Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 47 - Lũ Chuột Cung Điện
H
ildegarde đang trực ở cổng Cung Điên thì lão Gringe tới, thở không ra hơi, mệt lử.
"Tôi đến vì một sứ mệnh quan trọng nhân danh Pháp sư Tối thượng," lão Gringe thở phì phò. "Tôi cần gặp Silas Heap."
"Tôi e là không ai biết ông ấy ở đâu, ông Gringe à," Hildegarde nói với vẻ khẩn khoản. "Công chúa đang đi tìm ông ấy từ lúc sớm và vẫn chưa thấy ông ấy đâu."
"Ông ta đang ở cùng phòng những Đấu Thủ, thưa cô. Ở trên gác mái."
Hildegarde mỉm cười với lão Gringe. "À, hân hạnh mời ông vào, ông Gringe và hãy thử vận may của mình đi."
"Cảm ơn cô." Lão Gringe, vẫn hơi kiêng nể Cung Điện, vỗi vã lách qua và biến mất vào bóng tối của Lối Dài. Vài phút sau lão vén một tấm rèm rách tơi tả che một hốc tối và leo một cầu thang dài, bẩn thỉu lên gác mái. Lên tới tầng trên cùng, lão Gringe đẩy mở một cánh cửa kêu kèo kẹt và hé nhìn vô - ở đầu kia của căn phòng dài, mái rầm, lão thấy một ngọn nến lập loè. Silas Heap ở đúng nơi mà lão Gringe đoán - trong phòng Bóc Niêm, chăm nom những Đấu Thủ của mình.
Bọn Đấu Thủ đang tử tế, và khi lão Gringe tới, Silas ngước lên nhìn, vui mừng thấy ông bạn. "Trông anh chàng này này, Gringe. Chàng ta sẽ là một Thợ Săn hoàn hảo cho coi. Tôi đang huấn luyện anh ta làm quen với việc luồn lách vượt cản vật. Xem chàng ta đi kìa."
"Ừ, hay lắm, Silas. Nhưng tôi không đến để xem bọn Đấu Thủ quý của ông đâu."
Silas không đáp. Ông đang bò lồm cồm, nheo mắt nhìn vô những cái hốc dưới ván lót sàn. "Chết tiệt. Nó chuồn mất tiêu. Tên Thợ Săn lặn luôn rồi."
"Ừ, phải, đám Thợ Săn lúc nào chẳng rắc rối, Silas. Giờ thì nhìn đây. Tôi nhận lệnh của Pháp sư Tối thượng và tôi phải để cho thằng rút cầu vô tích sự canh chừng cổng... và bà Gringe sẽ moi ruột tôi ra làm bít tất khi mụ ta biết chuyện, chắc chắn thế... nhưng chúng ta phải đem bức chân dung trở lại nơi này và ông phải Niêm Kín phòng này lại ngay. Tức khắc."
"Lão nhắng nhít gì thế, lão Gringe? Bức chân dung nào? Hê, tiến lên, con trai, hay lắm... Xời, nó lại biệt tăm rồi. Khỉ thật."
"Bức chân dung của con chim già rồ dại đội vương miện. Cái mụ mũi nhọn, ánh mắt kinh hoàng ấy."
"Tôi không để cái của nợ đó trở lại đây đâu, kẻo nó bứt động đám Đấu Thủ của tôi hết. Nếu người ta không muốn để nó dưới lầu thì cứ thảy nó trong phòng nào trên gác mái mà chả được."
Lão Gringe lắc đầu. "Nó phải trở lại đây, Silas... đúng nơi trước kia của nó. Và ông phải Niêm Kín phòng lại như cũ. Đó là vấn đề sống còn, con trai của ông nói thế."
Silas nhìn lên. Lão Gringe đã có được sự chú ý hoàn toàn. "Thằng nào?" ông hỏi, hầu như không dám hy vọng.
"Thằng Học Trò chứ thằng nào. Septimus."
"Septimus? Nó nói khi nào?"
"Chừng cách đây 1 giờ. Nó đi với Pháp sư Tối thượng. Bà ấy có con mắt đáng sợ nhỉ?"
Trong ánh sáng chập choạng, Silas đứng bật dậy. "Nó đã về... Septimus đã về! Nó khoẻ chứ, Gringe?"
