Số lần đọc/download: 3492 / 36
Cập nhật: 2016-07-13 10:16:28 +0700
Chương 56 -
T
iểu Phong nghĩ nát óc vẫn không nhớ ra mình đã có đánh một thiếu nữ nào! Mà thiếu nữ đó lại là môn đồ của Phái Chung Nam.
Đỗ Tiều Thanh ngửng đầu đứng ngó không hiểu nổi vẻ mặt băn khoăn của Tiểu Phong nên hỏi tíu tít:
– Lê huynh, anh nghĩ ngợi giống gì thế? Sao trông anh bơ phờ vậy?
– À! Không có nghĩ ngợi chi đâu! Rồi liếc mắt ngắm nghía cô bé một hồi, chàng bèn hỏi:
– Tiểu Thanh, em có mến anh Lê không?
– Rất mến!
– Giá như anh Lê là người xấu xa hung ác?
Ngơ ngẩn chút xíu, Tiểu Thanh nói giọng hồn nhiên nhõng nhẽo:
– Cũng vẫn mến thích như thường!
Đối với những lời nói chân thật bộc lộ tình cảm trong Tiểu Thanh, Tiểu Phong vô cùng cảm động.
Mạng sống của chàng trôi qua giờ khắc quí hóa này ý nghĩ ấy của chàng bỗng nảy sinh, không muốn cô bé Tiểu Thanh lại bị ba tiếng «Lê Tiểu Phong» ám ảnh trong đầu óc trong sạch hiền lành. Ngó vào mặt cô bé, chàng nói bằng một giọng êm ái và nhỏ nhẹ:
– Tiểu Thanh, em luyện kiếm pháp rành lắm đó. Thôi anh Lê đi nhé.
Đỗ Tiều Thanh giựt mình mặt lộ vẻ thất vọng:
– Anh Lê, anh đi ngay bây giờ à?
Nhớ đến mục đích của mình đi đến đây chàng ngơ ngác không trả lời đành phải cất tiếng cười buồn bã, nói:
– Anh đi ngay về nhà liền bây giờ đây!
– Anh Lê, anh đi đến đây mà rồi lại quày quả trở về nhà ngay vậy?
Tiểu Phong ngượng nghịu trả lời lính quýnh ngập ngừng:
– Để tìm một người.
– Ai?
– Người ấy em không cần biết, sau này có dịp rảnh rang anh Lê sẽ trở lại tìm em. Thôi em vào chùa đi.
Đôi tròng con mắt dịu hiền của Tiểu Thanh hơi rướm ướt dường thể xa rời Tiểu Phong cô bé hết sức đau lòng.
Tiểu Phong cũng ngùi ngùi xúc động. Chàng quay mình nhắm mé rừng xanh chạy thẳng. Chàng vào tới bìa rừng bèn dừng gót đứng lại một hồi lâu phóng mắt đăm đăm nhìn vào những chùa chiền nguy nga đồ sộ của phái Chung Nam, chàng thấy đèn lửa đều tắt hết. Trước tình hình này, chàng tự nghĩ thầm trong trí không dễ chi lấy đặng «Hắc Kim Tỏa» theo ý định của chàng!
Không phải chàng sợ kết thù gieo oán với Chung Nam, cái làm cho chàng sợ hơn hết là sứt mẻ một phần cảm tình bè bạn xưa nay cùng phái đó. Trên đời, chàng yêu quí mối tình bè bạn hơn tất cả mọi sự việc khác, mọi tình cảm thiêng liêng khác. Chàng không muốn phá hoại một phần tình cảm bạn bè ấy dầu chàng có mất mạng đi nữa củng cố giữ cho tròn thủy chung.
Nghĩ đến sự thế khó khăn ấy, Tiểu Phong thở dài một hơi bắn vút thân hình vào trong ngôi chùa chánh điện không khác một con chim én lượn cánh ven mây.
Bay xớt thẳng đến ngôi chùa chánh điện chàng thấy không phải chỉ một ngôi mà cả thảy ba ngôi liền mặt với nhau. Một ngôi ở chính giữa còn hai ngôi ở hai bên, cả ba ngôi chùa đều kiến trúc như nhau.
Mới nhìn vào bên ngoài kẻ xa lạ mới vào đây lần thứ nhất khó nổi phân biệt.
