Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Như Yêu Như Hận, Bại Sự Lão Sở Trường Làm Mai - Bỗng Đẹp Bỗng Xấu, Đại Trượng Phu Lấy Đức Kén Người
hiếu nữ áo trắng thấy thái độ của hai người như vậy, mặt lộ vẻ đắc chí, mỉm cười nói tiếp:
- Các người đến giờ mới biết ư? Tính nết của cha tôi khác thường lắm, xưa nay hễ có thù với ai là không bao giờ quên, thế nào cũng phải trả thù cho kỳ được mới thôi. Từ xưa đến nay, tôi chưa thấy ai chiếm được phần hơn cha tôi, vậy các người phải cẩn thận lắm mới được…
Bại Sư lão nhân vội gọi Thiên Tứ ra ngoài, lo âu nói:
- Lão đệ, phen này chúng ta đã làm lỡ hết công việc rồi! Chúng ta không quản đường sá xa xôi tới đây để nhờ y chữa bệnh, không ngờ lại kết thù kết oán với y…
Thiên Tứ cũng rất hối hận vội đáp:
- Chỉ tại tiểu bối mà nên hết, hai lần gặp mặt quên không hỏi tên họ của ông ta, chưa chi đã ra tay đấu, nên mới xảy ra chuyện như thế này.
Bại Sự lão sư nói tiếp:
- Bây giờ thành bại đều ở thiếu nữ nọ cả.
Thiên Tứ không hiểu, vội hỏi lại:
- Tiền bối nói như thế là nghía lý gì?
Bại Sự lão nhân ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Theo sự nhận xét của lão phu thì thiếu nữ này đã có lòng với lão đệ. Như lão đệ đã nói, cô ta đưa thức ăn cho ra ngoài rừng cho lão đệ, khi đấu với lão đệ lại giả bộ thua, đủ thấy cô ta có lòng với lão đệ như thế nào. Sao chúng ta không tương kế tựu kế…
Thiên Tứ thắc mắc không hiểu, vội hỏi lại:
- Ý của tiền bối là muốn tiểu bối…
Bại Sự lão nhân mỉm cười, mặt lộ vẻ thần bí đáp:
- Lão đệ hãy giả bộ tử tế với nàng, giải huyệt cho nàng rồi đưa nàng về, thừa cơ lẻn vào nhà nàng mà hành sự, như vậy vừa có thể cứu được Trương Thiến Thiến, vừa có thể lấy trộm được linh dược của cha cô ta…
Không đợi chờ Bại Sự lão nhân nói xong, Thiên Tứ đã lắc đầu lia lịa và đáp:
- Việc gì chứ việc ấy tiểu bối không thể làm được…
- Làm như thế tuy không được quang minh chính đại, nhưng có thế mới giải thoát được chất độc cho Trương Thiến Thiến. Chả lẽ lại để con bé đó suốt đời điên khùng sao?
- Trên thiên hạ này có phải chỉ có một mình ông ta là mới biết cách cứu chữa đâu? Tiểu bối không sao nhận lời làm điều này được, đành đem Thiến Thiến đến núi Kỳ Liên, yêu cầu sư phụ của tiểu bối nghĩ cách cứu chữa cho.
Bại Sự lão nhân nghe thấy Thiên Tứ nói như vậy không tiện nói thêm, chỉ ậm ừ vài tiếng, rồi quay vào trong nhà ngay.
Chờ đến khi Thiên Tứ dùng thuốc giải độc cứu Hàn Thiến Thiến lai tỉnh và đi vào trong phòng nghỉ ngơi rồi, Bại Sự lão nhân mới một mình lẻn ra ngoài sảnh, hỏi thiếu nữ áo trắng rằng:
- Cô nương có muốn đi về nhà không?
Thiếu nữ nọ bĩu môi đáp:
- Nếu các người không chịu đưa tôi về, thế nào cha tôi cũng không chịu để yên cho đâu, nếu cha tôi nổi giận, thì các người phải biết, lúc ấy chết cũng không có chỗ mà chôn.
Bại Sự lão nhân vừa cười vừa đỡ lời:
- Cô nương hà tất phải ăn nói dữ tợn đến như thế, hiện giờ cô nương đã lọt vào tay chúng tôi, nếu phật ý lão, lão cũng có thể giết được cô nương, nhưng…
Nói tới đó, ông ta liền xoay giọng nói tiếp:
- Nhưng lão là người rất hiền từ và hay thương người, nếu để cho các người cứ giằng co với nhau như thế này mãi, không những vô ích, mà một cô bé đẹp như cô nương bị chết oan uổng, thực đáng tiếc quá. Cho nên lão mới muốn giúp cô nương một tay, không biết cô nương có bằng lòng không?
Thiếu nữ nọ do dự một hồi, rồi hỏi lại:
- Lão tiền bối muốn giúp gì cho tiểu bối?
Bại Sự lão nhân vừa cười vừa đáp:
- Lão hãy hỏi cô nương điều này trước, hôm qua ở trước cửa rừng cô nương có bưng thịt cho Thiên Tứ ăn và còn viết lại mấy chữ nữa. Thịnh tình ấy của cô nương khiến ai cũng phải cảm động, có phải cô nương đã có lòng thương y rồi đấy không?
Thấy Bại Sự lão nhân nói như vậy nàng nọ cũng phải hổ thẹn, một lát sau mới trả lời được:
- Tùy lão tiền bối muốn thế nào cũng được…
Bại Sự lão nhân liền nói tiếp:
- Theo ý lão, một thiếu niên anh tuấn như Thiên Tứ rất hiếm, người lại trung hậu chính trực và võ công cũng rất cao siêu, tính nết lại nhu mì biết chiều chuộng người. Nếu lão phu là đàn bà con gái, chính lão cung phải yêu trộm y…
Nghe tới đó thiếu nữ hơi rùng mình một cái, u oán xen lời:
- Nhưng tiếc thay, chàng đã có vợ rồi…
Bại Sự lão nhân vội đỡ lời:
- Đại trượng phu năm thê bảy thiếp là sự rất thường, người anh tuấn và tài ba như y, dù có năm ba người vợ cũng không lấy gì làm lạ cả.
Thiếu nữ nghe xong chỉ cúi đầu xuống ngẫm nghĩ thôi chứ không nói tiếp nữa.
