A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Hành Kiện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Đĩnh
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7882 / 158
Cập nhật: 2015-08-05 20:17:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
àng nói ghét mi!
Tại sao? Mi chằm chằm nhìn con dao nàng lăm lăm trong tay.
Nàng nói mi đã hủy diệt đời nàng.
Mi nói tuổi nàng chưa coi là lớn.
Mi đã tàn phá những năm tháng đẹp nhất của nàng, nàng nói chính là anh, anh ấy!
Mi nói còn có thể bắt đầu lại một cuộc đời mới mà.
Anh ấy, đúng, anh làm lại được, còn nàng thì đã quá muộn rồi.
Mi không hiểu tại sao lại quá muộn.
Vì là đàn bà.
Đàn ông đàn bà thì cũng như nhau.
Anh nói nghe hay thật! Nàng cười lạnh lùng.
Mi thấy nàng vung dao và mi đứng dậy.
Nàng không thể để mi rút ra ngon như thế này được, nàng nói nàng muốn giết mi!
Giết người thì phải đền mạng, mi vừa nói vừa chuyển chỗ trong khi để ý nhìn nàng chằm chằm.
Cái đời này không đáng để sống nữa rồi, nàng nói.
Mi hỏi có phải trước kia nàng sống là vì mi không. Mi muốn làm dịu không khí đi đôi chút.
Sống vì ai cũng không đáng! Nàng chĩa dao vào mi.
Để dao xuống! Mi nhắc nàng cẩn thận.
Anh sợ chết à? Nàng cười lạnh lùng hơn.
Ai cũng sợ chết, mi sẵn sàng thú nhận là sợ chết cho nàng để con dao xuống.
Nàng, nàng không sợ chết, nàng nói đã đến nước này, nàng chẳng còn sợ cái gì nữa!
Mi không dám chọc tức nàng thêm nhưng mi phải giữ tài ăn nói giỏi không để nàng nhận ra rằng mi sợ.
Tội gì mà chết theo cách này, mi nói còn có một cách chết tốt hơn: chết già với tuổi.
Anh không đến được ngày đó đâu, nàng nói và hoa con dao lên loa lóa.
Mi dịch ra xa hơn một chút và nghiêng mặt nhìn nàng.
Thình lình nàng bật cười ha hả.
Mi hỏi nàng có điên không đấy.
Chính cũng là anh đẩy em hóa điên.
Đẩy tới cái gì? Mi nói rằng hai người không thể sống với nhau nữa thì chỉ có việc chia tay nhau. Hai người ở với nhau là tự nguyện, thì chia tay nhau cũng lại như vậy mà. Mi gắng giữ cho thật bình tĩnh.
Đâu dễ như thế?
Thế thì ra tòa.
Không ra.
Vậy thì chia tay.
Nàng nói không để cho mi rút ra ngon như thế đâu, nàng vung dao lên đến gần mi.
Mi đứng lên ngồi ở trước mặt nàng.
Nàng cũng đã đứng lên, mình trần, vú thõng, mắt tức giận, quắc lên, kích động đến cực điểm.
Mi không thể chịu được các cơn hít-tê-ri của nàng, mi không chịu được các cơn đồng bóng của nàng. Mi đã quyết bỏ nàng nhưng để tránh kích động nàng thêm thì tốt nhất là cố nói cái khác.
Anh định chạy trốn?
Trốn cái gì?
Trốn cái chết? Nàng chế nhạo mi, vừa xoay xoay con dao vừa nhún nhảy như đồ tể nhưng không thạo, chỉ có đầu vú của nàng nhảy nhảy.
Mi nói mi ghét nàng! Những câu này rút cục đã lọt ra qua hàm răng nghiến chặt của mi.
Anh ghét em từ lâu rồi nhưng tại sao không bảo sớm với em? Bị trúng đòn, nàng bắt đầu gào khóc, không chỉ vú mà cả người nàng run lên.
Lúc ấy, chưa tới mức độ này, mi nói lúc ấy mi không thể nghĩ nàng lại biến ra tới chỗ làm cho mi ghét như thế này, mi nói mi ghét nàng tận tim gan, mi quẳng cho nàng những lời tồi tàn nhất.
Lẽ ra anh đã phải nói sớm hơn, nàng hạ dao xuống khóc.
Mi nói thái độ của nàng làm cho mi không thể không ghét! Mi quyết định làm cho nàng bị xúc phạm sâu xa nhất.
Nàng kêu lên một tiếng và vứt con dao xuống đất. Lẽ ra anh phải nói cái này từ sớm hơn nữa, bây giờ thì quá muộn rồi, quá muộn rồi, tại sao mi không bảo nàng sớm hơn? Nàng gào lên kiểu hít-tê-ri, tay đấm liên hồi xuống đất.
Mi muốn an ủi nàng nhưng mọi cố gắng và quyết tâm của mi sẽ vô ích, tất cả có cơ lại tái diễn như trước và mi sẽ càng gay go hơn để rũ được nàng.
Nàng than khóc ầm ĩ, nàng lăn ra đất trần truồng, không để ý tới con dao đặt cạnh nàng.
Mi cúi xuống giơ tay ra để lấy con dao nhưng nàng nắm lấy đằng lưỡi. Mi toan cậy bàn tay nàng ra nhưng nàng lại càng nắm chặt hơn.
Em sắp đứt tay này! Mi kêu vào tai nàng và vặn tay nàng cho tới lúc nàng mở các ngón tay. Máu đỏ thắm chảy ở lòng bàn tay nàng. Mi nắm chặt cổ tay nàng, ấn hết sức vào mạch nàng. Nàng cầm lấy con dao bằng tay kia. Mi buông nàng ra để tát cho nàng một cái. Nổ đom đóm, nàng buông rơi con dao.
Nàng nhìn mi, ngớ ngẩn, thình lình nàng giống một đứa trẻ, hai con mắt đầy tuyệt vọng và nàng im lặng khóc.
Mi không thể ngăn mình cảm thấy đôi chút thương hại nàng, mi cầm bàn tay bị thương của nàng, mút máu đang chảy ra. Nàng kéo mi vào nàng, vẫn khóc, mi muốn gỡ ra nhưng nàng ôm mi ngày một chặt trong tay và cuối cùng nàng ghì mi sát vào ngực nàng.
Em làm gì thế? Mi giận điên lên.
Nàng muốn mi làm tình với nàng, nàng muốn thế! Nàng nói chỉ muốn làm tình với mi thôi.
Mi chật vật gỡ ra khỏi tay nàng, mi thở hổn hển mà bảo nàng rằng mi không phải là một con vật!
Có phải đấy, đúng mà! Anh là một con vật! nàng gào lên man rợ, một ngọn lửa quái lạ cháy lên trong con người nàng.
Vừa cố an ủi nàng, mi vừa van nàng hãy thôi đi, hãy bình tĩnh lại.
Nàng lầm bầm mà nói trong tiếng sụt sịt rằng nàng yêu mi, các ngoa ngoắt của nàng là do cái tình yêu ấy mà ra, nàng sợ mi bỏ nàng.
Mi nói mi không thể chiều theo cái tính đồng bóng của một người đàn bà, mi không thể sống trong cái bóng tối này, nàng làm mi ngạt thở, mi không thể hóa thành nô lệ của bất kỳ ai, mi không khuất phục trước sức ép của bất cứ sức mạnh nào, các thủ đoạn ai giở ra như thế nào mi cũng không khuất phục, mi sẽ không là nô lệ của bất cứ người đàn bà nào.
Nàng nói nàng sẽ cho mi tự do với điều kiện là mi yêu nàng, mi không bỏ nàng, mi ở lại với nàng, mi tiếp tục thỏa mãn nàng, mi còn muốn nàng, nàng xoắn vặn lấy quanh người mi, nàng hôm mi miên miên man man, nàng trát quệt nước mắt của nàng lên người mi, mặt mi, nàng hóa thành một cuộn, một búi với mi, nàng đã thắng, mi cưỡng không lại được nữa, mi lại rơi vào ham muốn nhục dục, mi không dứt được mi ra khỏi ham muốn xác thịt.
Linh Sơn Linh Sơn - Cao Hành Kiện Linh Sơn