Tiểu Phong thầm nghĩ băn khoăn rối rắm trong tâm trí chạy càn thấy thế nầy thì làm sao lấy đặng «Hắc Kim Tỏa»? Càng suy nghĩ chàng càng nóng nảy vô cùng.
Bất ngờ...
Chàng dừng bước đứng yên, trước mặt chàng chợt hiện ra trong bóng tối vắng vẻ âm u một ngôi chùa, đèn đuốc vẫn còn cháy sáng. Tiểu Phong nảy sanh một tia hy vọng mỏng manh, biết chăng trong phái Chung Nam lại chẳng có người biết rõ chỗ cất giấu «Hắc Kim Tỏa»?
Vọt lên hạ xuống nhanh nhẹn mấy lần chàng đã bay ra tới phía sau ngôi chùa ấy. Nhón gót phất nhẹ thân hình đến ngay phía ngoài cánh cửa sổ còn ánh đèn le lói tỏa ra! Chàng dán kín vành tai bên mặt vào thanh cửa sổ lắng nghe.
Bên trong im lặng không một tiếng nhỏ nhẹ! Tung chân vọt lên nóc ngôi chùa ấy, Tiểu Phong dỡ một miếng ngói ló mặt nhìn xuống. Trái tim đập mạnh chàng giựt mình. Trước mắt Tiểu Phong là một thân hình giai nhân tuyệt sắc. Có lẽ hóa công gởi vào người thiếu nữ ấy sự sâu lắng của cái đẹp.
Giai nhân lúc ấy như vừa tắm xong và đang thay xiêm y. Tiểu Phong trong một sự bất ngờ, ngẫu nhiên chàng trở thành kẻ nhìn trộm thiếu nữ đang tắm. ý nghĩ ấy khiến chàng ngượng nghịu, lính quýnh tay chân. Tiểu Phong vội đưa mắt nhìn chỗ khác, rồi thoáng cái chàng phóng người xuống sân tòa đại điện.
Như nghe được tiếng dộng khả nghi, thiếu nữ liền lao người ra ngoài. Nàng chặn ngay đường đi của Tiểu Phong.
Bốn mắt nhìn nhau trong bóng tối mờ mịt.
– Ngươi là ai?
Thiếu nữ nạt lớn.
Tiểu Phong ấp úng:
– Tại hạ vô tình...
Thiếu nữ liếc nhanh cặp mắt huyền về mái ngói. Nàng chợt hiểu ra tất cả.
Máu nóng dồn lên nàng sấn bước tới gần chàng. Hai má nàng mắc cỡ đỏ au!
Đôi tròng mắt xanh biếc của nàng ngó ngay mặt Tiểu Phong bỗng nhiên buộc miệng kêu lên một tiếng «á» hãi hùng. Nàng xửng vửng thối lui liền ba bước!
Cử chỉ đột nhiên ấy khiến Tiểu Phong thất kinh hồn vía. Chàng biết chắc điều mình nghĩ ngợi quả đúng không sai. Chẳng qua chàng không nhớ ra là mình đã gặp qua thiếu nữ này tại đâu.
Định tỉnh tinh thần hốt hoảng thiếu nữ ấy cười nhạt:
– Té ra là ngươi!
Ngơ ngác Tiểu Phong hỏi lại:
– Thì ra cô nương nhận biết tại hạ?
Thiếu nữ ấy bỗng cười gay gắt:
– Tên họ Lê Tiểu Phong vang dậy khắp cùng trong thiên hạ tại sao ta không nhận biết ra ngươi?
Tiểu Phong lại cảm thấy mình vẫn còn chưa nghĩ ra thiếu nữ ấy. Chàng vội vã nói:
– Tại hạ cũng có nhớ mài mại cô nương. Chỉ vì trong lúc đột ngột nên chưa kịp nhận ra là đã từng gặp cô nương tại đâu đó thôi!
– Ngươi thật chưa nhớ ra à?
– Thật đấy. Mong cô nương nhắc lại cho nghe!
Thiếu nữ ấy cười gằn luôn mấy tiếng giọng nói của nàng oán hận ngập tràn.
– Tiểu Phong! Ngươi còn chưa nhớ là ngươi có lần vô cớ nặng tay đánh ta bò càng bò lết thật sao?
