp thiên hạ. Lão phu cùng đi một đường với thiếu hiệp là mạo hiểm vô cùng sao còn giả bộ?
Ngô Cương mắng thầm: “Quân khốn kiếp!” nhưng miệng chàng đáp:
– Tại hạ rất cảm kích!
Nhân Linh đắc ý cười hỏi:
– Thiếu hiệp có nhận biết được kẻ thù nào không?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ không nhận biết được tên nào hết.
Nhân Linh nói:
– Vậy để lão phu nhận giúp thiếu hiệp.
Ngô Cương nói:
– À ra thế đấy!
Nhân Linh lại nói:
– Vì vậy mà lão phu phải đi cùng đường với thiếu hiệp. Việc khẩn cấp bây giờ là phải tìm thấy lệnh sư thư. Chúng ta đi thôi.
Ngô Cương trong lòng đã hiểu rõ: trên chốn giang hồ không làm gì còn có Hoa Linh nữa. Chàng nói vậy chăng qua là để cho qua chuyện.
Bỗng chàng cau mày tự hỏi:
“Bọn Thất Linh dùng thủ đoạn đê hèn kiềm chế tâm thần ta để làm đao phủ cho chúng. Trong khoảng thời gian vừa rồi chắc ta đã giết oan một số người. Không hiểu những người bị ta hạ sát là ai? Vong Ngã hòa thượng rất thâm trầm nhưng bái huynh ta chắc cũng tri tình. Có điều đáng tiếc là hiện giờ ta bị Nhân Linh quấn quýt không có cơ hội để hỏi y. Nhưng ta nghĩ ra cũng biết là những người bị hại tất không phải hạng tầm thường.”
Rồi chàng tự nghĩ:
“Thất Linh lam như vậy với mục đích gì? Nếu không được Hoa Linh cải tà quy chính và bọn Vong Ngã hòa thượng giải cứu thì ta bị hư hỏng rồi. Món nợ này nhất định phải đổ lên đầu Ngũ Linh chưa chết.”
Hiện giờ dĩ nhiên chỉ có Nhân Linh là biết chuyện bí mật. Vậy ta phải đi theo hắn một lúc, chờ cơ hội bắt buộc hắn phải cung xưng. Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng không nói ra. Chàng nghe lời Nhân Linh tiếp tục thượng lộ.
Đi được một quãng, đột nhiên Nhân Linh dừng bước nói:
– Không đúng rồi!
Ngô Cương động tâm hỏi:
– Chuyện gì không đúng?
Nhân Linh đáp:
– Chúng ta quay trở lại thôi.
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao mà quay trở lại?
Nhân Linh đáp:
– Nếu cứ đi về trước thì chúng ta chẳng khi nào gặp được kênh sư thư.
Ngô Cương hỏi:
– Sao các hạ biết thế?
Nhân Linh đứng lại một chút rồi trầm giọng đáp:
– Dọc đường lão phu chẳng thấy ám hiệu gì của lệnh sư thư hết. Lão phu từ Thất Linh tiên cảnh tới đây chỉ thấy ám hiệu đến miếu Hắc Long là hết. Lão phu không tìm thấy hai vị ở đó cứ thuận dường đi xuống có khi lạc đường mất rồi.
Ngô Cương giật mình kinh hãi. Chàng không ngờ kế hoạch của đối phương lại chu đáo đến thế! Chàng giả vờ kiên quyết đáp:
– Rõ ràng sư thư bảo tại hạ sẽ gặp ở đường này.
Nhân Linh nói:
– Lão phu không sao hiểu được về điểm này. Có khi lâm thời y ngẫu nhiên phải đổi hướng. Cũng có lẽ mình vượt qua y rồi. Tóm lại chúng ta phải quay về đường cũ không thì chẳng thể nào gặp y.
