Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Chương 62: Ngoài Ý Muốn Gặp Lại, Duyên Phận Trời Định
M
ùng ba tháng ba, Bạch gia cho người tới đón Hắc Muội đi Bạch phủ bị Hắc Muội từ chối, dù sao trải qua một năm, đóng gói điểm tâm vào tiết Khánh cơ bản đã định hình, chỉ cần sửa đôi chút, không có nàng vẫn làm được.
Nói thật Hắc Muội thật tình có ý trốn tránh Bạch phủ, về mặt lý trí cảm thấy không nên cùng Bạch phủ gây chuyện không thoải mái, thứ nhất nàng vẫn muốn cùng Bạch gia buôn bán lâu dài, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thứ hai Bạch gia đối với nàng không tệ, thậm chí có thể nói là có ân.
Nhưng về mặt tình cảm nàng thật sự không muốn cùng Bạch lão bản có chút tư tình gì, vừa nghĩ đến làm nương Bạch Minh Tuệ chung quy sẽ có chút cảm giác không hợp lẽ thường.
Thời điểm tháng ba việc hôn sự của Ngũ Nương rốt cục quyết định, Ngũ Nương cuối cùng vẫn Vân Ca.
Theo Ngũ Nương nói, Cúc Trân thẩm dẫn Vân Ca đi nhà nàng, trước mặt cha mẹ cùng hai ca ca Ngũ Nương luôn mãi cường điệu cưới con dâu ở nhà tu thân dưỡng tính, sẽ không đi gây chuyện khiến con trai và con dâu mất mặt, trong nhà quyền tài chính cũng giao cho Ngũ Nương toàn quyền chưởng quản.
“Vẫn là ngươi có biện pháp a!”
“Ta chỉ nói chuyện với Vân Ca một chút, khẳng định là hắn trở về nói gì với nương hắn, khiến bà ấy sốt ruột.”
“Vân Ca thật ra là người hiểu chuyện.”
“A, vừa nghị thân đã khen rồi.”Hắc Muội trêu ghẹo nàng.
Ngũ Nương ngượng ngùng cười, bỗng nhiên cười hì hì đối với Hắc Muội nói, “Ngươi không biết dáng vẻ nương Vân Ca lúc ấy đối với ta thề —— “
Hắc Muội nghĩ Cúc Trân thẩm một bộ đáng thương lại sợ sệt nói, “Ai, nào có cha mẹ không muốn tốt cho con, chỉ cần Vân Ca tốt, muốn bà ấy làm gì mà không được, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a!”
Ngũ Nương sợ Hắc Muội lại nhớ tới Tú Cô thương cảm, đẩy nàng một phen, đổi đề tài.
Nhưng tương đướng với tin tốt Ngũ Nương đính hôn, là một tin tức xấu, Vương Kiều Nga lại mang thai.
Lần này Hắc Muội rất lo lắng, nếu là con trai, bằng thế lực Bạch gia làm cho đứa nhỏ trong bụng Vương Kiều Nga trở thành con kế thừa nhà nàng hoàn toàn là có thể.
Hắc Muội mỗi ngày trong lòng lo lắng sốt ruột a.
Cùng lúc không muốn con Vương Kiều Nga kế thừa, lại không muốn gả vào Bạch phủ.
Để tay lên ngực tự hỏi, nàng thật sự không biết vì sao chính mình đối với Bạch phủ bài xích như vậy, chỉ cảm thấy chính mình không nên ở Bạch phủ sống loại cuộc sống cẩm y hoa phục.
Đến giữa tháng tư, mắt thấy bụng Vương Kiều Nga từng ngày lớn lên, Hắc Muội càng sốt ruột.
Đầu tháng năm lúc này đây Bạch gia cho xe ngựa đến đón Hắc Muội nói là Bạch lão gia tổ chức sinh nhật mời nàng tới, nếu không đi Bạch gia tiểu thư sẽ tự mình đến thỉnh.
