Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 51: Giả Thoát Chết Mới Thoát Tai Ách - Thuyền Úp Ngược, Dưới Có Xác Người
T
hiên Tứ tưởng mình đã rớt xuống dưới hầm, vội nín hơi lấy hết sức vươn hai tay ra, thân hình của chàng đã bắn tung lên luôn. Nhưng người chàng vừa phi lên, thì đã phát giác trên đỉnh đầu cũng đang có vật đè xuống
Thì ra cả căn phòng ấy tụt xuống một lúc.
Lúc ấy Thiên Tứ mới kinh hãi vô cùng, chàng vội xoay lưng lại, dùng người dính chặt vào vách tường, rồi mới đưa mắt nhìn căn nhà kỳ lạ này. Hiển nhiên, căn phòng này được chế thành một cách đặc biệt. Phòng hình chữ nhật, bên trong không bày biện một tí gì cả, trông không khác gì là một cái hòm rất kiên cố. Vách tường cứng rắn và lạnh buốt, hầu như là bằng gang thép vậy.
Thấy thế, Thiên Tứ cũng lạnh ngắt người theo. Một lát sau, căn phòng ấy vẫn còn trầm xuống bên dưới tiếp mà không thấy ngừng, Thiên Tứ ngạc nhiên hết sức.
Chàng đang nghĩ ngợi, thì cái phòng sắt ấy bỗng ngừng lại luôn, vì chàng không đề phòng, nên bị giật mình đến thót một cái và rớt ngay xuống mặt đất. Lúc ấy chàng vội bò ngay dậy, rờ mó chung quanh mới hay căn phòng làm toàn bằng ván sắt dày và không có một lỗ hổng nào cả.
Thiên Tứ đã bắt đầu lo sợ và nóng lòng, vì nếu không nghĩ được cách thoát thân, thì cứ ở trong phòng này không lâu, sẽ bị ngộp thở mà chết ngay. Thế rồi, chàng vận công lực tấn công một chưởng thật mạnh vào vách căn phòng đó. Sau tiếng kêu ”Bùng”, chàng bị sức phản chấn đẩy lui suýt tý nữa thì té ngã, còn vách phòng vẫn y nguyên không hề suy suyễn chút nào. Chàng thất vọng, ngẩn người ra ngồi xuống đất suy nghĩ một hồi lâu, sực nhớ tới trong Âm Phong Động, mình có lấy được một dùi gang.
Thứ dùi gang đó cứng rắn vô cùng, đã có mấy lần chàng lấy nó sử dụng làm ám khí. Chàng chỉ biết nó có thể phá thủng được các thứ gang thép, nên chàng vội móc túi lấy cái dùi đục hình củ ấu ấy ra vạch vào vách sắt mấy cái, liền có tiếng kêu “xoẹt, xoẹt”, nhưng chỉ rạch được có mấy đường chỉ rất nông thôi, chứ không sao rạch thủng được tấm vách sắt dày cộm ấy. Trong lúc tức giận, chàng giơ tay ném luôn mũi dùi găm vào vách sắt ở phía trước mặt. Mũi dùi gang ấy bắn đi bắn lại hai bên vách, phát ra tiếng “leng keng” hoài. Thiên Tứ như trái banh sịt hơi, thất thần ngồi tựa vách sắt, rầu rĩ khôn tả. Mũi dùi gang đã đứt mà tiếng kêu leng keng vẫn còn chưa dứt.
Thoạt đầu Thiên Tứ không chú ý tới vấn đề đó, nhưng một lát sau chàng mới nghe thấy tiếng kêu lúc đoạn lúc tục, khi nhanh khi chậm và dường như không phải là tiếng kêu do mũi dùi gây nên nữa. Chàng vội đứng dậy, dí tai vào vách để nghe và tay của chàng cũng gõ theo.
Quả nhiên tiếng kêu nọ đã dứt, và có tiếng người rất yếu ớt hỏi vọng sang:
- Có phải là La thiếu hiệp đấy không?
Lời nói ấy khẽ lắm, nếu Thiên Tứ không gắng sức lắng nghe, thì không sao nghe thấy được. Như vậy, đủ thấy người đó đang dí mồm vào vách sắt mà nói chứ không sai.
Thiên Tứ cũng dí mồm vào vách sắt quát hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tôi là Vu Bân… thiếu hiệp cũng trúng phải cơ quan của chúng hay sao?
- Hà… đừng nhắc nữa… chẳng hay bạn có cái gì sử dụng được không? Để chúng ta phá vách sắt này ra.
Ở phía bên kia Vu Bân cũng thở dài một tiếng, rồi đáp:
- Không có! Tuy tôi có một lưỡi dao găm nhưng không được sắc bén lắm. Huống hồ, hiện giờ chúng ta đã bị trầm xuống dưới đất rồi, dù có phá được vách sắt cũng không có lối thoát.
Thiên Tứ lại hỏi tiếp:
- Bây giờ chỉ có một cách duy nhất là dùng lối lấy tĩnh đợi biến. Chắc họ không để chúng ta chết ngộp dưới này đâu. Chờ lát nữa nếu có người xuống…
Chàng chưa nói dứt thì căn phòng sắt bỗng rung động. Thiên Tứ vội quay đầu lại nhìn, thấy chỗ góc phòng có tiếng kêu “sì sì” và hình như có khói trắng phun vào.
Chàng lại nghe thấy hình như Vu Bân có vẻ lo âu, vội dặn bảo chàng tiếp:
- Họ lại thả khói thuốc mê tiếp đấy, thiếu hiệp đừng có quên viên thuốc ở trong mồm.
Chỉ nghe thấy y nói tới đó thôi chứ không nghe thấy gì nữa. Thiên Tứ biết viên thuốc đó là viên thuốc giải mà khi bắt đầu vào đại điện, chính y đã trao cho mình. Cũng may chàng vẫn còn ngậm ở chỗ đầu lưỡi, vì vậy mà chưa mất mát. Chàng vội nín hơi thở, lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, trong căn phòng đó đã đầy những khói độc. Thiên Tứ sợ viên thuốc nọ không đủ sức, lấy hai bình thuốc của Quỷ y tặng cho, đổ hai viên ra bỏ vào mồm ngậm.
Căn phòng bỗng từ từ thăng lên phía trên. Lúc ấy, trên vách lại có tiếng gõ của Vu Bân truyền sang. Chàng vội dí mồm vào vách trả lời, rồi lại nghe thấy Vu Bân hỏi tiếp:
- Thiếu hiệp có việc gì không?
- Không việc gì cả. vì tôi đã ngậm thuốc của bạn, cho nên…
- Nếu vậy thì hay lắm nhưng thiếu hiệp phải giả bộ bị mê, rồi nhân lúc chúng khiêng ra, đột nhiên ra tay tấn công…
Căn phòng sắt bỗng ngừng lại. Thiên Tứ vội nằm lăn ra đất, giả bộ bị mê man bất tỉnh. Một lát sau nữa chàng lại nghe thấy có tiếng kêu “kèn kẹt”, cánh cửa gang đã bắt đầu mở ra. Đáng lẽ, lúc ấy chàng có thể đột nhiên nhảy lên và có thể xông ngay ra khỏi căn phòng sắt ấy liền, nhưng trước khi chưa biết rõ tình hình ở bên ngoài, chàng không muốn làm như thế mà cứ bế hết các huyệt đạo, giả bộ mê man nằm yên ở đó.
