Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọa Long Sinh
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Phạm Vân ANh
Số chương: 59
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2253 / 35
Cập nhật: 2016-01-26 07:40:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 51: Cái Họa Của Kẻ Tham
hường Luân ghi lại toàn bộ khẩu quyết luyện U Linh Tàn Kiếp. Gã cung kính trao tờ khẩu quyết đó cho Gian Thiên kỳ hiệp:
- Vãn bối cung kính trao khẩu quyết thần công lại cho tiền bối.
Đôi mắt hau háu của Gian Thiên ánh lên cái nhìn nghi ngại, lão hỏi ngược lại Thường Luân:
- Thường công tử không muốn luyện thần công cái thế này sao?
Thường Luân cười mỉm, ôn nhu nói:
- Nếu vãn bối nói không ắt tiền bối không tin, nhưng sự thật vãn bối chăng muốn luyện thần công này.
- Thế sao công tử lại bỏ bao tâm huyết để rồi tặng không cho lão phu?
- Cái điều vãn bối muốn, tiền bối có thể đoán được.
- Công tử muốn gì?
Thường Luân nhìn thẳng vào mắt Gian Thiên:
- Chỉ cần tiền bối nhận Thường Luân này làm hiền tế thì dù Thường Luân có tan thây nát thịt vì người cũng không hề oán trách.
Gian Thiên ngửa mặt cười khanh khách. Lão cắt tràng tiếu ngạo đó, vỗ vai Thường Luân:
- Sao Thường Luân công tử không nói sớm với lão phu?
Lão xoa vai Thường Luân:
- Ngọc Lan được một vị tướng công như Thường công tử thì lão đây quả là có phước.
Thường Luân ôm quyền xá Gian Thiên:
- Đa tạ tiền bối đã nghĩ đến Thường Luân. Tiền bối nghĩ đến Thường Luân nhưng không biết Ngọc Lan cô nương có nghĩ đến vãn bối không?
- Lão phu sẽ giúp cho hiền tế.
Gian Thiên ngắm Thường Luân từ đầu đến chân:
- Dáng vẻ thanh lịch, võ công thần kỳ, thông minh tuyệt đỉnh, Ngọc Lan còn chọn ai khả dĩ hơn được Thường Luân hiền tế chứ?
Gian Thiên lấy trong thắt lưng một miếng ngọc bội:
- Đây là miếng ngọc bội. Miếng ngọc này được làm ra từ phú quý ngọc, nó có công dụng khắc thủy và khắc hỏa quý báu vô cùng, và cũng chính là tín vật của Tụ nghĩa đường từ đời trước truyền lại, lão tặng cho công tử để làm tin điều lão nói.
Thường Luân đón lấy mảnh ngọc bội đó rồi xá Gian Thiên:
- Đa tạ nhạc phụ đã ban ơn!
Gian Thiên gật đầu.
Thường Luân nói:
- Con đã chuẩn bị sẵn nơi luyện công cho cha. Thỉnh cha đến nơi đó.
- Hiền tế chu đáo như vậy à?
- Cha quá khen.
Mặc dù nói với Thường Luân những lời ngon ngọt đó nhưng trong tâm Gian Thiên không khỏi e dè trước cặp mắt sáng ngời của gã ngọc diện Thư Sinh.
Gian Thiên nói:
- Thường Luân, lão không muốn như Thất Độc Thư Sinh và Khắc cô nương đâu nhé.
- Sao gia gia lại hoài nghi Thường Luân có tâm địa đó. Nếu như gia gia bị Thường Luân hãm hại thì gia gia có thể đứng đây được không?
Gian Thiên ngỡ ngàng:
- Gia gia tin con.
Thường Luân mỉm cười:
- Thường Luân thỉnh gia gia.
Gian Thiên liếc Thường Luân rồi gật đầu:
- Con sắp xếp cho gia gia luyện công ở đâu?
- Gia gia hãy theo Thường Luân!
Thường Luân hướng dẫn Gian Thiên đến một gian phòng tươm tất có đầy đủ vật dụng.
Thường Luân nói:
- Gia gia cứ ở đây hành công sau khi tụ thành U Linh Tàn Kiếp, kim cương bất hoại thì Thường Luân sẽ đến cung thỉnh gia gia về. Tiến cung lên ngai vị Minh Chủ võ lâm.
- Lão phu không ngờ mình lại có cái ngày trọng đại này. Đúng là ông trời đã để mắt đến ta.
Thường Luân mỉm cười:
- Gia gia cứ yên tâm, con xin kiếu từ để còn chăm sóc cho Thất Độc lão quỷ và Khắc vương nương.
Gian Thiên gật đầu:
- Con cẩn thận để mắt đến hai người đó. Để cho hai người kia thoát ra ngoài trong lúc lão chưa hoàn nguyên thần công U Linh Tàn Kiếp thì tai hại lắm đó.
- Thường Luân biết xử trí.
Gian Thiên gật đầu.
Thường Luân quay trở ra. Gian Thiên khép cửa lại thở phào một tiếng. Lão hấp tấp mở những trang bút lục do Thường Luân ghi chép khẩu quyết luyện U Linh Tàn Kiếp từ miệng Thất Độc Thư Sinh truyền lại.
Lão đọc nghiến ngấu khẩu quyết đó rồi ngồi tọa thiền để hành công.
Trong khi đó Thường Luân đi đến nhà lao giam giữ Thất Độc Thư Sinh và Khắc Thủy Phượng.
Thường Luân ghé mắt nhìn qua hai cái lỗ được dấu sau một chiếc mặt nạ quỷ. Gã thấy Thất Độc Thư Sinh đang hành công còn Khắc Thủy Phượng thì ngồi bó gối, dựa lưng vào vách đá.
Thường Luân tằng hắng.
Tiếng tằng hắng của gã dội vào gian thạch ngục, nhưng Khắc Thủy Phượng lại không định được hướng Thường Luân đứng sau vách đá, bởi gian thạch ngục được thiết kế theo bát quái đồ.
Khắc Thủy Phượng biết Thường Luân đứng đâu đó sau vách đá quan sát mình, nàng tằng hắng nói:
- Thường Luân ngươi đã nhận được khẩu quyết luyện U Linh Tàn Kiếp của Thất Độc Thư Sinh rồi sao không lo luyện công mà còn đến đây?
Nàng nghe tiếng Thường Luân cười khanh khách. Khi tiếng cười của gã vừa dứt thì Thất Độc Thư Sinh cũng mở mắt. Lão nghiêm giọng hỏi:
- Thường Luân ngươi cười cái gì?
Tiếng Thường Luân đáp lại lão:
- Thường mỗ phải cười hai người chứ. Bởi vì hai vị đánh giá Thường mỗ thấp quá.
Khắc Thủy Phượng cau mày:
- Bổn vương nương không đánh giá thấp ngươi đâu. Ta biết ngươi là kẻ đó thủ đoạn, nham hiểm, nhưng không ngờ chỉ một chút sơ suất đó bị rơi vào tay ngươi.
Thất Độc Thư Sinh nói:
- Lão phu đã đọc khẩu quyết U Linh Tàn Kiếp rồi, ngươi còn muốn gì nữa?
Thường Luân lên tiếng:
- Đúng. Lão quỷ đã đọc khẩu quyết U Linh Tàn Kiếp, nhưng đó chỉ là những khẩu quyết giả mạo thôi. Không khéo luyện công theo khẩu quyết đó có thể bị tẩu hỏa nhập ma nữa.
Thất Độc Thư Sinh bật đứng lên:
- Thường Luân, ngươi dám nói lão phu là kẻ xảo trá, bá ngôn như ngươi ư?
- Thường mỗ chỉ nghi ngờ bởi khẩu quyết U Linh Tàn Kiếp mà lão tiền bối đã truyền không hề nhắc đến Tử Hà Sa mà ở Thiếu lâm tự thì chính tai Thường Luân nghe lão nói muốn luyện thành tuyệt công tối thượng đó cần đến Tử Hà Sa.
Thất Độc Thư Sinh bặm môi:
- Lão phu không phải là kẻ xảo ngôn.
- Lão xảo ngôn hay không thì Thường mỗ chưa biết, nhưng để coi lão quỷ Gian Thiên hành công. Nếu đúng là U Linh Tàn Kiếp của U Linh Môn thì xem thử Gian Thiên lão quỷ đặng kỳ duyên, bằng như không phải, Thường mỗ nghĩ lão sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Thường Luân cười khẩy nói tiếp:
- Nhưng theo Thường mỗ đoán, những khẩu quyết mà lão đọc cho ta và Gian Thiên nghe rồi ghi chép lại không phải là U Linh Tàn Kiếp. Thường mỗ đang chờ đợi Gian Thiên hành công để khẳng định những gì lão quỷ đã đọc. Nếu như không phải khẩu quyết U Linh Tàn Kiếp thì Gian Thiên lão quỷ sẽ chết, Thường mồ khỏi phải bận tâm. Đến lúc đó thì Thường mỗ có cách bắt lão quỷ phải giao khẩu quyết thật ra nếu không muốn tại đây là mồ chôn của hai người.
Khắc Thủy Phượng sa sầm mặt:
- Thường Luân, ngươi tàn bạo như thế là cùng.
- Ta sinh ra trên cõi nhân gian này chỉ để làm chủ thiên hạ. Nếu ta không làm chủ thiên hạ thì đừng sinh ra là hơn.
Thường Luân bật lên tràng cười giòn rã. Y cắt tràng tiếu ngạo đó nói tiếp:
- Hai người có tự hỏi tại sao ta lại có thể hàm thụ được võ công của Phong Tình Cổ Thi, sao ta lại có thể sai khiến được [x, trang dòng ] Lan. Bản lĩnh võ công của ta không thể sánh với Thất Độc lão quỷ nhưng Thường mỗ hơn lão bởi Thường mỗ biết nhìn người và biết sử dụng người.
Thường Luân đổi giọng nghe thật cay độc:
- Trước khi Gian Thiên thẩm chứng những khẩu quyết ma công U Linh Tàn Kiếp là thật hay giả thì hai người cứ suy nghĩ đi. Nhất là lão quỷ Thất Độc Thư Sinh. Thường mỗ nói lần cuối, cái mạng của Khắc Thủy Phượng ta cho sống thì được sống, bắt chết thì phải chết đó.
Sau lời nói của Thường Luân chỉ còn đọng lại sự im lặng nặng nề.
Khắc Thủy Phượng thở dài nhìn Thất Độc Thư Sinh:
- Pháp sư không thể qua mắt được Thường Luân.
- Lão không ngờ y lại có thâm ý sâu xa như vậy. Thật ra những khẩu quyết mà bổn pháp sư truyền cho Thường Luân vả Gian Thiên là những khẩu quyết cấm kỵ khi luyện U Linh Tàn Kiếp. Chỉ cần Thường Luân và Gian Thiên hành công sẽ không kềm chế được bởi sự ảo diệu của những khẩu quyết đó mà cuốn theo nó như con thuyền cuốn theo dòng nước dữ cuối cùng tụ khí lưu tạo thành trong lúc hành công sẽ công phá thiên đỉnh mà vỡ sọ chết. Hai người đó chết rồi bổn pháp vương sẽ tìm cách ra khỏi chỗ này.
Khắc Thủy Phượng thở dài:
- Giờ thì Thường Luân đã biết.
- Đó là sự việc ngoài dự mưu của lão.
Thất độc Thư Sinh thở dài một tiếng. Tiếng thở ra của lão nghe thật là ảo não.
Khắc Thủy Phượng nói:
- Pháp sư sao lại rầu rĩ như vậy?
- Có lẽ lão phu phải nói khẩu quyết thật luyện U Linh Tàn Kiếp cho Thường Luân để y phóng thích vương nương.
Khắc Thủy Phượng lắc đầu:
- Pháp sư đừng mộng tưởng. Nếu như pháp sư nói khẩu quyết cho gã, ta e rằng mình khó mà giữ được mạng.
- Lão có cách.
- Thủy Phượng sợ chúng ta đã hết cách rồi. Thôi thì có chết thì chết ở đây vậy.
Thất Độc Thư Sinh lắc đầu:
- Vương nương không thể chết ở đây được. Nếu có chết thì lão sẽ chết thế cho vương nương.
Khắc Thủy Phượng cau mày.
Thất Độc Thư Sinh nhìn nàng nói. Giọng của lão thật ôn nhu cảm động:
- Lão có chết cũng được, nhưng Khắc Thủy Phượng phải sống.
- Tại sao pháp sư lại lo cho Thủy Phượng như vậy?
Thất Độc Thư Sinh vuốt chòm râu nham nhở bởi bị lửa đốt. Lão nhìn Khắc Thủy Phượng bằng ánh mắt thương cảm:
- Có những chuyện lão không nói ra được. Nhưng chỉ có thể cho vương nương biết, ta vì vương nương là vì người đã chết. Nếu trước đây lão không vì mộng minh chủ thì không có huyết án U Linh Môn.
Lão lắc đầu thở dài, rồi gục mặt nhìn xuống.
Trở lại Thường Luân.
Khi y quay trở lại gian phòng luyện công, ghé mắt nhìn qua khe cửa, nhận ra khuôn mặt của Gian Thiên đỏ bừng như trái gấc, và toàn thân lão xuất hiện một lớp màn khí đỏ au bao bọc.
Thường Luân nheo mày.
Y nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Gian Thiên đang tiến tới cảnh giới tối thượng của U Linh Tàn Kiếp nên mới có hiện tượng này? Nếu vậy mình đã sai rồi. Không thể để cho lão họ Gian này luyện thành U Linh Tàn Kiếp.
Cùng với ý niệm đó, Thường Luân toan đẩy cửa bước vào để có thể tiên hạ thủ vi cường giết chết Gian Thiên. Tay gã vừa đặt vào cánh cửa thì nghe Gian Thiên rú lên lanh lảnh:
- Ư... ư... ư...
Thường Luân thối lại một bộ.
Sau tiếng rú đó, Gian Thiên bắt đầu rên.
Thường Luân nheo mày, y lại ghé mắt nhìn qua khe cửa. Trong gian phòng luyện công, Gian Thiên vừa hành công vừa ôm đầu, vẻ mặt của lão trông thật là khốn khổ.
Thường Luân quan sát một lúc, rồi đẩy cửa bước vào phòng. Y nhìn Gian Thiên:
- Nhạc gia, sao lại như vậy?
Gian Thiên thều thào nói:
- Lạ quá... Lạ quá. Khí lực U Linh Tàn Kiếp của ta vừa mới tụ thành trong Đan Điền tự dưng lại loạn đảo không sao kiềm chế được. Đầu ta đang nhức như búa bổ, không sao chịu nổi nữa.
Thường Luân mỉm cười nói:
- Có thể nhạc gia chưa đạt đến cảnh giới cuối cùng để tụ thành tuyệt công U Linh Tàn Kiếp, nên mới có hiện tượng đó. Nhạc gia cố vận công thêm một lúc nữa xem.
Gian Thiên bặm môi, tiếp tục vận công. Đột ngột lão gầm lên:
- Trời ơi... Ta không chịu nổi... Đầu ta sắp vỡ ra rồi...
Gian Thiên vừa ôm đầu vừa ngẩng mặt nhìn Thường Luân:
- Thường Luân... ngươi nghĩ xem những khẩu quyết mà lão Thất Độc Thư Sinh truyền lại cho ta và ngươi có khi là khẩu quyết giả.
Thường Luân mỉm cười:
- Thường mỗ cũng đã nghĩ như vậy. Một tuyệt công cái thế vô song có thể chiếm ngự chức vị Minh chủ võ lâm thì lão Thất Độc Thư Sinh đâu thể nói ra dễ dàng được. Ắt lão có dụng mưu.
- Ngươi suy đoán như vậy sao lại bảo lão phu hành công theo những khẩu quyết đó.
Ngươi... ngươi...
Gian Thiên đỏ bừng mặt.
Thường Luân nhìn lão mỉm cười. Gã buông một câu thật lạnh lùng:
- Chẳng lẽ trong giang hồ có hai vị minh chủ, điều đó từ cổ chí kim chưa từng xảy ra.
Chỉ có một mà thôi. Nếu như Thường mỗ biết chắc những khẩu quyết mà lão quỷ Thất Độc Thư Sinh truyền khẩu là những khẩu quyết thật luyện U Linh Tàn Kiếp thì đâu dễ gì đưa cho Gian Thiên đại hiệp.
Gian Thiên nghiến răng, nhưng không thể buông tay khỏi đầu mình.
Thường Luân cười khảy.
Gã lắc đầu nói:
- Tội nghiệp cho lão quá. Tham vọng của lão mới khiến lão có thời khắc này.
Thường Luân vừa nói vừa từ từ vỗ chưởng xuống đầu Gian Thiên:
- Để Thường mỗ tiễn lão về cõi cực lạc đặng không còn phải chịu những nỗi đau tẩu hỏa nhập ma nữa.
Gian Thiên trừng mắt:
- Ngươi... ngươi thật là tàn nhẫn.
- Không tàn nhẫn sao có thể trở thành Minh chủ võ lâm. Thường mỗ thường tâm niệm với mình:
"Vô độc bất trượng phu". Thường mỗ cũng đa tạ Gian đại hiệp đã có lòng tơ tưởng nhận Thường mỗ làm hiền tế. Cái mộng được gần gũi Ngọc Lan tiểu thư, Thường mỗ đã từng mơ ước lâu rồi, nhất là khi bắt cóc nàng.
Gian Thiên gầm lên:
- Thường Luân, lão phu chết không nhắm mắt.
- Lão còn mắt nữa đâu mà nhắm.
Cùng với lời nói đó, hữu thủ của Thường Luân vỗ xuống đỉnh đầu Gian Thiên. Gã chỉ dụng có hai thành chân lực nhưng khi tay vừa chạm vào đầu Gian Thiên, Thường Luân ngỡ như mình chạm vào một trái dưa thối bị ủng.
- Bụp...
Thường Luân giật mình, thối luôn hai bộ nhìn Gian Thiên không chớp mắt. Gã không tin vào cảnh trước mặt mình. Cái đầu của Gian Thiên vỡ nát khi tay y vừa chạm vào.
Thường Luân lắc đầu rùng mình. Gã nghĩ thầm:
- "Nếu như mình là kẻ hồ đồ thì đã nhận cái hậu quả thảm thê này thay cho Gian Thiên".
Chính ý niệm đó khiến Thường Luân nổi cơn phẫn nộ. Gã quay ngoắt ra cửa tiến thẳng đến gian ngục đá giam Thất Độc Thư Sinh và Khắc Thủy Phượng.
Gã vừa đi vừa nói:
- Nếu lần này lão quỷ không giao U Linh Tàn Kiếp cho ta, thì các ngươi đừng hòng thấy mặt trời trong kiếp này.
Thất Kỳ Ðoạt Mạng Thất Kỳ Ðoạt Mạng - Ngọa Long Sinh Thất Kỳ Ðoạt Mạng