Ngô Cương nghĩ thầm:
– Bọn Thất Linh hành đọng cực kì ngoắt ngoéo. Ta đành phải đi theo hắn rồi sẽ tính. Có khi còn phát giác ra được nhiều điều bí mật. May ở chỗ tuyệt hắn không nghi ngờ và đề phòng đối với ta. Việc đi Địa cung ta đành hoãn lại.
Nghĩ vậy chàng liền đáp:
– Thôi thế cũng được.
Dọc đường không ai nói gì nữa. Nhân Linh rất chú ý đến những chỗ ngã ba đường, nhưng vẫn không phát hiện ra được ám ký chi hết
Đại hán có vết chàm ngó Ngô Cương hỏi:
– Ta xưng hô với ông bạn thế nào?
Ngô Cương bĩu môi đáp:
– Ô hay! Các hạ mau quên thế ư?
Đại hán có vết chàm cười ha hả nói:
– À phải rồi. Hà hà!
Rượu thịt đưa lên. Hán tử có vết chàm trợn mắt lên quát:
– Đổi lấy bát lớn ra dây! Dùng cái chung nhỏ xíu này ai mà chịu được?
Gã đập bốn cái chung sứ xuống đất đánh choang một tiếng.
Tiểu nhị giận quá nhưng không dám nói, lủi thủi chạy ra lấy bốn chiếc bát lớn đem đổi và rót đầy rượu vào.
Đại hán có vết chàm lại quát:
– Thằng quỷ này! Lấy thêm vò rượu nữa để ông bạn đây mời khách.
Tiểu nhị đưa mắt nhìn Ngô Cương nói:
– Dạ! Xin vâng lời đại gia!
Những thực khách bỏ đi quá nửa rồi. Những người mới đến đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi cũng quay đầu đi xa.
Ngô Cương cười ha hả nói:
– Mời các vị dùng cho thỏa thích.
Đại hán đáp:
– Dĩ nhiên là như thế!
Ngô Cương lại cười ha hả nói:
– Đây là một cơ hội khó kiếm. Sau này bốn vị có lẽ không còn cơ hội nào nữa.
Bốn hán tử nghe chàng nói vậy không khỏi sửng sốt.
Ngô Cương nâng chung rượu lên nói:
– Xin mời!
Bốn gã hán tử tháy Ngô Cương ăn mặc văn nhã diện mạo tuấn tú tựa chàng công tử chưa hiểu thế sự, nên chàng nói gì chúng cũng không để ý nữa.
Bọn chúng dưới mắt không người bắt đầu ăn uống cho thỏa thích. Chỉ trong khoảnh khắc chúng đã uống hết một vò rượu, tiểu nhị lại đem vò thứ hai vào.
Giữa lúc ấy một chàng văn sĩ lạc phách giang hồ quần áo rách rưới mặt xanh như tàu lá chuối đi vào trong quán. Gã ngửng đầu nhìn thẳng mặt Ngô Cương.
Ngô Cương ngấm ngầm kinh hãi. Chàng nhìn kĩ lại thì hóa ra bái huynh Tống Duy Bình cải trang. Lòng sung sướng vô cùng. Chàng đưa mắt làm hiệu rồi chắp tay nói:
– Tống huynh! Không ngờ chúng ta gặp nhau tại đây. Từ buổi chia tay đến nay thấm thoát đã hai năm trời. Nay được gặp đây. Ha ha! Mời Tống huynh ngồi xuống đây.
Tống Duy Bình vái chào đáp lễ rồi nói:
– Một ngày cách mặt xem chừng ba thu. Hiền đệ phong độ vẫn còn như trước khiến cho tiểu huynh được an ủi rất nhiều.
Gã nói xong tiến đến trước mặt Ngô Cương.
Tiểu nhị bê thêm chén và lấy thêm đũa chén.
Tống Duy Bình ngồi song song với Ngô Cương.
Bốn hán tử trợn mắt lên nhìn Tống Duy Bình ra chiều khó chịu.
