Số lần đọc/download: 572 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:02 +0700
Chương 47: Đi Kinh Thành Này Đường Sá Xa
C
ó lẽ ba trăm năm kia không phải là ngủ vô ích.
Bất quá trong lòng ta mơ hồ hiểu được, sức mạnh của ta sở dĩ trở thành như hiện tại, hơn phân nửa bởi vì hậu quả của đêm hôm đó, lực lôi điện ta lấy ra, những sức mạnh kia tích tụ bạo phát trong thân thể ta tạo thành.
Pháp lực của ta so với trước kia… So sánh như thế nào đây, nếu như trước kia ta giống như một chiếc xe đạp nhỏ, vậy ta bây giờ có thể so sánh với Ferrari… Ừm, hoặc là Boeing 747?
Ta không biết, ta chưa từng so với ai.
Ta chỉ canh giữ trong Bàn Ti động của mình.
Làm một nhện tinh an phận.
Trận đại chiến ba trăm năm trước kia, chính đạo tổn thất không nhỏ, rất nhiều tinh anh và nhân tài mới xuất hiện đều bị nổ ngay cả một mẩu vụn cũng không còn, các yêu quái phát triển mạnh mẽ, đám đạo sĩ lui về nghỉ ngơi lấy lại sức. Ở mặt ngoài xem ra, chính đạo ma đạo một mảnh cảnh tượng hòa bình, tất cả mọi người đều ra sức gia cố bản thân.
Chờ mong ngày sau.
Ta tốn rất lớn khí lực để tu sửa cái động này, bao gồm chỉnh trang bên ngoài, tỷ như trận pháp phòng hộ, xanh hoá phía ngoài vân vân. Bề ngoài cũng sắp đặt một chút, phải đi qua trận pháp, còn phải hỏi khẩu lệnh mới có thể thông quan. Khẩu lệnh là ngẫu nhiên, Hôi Đại Mao nhàm chán cùng cực lần lượt xuất môn, lần lượt đi đáp khẩu lệnh.
Kiếp trước xem Đại thoại Tây du (1) ấn tượng quá sâu, vì thế ta vừa nhìn thấy ba chữ triện tao nhã cổ kính “Bàn Ti động” mạ vàng phía trên cửa động, liền có một loại cảm giác mình đang xuyên việt…
Có điều ta không phải Bàn Ti đại tiên, ta chỉ là một nhện tinh nho nhỏ mà thôi.
Đại đệ tử khai sơn tọa hạ (2) của ta lại càng, nói ra thực sự rất mất mặt, là một con chuột tinh. Cũng không có như Xuân Tam Thập Nương, Bạch Tinh Tinh (3) vừa mị hoặc vừa đủ khí phái như thế.
Bên trong Bàn Ti động cũng chỉnh trang qua, làm cho so với thiên nhiên sinh thành càng thêm phức tạp, quả thực phức tạp như một cái đại mê cung. Không khách khí mà nói, kêu một đạo sĩ đến, mang theo lương khô đi ba tháng chưa chắc có thể đi ra.
Đương nhiên, cảm thụ thể nghiệm của Hôi Đại Mao bạn học người tự thể nghiệm mê cung là nói như vậy: “Sư phó, chuông người cho ta rất dễ sử dụng, chính là ta lần sau khi rung chuông gọi người tới cứu ta, người có thể tới nhanh hơn một chút hay không?”
Ừm, ngoài tu luyện ta còn bồi dưỡng một hạng ham thích nghiệp dư, học thổi sáo.
Thực ra ta vốn muốn học đánh đàn, cảm giác đánh đàn càng có khí chất, hơn nữa ta là nhện mà, chân nhiều, lại am hiểu gảy tơ bò võng. Thế nhưng đành chịu, trừ phi dùng tơ ta tự mình nhả ra làm dây đàn, nếu không dây đàn kia đặc biệt không dùng được, đàn một cái sẽ đứt. Thế nhưng dùng tơ của chính ta — thanh âm kia tựa như quỷ khóc. Hôi Đại Mao nói, hắn vừa nghe liền hai đùi run rẩy muốn vào nhà xí.
May mắn độ chấp nhận của Hôi Đại Mao đối với sáo tương đối cao.
“Lúc Lý đạo sĩ còn, cũng thường thổi cho ta nghe.” Hôi Đại Mao giải thích: “Kỳ thực hắn là thổi cho ngươi nghe, ta ở bên cạnh nghe.”
Từ khúc ta biết không nhiều lắm, vì thế thường xuyên lôi giai điệu của những ca khúc phổ biến còn nhớ được của kiếp trước ra thổi. Ta cứ tựa vào cây tùng mà thổi, một khúc lại một khúc, thổi đến khi chính mình miệng khô lưỡi khô mới có thể dừng lại.
Lý Kha cùng ta lâu như vậy, ta không hề hay biết.
Hiện tại ta cùng hắn, hắn có cảm giác hay không chứ?
Ừ, ta kiếp trước là không tin thuyết quỷ thần, thế nhưng ta bây giờ tự mình biến thành nhện tinh, cho nên…
Quỷ và thần tiên, hẳn là đều tồn tại.
Hi vọng Lý Kha có thể nghe được.
Hôi Đại Mao trái lại phấn chấn uy phong, dạy dỗ ngoan ngoãn mấy tiểu tinh tiểu quái xung quanh: “Sư phó của ta chính là Bàn Ti đại tiên, ta là đại đệ tử tọa hạ của nàng.”
Ừ, một cái chỗ tốt khác của ngọn núi này, chính là trong một năm ngày trời mưa đặc biệt nhiều.
Đây đối với ta là một chuyện tốt.
Thời gian tu luyện không có gì đáng nói, Hôi Đại Mao mỗi ngày sáng sớm đi đỉnh núi thổ nạp tu luyện, ta mỗi ngày sáng sớm nhìn nhìn các loại hoa cỏ trong những trận pháp của ta kia, nhìn một cái này là có thể tiêu phí hơn nửa ngày, tiếp đó nửa ngày còn lại thổi sáo dưới cây tùng, thổi đến môi cũng sắp tê rần sưng lên, sau đấy hồi động, luyện luyện chữ xem xem sách, ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt. Ngoại trừ khi trời mây hạ mưa ra, ta cũng sẽ đi đến đỉnh núi thổ nạp tu luyện. Sau đó đổi lại thành Hôi Đại Mao bất chấp mưa đi trông nom hoa hoa cỏ cỏ, bất quá hắn không cần phải đi thổi sáo — bảo hắn thổi hắn cũng sẽ không thổi.
Ta dựa vào cây tùng khoan thai lại thổi một khúc, khúc tên là gì ta cũng đã quên, ừ, đúng, hình như là ca khúc của Đặng Lệ Quân, Em chỉ quan tâm mình anh (4).
Đúng vậy, ta trước kia là quan tâm hắn, bây giờ ta không có gì để quan tâm nữa.
Ta thở dài, giắt cây sáo vào hông, duỗi tay ra nhổ cỏ mới mọc ra trên mộ.
Hôi Đại Mao từ trên cây nhảy xuống: “Sư phó, có tờ thiếp.”
“Ai đưa tới?”
“Một con chim tin tức,” hắn lại bổ sung: “Ta không nhận ra, từ trước đến giờ chưa từng thấy, không phải xung quanh đây.”
Ta không nhận thiếp, một ngón tay điểm ra, thiếp rung lên một cái, bao phía ngoài vỡ nát, giấy bên trong tự mình nổi lơ lửng mở ra trên không.
“Ai viết a.” Chữ Hôi Đại Mao biết không tính là nhiều, chữ trên thư này hơn phân nửa chỉ sợ hắn xem cũng không hiểu.
“Sư bá ngươi.”
Mặc dù Đào Hoa quan không còn, hơn nữa mưu kế của quan chủ…
Bất quá năm đó bên trong mấy đồng môn chúng ta, chỗ của mọi người xem như không tệ.
Thư là Tam Lục viết, nàng đã biết được tin tức ta tỉnh lại. Đây là nhờ Hôi Đại Mao ban cho, miệng của tiểu tinh tiểu quái kia lại không kín, huống hồ nơi này bị chúng ta chiếm, bên ngoài nhiều ít cũng có tiếng gió. Bàn Ti đại tiên? Hì, ta tính là đại tiên cái gì.
Ta tiếp tục xem thư, Tam Lục nàng trước tiên thăm hỏi ta, sau đó lại an ủi mấy câu, kể một số tình thế bên ngoài nàng biết, đơn giản là yêu quái nào đó vừa chiếm núi làm vua, ai đó lại tính kế đoạt nội đan của ai đó. Cuối cùng ở cuối thư nói nàng sắp độ kiếp, hỏi ta có thể thay nàng hộ pháp hay không. Thư của nàng giống như người nàng, thoạt đầu vừa thấy lạnh lùng cứng nhắc, bất quá giữa những hàng chữ vẫn là lộ ra thân thiết mơ hồ.
Nàng đây có lẽ là tiểu kiếp, ba trăm năm một lần. Trong tai kiếp lần trước nàng có thể sống sót, ta cũng may mắn thay nàng.
Nàng bây giờ ở tại một nơi không xa kinh thành tên là Hoàng Lâm, ta cuộn giấy viết thư lại, trả lời ở mặt sau: “Đã thấy thư, sẽ tới.”
Hôi Đại Mao ở một bên nói thầm: “Người ta gửi thư dài như vậy, ngươi hồi âm ngắn như thế…”
Ta gấp xong thư: “Giao cho con chim kia mang về.”
“Nha.” Hôi Đại Mao lấy lòng nhìn ta: “Sư phó, cũng mang ta cùng đi đi. Dù sao chúng ta cũng không có thứ gì đáng giá, trận pháp bày tốt cũng không cần người giữ nhà đúng hay không?”
Ta liếc hắn một cái: “Ngươi chỉ cả ngày suy nghĩ hạ sơn đi chơi đúng không?”
“Đâu có!” Hắn oan uổng ngút trời: “Ta chỉ là thỉnh thoảng suy nghĩ một chút.”
“Được rồi, thu thập thu thập, chúng ta ngày mai xuất phát.”
Hôi Đại Mao hoan hô một tiếng, xoay người nhào về phía mộ bia của Lý Kha: “Này, Lý đạo sĩ! Sư phó muốn dẫn ta xuống núi trải việc đời! Ngươi trước tiên tự mình đợi một chút, chúng ta rất nhanh sẽ trở về.”
Ta nhìn khối bia không có chữ kia, lẳng lặng đứng, cũng không nói gì.
Chú thích
(1) Đại thoại Tây du: tên một cặp hai phim Hồng Kông của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ phỏng theo bộ tiểu thuyết kinh điển Tây du kí của nhà văn Ngô Thừa Ân (tham khảo) ↑
(2) tọa hạ: đệ tử chính gốc của người hoặc môn phái nào đó ↑
(3) Xuân Tam Thập Nương, Bạch Tinh Tinh: tên hai nhân vật trong phim “Đại thoại Tây du” ↑
(4) Em chỉ quan tâm mình anh: một ca khúc do Đặng Lệ Quân hát, là phiên bản tiếng Hoa của ca khúc “Toki no Nagare ni Mi wo Makase” (link youtube) ↑