Hắc Muội không còn cách nào khác đành phải nhắm mắt tham gia, cũng không mang bất luận lễ vật gì, thay đổi quần áo sạch sẽ đi Thanh thành.
Béo Nha và Tứ Nha ở nhà chờ cha anngf trở về thu gặt cải dầu.
Lúc đi qua trấn ghé vào sân một chuyến, cha nàng Phùng Quý ngồi trong sân dưới giàn trồng ngước mặt, xuyên qua khe hở cánh hoa tường vi ánh mặt trời chiếu xuống lốm đốm.
Hắc Muội mới bừng tỉnh đại ngộ, nương nàng từng nói thích nhất hoa tường vi, nay lại tới một năm sắc vi nở rộ, cha nàng đây là nhìn vật nhớ người.
Bất quá cũng may Lâm thúc và Phùng Quý thực hợp ý, uống mấy ngụm rượu, lòng người cũng trống trải chút, Hắc Muội rõ ràng cảm giác cha nàng ở trấn người sáng sủa chút.
Như vậy nàng cũng an tâm, nghĩ ngoại trừ ngày mùa cha nàng ở trong này đổi lại còn an nhàn.
Đợi cho Hắc Muội đến Thanh thành mới biết được quốc gia đại sự, thì ra hoàng đế Đại Đường quốc qua đời, Thanh thành treo đầy vải trắng bày tỏ thương tiếc, mà thái tử không bao lâu sẽ đăng cơ làm vua.
“Vậy tân hoàng đăng cơ không phải sẽ miễn giảm thuế sao?”Hắc Muội phản ứng đầu tiên chính là này cái, vội vàng hỏi tiểu nhị đánh xe ngựa.
“Hình như là nói phóng lao phạm, giảm miễn thời hạn thi hành án, giảm miễn thuế má thật sự không có nghe nói.”
Hắc Muội có chút thất vọng, vậy cùng nàng không có bao nhiêu quan hệ, lão Hoàng Đế thống trị Đại Đường gọn gàng ngăn nắp, con trai hẳn là sẽ không ngu ngốc, chỉ cần trước sau như một an bình đoàn kết là được rồi.
Dân chúng sống cầu chính là an ổn.
Đến Bạch phủ hoàn toàn nhìn không ra bất luận vui mừng gì, Hắc Muội nghĩ phỏng chừng là trong lúc quốc tang không thể rêu rao, cảm thấy cũng không có gì nghi hoặc.
Bạch lão bản rõ ràng so với lần trước thân thiết hơn chút, làm Hắc Muội trong lòng không yên bất an.
Bạch tiểu thư nghiễm nhiên đã xem Hắc Muội là đương gia chủ mẫu tương lai giới thiệu mọi chuyện trong phủ, Hắc Muội nghe cũng không phải, không nghe cũng không phải, chung quy không thể chối từ, nàng giờ phút này thật đúng là khó có thể hung hãn từ chối, chỉ phải từ từ nghĩ biện pháp uyển chuyển khước từ.
Hắc Muội ngày đầu vào phủ nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau liền không ngừng có nha hoàn bà bà đưa này nọ tới sân Hắc Muội, có người nịnh bợ lấy lòng, có người trong mắt ghen tị, Hắc Muội nhìn thấy rất buồn bực, trực tiếp đuổi đám người này ra ngoài, chính mình trốn ở trong phòng ngủ ngon.
Bạch Tề mấy ngày nay đúng là tổ chức sinh nhật, chính thức hắn tròn hai mươi sáu tuổi, vốn định mượn cơ hội này để nữ nhi xuất hiện, xem như tuyên bố với mọi người Bạch gia có con gái mới trưởng thành có thể nghị thân, nhưng không nghĩ tới gặp phải quốc tang chỉ có thể tổ chức nhỏ.
Nhưng Bạch gia dù sao cũng thuộc thế gia vọng tộc, tân khách nối liền không dứt, rất nhiều tân khách ở xa thành nhiều ngày trước đã khởi hành, thân thiết còn trực tiếp vào ở Bạch gia.
Cho nên Bạch lão bản mấy ngày nay bận tối mày tối mặt, ngoại trừ trưa hôm qua đến xem Hắc Muội vẫn không có thời gian rãnh.
Nhưng đây lại hợp ý Hắc Muội, nàng mừng rỡ tiêu dao.
Hôm sau chính là tiệc sinh nhật, hôm nay Bạch phủ càng thêm bận rộn, nha hoàn bà bà tới lui nối liền không dứt, mỗi người khẩn trương bận rộn công việc.
Bạch phủ mặc dù trang trí không có bốn phía xa hoa, nhưng khắp nơi đều cẩn thận tinh xảo, tháng tư lại đúng là mùa hoa nở nhiều, vì thế khắp nơi muôn hồng khoe sắc.
Bất quá Hắc Muội không có hứng thú xem này đó người giàu phô bày giàu sang, lại ngủ một ngày dài, thẳng đến xế chiều mới bị người kêu dậy, buộc rửa mặt trang điểm tham dự tiệc tối.
Hắc Muội một bên bị nha đầu ấn chải đầu trang điểm một bên trong lòng không yên, nghĩ nếu Bạch phủ ở trong yến hội tuyên bố muốn cưới nàng làm kế thất thì làm sao bây giờ, lại nghĩ, Bạch phủ là nhà giàu, cầu hôn đính thân cái gì hẳn là rất chú ý, có lẽ không đến mức đột ngột như thế đi.
Dù sao trong lòng Hắc Muội không yên, đem mấy thứ nha hoàn cắm trên đầu tháo xuống, “Không cần mấy thứ này, ta đội không được tự nhiên!”
Nha hoàn không còn cách nào khác, chỉ chừa một cây ngọc trâm cắm trong mái tóc dài.
Hắc Muội thay một kiện quần áo cẩm lan cũng không chịu trà phấn đồ son, trực tiếp đi theo nha hoàn tới tiền thính yến hội.
Hắc Muội chọn vị trí gần cửa nhất ngồi, thuận tiền cho nàng tùy thời rời đi, chỉ cần vừa thấy ra manh mối không đúng nàng sẽ chuồn mất.
Hoàn hảo, toàn bộ buổi tối Bạch Tề phải tiếp khách hàn huyên không ngừng, Bạch Minh Tuệ ở chỗ nữ quyến cũng bị hấp dẫn tất cả lực chú ý.
Hắc Muội yên tâm suy tư, vùi đầu ăn uống, mấy ngày nay ăn ngủ không yên thật đúng là đói bụng.
Tân khách chính giữa tiền thính rượu qua ba tuần càng náo nhiệt.
Hắc Muội ăn uống no đủ, đang nghĩ như thế nào lặng yên rời chỗ, vừa nhấc đầu lại phát hiện ngoài cửa có một bóng người quen thuộc thoáng qua, Hắc Muội lập tức tò mò đi ra ngoài nhìn.
Rất xa người nọ dáng người tinh tế, biên độ bước đi vô cùng lớn, chính là nha hoàn thông phòng của Bạch lão bản từng đánh qua một trận với Hắc Muội Liễu Phượng Nhi.
Từ lần đó về sau Hắc Muội nghe nói nàng đã bị trách phạt, trước mắt bao người đánh bằng roi, kỳ thực trong lòng nàng vẫn băn khoăn, nghĩ nếu gặp lại hảo hảo bồi vài câu, dù sao ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
Vì thế Hắc Muội gắt gao đuổi kịp, vừa định kêu nàng dừng bước, lại phát hiện nàng thần bí nhìn trái phải, Hắc Muội phản xạ có điều kiện hướng lùm trúc bên cạnh co rụt lại, còn chưa kịp nghĩ chính mình sao phải trốn, liền phát hiện miệng mũi mình bị bưng kín.
Bóp trên mặt nàng là một bàn tay mạnh mẽ hữu lực, toàn bộ thân thể đều bị siết chặt, phía sau rõ ràng là một nam nhân ——
Dù nàng có mạnh mẽ bưu hãn thế nào, giờ phút này cũng hoàn toàn bất lực, một chút âm thanh cũng phát ra không được, trơ mắt chờ âm mưu mặc danh kỳ diệu.
Hắc Muội giờ phút này trong lòng hiện lên rất nhiều ý niệm trong đầu, có khuôn mặt tưởng niệm của cha nàng ngồi dưới giàn hoa tường vi, khuôn mặt nho nhỏ trắng trắng của Béo Nha đối với nàng kêu nhị tỷ, còn có Tứ Nha chớp chớp đôi mắt trong sáng hỏi nàng chút vấn đề kỳ quái, cũng có con la trong nhà, bầy lợn gào la đòi ăn, đàn gà đi theo phía sau kiếm ăn——
Thầm nghĩ, xong rồi, rốt cuộc trở về không được, không hiểu ra sao lại bị hại chết ở chỗ này.
Bỗng nhiên Hắc Muội mở to hai mắt, nương theo ánh trăng, khuôn mặt nam nhân dần hiện rõ, một khuôn mặt nàng rất quen thuộc.
Đôi môi mỏng manh mân thành một đường, con ngươi đen thùi lạnh như băng ngạo nghễ nhìn người, tròng mắt u lãnh tinh quang, hết sức trong trẻo, mi gian lạnh lùng sát khí không tổn hao gì tuấn dật xuất trần của hắn, phóng đãng không kềm chế được.
Người này dĩ nhiên là Lâm Tam Mộc.
Lòng của nàng lập tức an ổn, hữu kinh vô hiểm a, nàng theo bản năng cảm thấy đối với nàng mà nói Lâm Tam Mộc sẽ không thương tổn nàng, tuy rằng không biết hắn vì sao trốn ở chỗ này, nhưng nàng lại rất an tâm.
Trầm tĩnh lại thế này mới phát giác khi nãy hoảng sợ thế nào, phía sau lưng bây giờ vẫn đầy mồ hôi lạnh, hiện tại gió lạnh thổi qua nhất thời phát run.
Mà nàng hoảng sợ Lâm Tam Mộc nhận ra được, cảm thấy có chút bất ngờ lại thú vị.
Bên tai một trận khí ấm áp, ngứa, là hắn tiến đến bên tai nàng khe khẽ nói, “Ta buông ra, ngươi trăm ngàn lần không được lên tiếng, cũng không được động.”
Hắc Muội gật đầu, hắn từ từ buông tay ra, nàng liền như vậy vẫn không nhúc nhích hút khí nhìn hắn, thật là Lâm Tam Mộc.
Nàng nửa ngày mới bình ổn lại, chậm rãi tiến đến bên tai hắn không tiếng động nói, “Ngươi thế nào ở trong này?”
Lâm Tam Mộc nhìn Hắc Muội duỗi dài cổ tới có điểm sững sờ, dưới ánh trăng cái cổ nhỏ dài vì kéo duỗi lại đây mà tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, chảy xuống đến bả vai hình thành bóng mờ thần bí.
Giờ khắc này tinh thần của hắn lập tức có chút hoảng, trước mắt lần lượt thay đổi vài người, có tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi còn chưa phát triển, ở trong đêm thu cố nén sợ hãi từng bước đến gần hắn, cũng có cô gái ôn nhu ở nơi sơn dã tuyết rơi cùng hắn ngồi trên xe ngựa chạy như điên, cũng có cô gái lén lúng lưu hắn ẩn thân trong căn phòng nói nói lời kinh thế hãi tục, cũng có cô gái trong rừng đào thương cảm ưu sầu.
Nhiều hình ảnh như vậy cuối cùng hợp thành Hắc Muội giờ phút này kinh hỉ hai mắt sáng lấp lánh.