Tống Duy Bình khác nào người đói khát lâu ngày không được một bữa no. Gã bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch. Gã lại nhìn Ngô Cương một cái rồi tự rót rượu uống, gắp thịt ăn, đưa tay áo lên miệng cười hì hì hỏi:
– Hiền đệ chưa giới thiệu bốn vị này với tiểu huynh.
Ngô Cương cười khanh khách đáp:
– Trong bốn bể đều là anh em.
Chàng chỉ vỏn vẹn một câu như vậy chứ không nói thêm gì nữa.
Tống Duy Bình cũng phụ họa theo:
– Bèo nước gặp nhau là một việc khoái ở nhân gian. Tiểu sinh kính các vị một chung.
Bốn hán tử ngơ ngác một chút rồi cũng một hơi cạn sạch.
Đại hán có dấu chàm nhìn Ngô Cương hỏi:
– Ta là Thanh Diện Hồ, chẳng nhai văn nhấm chữ bao giờ. Có phải ông bạn ra đời để soi mặt mọi người?
Ngô Cương gật đầu đáp:
– Chính là thế đó.
Đại hán có dấu chàm lại hỏi:
– Ông bạn có thanh kiếm này…
Ngô Cương ngắt lời:
– Cái đó ư? Nhiều người vẫn thường đeo kiếm. Đó chăng qua cũng là một cái thú thôi.
Đại hán có dấu chàm hỏi:
– Phải chăng ông bạn là một công tử nhà giàu?
Ngô Cương đáp:
– Các hạ đừng nói thế.
Hán tử có vết chàm nheo mắt nhìn ba tên đồng bạn ra chiều gặp được con mồi béo.
Tống Duy Bình như người chết đói bẩy ngày chưa được một bữa, gã ăn to uống lớn như kẻ ăn xin.
Ngô Cương xuýt tí nữa thì bật cười nhưng chàng cố nhịn hỏi:
– Huynh đài! Huynh đài vẫn nhanh nhẩu như trước nhỉ?
Tống Duy Bình ngửng đầu lên ra chiều đắc ý đáp:
– Hiền đệ quá khen mà thôi! Uống rượu gặp được tri kỉ thì nghìn chung hãy còn là ít. Chẳng lẽ tiểu huynh lại còn làm khách ư?
Ngô Cương vỗ tay nói:
– Hay quá! Tha hương ngộ cố tri phải uống cho thỏa thích, nào chúng ta hãy cạn ba chung nữa.
Dứt lời chàng cầm bình rượu rót cho Tống Duy Bình ba chung.
Hán tử có vết chàm cười nửa miệng hỏi:
– Ông bạn định đi đâu?
Ngô Cương làm bộ hạ thấp giọng đáp:
– Tại hạ đem một ít châu báu đến Tương Dương đồng thời để đòi mấy món nợ.
Bốn tên hán tử lộ vẻ mừng vui đưa mắt nhìn nhau.
Hán tử có vết chàm chùi miệng nói:
– Bằng hữu! Bọn tại hạ quấy quả ông bạn một bữa. Bây giờ có việc anh em tại hạ phải đi trước.
Ngô Cương giơ tay lên nói:
– Các vị hãy cùng tại hạ uống cho thỏa thích một bữa, sau này khó còn cơ hội nào nữa.
Hán tử có vết chàm nghe câu chuyện có điều ngoắt ngoéo đã hơi biến sắc, nhưng rồi mỉm cười hỏi:
– Tại sao chúng ta không còn có cơ hội khác?
Ngô Cương sa sầm nét mặt đáp:
– Theo thể lệ thì những tên tử tù khi ra thụ hình được ăn uống thỏa thích một bữa.
Bốn hán tử hùng hổ đứng lên mắt lộ hung quang.
Ngô Cương lạnh lùng nói:
– Ngồi xuống đi!
Hán tử có vết chàm cười khành khạch hỏi:
– Ông bạn muốn đem cái mạng nhỏ xíu ra đùa ư?
Ngô Cương liền xỉa năm ngón tay xuống cái bàn gỗ ngập vào đến tận lòng bàn tay rồi nói:
– Ta bảo các vị hãy ngồi xuống!
