A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Mặc
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Bị Oan
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội
Chương 51: Bị oan
Dịch giả: ngocdungvpka1986
Biên tập: 123456vn
Bụi cỏ lau nơi bến thuyền, ba người Lâm Dịch cùng đợi trong lo lắng.
" Làm sao mà vẫn chưa trở về? Mọi người đều bắt đầu lên thuyền rồi, nếu như đến khi thuyền rời bến còn không đến sẽ bị những người khác thế chỗ mất!"
" Quên đi, nếu mà chậm cùng lắm cùng nhau đợi chuyến sau vậy." Lâm Dịch lắc đầu.
Hồ Sơn đột nhiên hô một tiếng vui mừng: " Đã trở về."
Chỉ thấy một gã thiếu niên từ trong bụi cỏ lau chậm rãi thong thả bước ra., không phải là Văn Mặc còn là người phương nào? Hồ Sơn nhanh chân ra đón, bàn tay thô to vỗ vỗ bả vai Mạc Vấn mà nói: " Đi lâu như vậy làm gì thế? Có phải hay không ăn thức ăn hỏng mà đau bụng? Đi, nhanh lên một chút mà lên thuyền, thuyền đều muốn xuất phát rồi."
Mạc Vấn hơi hơi gật đầu, cũng không lên tiếng, miệt mài đi về phía trước. Hồ Sơn gãi gãi đầu có chút không tin, vừa nhìn một chút bàn tay của chính mình vừa mới vỗ qua bả vai của Mạc Vấn, nói thầm trong hoài nghi: " Không đúng a, thế nào mà đầu có chút hơi thấp? Cái vai này cũng hơi gầy đi một chút sao? Lẽ nào bệnh cũ trước đây vẫn chưa trừ tận gốc?"
Lắc lắc cái đầu, không nghĩ vấn đề hao tổn tinh thần này nữa, hướng về phía trước đuổi theo: " Văn huynh đệ, Văn huynh đệ chờ ta một chút..."
Trong nhà gỗ, Mạc Văn khóc không ra nước mắt, ai gặp phải chuyện như thế này trên người đều có phải buồn bực đến ói ra máu không? Cuối cùng mấy thiếu nữ như hoa như ngọc kia đã đánh cướp toàn bộ quần áo trên người của y! Cũng không biết được coi là diễm ngộ hay vận đen. Chẳng qua, khi nhắm mắt lại ở trước mặt liền như hiện ra đồi gò bồng mê người cùng thân thể run run nọ, dưới tiểu phúc thoát ra một luồng nhiệt lưu bất thường đang chấn động cơ thể của hắn. Rốt cuộc lão đại đành mạnh mẽ trấn áp hung tính do thân thể sinh ra, bắt đầu đối mặt với khốn cảnh hôm nay.
Nghe cuộc trò chuyện của hai thiếu nữ bạch y nọ, biết được trên người mình đang bị hạ cấm chế có tên là Phong Thần Tiệt Mạch Thủ, không hơn ba ngày là không tỉnh lại được, cũng có thể nói phải qua hơn ba ngày mới khôi phục lại được hành động. Không đúng! Mình cũng không có hôn mê tới hơn ba ngày, chỉ có một chút thời gian đã tỉnh táo lại rồi, chắc không phải là bản lĩnh đối phương không được tốt, hẳn là đã đánh giá sai thân thể biến này mới đúng!
Ý thức của chính mình đã trải qua thử thách phân tách ý thức hàng nghìn hàng vạn lần, ngoài cứng cỏi không thể lấy cách tính, vì vậy hôn mê vẻn vẹn có một nát thời gian.
Nghĩ tới đây Mạc Vấn bắt đầu tập trung tinh thần, thử xung kích cấm chế trong kinh mạch, có tiểu kiếm xanh ngọc trải qua mỗi tháng một lần tôi luyện, xung kích năng lượng cấm chế dị chủng này cũng không phải khó như vậy.