Bỗng có những bước chân đi rất nặng nề và nhanh nhẹn qua cạnh người Thiên Tứ. Tiếp theo đó, chàng bị đối phương lật mình nằm sấp xuống, vỗ một chưởng vào Du tâm huyệt ở chỗ sau lưng. Thế rồi hai người, một khiêng đầu, một khiêng chân đem chàng đi luôn.
Thiên Tứ mở hé mắt ra nhìn trộm, thấy ba tên Lạt Ma, một tên đi trước, một tên đi sau, và một tên đi cạnh, đang khiêng mình ra khỏi căn phòng sắt. Bên ngoài là hành lang rất hẹp, chứ không phải là đại điện.
Chàng mừng thầm và nghĩ bụng:
“Cũng may mình không mạo hiểm thoát ra. Bằng không mình không hiểu địa thế và hoàn cảnh, thì dù có kiềm chế nổi ba tên Lạt Ma này, quanh đây còn có bao nhiêu cơ quan máy móc, chưa chắc mình đã đào tẩu thoát.”
Thế rồi chàng lại nghĩ đến Vu Bân bị nhốt ở căn phòng phía bên, không hiểu y có bị chung một số phận như mình và bị khiêng ra một nơi khác không?
Chàng đang nghĩ ngợi thì ba tên Lạt Ma đã khiêng chàng đến một căn sảnh lớn. Trong sảnh đèn lửa thắp sáng choang, mấy chục bó đuốc thắp cắm hai bên vách. Trong sảnh, đầy những Lạt Ma áo đỏ và áo vàng, có người ngồi, có người đứng nhưng người nào người nấy đều yên lặng, không dám nói nửa lời. Nơi chính giữa có một cái ghế phủ da hổ thật lớn, một phiên tăng vạm vỡ khôi ngô đang ngồi, còn Cát Ba với ba tên phiên tăng khác đứng ở hai bên tả hữu. Vì vậy, chàng đoán chắc người ngồi trên ghế phủ da hổ thế nào cũng là Ban Thiền Hoạt Phật của Hoàng Giáo Lạt Ma. Chàng vội nhắm nghiền mắt lại, làm như vẫn còn mê man như thường.
Hai tên Lạt Ma ném chàng xuống đất kêu đến “bộp” một tiếng và lăn đi ba bốn vòng. Lăn tới chân một tên Lạt Ma nọ, tên phiên tăng ấy giơ chân lên đá một cái, chàng lại bị lăn trở về chỗ cũ. Tuy đau mà chàng phải cố nhịn chứ không dám kêu rên nửa tiếng.
Hoạt Phật dùng tiếng Tây Tạng nói mấy câu. Một tên Lạt Ma đi tới cạnh chàng, vỗ vào Mệnh môn huyệt để giải huyệt cho chàng. Lại một tên khác đỗ nước lạnh vào đầu chàng. Thiên Tứ cười thầm, nhưng vẫn làm thinh, hai mắt nhắm nghiền không nói, không cử động.
Hoạt Phật thấy thế dùng tiếng Tây Tạng dặn bảo rằng:
- Tên này thể nào cũng bị trúng độc quá nặng, các người mau cho uống một viên thuốc giải, để cho nó tỉnh rồi tra hỏi xem.
Một Lạt Ma vâng lời tiến lên nhét một viên thuốc vào mồm Thiên Tứ, có ngờ đâu Thiên Tứ lại giấu viên thuốc ấy vào dưới lưỡi rồi cứ năm yên như cũ.
Hoạt Phật thấy thế cau mày lại, đợi chờ giây lát mới nói tiếp:
- Cho y uống thêm một viên thuốc nữa đi, chắc võ công của người này quá non nớt, nên một viên thuốc y mới không tỉnh lại được như thế.
Lại có một người tiến lên nhét một viên thuốc giải vào mồm Thiên Tứ, nhưng Thiên Tứ vẫn cứ ngậm ở dưới lưỡi như cũ và không cử động gì cả. Bọn Lạt ma đợi chờ mãi không thấy Thiên Tứ lai tỉnh, tên nào tên nấy ngơ ngác lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ y đã chết rồi chăng?
Tuy không hiểu tiếng Tây Tạng, nhưng Thiên Tứ thấy một tên Lạt Ma đi tới gần, rờ tay vào mũi mình thử xem còn hô hấp hay không, chàng liền nghĩ ra một kế, vội nín hơi thở làm như chết thực. Tên Lạt Ma thử thách một hồi, rồi quay lại thưa với Ban Thiền rằng:
- Kính thưa Phật sống, người này đã chết rồi!
Ban Thiền cau mày lại, cười khỉnh nói:
- Kẻ tầm thường như thế mà cũng đòi xông vào bổn chùa để lấy trộm vàng bạc châu báu. Các người hãy đem xác của y vứt vào trong mật thất, rồi áp giải tên thứ hai ra đây.
Tên Lạt Ma ấy cung kính vâng lời, cắp Thiên Tứ bước đi ra ngoài sảnh luôn. Thiên Tứ thấy không ai đi theo tên Lạt Ma ấy cả, trong lòng mừng thầm. Chờ y vừa đi quẹo sang đường bên, chàng liền điểm ngay vào yếu huyệt của y, nhảy ngay xuống đất rồi vội cởi áo cà sa của y mặc vào người mình, lôi y giấu vào một chỗ kín đáo, rồi mới thủng thẳng quay về đại sảnh. Lúc ấy, ba tên Lạt Ma khác đã áp giải Vu Bân vào trong đại sảnh. Tất cả nhưng tên Lạt Ma ở trong sảnh đều chú ý vào Phật sống xét xử Vu Bân, nên không ai chú ý đến Thiên Tứ giả hiệu cả.
Thiên Tứ bèn lẻn vào giữa đám Lạt Ma, để xem Phật sống xử Vu Bân ra sao? Chàng thấy bọn Lạt Ma đối với Vu Bân cũng như lúc đầu với mình vậy, cho uống thuốc giải và dùng nước tạt vào mặt cho tỉnh lại.
Ban Thiền liền dùng tiếng Hán quát hỏi:
- Tên giặc táo gan kia, ngươi có biết tự tiện đột nhập vào bổn chùa như thế này, phải mang tội gì không?
Vu Bân tìm chung quanh, không thấy Thiên Tứ đâu cả, trong lòng rất lo âu, liền đáp:
- Chúng tôi chỉ muốn mượn con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ để sử dụng thôi, chứ không có ý định gì khác cả.
Ban Thiền cười ha hả nói tiếp:
- Giỏi thật. Với tài ba hèn mọn của ngươi như thế này mà cũng dám đến chùa toan lấy trộm vật báu. Ngươi phải nói thật mau, là môn hạ của ai, có mấy người tới đây tất cả? Dùng cách gì mà lẻn được vào bổn chùa như thế? Nếu ngươi nói thực và rõ ràng, hoặc giả Phật gia cao hứng sẽ tha chết cho ngươi.
