Số lần đọc/download: 4030 / 50
Cập nhật: 2015-11-24 20:16:56 +0700
Chương 55
C
ó người thấy tình hình của bọn họ bèn lên tiếng trêu chọc, không ngờ anh chàng trẻ tuổi vừa mới dẫn theo Nhất Hạnh đi vào tiến đến gần rồi nói đến khó nghe: "Lâm công tử, tiểu cô nương này tìm mãi mới tới được đây. Còn có thể nói những điều gì đây, nếu không phải là những chuyện tình cảm nam nữ." Hắn quay đầu về phía những người còn lại huýt sáo một tiếng "Tôi nói rồi, các cô gái này ai nấy đều kẻ trước ngã thì người sau xông lên xông tới chỗ cậu. Cậu cố gắng mà hưởng thụ!"
Hắn nâng chén, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhất Hạnh: "Ai, Lâm công tử, tớ nói là cô bạn gái của cậu tớ nhìn thấy rất dễ thường. Thế nào, giới thiệu cho tớ chứ." Vừa nói hắn vừa vươn tay ra như muốn quàng quanh eo Nhất Hạnh.
Nàng vẫn còn chưa kịp né tránh đã thấy Lâm Tử Diễn sầm mặt, một tay kéo nàng đến bên cạnh rồi lạnh giọng nói với anh chàng kia: "Triệu Liên, cậu chú ý một chút cho tớ."
Triệu Liên uống quá nhiều rượu, thấy Lâm Tử Diễn biến sắc thì ngượng ngùng cười khan: "Che chở như vậy, nói không chừng là Lâm công tử của chúng ta đã động lòng rồi. Nhưng phải làm sao bây giờ, ai, không phải cậu muốn đính hôn sao. Vậy vị hôn thê trong nhà cậu thì làm sao bây giờ. Có nhiều thật không dễ dàng nha, nghe nói cậu phải mất bao công sức mới đoạt được từ anh trai mình, vậy mà liền lạnh nhạt được rồi..."
Nhất Hạnh đứng ở bên cạnh người Lâm Tử Diễn bỗng nhiên lui ra phía sau vài bước. Triệu Liên còn chưa nói xong thì Lâm Tử Diễn đã đánh tới một quyền: " Mẹ nó, mày cút ra ngoài cho tao, chớ có ở đây nói hươu nói vượn."
Triệu Liên vốn đang say, bây giờ lại đột nhiên trúng một quyền thì mắt đỏ đòng đọc: "Mẹ kiếp, tao nói hươu nói vượn cái gì." Hắn vừa lấy tay áo xoa xoa khóe miệng, vừa nhìn về phía đối diện. Sắc mặt Nhất Hạnh đã gần trắng bệch, sắc mặt Lâm Tử Diễn cũng tối sầm làm cho người ta sợ hãi. Trong nháy mắt Triệu Liên liền hiểu rõ ràng điều gì, nhếch mép cười một tiếng: "Anh em ai chẳng biết, từ nhỏ mày đã thích đoạt đồ của anh mình. Hiện tại ngay cả bạn gái cũng đoạt luôn." Nói xong thì bĩu môi trễ miệng, nửa cố tình nửa vô ý nhìn về hướng Nhất Hạnh.
Có tiếng "Bốp bốp bốp" lẫn tiếng thủy tinh vỡ. Nhất Hạnh còn chưa nhìn rõ thì Triệu Liên đã liên tục lại trúng vài quyền ngã lăn xuống đất sưng mặt sưng mũi. Bên cạnh có người chạy tới kéo ra, tiếng cãi nhau xen lẫn tiếng âm nhac. Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy vào. Nhất Hạnh bị chen bắn vào trong góc nên cũng không nhìn thấy cái gì, cũng không nhìn thấy anh ta, chỉ nghe được một tiếng kêu rên.
Cô thấy thật đau lòng, lời Triệu Liên vừa nói vỗ vào mặt như vẫn vang bên tai cô mới châm chọc làm sao. Bởi vì là vất vả tâm tư mới đoạt được, bởi vì chỉ là do một thói quen từ nhỏ đến lớn cho nên khi vừa chiếm được liền không còn có hứng thú. Cho nên mới tự nhiên nói ra câu "Anh cũng yêu em" với người khác.
