Số lần đọc/download: 6983 / 43
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 21 - 1 -
T
hêm một đêm nữa không ngủ, lăn qua trở lại mãi, cuối cùng ông trùm đành đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngắm trăng. Trăng cuối tháng mỏng mảnh treo lơ lửng trên nền trời xám nhạt. Gió lành lạnh lùa qua khung cửa nhẹ đưa mấy thanh linh lang kêu leng keng, sắp đến Noel rồi. Phía trong con vợ nhỏ vẫn đang nằm ngủ ngon lành, đáng lẽ hôm qua sau khi vào chùa thăm con gái lão tính về với vợ lớn nhưng tại con vợ nhỏ nhõng nhẽo quá, đi không đành nên phải ngủ lại. Những lúc như thế này, ở bên mụ vợ già hóa lại hay. Tuy từ lâu hai vợ chồng cũng chẳng còn chung đụng gì nữa, thường thường tháng ba mươi ngày ông trùm vắng mặt gần ba mươi ngày, mụ cũng quen rồi mà giả như lão có về thăm nhà ngủ lại một đêm thì hai vợ chồng cũng ngủ riêng hai phòng tách biệt. Cũng có gần hai mươi năm nay hai vợ chồng không còn ngủ chung nữa, tuy thế, mỗi khi ông trùm về và có những suy tư gì thì mụ là người đầu tiên nhận ra và quan tâm nhất. Mụ luôn luôn là người cuối cùng chia sẻ khó khăn gian khổ với lão và nhẫn nại chấp nhận phần thua thiệt về mình nhất là khi ông trùm ở đỉnh cao của tiền và quyền lực trong giới giang hồ. Đêm nay bỗng nhiên ông trùm thấy nhớ vợ da diết, trong lòng trào lên một niềm cảm xúc khó tả. Có lẽ ngày mai mình phải về nhà ít bữa, cũng cả tháng nay lão vẫn đảo qua nhà nhưng đến đi như một người khách vãng lai, nhiều lúc chẳng gặp vợ. Tự dưng đêm nay lão thấy hối hận về sự đối xử lạnh nhạt vô tình của mình với vợ bấy lâu nay. Một sự khắc khoải thoáng qua trong lòng như áng mây nhẹ bay trên bầu trời làm cho ông trùm thấy ngạc nhiên về chính mình. Già rồi chăng, yếu đuối rồi chăng? Ông trùm mỉm cười lẩm bẩm nói chuyện một mình trong đêm tối. Không lẽ mọi việc bắt đầu từ buổi gặp gỡ với người con gái tu hành ở chùa, mà những lời nói cứ ám ảnh lão mãi. Lão thầm tự hỏi mình như vậy, nó là từ bao giờ?
Không hẳn, ông trùm lắc đầu. Mọi việc bắt đầu từ ngày 09.10.2000, một trong những sòng bạc đại bang của lão bất ngờ bị công an ập vào bắt gọn tất cả tại đường Trần Nguyên Hãn, quận 8. Đây là một sòng bạc lớn được ông trùm dày công tạo dựng và hoạt động khá lâu, rất có uy tín, được nhiều con bạc lớn đến tham gia thường xuyên. Và đây là một trong những cổ máy in ra tiền của lão. Để cho nó yên ổn hoạt động ông trùm đã mất nhiều công sức giăng lưới bảo vệ cẩn mật cho sòng. Nhìn chung từ xưa đến nay các sòng bạc của ông trùm hoạt động đều được “bảo kê” cẩn thận bởi những bạn bè của ông trùm nằm trong công an. Mọi cuộc ra quân của chiến dịch ba sạch của thành phố hoặc các đợt truy quét trước, trong, sau các dịp lễ tết thì ông trùm đều biết trước để sòng ngừng hoạt động hoặc chuyển địa bàn ra khỏi thành phố. Một mặt khác ông trùm cũng ra lệnh cho đám đàn em bảo vệ “sạch” những địa bàn nào mỗi khi sòng chuyển đến và giăng đầy mặt rô bảo vệ vòng trong vòng ngoài, chưa kể là tai mắt người dân xung quanh bị mua chuộc. Thế nên mỗi khi các sòng bạc dời về các quận 4, quận 8 thì ông trùm yên tâm nhất, đấy là “về nhà”, điều xưa nay bọn đàn em đệ tử vẫn thường nói với nhau như vậy. Vì thế sòng đại ban chuyển đến quận 8 hoạt động ngon lành và ông trùm cũng chẳng nhận được bất kỳ thông tin nào từ phía bạn bè thân thiết trong lực lượng công an cảnh báo thì bất ngờ đã bị một lực lượng công an không rõ sắc phục ập đến bắt gọn từng con bạc đến tay chơi, chỉ trừ thằng chủ sòng “Mắt ma” may mắn không có mặt tình cờ thoát nạn. Ngay khi nhận thông tin ông trùm đã cấp tốc điện cho bạn bè trong ngành công an của mình hỏi tin và họ cũng tỏ vẻ bị bất ngờ. Bạn ông trùm nằm trong công an thành phố nhiều lắm, rải rác tại những nơi trọng yếu cả, thế nhưng chính bọn họ cũng tỏ vẻ bất ngờ như ông trùm. Lúc đầu ông trùm nghi rằng có kẻ có tình giấu giếm mình, thế nhưng sau khi phối kiểm qua nhiều nguồn tin, nhiều người thì ông trùm biết họ cũng bị bất ngờ thật. Vậy thật ra lực lượng công an nào? Một vài thông tin mơ hồ cho biết có lẽ là Bộ đưa quân về bắt sòng bạc này. Tại sao lại là Bộ mà không phải là của công an thành phố, những cái lắc đầu chịu thua nhưng lão quyết không chịu thua bởi ở Bộ Công an lão cũng có quen nhiều. Tiếc rằng Bộ Công an với các đơn vị chồng chéo lên nhau và hoạt động lại luôn giữ bí mật, thế nên những lời nhờ vả tìm hiểu chuyện này của lão chỉ nhận lại những lời hứa không chắc chắn. Đã lâu, lâu lắm rồi ông trùm mới thấy trong lòng dấy lên những cảm giác bất an xung quanh vụ sòng bạc quận 8 của mình bị bắt. Bất an vì không biết lực lượng công an nào làm và không biết cánh cửa nào để chạy chọt. Bất an vì đến ngay bạn bè của lão trong công an thành phố cũng không rõ chuyện này trong khi đấy lại là những con người có quyền lực. Lão thấy điên đầu vì thật sự lão không hiểu chuyện này sự thật là gì, tại sao chỉ có một vụ bắt sòng bạc bình thường mà lại cần đến những lực lượng công an không rõ quân số nào bắt. Phải chăng trong vụ này đang ẩn chứa những bí ẩn nào đó mà lão chưa giải mã được? Chính vì vậy ông trùm quyết định thúc thủ không tung tiền ra chạy như mọi lần, bỏ mặc lời kêu réo cầu cứu lần chửi rủa của những con bạc cộm cán bị bắt đang nằm trong trại giam ngày ngày nhắn ra. Chai mặt với lời chê cười của đám giang hồ là lần đầu tiên sòng bạc của ông trùm bị tổ trát, công an bắt. Điều làm cho ông trùm loay hoay mãi là cố đoán xem đằng sau vụ bắt bớ này ẩn chứa điều gì và đến nay đã hơn một năm tròn mà lão vẫn chưa tìm hiểu ra mục đích thật sự. Đây là điều làm cho lão thấy bất an.
Thế rồi ngày 11 rạng ngày 12.08.2001 xảy ra vụ hỗn chiến giữa thằng đàn em buôn lậu xe ô tô với tên A Lee. Đã biết trước vụ đụng độ này và né tránh tai tiếng, ông trùm đã biến đi Mỹ. Bên đó, sau khi nhắm tình hình vụ việc xong lão quay về Việt Nam để bài binh bố trận. Ông trùm rất tiếc là cả hai đối thủ của lão vẫn sống nhăn trong khi một thằng giang hồ cắc ké từ đâu xớ rớ tới hứng đạn, chết ngắc, gây thành chuyện lớn. Cả thành phố nhốn nháo vì vụ này. Nhằm đối phó, thông qua báo chí lão mớm tin để dư luận chỉa mủi dùi vào A Lee, buộc tên này phải trốn chạy qua Camphuchia và ve vuốt với thằng buôn lậu xe, coi như huề. Thế nhưng với bạn bè của lão thì lại khác.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy anh Năm?
Lần đầu tiên lão nhận thấy sự tức giận trên gương mặt chai đen đầy mụn của thằng em kết nghĩa là cảnh sát hình sự.
- Chuyện này anh Năm đâu có rành. Lúc đó anh đang ở Mỹ, chú cũng biết mà.
- Thôi anh đừng nói với tôi như vậy. Tôi và anh sống với nhau bao nhiêu năm nay rồi, biết nhau quá, anh quanh co để làm gì?
Khách gần như quát lên khi nói điều đó làm ông trùm ngẩn người. Không phải ông trùm ngạc nhiện vì sự hỗn xược lếu láo mà vì nhận ra trong giọng nói của khách ẩn chứa nỗi lo lắng nào đó, chính vì vậy mà lão nghiêm mặt, không cười đùa nữa, thận trọng nói.
- Để anh Năm nói lại tình hình cho chú nghe.
Ông trùm tường thuật lại nội vụ nhưng cũng bóp méo, xuyên tạc ít nhiều và lão biết gã em kết nghĩa cũng chỉ nghe bằng một tai mà thôi, nghề cảnh sát hình sự của nó vốn vậy mà.
- Anh biết đấy, sau vụ lính của tôi bị đâm chết đêm 27.01 đến vụ con trùm ô môi Hải Phòng bị bắn chết ngày 02.10 rồi đến vụ gây rối trước vũ trường Monaco ngày 16.10 và nay là vụ này… Tôi đang bị sức ép rất nặng nề, một vài lãnh đạo cấp cao trong ngoài ngành gặp tôi đều hỏi thẳng thế cảnh sát hình sự dạo này làm gì?
- Thì vụ nào chú chẳng bắt được tội phạm.
- Bắt được tội phạm… - Khách cười vẻ cay đắng – Anh nói đúng lắm, nhưng anh có biết dư luận đặt vấn đề với tôi như thế nào chưa?
Ông trùm trầm ngâm im lặng, không phải bây giờ mà từ sau vụ sòng bạc đại ban của lão ở quận 8 bất ngờ bị một lực lượng công an không rõ sắc phục ập đến bắt gọn mà đến nay lão vẫn chưa dò ra manh mối thì lão thấy vị thế của thằng em cảnh sát hình sự này đang có dấu hiệu suy yếu rồi. Làm cảnh sát hình sự với nhiệm vụ bao trùm cả thành phố này là giữ gìn an ninh trật tự thế mà xảy ra một vụ bắt sòng bạc lớn như vậy nhưng gã hoàn toàn không biết một chút gì từ đầu đến cuối thì thử hỏi phải chăng cấp trên đã không còn tin anh ta? Còn nhớ khi lão điện thoại hỏi thăm, chính anh ta cũng bối rối bị bất ngờ vì không biết vụ này. Sau đó ông trùm đành rò rẫm tìm hiểu qua nhiều người, nhiều nguồn khác nhau trong nội bộ công an thành phố và nghe được nhiều kiểu trả lời khác nhau, tam sao thất bổn, làm cho lão hoang mang. Thế nhưng điều nhận thức rõ nhất với ông trùm rằng, dường như lão sắp trắng tay với những con bài lão dày công xây dựng bao lâu nay có vẻ trở thành con số không tròn trĩnh. Mặc dù sau đó nhằm khẳng định uy tín của mình, anh ta liên tục trấn an ông trùm và hứa hẹn sẽ tìm hiểu tình hình, tìm hiểu vụ việc bằng mọi cách sẽ lãnh đám con bạc kia ra khỏi trại giam, trước sau gì vụ việc cũng phải đến tay cảnh sát hình sự xử lý thôi vì đây là chức năng nhiệm vụ của họ… Một năm ròng lặng lẽ trôi qua và lới hứa vẫn lơ lửng thinh không. Ông trùm cảm thấy bất an. Là một kẻ chơi bạc lọc lõi, ông trùm nghĩ ngay đến việc lá bài cần thay thế, chỉ tiếc rằng con bài này lão đã đặt cược nhiều quá và nay tìm một lá bài thay thế không phải dễ. Thực tế sau vụ lính của thằng em kết nghĩa bị đám con cháu của lão giết nhầm thì ông trùm cũng rất áy náy. Nuôi bài phải biết dưỡng bài mà dưỡng bài chính là bảo vệ bài cho nên với lão vạn bất đắc dĩ mới phải kéo gã vào cuộc. Như người Hoa vẫn nói, nuôi quân ba năm, nhờ quân một giờ, với lão đã nhờ thì phải nhờ cho đáng. Ngay từ hồi ấy lão đã linh cảm có những khó khăn xung quanh thằng em của mình, mặc dù lão có dò hỏi và ngỏ ý giúp đỡ được điều gì thì cứ nói nhưng anh ta lắc đầu từ chối. Mỗi khi gặp ông trùm anh ta vẫn lên gân giữ khẩu khí của một hảo hán hình sự. Ông trùm tinh lắm. Chỉ cần nghe giọng nói và nhìn cử chỉ của anh ta là ông trùm hiểu tình thế ngay. Đến nay, lần đầu tiên ông trùm nhận thấy sự mệt mỏi, cáu gắt không làm chủ được bản thân của anh ta khi gặp mình thì lão hiểu ngay tình hình đã rất căng thẳng.
- Anh Năm sẵn sàng giúp chú.
- Tôi hiểu – Khách mệt mỏi trả lời vì tin vào sự thành thật trong lời nói của ông trùm. Chẳng gì thì cả hai đang cùng đi chung một con xuồng mà đắm là chết chìm hết.
Vẫn như mọi lần, ông trùm lập tức hiến cho thằng em một số thông tin xung quanh vụ đâm chém ở vũ trường Monaco, đặc biệt là những kẻ liên quan. Thông tin của ông trùm nhiều và kỹ đến nỗi anh ta phải nheo mắt ngạc nhiên vì tò mò không hiểu tại sao lão ta có thể nói tuốt tuồn tuột như vậy. Có một sự thật anh ta có thể biết hoặc không biết, tất cả những thông tin của ông trùm khai ra về đám đâm chém hôm đó bởi chẳng dính dáng gì đến đệ tử con cháu của ông trùm cả mà là của thằng buôn lậu xe ô tô và thằng ba Tàu A Lee. Ông trùm muốn nhân dịp này mượn tay công an dẹp thêm một số thằng cứng đầu cứng cổ xưa nay không phục mình. Với đám đàn em của A Lee là vặt sạch những tay chân còn sót lại của đám băng đảng Đài Loan có mặt tại thành phố, với thằng kia coi như là đòn cảnh cáo, cho bớt một đám tay chân đàn em của nó nằm tù ít bữa để nếm mùi. Bọn trà Bắc Hải Phòng qua vụ này không dám ngo ngoe nữa, một công nhiều chuyện. Thâm ý của ông trùm là vậy.
Khách thở dài liếc nhìn ông trùm. Quen nhau đến mấy chục năm, biết nhau cũng quá nhiều đến nay có thể nói thẳng không giấu nhau chuyện gì được nữa. Làm gì khách không hiểu rằng mình đang bị ông trùm làm xiếc trong chuyện này, mà không chỉ chuyện này, nhiều chuyện khác nữa, chỉ tiếc rằng tay đã trót nhúng chàm mất rồi, khó mà rửa sạch. Biết làm sao bây giờ, đã lỡ ngửa tay nhận tiền của kẻ khác mà không làm gì cho kẻ đó thì họa chỉ có nằm mơ. Bao nhiêu năm nay gắn bó với ông trùm, nhận của lão ta quà cáp, tiền bạc, bao lần ăn chơi trác táng gái gú với lão, thử hỏi làm sao không thể giúp lão được. Là một cán bộ công an thành phố, công tác tại phòng chống tội phạm mà thân quen với trùm tội phạm, có phần hùn trong các nhà hàng khách sạn của hắn ta, anh ta thừa hiểu mình đã lún sâu đến đâu rồi và chẳng có thể thanh minh thanh nga gì được nữa. Tuy vậy cũng nhiều lúc anh ta tự thanh minh rằng, thiếu gì người trong ngành công an cũng vậy, kể cả một vài cấp trên của anh ta cũng đã từng ăn nhậu với tên trùm, từng ngửa tay nhận quà của hắn, từng gửi gắm con cái cho hắn, thậm chí cũng “nhờ” hắn chuyện này chuyện kia, xá gì anh ta. Cũng có lý mà không có lý, bởi đấy là phạm pháp, là sai trái, là phụ niềm tin của dân. Là sai nguyên tắc của Đảng, của ngành công an… đó là điều dằn vặt trong lương tâm anh ta mỗi khi còn sót lại, trỗi dậy nhưng rồi mau chóng thỏa hiệp với chính mình, đâu có phải một mình mình như vậy mà cả khối người kia. Thật ra chính là sự hèn yếu của bản thân không cưỡng lại được sự cám dỗ quyến rũ của vật chất, gái và tiền, anh ta thừa biết điều đó nhưng cố tình lãng tránh, không dám đối diện với sự thật đó mà thôi. Để nay có một sự thật phũ phàng khác, mỗi khi xảy ra một việc gì đó trên địa bàn thành phố là anh ta lại thon thót trong tim nỗi sợ hãi, liệu nó có liên quan gì đến băng nhóm của tên trùm và thở phào khi biết nó của những băng nhóm khác. Một sự thật đau lòng bởi nếu có liên quan đến tên trùm thì bỗng nhiên công tác điều tra của anh ta sẽ gặp nhiều khó khăn. Khó khăn không phải là cán bộ chiến sĩ không điều tra tội phạm, biện pháp nghiệp vụ yếu mà chính ở anh ta sẽ không biết phải xử lý thế nào cho êm với tên trùm. Lại phải có một sự thỏa thuận thương thuyết nào đó với một vài con tép vặt phải hy sinh. Anh ta biết tên trùm ngày đang càng bành trướng thế lực và thâu tóm các băng nhóm giang hồ vào trong tay. Hắn đã và đang hiển hiện là một tên trùm maphia ngày càng nguy hiểm, thế nhưng anh ta lại thấy mình bất lực vì đã bị trói chặt vào với chính hắn mà không thể giãy giụa được, không thoát ra được. Làm sao anh ta không cảm nhận được thời gian gần đây anh ta đang bị các lãnh đạo công an đặt vấn đề về năng lực quản lý, chỉ huy chiến đấu và sự trong sạch của bản thân khi tại thành phố dạo này liên tiếp xảy ra nhiều vụ trọng án đâm chém, tình hình trật tự an toàn xã hội ngày càng nóng bỏng và lực lượng cảnh sát hình sự nhiều lúc bị bất lực. Làm sao anh ta không biết mười vụ án thì hơn chín vụ có liên quan đến tên trùm nhưng lại không biết phải làm gì vì một mặt nào đó đã bị hắn khống chế mất rồi.
- Thôi anh đừng nói nữa, để tôi tính xem.
Khách buông thõng một câu đứng dậy lê bước ra ngoài. Nhình theo kẻ đã bán linh hồn lẫn thể xác cho mình đang không giấu vẻ mệt mỏi, căng thẳng ông trùm bỗng thấy lo lắng thật sự. Nói gì thì nói đây cũng là một chỗ dựa vững chắc chống lưng cho lão bao nhiêu năm qua và giúp lão rất nhiều việc. Thật ra lão quan hệ quen biết với rất nhiều người, nhiều ngành, nhiều cấp. Ngay trong ngành công an ông trùm cũng có nhiều mối quan hệ mà vượt bậc là cấp trên của gã em kết nghĩa này. Thế nhưng phải nói thật lòng, trong tất cả các mối quan hệ ấy chỉ mối quan hệ này và mối quan hệ tại cảnh sát điều tra thông qua ái phi đang nắm giữ là có hiệu quả nhất. Với chức năng nhiệm vụ đang làm, với vị trí đứng đầu một đơn vị công an cấp thành phố trong công việc giữ gìn trật tự xã hội và lại là một gương mặt nổi bật, trong nhiều năm qua gã đã giúp ông trùm nhiều việc có hiệu quả. Cũng chính vì thế ông trùm không tiếc tiền, tiếc sức vun đắp cho gã giữ vững vị trí đang có, thậm chí có thể leo cao hơn nữa. Nhưng cũng có một nghịch lý là công việc của gã đang làm và “công việc” của ông trùm lại đối chỏi nhau, nếu không nói là một mất một còn. Biết là thế, nhưng ông trùm và gã vẫn tìm ra được con đường đi chung để cùng chung sống hòa bình. Và bao nhiêu năm nay đã tồn tại được như vậy nhờ sự nhường nhịn tính toán khôn ngoan của giữa đôi bên. Nếu nay gã ta bị gì thì… ông trùm bỗng thấy bất an.