Vì không thấy Thiên Tứ, tất nhiên Vu Bân phải suy nghĩ thầm một hồi, rối mới trả lời rằng:
- Đã bị các người bắt giữ tôi còn biết nói năng gì nữa, muốn chém. muốn giết thì cứ việc ra tay đi. Nhưng sau khi tôi chết, thế nào cũng có cao thủ khác đến trả món nợ này cho chúng tôi.
Ban Thiền lớn tiếng cười nói tiếp:
- Cao nhân ư? Nhân vật Trung Nguyên các người đã có cao nhân nào tới thế? Nói thực cho ngươi biết, tên đồng bọn của ngươi chịu không nổi một chút chất độc của mê hương đã toi mạng rồi…
Y vừa nói tới đó, bỗng có giọng nói rất lo âu xen lời hỏi:
- Ngươi nói gì? Ai đã chết rồi?
Tất cả Lạt Ma ở trong sảnh nghe tiếng nói ấy đều giật mình nhìn ra ngoài sảnh, thì đã thấy một thiếu nữ áo trắng, mặt che một miếng lụa, chỉ để lộ một đôi mắt rất xinh đẹp và đang lộ vẻ kinh hoảng. Bọn Lạt ma thất thanh kêu “ủa” một tiếng rất khẽ, không biết có phải chúng kinh hãi vì thiếu nữ tới một cách quá đột ngột hay là trông thấy thiếu nữ quá xinh đẹp mà chúng đã giật mình kinh ngạc như thế. Tất nhiên, chúng có ngờ đâu thiếu nữ đang đứng ở trước cửa ấy lại là Doãn Ngọc, xấu hơn Chung Vô Diệm.
Thiên Tứ đang nghĩ cách ra tay cứu Vu Bân, cướp Thiền Thừ, thấy Doãn Ngọc hiện thân, khiến đầu óc chàng bối rối, nên chàng đứng yên để xem sự thể biến đổi ra sao. Nếu hoàn cảnh bắt buộc thì lúc ấy chàng mới ra tay. Ban Thiền cũng giật mình đến thót một cái, vội để tay vào cán kiếm tay kia thì chỉ thằng về phía Doãn Ngọc, quát hỏi:
- Ngươi… ngươi là ai thế?
Doãn Ngọc cứ đứng yên không cử động, nàng cười khẩy một tiếng và đáp:
- Ngươi không cần biết ta là ai làm chi, ta chỉ hỏi ngươi người mà ngươi vừa nói đã chết, có phải là họ La không?
Cát Ba thấy thế vội xen lời, quát lớn:
- Yêu nữ táo gan thực, nói chuyện với Phật sống mà dám vô lễ như vậy.
Doãn Ngọc đáp:
- Cái gì? Chả lẽ ngươi còn muốn cô nương phải quỳ xuống vái lạy hay sao?
Cát Ba tức giận đến nhảy bắn người lên, nhưng y cung kính vái chào Ban Thiền một lạy, rồi thưa rằng:
- Xin Hoạt Phật cho phép đệ tử ra bắt sống yêu nữ vô lễ kia.
Ban Thiền vội xua tay đáp:
- Khỏi cần phài nóng nảy thế, yêu nữ ở Trung Nguyên tất phải có tài ba hơn người mới dám tới đây như thế. Để bổn Hoạt Phật đích thân ra tay bắt yêu nữ này.
Thì ra trước kia ở Âm Phong Cốc, y đã mắc hỡm Hoa Thiến Thiến với Hàn Thiến Thiến rồi, cho nên đối với những thiếu nữ Trung Nguyên lúc nào y cũng cẩn thận đề phòng, chứ không dám coi thường. Nhất là bây giờ, Ban Thiền thấy Doãn Ngọc dám đơn thương độc mã tới tự tiện xông vào trong chùa, thần sắc trông rất ung dung, mặt lại che bằng một miếng lụa trắng, nên đối với Doãn Ngọc lại càng không dám khinh thường thêm. Vì vậy, y vừa nói vừa đứng ngay dậy.
Doãn Ngọc bỗng bước chân vào đại sảnh và õng ẹo tiến tới Ban Thiền. Bọn Lạt ma đứng ở hai bên không hiểu nếp tẻ gì ráo, cũng vội lui bước để giành con đường giữa cho nàng đi.
Thiên Tứ sợ nàng ta thất thố, không theo bọn Lạt ma lui bước thì chớ, trái lại chàng còn tiến tới cạnh lối đi. Dụng ý của chàng như vậy, điều thứ nhất là để bảo vệ cho Doãn Ngọc được an toàn, điều thứ hai là cho nàng trông thấy mình chưa chết mà khỏi gây sự một cách liều lĩnh.
Ngờ đâu, Doãn Ngọc lại cứ tiến thẳng vào, mà không thèm để ý gì đến những phiên tăng đứng đông kịt ở hai bên lối đi. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã đi tới bên cạnh Vu Bân mới ngừng chân lại và lên tiếng hỏi:
- Có thực La đại ca đã chết rồi không?
Bị điểm huyệt, Vu Bân không thể cử động được, nhưng mồm vẫn nói được, nên y vội đáp:
- Nghe họ nói, thì La đại hiệp đã trúng độc và đã chết rồi.
Doãn Ngọc nghe nói, hai mắt bỗng sáng ngời và quay người lại quát hỏi Ban Thiền tiếp:
- Có thực không?
Ban Thiền cười khẩy đáp:
- Sao lại không thực? Y đã trúng độc và chết rồi, xác y hiện đang nằm trong chuồng sư tử làm mồi cho dã thú rồi.
Doãn Ngọc nghe tới đó, càng tức giận thêm, quát lớn:
- Giỏi thực! Nếu vậy, bọn các ngươi không một tên nào được sống sót hết. Ta sẽ giết sạch các ngươi để trả thù cho Thiên Tứ đại ca!
Vừa quát tháo, nàng vừa giơ tay áo lên, nhằm Ban Thiền quật tới luôn. Nàng ra tay nhanh khôn tả, thân hình vừa cử động một cái, đầu tay ấy đã quét tới trước mặt Phật sống luôn.
Cát Ba thấy thế thét lớn một tiếng, nhảy xổ lại giơ tả chưởng lên chống đỡ, còn hữu chưởng bổ ngay vào mặt Doãn Ngọc. Còn ba tên hộ pháp kia cũng nhảy ra che chở vị Phật sống của chúng.
Doãn Ngọc vẫn đứng yên, chỉ hơi trầm cổ tay xuống, tay áo của nàng cuốn luôn xuống bên dưới, đầu tay áo đã cuộn ngay vào cổ tay của Cát Ba, còn chiếc tay kia của nàng chỉ trong giây lát đã tấn công luôn bốn năm thế một lúc.
Thị mình có môn võ công Kim chung trạo, Cát Ba không những không tránh né, trái lại còn xông lên chịu đòn là khác. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cánh tay trái của y đã bị tay áo của Doãn Ngọc cuốn chặt.
Doãn Ngọc thét lớn, lôi cánh tay áo lại một cái, Cát Ba đã bị lôi đâm bổ về phía trước. Nhưng nhờ có Kim chung trạo hộ thân, da thịt của y cứng rắn như sắt, nên những cái móc độc ở trong tay áo của Doãn Ngọc chỉ lướt qua thôi chứ không làm gì nổi y.