Một tiếng rên kia khi nghe được làm cô kinh hãi. Nhưng lúc này cô tình nguyện người phát ra tiếng rên là chính mình. Thể xác bị thương thì còn từ từ chữa trị cho đến khi khỏi, vết thương trong lòng thì cô không biết mình sẽ cần bao nhiêu thời gian mới có thể chữa khỏi đây.
Chỉ nghe thấy một tiếng cố nén lại: "Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi." Đám người tản mát đi, người trong phòng thuê riêng đều đi ra ngoài, chỉ còn Nhất Hạnh và Lâm Tử Diễn.
Nhất Hạnh đứng ở góc nhìn anh đi tới, mặc dù vừa đánh nhau nhưng anh lại không bị tổn thương sợi lông nào.
Một đôi mắt ngăm đen chăm chú nhìn thẳng vào cô, một hồi lâu anh mới từ từ vươn tay. Nhưng tay của anh không chạm được vào cô, Nhất Hạnh đã lui lại.
Đôi mắt lộ vẻ buồn rầu, cánh tay lơ lửng giữa không thu về, anh ép cô ngẩng đầu nhìn mình rồi khẽ nhếch mép mỉm cười, như là tự giễu: "Em tin chứ?"
Nhất Hạnh ngẩng đầu lên nhìn anh, chịu đựng những trận tim đập loạn nhịp. Cô đã quá mệt mỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa. Giữa tin hay không và yêu hay không có thể có rất nhiều mối liên lạc.
Cô đã từng tin anh như thế, bởi vì bọn họ thích lẫn nhau. Mà đêm đó, ánh mắt của anh rõ ràng nói cho mình, anh không tin cô. Có lẽ bởi vì vốn cũng không yêu, cho nên cũng không quan trọng nữa.
"Tôi có tin hay không thì có thể có ý nghĩa gì?" Cô đẩy anh ra. Thật ra hôm nay tới nơi này tìm anh rồi cụ thể muốn những thứ gì thì căn bản là cô vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận. Nhưng cho dù như thế nào thì cô sẽ nói cho anh, đêm đó tại công ty cũng không phải như anh suy nghĩ. Nhưng hôm nay xem ra, tựa hồ căn bản không cần phải nói chuyện rồi.
Cô đi qua bên cạnh người anh ra ngoài, đi được vài bước lại quay trở về. Rút chiếc nhẫn từ ngón áp út tay trái trả lại cho anh. Cô không ngẩng đầu, trong lòng đau đớn chết lặng. Cô sợ chính mình không nhịn được mà ngẩng đầu sẽ bị thấy đang rơi lệ. Anh ấy không thuộc về cô, nhẫn cũng không thuộc về cô. Một ngày nào đó, anh sẽ đem nhẫn giao cho một thiếu nữ khác, giao cho người mà anh ấy yêu, nhưng chẳng phải là cô.
Ra khỏi "Đông Phương" dưới cơn mưa xuân vừa bắt đầu, mưa rả rích dày đặc mà trong lòng thiếu đi một thứ gì đó. Trên ngón tay cũng bớt đi một thứ nên cô không còn loại cảm giác mà nó truyền sự ngọt ngào từ đầu ngón tay lên đến trái tim.
Trong phòng thuê riêng chưa từng yên lặng như thế, chỉ có một mình anh. Lưng tựa vào cửa, trong lòng bàn tay là cái nhẫn mà cô vừa gỡ xuống. Nó truyền đến cảm xúc lạnh lùng. Anh nắm chặt tay phải, vừa rồi lúc đánh nhau anh bị mảnh thủy tinh làm bị thương. Vết thương ở trong lòng bàn tay, nhẫn để lên vết thương, những giọt máu như hạt châu đỏ bầm lăn dọc theo ngón tay nhỏ xuống đất.
Đêm đó từ "Ích dương" trở về, đập vỡ điện thoại di động, cả đêm cũng không về nhà. Mấy người uống suốt đêm tại "Đông Phương". Chất rượu nóng bỏng như vậy mà anh cứ uống chén nọ tiếp theo chén kia, cảm giác đốt cháy họng đến phát đau. Anh chưa từng uống rượu như thế, đêm đó không ngừng uống, chỉ hy vọng mình có thể say. Say đến mức có thể lăn ra ngủ một giấc, có lẽ khi tỉnh ngủ, tỉnh rượu thì sẽ thấy không hề có chuyện gì.
Chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, anh hay là cô thì chỉ hơn mười ngày nữa là bọn họ sẽ đính hôn, sau này còn có thể kết hôn. Đến khi kết hôn rồi thì bọn họ liền luôn bên nhau, không bao giờ anh sẽ phải lo lắng như vậy nữa.
Anh xiết chặt chiếc nhẫn trong tay phải, chất lỏng thấm ướt lòng bàn tay rồi rơi xuống. Cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng anh không buồn nhìn mà cũng không để ý. Anh tình nguyện để vết thương lớn hơn nữa khiến càng đau, có lẽ như vậy anh liền có thể xem nhẹ nỗi buồn ập đến trước việc cô hờ hững rời đi.
Ông chủ Lý đứng bên ngoài phòng thuê riêng dò xét vài lần, hắn một mực tựa lưng vào cửa mà không có bất cứ động tĩnh gì. Chỉ đứng yên đó, không ai thấy được vẻ mặt của hắn giờ phút này.
Cũng không biết rốt cuộc là anh đứng bao lâu nữa. Sau khi hoàng hôn bao trùm tứ phía, rốt cục anh xoay người lại với vết máu loang lổ trong lòng bàn tay. Chiếc nhẫn vẫn luôn cầm ở trong tay cũng dính vết máu. Anh lau khô chiếc nhẫn, nhìn kỹ hồi lâu rồi lại để vào túi áo.
Khi trở lại nhà họ Lâm đã là nửa đêm, chỉ còn đèn tường bên ngoài tòa nhà là sáng. Anh dừng xe lại, đi lên lầu với vẻ mặt chán nản. Anh vào phòng ngủ, đứng hồi lâu ở phía trước cửa sổ. Anh móc nhẫn ra rồi ném xuống.
Thời gian đính hôn càng ngày càng gần, hai người cùng không còn có liên lạc. Người nhà cũng phát hiện điều khác thường. Bà hỏi Nhất Hạnh, Nhất Hạnh chỉ lắc đầu mà cũng không nguyện nói nhiều lời.
Hai bậc trưởng thượng bèn gọi điện thoại cho nhau, suy đoán bởi vì là lúc trước cãi nhau thì hai người hãy còn hòa thuận. Vì vậy liền lén hẹn thời gian chuẩn bị làm người hoà giải một chuyến.
Ăn xong cơm trưa, bà nói Nhất Hạnh cùng đi mua đồ. Lúc lên xe taxi thì mới biết phải đi Lâm trạch. Cô không muốn đi, cũng không dám đi, nhưng cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ ngập ngừng nói được một câu: "Thôi." Sau khi nghe xong bà hơi tức giận, ngay cả trong giọng nói cũng có một chút trách cứ.
Vào tới Lâm trạch, cô chỉ muốn được nhanh chóng trở về. Còn có gì mà nói nữa đâu. Lần trước cô đem nhẫn trả lại cho anh, cho dù anh có giữ lại thì chiếc nhẫn đó với chính mình mà nói, một ngày nào đó cũng sẽ trở nên không hề có ý nghĩa.
Bà nội Lâm nói anh ở trên lầu, hai người già bèn thúc giục Nhất Hạnh đi tới đó. Cô thật sự không muốn, sợ hãi phải nghe những lời kia. Do dự hồi lâu mới lên lầu, cửa thư phòng không đóng, anh đang quay lưng lại phía cô, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô xoay người muốn rời đi thì anh lên tiếng: "Vào đi."
Bể cá trong thư phòng đã không thấy. Cái bể nổi bật như vậy trước kia nuôi hai con cá vàng, hôm nay biến mất ngay cả một tí dấu vết cũng không có.
Cô cúi đầu không nói lời nào. Anh xoay người lại, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Chuyện đính hôn coi như hết." Vẻ rất bình tĩnh, đôi mắt đen sẫm sâu không thấy đáy. Từ đầu tới đuôi là chính anh ép buộc cô, không hề suy nghĩ cho cô rốt cuộc là không thích yêu. Nếu như cô một mực không quên được, không từ bỏ được thì ngoài buông tha ra anh còn có thể làm gì đây.