Thời gian trôi qua khi ánh sáng ban mai chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào trong, toàn bộ thân thể Mạc Vấn vang lên một hồi tiếng sấm nổ trầm lắng, như là đã phá tan mọi tầng phong bế.
Ầm! Kiếm khí vọt lên tạo thành một cỗ cuồng phong rất lớn, toàn bộ căn nhà gỗ lập tức trở nên thêm ngổn ngang rách nát hơn nữa, từ trên mặt đất bật dậy, Mạc Vấn vận động tay chân một chút, sau đó nhìn một chút trên người chính mình mà không khỏi lần thứ hai cười khổ, thật đúng là lột nhẵn nhụi a.
Cũng may thiếu nữ thần bí đó đoạt quần áo của chính mình cũng đem quần áo thư sinh chính mình để lại, Mạc Vấn mặc vào hơi hơi lộ vẻ chật một chút, nhưng mà tạm thời có thể mặc vào, ngửi mùi thơm con gái đang thoang thoảng ở trên quần áo, thân thể không khỏi một hồi xao động, thiếu chút nữa lần nữa làm ra phản ứng sinh lý.
" Không được! Phải nhanh đổi lại thân quần áo và đồ dùng hàng ngày, không thì sớm muộn có tai nạn chết người! "
Sau khi chạy về Thái Tân thành một lần nữa đổi lại quần áo, đã là gần tới buổi trưa rồi, so với dòng người trên đường phố ngày hôm qua hướng về ít đi rất nhiều, nguyên nhân ngày mai chính là ngày kiếm hội tổ chức, đại bộ phận linh kiếm Sư và kiếm khách muốn tham gia kiếm hội đều dựa vào cách thức riêng của mình mà tìm đường lên trên đảo.
Dột nhiên một đoàn kỵ mã từ nút đường đối diện đi qua, ở nút đường người đi đường không thể không dừng chân đợi chờ, một gã đệ giai linh kiếm Sư nói: " Hình như là người Chú Kiếm sơn trang và Lôi Vân kiếm đường."
Mạc Vấn cả người run lên, đứng ở trong đám người mà hướng đoàn kỵ mã nhìn lại, trang phục quen thuộc, người quen thuộc, khí tức quen thuộc, nội tâm của Mạc Vấn trở nên run rẩy không tự chủ được. Ánh mắt nhìn kiểm tra, từ trên người kỵ sĩ Chú Kiếm sơn trang mà chăm chú vào phục sức nhất nhất nhìn qua, sau cùng không có phát hiện ra bóng dáng ấy làm cho hắn run rẩy, không biết sao trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hồi.
Phụ thân, không có tới sao?
Lần này trong 30 người Chú Kiếm sơn trang tới không có bóng dáng trang chủ Mạc Thiên, là một lão giả dẫn đầu và một nữ kiếm sĩ 40 tuổi đi theo, hai người này hắn đều nhận ra, một người là đường chủ Mạc Hư của Chú Kiếm sơn trang ngoại kiếm đường, một người là phó đường chủ Mạc Vũ của Chú Kiếm đường, đều là sơn trang đồng lứa nhiều tuổi nhất. Ở phía sau Mạc Hư Mạc Vấn nhìn thấy được bóng dáng của một người quen thuộc________ Mạc Vũ! Mạc Vũ lúc này tựa như đã trưởng thành rồi, xem thần thái trong lúc này có chút phấn chấn, mà bên ngoài thân chập chờn tản ra tu vi cũng đã đến ngũ giai, khoảng cách một bước tiến tới lục giai cũng không quá xa.
Nhìn thấy Mạc Vũ lúc này, trong lòng Mạc Vấn nói không ra được tư vị gì, hai năm trước hắn ta cũng là phế phẩm trong sơn trang, mà nay đối phương đã trở thành đại biểu của cả thiếu niên sơn trang, nghiễm nhiên tự cho mình là người nối nghiệp, bản thân khinh thường chèn ép khắp nơi, nhưng sau hai năm hắn lại vượt qua đối phương rất nhiều, vậy mà lại cũng sinh không ra tâm tư tranh giành gì.