Lão Gringe nhún vai. "Tôi thấy nó khoẻ. Hơi bẩn thỉu nhếch nhác, tôi nghĩ vậy."
"Còn Jenna, nó cũng về luôn chứ?"
"Tôi làm sao biết, Silas? Không ai bảo tôi cái gì... ngoài việc dẹp cái bức chân dung đó đi không thì sẽ bị tống giam," lão Gringe nhấm nhẳng.
"Tôi phải về tháp Pháp sư gặp nó đây," Silas vừa nói vừa thu vén mớ áo thụng Pháp sư Thường Đẳng bám đầy bụi quanh mình và, cầm cao ngọn nến lên, bắt đầu đi về phía cánh cửa nhỏ ở cuối gác mái.
"Nó không ở đó đâu, Silas," lão Gringe bảo, lúp xúp chạy theo. "Nó đi tới bệnh xá rồi. Để trị dịch bệnh hay gì gì đó. Và, chúng ta phải lo liệu bức chân dung ấy mau, kẻo tôi sẽ lôi thôi to."
Silas mặc kệ lão Gringe. Ông chạy biến đi, loạng choạng trên mặt sàn xộc xệch, né tránh những tấm ván bể, ván mục. Thình lình, lão Gringe nói bằng giọng khẩn khoản mà Silas chưa từng nghe bao giờ.
"Ông làm ơn để mắt tới bức chân dung đó đi, Silas... vui lòng đi mà."
Silas dừng lại. "Lão nói gì, Gringe?"
"Ông nghe rồi đó."
"Ừ, hẳn là nghiêm trọng lắm. Được rồi, lão Gringe. Chúng ta sẽ dẹp bức chân dung."
Một cuộc vật lộn diễn ra nhằm giật bức chân dung nữ hoàng Etheldredda xuống khỏi tường. Silas ấn tượng rằng bức chân dung có đầu óc suy tính đàng hoàng và nó không muốn bị dời đi. Mãi cuối cùng, một nhát giật của lão Gringe khiến bức chân dung long ra, cũng với một mảng vữa tường lớn và cây đinh, cú giật khiến lão Gringe ngã chỏng vó. Rồi, với một lượng đáng kể của cái mà Sarah Heap gọi là "ngôn ngữ", Silas và lão Gringe khiêng bức chân dung bất trị lên cầu thang gác mái.
"Ông có nghĩ cái này như có cánh tay không," lão Gringe càu nhàu sau khi bị ép bẹp dí vào một khúc ngoặt gắt. "Cứ như đang khiêng cả một cái cầu thang không bằng."
"Úi!" đột nhiên Silas la oé. "Thôi đá ống quyển tôi đi, lão Gringe. Đau thấu trời."
"Đâu phải tôi, Silas. Mà... Ái... ông đừng đá mắt cá tôi đấy."
"Vớ vẩn, Gringe. Tôi có nhiều việc hay ho để làm hơn là đá mắt cá dày cui của lão. Ê! Đó là đầu gối tôi. Lão mà còn đá nữa, Gringe, thì tôi sẽ..."
"Thì sao, Silas Heap? Hả, hả?"
Cả Silas và lão Gringe đều bầm dập te tua và suýt quay qua uỵch nhau tới nơi thì họ tới được chiếu nghỉ bên ngoài cầu thang gác mái. Họ dựng bức chân dung vào tường và gườm gườm nhìn nhau, trong khi bức chân dung trừng mắt nhìn họ.
"Chính mụ ta làm hay sao ấy?" lão Gringe lầm bầm sau một hồi. "Tôi không biết mụ làm vậy bằng cách nào, nhưng rõ ràng là mụ đã đá tôi và ông đó."
"Cũng chẳng ngạc nhiên," Silas nói, chấp nhận lời dàn hoà của lão Gringe. "Này, lão Gringe chúng ta nghỉ chút đi, rồi làm sau. Một ván Đấu Thủ nhá?"
"Ngoại hạng?" lão Gringe.
"Ngoại hạng chứ sao?" Silas đồng ý.
"Không có cá sấu tí hon."
"Không cá sấu tí hon."
