Số lần đọc/download: 1763 / 12
Cập nhật: 2015-11-24 20:57:01 +0700
Chương 10
L
úc cha con cười trông rất đẹp, con và cha con nhìn rất giống nhau, mẹ nghĩ khi nào con lớn lên, cười cũng nhất định sẽ giống cha rất đẹp.
Thế nhưng mẹ lại có chút lo lo.
Nếu con và cha cùng cười đều đẹp như vậy khó tránh khỏi sẽ chọc một số cô bé nóng gan nóng ruột đây.
À, đừng hỏi mẹ nóng ruột nóng gan là gì nhé, bản chất vốn là phong lưu con cũng không biết đâu, cứ hỏi cha con đi, bảo cha con bế ngồi trên đùi cha sẽ từ từ giảng giải cho con hiểu.
Khụ khụ, lại lạc đề rồi, mẹ lại nói lại chuyện trước nhé, nếu con gặp một cô bé nóng ruột nóng gan đối với con ý mà, thì đừng vội, bởi vì một ngày nào đó con sẽ gặp được một cô gái của con, chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ sững sờ, đứng bất động, tim như muốn nổ mạnh, đập rất nhanh, nếu cô gái này đối với con cũng không nóng ruột nóng gan như các cô gái khác thì con à, đừng lo, con cứ mạnh dạn tiến lên giữ chặt tay cô ấy, rồi nhanh chóng hôn lên mặt của cô ấy một cái, nếu cô ấy muốn giơ tay để tát, thì hãy nghe lời mẹ, con cứ cho cô ấy đánh thoải mái, đánh xong bên này thì con lại chìa má bên kia cho cô âý hôn. Nếu cô ấy lại là cô nương ngốc nghếch giống như mẹ của con thì, con à, đừng chần chờ nhé, hãy dũng cảm hôn lên mặt cô ấy, rồi lại hôn hai bên má nữa, tóm lại chỉ một câu, cố biến cô ấy thành một cô gái nóng ruột nóng gan đối với con, từ đó về sau con và cô ấy có thể cùng nhau danh chính ngôn thuận nóng ruột nóng gan.
Cái gì, con gọi như thế là kẻ háo sắc ấy à?
Ừ, thật ra thì mẹ con từ nhỏ, lúc còn rất nhỏ đã làm chuyện này với cha con rồi, lúc ở nhân gian, cùng cha con chơi với nhau, lúc đó mẹ của con đây còn chưa đầy chín tuổi, cha con đã ngồi trên cây thoải mái xem mẹ hết rồi, đấy con xem, từ nhỏ cha con vốn đã là kẻ háo sắc rồi, hơn nữa lại làm mẹ đây vô cùng tức giận, thực ra thì, kẻ háo sắc có gì không tốt chứ, con cũng có thể là tiểu háo sắc, kiếm cho mẹ một tiểu cô dâu, nhưng phải nhớ kỹ, lừa cô bé nhà người ta thì sẽ phải đối với người ta chịu trách nhiệm nhé. Phật đã nói rồi, đừng lấy chuyện cả đời mang ra đùa giỡn, làm kẻ lưu manh, có thể làm kẻ háo sắc thì được nhưng con tuyệt đối ngàn vạn lần đừng làm kẻ lưu manh nhé..."
Hào hứng viết đến đây, không hiểu sao lại nghĩ tới mà chảy nước mắt, ổn định rồi thì nghe tiếng chân Vân Châu bước đến gần.
Tôi cuống quít vo bức thư ném vào trong tay áo.
Còn giấy bút trên bàn thì chưa kịp cất đi, Vân Châu dĩ nhiên là nhìn thấy rồi, nhíu mi hỏi: "Muội lấy mấy thứ này ra làm gì thế?"
Tôi nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: "Muội đang định vẽ tranh tặng cho Trà Đản"
Anh buồn cười quá, rót chén trà nhấp môi bảo: "Huynh thấy muội vẽ vịt con bơi trong hồ cũng không tệ lắm"
Tôi ấm ức, bực quá kêu to: "Huynh cười nhạo muội"
Anh buông chén trà, đi đến cầm lấy tay tôi nói: "Muội đi xem con đi, huynh sẽ vẽ cho mẹ con muội một bức tranh"
Tiểu Đào mang bút vẽ đến, tôi ngồi bên nôi con, thắt lưng mỏi mỏi, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng tạo dáng vẻ hiền thục. Vân Châu chấm mực, cầm bút vẽ vài nét trên giấy, buồn cười bảo: "Làm nghiêm túc như thế làm gì, sau này lại doạ con sợ chết đó"
Tôi lập tức thả lỏng người.
Vẽ một bức tranh không biết mất bao lâu, đến lúc tôi mơ màng tựa vào nôi ngủ mất.
Lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường, cả người được Vân Châu ôm vào lòng.
Tôi dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Muội lại ngủ sao?"
Vân Châu vén tóc của tôi ra bảo: "Còn buồn ngủ nữa không?"
Tôi lắc lắc đầu.
Anh lấy vội bức vẽ đến cho tôi nhìn. Tôi nhịn không được thốt lên, quả nhiên con người với con người không giống nhau, khả năng trời cho, có người vừa ra tay thì đã làm cho người khác đuổi không kịp, còn có người vẽ đôi uyên ương thì lại bị coi là vịt bầu trong hồ, ví dụ như kẻ bất tài là tại hạ đây.
Tôi ai oán nói: "Muội bị thương"
Đêm nay lại một lần nữa ho ra máu.
Theo cửa lặng lẽ vào nhà, tôi nặng nề nằm lên giường mơ màng ngủ, bên tai còn nghe thấy Vân Châu vỗ về hai má tôi, giọng than nhẹ.
Viết thư cho Trà Đản, viết đến bức thứ 6, lúc bé lên sinh nhật mười một tuổi thì bút trên tay rơi lạch cạch xuống bàn, lại nhặt lên nhưng làm thế nào vẫn cầm không được.
Tôi thực ra rất muốn chờ bé lớn lên, cùng nắm tay bé, cùng bé xem trời mây, sông nước, sáng sớm mờ sương, xem chim én bay về phương nam tránh rét. Nhưng rồi, không thể được rồi. Đến cả thư cũng không thể viết được nữa.
Bút cầm không được, thìa, đùa cũng nắm không được, tôi chẳng còn cách nào đành phải lấy vải cuốn quanh tay như băng gạc để lừa Vân Châu bảo với anh là tay tôi bị thương.
Anh nắm lấy tay tôi, ôm lấy tôi nhưng không nói gì cả.
Thực ra trong lòng chúng tôi đều hiểu, chẳng qua anh cũng giả vờ không biết, còn tôi cũng giả vờ không biết nữa, đâm lao theo lao, cuối cùng thấy thế cũng tốt.
Chỉ là đến nửa đên, mơ hồ hoảng hốt tỉnh lại thì không nhìn thấy anh. Tôi từ trên giường ngồi dậy, mơ hồ nhìn thấy bóng anh bên ngoài cửa sổ.
Tôi rời giường ra mở cửa, thấy dưới ánh trăng mêng mông, anh đang ngồi ở bậc thang bên đình cô đơn chống tay.
Tôi từ từ đi đến ôm lấy lưng anh hỏi: "Huynh làm sao vậy?"
Thân anh cứng lại một chút, mãi sau mới xoay người kéo tôi vào lòng, cười bảo: "Huynh chỉ nghĩ ngồi một chút"
Tuy cười nhưng trọng giọng lại có chút tắc nghẹn.
Tôi không nhìn vào mắt anh, không cần phải xem tôi cũng hiểu mắt anh chắc chắn đỏ.
Nếu anh giả vờ không muốn cho tôi biết vậy thì tôi cũng thuận theo anh cũng giả vờ không biết vậy.
Mùa xuân đi qua, hoa đào trước sân nở muộn, hoa lê cũng bắt đầu hé. Vào một đêm kia, tôi ôm lấy Vân Châu nói: "Nếu muội chết, huynh sẽ làm sao đây?"
Anh dừng lại, nhìn qua chút, ánh mắt xuyên qua cửa sổ ra ngoài: "Huynh sẽ lại lấy vợ, rồi sẽ quên muội, rồi sau đó sẽ cố gắng sống tốt"
Tôi ngẩn người, bỗng ôm chặt lấy anh, hôn một cái lên mặt anh bảo: "Cũng được"
Nếu là như thế, cũng được lắm.