Bốn tên hán tử hoảng hồn, chúng không ngờ gặp phải Diêm Vương giả Bồ Tát đành ngồi phịch xuống.
Ngô Cương từ từ rút ngón tay ra lạnh lùng nói:
– Người ta thường kêu tại hạ bằng Sách Huyết Nhất Kiếm!
Chàng vừa báo danh hiệu bốn tên hán tử mặt xám như tro tan, người run như cầy sấy.
Tống Duy Bình cười khanh khách nói:
– Này này! Mời bạn hãy xơi cho cạn chén, trở về cực lạc đặng siêu sinh.
Gã nói xong tự mình uống cạn ly trước.
Ngô Cương cất giọng lạnh như băng nói:
– Các vị còn nhớ một gã nghèo ở quán trà ngoài Phàn Thành được các vị chiếu cố không?
Bốn tên sắc mặt biến đổi. Tên đứng đầu có vết chàm ấp úng mãi không ra tiếng:
– Tôn giá là…
Ngô Cương nghiến răng ngắt lời:
– Chắc các ngươi tàn ác đã nhiều, ta giết làm gì cho dơ bảo kiếm. Các ngươi hãy nghe đây! Bản nhân không báo thù đâu vì các người không đáng là kẻ thù của bản nhân. Nhưng cũng phải vì nhân dân mà trừ hại.
Những thực khách đã đi hết chẳng còn một ai. Mấy tên tiểu nhị đứng đằng xa lộ vẻ buồn rầu lo lắng.
Ngô Cương móc một nắm bạc vụn để trên bàn rồi vẫy tay bảo chúng:
– Các ngươi hãy ra ngoài kia!
Bốn tên tựa như bị mắc bệnh tê không cử động được nữa. Sách Huyết Nhất Kiếm trong con mắt bọn chúng là đại biểu của tử thần đã hóa thân.
Ngô Cương lại nói:
– Các ngươi cũng ra ngoài kia. Còn sự sinh tử là trông vào mệnh vận.
Bốn tên hán tử hấp tấp đứng lên đi ra ngoài. Mỗi bước tưởng chùng đeo nặng ngàn cân.
Bọn tiểu nhị cứ giương mắt mà nhìn chẳng hiểu chuyện gì. Chúng lấy làm lạ là bốn tay xà thủ xưng hùng một phương mà lại bị một chàng thư sinh mặt trắng kiềm chế.
Ngô Cương cùng Tống Duy Bình thủng thẳng đi sau.
Bốn hán tử vâng lệnh đứng yên. Những người qua đường dừng chân lại ngó. Có người vừa trông thấy bọn này lại lật đật đi ngay.
Ngô Cương lạnh lùng lên tiếng:
– Bây giờ các ngươi hãy nghe ta đếm số từ một là các ngươi bắt đầu chay trốn. Ta đếm hết số ba rồi mới ra tay.
Giữa lúc ấy một lão già áo đen từ góc tường chậm chạp bước tới.
Mục quang của Ngô Cương rất sắc bén, vừa nhìn thấy lão đã biết là người quen. Chàng nhìn kỹ một lúc bất giác nổi sát khí. Người đến là một trong Thất Linh. Hắn là đệ Tam Linh mà xuất hiện ở đây vào lúc này thì thật chàng không sao hiểu nổi.
Lão già áo đen dường như cũng đã nhận ra Ngô Cương. Hắn còn ở đằng xa và đã dừng lại.
Ngô Cương khẽ bảo Tống Duy Bình:
– Tống huynh hãy lui ra. Vô luận thế nào cũng đừng tiếp xúc với tiểu đệ.
Tống Duy Bình hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Ngô Cương lại giục:
– Lẹ lên!
Tống Duy Bình chẳng hiểu sao. Gã giả vờ là người mới đến coi chuyện náo nhiệt rồi từ từ cất bước.
Ngô Cương trầm giọng đếm:
– Một!
Bốn tên hán tử lập tức chạy như điên. Chúng hoang mang vô cùng nên chẳng chọn đường cứ chạy bừa. Nhưng cả bốn tên đều chạy trốn về một phương.
Ngô Cương lại đếm:
– Hai!
Bốn đại hán đã chạy xa năm trượng. Người qua đường hấp tấp né tránh.
– Ba!
Tiếng đếm vừa dứt, tiếng rú đã vang lên. Cả bốn đại hán chết vào một đống.
Những tiêng la hoảng làm chấn động màng tai.
Ngô Cương từ từ tra kiếm vào vỏ như không có chuyện gì xảy ra.
Chàng cất bước tiến về phía trước, dường như chàng giết người là chuyện bữa cơm thường ăn mà cũng giống như bốn người kia chẳng phải chàng đã hạ sát.
Tiêng la hoảng lẫn với tiếng hoan hô:
– Giết là phải!
– Bọn này tội ác ngập đầu…
– Thiện ác đều gặp quả báo đạo trời chí công.
Ngô Cương thủng thẳng tiến về phía đầu đường. Chàng biết đệ Tam Linh nhất định theo dõi hành tung của mình. Chàng tự hỏi:
– Hoa Linh bội phản, Thư Linh bị chết, chẳng hiểu đối phương đã biết chưa? Ta đối phó với đệ Tam Linh bằng cách nào?
Chàng tiếp tục cất bước không ngoảnh lại. Trong thị trấn nhỏ bé này, hai bên đường cũng bày hàng quán. Đường là chợ mà chợ cũng là đường. Chỉ có một con đường này là lớn còn toàn là ngõ hẻm cùng nhà ở.
Người qua lại thưa thớt dần, chàng đã ra khỏi thị trấn.
Bỗng có tiếng người quát:
– Đứng lại!
Ngô Cương nghe rõ là thanh âm của lão già. Chàng bèn dừng bước quay lại, mắt lộ sát khí nhìn đối phương.
Lão già áo đen nhìn kỹ Ngô Cương một lát rồi trầm giọng hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ông bạn còn nhớ được lão phu không?
Ngô Cương hỏi lại:
– Các hạ là ai?
Lão già áo đen đáp:
– Lão phu là bạn của thiếu hiệp.
Ngô Cương hỏi:
– Bạn ư?
Lão già áo đen dường như có bề úy kị lùi lại một bước tươi cười đáp:
– Thiếu hiệp quên rồi ư? Lệnh sư thư đã giới thiệu với lão phu. Lão phu đang chờ lệnh sư thư, thiếu hiệp là người bạn duy nhất của y.
Ngô Cương chẳng hiểu sao nhưng chàng là người thông minh biết ngay sư thư mà lão nói đây tất trỏ vào Hoa Linh. Như vậy thì những biến cố vừa qua đối phương vẫn chưa biết.
Chàng không sao nhớ lại được thời gian chàng mất hết tâm trí. Theo thường tình mà nói thì nếu đối phương đã dùng chàng làm một tên đao phủ thì ba phần ngớ ngẩn bảy phần hung dữ.
Trong lòng ngẫm nghĩ, chàng đưa cặp mắt hau háu nhìn đối phương lạnh lùng hỏi:
– Các hạ hãy báo danh đi!
Lão già chau mày hỏi lại:
– Thiếu hiệp quên lão phu rồi ư?
Ngô Cương rút kiếm đánh “soạt”một tiếng. Thực tình chàng không biết danh hiệu của đệ Tam Linh.
Lão già giật minh kinh hãi, vội hạ thấp giọng xuống đáp:
– Lão phu là Nhân Linh.
Ngô Cương làm bộ ngoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi nói:
– À phải rồi! Sư thư đã nói qua.
Lão gia nói:
– Thiếu hiệp hãy thu kiếm lại đi đã.
Ngô Cương tra kiếm vào vỏ.
Lão già nói:
– Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện.
Ngô Cương ngập ngừng:
– Tại sao… Tại hạ phải theo lão?
Lão già áo đen đáp:
– Thiếu hiệp đừng quên rằng chúng ta là bạn chứ không phải thù.
Ngô Cương ngơ ngác gật đầu rồi cất bước đi luôn.
Tống Duy Bình vẫn theo dõi ở phía xa xa.
Nhân Linh hỏi:
– Tại sao thiếu hiệp lại giết bốn tên đó?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ thích giết thì giết.
Nhân Linh lại hỏi:
– Ồ! Lệnh sư thư đâu?
Ngô Cương đáp:
– Không biết.
Nhân Linh sửng sốt hỏi:
– Sao thiếu hiệp lại không biết?
Ngô Cương đáp ra ngoài câu hỏi:
– Đúng thế!
Nhân Linh rất lấy làm nghi hoặc vì Hoa Linh vâng lệnh đi kiềm chế Ngô Cương mà sao mụ lại tự tiện li khai chàng?
Hắn nghĩ vậy liền hỏi:
– Tại sao y lại li khai thiếu hiệp?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ không biết.
Hắn hỏi câu nào chàng cũng đáp là không biết, nhưng vô hình chung cái đó đã phù hợp với con người mất hết bản tính, khiến Nhân Linh không nghi ngờ chàng nữa. Hắn hỏi tiếp:
– Y li khai thiếu hiệp từ bao giờ?
Ngô Cương đáp:
– Từ đêm hôm qua.
Nhân Linh lại hỏi:
– Có xảy ra chuyện gì không?
Ngô Cương đáp:
– Không!
Nhân Linh lại hỏi:
– Y có dặn thiếu hiệp điều gì chăng?
Ngô Cương đáp:
– Y bảo tại hạ lên đường rồi sẽ theo sau.
Nhân Linh hỏi:
– Y không bảo đi làm gì ư?
Ngô Cương giương mắt lên đáp:
– Ông bạn hỏi nhiều quá!
Nhân Linh chưng hửng nhăn nhó cười hỏi:
– Bây giờ thiếu hiệp định làm gì?
Ngô Cương đáp:
– Dĩ nhiên tại hạ chờ y ở trên đường.
Nhân Linh hỏi:
– Nếu quý sư thư không kiếm thiếu hiệp nữa thì sao?
Ngô Cương dừng bước trợn mắt lên nói:
– Nói bậy!
Nhân Linh không khỏi hãi hùng, hắn biết lúc này công lực Ngô Cương đã lên đến đâu rồi. Nếu hắn đối phó không khéo thì hậu quả thật là đáng sợ. Nhưng Ngô Cương không hiểu khi ở Thất Linh tiên cảnh đã uống được Ngọc Linh Thạch Nhũ và đã tăng lên sáu chục năm công lực vì hồi ấy tâm thần chàng bị kiềm chế.
Nhân Linh lại hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Lão phu đến đây không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Ngô Cương hỏi:
– Vậy thì sao?
Nhân Linh đáp:
– Lão phu vâng mệnh đến viện trợ cho sư thư đệ thiếu hiệp để trả thù.
Ngô Cương hỏi cho xong chuyện:
– Ủa! Thật thế không?
Nhân Linh vỗ vai chàng đáp:
– Kẻ thù của thiếu hiệp ở khắp thiên hạ. Lão phu cùng đi một đường với thiếu hiệp là mạo hiểm vô cùng sao còn giả bộ?
Ngô Cương mắng thầm: “Quân khốn kiếp!” nhưng miệng chàng đáp:
– Tại hạ rất cảm kích!
Nhân Linh đắc ý cười hỏi:
– Thiếu hiệp có nhận biết được kẻ thù nào không?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ không nhận biết được tên nào hết.
Nhân Linh nói:
– Vậy để lão phu nhận giúp thiếu hiệp.
Ngô Cương nói:
– À ra thế đấy!
Nhân Linh lại nói:
– Vì vậy mà lão phu phải đi cùng đường với thiếu hiệp. Việc khẩn cấp bây giờ là phải tìm thấy lệnh sư thư. Chúng ta đi thôi.
Ngô Cương trong lòng đã hiểu rõ: trên chốn giang hồ không làm gì còn có Hoa Linh nữa. Chàng nói vậy chăng qua là để cho qua chuyện.
Bỗng chàng cau mày tự hỏi:
“Bọn Thất Linh dùng thủ đoạn đê hèn kiềm chế tâm thần ta để làm đao phủ cho chúng. Trong khoảng thời gian vừa rồi chắc ta đã giết oan một số người. Không hiểu những người bị ta hạ sát là ai? Vong Ngã hòa thượng rất thâm trầm nhưng bái huynh ta chắc cũng tri tình. Có điều đáng tiếc là hiện giờ ta bị Nhân Linh quấn quýt không có cơ hội để hỏi y. Nhưng ta nghĩ ra cũng biết là những người bị hại tất không phải hạng tầm thường.”
Rồi chàng tự nghĩ:
“Thất Linh lam như vậy với mục đích gì? Nếu không được Hoa Linh cải tà quy chính và bọn Vong Ngã hòa thượng giải cứu thì ta bị hư hỏng rồi. Món nợ này nhất định phải đổ lên đầu Ngũ Linh chưa chết.”
Hiện giờ dĩ nhiên chỉ có Nhân Linh là biết chuyện bí mật. Vậy ta phải đi theo hắn một lúc, chờ cơ hội bắt buộc hắn phải cung xưng. Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng không nói ra. Chàng nghe lời Nhân Linh tiếp tục thượng lộ.
Đi được một quãng, đột nhiên Nhân Linh dừng bước nói:
– Không đúng rồi!
Ngô Cương động tâm hỏi:
– Chuyện gì không đúng?
Nhân Linh đáp:
– Chúng ta quay trở lại thôi.
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao mà quay trở lại?
Nhân Linh đáp:
– Nếu cứ đi về trước thì chúng ta chẳng khi nào gặp được kênh sư thư.
Ngô Cương hỏi:
– Sao các hạ biết thế?
Nhân Linh đứng lại một chút rồi trầm giọng đáp:
– Dọc đường lão phu chẳng thấy ám hiệu gì của lệnh sư thư hết. Lão phu từ Thất Linh tiên cảnh tới đây chỉ thấy ám hiệu đến miếu Hắc Long là hết. Lão phu không tìm thấy hai vị ở đó cứ thuận dường đi xuống có khi lạc đường mất rồi.
Ngô Cương giật mình kinh hãi. Chàng không ngờ kế hoạch của đối phương lại chu đáo đến thế! Chàng giả vờ kiên quyết đáp:
– Rõ ràng sư thư bảo tại hạ sẽ gặp ở đường này.
Nhân Linh nói:
– Lão phu không sao hiểu được về điểm này. Có khi lâm thời y ngẫu nhiên phải đổi hướng. Cũng có lẽ mình vượt qua y rồi. Tóm lại chúng ta phải quay về đường cũ không thì chẳng thể nào gặp y.
Ngô Cương nghĩ thầm:
– Bọn Thất Linh hành đọng cực kì ngoắt ngoéo. Ta đành phải đi theo hắn rồi sẽ tính. Có khi còn phát giác ra được nhiều điều bí mật. May ở chỗ tuyệt hắn không nghi ngờ và đề phòng đối với ta. Việc đi Địa cung ta đành hoãn lại.
Nghĩ vậy chàng liền đáp:
– Thôi thế cũng được.
Dọc đường không ai nói gì nữa. Nhân Linh rất chú ý đến những chỗ ngã ba đường, nhưng vẫn không phát hiện ra được ám ký chi hết.
Huyết Y Kỳ Thư Huyết Y Kỳ Thư - Trần Thanh Vân Huyết Y Kỳ Thư