" Không nghĩ tới hai năm trước hai nhà chưa có quan hệ thông gia, nay quan hệ không ngờ lại mật thiết như thế, cùng đi tới hội họp." Một người đi đường nhẹ giọng than thở.
Cùng đoàn kỵ mã Chú Kiếm sơn trang là một nhóm người khác song hành chính là người Lôi Vân kiếm đường Lôi Châu, đại bá Mộ Lôi đi ở hàng đầu, cùng Mạc Hư đi song song, hai người đang đàm luận gì đó, đôi khi phát ra tiếng cười to sảng khoái, mà ở đằng sau hắn ta trong đám đệ tử Mặc Gia theo sau, Mạc Vấn cũng biết mấy người, đều là ca ca hoặc đường huynh*(1của Mộ Thanh Thanh, cũng có một nữ hài độ 16 17 tuổi ngẩn đầu thỉnh thoảng nhìn nén Mặc Vũ đi ở đằng trước, sau đó rất nhanh lại cúi đầu như không làm gì cả, nhưng đôi má lại ửng hồng. (1)( anh trai, anh họ)
" Chú Kiếm sơn trang Giang Châu, Lôi vân kiếm đường Lôi Châu, Thông Vận xa hành Vân Châu, ba đại thế gia thông gia đã ba đời, đã sớm đồng khí liên chi*, thế nào lại vì một đệ tử vô dụng bị trục xuất khỏi gia môn mà quan hệ lạnh nhạt, cũng nghe nói Mộ gia có ý định một lần nữ gả nữ nhi cho thiếu chủ Mạc Vũ hiện nay, đôi bên đang tiếp xúc nói chuyện, phỏng chừng sau khi kiếm hội kết thúc thì sẽ có mai mối rồi."
Đang nghe bàn luận của mọi người, Mạc Vấn lặng lẽ rời khỏi nơi đây, thoải mái dọc theo con phố tiến bước không có mục đính, kiếm hội dường như cũng không có cần đi xem rồi, người nên gặp cũng đều gặp qua, nhị bá, đại bá, Thanh Thanh dường như đều sống rất tốt, phụ thân không có tới tham kiếm hội lần này không biết là nguyên nhân gì, là bởi vì tâm ý nguội lạnh mà đoạn tuyệt với con cháu sao?
Chú Kiếm sơn trang, Chú Kiếm sơn trang! Phần cơ nghiệp này thật sự thì quan trọng như thế sao? Mạc Vấn đột nhiên rất muốn chạy đến trước mặt phụ thân hỏi một câu, là cơ nghiệp Chú Kiếm sơn trang quan trọng hay là con trai chính mình quan trọng? Năm đó đem con trai chính mình trục xuất ra khỏi sơn trang không chút do dự là vì sao? Con trai vừa chết, huyết mạch đoạn tuyệt, cơ nghiệp nhà này muốn phải dùng ra sao?
Kiếm hội Thái Hồ Mạc Vấn quyết định hay là vẫn đi, hắn không biết được đêm qua tên thiếu nữ đó vì sao muốn lẻn vào Hồ Tâm Đảo, trực giác bên trên cơ mặt có lẽ sẽ phát sinh biến cố, 3 huynh đệ Lâm Dịch ở đó sợ rằng ngay cả khả năng tự bảo vệ mình đều không có, hơn nữa thiếu nữ đó là đang hóa trang hình dạng của chính mình đi tới, cảnh tương lai của ba người càng là có khả năng đáng lo.