Doãn Ngọc thấy thế kinh hãi thầm, vội lôi tay áo bên trái bay ngược lại để cuốn lấy cổ Cát Ba. Nhưng lần này nàng chưa kịp thâu tay áo lại, thì đã nghe thấy phía sau có tiếng động lấn áp tới. Thì ra, một tên hộ pháp Lạt Ma khác đã xông lại tấn công lén liền. Doãn Ngọc tài ba thực, trong thời gian ngắn ngủi như thế mà chỉ thấy nàng rung động cổ tay một cái, đã mượn sức phi thân lên nhảy qua đầu Cát Ba luôn. Chưởng lực của tên phiên tăng kia vừa tấn công tới, nhất thời Cát Ba tránh né không kịp, đành giơ chưởng lên chống đỡ.
Sau một tiếng kêu “bùng”, Cát Ba và tên hộ pháp kia cùng bị chưởng lực của nhau đẩy lui về phía sau ba bước. Nhân cơ hội ấy, Doãn Ngọc quay người tiến thẳng về phía Phật sống Ban Thiền.
Trước mặt Ban Thiền đã có hai tên hộ pháp đứng ngăn cản, nhưng chúng bị tay áo của Doãn Ngọc phất vào lia lịa. Một tên trong bọn đã bị tay áo của nàng cuốn chặt cổ tay, còn tên thứ hai thì bị những móc nhỏ ở đầu tay áo của nàng móc phải, cả hai cùng kêu lả thảm khốc một tiếng rồi ngã lăn ra đất ngay.
Bọn Lạt Ma thấy thế đều kinh hãi, cả Ban Thiền cũng kinh hãi theo. Không ai biết thiếu nữ áo trắng này sử dụng thủ pháp gì, mà chỉ trong nháy mắt đã đả thương được hai tên hộ pháp một lúc như thế.
Lúc ấy, hoàn cảnh trông loạn xạ vô cùng, hơn trăm tên phiên tăng đều nhảy xổ lại vây đánh Doãn Ngọc. Thiên Tứ thấy thời cơ đã cấp bách, chàng bỗng rống lên một tiếng thật lớn, cởi áo cà sa ra, múa chưởng một hơi đánh té luôn mười mấy tên Lạt Ma, rồi chạy tới cạnh Vu Bân giải huyệt cho y.
Doãn Ngọc đang đấu thí mạng với Ban Thiền, nghe tiếng kêu vội quay đầu lại nhìn, trông thấy Thiên Tứ, nàng mừng rỡ khôn tả, vội kêu gọi:
- Ủa! Đại ca chưa chết?
Thiên Tứ với Vu Bân sát cánh nhau chống đỡ những thế công của bọn Lạt Ma, rồi lớn tiếng đáp:
- Ngọc muội đừng có mãi chiến đấu như thế nữa, mau theo chúng tôi ra khỏi chùa này đi.
Thấy chàng không việc gì, bao nhiêu lửa giận ở trong lòng đều tiêu tan hết, nàng vừa cười vừa trả lời:
- Vâng, ngày hôm nay chúng ta đừng tìm kiếm Bích Ngọc Thiền Thừ vội, để ngày khác quay trở lại vậy.
Nói xong, nàng quay người định đi. Ban Thiền Hoạt Phật vội phi thân nhảy qua những bàn ghế tới trước mặt Doãn Ngọc ngăn cản và hỏi:
- Yêu nữ muốn chạy đi đâu?
Doãn Ngọc vừa cười vừa đáp:
- Tại sao chúng ta lại không đi? Ngươi cứ yên tâm, chúng ta đi rồi sẽ quay trở lại mà.
Nói xong, nàng liền múa áo tấn công Ban Thiền luôn. Ban Thiền giận dữ thét lớn một tiếng, giơ chưởng lên chống đỡ tức thì. Nhất thời khinh địch, Doãn Ngọc không giở toàn lực ra, tới khi phát giác chưởng của đối phương nặng như một khoảng núi đẩy mạnh tới, trong lòng mới kinh hãi, muốn tránh né thì đã muộn rồi. Bất đắc dĩ nàng phải vén hai cánh tay áo lên, để lộ hai bàn tay trắng như ngọc ra mà chống đỡ thế chưởng ấy liền.
Chưởng lực của hai người va đụng nhau. Ban Thiền cũng phải lảo đảo hai ba cái, còn Doãn Ngọc thì bị đẩy lùi về phía sau bốn năm bước, nàng cảm thấy hai cánh tay vừa tê dại vừa đau nhức, suýt tý nữa thì không sao giơ lên được.
Thiên Tứ thấy thế lo âu khôn tả, vội tấn công luôn hai chưởng kêu “vù vù” đẩy lùi bọn Lạt Ma, rồi chàng nhảy tới cạnh Doãn Ngọc trầm giọng nói:
- Ngọc muội cứ theo Vu Bân mà xông ra bên ngoài đi, ở đây đã có ngu huynh đoạn hậu rồi.
Ban Thiền cười the thé nói:
- Nơi đây là chỗ chôn vùi thân xác của các ngươi, các ngươi đừng có hòng ra khỏi nơi đây nữa.
Doãn Ngọc cười khẩy một tiếng, rồi đáp:
- Thiên Tứ đại ca cứ việc cùng Vu Bân xông ra trước đi, vừa rồi lão giặc sói đầu này nhân lúc tiểu muội chưa đề phòng, y mới thăng nổi nửa thế đấy thôi, chứ y không thắng nổi tiểu muội đâu.
Ban Thiền dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, chẳng nói chẳng rằng múa chưởng xông lại tấn công Doãn Ngọc lần nữa. Lần này, y dùng môn “Ngạc Ba Thiền Công”, bất cứ vật gì cứng rắn đến đâu, cũng có thể đánh thủng. Doãn Ngọc biết nội công của đối phương rất thâm hậu, khó mà dùng những móc độc ở cổ tay áo để thủ thắng, nhưng nàng còn tự biết võ công của mình khó mà thắng nổi địch thủ, tuy vậy chỉ trong nháy mắt, nàng đã nghĩ ra được một cách để đối phó.
Nàng thị thân pháp lẹ làng, đồng thời tay trái sử dụng tay áo, tay phái sử dụng chưởng phò trợ lẫn nhau để đối phó những thế chưởng như vũ bão của Ban Thiền, vừa đấu nàng còn vừa trò chuyện tươi cười, để cố ý làm cho Ban Thiền mất thăng bằng.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã đấu đươc hơn mấy chục hiệp, mặc dầu chưởng lực của Ban Thiền rất lợi hại, mà không sao đánh trúng được vạt áo của Doãn Ngọc, trái lại Doãn Ngọc thì cứ cười, đùa, làm cho Ban Thiền bực bội, tức giận vô cùng.
Còn phía bên kia, bọn Lạt Ma vây đánh Thiên Tứ với Vu Bân, nhưng đôi bên ngang nhau. Lúc thì bên này tiến lên bên kia liền lui, lúc thì bên kia tiến lên bên này rút lui. Vu Bân múa giáng ma chữ ở trong đám đông tha hồ thi thố, lại thêm Thiên Tứ ra chưởng như sóng như gió đẩy cho bọn phiên tăng cứ lui lia lịa. Nhưng chàng không định tâm giết hại chúng, nên chưởng của chàng mới ra tới một nửa lại thâu hồi ngay, chứ không bao giờ chàng định giở sát thủ cả, cho nên bọn Lạt Ma tuy bị thương rất nhiều nhưng không một tên nào bị toi mạng cả.
Hỗn chiến hồi lâu, Vu Bân thấy bọn phiên tăng càng tới càng đông, không sao xông ra khỏi vòng vây. Y liền đưa cây giáng ma chữ sang bên tay trái, móc túi lấy một cái ống tròn ra, trầm giọng nói với Thiên Tứ rằng:
- Thiếu hiệp mau chuẩn bị thuốc giải, tại hạ dùng Mê yên đây.
Thiên Tứ tấn công một chưởng đẩy lui ba tên phiên tăng, rồi vội đáp:
- Hãy khoan đã, Doãn cô nương chưa có thuốc giải.
Vu Bân nói tiếp:
- Không sao, chúng ta hãy đánh té bọn này đã rồi hãy tính sau.
Nói xong, y giơ ống trúc lên, mùa nửa vòng, trong ống đã có khói vàng toả, mùi khói khét lẹt rất khó ngửi.
Mê yên của Vu Bân hiển nhiên là mạnh hơn thứ mê hương vô sắc ở trong căn nhà sắt kia nhiều. Làn khói vàng đi tới đâu, bọn phiên tăng đồng thanh kêu la và vội vàng lui về phía sau lia lịa, trong có có một số ít lấy thuốc giải ra chống đỡ, còn đa số thì bị đẩy lùi ra khỏi sảnh ấy luôn.
Thiên Tứ cả mừng, vội nhẩy lại múa chưởng chống đỡ chưởng lực của Ban Thiền, tay trái thì dùng một viên thuốc giải cho Doãn Ngọc, mồm thì quát bảo:
- Ngọc muội, đỡ lấy bỏ vào mồm ngậm!
Ban Thiền quay đầu lại nhìn các đệ tử, thấy số ít đã bị Mê yên làm té ngã, còn đa số phải ra ngoài sảnh, còn lại mấy tên mang theo thuốc giải là tận lực chống đỡ thôi. Y tức giận kêu la om xòm, và vận mười hai thành công lực lên để đấu với Thiên Tứ.
Thiên Tứ dùng song chưỡng chống đở Đạt Ma Thiền công của Ban Thiền mà không hề lép vế chút nào, chàng vừa chống đỡ vừa rút lui ra ngoài sảnh. Khi lui ra tới bên ngoài hành lang, địa hình bỗng chật hẹp hẳn, một mình Thiên Tứ cũng đủ ngăn cản truy binh rồi. Chàng liền đứng yên, song chưởng liên tiếp dồn kình lực ra, khiến hành lang bị bế tắc ngay, bọn Lạt Ma không sao tiến lên được nữa bước.
Vu Bân lại lấy cây Mê yên khác ra, mồm thì bảo Thiên Tứ rằng:
- Thiếu hiệp trong chùa đâu đâu cũng có cơ quan máy móc, chúng ta không nên ở lại đây, mau mau rút lui thì hơn.
Nói xong, y ném luôn cây Mê yên vào bọn Lạt Ma, rồi quay ngừơi lại cùng Thiên Tứ với Doãn Ngọc rút lui luôn.
Ba người ở trong chùa đi quanh co hồi lâu, mới quay trở về tới căn phòng chứa đồ đạc và vượt qua cửa sổ nhẩy ra bên ngoài. Ngờ đâu, không thấy Bành Vân với chiếc thuyền nhỏ đâu nữa.
Thiên Tứ lo âu khôn tả vội hỏi:
- Biết làm sao đây, thuyền không có, chúng ta rút lui sao nổi?
Doãn Ngọc vừa cười vừa đáp:
- Chắc y chờ mãi không thấy chúng ta ra, lại tưởng chúng ta bị người trong chùa bắt giữ rồi, nên y rút lui trước cũng chưa chừng?
Lúc ấy, đã có mấy tên Lạt Ma đuổi theo tới chỗ cửa sổ, đang định dùng Bích Hổ công để leo xuống bên dưới. Trống ở trong chùa cũng đã khua lên vang động, mấy chiếc thuyền lớn đang xuất hiện ở trên mặt nước đuổi theo tới.
Thiên Tứ dậm chân nói:
- Thế này có lẽ chúng ta lại phải xông vào trong chùa để cướp một chiếc thuyền mới được!
Vu Bân vội xua tay nói:
- Không được đâu, trong chùa nhiều cơ quan máy móc lắm, nếu chúng ta còn quay vào trong đó, không khác gì là dấn thân vào miệng hùm!
Doãn Ngọc bỗng cười khì và xen lời nói:
- Hà tất hai người phải lo âu như thế, muốn kiếm một chiếc thuyền thì có khó khăn gì đâu?
Thiên Tứ vội hỏi:
- Bây giờ sự thể cấp bách như thế này, chẳng hay Ngọc muội có biện pháp gì thì mau nói ra đi?
Doãn Ngọc vừa cười vừa nói tiếp:
- Trông hai người tức cười thực, mắt cứ trợn tròn xoe lên thế kia, thuyền ở trước mắt mà cũng không hay?
Vu Bân với Thiên Tứ cũng vội quay người lại tìm kiếm rồi đồng thanh hỏi:
- Đâu, thuyền đâu? Làm gì có?
Doãn Ngọc cười khanh khách, đi tới cạnh Vu Bân, thò tay xuống bãi cát, rồi bới lên và nói:
- Chả là thuyền thì là gì đây?
Quả nhiên nàng đã moi lên được một chiếc thuyền nhỏ, mà chính là chiếc thuyền của các người đã đi tới. Chiếc thuyền úp ngược xuống, mà dưới đáy thuyền lại có một người đang nằm yên, người đó chính là Bành Vân. Lúc ấy, các người mới hay Bành Vân bị người ta giết chết rồi lấy thuyền úp lên và lấy cát phủ lấp lên.
Vu Bân thất kinh la lớn:
- Thế này nghĩ lý gì? Ai giết y thế?
Thiên Tứ cũng cả kinh nói:
- Hà! Người này ác độc thực, giết người xong lại còn dùng thuyền úp lên như vậy!
Doãn Ngọc cũng xen lời nói:
- Thực đấy, nếu không có một mẫu dây thừng lộ ra ngoài cát thì cả tôi cũng không biết nơi đây có thuyền và có người chết như vậy.
Vu Bân lộ vẻ rất oán độc, nhìn chòng chọc vào mặt Doãn Ngọc, rồi hậm hực đáp:
- Nếu tôi điều tra ra ai đã mưu hại sư đệ tôi, thì không thể nào tôi để yên cho kẻ ấy đâu!
Doãn Ngọc dửng dưng đáp:
- Việc gì mà phải điều tra, rõ ràng là bọn Lạt Ma ở trong chùa chứ còn ai vào đây nữa?
Vu Bân hậm hực nói tiếp:
- Tôi không tin! Nếu bọn Lạt Ma phát hiện sư đệ của tôi ở nơi đây thì không bao giờ chúng lại giết chết mà giấu ở dưới thuyền như thế!
Doãn Ngọc vội đỡ lời:
- Người chưa biết đấy thôi, hòa thượng không bao giờ sát sinh, chúng giết người xong tất nhiên phải dùng vật gì che lấp để khỏi bị bồ tát trông thấy.
Thiên Tứ xen lời nói:
- Bây giờ đang cấp bách như vậy, việc này để lúc khác sẽ điều tra sau, bây giờ chúng ta phải mau xuống thuyền thoát thân đã.
Doãn Ngọc liền nói tiếp:
- Phải đấy, người chết không thể nào sống lại được, vì y mà ba tính mạng của chúng ta bị kết liễu theo, thì thực là dại dột lắm!
Vu Bân cố nén lửa giận, rồi ba người hợp sực đẩy thuyền xuống nước. Thiên Tứ với Doãn Ngọc nhảy xuống thuyền trước, Vu Bân ẵm xác của Bành Vân cũng nhảy xuống thuyền theo. Ba người hợp sực chèo thuyền ra giữa hồ. Mấy chiếc thuyền to của bọn Lạt Ma tuy trông thấy ba người, nhưng phần vì bọn Thiên Tứ sức mạnh mà thuyền lại nhẹ, nên đi nhanh như bay, chỉ trong thoáng cái đã biến mất dạng trong bóng tối luôn.
Doãn Ngọc ngồi ở đằng cuối cầm lái, Thiên Tứ với Vu Bân thì hợp sức bơi chèo, một hơi đã bơi đi xa được mấy dặm. Khi hay người quay đầu lại nhìn, không thấy thuyền của bọn Lạt Ma đuổi theo nữa, mới dám bơi thủng thẳng.
Nhân lúc ấy, Vu Bân mới khám xét vết thương của Bành Vân, thấy chỗ yếu hiểm ở đầu và tay có ba vết móng tay rất nhỏ. Ở những chỗ vết thương có máu đen rỉ ra, hiển nhiên là bị một môn võ khí có tẩm độc hình nho nhỏ cào trúng, rồi bị chất độc làm nguy mà chết.
Vu Bân ngẩng đầu lên nhìn Doãn Ngọc, thấy nàng ta rất ung dung, một tay cầm lái, một tay vuốt tóc, mồm thì ngâm nga ca hát, chứ không thèm để ý nhìn mình. Tuy Vu Bân đoán chắc Bành Vân chết ở trong tay Doãn Ngọc, nhưng y không biết trong tay áo của nàng có những móc độc, nên y nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được nàng dùng vũ khí ác độc gì giết chết Bành Vân, cho nên y chỉ lườm nàng thôi, chứ không dám lên tiếng hỏi.
Ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, Doãn Ngọc trông thấy bộ mặt và thái độ của Vu Bân như thế, liền cười hi hi và hỏi:
- Ngươi cứ trố mắt lên nhìn tôi hoài như thế làm chi? Chả lẽ người nghi ngờ tôi là hung thủ giết chết sư đệ của ngừơi chăng?
Vu Bân lạnh lùng đáp:
- Tuy tại hạ không dám nghi ngờ cho cô nương, nhưng tại hạ dám chắc sư đệ thể nào cũng không phải bị bọn Lạt Ma giết chết đâu.
Doãn Ngọc lại hỏi tiếp:
- Đêm nay chỉ có mấy người chúng ta thôi, nếu người bảo không phải bọn Lạt Ma thì tất nhiên tôi, và không phải là tôi chả lẽ lại là Thiên Tứ đại ca chăng?
Thiên Tứ vội xen lời nói:
- Ngọc muội chớ nên nói bậy...
Vu Bân lại nói tiếp:
- La thiếu hiệp cùng đi với tại hạ vào trong chùa, tất nhiên là không phải thiếu hiệp hạ độc thủ rồi.
Doãn Ngọc cười khanh khách:
- Nếu vậy chỉ trừ mình người ra, thì không còn ai vào đấy nữa.
Vu Bân nghe nói cả kinh, giận dữ hỏi lại:
- Chả lẽ tại hạ lại giết chết sư đệ của mình hay sao?
Doãn Ngọc đáp:
- Ai biết được chuyện đó? Có lẽ hai anh em sư huynh đệ ở trước mặt sự phụ tranh công, ngày thường đã có thù hằn với nhau, chứ có phải là anh em gì đâu, chỉ lâm thời hợp nhau để cùng làm việc này, có lẽ...
Không đợi chờ nàng nói dứt, Vu Bân đã tức giận chịu không nổi, đột nhiên đứng dậy quát lớn:
- Cô nương nói như thế là có dụng ý gì?
Chiếc thuyền ấy đã nhỏ, Vu Bân lại nỗi giận như thế, nên y chỉ dậm chân xuống một cái, chiếc thuyền đã tròng trành suýt bị đắm luôn.
- Này, tôi khuyên người nên bình tĩnh một chút, nếu làm ụp chiếc thuyền, thì tất cả đều toi mạng hết đấy.
Vu Bân cầm luôn cây Giáng Ma Chữ lên và nói:
- Nhân lúc này chúng ta phải nên làm ra ngô ra khoai mới được. Bằng không, dù có cùng bị chôn thân ở trong bụng cá, bất cứ ai cũng đừng hòng sống sót mà lên bờ.
Thiên Tứ thấy hai người cãi nhau sắp sửa đánh nhau tới nơi, vội khuyên rằng:
- Xin Vu huynh hãy nguôi cơn giận, tất nhiên chúng ta thể nào cũng phải điều tra cho ra việc này. Nhưng hiện giờ chúng ta đang bị nguy hiểm, cùng thuyền thì phải giúp đở lẫn nhau, chờ khi nào thoát khỏi chốn này, ai nấy đựơc an toàn rồi sẽ tính toán sau cũng chưa muộn.
Vu Bân đáp:
- Sư huynh đệ chúng tôi hợp sức giúp hai vị vào trong chùa để tìm vật báu, chúng tôi nhất tâm nhất trí giúp đở hai vị tới nơi tới chốn, cũng như thiếu hiệp bị giam giử ở trong cơ quan máy móc, tại hạ còn nghĩ hết cách cứu thiếu hiệp thoát hiểm. Chúng ta đã đồng tâm cùng làm việc này, sao Doãn cô nương lại ác độc đến như thế, ám hại ngầm sư đệ của tại hạ?
Doãn Ngọc cười khẩy đỡ lời:
- Này, người ăn nói nên cẩn thận một chút nhé! Ai giết chết sư đệ bảo bối của ngươi hồi nào? Có cái gì làm chứng cứ cơ chứ?
Thiên Tứ cũng xen lời nói:
- Chắc đây là sự hiểu lầm, đôi bên xưa nay không có thù hằn gì với nhau, đang đồng tâm hiệp lực vào chùa tầm vật báu, tôi thiết nghĩ không khi nào Doãn cô nương lại vô duyên vô cớ giết hại sư đệ của huynh như vậy.
Vu Bân lại cãi:
- La thiếu hiệp đừng có biện hộ cho cô ta nữa, lúc vào trong chùa, cô ta viện cớ không chịu đi cùng, việc này khiến người ta nghi ngờ rồi. Vừa rồi ở trên bãi cát, sao cô ta lại tìm thấy chiếc thuyền nhỏ một cách nhanh chóng như thế? Trên thiên hạ này làm gì có những chuỵên ngẫu nhiên một cách may mắn như vậy!
Thiên Tứ thấy Vu Bân nói rất có lý nên chàng đành phải làm thinh và đưa mắt nhìn Doãn Ngọc một cái, trong lòng cũng trách thầm nàng ta không nên quá lỗ mãng như vậy. Tuy Vu Bân với Bành Vân có mưu mô gì thực, nhưng trước khi đối phương chưa lộ hành tích, mà đột nhiên ra tay giết Bành Vân ngay như thế, cả tình lẫn lý mình cũng đuối hết.
Chàng còn nhớ trước khi vào chủa đã căn dặn Doãn Ngọc không nên nóng nảy ra tay, chỉ nên để ý trông coi thôi, không ngờ nàng ta lại lỗ mãng như vậy.
Vu Bân thấy Thiên Tứ lẵng lặng không nói gì, càng đoán chắc việc này thể nào cũng do Doãn Ngọc ra tay chứ không sai. Trong khi tức giận, y không còn suy nghĩ gì hết, liền phi luôn cây giáng ma chữ về phía đuôi thuyển để lao vào Doãn Ngọc.
Doãn Ngọc vội né mình sang bên, phi thân nhảy lên trên cao lộn một vòng, vừa tránh khỏi cây giáng ma chữ, rồi người nàng lại nhẹ nhàng nhảy xuống dưới đuôi thuyền và trầm giọng quát mắng:
- Họ Vu kia, nên biết điều một chút. Nói thực cho ngươi biết, cô nương muốn lấy tính mạng của ngươi thực dễ như trở bàn tay. Ngươi đừng có bắt cô nương phải ra tay như thế nữa.
Vu Bân quát lớn một tiếng, không chịu nghe lời Doãn Ngọc, y vội thâu cây giáng ma chữ lại, rồi lại ném ra luôn tấn công Doãn Ngọc tiếp. Trong khi y vận sức để ném cây giáng ma chữ ra, chiếc thuyền chếch ngay sang một bên và đã bị rất nhiều nước hồ tuồn vào bên trong rồi. Lần này, Doãn Ngọc không tránh né nữa, chỉ khom người lại, giơ chiếc tay ngọc ra chộp luôn đầu cây giáng ma chữ của đối phương tức thì. Đồng thời, nàng giơ tay phải lên tung mạnh một cái, chiếc tay áo của nàng bỗng thẳng như cây bút và nhằm vào cổ tay đang cầm giamh ma chữ của Vu Bân điềm tới luôn.
Vu Bân vận sức cướp giáng ma chữ, nhưng chưa cướp lại được. Y tự biết không phải là địch thủ của Doãn Ngọc, liền đưa mạnh cây Chữ về phía trước, dậm chân một cái kêu lên đến "đùng" một tiếng, đáy thuyền đã bị thủng một lỗ lớn, nước hồ chảy ập vào ngay.
Nhân cơ hội ấy, Vu Bân cắp Bành Vân vào nách và phi thân nhảy xuống dưới hồ luôn. Thiên Tứ thấy thuyền đã thủng và còn cách bờ xa như vậy liền cả kinh hỏi:
- Thuyển đã sắp đắm đến nơi rồi, biết làm sao bây giờ?
Doãn Ngọc đáp:
- Không sao, thuyền này bằng gỗ, dù có thủng cũng không chìm đâu, chúng ta cứ vịn vào thân thuyền là có thể bơi vào bờ được ngay.
Thiên Tứ định trách nàng ta mấy câu, nhưng vừa mở mồm thì nước đã ào vào trong thuyền ngập đến đầu gối rồi. Bất đắc dĩ, chàng phải nghe theo lời nàng mà nhảy xuống dưới hồ, vịn tay vào thành thuyền. Doãn Ngọc cũng nhảy xuống nước, nàng cướp được cây giáng ma chữ của Vu Bân, liền đưa cho Thiến Tứ mà vừa cười vừa nói:
- Đại ca cầm lấy cái này, tên họ Vu biết lội, chúng ta phải đề phòng nhân lúc thuyền đắm này, y lặn tới gần hạ độc thủ đấy.
Thiên Tứ không sao nhịn được, liền trách mắng:
- Hà! Ai bảo Ngọc muội không nghe lời tôi, tự nhiên giết chết người ta? Việc này chúng ta phải chịu hết lỗi lầm, không thể trách người ta được!
Doản Ngọc vừa cười vừa đáp:
- Nếu tiểu muội không giết y, không sớm thì chầy y cũng sẽ giết chúng ta, cho nên tiểu muội mới phải ra tay hạ thủ trước là thế.
Thiên Tứ là người chính trực trung hậu, nghe thấy nàng ta nói như vậy có vẻ khôn nguôi, lắc đầu nói tiếp:
- Tuy chúng có mưu gian quỷ kế gì thực, nhưng trước khi mưu gian của y chưa lộ liễu, chúng ta không nên đột nhiên hạ thủ trước. Hơn nữa, Ngọc muội chỉ cần điểm huyệt cho y không cử động cũng đủ rồi, hà tất phải giết chết y như thế?
Doãn Ngọc đáp:
- Công tử của tôi ơi, nếu người trên thiên hạ ai ai cũng trung hậu, và thành thật như công tử, thì thiên hạ đã thái bình từ lâu rồi. Tôi tưởng các người vào trong chùa thể nào cũng lấy được vật báu, thoạt tiên tôi cũng chỉ muốn điểm huyệt cho y không cử động được thôi, nhưng có ngờ đâu y lại cứ tít mắt lại nhìn tôi, và lại còn mó máy chân tay...
Thiên Tứ đỡ lời:
- Dù sao Ngọc muội cũng không nên giết chết y…
Doãn Ngọc vừa cười vừa đáp:
- Thôi được, coi như tôi đã làm lẫm lỡ việc này, lần sau tôi không giết người nữa. Như vậy đại ca đã bằng lòng chưa?
Thiên Tứ thấy nàng ta nũng nịu trông vừa bực mình vừa tức cười, chàng chỉ biết lắc đầu mấy cái thôi, chớ không nói năng gì nữa.
Hai ngừơi vịn vào hai bên thành thuyền, một mặt dùng tay quạt nước để trôi vào bờ, một mặt lại phải đề phòng Vu Bân tấn công lén, thực là khổ sở khôn tả. Cho tới lúc trời sáng tỏ, họ mới bơi vào được gần bờ, chỗ bùn lầy và đầy cỏ lau. Vất và một đêm trời, hai người đều mệt nhoài, lại thêm mình mẩy ướt như chuột lột, thì làm sao mà đi lại được.
Doãn Ngọc nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một hồi, nhân đây tôi phơi khô quần áo, đại ca hãy đi tìm hai chị họ Hàn với họ Trương trước, lát nữa tiểu muội sẽ tự biết tìm đến nơi đó.
Thiên Tứ không yên tâm đáp:
- Xung quanh đây đều là bọn Lạt Ma hay ra vào, một mình Ngọc muội ở đây không an toàn đâu.
Doãn Ngọc vừa cười vừa đáp:
- Tiểu muội có phải là đứa trẻ lên ba đâu, dù có mấy tên Lạt Ma tới cũng chưa chắc đã làm gì nổi tiểu muội.
Vì thấy Doãn Ngọc ở trong chủa Kha Sa Ba một mình đấu với Ban Thiền Hoạt Phật mà không bị thua, như vậy mình không có lý do gì mà không yên tâm, cho nên chàng lại tiếp:
- Thôi được, Ngọc muội chờ quần áo khô rồi mau quay về chỗ ấy nhé!
Chàng nói xong vội đi luôn, nhưng đi được một quãng, chàng lại quay đầu lại, còn trông thấy Doãn Ngọc đứng ở trong bụi lau, liền mỉm cười vẫy tay chào nàng một cái.
Khi về tới rừng thông, đã thấy Hàn Thiến Thiến đang có vẻ lo âu đứng đợi chờ, nàng vừa thấy Thiên Tứ quay trở về, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ vội hỏi:
- Tìm thấy vật ấy chưa? Doãn Ngọc muội đâu, sao đến giờ đại ca mới về thế...?
Nàng hỏi luôn một thôi một hồi, Thiên Tứ thở dài một tiếng rầu rĩ đáp:
- Thôi đừng hỏi nữa, không những không thấy Bích Ngọc Kim Thiền Thừ đâu, mà suýt nữa toi mạng ở trong chùa, không về tới đây là khác!
Thiến Thiến nghe thấy chàng nói như thế cả kinh, vội hỏi tiếp:
- Nếu vậy Doãn Ngọc muội đâu? Chả lẽ cô ta..., cô ta đã...
Thiên Tứ xua tay đáp:
- Đừng có đoán bậy, cô ta không việc gì cả, thuyền của chúng tôi bị Vu Bân làm đắm. Hiện giờ cô ta đang phơi quần áo ở chỗ gần đó, chờ quần áo khô rồi sẽ quay trở lại đây ngay.
Hàn Thiến Thiến vội hỏi nguyên nhân ra sao. Thiên Tứ đành phải nói đầu đuôi cho nàng ta nghe. Thiến Thiến càng kinh hãi thêm vội hỏi tiếp:
- Như vậy không còn cách gì mà lấy được vật đó nữa hay sao?
Thiên Tứ thở dài đáp:
- Tối hôm qua vì để lộ hành tung, chúng ta chỉ có ba người thì địch sao nổi mấy trăm Lạt Ma ở trong chùa? Hãy đợi chờ vài ngày, rồi sẽ nghĩ cách vào trong chùa lần nữa, may ra lấy đựơc vật đó cũng nên.
Hàn Thiến Thiến hoảng sợ đến mồm há hốc, tuy không nói năng gì, nhưng cũng đủ thấy nàng lo âu đến thế nào. Thiên Tứ thấy thế vội hỏi:
- Có việc gì thế?
Hàn Thiến Thiến lắc đầu mỉm cười đáp:
- Không có gì hết, em chỉ nghĩ làm thế nào mà sớm lấy được con Bích Ngọc Kim Thiền Thử. Bằng không, chỉ chị…
Thiên Tứ kinh hãi hỏi tiếp:
- Trương Thiến Thiến làm sao?
Hàn Thiến Thiến không trả lời, chỉ chỉ tay vào trong rừng, mắt đã ứa lệ ra ngay. Thiên Tứ biết điềm không lành, vội vàng chạy ngay vào trong rừng. Chàng mới đi được mấy trượng, đã thấy trên bãi đất trống nho nhỏ có trải một cái chiên, trên chiên có một người nằm ngửa, chỉ xem quần áo chàng cũng biết ngay là Trương Thiến Thiến đang lâm bệnh nặng. Bộ mặt trắng trẻo xinh đẹp của nàng lúc này đã đầy những nét nhăn, biến thành già nua xấu xí lạ thường.
Thiên Tứ kinh hoảng vô cùng, vội ngừng ngay chân lại, dùng tay dụi mắt nhìn kỹ lại xem, nhưng rõ ràng là Trương Thiến Thiến chứ còn ai vào đó nữa. Tuy Trương Thiến Thiến mắc bệnh điên đã lâu, nhưng chỉ hành động thất thường thôi, chứ nét mặt không thay đổi chút nào, ngờ đâu chỉ mới có một đêm trời đã biến thành già nua yếu đuối như thế rồi. Suýt tí nữa thì Thiên Tứ không dám tin đôi mắt của mình, nhưng sự thực rành ra đó, chàng không tin cũng không được, nên chàng rất đau khổ, lắc đầu lẩm bẩm nói:
- Ồ! Không! Không phải là sự thật! Quyết không phải là sự thật!...
Không biết Hàn Thiến Thiến đã theo đến từ lúc nào. Nàng ta cũng không nhịn được khóc òa lên, giơ tay ra ôm lấy chàng và la lớn van lơn:
- Thiên Tứ đại ca, cứu chị ấy đi! Tội nghiệp cho chị ấy...
Thiên Tứ trông thấy vợ cưng của mình kết quả thảm khốc như vậy cũng ứa nước mắt ra như mưa. Nhưng chàng vẫn không quên an ủi Hàn Thiến Thiến, mà vỗ vai nàng khẽ hỏi:
- Cô ta bắt đầu thay đổi từ lúc nào thế?
Hàn Thiến Thiến nức nở đáp:
- Đêm hôm qua, lúc đại ca đi khỏi không lâu, bệnh điên của chị ấy lại nổi lên. Tiểu muội sợ lại như lần trước chị ấy đào tẩu nên liền điềm ngay vào yếu huỵêt ngủ...
Thiên Tứ gật đầu đỡ lời:
- Phải, nên làm như thế. Sau rồi thế nào nữa?
Hàn Thiến Thién vừa khóc vừa kể tiếp:
- Sau rồi chị ấy ngủ yên, đến nữa đêm thì bổng thốt ra những tiếng kêu rất quái dị, tiểu muội lại sợ chị ấy bị điểm huyệt quá lâu nên vội giải huyệt. Không ngờ chị ấy càng đau khổ thêm, cứ kêu rên hoài, rồi dần dần biến thành hình dáng này...
Thiên Tứ rất đau lòng, đi tới cạnh Trương Thiến Thiến quỳ xuống giơ tay rờ những nét nhăn ở trên mặt nàng ta, nước mặt của chàng nhỏ từng giọt xuống má của nàng, rồi chàng bỗng ngửng đầu lên hỏi:
- Chúng ta rời khỏi núi Cống lai đã được mấy ngày rồi?
Hàn Thiến Thiến bấm đốt ngón tay một hồi rồi đáp:
- Có lẽ đã đến sáu bảy ngày rồi.
Thiên Tứ gật đầu nói:
- Không sao, còn ba ngày nữa, vẫn còn cơ hội cuối cùng trong ba ngày ấy.