Bại Sự lão nhân thấy thế mừng thầm, nói tiếp:
- Lão phu là người chỉ hay thích sự làm mai cho người ta, như Thiên Tứ hiện giờ chẳng hạn, y có ba người vợ đẹp, thì trong đó đã có hai người đã là do lão làm mai cho. Ba nàng thương nhau vô cùng, không ai ghen tuông với ai hết, thực là một giai thoại khiến ai cũng phải hâm mộ.
Tuy không nói năng gì cả, nhưng trông sắc mặt, người ta cũng đủ biết thiếu nữ áo trắng đã động lòng rồi.
Bại Sự lão nhân thừa cơ khẽ nói tiếp:
- Doãn cô nương, cô nương xinh đẹp như thế này, nếu không có người chồng xứng đôi vừa lứa kết duyên với, thì thực đau khổ biết bao. Cô nương nên rõ, một cuộc nhân duyên mỹ mãn chỉ hơi bỏ lỡ mất dịp may là sẽ tiêu tan liền, lúc ấy cô nương sẽ sống già ở trong rừng sâu này mà di hận suốt đời. Lão cũng tiếc thay hộ…
Thiếu nữ ấy bỗng trợn to đôi mắt lên nhìn thẳng vào mặt Bại Sư lão nhân hồi lâu, rồi rầu rĩ cúi đầu xuống, mồm lẩm bẩm khẽ nói:
- Tiểu bối không hiểu ý nghĩa lời nói của tiền bối ra sao…?
- Cô nương là người rất thông minh, sao lại bảo không hiểu ý nghĩa lời nói ấy. Nói thực cho cô nương biết, Thiên Tứ thấy cô nương tặng thức ăn cho và còn trá bại như vậy, trong lòng đã cảm ơn và có ý ngưỡng mộ cô nương, nhưng không tiện nói ra miệng, nên mới đặc biệt bảo lão đến đây làm mai hộ…
Lại rùng mình đánh thót một cái nữa, thiếu nữ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, thất thanh hỏi tiếp:
- Lời nói của tiền bối có thực không?
Bại Sư lão nhân đáp:
- Lão già nua thế này, chả lẽ lại nói dối một người ít tuổi như cô nương hay sao?
Đảo ngược đôi ngươi ngẫm nghĩ một hồi, thiếu nữ có vẻ động lòng, rồi nàng bỗng trả lời:
- Không! Tôi không tin! Thế nào chàng cũng không muốn cưới tiểu bối…
Bại Sư lão nhân vội cướp lời:
- Cô nương nhầm rồi, quả thực y rất ngưỡng mộ cô nương, nhưng y hổ thẹn không dám lên tiếng nói thẳng với cô nương đấy thôi. Bằng không hồi nãy y đã đả thương cô nương rồi, hà tất phải giả bộ bảo đổi người mà cố ý giữ cô nương ở lại đây một đêm làm chi? Chả lẽ cô nương còn không hiểu ý nghĩ của y, là muốn nhân dịp may này để thăm dò xem cô nương có thực lòng yêu y…
Ông ta chỉ muốn đánh lừa thiếu nữ nọ để nàng ta đi lấy trộm thuốc tới cứu người, nên mới nói dối để dỗ ngon dỗ ngọt, chứ không nghĩ gì đến hậu quả gì cả.
Thiếu nữ nọ vẫn còn do dự, lắc đầu đáp:
- Không! Không khi nào! Nếu chàng biết tiểu bối xấu xí như thế này, thế nào cũng không thương yêu tiểu bối…
Bại Sự lão nhân rất lo âu, vội nói tiếp:
- Sao cô nương lại nói như thế, vợ chồng ngưỡng mộ nhau có gì phải xấu hay đẹp đâu, đừng nói cô nương đẹp như hoa nở thế này, mà dù cô nương có xấu như Chung Vô Diệm hay quỷ Dạ Xoa, hễ y có lòng yêu cô nương rồi thì không bao giờ y ghét bỏ đâu.
Thiếu nữ lại hỏi tiếp:
- Có thực ý của chàng như thế không?
- Không phải ý của y, chả lẽ lão phu lại đặt điều hay sao? Cô bé này đa nghi quá.
- Sau này, chàng ta không hối hận đấy chứ?
Bại Sự lão nhân vỗ ngực mấy cái, rồi vội đáp:
- Cô nương cứ yên tâm, y quyết không bao giờ hối hận đâu.
Thiếu nữ đảo ngược đôi ngươi một vòng, rồi thủng thẳng nói tiếp:
- Nếu vậy tiền bối gọi chàng ra đây, để tiểu bối hỏi thử xem?
Bại Sự lão nhân vội xua tay đáp:
- Bây giờ gọi y ra sao được, dù y có muốn ra Hàn cô nương cũng không bằng lòng đâu.
Thiếu nữ nọ ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Sao vị tỷ tỷ ấy lại không bằng lòng? Chả lẽ cô ta không nhận lời để cho chàng…
- Không phải nguyên nhân ấy đâu, còn có nguyên nhân khác nữa, cô nương không hiểu đâu.
- Nguyên nhân gì thế? Lão tiền bối mau nói cho tiểu bối nghe đi?
- Hàn cô nương cũng tên là Thiến Thiến, với Trương Thiến Thiến rất thương yêu nhau, hiện giờ Trương Thiến Thiến bị cha của cô nương bắt giữ, mà tay của cô ta thì lại bị cái móc độc của cô nương móc phải, lúc này trong lòng cô ta thế nào cũng có chút…
- Nếu lão tiền bối nói như vậy, sau này tất nhiên cô ta không thể nào dung thứ cho tôi được!
- Lão chỉ bảo cho cô nương một cách này, cô nương cứ theo đó mà làm, lão dám chắc cô ta thế nào cũng coi cô nương như người bạn rất thân vậy.
Thấy Bại Sự lão nhân nói rất có lý, nàng nọ đã tin tưởng hết, vội hỏi tiếp:
- Cách gì thế hở, tiền bối?
Bại Sự lão nhân hạ thấp giọng xuống, khẽ dặn bảo:
- Bây giờ lão phu giải huyệt cho cô nương, cô nương mau đi về cứu ngay Trương Thiến Thiến ra, sáng sớm ngày mai đem cô ta quay trở lại đây. Chờ tới khi Thiến Tứ ngủ dậy, thấy cô nương đem Trương Thiến Thiến về, thế nào mà y chả cảm động mà kính mến cô nương, rồi do sự kính mến đó sẽ hóa thành yêu đương ngay.