Cũng may Thái Hồ vào buổi tối rất nhiều thuyền chài bên bờ chuyên chở người vụng trộm để sống, Mạc Vấn ở ban đêm bước lên một con thuyền đánh cá nhỏ, quá trình đi lên Hồ Tâm Đảo của Thái Hồ mất gần 2 canh giờ.*(2)( một canh = 2 tiếng)
Thái Hồ là hồ lớn nhất Triệu Quốc, chu vi 500 dặm,*(3toàn bộ là một phần 4 diện tích Vân Châu, ngoài ra giữa hồ có một hòn đảo đơn độc lẻ loi, do vậy được gọi là Hồ Tâm Đảo. Do trên đảo cảnh vật thanh nhã, bốn mùa như xuân, liền được hoàng thất nước Triệu thôn tính làm tài sản riêng, ở trên đó còn dựng lên biệt uyển hoàng gia, nguyên nhân kiếm hội Thái Hồ mỗi mười năm ở chỗ này tổ chức, hội tụ Linh Kiếm Sư đạt trình độ cao nhất thiên hạ, cho nên liền được thế nhân gọi Danh Kiếm sơn trang.( 1 dặm= 0,5 Km)
Người nhận được thiếp mời hoàng thất có tư cách tham dự kiếm hội tự nhiên đều được an bài ở trong sơn trang, không như Mạc Vấn lúc này nhập cư trái phép mà đến xem người ta náo nhiệt thì bản thân sẽ tìm đường đi, chờ đợi bắt đầu tiến hành kiếm hội thì chạy đến vùng phụ cận trên núi xa xa mà nhìn, với chỗ này hoàng thất chỉ là nhắm mở một con mắt, chỉ cần không quấy rối tới biệt uyển sẽ không phái người xử lý. Bởi vì kiếm hội ngoại trừ người tham gia trực tiếp, bọn họ những khán giả này hò reo cũng là cần thiết, không phải như thế sao còn có thể xưng là thiên hạ đệ nhất thịch hội Linh Kiếm Sư đây?
Mạc Vấn sau khi lên đảo liền theo đông đảo thuyền khách cùng nhau tiếp nhập vào một mảnh rừng rậm, sau cùng đi tới một chỗ khe núi địa hình tương đối bí ẩn. Khe núi không lớn, nhưng người đều là đông nghịt, ít cũng có nhiều hơn nghìn người. Mạc Vấn có chút đau đầu, nhiều người như thế nên đi tìm 3 người Lâm Dịch ra sao? Hơn nữa vừa nãy nghe người dẫn đường nói trên đảo có mấy nơi tụ điểm tốt hơn chút, số người cùng ở đó ước chừng hơn bảy nghìn! Này muốn đi tìm từng người, phỏng chừng kiếm hội kết thúc cũng tìm không được.
" Ngày hôm nay có thích khách lẻn vào Danh Kiếm sơn trang, hiện tại toàn bộ xung quanh Danh Kiếm sơn trang đều giới nghiêm cao độ, ngày mai mấy địa điểm quan sát tốt nhất đó sợ rằng không thể cho dùng rồi."
Hai bên trái phải có mấy tên Linh Kiếm sư đàm luận chuyền vào trong tai Mạc Vấn, trong lòng Mạc Vấn khẽ động, cẩn thận lắng nghe.
" Cũng không biết thích khách đó lai lịch ra sao, dám lẻn vào Danh Kiếm sơn trang tập hợp đông đảo cường giả, chính mình muốn chết cũng đừng liên lụy mọi người a."
" Hắc, nói ngươi không biết, Danh Kiếm sơn trang hiện nay tụ tập Linh Kiếm Sư môn cực mạnh của nước Triệu, nhưng là sững sờ không giữ được đối phương, bị người ta trốn thoát bình an vô sự không việc gì. Bằng vào một chút này, tôi thì chịu thua!"
Mạc Vấn trong lòng cả kinh, thích khách theo như lời những người này chỉ sợ đó là thiếu nữ thần bí đoạt đi quần áo chính mình! Đối phương quả nhiên là không có ý tốt đối với kiếm hội lần này, chỉ là không biết mục đích cuối cùng là gì. Chẳng qua khiến người ta phiền muộn chính là, đối phương đang dùng thân phận chính mình mà liều lĩnh! Nếu như bại lộ, chính là hắn có 100 cái mồn cũng không thể nói rõ ràng rành mạch, bị oan đây là hắn xác định không thể thay đổi được rồi!
Vốn đang áy náy trong lòng đối với việc nhìn cơ thể nữ nhân ấy, hiện tại là hàm răng của hắn nghiến lại vì bực tức.
" Hắc! Vị thiếu hiệp này, đây là lần đầu tiên tới tham gia kiếm hội sao? Bản tác phường chế ra trang bị mới nhất chuẩn bị cho kiếm hội lần này, dành cho người mới chiết khấu ưu đãi còn 8 lạng, có muốn hay không mua một cái?"
Một gã tiểu thương kiếm khách mang theo khoảng chừng một bao tải xuất hiện ở trước mặt Mạc Vấn, từ bên trong lấy ra một vật nhiệt tình mời chào.
Mạc Vấn sửng sốt, té ra tên kiếm khách này trong tay cầm một cây ống trúc dài một thước*, hai đầu ống chúc khảm nạm tinh thể trong suốt, đây đúng là 1 cái " Thiên lý nhãn"*. Có khả năng làm cho người ta nhìn đến đồ vật nơi xa, nguyên lý cũng rất đơn giản, trong lòng hai đầu ống trúc nọ quả nhiên là pha lê, do một loại kết tinh dung dịch yêu thú giống như côn trùng mài bóng mà thành, một cái lõm hướng vào bên trong, một cái lồi hướng ra ngoài, đặt ở cùng nhau liền có thể nhìn thấy vật ở nơi xa, không cần trình độ cùng kỹ thuật quá nhiều, nhưng đặt ở kiếm hội lần này cũng thực sự có thể xưng là vật cần thiết. ( 1 thước = 0,33m)( ống nhòm)
" Bán như thế nào?"
" Hắc hắc, 8 lượng bạc, ngài là người mới, thì triết khấu còn 8, giá ban đầu đây chính là 12." Gã kiếm khách mang sắc mặt vẻ mặt gian thương.
Mạc Vấn không có mặc cả, trực tiếp trả tiền mua một cái. Thứ này thì vừa gặp phải một cái cũng quý, đặt ở bình thường đều là món đồ chơi của trẻ nhỏ, một lượng bạc có thể mua hơn mười cái.
Đem cái thiên lý nhãn đó tùy ý dắt ở bên hông, Mạc Vấn hướng trong cốc đi tới, đang chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh, thình lình một cái bàn tay thô to đột nhiên từ đằng sau nắm cánh tay của hắn.
" Văn huynh đệ! Ngươi đi nơi nào? Thế nào bây giờ mới trở về?"
Giọng to quen thuộc, Mạc Vấn vừa nghe liền biết là người nào, mỉm cười xoay người hỏi:" Tại hạ rời đi có lâu không?"
Hồ Sơn trừng to con mắt: " Còn không tính lâu? Từ ban ngày hôm nay ngươi đã nói ở trên đảo đi dạo ngắm một chút phong cảnh nơi đây, này vừa đi thì đến bây giờ. Ban ngày nghe nói Danh Kiếm sơn trang gặp kẻ trộm, lo lắng cũng giết chúng ta rồi!"
" Xin lỗi, tại hạ đi tới giữa đường thì lạc đường, thật vất vả mới tìm trở về." Mạc Vấn hơi gật đầu, cũng không có nói ra chân tướng, phỏng chừng ba huynh đệ này nếu như biết đêm qua cũng không phải chính mình với bọn họ cùng đi lên đảo, sợ rằng sẽ bị hù hoảng sợ mất.
" Đi qua bên kia nhé, đại ca nhị ca còn đang chờ."
Mạc Vấn gật đầu một cái, Hồ Sơn dẫn đường phía trước, trong nháy mắt đi phía trước, chẳng qua hắn vừa nhìn tay chính mình một chút, vẻ mặt không tin: Thật bất thường a, cảm giác thế nào lại thay đổi?
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc