Số lần đọc/download: 2279 / 21
Cập nhật: 2018-07-19 12:35:09 +0700
Chương 51: Sư Thúc Bồ Thiện
S
au khi khai báo chuyện về không gian, Du Tiểu Mặc lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Chuyện này đương nhiên là có liên quan tới không gian, chính như lúc nãy Lăng Tiêu đã nói, giọt nước mắt màu xanh này là một bảo vật trân quý vô cùng, tới phái Thiên Tâm cũng nảy lòng tham, nhưng vì sao y lại không hề có phản ứng gì, chẳng lẽ không phải nên xảy ra sự kiện giết người đoạt bảo sao?
Tưởng tượng như vậy mặc dù có lỗi với bản thân, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn không kiềm lòng được. Chỉ là cho tới lúc bọn họ rời khỏi không gian, Lăng Tiêu vẫn không hề nhắc tới việc đó, lúc này hắn mới yên tâm một chút.
Bởi vì bên ngoài còn có việc, cho nên bọn họ không thể ở trong không gian quá lâu, vì vậy sau khi Lăng Tiêu thả vòi rồng ra để dọn dẹp cỏ dại, bọn họ liền rời khỏi phòng.
Để không làm người khác nghi ngờ, Du Tiểu Mặc cũng không dùng linh thủy chữa trị vết thương ở chân.
Hai người đi ra ngoài không được bao lâu, phái Thiên Tâm đã cử một đoàn người tới, đều là đệ tử Võ Hệ, dẫn đầu là một vị trưởng bối, tóc và râu trắng đen xen kẽ, tuổi tác tựa hồ không thấp, nhưng hai mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang.
Người này đúng là sư thúc của Lâm Tiếu, Bồ Thiện, cũng là sư đệ của chưởng môn Thang Phàm, đối nhân xử thế rất khôn khéo, nhưng cũng nổi danh khắt khe.
Xem ra tốc độ của Thang Vân Kỳ không chậm, sau khi trở về đã lập tức thông báo cho phụ thân của nàng.
Thang Phàm rất xem trọng vấn đề về ma nhân, huống chi lại còn xuất hiện ở Hòa Bình trấn, rất nhiều đệ tử của phái Thiên Tâm mỗi khi xuống núi đều là vì đến Hòa Bình trấn, vì sự an nguy của các đệ tử, chuyện bắt bắt buộc phải xem trọng, cho nên Thang Phàm lập tức phái thân tín của mình tới.
Thân tín của Thang Phàm chính là Bồ Thiện, đừng nhìn Bồ Thiện lúc nào cũng khôn khéo lại còn cay nghiệt, thực ra đối với lời của Thang Phàm lão vẫn dùng thái độ nói gì nghe nấy.
Lần này dẫn người xuống núi, Bồ Thiện làm theo tác phong cũ, dứt khoát cho người bao vậy Hòa Bình trấn.
Tuy rằng ma nhân Lạc Sơn đã chạy trốn, nhưng không ai có thể đảm bảo gã không có đồng đảng đang ẩn úp trong trấn, sau đó Bồ Thiện mới dẫn người tìm tới tửu lâu.
Bấy giờ, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đã rời khỏi không gian. Lúc đang nói chuyện phiếm, thì cửa phòng đột ngột bị người ở ngoài tùy tiện đẩy ra.
Người tới chính là Bồ Thiện, từ trước tới nay lão chưa bao giờ khách khí với tiểu bối, dù sao địa vị của lão rất cao, thêm với việc người này từ trước tới nay nói chuyện chưa bao giờ biết lựa lời, cho nên rất nhiều đệ tự đều tránh tiếp xúc với lão, ngay cả Lâm Tiếu cũng có chút phiền chán
“Lâm Tiếu, ngươi nói lại chuyện phát hiện ma nhân rõ ràng cho ta.”
Bồ Thiện rất cường tráng, có thể nói là lưng hùm vai gấu, mặt mũi cũng toàn râu ria, lão vừa tới đã chặn hết cửa, mấy người đi sau căn bản không lách vào nổi được.
Nhưng mà người này đúng thật không hiểu lịch sự là gì, căn cứ vào trí nhớ của Du Tiểu Mặc, người ngoài mỗi khi gặp Lăng Tiêu đều vô cùng cung kính, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người kiêu ngạo ra lệnh cho Lăng Tiêu như vậy, len lén liếc nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, tựa hồ sáng lạn vô cùng…
Vừa phát hiện ra sự thật này, Du Tiểu Mặc lập tức cúi đầu xuống.
Lăng Tiêu không trả lời lão, mà ngược lại còn chậm rãi bưng tách trà lúc nãy Du Tiểu Mặc rót cho y, rồi nhẹ nhàng như mây nhấp một ngụm, làm cho người ta cảm giác cho dù núi Thái Sơn sụp đổ cũng không làm y thay đổi sắc mặt, mãi cho tới lúc Bồ Thiện nhíu mày, tựa hồ muốn nổi giận, y mới mở miệng.
“Bồ sư thúc, chuyện này ngươi nên đi hỏi Trần sư đệ, hắn biết rõ ràng hơn ta rất nhiều.”
Du Tiểu Mặc nén không nổi nhếch mép, may mà hắn đang cúi đầu.
Hàng lông mày rậm của Bồ Thiện nhíu lại chặt hơn, hiển nhiên lão không ngờ rằng mình sẽ nhận được câu nói kia, nếu như người đối diện không phải Lâm Tiếu, khẳng định ông ta đã nổi trận lôi đình rồi, nhưng rất tiếc, Bồ Thiện đành phải hừ một tiếng bực bội rồi quay người bỏ đi, còn người ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc, từ đầu tới cuối đều bị bỏ qua một cách triệt để.
Đại khái chính Du Tiểu Mặc cũng không biết, kế hoạch làm người vô hình của hắn lần đầu tiên thành công.
“Lăng sư huynh, ngươi nghĩ có còn ma nhân trong Hòa Bình trấn không?”
Đợi Bồ Thiện đi khuất, Du Tiểu Mặc mới mở miệng hỏi, hắn cảm thấy Bồ Thiện không cần phải làm mọi chuyện rầm rộ tới vậy.
Ma nhân và tu luyện giả từ xưa tới nay vốn là quan hệ thiên địch, như vậy sau khi thân phận của Lạc Sơn bị bại lộ, những ma nhân khác chắn chắn không dám ở lại, ngay cả có, cũng sẽ là một kẻ giống Lạc Sơn, chưa chắc có thể tra ra được, nếu không thì thân phận ma nhân của Lạc Sơn đã bị người khác vạch trần từ lâu rồi.
“Hừ, cũng chỉ là làm dáng cho người khác xem thôi.” Lăng Tiêu tỏ vẻ khinh thường.
Du Tiểu Mặc cái hiểu cái không gật gật đầu, hoàn toàn chính xác, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Thiên Tâm không đi điều tra, chỉ sợ sau này Hòa Bình trấn sẽ bị ảnh hưởng, cho dù nơi này không nằm trong địa bàn của Thiên Tâm, nhưng ai cũng biết đây là chỗ dựa của Hòa Bình trấn.
Cho nên ở trấn đã có tin đồn xuất hiện ma nhân, chắc chắn phải điều tra, coi như là đưa một viên thuốc an thần cho mọi người.
Về sau quả nhiên giống như Lăng Tiêu đã nói, Bồ Thiện chẳng qua là làm cho đủ quá trình mà thôi, sau khi hỏi rõ sự việc ở chỗ Trần Cao Dương, lão ta mới phái người đuổi theo hướng mà Lạc Sơn bỏ chạy, đương nhiên là không có thu hoạch được gì.
Mà bọn họ đã không có việc gì ở đây nữa rồi, những thứ cần mua cũng đã mua, cho nên cùng ngày đã cưỡi dực điểu để quay về phái Thiên Tâm.
Bởi vì nguyên nhân chân vẫn đang bị thương, mấy ngày tiếp theo Du Tiểu Mặc vẫn làm bộ ốm yếu không thể tới Linh Thảo Đường.
Trong lúc này, Phương Thần Nhạc có tới thăm hắn còn mang tới vài lời hỏi han từ Khổng Văn.