Hắn căn bản không kịp đáp lời, bởi vì có tiếng bước chân lại đây, Lâm Tam Mộc ý bảo nàng đừng lên tiếng, ngóng đợi bên ngoài.
Hai người núp trong lùm trúc, ngưng thần tĩnh khí nhìn bên ngoài.
Hắc Muội lúc trước đi theo người kia quả nhiên là Liễu Phượng Nhi, nàng nghiêng người đối với bên lùm trúc nói, “Ngươi đây là cần gì chứ, biết rõ đây là người khác mượn đao giết người ngươi còn đi?”
Bởi vì chỉ thấy sườn mặt Hắc Muội không rõ là ai, trong lời nói tất cả đều là quyết tuyệt, “Ta không giống ngươi, ta không có đường lui, cho dù biết bị người ta lợi dụng nhưng ta cũng không thể không làm, Bạch gia phải có một vị trí cho ta.”
“Ai, cần gì, nàng mặc dù địa vị thấp kém nhưng từ khi chủ mẫu mất liền vào Bạch phủ, lại chiếu cố tiểu thư nhiều năm, được lão gia tín nhiệm, tâm tư ngươi ta đều không thể bằng được, ngay cả chuyện từ hôn đều là nàng âm thầm đạt thành, chúng ta cho dù xuất đầu bất quá cũng chỉ làm nền cho người khác, năm trước ta ló đầu ra đã trúng bản tử ngươi không phải không biết —— “
Sau đó Hắc Muội nhìn thấy người đối diện Liễu Phượng Nhi từ từ quay sang bên này, nàng xem rõ được, người này không phải nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Thích Thị lão phu nhân Bạch phủ, kêu Ngọc Lệ sao?
Hắc Muội đem đối thoại hai người vừa nói ngẫm nghĩ, hay thật, trong lòng lập tức trầm xuống, các nàng nói chẳng lẽ là về chuyện nàng vào Bạch phủ, vậy trong miệng các nàng làm nền cho người khác, là chỉ ai?
Nàng vãnh tai nghe, hoàn toàn không chú ý tới trên khuôn mặt Lâm Tam Mộc bên cạnh đã trắng bệch, trán thậm chí chảy ra mồ hôi.
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Ngươi đã là nha hoàn thông phòng, tốt xấu cũng có một danh phận, ta tính cái gì, như vậy không minh bạch ở Bạch phủ ở, đợi cho nha đầu ở nông thôn kia gả vào Bạch phủ lại đuổi ta?”
“Người ta tuy là ở nông thôn nhưng tốt xấu gì cũng đặt trên mặt!”
“A, đánh nhau một trận với ngươi người còn nói tốt.”
“Một mã trở về một mã, ta tình nguyện nha đầu ở nông thôn kia làm chủ mẫu, cũng không muốn ả âm hiểm kia thượng vị!”Liễu Phượng Nhi khẽ nói, “Chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi, chớ bị người ta hại ngược lại!”
Nghe đến đó Hắc Muội còn có cái gì không rõ, nhìn hai người đều rời đi, nàng mới quay sang xem Lâm Tam Mộc.
“Ngươi làm sao vậy?”Nàng kinh hoảng lên, thấp giọng hỏi.
“Không có gì, ta trúng một tên.”
Hắc Muội cả kinh nhảy dựng, khẩn trương hỏi, “Có phải còn có người đuổi giết ngươi không?”
Hắn cười gật đầu, Hắc Muội hết chỗ nói, sao lần nào đụng tới hắn đều mạo hiểm như vậy chứ, “Một trăm lượng, ta sẽ giấu ngươi, thế nào?”
“Đã sắp vào hào môn còn thiếu tiền như vậy?”Lâm Tam Mộc một câu nói xong khoé miệng còn nhếch lên ý cười yếu ớt.
Hắc Muội liếc trắng mắt, “Nhập hào môn cái rắm a, lão nương tình nguyện cả đời làm ruộng!”