Nghe nói Tiểu Phong giựt mình thất kinh. Chàng vụt nhớ đến thiếu nữ ấy liền. Lần nọ lúc ở phỉ Thúy Cung chạy ra ngoài, chàng có đánh một thiếu nữ mặc áo đen hai bạt tai choáng váng mày mặt, mười dấu tay chàng in vào hai gò má đối phương đỏ tía choáng váng suýt té bò lăn. Thiếu nữ áo đen ấy chính là nàng này chăng? Tiểu Phong ngờ đâu thiếu nữ áo đen hôm nọ mà cũng là thiếu nữ đang đứng sờ sờ trước mặt chàng hôm nay chỉ là một, bây giờ chàng mới nhận rõ ra. Hơn nữa nàng lại là môn đồ của phái Chung Nam! Oan gia gặp gỡ thật khó giải quyết mối hận ngày trước cộng thêm với cái nhục mới đây càng tạo thêm nhiều rắc rối ưu phiền cho chàng.
Tiểu Phong nghĩ rằng việc đi lấy «Hắc Kim Tỏa» của mình quả đúng như lời chú mình Ngoạn Huyết Nhơn Lê Tín bảo trước cho biết là không dễ. Nghĩ ngợi xong chàng nói câu bơ phờ nhạt nhẽo:
– Ờ ra là nàng.
– Ngươi nhớ kỹ ra rồi?
– Đúng thế. Tôi nhớ rõ.
Thiếu nữ ấy cười dài một tiếng, bỗng nhiên bật tới trước. Lẹ như điện xẹt nàng chụp bổ vào mặt Tiểu Phong đánh hai chưởng rào rào.
Chàng quát to tiếng nạt vang lanh lảnh:
– Cô nương quyết tình bắt buộc Tiểu Phong này phải giao thủ đó chi?
– Không sai!
Tiếng vừa dứt lại tiến liền ba chưởng nữa cũng vừa đánh thẳng vào mặt chàng.
Cũng ngay lúc ấy...
Những tiếng quát xé nát bầu không khí yên tịnh của đêm khuya dậy lên. Từ bên trong các ngôi chùa chiền của phái Chung Nam có mấy bóng người bay bắn đến liền. Một người trong số ấy cất giọng lạnh lùng nạt bảo:
– Ngừng tay.
Tiếng quát rền ngân không khác tiếng sấm nổ trời đông. Oai mãnh cực kỳ.
Tiểu Phong cùng thiếu nữ ấy liền ngưng tay nhảy lùi về chỗ cũ.
Mắt nhìn vào mặt người ấy bất giác Tiểu Phong rúng động cả tâm đầu.
Đó là một bà cụ già thân thể oai nghi hùng vĩ, mình gấu mặt rồng, tay cầm cây quảy trượng, cùng với Đỗ Tiều Thanh đang đứng ngay trước mặt.
Ngó thoáng qua vào mặt Tiểu Phong, bà cụ ấy dường như ngơ ngẩn ngẩn ngơ, liền đó bà ta bay sang phía Đỗ Tiểu Liên nhìn châm bẩm vào gương mặt xinh đẹp yêu kiều của nàng thong thả hỏi:
– Tiểu Liên người này phải không?
Đỗ Tiều Liên lễ phép nói:
– Thưa mẹ chính hắn đấy!
Tinh quang trong cặp mắt ngời ngời ánh sáng của bà cụ già ấy bắn ra rực rực bốn phía. Trong ấy chứa đựng sát cơ hầm hầm, không nói, không rằng bà ta huơ ngọn quảy trượng đập sả vào đầu Tiểu Phong.
Đỗ Tiểu Liên trừng to đôi mắt hận thù đóng dính vào mặt Tiểu Phong.
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng, Tiểu Phong rảo mắt nhìn qua bất giác kinh tâm táng đởm. Lập tức chàng vận dụng công vào song chưởng đón chờ, chân nhảy tạt ra sau né tránh.
Chợt nghe tiếng bà ấy nạt to lanh lảnh:
– Lén dòm con gái tắm, đáng trị tội nào?
Tiểu Phong vội vàng nói:
– Chẳng qua vô ý.
– Vô ý cái gì?