Thiếu nữ đó gật đầu đáp:
- Việc gì chứ việc này tiểu bối có thể làm được ngay.
Bại Sư lão nhân lại nói tiếp:
- Trương Thiến Thiến bị người ta dùng một thứ thuốc dâm độc làm cho điên khùng, mà cô ta lại là người có Lục âm mạch. Bây giờ chất độc đã lên tới trên óc, cho nên bệnh của cô ta rất nặng, hầu như đã điên khùng thực sự vậy. Cha cô có tiếng là Quỷ y rất lừng danh trên thiên hạ, cô nương chỉ cần lấy một ít thuốc của cha cô chữa cho nàng ta khỏi bệnh điên khùng, thế là cả Thiên Tứ lẫn Hàn Thiến Thiến đều coi cô như là ân nhân vậy.
Thiếu nữ ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
- Để tôi đi thử xem sao?
Bại Sự lão nhân thấy thế mừng thầm, vội dặn bảo nàng tiếp:
- Cô nương nên đi đi rồi về ngay, lão hãy tạm giấu việc này không cho ai biết cả, chờ sáng mai họ ngủ dậy đã thấy cô nương cứu được Trương Thiến Thiến về và còn chữa được cho cô ta khỏi bịnh nữa, như vậy họ sẽ kinh ngạc và mừng rỡ không thể tưởng tượng được.
Thiếu nữ nọ vâng dạ luôn mồm, rồi lẳng lặng đi luôn.
Bại Sự lão nhân làm xong việc đó, rón rén đi về phòng lên giường nằm ngủ, trong lòng rất đắc chí và nghĩ bụng:
- Xưa nay ta vẫn bị người ta gọi là Bại Sự lão nhân, lần này ta không những không làm hỏng việc, trái lại ta còn dàn xếp xong mối lương duyên này nữa. Tuy Thiên Tứ đã có ba vợ rồi thực, nhưng thêm một người vợ tươi đẹp như thế, thể nào y cũng đa tạ ta…
Nghĩ tới đó, ông ta khoan khoái vô cùng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
* * *
Hãy nói thiếu nữ áo trắng tên là Doãn Ngọc rời khỏi làng rồi trong lòng rất hân hoan, giở hết tốc lực khinh công chạy như bay, một hơi chạy về tới ngoài rừng. Nàng ngừng chân lại nghỉ ngơi một hồi, rồi mới cương quyết tiến thẳng vào trong rừng.
Trong rừng tối om như mực, chỉ thấy nàng đi quanh co một hồi đã tới một bãi cỏ xanh, giữa bãi cỏ có một căn nhà lá rất xinh xắn, xunh quanh nhà lại có một giòng suối trong veo, cảnh sắc thực tuyệt đẹp không khác gì chốn đào nguyên ở ngoài trời vậy.
Doãn Ngọc vượt qua con suối nhỏ, trong nhà lá đã có một bóng người phi ra, trầm giọng quát hỏi:
- Ai đó?
Doãn Ngọc vội dừng chân lại đáp:
- Thưa cha, con đây..
Chí Tường thấy con gái cưng về tới hơi ngẩn người ra, rồi vừa kinh hãi vừa mừng rỡ hỏi:
- Ủa! Sao con lại về được đây như thế?
Biết tính nết của cha mình như thế nào, Doãn Ngọc không dám nói rõ sự thực mà chỉ trả lời rằng:
- Ban ngày họ kịch chiến mỏi mệt, nên người nào người nấy đều ngủ say cả, con liền vận khí tự giải huyệt lấy mà chạy trốn được về đây…
Chí Tường cả mừng, đỡ lời:
- Con đã về được thì hay lắm, cha đang lo âu vô cùng. Ngày mai lúc trời sáng tỏ, tiểu tử họ La đến đây đòi đổi người, nếu không trao đổi với y thì sợ y làm khó dễ con, mà trao đổi với y thì cha bực mình lắm, chịu nhịn sao nổi. Cha đang nghĩ một kế nào lưỡng toàn thì may thay con lại đào tẩu về tới nơi được, như vậy cha con ta không còn phải e dè gì nữa.
Doãn Ngọc vội hỏi:
- Cha đã nghĩ ra được diệu kế gì thế?
Chí Tường đáp:
- Cha xem lại con nhãi họ Trương mới hay nó là người có Lục âm Quỷ mạch, lại bị kẻ thù dùng một thứ dâm dược tuyệt độc, làm cho mê loạn bổn tính. Hiện giờ thuốc độc ấy đã lên tới trên óc, nó đã bị điên khùng rồi, cha đang định dùng nó để thí nghiệm linh dược Trường sinh. Chúng ta chỉ cần cho nó uống hai viên Thôi Lão Hoàn, thì dù tên họ La đã lấy được thuốc giải của cha hồi hôm, cũng không giải được chất độc trong người của nó.
Doãn Ngọc nghe nói giật mình kinh hãi, vội hỏi tiếp:
- Sao thuốc giải lại không giải nổi hở cha?
Chí Tường đáp:
- Nếu là người thường thì thuốc giải đó tất nhiên phải có công hiệu, nhưng nó lại là người có Lục âm Quỷ mạch, và lại uống phải thứ thuốc dâm tuyệt độc, bổn tính đã mê sảng, nên nó không sao biết vận dụng chân nguyên tiên thiên trong người, để giúp sức đẩy chất độc ra bên ngoài. Nó lại uống thêm thuốc Thôi Lão linh dược của cha vào thì dù có tiên ở trên trời xuống, cũng không sao giải được chất độc cho nó, mà chỉ trong mười ngày là cùng, cha dám chắc nó thế nào cũng biến thành một bà cụ già nua ngay. Tuy họ La có trao đổi được nó đem về, cũng chỉ trao đổi lại được một cụ già điên khùng thôi.
Nói tới đó y khoái trí cười khanh khách liền.
Doãn Ngọc nghe thấy người cha nói như vậy cũng phải sờn lòng, rợn tóc gáy hỏi tiếp:
- Thế cha đã cho cô ta uống thuốc Thôi Lão Hoàn chưa?
Chí Tường đáp:
- Cha vừa cho nó uống xong thì con cũng vừa về tới nơi.