Nhất Hạnh giật mình đứng tại chỗ không cách nào nhúc nhích. Lúc vẫn còn nhẫn này mà nghĩ tới kết quả như vậy thì cô từng an ủi mình nhiều ngày, cứ tưởng rằng chính mình có thể chấp nhận. Nhưng thật không ngờ, khi nghe anh nói ra thì lại vẫn đau đớn như vậy.
"Cô đừng để ý, chuyện còn lại để tôi nói cho." Anh không nhìn cô, cứ đi thẳng qua bên cạnh cô.
Anh đi xuống lầu, chỉ chốc lát sau từ phòng khách liền vọng đến tiếng của bà nội Lâm. Cô còn đứng ở thư phòng, không có sức để nhấc chân lấy được một bước. Cô cũng không nghe rõ phía dưới đang nói gì, chỉ mơ hồ cảm giác được trong giọng nói có xen lẫn sự tức giận.
Cô cắn môi đi xuống dưới nhà, vừa mới đi được một bước thì trước mắt tối sầm, cả người ngã từ trên cầu thang xuống.
Lâm Tử Diễn đi xuống lầu, anh giải thích cùng hai người già. Hai bà cụ sau khi nghe xong thì tức giận đến nói không ra lời, chỉ liên tục than thở.
Đột nhiên nghe thấy dì Ngô thét một tiếng chói tai, quay đầu lại mới nhìn thấy cả người cô đang lăn từ trên cầu thang xuống. Anh lập tức chạy tới vài bước liền bế cô lên.
Cô nhắm mắt trong lòng anh, nắm chặt vạt áo anh. Khi mở mắt ra thì đột nhiên rơi nước mắt, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của anh thì cô lập tức buông lỏng tay rời ra.
Cả mấy người đều lo lắng, không biết ngã ra sao. Anh muốn đi kiểm tra, ánh mắt của cô trống rỗng nhìn lướt qua anh rồi dời đi phía khác. Đôi tay anh đang ôm cô đột nhiên mất tất cả sức lực. Anh đặt cô ở trên ghế sa lon mà cũng không nhìn cô. Hai bậc trưởng bối đi đến lo lắng hỏi ngã ra sao.
Cô lắc đầu, lại khóc nấc lên, khóc không thành tiếng. Anh đứng ở phía sau, nhìn thấy nước mắt cô rớt xuống bèn lập tức xiết chặt tay, ngực mơ hồ phập phồng, nhưng cuối cùng chỉ có thể cứ liên tục xiết chặt tay rồi lại mở ra.
Không có gì đáng ngại, chỉ là trên cánh tay có một vết trầy da hơi nhuốm máu. Dì Ngô cầm rượu sát trùng sát thuốc khử trùng cho cô. Cô cúi gục đầu, có mấy sợi tóc xõa xuống che khuôn mặt đi.
Đây là lần đầu tiên, bà trách cứ anh như thế.
"Tử Diễn, chuyện đính hôn không phải nói thôi liền thôi. Cãi nhau tức giận là chuyện thường tình, các cháu cũng không phải trẻ con nữa. Làm sao có thể đem chuyện đính hôn ra làm trò đùa."
Bà của Nhất Hạnh cũng tức giận: "Nhất Hạnh, có chuyện gì thì nói hết ra. Đính hôn là chuyện lớn, làm sao có thể nói không biết là không biết."
Dì Ngô vừa bôi thuốc cho Nhất Hạnh cũng vừa khuyên can: "Có gì mà không thể gắng nói ra được, giận dỗi cũng không phải như thế..."
Nước mắt cô càng rơi vào ngực mà không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu...
Anh đột nhiên cảm giác mình binh bại như núi đổ, trận chiến vài năm thì cuối cùng có lẽ kết thúc bằng thất bại. Có lẽ ngay từ đầu, không phải là cô cam tâm tình nguyện sống cùng mình.
Anh mặc kệ hai bà già nói đi nói lại khuyên bảo giáo huấn mà không nói một câu. Chờ bọn họ ngừng lại, thấy cô không có gì đáng ngại anh mới cầm chìa khóa xe rồi xoay người rời đi.