Tròng trắng ở hai con mắt ngời ngời ánh sáng của bà ta trợn ngược trao tráo, nạt hỏi tiếp theo:
– Chẳng lẽ ngươi không biết con gái của ta đang tắm hay sao?
– Thật tình tại hạ không biết!
Bà cụ già ấy rút cây quảy trượng trở về, chân đứng yên miệng hỏi dồn tới:
– Các hạ đến phái Chung Nam với ý định làm gì?
Tiểu Phong trả lời thành thật:
– Chẳng có ý định chi hơn là mượn của phái Chung Nam một vật!
– Một vật chi?
– «Hắc Kim Tỏa».
Bà cụ già ấy nghe đến ba tiếng «Hắc Kim Tỏa» bỗng thất kinh đến giựt nẩy mình, mắt ngời ngời những màu ánh sáng hãi hùng, bà ta bảo:
– Mượn «Hắc Kim Tỏa»?
– Vâng!
Cười hắc hắc mấy tiếng giá lạnh như đồng, bà cụ già ấy bảo:
– Các hạ là bậc cao nhơn ở phương nào? Dám mong cho biết danh hiệu?
Tiểu Phong có cảm giác việc mượn «Hắc Kim Tỏa» hết sức khó khăn nên mặt chàng ngó Đỗ Tiểu Thanh mà bụng thầm nghĩ:
“Ta biết làm cách nào hơn dấu ám ảnh không tốt tận sâu dưới lòng cô bé nầy.”.
Thấy rõ điều đó chàng cười gượng đáp:
– Cho phép tại hạ không thể nói ra.
Đỗ Tiểu Liên vừa nói tiếp liền:
– Mẹ ạ! Mẹ có biết hắn là ai không?
Bà cụ già ấy lạnh lùng hỏi lại con gái:
– Là ai vậy?
Đỗ Tiểu Liên lẹ miệng trả lời:
– Tiểu Phong đấy mẹ à!
– Thế à?
Bà cụ già ấy biến sắc. Lòng kinh hoảng đẩy bà ta tự thụt ra sau vài bước.
Liền ngay khi ấy...
Bất ngờ Đỗ Tiểu Thanh vụt gọi lên:
– Lê huynh!
Những người đang có mặt tại chỗ nghe Đỗ Tiểu Thanh buột miệng kêu hai tiếng «Lê huynh» ai nấy đều kinh hãi mất cả tự chủ, run rẩy cả người. Đỗ Tiểu Liên cũng như mẹ nàng lại càng ngơ ngác không hiểu gì là gì cả.
Tiểu Phong đầu óc rối ren không biết phải đáp bằng lời gì.
– Ủa kìa, Lê huynh! Anh chưa nhìn được ra em bé Tiểu Thanh của anh đây sao?
Kinh hãi Tiểu Phong hốt hoảng đáp:
– À, à phải rồi anh đã nhìn được em bé Đỗ Tiểu Thanh của anh đây mà!
– Anh Lê! Anh là Lê Tiểu Phong đó sao?
– Đúng vậy!
Tiểu Phong trả lời bằng một giọng buồn rầu.
– Anh chính là Lê Tiểu Phong!
Thình lình...
Hai hàng nước mắt từ trong cặp mắt xanh biếc hồn nhiên vô tội của Tiểu Thanh tuông xuống ròng ròng dường như mấy tiếng trả lời của Tiểu Phong không khác những mũi dao nhọn đâm lủng tâm linh của em bé. Không sao chịu nổi vết thương rạn nứt tình cảm rạt rào đối với người anh mà mình hết sức mến thương, Đỗ Tiểu Thanh cầm lòng không đậu. Tiểu Thanh lại hỏi nữa:
– Anh Lê à! Anh là một kẻ xấu xa hung ác?
– Không sai.
Đỗ Tiểu Thanh khóc òa lên nức nở. Em bé đau khô vô cùng.
Đỗ Tiêu Liên ngơ ngẩn cất tiếng ngân nga trong trẻo hỏi:
– Tiểu Thanh em thế nào đó, tại sao vậy?
Em bé ngó chi giọng nói nghẹn ngào:
– Chị à, anh Lê là một kẻ xấu xa hung ác thật sao chị? Em không tin thế đâu. Anh tử tế tốt bụng với em lắm cơ mà!