Doãn Ngọc nghe nói đã dậm chân xuống đất la lớn:
- Ủa! Nếu thế thì nguy quá…
Chí Tường không hiểu, vội hỏi lại:
- Nguy cái gì thế con?
Doãn Ngọc vội đáp:
- Không! Con nói nhỡ sáng mai Thiên Tứ đến đòi người, thấy Trương Thiến Thiến đã bị chúng ta cho uống thuốc thay hình đổi dạng rồi, thì khi nào y lại chịu để yên cho chúng ta?
Chí Tường sầm nét mặt lại, hậm hực nói tiếp:
- Ngọc nhi, đừng nói con nhỏ vừa mới uống thuốc xong, nhất thời khó lòng biết rõ được, mà dù tên họ La có nhận ra được, chúng ta cũng không sợ hãi gì nó. Vả lại, con đã thoát thân được rồi, chúng ta cũng chả cần phải trao đổi gì với y nữa!
Doãn Ngọc nghe nói trong lòng bối rối và lo âu vô cùng, nàng lại vội hỏi tiếp:
- Ví dụ cha muốn giải sức thuốc cho Trương Thiến Thiến, chẳng hay còn cách nào nữa không?
Chí Tường lại hỏi:
- Con hỏi cái đó làm chi?
Doãn Ngọc đáp:
- Không có gì hết, vì nhất thời nghĩ tới vấn đề đó là con hỏi ngay đấy thôi.
- Nói thực cho con hay, dưới tình hình này, đến cả cha đây cũng không có cách giải trừ cho nó được. Số của con nhỏ này là phải biến thành bà già. Từ giờ trở đi, nó không còn tươi như hoa nở như trước nữa.
Doãn Ngọc rầu rĩ thất thần, thở dài một tiếng, trong lòng đau như dao cắt và nghĩ bụng:
- Xem như vậy, ta với chàng không còn duyên phận gì nữa! Ý trời không cho ta cùng chàng…
Chí Tường thấy thái độ của con gái cưng hơi khác lạ liền lên tiếng hỏi:
- Ngọc nhi, con nghĩ ngợi gì thế?
Doãn Ngọc lắc đầu đáp:
- Không, con chỉ nghĩ, chả lẽ trên thiên hạ này lại không còn có thứ thuốc nào có thể cứu chữa cho cô ta phục hồi lại tuổi xuân hay sao?
Ngẫm nghĩ giây lát, Chí Tường mới trả lời:
- Không phải là không có thuốc chữa cho nó, nhưng thứ thuốc này khó tìm kiếm lắm, và nghìn vàng cũng khó mua, ngay cả cha đây đã tìm kiếm lâu năm rồi mà cho đến giờ cũng không sao tìm thấy được!
Doãn Ngọc vội hỏi tiếp:
- Thứ đó là thứ thuốc gì vậy?
Chí Tường thủng thẳng đáp:
- Đó là những thứ linh dược của thiên hạ mà con chưa nghe thấy cha nói tới bao giờ, tức là Hà Thủ Ô ngàn năm và Bích Ngọc Kim Thiềm Thừ. Hà Thủ Ô ngàn năm thì có thể kiếm được, chứ còn Bích Ngọc Kim Thiềm Thừ thì khó kiếm lắm. Những thứ đó chuyên giải bách độc công hiệu như thần…
Doãn Ngọc ngắt lời hỏi:
- Bích Ngọc Kim Thiềm Thừ mà cha vừa nói đó, hình dáng của nó như thế nào?
Chí Tường đáp:
- Bích Ngọc Kim Thiềm Thừ là một vật quý báu nhất trên thiên hạ này, ngay cả cha đây cũng chưa được trông thấy bao giờ. Có một năm, hồi con chưa ra đời, cha nghe người ta đồn đại, chỉ có Ban Thiền Hoạt Phật của Tây Tạng là có một con Bích Ngọc Kim Thiềm Thừ duy nhất thôi. Cha liền đi ngay Tây Tạng, mạo hiểm xông vào trong chùa Kha Sa Ba của Ban Thiền Hoạt Phật đang trú ngụ. Cha đánh bại hơn trăm cao thủ Lạt Ma, nhờ vậy mới may mắn trông thấy vật quý báu hãn thế ấy một lần.
Doãn Ngọc vội xen lời:
- Hình dáng nó như thế nào?
Chí Tường ngửng mặt lên nhìn con, hình như hồi tưởng lại chuyện xưa. Một lát sau, y mới lên tiếng, kể tiếp:
- Vật đó chỉ to bằng cái móng tay cái thôi, khắp mình mẩy nó có ánh sáng vàng lóe ra chói lọi, đôi mắt của nó xanh biếc như hai hạt bích ngọc. Nghe nói vật ấy nguyên có một đôi, chúng có thể sống được vạn năm, và trước khi chết mới đẻ con và cũng đẻ ra một đôi, một đực một cái. Con Thiềm Thừ già vừa tắt thở thì thể sắc liền biến thành nước trong ngay. Đôi Thiềm Thừ nhỏ lại phải chờ đến một vạn năm sau mới đẻ ra một đôi Thiềm Thừ khác, nên trên thiên hạ này lúc nào cũng chỉ có một đôi thôi. Đó như vậy thì con đủ thấy nó quý giá đến thế nào rồi.
Mặt lộ vẻ kinh ngạc, Doãn Ngọc hỏi tiếp:
- Hiện giờ Ban Thiên Hoạt Phật ở đâu? Con Thiềm Thừ của y là đực hay là cái?
Chí Tường thở dài đáp:
- Điều này cha cũng không được rõ lắm!
- Thế sao cha lại bảo là đã được trông thấy rồi?
- Con vật này mà cha trông thấy không phải đực, mà cũng không phải cái. Nó chỉ là một cái mô hình làm bằng vàng với ngọc thạch thôi.
- Ồ, thế ra con ấy là con giả đấy?
- Đừng có coi thường nó là con Thiềm Thừ giả hiệu. Trên thế gian này, người mà được trông thấy nó rất hiếm, kể cả cha cũng có độ dăm ba người là đã được trông thấy thôi. Theo lời đồn đại của giang hồ thì Lạt Ma của Hoàng giáo vốn dĩ có một con đực, sau vì không cẩn thận nên đã để nó chạy mất. Vì thương tiếc nó nên họ mới làm một con giả để kỷ niệm. Nhưng lại có người nói con thực vẫn còn. Chỉ vì Hoạt Phật sợ tin tức đồn ra bên ngoài, nên mới cố ý làm một con giả như vậy, để lừa dối người ngoài. Cha đã tốn rất nhiều hơi sức, không quản ngại bị thương nặng, xông vào Kha Sa Ba, nhưng kết quả bị thất bại và ra về, vẫn không sao chứng thực được mấy lời đồn đại nói trên thực hư ra sao?
Nghe thấy Chí Tường nói như vậy, bất đắc dĩ Doãn Ngọc phải rầu rĩ quay trở về phong nghĩ ngợi giây lát, đợi cho Chí Tường đã tọa nhập định rồi, mới rón rén bò dậy, lẻn vào trong phòng, chỗ Trương Thiến Thiến đang nằm. Nàng thấy Trương Thiến Thiến đang nằm ở trên một cái giường gỗ, hai mắt lim dim như nửa thức nửa ngủ. Nàng chạy tới gần, khẽ lay Thiến Thiến một cái, và kêu gọi rằng:
- Chị họ Trương! Chị họ Trương…
Trương Thiến Thiến gắng sức lắm mới mở mắt ra được, ngơ ngác nhìn Doãn Ngọc, mồm tủm tỉm cười chứ không trả lời.
Doãn Ngọc lại khẽ nói tiếp:
- Chị dậy ngay đi, để tôi đưa chị về.
Thiến Thiến ngẩn người ra, hỏi lại:
- Về đâu, đi đâu?
Doãn Ngọc đáp:
- Tôi cứu chị đi về, Thiên Tứ đại ca đang chờ đợi chị đấy.
Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Tôi không đi đâu hết. Tôi thấy trong người khó chịu lắm, chỉ muốn ngủ thêm một giấc nữa thôi…
Doãn Ngọc biết thần trí của nàng hãy còn mê man, nên không tiện nói nhiều, liền vỗ ngay vào yếu huyệt của nàng ta một cái, rồi vác nàng lên vai, rón rén lẻn ra lối cửa sau.
Lúc ấy trời còn chưa sáng tỏ, trong rừng yên lặng như tờ. Có lẽ lúc đó đang là đầu giờ Dần cuối giờ Sửu, Doãn Ngọc ngẫm nghĩ giây lát rồi đánh liều vác Trương Thiến Thiến đi luôn…
* * *
Hãy nói Bại Sợ lão nhân đang ngủ ngon giấc, bỗng có người lay tỉnh và lớn tiếng nói:
- Mau dậy đi, lão tiền bối! Nguy tai rồi!
Bại Sự lão nhân vội nhảy bắn người lên, mở mắt nhìn, mới hay Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến đang đứng ở cạnh giường. Hai người đểu lộ vẻ lo âu.
Thiên Tứ liền nói:
- Hôm qua chúng ta ngủ say, để cho con nhãi đó đào tẩu mất rồi.
Đã biết rõ, Bại Sự lão nhân lại còn cố ý hỏi:
- Lão đệ nói thiếu nữ mặc áo trắng ấy phải không?
Hàn Thiến Thiến xen lời nói:
- Vâng. Cô ta đã bị chúng ta điểm huyệt rồi, sao lại thoát thân đào tẩu được như vậy?
Bại Sự lão nhân tủm tỉm cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời còn chưa sáng, liền nói tiếp:
- Hai người khỏi cần phải lo âu, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi giây lát chờ trời sáng, sẽ có tin tức rất hay ngay.
Thiên Tứ nói tiếp:
- Chúng ta hẹn với Doãn Chí Tường đến lúc trời sáng sẽ trao đổi người ở ngoài rừng. Bây giờ con gái y đã đào tẩu thoát thân, thì lấy ai đem đi trao đổi người để cứu Trương Thiến Thiến cơ chứ?
Bại Sự lão nhân vừa cười vừa an ủi hai người rằng:
- Hai người cứ yên tâm, khỏi phải đợi đến lúc trời sáng hẳn, và cũng chẳng cần phải mất công trao đổi người gì hết. Lão phu cam đoan với hai người, thế nào Trương Thiến Thiến cũng sẽ bình yên về tới nơi ngay. Vả lại còn nhiều điều hay nữa. Đến lúc ấy không những bệnh của Trương Thiến Thiến có thể chữa khỏi, mà chất độc trong người của lão phu cũng được giải trừ nốt, và cả tiểu tử ngươi sẽ có một phúc phận không ngờ. Vậy ngươi hà tất phải lo âu như thế làm chi?
Thiên Tứ với Thiến Thiến đều không hiểu, ngơ ngác nhìn nhau, nhưng chàng vẫn hỏi tiếp:
- Thế là nghĩa lý gì?
Bại Sự lão nhân đắc chí, vừa cười vừa đáp:
- Thiên cơ bất khả lộ. Tới lúc đó người sẽ rõ liền.
Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến càng thắc mắc không hiểu nên muốn hỏi thêm, nhưng tha hồ hai người hỏi như thế nào, Bại Sự lão nhân cũng không chịu nói rõ. Ba người không sao ngủ tiếp được nữa, đành phải ngồi dậy chờ trời sáng. Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến thì lo ngay ngáy, chỉ có một mình Bại Sự lão nhân là ung dung thôi.
Một lát sau trời đã sáng. Người thợ săn Hà Tam tối hôm trước đã được uống thuốc giải độc, lúc này đã khỏi hẳn và đã dậy nhóm bếp thổi cơm sáng rồi, mà bên ngoài vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả.
Thiên Tứ không sao nhịn được, liền hỏi:
- Trời đã sáng rồi, sao vẫn chưa thấy Trương Thiến Thiến về tới? Chẳng hay lão tiền bối làm trò gì thế?
Lúc ấy Bại Sự lão nhân cũng bắt đầu nghi ngờ và hãi sợ thầm, liền lẩm bẩm tự nói:
- Chả lẽ con nhãi ấy đánh lừa lão phu chăng? Nó chỉ cầu được thoát thân thôi, chứ không giữ chữ tín…
Nói tới đó ông ta lại lắc đầu mấy cái và nói tiếp:
- Không có lẽ. Dù nó không cứu nổi Trương Thiến Thiến đi chăng nữa, không khi nào nó lại chịu bỏ rơi cuộc nhân duyên mỹ mãn được. Thế nào nó cũng phải quay trở về đây một phen. Trừ phi nó làm việc không chu đáo, để cho lão già ấy hay biết mà giữ lại không cho nó đi…
Hàn Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi:
- Dưỡng phụ nói gì thế? Con không hiểu gì hết!
