Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
n: May mà chương này ngắn, An mất có 1h ed, bjo mới đăng tr được *hổn hển*
Trương Cảnh Trí mang theo Thái Niểu về nhà, Trương phu nhân đối xử với Thái Niểu vẫn giống như trước, lôi kéo cô than ngắn thở dài. Vu Việt muốn nhắc con gái mấy câu cũng bị Trương phu nhân ngắt lời như trước. Trương Cảnh Trí bị đối xử khác trước đây một trời một vực, vào cửa đầu tiên là không ai để ý tới, phụ nữ thì vào phòng bếp nấu cơm, anh liền bị gọi vào thư phòng, anh trai và cha nhìn anh mặt đen lại.
Trương Cảnh Trí bị phạt đứng, nhìn ba cùng anh trai lấy bút lông ra, chân mày nhíu lại. Vừa cầm bút, anh liền biết sẽ bị phạt đứng nửa giờ rồi. Ho nhẹ một tiếng, “Ba, chị dâu nói….”
“Ai cho con nói chuyện?” Trương Cần ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống. “Thằng cả, mài mực cho ta.”
“Vâng, thưa ba.” Trương Cảnh Diệu đứng một bên mài mực, sau khi mài xong, giương mắt nhìn em trai, không tiếng động thở dài một hơi. So với em trai thì anh có thể coi làm một người ba, chỉ lớn hơn con cả mình có ba tuổi, khi còn bé Trương Cảnh Trí và Trương Ngọc Thành đến bộ đội vào kì nghỉ hè, người khác còn cho là cả hai đều là con trai anh đấy. Đối với người em trai này, anh vừa là huynh trưởng vừa là ba, có lúc vừa bực vừa hận với cậu. Như lần này, tự nhiên lại gây ra chuyện tày đình, lại còn là chuyện giường chiếu nữa chứ, có ngọn có ngành, không tức giận mới là lạ. Chỉ là, hơn ba mươi tuổi, lớn đầu như vậy còn bị phạt đứng, thật là… Thôi, dù gì cũng là em trai ruột thịt nhà mình. Trương Cảnh Diệu hắng giọng một cái, nhìn ba viết xuống một chữ mới nói: “Ba à, sang năm em hai có khả năng sẽ bị triệu hồi tới phía nam, biến động gần đây rất lớn.”
Trương Cần cần viết xuống một chữ cuối cùng, nhìn chữ viết, có vẻ không hài lòng cho lắm. Đặt bút lông xuống, cầm khăn lông bên cạnh lau tay một cái. Chờ Trương Cảnh Diệu viết xong chữ cuối cùng mới mở miệng nói, “Ta rất yên tâm về thằng hai, nó là đứa hiểu được thế thái nhân tình.” Giương mắt nhìn Trương Cảnh Trí một cái, lạnh giọng hừ một tiếng. Rõ ràng không an tâm chính là người trước mặt này.
Trương Cảnh Trí thấy ba rốt cuộc cũng nâng mắt nhìn mình, lập tức cười bước tới, “Ba à, con thật sự có thể giải thích rõ ràng.”
“Nhóc con, lần này em quả thực quá sơ suốt rồi.” Trương Cảnh Diệu tiếp lời, phê bình nói.
Trương Cảnh Trí đâu có nghĩ tới, căn bản do xui xẻo. Anh có nỗi khổ khó nói, “Em cũng không nghĩ lại khéo nhe vậy.”
“Ngụy biện, nhiều việc không phải ý trời mà là ý người.” Trương Cần nghiêm mặt, “Thiệp mừng Thần gia đã gửi tới rồi, nhà chúng ta đương nhiên phải có mặt. Chuyện năm đó đã khiến hai nhà gây thù, lần này Thần gia chủ động lấy lòng, đây là cơ hội tốt để hòa hoãn, con mang Tiểu Điểu cùng nhau tới tham dự hôn lễ đi.”
Ánh mắt Trương Cảnh Trí sáng lên, “Cám ơn ba.” Có thể để Tiểu Điểu xuất hiện bên cạnh anh, cũng chính thức khẳng định quan hệ của bọn họ.
Trương Cảnh Diệu lần đầu thấy em trai hớn hở ra mặt như thế, lại lắc đầu thở dài, không biết nên nói cậu trưởng thành sớm hay là phát triển muộn nữa, bằng này tuổi đầu lại giống như thanh niên yêu đương nông nổi. Hơn nữa nghĩ tới cô bé từng gọi mình hai tiếng “Cậu lớn, cậu lớn”, đột nhiên trở thành em dâu của mình, thật là nhức đầu mà.
Tên nhóc này có chủ ý yêu đương Tiểu Điểu từ lúc nào không biết?
Trương phu nhân ở dưới lầu kêu ba người xuống ăn cơm, Trương Cần xuống trước, Trương Cảnh Diệu dừng lại một bước kéo Trương Cảnh Trí, nhỏ giọng hỏi ra thắc mắc trong lòng, “Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa anh, nói, cậu đã động lòng từ lúc nào?”
Trương Cảnh Trí, chỉ nói: “Rất sớm.” Nói xong bước theo ba xuống lầu.
Rất sớm? Cả người Trương Cảnh Diệu lạnh tới phát buồn nôn, bọn họ đều nhìn cô bé này lớn lên, có thể sớm từ lúc nào? Thằng nhóc này học năm nhất trung học, cô bé ấy mới ra đời; thằng nhóc này tốt nghiệp đại học, cô bé ấy mới lên trung học; lúc thằng nhóc này ở chung một chỗ với Thần Thanh Đằng, cô bé ấy hình như là thi cấp ba…… Trời ạ, không phải chứ!
Trương Cảnh Trí nhìn em trai đã xuống lầu, thật không dám nghĩ chữ “Sớm” này rốt cuộc có phải là từ khi vừa mới chào đời không nữa.
Hôm nay Trương gia cũng coi như là họp mặt, hai người, nhà Trương Cảnh Diệu, Trương Cảnh Trí, thêm Tiểu Điểu thành một nhà, đầy một bàn, nếu như cả nhà Trương Cảnh Tín cũng đến, thì đúng là đầy đủ rồi.
Gia đình Thái Niểu không phải là lần đầu tiên có mặt trên bàn cơm nhà Trương gia gặp mặt ăn cơm, nhưng là lần đầu tiên kể từ sau khi Trương Cảnh Trí và Thái Niểu xác định quan hệ. Thái Lam Thiên nhìn cũng không nhìn con gái một cái, rõ ràng còn đang tức giận. Theo thứ tự trước kia phải là Trương Cần, Trương phu nhân, bên phía Trương Chuyên Cần theo thứ tự là Trương Cảnh Diệu, Lý Oánh vợ Trương Cảnh Diệu, Trương Cảnh Trí sau đó là mấy đứa nhỏ. Bên này Trương phu nhân mỗi lần đều kéo Tiểu Điểu ngồi bên cạnh sau đó là Vu Việt, tiếp theo là mấy đứa nhỏ. Nhưng hôm nay thân phận của Thái Niểu không giống trước kia, trở thành vợ của Trương Cảnh Trí, thân phận cũng tăng lên.
Trương Cần muốn uống mấy ly rượu với Thái Lam Thiên, Thái Lam Thiên bị Trương Cảnh Diệu kéo vào ngồi giữa mình với ba anh, Trương phu nhân cười hì hì kéo Thái Niểu ngồi xuống, Trương Cảnh Trí liếc Thái Niểu ngồi vào ghế đối diện với cô. Vu Việt muốn giúp chuyển đồ ăn, ngồi ở vị trí cuối cùng, Trương Ngọc Thành nhìn chú út một cái, lại nhìn Thái Niểu một cái, con ngươi chuyển động không ngừng, sau đó đặt mông ngồi cạnh Thái Niểu, dõng dạc nói, “Thái Niểu, Thái Bằng sắp tốt nghiệp rồi, để cho cậu vào công ty tôi thực tập cũng được chứ sao.”
“Chuyện này….” Thái Niểu đâu dám đồng ý, nhíu mày nhìn về phía ba, Thái Lam Thiên nghiêm mặt, căn bản không nhìn cô lấy một cái, nhất thời lúng túng.
Trương Cảnh Trí không thể để Thái Niểu bất lực như vậy, hừ một tiếng dạy dỗ thằng cháu cả. “Cứ như vậy đi, Tiểu Điểu bây giờ là thím cháu rồi, cháu phải chú ý lễ phép, không được gọi loạn nữa.”
Trương Ngọc Thành cong miệng vui vẻ, lời chú út vừa thốt ra, không khí trên bàn lập tức thay đổi. Đầu tiên là mặt Thái Lam Thiên ngày càng đen lại, tiếp theo là sắc mặt khó chấp nhận của Vu Việt.
Trương Cần chừng Trương Cảnh Trí một cái, nhưng vẫn mở miệng nói đỡ. “Lam Thiên à, có một số việc không thể đoán trước được, ai có thể nghĩ tới hai chúng ta cũng có thể trở thành người một nhà.”
“Thủ trưởng à, gia đình chúng tôi thực không dám với cao.”
“Lam Thiên, ta biết Trương Cảnh Trí đã lớn tuổi, chỉ có thể để Tiểu Điểu chịu thiệt rồi.”
“Không phải vậy, là Tiểu Điểu không xứng với cậu ấy.” Thái Lam Thiên lập tức tiếp lời.
Trương Chuyên Cần cười cười, “Lam Thiên à, chúng ta không nên nói ai không xứng với ai nữa, hôn nhân là chuyện cả đời, thế hệ đi trước chúng ta cũng không nên cứng ngắc
Người Mới Tức Giận Người Mới Tức Giận - Tinh Oánh Tinh Oánh