Ở lầu bên dưới, Jenna và ngài Hereward đang lắng nghe tiếng rầm rầm, bụp bụp ở trên đầu. Jenna đã quay về lại Cung Điện, không thể tìm thấy Silas và Sarah đâu nên đã đi gặp ngài Hereward. Ngài đang chốt ở vị trí thường lệ, lấp ló trong mảng tối, dựa người vào một bức hoàng phi dài rủ xuống bên cạnh cánh cửa.
"Chào, công chúa yêu kiều. Tôi tuyên bố là những con chuột Cung Điện càng táo tợn hơn bao giờ hết," ông hiệp sĩ chĩa thanh gươm gãy lên trần nhà, ở đó, thẳng ngay trên đầu họ, Silas bị kẹt bàn chân giữa hai tấm ván lót sàn bị mục.
"Chào, ngài Hereward," Jenna nói, cô bé đã quen với tiếng ồn ào trên gác mái kể từ khi Silas bắt đầu o bế đội Đấu Thủ của ông. "Nghe chúng như chuột 2 chân có đi ủng vậy."
Ngài Hereward nhìn Jenna nhìn thể lần tìm cầu trả lời cho điều gì đó đang khiến ngài nghĩ ngợi. "Cô trở về an toàn sau chuyến vắng mặt phải không?" ngài hỏi. "Bởi vì tôi nhớ lại là cô đã không ở đây đêm qua, cả đêm hôm kia cũng không... Quả đúng là 2 đêm dài, vì không ai biết tìm cô ở đâu. Mừng vui gặp lại cô, với tấm thảm nhỏ màu cam đó làm quà lưu niệm của chuyến đi. Nó duyên dáng làm sao."
"Nó là con mèo, ngài Hereward à," Jenna nói, giơ Ullr ra cho ngài Hereward xem.
Ngài Hereward liếc bụm lông cam. Ullr đờ đẫn dòm lại con ma, chỉ thấy Thời 500 năm trước. "Đây là một con mèo tội nghiệp," ngài Hereward nhận xét.
"Tôi biết," Jenna nói. "Có vẻ như đầu óc nó không ở đây."
"Có lẽ con mèo của cô nhiễm dịch bệnh," ngài Hereward nói.
Jenna lắc đầu. "Cháu nghĩ nó đang nhớ ai đó. Giống như cháu vậy."
"À, sáng nay cô hót những giai điệu thật lạ, thưa công chúa, nhưng có cái này nâng đỡ tinh thần cho cô đây. Sự khác nhau giữa con voi và quả quít là gì?"
"Một thứ bự ơi là bự, lông xám, có vòi còn cái kia nhỏ và màu cam."
"Ồ," ngài Hereward tiu nghỉu.
"Cháu đùa đó mà. Chứ cháu không biết đâu, thế sự khác nhau giữa con voi và quả quít là gì?"
"Hừm, tôi sẽ không nhờ cô đi chợ giùm tôi nữa. Hơ hơ."
"Hơ, hơ, ngài Hereward... Ngài có biết cháu đã đi đâu không?"
Ông hiệp sĩ dường như không sẵn lòng trả lời. Ông chống thanh gươm xuống chân và nghịch nghịch một mẩu giáp thòi ra. "Chỉ có cô mới biết thôi, thưa công chúa. Đi đâu, làm ơn nói cho tôi nào?"
"Cháu đã ở đây, ngài Hereward à. Và cả ngài cũng thế."
"Ồ."
"Cháu đã ở chỗ này cách đây 500 năm."
Ngài Hereward vốn là một con ma già, đã gần như trong suốt rồi, giờ coi như tan biến luôn. Nhưng ngài tự trấn tĩnh lại đủ để nói. "Và cô đã trở về. An toàn. Chỉ có 2 ngày trôi qua. Thật diệu kỳ. Công chúa Jenna, đó là một gánh nặng được cất khỏi đôi vai già nua của tôi. Kể từ khi cô bảo với tôi tên cô là Jenna, tôi đã cứ lo ngay ngáy một ngày nào đó cô sẽ biến mất và không bao giờ được gặp lại nữa."
"Ngài không bao giờ nói điều đó cả."
"Tôi đã nghĩ đó là điều mà có lẽ cô không muốn biết, thưa công chúa. Tốt nhất không nên biết tương lai dành cho ta cái gì." Jenna nghĩ về Marcellus Pye, biết rằng ông ấy có ít nhất 500 năm lạnh lẽo, tăm tối, vò võ một mình trong Lối Xưa, liền gật đầu.
"Cháu có rất nhiều thứ muốn hỏi ngài về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, ngài Hereward."
"Hỏi từ từ thôi, công chúa, tôi là một con ma già, và trí nhớ tôi dễ mệt mỏi lắm."
"Chỉ một câu cho hôm nay thôi: Hugo có về nhà bình an không?"
Ngài Hereward bối rối. "Hugo?" ngài hỏi lại.
"Ngài nhớ Hugo," Jenna nói. "Cậu bé ấy đi với chúng ta. Ờm, thật ra là đi với Septimus. Mặc đồ đầy tớ Cung Điện rộng thùng thình đối với nó."
Ngài Hereward mỉm cười. "À, nhớ rồi, Hugo. Mẹ nó cũng rất mừng khi gặp lại nó."
"Cháu mừng quá. Hugo rất dễ thương."
"Ừ. Sau này nó trở thành một thầy lang lỗi lạc, nhờ Septimus Heap trẻ tuổi đó, nó luôn bảo thế. Nhưng tôi không làm cô chậm trễ thêm nữa. Cô chắc hẳn muốn đi vào phòng để nghỉ ngơi."
Jenna lắc đầu, ký ức về những công chúa nhỏ gào thét sau tấm giấy dán tường vẫn còn tươi nguyên. "Không đâu, cảm ơn ngài Hereward. Cháu sẽ ra bờ sông ngồi."
Mặt trời mùa thu sưởi ấm những tấm ván cũ trên bãi neo thuyền, và Jenna - sau khi đã đủng đỉnh tránh những đống phân rồng của Billy Pot - đang ngồi với Ullr trên đùi, đung đưa chân dưới làn nước ấm bên dòng sông lờ lững. Bên cạnh cô bé đặt một cái tô màu trắng và xanh da trời đựng đầy cốm bắp nghiền, và một con vịt tí tẹo, trần trùi trụi đang rỉa bắp. Khi Jenna nhìn cốm bắp dần dần biến mất vào người con vịt, mắt cô bé sụp trĩu xuống, tấm mền và cái gối cô bé lấy từ phòng của Sarah Heap mang theo dường như có một lực hấp dẫn, không thể cưỡng lại được.
Chính vì thế mà, khi chiếc xuồng lớn của trưởng phòng Hải Quan đi rà rà dọc theo bến thuyền Cung Điện, bà Alice Nettles và ngài Alther Mella trông thấy một đống mền đang thở đều đều, có một con mèo màu cam chóp đuôi đen và một con vịt nhỏ ngủ bên trên.
"Jenna kìa!" bà Alice kinh ngạc, nhận ra mái tóc đen và chiếc vòng nhỏ của Jenna. "Làm sao cô ấy ở đây?"
"Em có chắc không?" con ma hỏi, gần như không dám tin. Ngài Alther và bà Alice đi đến Cung Điện để báo tin khủng khiếp về sự biến mất của Jenna và Nicko cho cha mẹ chúng. Ngài Alther đã quyết bay đi một mình rồi, nhưng bà Alice nhất định đi cùng ngài, vì vậy ngài Alther lướt theo chiếc thuyền Hải Quan trong cuộc hành trình dài ngược dòng, lòng canh cánh lo âu về cái tin mình sẽ phải báo.
"Ngài tự nhìn đi," bà Alice mỉm cười. "Cô ấy đang ngủ say sưa."
Nhẹ nhàng, ngài Alther thổi lật tấm mền ra khỏi mặt Jenna và tự mình nhìn. Jenna cựa quậy trước cú chạm ấm áp của con ma nhưng vẫn ngủ, mệt đừ.
"Tốt hơn cứ để cô ấy ngủ," bà Alice bảo. "Một chiều ấm áp, và cô ấy không bị hại đâu."
"Quanh đây có nhiều vịt con tức cười quá," ngài Alther nói khi ngài và bà Alice dạo bước trên bãi cỏ ngập nắng về phía Cung Điện. "Chắc chắn sẽ có một mùa sinh đẻ bồn đây, ta nghĩ vậy."