Chờ mãi vẫn chưa thấy thiếu nữ áo trắng quay trở lại, lúc nầy Bại Sự lão nhân mới phải kể rõ chuyện của mình tha Doãn Ngọc như thế nào cho hai người nghe. Thiên Tứ nghe xong có vẻ không vui, liền oán trách ông ra rằng:
- Sao lão tiền bối lại coi vụ này như trò đùa vậy? Sao lúc đầu lại không cho vãn bối hay biết một tí gì? Hà!
Bại Sự lão nhân gượng cười đáp:
- Lão phu muốn làm cho người một sự vui mừng đột ngột. Đồng thời muốn rửa sạch cái tên Bại Sự xấu xa của lão từ xưa tới nay. Ngờ đâu… con nhãi ấy lại không giữ tín nghĩa, làm cho việc làm của lão phu càng thất bại thêm. Thật là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa!
Chỉ có Hàn Thiến Thiến rất cao hứng, vừa cười vừa khen ngợi, nói:
- Hôm qua tiểu muội đoán không sai chút nào. Chúng ta lại sắp có người nhập bọn.
Thiên Tứ có vẻ bực mình:
- Các người còn có tâm trí nói đùa. Trời sáng lâu như thế rồi mà vẫn không thấy bóng nàng ta đâu hết. Chúng ta phải mau đi cứu Trương Thiến Thiến ngay…
Không ngờ chàng vừa nói tới đó, ngoài cửa sổ đã có bóng người thấp thoáng. Doãn Ngọc đã cõng Trương Thiến Thiến vội vã chạy vào trong nhà.
Bại Sự lão nhân trông thấy nàng ta, cả mừng, vội nói:
- Đấy, lão phu nói có sai đâu. Chả lẽ lão bấy nhiêu tuổi đầu mà làm có một chút việc nhỏ cũng không xong…
Doãn Ngọc không chờ ông ta nói xong, đã vội cướp lời:
- Đã muộn lắm rồi, các người phải mau mau rời khỏi nơi đây đi. Chị họ Trương đã uống phải Thôi Lão Hoàn, tôi đã giấu giếm cha cứu chị ấy ra đây. Bây giờ có lẽ cha tôi đã phát giác rồi.
Hàn Thiến Thiến kinh hãi hỏi:
- Cái gì? Cái gì là Thôi Lão Hoàn?
Doãn Ngọc bèn kể chuyện mà nàng đã nghe cha nàng nói cho mọi người nghe rõ hết sự thể.
Thiên Tứ kinh ngạc vô cùng vội hỏi:
- Biết làm thế nào bây giờ đây? Một bệnh chưa khỏi, lại thêm một bệnh khác. Huống hồ Bích Ngọc Kim Thiềm Thừ lại là thứ báu vật hãn hữu, biết đi đâu mà tìm kiếm ra được?
Thiến Thiến liền hỏi Doãn Ngọc rằng:
- Cha của chị có cách gì cứu chữa được không?
Doãn Ngọc rất hổ thẹn, lắc đầu đáp:
- Nếu cha tôi có thể chữa được, thì tôi đã quỳ xuống van lơn cầu khẩn, thế nào cha tôi cũng phải cứu chữa cho chị họ Trương ngay. Đáng tiếc…Hà! Các người có mau đem chị ấy đi chùa Kha Sa Ba ở Tây Tạng ngay đi không? Đã có người đồn đãi như vậy, thì tôi chắc con Bích Ngọc Thiềm Thừ vẫn còn ở trong chùa. Bây giờ chỉ có một cách là mạo hiểm đi thử thách một phen thôi.
Thiến Thiến cau mày, xen lời đáp:
- Võ công của Hoạt Phật rất cao cường, cao thủ phái Hoàng giáo đông như kiến cỏ, và đường xá lại xa xôi như thế, dù trong mười ngày có đi tới kịp, chưa chắc đã kiếm được con Ngọc Thiềm Thừ để cứu chữa cho chị họ Trương, chỉ e…
Thiên Tứ vội đỡ lời:
- Sự thể đã xảy ra như vậy, đành phải đi thử thách một phen. Thôi, chúng ta lên đường ngay đi. Theo sự nhận xét của tôi thì con Ngân Ngưu với con Hươu này chỉ đi chừng năm sáu ngày đường là có thể tới Tây Tạng liền. Cao thủ ở Tây Tạng đông như kiến cỏ, chúng ta cũng phải miễn cưỡng đối phó. Chả lẽ lại cứ để yên cho Thiến Thiến ngày một già nua… Như vậy thật là tàn nhẫn quá.
Bại Sự lão nhân liền hỏi Doãn Ngọc:
- Thế nào, cô nương có đi theo chúng tôi không?
Doãn Ngọc nghe nói liền đưa mắt nhìn Thiến Tứ và Hàn Thiến Thiến hình như sợ Thiến Tứ không bằng lòng vậy.
Thiến Thiến vội chạy lại kéo tay nàng ta, với giọng nhu mì nói:
- Doãn cô nương, vì cứu chị họ Trương mà phải giấu giếm cha già đào tẩu ra đây, thế nào cha cô nương cũng không lượng thứ cho đâu. Theo ý tôi thì cô nương nên cùng đi với chúng tôi.
Doãn Ngọc rất cảm động, đáp:
- Chị không nhớ thù cũ mà lại còn tha thứ tội thất lễ của tiểu muội. Tiểu muội rất cám ơn chị.
Hàn Thiến Thiến vừa cười vừa đỡ lời:
- Cô nương nói gì thế? Trước kia chúng ta là kẻ địch, nhưng bây giờ chúng ta đã là chị em. Không những Thiên Tứ đại ca, mà ngay cả tôi với chị họ Trương cũng đều coi cô như ruột thịt vậy.
Doãn Ngọc rất cảm động, ứa nước mắt đáp:
- Nhưng Thiên Tứ đại ca với các chị không biết đấy thôi. Tiểu muội…
Nói tới đó nàng không sao nói tiếp được nữa.
Hàn Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Có cái gì, cứ việc nói tiếp đi?
Doãn Ngọc bỗng giơ tay phải lên, kéo miếng lụa trắng xuống. Rồi nàng ngẩng đầu nhìn lên Thiên Tứ, Thiến Thiến và Bại Sư lão nhân ba người.
Ba người đều kinh hoảng vô cùng. Thì ra, sau khi Doãn Ngọc bỏ miếng lụa che mặt ra, mọi người mới hay mặt nàng xấu xí, hai lỗ mũi ngửng lên trời, môi thì sứt một miếng, răng khấp khểnh và cải mả, mặt lại đầy những nốt rỗ.
Có ai ngờ, nàng che mặt bằng cái khăn lụa thì trông lại thực tú mỹ tuyệt luân, nhưng khi bỏ cái khăn lụa ra thì lại xấu xí và rùng rợn đến như thế!
Bại Sự lão nhân thấy vậy ân hận khôn tả và tự trách thầm rằng:
- Lầm rồi! Lầm rồi! Phen nầy ta mới là kẻ bại sự chính thức đây.
Doãn Ngọc từ từ đưa mắt liếc nhìn mọi người một lượt, thấy ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc, nàng càng u oán thêm và đau lòng đến tột độ giọng run run đáp:
- Thân bồ liễu này đâu xứng đáng được hầu hạ La công tử. Nhưng đối với La công tử, lúc nào tôi cũng có một tấm lòng chân thật. Được quý vị cho tôi thoát thân, thì tôi cũng đã mạo hiểm cứu được Trương cô nương về đây. Như vậy, dù sao tôi cũng phải đền bù được phần nào tấm thịnh tình của quý vị. Bây giờ đã cấp bách lắm, các người cứ việc đi đi, và mau mau nghĩ cách cứu Trương cô nương. Dù tôi có bị cha tôi khiển phạt hay xử tử, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Lời nói chân thành và buồn thảm ấy của nàng, khiến ba người đều mủi lòng. Bại Sự lão nhân liền ngửng đầu lên nhìn Hàn Thiến Thiến, Hàn Thiến Thiến lại nhìn Thiên Tứ.
Thiên Tứ bỗng lớn bước đi tới trước mặt Doãn Ngọc, nắm chặt lấy hai cánh tay mảnh khảnh của nàng mà nghiêm nghị nói:
- Đại trượng phu quen biết người bằng đức, tiểu nhân tương giao với người bằng sắc. Doãn cô nương coi tôi là người như thế nao, được cô nương có hậu ý và thâm tình đối xử với tôi như thế, tôi thành thực khẩn khoản mời cô nương đi cùng chúng tôi.
Doãn Ngọc ngạc nhiên hỏi lại:
- Công tử vẫn còn cho tôi đi theo?
Thiên Tứ mỉm cười đỡ lời:
- Phải, nếu cô nương không hiềm tôi là kẻ bất tài, tôi rất thành thực tiếp nhận lòng yêu thương của cô nương.
Doãn Ngọc bỗng rụt hai tay lại và dùng tay gỡ nhưng nốt rỗ ở trên mặt, rồi lui về phía sau mấy bước, lầm bầm nói:
- Ồ! Không thể được! Không thể được…
Hàn Thiến Thiến cũng chạy lại nắm tay nàng ta và khuyên rằng:
- Sao lại không được? Một người có bộ mặt đẹp chưa chắc đã có lòng tốt, Ngọc muội cứ theo chúng tôi đi đi.
Bại Sự lão nhân cũng đã dắt Tiêu Ngân tới Câu Nhi ra và nói:
- Thời gian không cho phép chúng ta trì hoãn, Doãn cô nương cùng chúng ta đi thôi.
Thấy mọi người thúc giục mình như vậy, Doãn Ngọc đâm ra bàng hoàng, trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, vừa lo âu lẫn ngạc nhiên.
Hàn Thiến Thiến kéo nàng với Trương Thiến Thiến cùng leo lên lưng con Hươu, còn Thiên Tứ với Bại Sự lão nhân thì leo lên lưng con Tiểu Ngân, lại còn cho cả Hà Tam đi theo, thế là sáu người cưỡi hai con vật rời khỏi làng ấy ngay.
Vừa ra khỏi cổng làng đã thấy một bóng người đi như bay tới, lớn tiếng quát bảo:
- Họ La kia, mau để lại tính mạng đã!
Hàn Thiến Thiến vội giựt cương, thúc giục con hươu nhảy sang bên mấy thước và định thần nhìn kỹ, mới hay người đó là Quỷ Y Doãn Chí Tường.
Chí Tường đang giận dữ, bỗng thấy Doãn Ngọc cùng cưỡi ở trên lưng hươu bèn quát mắng:
- Con nhãi phản thùng kia, thì ra tối hôm qua mi trở về đánh lừa ta! Có mau bước xuống đất đi không?
Trông thấy mặt cha, Doãn Ngọc hổ thẹn vô cùng ứa nước mắt ra, định nhảy xuống đất ngay, ngờ đâu Hàn Thiến Thiến đã giữ chặt và khẽ bảo nàng rằng:
- Ngọc muội không nên theo ông ta trở về làm chi nữa, chúng ta đi thôi!
Nói xong, nàng liền dùng chân thúc vào bụng con hươu một cái, Câu Nhi vươn cổ lên kêu một tiếng thực dài và chạy thẳng về phía trước nhanh như một mũi tên, muốn vượt qua Chí Tường.
Chí Tường thét một tiếng, giở thân pháp huyền diệu và giơ tay ra chộp luôn lấy sừng bên trái của con hươu. Câu Nhi bỗng cúi đầu xuống, dùng chiếc sừng đó nhằm người Chí Tường húc luôn.
Lúc ấy, Hàn Thiến Thiến cũng rút kiếm ra khỏi bao. Chí Tường thấy thế lạnh lùng quát bảo:
- Súc sinh táo gan thực!
Y vừa quát vừa vận hết sức chân lực dồn mạnh vào cánh tay phải đè mạnh xuống một cái. Tuy Câu Nhi có thần lực rất mạnh, nhưng vẫn không sao chống lại được nội gia chân lực hàng nghìn cân của Chí Tường, vì thế đầu nó cứ bị đè xuống dần.
Hàn Thiến Thiến thấy thế vội sử dụng thế “Hậu Nghệ Xạ Nhật" (Hậu Nghệ bắn mặt trời) đâm luôn vào Chí Tường một nhát.
Chí Tường tay phải vẫn đè sừng hươu, tay trái rụt lại và dùng mấy ngón tay khe búng kêu cong một tiếng, thì ra y đã búng trúng trường kiếm của Thiến Thiến luôn. Thấy cánh tay tê tái, suýt tý nữa Thiến Thiến bị rớt kiếm xuống đất.
Thiên Tứ rỉ tai Bại Sự lão nhân nói mấy câu, rồi vội nhảy lên trên không sử dụng thế “Thiên Lôi Trá Động“ nhắm Chí Tường tấn công luôn.
Chí Tường vẫn kiêng nể võ công của Thiên Tứ, nên vội vàng buông sừng hươu ra và giơ chưởng lên chống đỡ ngay. Chỉ nghe thấy kêu “bùng“ một tiếng, người y đã bị đẩy lui một bước thực dài.
Thiên Tứ lơ lửng ở trên không, không có chỗ mượn sức, vì vậy cũng bị chưởng lực của đối phương đẩy cho chàng phải lộn một vòng, bắn ra ngoài xa hơn trượng, chàng liền lớn tiếng quát bảo:
- Thiến Thiến, các người cứ việc đi trước đi.
Hàn Thiến Thiến vâng lời, liền thúc hươu đi luôn. Doãn Ngọc ở trên lưng hươu quay đầu lại trông thấy cha mình đang đứng đối diện với Thiên Tứ, cả hai cùng vận công lực lên để đấu thí mạng với nhau. Nàng đau lòng khôn tả liền nói với Thiên Tứ rằng:
- Công tử! Công tử! Ông ta là cha thiếp…
Tiếng nói của nàng chưa dứt, thì con hươu đã phóng đi xa rồi, nhưng tiếng nói của nàng vẫn còn văng vẳng vọng tới.
Thiên Tứ đã thấy bọn Hàn Thiến Thiến đã đi xa, mới từ từ giơ hai cánh tay lên, tả chưởng úp xuống, hữu chưởng ngửa lên, chuẩn bị thế thức nhất âm nhất dương, rồi thủng thẳng đáp:
- Tuy ngươi rất ác độc và đáng bị giết chết lắm, nhưng nể mặt con gái ngươi là Doãn cô nương, tôi vui lòng để cho ngươi còn dịp tự sửa chữa lấy. Chờ chúng tôi đi Tây Tạng lấy con Bích Ngọc Kim Thiềm Thừ về, chúng tôi sẽ quay lại Cống Lai thăm ngươi…
Chí Tường không để cho chàng nói dứt, đã quát lớn át giọng chàng mà trả lời rằng:
- Câm mồm! Người đã làm hỏng đại sự của lão phu, lại còn dụ dỗ con gái cưng của lão phu đi, lão phu thề không đội trời chung với người! Ngày hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết!
Nói xong, y liền giơ chưởng ra nhằm Thiên Tứ tấn công luôn.
Thiên Tứ cũng thét lớn một tiếng: “Đi“, tả chưởng của chàng quay một vòng đẩy luôn ra một chưởng, chưởng lực vừa dồn ra thì cánh tay phải của chàng cũng giơ lên theo mà nhanh nhẹn tấn công tiếp.
Song chưởng một trước một sau đưa ra, nội lực ở trong hai bàn tay cũng một cương một nhu hóa thành một kình lực xoay chong chóng đẩy tới.
Bại Sư lão nhân nghe thấy Thiên Tứ nói câu “Đi“ đã vội thúc Ngân Ngưu phi như gió tới…
Đã lãnh giáo chưởng pháp quái dị của Thiên Tứ rồi, bây giờ Chí Tường lại thấy chàng sử dụng thủ pháp cương nhu tương tế, vội giở “Thiên Cân Trụy“ ra đứng vững như núi, tả chưởng đưa về phía trước phong tỏa, hữu chưởng cũng vội đưa lên trước ngực để đề phòng.
Ngờ đâu Thiên Tứ lại đột nhiên thâu tả chưởng mà đẩy hữu chưởng ra, rồi chàng sử dụng hai luồng kình lực, tả cương hữu nhu nay bỗng biến thành hữu cương tả nhu.
Cương nhu đột nhiên biến đổi, sức xoay trong đó bỗng đột nhiên vặn ngược trở lại, nên phát ra một tiếng nổ làm đinh tai mọi người.
Chí Tường thấy thế vội giơ hữu chưởng lên tấn công luôn một thế cực nhanh, nhưng y bỗng cảm thấy chưởng lực của mình hoàn toàn tấn công hụt, mà sau tiếng nổ, kình phong của đối phương lại cứ nhằm chỗ mà mình không kịp phong tỏa dồn tới. Y hoảng sợ vô cùng, chưa xoay tay thì đã bị luồng sức xoay chong chóng đó lôi kéo y đâm bổ về phía trước ba bước liền, cả nửa người phía bên phải của y đều bỏ trống. Nhưng y thấy Thiên Tứ không thừa cơ hạ độc thủ, trái lại y chỉ nghe thấy bên tai có tiếng vó ngựa kêu “lộp bộp“ và giọng nói của Thiên Tứ rót vào tai rằng:
“Nhân dịp này ngươi nên tự cảnh tỉnh đi, chúng tôi xin thất lễ.“
Chí Tường định thần đưa mắt nhìn bốn xung quanh, thỉ chỉ thấy trên con đường núi nhỏ ở phía nam có một cái chấm nhỏ màu bạc càng đi càng xa thôi.
Thiên Tứ đã mất dạng mà con gái cưng cũng không còn ở đó nữa, chỉ còn lại sự hổ thẹn và phẫn uất, ngoài ra còn có một cái làng nho nhỏ, nhưng người sống trong làng đã bị giết sạch, từ giờ trở đi y sẽ sống một cuộc đời tịch mịch vô biên. Y xưng hùng suốt đời, chưa bao giờ gặp sự thảm khốc và bi đát như thế này cả, nên y cứ đứng ngẩn người ra ở trên bãi đất hoang chỗ đầu làng, hai hàng lệ từ từ nhỏ ròng xuống.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu