To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Vì Tìm Con Đành Tuẫn Thân Xuống Vực Thẳm - Cầu Trường Sinh Bắt Người Khác Làm Oan Hồn
hiến nhi! Thiến nhi! Thế ra con ở đây!
Ông ta vừa nói vừa dùng hai tay cầm cổ và chân của Hoa Thiến Thiến giơ lên trên cao, mồm thì cứ cười giọng rùng rợn và chua chát, tiếng cười làm chấn động cả sơn cốc.
Tứ Hải Thượng Nhân thấy thế kinh hãy vô cùng, liền nghĩ bụng "nguy tai". Nghĩ một đoạn, lão hoà thượng vội giở khinh công tuyệt đỉnh là môn "Bác Khí Ngự Phong" ra phi thân tới chỗ mép sườn núi, nhưng dù sao ông ta cũng tới chậm một bước. Trương Vân Đạt đã buông tay ra, Hoa Thiến Thiến đã rớt ngay xuống vực thẳm. Đồng thời ông ta cũng nhảy rời khỏi sườn núi mồm thì cất giọng bi đát kêu la:
- Thiến nhi, cha tới cùng với con đây...
Tứ Hải Thượng Nhân thấy thế hoảng sợ đến mất hồn vía, không đợi chờ cho hai chân đứng xuống, đã vội giở Thiên Cân Trụy ra để cho thân hình của mình không phi về phía trước nữa, rồi giơ cánh tay trái ra chộp lấy cổ áo của Vân Đạt... Nhưng lúc ấy người của Hoa Thiến Thiến đã rơi xuống bên dưới càng lúc càng nhỏ.
Tuy Tứ Hải Thượng Nhân đã nắm được cổ áo Vân Đạt, nhưng ông ta không sao cứu nổi Hoa Thiến Thiến, nên ông ta đứng thừ người ra nhìn tấm thân mảnh khảnh của Thiến Thiến, càng rớt xuống sâu bao nhiêu người càng nhỏ dần bấy nhiêu, rốt cuộc chỉ còn một cái chấm đen nho nhỏ và mất dạng hẳn.
Tứ Hải Thượng Nhân thở dài một tiếng, quay đầu lại hỏi Vân Đạt:
- Sao Trương huynh lại giết một tính mạng như thế?
Vân Đạt giận dữ hét lớn:
- Còn con gái của lão phu thì sao? Ai trả con gái cho lão phu? Có mau buông tay ra không? Lão phu phải tìm con gái...
Lão hoà thượng khẽ niệm một câu Phật hiệu, một tay buông cổ áo của Vân Đạt, nhưng một tay lại chộp lại ngay vào yếu huyệt ở khuỷu tay của lão hầu gia. Nhưng Lão hoà thượng lại sợ mạnh tay quá đối phương sẽ bị thương, nên ông ta không dám dùng toàn lực.
Vân Đạt lại rống lên một tiếng thật lớn, giơ tả chưởng lên tấn công lão hoà thượng ba thế liên tiếp, hình như coi Thượng Nhân như kẻ thù kẻ hằn của mình vậy, không nể nang chút nào.
Nói về võ công thì Vân Đạt với Tứ Hải Thượng Nhân hai người ngang tài nhau, nhưng lúc này Thương Nhân vì e dè nhiều điều, không giở toàn lực ra mà lão hầu gia thì lại coi ông ta như kẻ thù hằn, nên ông ta thấy lão hầu gia tấn công lợi hại như thế, không buông tay ra không được.
Vân Đạt đã thoát thân, lại thét lớn một tiếng, nhẩy ngay xuống dưới vực thẳm. Nhưng khi ông ta mới nhẩy tới mép sườn núi thì bỗng có một bóng người nhanh như chớp phi tới, giơ tay ra túm lấy tà áo ở phía sau của ông ta luôn.
Tứ Hải Thượng Nhân thấy người đó là Triệu Canh Thạch vội quát bảo:
- Triệu huynh đừng có buông tay ra nhé!
Canh Thạch gật đầu, và y không đợi chờ Vân Đạt quay người lại, y đã nhanh tay điểm ngay vào huyệt Trí huyệt đường, rồi vứt lão hầu gia xuống đất, cười khẩy mấy tiếng nói:
- Đối với những kẻ điên khùng mất trí này, phải sử dụng thủ đoạn thô lỗ như của Triệu mỗ mới được, chứ cái lối từ bi của Thượng Nhân thì có lẽ đến phải trông thấy hầu gia nhẩy xuống vực thẳm rồi mà ở trên này tụng kinh siêu độ cho y thôi.
- Cũng mai Triệu huynh tới kịp, bằng không đã để cho ông ta nhẩy xuống vực thẳm rồi, như vây có phải lão tăng mang tội rất nhiều không?
Canh Thạch đi ra chỗ mép sườn núi, ngó đầu nhìn xuống bên dưới vẻ mặt vẫn còn hậm hực nói tiếp:
- Tiếc thay con nhãi nọ đã rớt xuống vực thẳm rồi, thật là phen này hên cho nó.
Y vừa nói tới đó, thì bỗng nghe thấy trong rừng rậm ở chỗ cách y chừng mấy trượng có hai tiếng kêu ‘soẹt soẹt’ rất khẽ vọng ra. Y liền ngậm miệng quay đầu lại hỏi:
- Ai đó có giỏi thì ra đây!
Từ sau một bụi rậm có hai người thủng thẳng bước ra, hai người đó là Mai Hoa và Lan Hoa, hai đạo cô.
Canh Thạch tay phe phẩy cây quạt, chỉ nhún vai một cái người đã lướt tới trước mặt hai đạo cô kia luôn. Với đôi mắt rất sắc bén, y nhìn thẳng vào mặt hai đạo cô, trầm giọng hỏi:
- Đêm hôm khuya khoắt, hai người tới chốn núi sâu này làm chi?
Mai Hoa tiên cô có tính rất nóng nẩy, thấy Canh Thạch ăn nói vô lễ như vậy trong lòng bực mình khôn tả, cười khẩy mấy tiếng và trả lời ngay:
- Nơi đây là núi hoang chứ có phải nhà cửa của ai đâu? Ngươi tới được chẳng lẽ bổn đạo cô không tới được hay sao?
Canh Thạch nghe nói ngẩn người ra, rồi cười khẩy mấy tiếng lại nói tiếp:
- Hai người lén lút theo sau Triệu mỗ làm chi?
Mai Hoa tiên cô càng tức giận thêm, lớn tiếng đáp:
- Chị em bổn cô thích đi đâu thì đi đó, ngươi không có quyền can thiệp tới.
Canh Thạch lại phe phẩy cái quạt, vừa nói tiếp:
- Hay lắm! Ngươi dám ăn nói với Triệu mỗ như vậy, ắt phải là cao nhân có võ công thượng thừa. Triệu mỗ muốn được sáng mắt ra.
Y vừa nói vừa từ từ tiến tới trước mặt Mai Hoa tiên cô.
Mai Hoa tiên cô vội đưa tay về sau, rút luôn thanh bảo kiếm ra giơ lên bảo vệ trước ngực rồi quát hỏi tiếp:
- Ngươi muốn làm gì thế?
Canh Thạch vừa cười vừa đáp:
- Ta chẳng muốn các ngươi làm chi cả, chỉ muốn các ngươi phải khó chịu một chút thôi...
Y chưa nói dứt thì đã giơ tả chưởng lên nhằm ngực Mai Hoa tiên cô tấn công luôn.
Mai Hoa tiên cô thấy chưởng thế của đối phương rất lợi hại, kinh hãi vô cùng, vội khua thanh bảo kiếm một vòng, và lui về phía sau để tránh né ngay... Canh Thạch cười khẩy một tiếng, tuy vẫn sử dụng thế thức cũ, còn chân thì bứơc sang Đông, đi sang Tây, chỉ trong nháy mắt y đã thay đổi ba phương hướng. Quạt với chưởng của y lúc nào cũng cứ nhằm vào yếu huyệt của đối phương tấn công tới tấp.
Tuy võ công khá cao siêu, nhưng Mai Hoa tiên cô đã phải lui hơn trượng mà vẫn không sao thoát khỏi chưởng và quạt của Canh Thạch. Lúc ấy y thị mới biết võ công của đối phương còn cao siêu hơn mình nhiều, nên cuống lên thét lớn một tiếng, vội giơ tay trái lên chống đỡ thật sự một chưởng.
Canh Thạch cười khẩy, bỗng thâu quạt lại mà chỉ dùng chưởng gõ mạnh xuống một cái, mồm thì quát bảo:
- Buông tay!
Chỉ nghe thấy tiếng ‘coong’ một tiếng, thì ra bảo kiếm của Mai Hoa tiên cô đã bị mép chưởng của Canh Thạch gõ trúng. Tuy chưa bị rớt xuống đất, nhưng y thị cũng đã kinh hoảng đến toát mồ hôi lạnh ra.
Cũng may Lan Hoa tiên cô đứng cạnh, vội múa quài xông lên tấn công sau lưng Canh Thạch, bắt buộc Canh Thạch phải quay người một vòng, lướt ra ngoài xa mấy bước. Nhờ vậy Mai Hoa tiên cô mới không bị bêu xấu ngay tại chỗ.
Canh Thạnh lạnh lùng nói:
- Nếu hai ngưoi liên tay vây đánh thì cứ việc ta tay một lúc đi. Triệu mỗ vẫn không coi hai người vào đâu hết.
Lan Hoa tiên cô liền xen lời hỏi:
- Chị em đạo cô đi qua nơi đây, thấy các vị đang giằng co nhau ở mép sườn núi, lòng hiếu kỳ thúc đẩy mới đến gần xem sao, chứ có thù hằn gì với các hạ đâu? Sao chưa gì các hạ lại giở thế võ ác độc ra để muốn phân thắng bại ngay như vậy?
Mặt tỏ vẻ khinh thị, Canh Thạch lạnh lùng đáp:
- Bây giờ mới biết nói lời lẽ thì đã muộn rồi.
Lan Hoa tiên cô lại nói tiếp:
- Chị em bổn đạo cô không muốn kết oán với ngươi đấy thôi, chứ không phải là sợ ai đâu.
Lúc ấy Tứ Hải Thượng Nhan đã ẵm Trương hầu gia lên, nghe thấy Lan Hoa tiên cô nói như vậy liền xen lời hỏi:
- Nếu vậy chúng ta đều hiểu lầm hết. Triệu huynh, chúng ta đi thôi!
Canh Thạch vừa cười vừa đỡ lời:
- Thượng Nhân hãy khoan đã. Vừa rồi đạo cô này đã tấn công lén Triệu mỗ một quài, thế nào Triệu mỗ cũng phải cho y một bài học đã.
Lan Hoa tiên cô nghe thấy Canh Thạch nói như thế, rùng mình đến phắt một cái, vội đưa ngang thiết quài lên bảo vệ bổn thân, một mặt thì muốn nhảy về phía sau để rút lui...
Canh Thạch giở khinh công tuyệt đỉnh ra, chỉ thấy y nhún vai một cái, đã lướt tới gần đối phương không khác gì một bóng ma vậy. Y mở quạt ra tấn công luôn.
Lan Hoa tiên cô giơ quài ra chống đỡ. Canh Thạch dùng quạt nghênh đón đầu thiết quài, và chỉ thấy y khẽ hất mạnh một cái, mồm thì quát bảo:
- Nhớ lấy lần sau đừng có xem trộm viêc riêng của ngưòi khác như thế này nữa nhé?
Lan Hoa cảm thấy đầu thiết quài nhẹ hẳn, mới hay đầu quày của mình bị quạt của đối phương cắt đứt. Y thị kinh ngạc vô cùng, vội lui về phía sau ba bước, rờ tay vào chỗ đầu quài bị chặt gẫy, cứ ngẩn người ra thôi. Canh Thạch vừa cười vừa quay mặt đi luôn.
Lan Hoa tiên cô vẫn còn hoảng sợ, lẩm bẩm nói với Mai Hoa tiên cô rằng:
- Tên họ Triệu ấy không những công lực rất lợi hại mà cả cái quạt nho nhỏ cũng sắc bén lắm...
Mai Hoa tiên cô nhìn theo bóng của Tứ Hải Thượng Nhân và Canh Thạch, hậm hực nói:
- Tiếc thay chúng ta không đem đàn hươu tới. Bằng không ngày hôm nay chúng ta thể nào không để cho chúng thoát thân.
Tiếng mắng chửi của hai chị em đạo cô vừa khẽ vừa xa, tất nhiên Canh Thạch không sao nghe thấy được.
oOo
Núi Cống Lai ở phía Tây Bắc tỉnh Tứ Xuyên, phía Bắc gần Manh Sơn phía Tây giáp Đại Tuyết. Dãy núi rất rộng, người ít, và lởm chởm rất khó đi.
Nhờ có hai con thần thú, Thiên Tứ với Hàn Thiến Thiến cũng phải đi liền ba ngày mới tới được dãy núi Cống Lai, và ven theo sông Hắc Thuỷ tiến thẳng vào trong núi.
Hai người đi hàng nửa ngày đường vẫn không gặp một bóng người nào cả, khí hậu không những giá lạnh và sơn lam chướng khí lại độc hơn nơi khác. Thiên Tứ vì công lực thâm hậu nên không thấy gì, còn Hàn Thiến Thiến đã chịu đựng không nổi rồi. Nàng liền cau mày lại hỏi Thiên Tứ:
- Tứ đại ca, núi này lớn rộng như vậy, biết đi đâu mà tìm kiếm người nọ.
Thiên Tứ liền an ủi:
- Thiến Thiến muội chịu khó đi thêm quãng nữa, thể nào chúng ta cũng gặp được tiều phu hay người đi săn, lúc ấy sẽ hỏi thăm người ta thì biết ngay người nọ ở đâu liền.
Thiến Thiến cau mày như trước, buồn bực đi tiếp. Núi càng đi sâu vào bao nhiêu càng hiểm trở khó đi bấy nhiêu, đi lâu và nhiều đường lối như thế rồi mà vẫn không thấy một bóng người nào cả. Nàng đang nản chí thì bỗng nghe thấy có tiếng chó sủa đằng xa vọng tới.
- Thôi! Thiến muội khỏi buồn phiền nữa, đã có tiếng chó sủa như vậy, tất nhiên phải có người ở gần đây rồi. Hình như có tiếng sủa ở eo núi đằng kia vọng tới, chúng ta đi mau về phía đó đi!
Hai người thúc dục hai con thần thú tiến thẳng về phía đó. Một lát sau đã tới nơi ngay. Quả thấy nơi đó có một cái eo núi và trong eo núi có lác đác mấy căn nhà lá.
Thiên Tứ khẽ vỗ đầu con Ngân ngưu và nói:
- Tiểu ngân đi mau lên nào, xem lần này mi đi nhanh hay câu nhi chạy nhanh hơn?
Tiểu ngân kêu ‘hò’ một tiếng thực dài, phóng ngay xuống eo núi tức thì.
Thiến Thiến cũng không chịu lép vế, vội thúc con hươu chạy nhanh thêm, mồm thì quát bảo con thú rằng:
- Câu nhi, câu nhi mau đuổi theo Tiểu ngân đi. Phen này mi đừng làm cho ta mất sĩ diện đấy nhé!
Một con bò một con hươu thi nhau chạy nhanh, chỉ trong nháy mắt cả hai đã chạy tới chỗ gần cái làng nhỏ kia liền.
Đàn chó ở trong làng nghe thấy động đều chạy cả ra bên ngoài thi nhau sủa, nhưng khi chúng trông thấy Tiểu ngân với câu nhi thần oai như vậy, đều hoảng sợ va cụp đuôi ù té chạy luôn.
Thiên Tứ nhảy xuống dưới đất, rồi vừa cười vừa nói với Thiến Thiến rằng:
- Hiền muội ở lại đây trông nom bệnh nhân, để huynh vào trong làng hỏi thăm trước.
Thiến Thiến gật đầu đáp:
- Đại ca đi mau lên nhé.
Nói xong nàng cũng nhẩy xuống đất, để mặc cho Tiểu ngân với Câu nhi ăn cỏ, nàng vội đỡ Bại Sự Lão Nhân với Trương Thiến Thiến xuống và đưa hai người vào ngồi tựa chỗ gốc cây nghỉ ngơi.
Chỉ trừ ăn uống mới giải huyệt thôi. Nên Trương Thiến Thiến rất ngoan ngoãn ngồi trên lưng hươu, lúc này nàng mở mắt ra nhìn xung quanh, ngơ ngác hỏi:
- Hiện giờ chúng ta đang ở đâu thế?
Hàn Thiến Thiến đáp:
- Hiện giờ chúng ta đang ở núi Cống Lai, Tứ đại ca vào trong làng hỏi thăm thầy lang xem ông ta ở đâu đấy.
Trương Thiến Thiến lắc đầu nói tiếp:
- Tôi không muốn để cho thầy lang nào thăm bệnh cho tôi, tôi chỉ biết có một mình đại ca thôi. Tứ đại ca mới là thầy lang của tôi...
Hàn Thiến Thiến thấy thần trí của nàng ta vẫn chưa tỉnh táo, vội đỡ lời:
- Cũng được, chúng ta ngồi ở đây. Tứ đại ca sắp quay trở lại rồi.
Hai nàng ngồi sát vào nhau, cùng đua mắt nhìn Thiên Tứ đi vào cái làng nọ, cho tới khuất dạng...
Thiên Tứ vào tới trong làng, thấy nhà nào nhà ấy đều đóng kín cửa ngõ, và cũng không thấy nhà nào có khói thổi nấu bốc lên cả.
Chàng đi tới trước một căn nhà lá nọ, giơ tay khẽ gõ cửa và hỏi:
- Có ai ở trong nhà không?
Chàng hỏi liền mấy tiếng mà không thấy có tiếng người trả lời. Chàng rất ngạc nhiên và nghĩ bụng:
- Chả lẽ nhà này là nhà của người đi săn? Chủ nhân đang săn bắn ở trong núi chăng?
Nghĩ tới đó, chàng đưa mắt nhìn hai căn nhà khác, ở chỗ cách đó chừng vài trượng, rồi rảo cẳng đi tới trước hai căn nhà kia, ngờ đâu hai căn nhà này cũng vậy. Tha hồ chàng gọi lớn đến đâu, cũng không thấy người trả lời.
Thiên Tứ rất ngạc nhiên và không sao nhịn được, liền tay lên đẩy mạnh một cái, hai cánh cửa nhà đó đã mở toang ngay. Thì ra nhà này không cài then gì cả. Chàng vừa thắc mắc vừa ngó đầu nhìn vào trong nhà.
Đột nhiên có con chó thật lớn, nhe nanh múa vuốt ở trong nhà xông ra định cắn chàng. Thiên Tứ nhẹ nhàng giơ tay gạt con chó ấy một cái, vừa cười vừa nói:
- Ngươi cứ yên trí, ta tới đây không phải là kẻ trộm ăn cướp của chủ ngươi đâu...
Ngờ đâu lũ chó ở phía sau cứ một con nhẩy xổ tới là bẩy tám con khác đã nhẩy cả lại, con cắn chân, con xé áo liền, suýt tý nữa thì chàng bị chúng làm cho tay chân cuống quýt.
Những con chó mắt đỏ hoe này cứ nhe nanh múa vuốt, hung hăng xông lên, hết con này đến con khác không ngớt...
Thiên Tứ thấy thế tức giận khôn tả, khẽ thét một tiếng rồi giơ song chưởng tấn công luôn hai thế. ‘Bùng bùng’, hai con chó hung ác nhất đàn đã bị chàng đánh bắn xa mấy trượng, ngã lăn ra chết tốt. Lúc ấy, những con kia mới hoảng sợ vội lui ra xa sáu bẩy trượng, nhưng chúng vẫn còn nhìn chàng gầm gừ hoài.
Loại chó này lúc thường vẫn cầm cự với các dã thú ở trong rừng núi, cho nên con nào cũng vậy, vừa to vừa hung hăng, nanh vuốt lại sắc bén, những người biết võ thường, dù có dăm ba người cũng chưa chắc địch nổi đàn chó này.
Thiên Tứ rất lấy làm lạ sao đến giờ đàn chó thấy mình gầm gừ và dùng mũi đánh hơi thôi hay là sủa lên là cùng, chứ không dám nhẩy xổ lại như hồi lúc mình vừa mở toang hai cánh cửa ra.
Chàng liền nghĩ bụng:
“Chả lẽ trong căn nhà lá này lại có...”
Chàng vừa nghĩ vừa giơ tay lên định đẩy thêm một cánh cửa nữa ra, nhưng tay của chàng vừa đụng vào khung cửa, thì mấy con chó đó lại nhẩy xổ vào tấn công liên tiếp, hình như chúng không muốn để cho chàng vào trong nhà vậy.
Thiên Tứ thắc mắc không hiểu, thử thách luôn mấy lần đều thấy thế hết, chàng đành phải lui về phía sau, nhưng hễ chàng lui ra khỏi ngưỡng cửa thì bầy chó lại thôi tấn công liền.
Xem tình hình này, chàng chắc trong nhà thế nào cũng có cái gì, cho nên đàn chó mới coi trong nhà như là một cấm địa vậy?
Thiên Tứ tấn công mấy lần như vậy, chàng đánh chết năm sáu con chó dữ rồi, chỉ còn lại hai con thôi, nhưng chúng vẫn canh chừng chàng hoài. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng đoán biết bên trong thế nào cũng có vật gì quí báu hay rất kỳ lạ, thì lũ chó mới được đem tới đây giữ gìn canh gác cẩn mật như vậy.
Chàng cau mày lại giả bộ lui bước, thì quả nhiên hai con chó còn lại rút lui luôn, chứ không có vẻ gì ngăn cản chàng hết...
Chàng lui được năm sáu bước, thì bỗng quay người lại đã nhanh như một mũ tên nhẩy xổ vào trong nhà và thuận tay đóng luôn hai cánh cửa lại…
Quả nhiên hai con chó dữ ấy đều xông tới trước cửa, rồi ghé mõm vào sủa tiếp...
Thiên Tứ cười thầm, liền cài then cửa lại. Lúc ấy tuy là ban ngày bên ngoài rất sáng sủa, nhưng khi chàng khép cửa lại, thì trong căn nhà lá lại tối om như mực ngay. Chàng đang ngơ ngác nhìn, thì có giọng nói yếu ớt hỏi vọng ra:
- Ai... đó?
Thiên Tứ rất kinh hãi, tưởng là trong nhà không có người không ngờ lại có tiếng hỏi như thế, chàng rất ăn năn vội đáp:
- Tại hạ tới đây mục đích là muốn hỏi thăm đường đi. Tưởng lầm trong nhà không có người, nên mới xông bừa vào như vậy. Thực xin lỗi...
Người ở trong phòng nói vọng ra rằng:
- Người làm thế nào mà tránh khỏi được đàn chó ở bên ngoài?
Thiên Tứ vẫn giọng ăn năn trả lờì tiếp:
- Tại hạ lỡ tay, đã giết chết già nửa số chó dữ đó, bây giờ thì còn lại một hai con...
Hình như người nọ có vẻ hớn hở cảm động và nói tiếp:
- Ủa! Nếu vậy thì hay lắm! Hay lắm!
Thiên Tứ nhìn vào trong phòng, thấy mùng buông thấp xuống, người lên tiếng nói đang nằm ở trong mùng có vẻ yếu ớt lắm. Chàng đoán chắc là một ông già, nên từ từ đi tới trước giường khẽ hỏi:
- Lão trượng có việc gì cần tại hạ giúp cho không?
Người trong giường thở hổn hển đáp:
- Được!... Mời ngươi vào trong này!
Thiên Tứ khẽ vén màn bước chân vào trong phòng, chang thấy trong phòng đó rất ẩm thấp, ngoài cái bàn nho nhỏ ra còn có một cái giường mục nát, trên vách nhơ bẩn treo đầy những cung tên và đao kiếm đi săn, nên chỉ thoáng trông chàng cũng đủ biết chủ nhân của căn nhà này thế nào cũng là người thợ săn.
Người nằm ở trên giường, tuổi trạc bốn mươi trông có vẻ mệt nhọc lắm, hình như đang đau nặng.
Người đó thấy Thiên Tứ bước vào vẫn không cử động được, chỉ hé mồm khẽ nói:
- Nước! Nước! Cho tôi xin ngụm nước! Tôi... sắp chết khát đến nơi...
Thiên Tứ trông thấy trên bàn có một cái hũ bằng sành, bên trong không còn một giọt nước nào, vội cầm cái hũ đi ra ngoài sân múc luôn nước ở trong cóng rồi đem vào cho người nọ. Người đó thấy nước, tuy không cử động được, nhưng vẫn luôn mồm kêu gọi:
- Nước.... nước....
Thiên Tứ vội bưng hũ nước kề vào miệng người đó, thấy người ấy không ngồi dậy được liền ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi bị bệnh gì mà không cử động được thế??
Người đó thở hổn hển đáp:
- Tôi bị... bị người ta.... điểm huyệt....
Thiên Tứ thất kinh vội hỏi:
- Ai.... đã điểm huyệt ngươi thế?
Người nọ gắng sức muốn nói, nhưng không sao nói lên tiếng được. Thiên Tứ nhanh tay vỗ luôn vào Mệnh Môn huyệt của người đó một cái, chỉ nghe thấy kêu ‘ực’ một tiếng, người nọ đã ứa nước mắt ra và cử động được rồi. Người đó vội nhẩy xuống đất vái chàng hai lạy.
Thiên Tứ vội đỡ người đó dậy và hỏi:
- Ngươi không lên làm như thế, mau nói cho tôi ai đã điểm huyệt ngươi và bỏ vào trong phòng này như vậy?
Người đó ứa nước mắt ra nói:
- Chúng tôi xưa nay ở trong làng sống bằng nghề đi săn, trong làng tất cả mười mấy người, kể đang ông lẫn đàn bà. Không ngờ một tháng trước đây, bỗng có một dị nhân đem theo mười mấy con chó tới bảo chúng tôi tụ họp cả lại định nhờ chúng tôi làm một việc lớn.
Thiên Tứ không sao nhịn được vội xen lời nói:
- Người đó muốn làm việc gì? Tại sao phải nhờ vả đến các người như thế?...
Người nọ thở dài đáp:
- Người đó có làm việc gì đâu! Thì ra, gần đây y chế ra được một thứ thuốc kỳ lạ, có thể làm cho người trẻ tuổi biến thành già nua, và người già được thành trẻ. Dị nhân ấy đã nói là y đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới chế ra được thứ thuốc ấy, tiếc thay không ai chịu thí nghiệm, nên y mới bắt ép chúng tôi uống thuốc của y...
Thiên Tứ vội hỏi:
- Thế các ngưòi có chịu uống không?
Người nọ đáp:
- Trong làng chúng rất ít người già, đa số là những tráng niên khỏe mạnh, tất nhiên không ai chịu uống thứ thuốc của y cả. Vì nếu chúng tôi uống vào, nhỡ biến thành già, thì còn đi săn làm sao được nữa!
Thiên Tứ gật đầu đỡ lời:
- Chính thế! Chắc vị dị nhân đó không chịu để yên cho các người?
Người nọ nói tiếp:
Lúc ấy y cả giận, ra lịnh cho đàn chó xông lại cắn người làng và bảo định giết sạch người làng chúng tôi.
Thiên Tứ giận dữ nói tiếp:
- Người ấy tàn bạo như vậy, ắt không phải là người lương thiện...
- Lúc ấy đàn bà và trẻ con bị đàn chó cắn chết ngay tại chỗ, chỉ còn lại những người lực lưỡng trẻ tuổi là hảo thủ đi săn, ai đấy đồng tâm đánh với đàn chó của y, rút cuộc chúng tôi đánh chết được mấy con. Dị nhân ấy cả giận, liền đích thân ra tay...
Thiên Tứ thở dài nói:
- Bản lãnh của người đó cao siêu như thế, các người địch sao nổi? Sao các người lại dại dột mà liều thân đấu với người đó làm chi?
Người nọ ứa nước mắt ra nức nở đáp:
- Nếu chúng tôi thúc thủ chịu hàng, thì lại bị bắt uống viên thuốc để thí nghiệm, rút cuộc vẫn không thoát khỏi cái chết. Chi bằng liều chết với y, dù có bị giết đi chăng nữa, cũng không bị uất ức. Nhưng... tất nhiên chúng tôi địch không nổi y, chỉ trong nháy mắt đã bị y đánh chết già nửa, chỉ còn lại vài người thôi. Y lại kéo những người bị thương nặng hơn để làm mồi cho chó ăn, chỉ để lại tôi với một người đồng hương họ Lý, hai chúng tôi bị điểm huyệt và nhốt riêng ra và bắt chúng tôi phải bắt nuốt thuốc viên của y...
Thiên Tứ cả kinh hỏi tiếp:
- Thảo nào bạn không già, nhưng bây giờ biến thành già nua suy nhược như thế này là do thuốc viên của y mà nên phải không?
Ngưòi nọ gật đầu đáp:
- Không giấu giếm gì anh hùng, tôi đã nuốt thuốc viên của y một tháng nay rồi, ngày nào cũng phải lằm trên giường, cấm uống nước và cấm hành động, bên ngoài thì ở núi hoang này làm gì có người lạ nào tới được. Ngày hôm nay anh hùng tới đây, có lẽ ông trời còn thương xót không bắt chúng tôi phải chết tận tuyệt một cách oan ức!
Thiên Tứ nghe xong tức giận khôn tả, hậm hực nói tiếp:
- Trên thiên hạ này sao lại có thứ người tàn nhẫn đến thế, cưỡng bách người để làm vật hy sinh thí nghiệm cho mình như vậy? Tên họ là gì? Y ở đâu, để tôi đi kiếm y trả thù cho người làng của các bạn?
- Tôi không biết tên họ của y là gì và cũng không biết y ở đâu hết! Ngày thường chúng tôi đi săn ở những vùng núi lân cận nơi đây cũng không gặp y lần nào.
- Thế trong tháng này y có thường lui tới làng này không?
Người nọ đáp:
- Cứ cách năm ngày y lại tới một lần, một mặt kiểm soát xem tôi uống thuốc của y rồi có phản ứng như thế nào, một mặt y cho ăn một ít để chúng tôi khỏi kiệt sức, chỉ có thế thôi. Ngoài ra chỉ thấy chó canh gác tôi, chứ không thấy một bóng người nào hết.
Thiên Tứ lại hỏi tiếp:
- Lần trước y tới đây mấy ngày rồi?
Người nọ bấm tay một hồi rồi đáp:
- Bốn ngày rồi, nếu hôm nay y không tới, thì thế nào ngày mai y cũng tới.
- Như vậy thì còn gì hay bằng, thế nào tôi cũng trả thù cho các người. Vừa rồi bạn nói còn một người họ Lý, người đó ở đâu để tôi đi giải huyệt cho y?
Người nọ rầu rĩ đáp:
- Không dám làm phiền anh hùng nữa, y đã chết vào hồi cách đây mười ngày rồi.
Thiên Tứ nghiến răng mím môi, đập mạnh một chưởng xuống bàn, cái bàn liền lún ngay xuống nửa thước:
Lúc ấy, phòng bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa thật mạnh…
Người nọ hoảng sợ đến mặt biến sắc, người run lẩy bẩy vội nói:
- Nguy tai! Nguy tai! Y đã tới đấy!
Thiên Tứ liền tung mình nhẩy lên lắng tai nghe, thấy bên ngoài có tiếng gọi vọng vào:
- Đại ca! đại ca! Mau ra đây!
Thì ra đó là tiếng gọi của Hàn Thiến Thiến, Thiên Tứ vội vỗ vai ngưòi nọ an ủi rằng:
- Bạn đừng sợ, đó là người của chúng tôi đang kiếm tôi đấy. Bạn cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ lại đây đợi chờ quái nhân ấy để trả thù cho bạn.
Nói xong, chàng lấy nước đổ cho người nọ uống, rồi vội vàng ra mở cửa, quả thấy Hàn Thiến Thiến đang hậm hực đứng chờ ở ngoài cửa, cạnh nàng có hai xác con chó nằm trên mặt đất.
Vừa thấy mặt Thiên Tứ, Hàn Thiến Thiến đã oán trách:
- Đại ca làm gì mà lâu thế? Mãi mãi cũng không thấy quay trở về...
Thiên Tứ thấy sắc mặt của nàng hơi khác vội hỏi:
- Có việc gì xảy ra thế?
Thiến Thiến đáp:
- Chị họ Trương đã chạy mất tích rồi!
- Cái gì?
Thiên Tứ giật mình kinh hãi vội hỏi:
- Sao Thiến muội lại bỏ chạy đi đâu thế? Cô ấy bị điểm huyệt rồi cơ mà?
Hàn Thiến Thiến bẽn lẽn đáp:
- Vì tiểu muội thấy chị ấy nằm yên, sợ yếu huyệt bị điểm quá lâu người sẽ khó chịu, nên mới giải huyệt cho chị ấy. Lúc đầu chị ngồi rất yên, sau chờ mãi không thấy đại ca trở lại bỗng nổi khùng rồi chạy thẳng vào trong làng này.
- Huynh vẫn ở trong làng này có rời khỏi lúc nào đâu, sao không thấy cô ta?
- Chị ấy xuyên qua làng này chạy thẳng vào trong núi, tôi đuổi theo mãi vẫn không đuổi kịp, cho nên mới trở lại đây kiếm đại ca...
Thiên Tứ nghe nói lo âu vô cùng, vội chạy ra ngoài cửa, nhưng chàng lại vội ngừng chân hỏi tiếp:
- Cô ta đi về hướng nào?
Hàn Thiến Thiến chỉ tay về phía Tây Bắc và đáp:
- Chị đi về phía kia kìa, đại ca đuổi mau lên, tiểu muội còn phải ở lại trông coi nghĩa phụ.
Thiên Tứ quay người đi luôn, nhưng chàng vừa đi vừa nói với lại:
- Các người đừng có rời khỏi làng này, tôi đi một lát sẽ quay trở lại ngay.
Nói tới câu sau cùng, chàng đã đi được hai chục trượng rồi.
Phía Tây Bắc có một con đường đê rất nhỏ, cứ thế mà quanh co thẳng vào trong núi, có lẽ đó là đường lối của người đi săn dùng để đi sâu vào trong rừng.
Thiên Tứ không dám trì hoãn, vội giở hết tốc lực khinh công ra chạy theo con đường đó để tìm kiếm Trương Thiến Thiến.
Chàng chạy luôn một hơi đã mười mấy dặm đường mà vẫn tuyệt nhiên không thấy hình bóng của Thiến Thiến đâu hết. Chàng vội lớn tiếng kêu gọi:
- Thiến Thiến! Thiến Thiến! Hiền muội ở đâu thế?
Trong núi hoang, tiếng kêu gọi chàng nổi lên bốn mặt tứ phía, liền có tiếng vang vọng lại ngay nên hầu như đâu đâu cũng có tiếng gọi Thiến Thiến hoài vậy.
Thiên Tứ vừa chạy vừa kêu gọi, chạy mãi cũng không thấy Trương Thiến Thiến đâu hết, chàng biết nàng đang điên khùng, chỉ sợ có chuyện gì không may xẩy ra cho nàng thì sao. Vì thế chàng vẫn cứ phải kêu gọi hoài, mặc dầu đã khan tiếng và kiệt sức, nhưng vẫn phải cất tiếng kêu gọi.
Chạy đươc một hồi lâu, chàng thấy trước mặt có một khu rừng rậm ngăn cản lối đi. Chành đứng ngoài rừng lắng tai nghe giây lát, không thấy có tiếng người, chàng gọi thêm lần nữa vẫn không thấy có người trả lời, đang định vòng qua khu rừng này mà tìm kiếm tiếp. Ngờ đâu chàng mới đi được hai bước, bỗn nghe trong rừng có tiếng người cười khì.
Thiên Tứ liền ngừng chân quay đầu lắng tai nghe, nhưng lại không nghe thấy tiếng cười ấy nữa, chàng liền nghĩ bụng:
"Có lẽ ta lầm chăng? Đó là tiếng gió rít ở trong rừng mà nghe thấy như có tiếng cười!".
Chàng vừa nghĩ vừa lắc đầu, lại quay người định đi, thì lại bỗng nghe thấy trong rừng có tiếng cười nổi lên và đồng thời lại có tiếng người bắt chước chàng kêu vọng ra:
- Thiến Thiến, hiền muội ở đâu thế?
Thiên Tứ giật mình kinh hãi, vội quát hỏi:
- Ai đó?
Trong rừng lại có tiếng cười khì và có giọng nói rất lẳng lơ đáp:
- Cứ biết không phải là Thiến Thiến của ngươi thì thôi, ngươi chả cần biết ta là ai làm chi.
Nghe giọng nói đó rõ ràng là giọng nói của một thiếu nũ trẻ tuổi, Thiên Tứ rất ngạc nhiên và nghĩ bụng:
"Sao trong núi hoang này lại có người, mà người đó lại là một thiếu nữ trẻ tuổi như thế?"
- Tại hạ tìm kiếm người mà tới đây, người nào ở trong rừng thế, xin ra đây cho tại hạ được tiếp kiến?
Thiếu nữ trong rừng đáp:
- Tôi không phải Thiến Thiến, người muốn gặp tôi làm chi?
Thiên Tứ nghe nói mặt đỏ bừng, lại vội nói tiếp:
- Cô nương không muốn cho tại hạ gặp mặt thì thôi, tại hạ cũng không dám miễn cưỡng.
Nói xong chàng quay người định đi, thì người ở trong rừng lại cười khẩy va nói tiếp:
- Hãy khoan! Người không muốn gặp tôi, chả lẽ người không muốm tìm thấy Thiến Thiến của người hay sao?
Thiên Tứ cả kinh vội ngừng bước nói tiếp:
- Trương Thiến Thiến là nương tử của tại hạ, vì nhiễm bệnh khùng, một mình chạy vào trong rừng núi. Nếu cô nương trông thấy nàng ta đi về phía nào, xin làm ơn nói cho tại hạ biết, tại hạ thực cám ơn cô nương vô cùng.
- Ủa, thế ra cô ta là vợ của người...
Tiếng nói chưa dứt, Thiên Tứ đã thấy trog rừng có một thiếu nữ mặc toàn màu trắng, thủng thẳng bươc ra.
Thiếu nữ mặc quần áo trắng này tuổi trạc mười sáu, mười bẩy, người mảnh khảnh, đôi lông mày như vẽ, mắt như sao lạnh. Duy có một khuyết điểm là nàng dùng một miếng lụa trắng rất dầy che hẳn nửa bên mặt dưới, mà chỉ để lộ hai mắt ra thôi, nhưng đôi ngươi của nàng chỉ liếc qua nhìn lại, cũng đủ câu hồn nhiếp phách người ta rồi.
Thiên Tứ thấy thiếu nữ áo trắng quá đẹp, mà lại xuất hiện ở trong rừng núi hoang vu này, chàng không dám ngửng mặt lên nhìn, vội lui về phía sau một bước chắp tay vái chào và nói tiếp:
- Nếu cô nương cho biết tiện nội đi về phía nào, tại hạ xin cảm ơn vô cùng.
Thiếu nữ áo trắng cười khanh khách, rón rén đi tới trước mặt Thiên Tứ, không trả lời câu hỏi của chàng thì chớ, trái lại nàng lại hỏi sang chuyện khác rằng:
- Người trẻ như thế này, sao lại nóng lòng kết hôn sớm như thế?
Thiên Tứ ngượng nghịu vô cùng, ngượng cười đáp:
- Nhân duyên do trời định, người đời không sao miễn cưỡng được.
Thiếu nữ áo trắng cười, hỏi tiếp:
- Thế sao hai chúng ta ở hai nơi thực xa mà lại gặp gỡ nhau ở đây. Người bảo như thế có phải là nhân duyên tiền định không?
Thiên Tứ thấy nàng hỏi một cách sỗ sàng như vậy, mặt càng đỏ thêm, nhưng trong lòng lại bực mình, định mắng nàng ta mấy câu. Sau chàng thấy nàng ta có chí khí rất cao quí, phong độ tao nhã, nụ cười rất ngây thơ... Tất cả những cái đó cũng đủ làm cho người ta phải yêu mến, tuy câu hỏi của nàng ta quá sỗ sàng, nhưng chàng không dám tin trong thâm tâm của nàng ta có ẩn ý gian gì.
Vì ngắm nhìn mặt nàng nọ, lửa giận trong lòng chàng đã tiêu tan hết.
Thiếu nữ nọ thấy vậy hỏi tiếp:
- Sao? Có phải người nhận thấy tôi không nên hỏi câu đó hay sao?
Thiên Tứ chắp tay chào và đáp:
- Giữa nam và nữ phải có sự phân biệt, nên tại hạ không tiện trả lời câu hỏi ấy của cô nương.
Thiếu nữ ấu bỗng tiến lên một bước và hỏi tiếp:
- Tại sao thế?
Nàng ta vừa tiến tới gần, Thiên Tứ đã thấy một mùi hương thơm thoang thoảng và tâm thần đã cảm thấy say mê ngây ngất ngay, nhưng chàng vẫn không quên trả lời:
- Tại hạ cũng không thể nói ra được tại sao cả, cứ biết là không tiện trả lời thôi. Cô nương có biết tiện nội đi về phía nào, thì xin cô nương chỉ bảo hộ. Bằng không…
Thiếu nữ vội đỡ lời:
- Bằng không, ngươi sẽ bỏ đi phải không?
Thiên Tứ gượng cười đáp:
- Cô nương thông minh thực, tại hạ quả có ý định ấy.
Thiếu nữ lại cười khanh khách nói tiếp:
- Nếu ngươi muốn bỏ đi, tôi cũng không ngăn cản ngươi làm chi, nhưng tôi vẫn phải nói cho người biết câu này. Nghe xong câu đó, ngươi muốn đi hay ở là tùy ở ngươi.
Thiên Tứ vội hỏi:
- Cô nương định nói gì thế?
Thiếu nữ vừa vẫy tay gọi chàng lại gần vừa nói tiếp:
- Ngưòi lại gần đây kề tai vào miệng tôi, tôi nói khẽ cho mà nghe.
Thiên Tứ có vẻ không vui đáp:
- Đây chỉ có tôi với cô nương thôi. Việc gì phải nói thầm lén với nhau như thế?
Bỗng sầm nét mặt lại, thiếu nữ lạnh lùng nói tiếp:
- Không nghe thì thôi, người muốn đi đâu thì cứ việc đi, như vậy tôi đỡ tốn hơi mất sức!
Thấy lời lẽ và cử chỉ của nàng nọ không được đứng đắn, hình như có ý muốn diễu cợt mình, Thiên Tứ có vẻ không vui, nhưng chàng không nói năng gì hết, chỉ quay người đi luôn.
Chàng mới đi được mười mấy bước, đã nghe thấy thiếu nữ ở phía sau cười khẩy và nói tiếp:
- Có giỏi thì cứ việc đi, đừng có quay chở lại nữa. Chỉ sợ đến lúc tìm thấy cô ta, thì cô ta đã biến thành cụ già rồi...
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Thiên Tứ rùng mình đến thót một cái, vội quay người lại, đã thấy thiếu nữ quay mình đi vào trong rừng. Chàng không sao nhịn được, vội lên tiếng kêu gọi:
- Cô nương hãy khoan.
Thiếu nữ thấy chàng gọi liền ngừng bước, nhưng nàng không quay đầu lại, mà chỉ thủng thẳng nói:
- Còn gọi tôi làm chi nữa?
Cố nén lửa giận xuống, Thiên Tứ hỏi tiếp:
- Nghe cô nương thì hình như cô nương biết tiện nội hiện đang ở đâu, nếu vậy...
Không đợi chờ chàng nói dứt, thiếu nữ đã cướp lời:
- Tôi không biết gì hết, người đừng hỏi tôi nữa!
Thiên Tứ thấy nàng ta bướng bỉnh, điêu ngoa như vậy cũng phải bật cười, vội nói tiếp:
- Cô nương đã có lòng muốn cho tại hạ biết, tại hạ xin rửa tai cung kính nghe. Vừa rồi có điều gì thất lễ, xin cô nương lượng thứ và miễn trách cho tại hạ.
Suýt nữa bật cười, thiếu nữ vội giơ tay lên bịt mồm và cố ý làm ra vẻ lạnh lùng đáp:
- Lời nói của tôi không tiện nói ra, vẫn biết quanh đây không có người thực, nhưng ai dám bảo đảm là không có ngưòi nghe lỏm? Nhỡ để người ta nghe thấy sẽ bất tiện cho tôi.
- Tại hạ biết rồi, chỉ mong cô nương cho biết hiện giờ tiện nội ở đâu thôi, vì lúc ấy nàng mê man như người điên khùng, nhỡ....
- Như vậy, người không hối hận đấy chứ?
- Tại hạ tình nguyện, quyết không hối hận chút nào.
Thiếu nữ làm ra vẻ thương tiếc, thở dài một tiếng mới nói tiếp:
- Đáng lẽ tôi cũng không muốn nói làm chi, nhưng thấy người lo âu đến như vậy, hà! Thôi đành nói cho người biết vậy!
Thiên Tứ liền cúi đầu xuống để dí tai vào nàng nọ, nhưng chân của chàng vẫn đứng cách nàng ta ba thước và nói tiếp:
- Tại hạ rất cám ơn lòng tốt của cô nương.
- Sao không đứng gần thêm chút nữa?
Thiên Tứ lại phải đưa tai kề sát vào miệng nàng, để nghe nàng ta nói. Không ngờ thiếu nữ vén miếng lụa trắng lên, kề môi đỏ như máu tươi vào hôn má chàng một cái kêu đến "chụt" một tiếng, rồi nàng cười khì quay người chạy luôn...
Tới lúc đó Thiên Tứ mới biết mình bị mắc hỡm, vừa hổ thẹn vừa tức giận, liền quát lớn một tiếng đuổi theo luôn...
Lúc này chàng đã tức giận đến cực điểm, vì chàng đi kiếm Trương Thiến Thiến đã nóng lòng sốt ruột rồi, không ngờ lại bị thiếu nữ dâm đãng này diễu cợt mất hàng nửa ngày trời, sau cùng lại có cử chỉ không đẹp đánh lừa mình như thế, chàng không tức giận sao được.
Thiếu nữ cười hi hi một hồi, vòng theo khu rừng ấy mà chạy. Thiên Tứ hậm hực đuổi theo, hai người một trước một sau, không khác gì một đôi tình nhân đùa rỡn với nhau ở bên lề rừng vậy.
Không ngờ khinh công của nàng nọ lại cao siêu đến như thế. Thiên Tứ đuổi mãi vẫn cách nàng năm sáu trượng. Chàng nổi khùng, nín hơi lấy sức dậm chân một cái, người đã phi thân lên sử dụng “Thiên Lôi Thần Công” nhắm sau lưng nàng nọ tấn công luôn một chưởng.
Thiếu nữ áo trắng rất nhanh nhẹn chỉ thấy nàng uốn cong lưng một cái, người đã lướt ra ngoài xa mấy thước, vừa tránh thoát được chưởng lực của Thiên Tứ ngay. Sau một tiếng kêu "bùng" chưởng lực của chàng đã đánh trúng vào mặt đất, cát bụi liền bay mù mịt, và chỗ đó cũng hiện ra ngay một cái lỗ sâu.
Thiên Tứ đánh không trúng chưởng đó càng tức giận thêm. Chàng vừa hạ thân xuống mặt đất đã móc hai mũi Thoa La Thần Trâm ra mồm thì quát bảo:
- Nếu cô nương không ngừng chân lại, đừng có trách tôi dùng kim độc đối phó đấy.
Chỉ trong nháy mắt, nàng nọ đã chạy ra ngoài xa mấy trượng nghe thấy, chàng nói như thế liền đáp:
- Nếu người dám sử dụng độc trâm thì cứ việc ra tay ném đi!
Thiên Tứ giận dữ nói tiếp:
- Ai bảo tôi không dám?
Chàng vừa nói, vừa giơ tay lên nhằm vào vai phải của nàng ta ném luôn một mũi thần trâm.
Khi thần trâm đã bay ra rồi, chàng mới hối hận và nghĩ tới lời dặn bảo của Uất Trì Phi, liền nghĩ bụng:
"Trừ phi gặp những kẻ đại ác, không thể tha thứ được, mới dùng thần trâm đả thương người. Thiếu nữ này chỉ dâm đãng và nghịch ngợm một chút thôi, chứ ta đã thiệt thòi gì đâu. Nếu ta dùng thần trâm đả thương nàng như vậy, chả hóa ra ta quá tàn nhẫn chăng?"
Nhưng lúc ấy thần trâm đã ra khỏi tay rồi, muốn thâu hồi cũng không đuợc nữa. Vì vậy chàng vội quát bảo:
- Hãy để ý bên phải của cô nương!
Thiếu nữ nọ hầu như không nghe thấy tiếng quát bảo của chàng, cứ cười hì hì chạy về phía trước. Thiên Tứ trông thấy thần trâm đã sắp bắn trúng vào người nàng, thì đột nhiên trong rừng có tiếng người quát tháo và có một cái bóng người phi ra, giơ chưởng lên đánh rớt mũi thần trâm ấy ngay, người ấy còn quát bảo:
- Ngọc nhi, mau đứng lại!
Thiếu nữ áo trắng nghe tiếng quát bảo ấy vội quay đầy lại, vừa cười vừa hỏi người nọ rằng:
- Cha cũng ra khỏi rừng đấy à?
Người nọ mặc áo bào mầu kếp, râu dài đến bụng, hai mắt rất sáng, lạnh lùng liếc nhì Thiên Tứ một cái, trầm giọng hỏi:
- Chưởng lực của các hạ như vậy, võ công lại khá cao siêu, nhưng tiểu nữ có thù hằn gì với các hạ đâu mà sao các hạ lại dùng ám khí ác độc ấy định giết hại nó như vậy?
Thiên Tứ ném độc trâm ra rồi, trong lòng rất hối hận. Bây giờ nghe thấy người nọ hỏi như thế, mặt chàng đỏ bừng vội đáp:
- Cô nương này là lệnh ái đấy ư? Tiền bối cứ hỏi cô ta thì biết, cô ta với tại hạ không có oán thù gì cả, nhưng tại sao cô ta lại đùa rỡn và làm nhục tại hạ như vậy?
Thiếu nữ xen lời nói:
- Không, con có làm nhục y đâu! Cha, con chỉ không chịu nói cho y biết vợ của y hiện ở đâu, thế là y đuổi theo muốn đánh chết con.
Thiên Tứ vội cãi:
- Bậy nào! Vừa rồi tại sao cô nương lại...
Nói tới đó chàng thấy ngượng mồm, không dám nói tiếp:
Thiếu nữ thấy thế lại còn áp bức chàng:
- Tôi làm gì người nào? Người nói ra đi để cha tôi phê bình xem ai phải ai trái?
Thiên Tứ tức đến không sao nói lên tiếng được, gắng sức lắm mới thốt ra được mấy câu:
- Tôi tưởng cô là danh môn thục nữ, không ngờ cô lại là một người con gái lẳng lơ đến nỗi tôi không sao nói ra miệng được.
Ông già nọ bỗng biến sắc mặt quát hỏi:
- Tiểu tử ngươi mắng chửi ai thế?
Thiên Tứ cũng giận dữ quát lại:
- Tôi mắng chửi người con gái có cử chỉ phóng đãng, không biết một chút lễ giáo gì của tiền bối đã dậy bảo đấy!
- Ông già nọ càng giận dữ thêm, quát tiếp:
- Giỏi lắm! Trên thiên hạ, người dám nhục mạ trước mặt lão phu tới nay còn chưa ra đời, ngươi có tài ba như thế nào mà dám mục hạ vô nhân, không coi lão phu vào đâu như thế? Ngươi có giỏi thì hãy tiếp được ba chưởng của lão phu đã, lúc ấy hãy chửi cũng chưa muộn.
Ông vừa nói xong, đã giơ tay trái lên vòng một cái, rồi nhằm ngực Thiên Tứ tấn công luôn một chưởng...
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu