Số lần đọc/download: 491 / 27
Cập nhật: 2019-12-06 09:23:40 +0700
60 - Mèo Chúa Và Mèo Trạng Khác Thế Nào ?
T
rong phủ chúa Trịnh có con mèo tam thể quý lắm nhất là ở cái tài bắt chuột của nó. Một hôm Trạng-Quỳnh thấy nó lởn vởn ở vườn hoa, liền thừa lúc vắng người, bắt trộm đem về nuôi. Quỳnh nuôi và dạy nó bằng cách: cứ mỗi bữa ăn, Quỳnh để một bát cơm rau và một bát cơm thịt, rồi cầm roi hễ mèo mon men lại chỗ bát cơm thịt thì quất cho túi bụi. Lâu ngày thành quen, hễ có mặt Quỳnh là mèo ngoan ngoãn lại chỗ bát cơm rau mà ăn.
Bị mất con mèo quý, chúa Trịnh sai các quan thị và lính hầu đi tìm. Thấy con mèo ấy ở nhà Trạng Quỳnh, họ về tâu Chúa là chính Quỳnh đã bắt trộm mèo, chớ chẳng còn ai vào đó nữa. Chúa liền hạ lệnh bắt Quỳnh đem mèo vào cung. Chúa hỏi Quỳnh: « Láo quá, sao mèo của ta mà ngươi dám bắt trộm? »
Quỳnh tâu: « Thần đâu dám, Chúa nói oan thần lắm, cái đó chắc mèo của Chúa cũng giống mèo của thần đấy thôi ».
Chúa vặn lại: « Giống à. Nhà ngươi có cách gì làm chứng ở trước mặt ta không? Chớ ta thì biết rõ mèo này là của ta, chớ chẳng phải của ngươi? »
Quỳnh tâu: « Có chứng cớ khác nhau, Chúa cứ cho thử thì sẽ thấy ».
- Thử cách nào!
- Nhà thần nghèo nên mèo chỉ ăn rau chớ chẳng biết cá thịt là gì, vậy xin Chúa cứ đem một bát cơm rau và một bát cơm thịt ra, nếu nó ăn bát cơm thịt thì chính là mèo của Chúa, thần cam chịu tội, còn chỉ ăn cơm rau thì đó là mèo của hạ thần.
Chúa nghe có lý, liền truyền quan thị đem hai bát cơm ra, đoạn bảo Quỳnh thả mèo xem nó chạy lại ăn bát nào. Có mặt Quỳnh đó, dĩ nhiên, dù có thính nhử, mèo ta cũng không dám bén mảng tới chỗ bát cơm thịt. Thế là Quỳnh đắc chí, đợi mèo ăn xong bát cơm rau, đến ôm lấy vuốt ve, xin phép chúa đem về. Chúa cũng tin đó không phải là mèo của mình thật, chớ có biết đâu chính Quỳnh đã bắt trộm và đã khép nó vào kỷ luật sắt nên đã thản nhiên đánh lừa được chúa. Vì thế, người đương thời bảo Quỳnh là kẻ dám vuốt râu cọp mà không sợ bị cọp cắn vậy.