Đỗ Tiểu Liên không đáp ngay câu hỏi của em, nàng nghi ngờ hỏi lại Đỗ Tiểu Thanh:
– Sao em gọi người ấy bằng Lê huynh?
– Anh ấy ồ ồ...
Đỗ Tiểu Thanh không biết làm sao trả lời với chị mình nên ấm ứ ngoài môi ấm ức trong bụng.
Bà cụ già trấn định tâm thần rối loạn đối với sự có mặt của Tiểu Phong và sự chàng mượn bảo vật trấn sơn «Hắc Kim Tỏa» nhưng bà ta lại bưng đầu bưng óc trước cử động đột ngột của cô con gái út của mình là Đỗ Tiểu Thanh, bà ta không khác chi một người lạc bước vào giữa bãi sa mù dày năm dặn mờ mịt bao Lê chẳng biết ngả nào mà ra. Nhìn Tiểu Phong với cặp mắt lạnh buốt như đồng, bà cụ già ấy nói:
– Các hạ chính là một nhơn vật lừng danh khắp cả giang hồ dưới ngoại hiệu Đệ Tam Ma đây mà, bần ni không biết vì lẽ ấy cho nên bần ni cam chịu thất lễ không ra tận ngoài xa đón tiếp đại giá các hạ đi đến nơi núi rừng hoang vắng này.
Câu nói của bà ta nghe như tôn kính mà sự thật là chế giễu rất có ý vị.
Tiểu Phong cười lạt:
– Tại hạ là kẻ tội nhơn của người thế bị thiên hạ gán cho hai tiếng hung thủ.
Lão tiền bối là bậc cao nhơn đời nay đâu thèm đếm xỉa chi đến một ma tinh trong chốn giang hồ vào đâu mà phải nói những tiếng hạ mình quá đáng?
Lúc ấy...
Đỗ Tiểu Thanh càng lúc càng khóc rống lên ồ ồ...
Đỗ Tiểu Liên gay gắt nói:
– Ngươi là một tên hung đồ đại sát. Lúc nào chỉ muốn đánh người ta.
Nàng quay lại Tiểu Thanh:
– Bộ em biết người này sao? Hắn là một ma tinh của võ lâm đấy. Hắn đã từng đánh chị ngất xỉu và tính giết chị.
Tiểu Thanh không nói cứ khóc rống lên. Trong trí óc tuổi thơ của em không ngờ Tiểu Phong lại là một người như vậy.
Tiểu Phong nhìn Đỗ Tiểu Thanh mà lòng dạ ủ dột. Chàng xuống giọng nói:
– Tại hạ quả thật có sự hồ đồ với cô nương. Chuyện ấy đúng thật ra tại hạ chỉ hiểu lầm chứ hoàn toàn không có ác ý gì. Giờ tại hạ mong niệm tình tha thứ.
Vì nhìn Đỗ Tiểu Thanh thút thít khóc, Tiểu Phong dằn không nổi. Mặc dù chàng có tánh kiêu ngạo trời sinh nhưng vì tình bạn chàng không muốn gây thêm sự hiềm khích vừa rồi. Tiểu Phong không chịu để mối tình bạn thiết tha ấy sứt mẻ.
Đỗ Tiểu Liên vẫn gay gắt hỏi:
– Nói mấy lời xin lỗi là đủ rồi à?
Tiểu Phong biến sắc. Chàng không nhịn nổi nên hỏi vặn trả lại:
– Chưa đủ thì phải thế nào nữa mới đủ?
– Trả lại cho ta bốn cái tát tai nẩy lửa!
– Cái đó thì Tiểu Phong tôi xin chịu, không thể làm vừa lòng cô nương.
Cười lảnh lót mấy tiếng dường như oán hận vẫn chưa nguôi, nàng bảo:
– Đã đành làm vậy thì hôm nay thử xem Tiểu Phong ngươi có ra khỏi núi Chung Nam này hay không?
– Trước khi chưa lấy «Hắc Kim Tỏa» lẽ tất nhiên là Tiểu Phong tôi chưa chịu ra khỏi núi Chung Nam đó vậy...
Lòng tự ái bị chạm, Tiểu Phong định hòa, bị Đỗ Tiểu Liên khiêu khích quyết chiến chàng sẵn sàng đáp ứng.
Giữa lúc tình hình căng thẳng trở lại sát khí bao trùm thì ngoài xa có vài mươi bóng người bay tới lẹ làng. Đến cách năm trượng tất cả những người ấy đều dừng chân đứng lại, chợt nghe tiếng nói sang sảng:
– Đệ tử cúi đầu kính chào Chưởng môn nhân.
Mấy chục người nầy không hỏi cũng biết là môn đồ của phái Chung Nam.
Đỗ Tiểu Liên nghe bọn người ấy có mặt nàng hơi biến sắc.
Tiểu Phong cũng có ý sợ hãi tự nghĩ thầm trong bụng:
“Chừng như Đỗ Tiểu Liên là chưởng môn của phái Chung Nam sao mà?”.
Chàng còn đang nghĩ ngợi phân vân, chợt nghe giọng nói lanh lảnh của bà lão ấy thốt ra:
– Các vị có điều chi đến đây?
Một người trong dám lễ phép trình bày:
– Đệ tử bất thình lình nghe có tiếng quát nạt vang lên không hiểu có chuyện chi xảy ra nên kéo đến đợi lệnh.
Sững người bà lão ấy nói:
– Chẳng có việc chi xảy ra cả. Bọn các ngươi hãy lui về chỗ cũ.
Câu trả lời của bà ta chẳng những khiến cho một mình Tiểu Phong thất kinh mà chính cả Đỗ Tiểu Liên cũng sờ sững ngẩn người. Nàng nhìn vào mặt mẹ mình mà không biết phải nói thế nào.
Mấy chục người của phái Chung Nam cung kính vâng lời kéo nhau ra hết ngoài chùa, bà lão ấy chờ bọn họ rút lui xong bèn day lại bảo Tiểu Phong:
– Nầy Tiểu Phong, ngươi chớ nghĩ chuyện nằm mơ. «Hắc Kim Tỏa» của bổn phái chỉ có hai người được biết chỗ cất giấu. Ngoài ra chẳng còn có đến người thứ ba hiểu thấu nó ra làm sao!
– Ai là người được biết chỗ cất giấu «Hắc Kim Tỏa»?
– Ta và con gái ta!
Tiểu Phong cười lạt bảo:
– Tiểu Phong tôi có biện pháp làm cho bà đưa vật ấy tận tay.
– Bằng cách nào? Bằng võ công đấy à?
– Không sai! Bằng võ công của tôi.
Vẻ mặt bà lão hơi tái nhợt:
– Người nói thật chớ?
– Nói thật đấy!
– Ta rất cần muốn biết thử võ công của ngươi cao diệu đến mức nào, đâu ngươi cứ làm xem?
Miệng nói mà chân thì chàng chậm chậm tiến thẳng về phía bà lão ấy. Tiểu Phong vẫn biết rõ «Hắc Kim Tỏa» là vật trấn sơn chi bảo của phái Chung Nam nên không ai dám đem ra cho kẻ khác mượn, huống chi chàng là người đã vô cớ đánh Đổ Tiểu Liên có thương tích trước kia?
Tình thế trước mặt cho Tiểu Phong thấy chỉ còn có một cách là liều mạng dùng võ công bắt buộc mẹ con bà lão phải dư ra quên cả mối tình bè bạn thiêng liêng của Đỗ Tiểu Thanh, lửa giận bốc cháy trong đầu, đôi mắt chói ngời những tia tinh quang mặt chàng hầm hầm những vẻ sát khí.
Nở một nụ cười lạnh nhạt trên vành môi bà lão ấy vung quảy trượng trên tay bảo:
– Tiểu Phong mi quyết định đấu chiến thật sao?
– Đúng thế, chỉ trừ khi nào bà trao «Hắc Kim Tỏa» cho tôi thì mới không dùng đến võ công mà thôi!
Bà lão ấy nói bằng một giọng nhạt nhẽo:
– Ta cần thấy võ công của các hạ đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập quỷ ra sao mà quá đỗi tự phụ dưới mắt không người?
Theo liền với câu nói bà ta múa ngọn quảy trượng vù vù quét thẳng vào mình Tiểu Phong.