Số lần đọc/download: 4458 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chồn Từ Quan Về Quê
T
ừ ngày Chồn chữa bệnh cứu Sư vương thoát chết, Sư vương càng tin cậy hơn lên, ngày nào cũng mời Chồn vào cung bàn việc Triều chính, chuyện gì Sư vương cũng hỏi ý Chồn nên xử trí ra sao?
Một hôm Sư vương bảo:
- Làm Quốc vương không khó, nhưng muốn làm một Quốc vương công minh là một việc khó vô cùng. Xử một vụ kiện dù rất bé nhỏ cũng không thể nào vừa lòng cả đôi bên. Việc gì cũng phải lắng tai nghe, mà mỗi tiếng chuông đều không bao giờ giống nhau, mỗi tiếng mỗi khác, không tinh vi không thể nào phân biệt được đâu là phải đâu là trái. Cùng một câu chuyện mà mỗi người báo cáo một cách, trình bày một lẽ khác nhau, lắm lúc ta thấy chán nản, muốn bỏ cả chức vị!
Chồn im lặng nghe không nói gì. Sư vương tiếp:
- Xưa nay ta rất tin cậy Sơn dương, hắn vốn hiểu đời và trung trực nổi tiếng. Ta đã coi Sơn dương là kẻ tâm phúc nhất, chuyện gì quan trọng cũng phải giao cho Sơn dương thi hành ta mới đủ tín nhiệm. Ta cần sự thật thà của Sơn dương trên cả tài năng của hắn, thế mà không ngờ hắn nỡ phản ta gây ra vụ án đầu Thỏ, làm ta thất vọng biết bao nhiêu. Chồn đáp mập mờ:
- Tâu đại vương, ở đời đã mấy ai chống lại được với sự cám dỗ...
- Bây giờ ta cần một người thực giỏi, một người vừa trung thành, vừa cẩn thận và thông minh. Người ấy phải biết điều tra tìm ra kẻ phản ta, giúp ta phá hoại kế của địch. Nếu có được một người như thế thì uy quyền của ta sẽ vững bền mãi mãi.
Ta đã phong cho khanh chức Đại nguyên sư, bây giờ khanh hãy nhận lời giúp tạ Con người ấy chỉ có thể là khanh, chức vị ấy cũng chỉ có khanh mới xứng đáng giữ!
Chồn lễ phép đáp:
- Tâu đại vương, thần rất cảm tạ Đại vương hiểu rõ lòng trung thành của thần mà trao trọn lòng tin cậy. Đáng lẽ thần phải đem hết tài hèn sức mọn ra giúp Đại vương để đền đáp ân tri ngộ, nhưng gần đây thần nhận thấy trong mình già yếu mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn về nhà sống yên tĩnh với vợ con cho qua ngày tháng thôi.
Vả lại đường công danh vốn đầy chông gai và xương máu, thần không còn tham vọng trèo cao, sợ không đủ sức chịu đựng lúc té nặng. Thần tính tình công minh chánh trực, nên gây thù oán rất nhiều, bọn kẻ thù chỉ rình thần hở miếng là xâu xé, làm cho thần tán gia bại sản, chết nhục nhã trên đoạn đầu đài mới cam tâm. Bọn chúng sẽ bịa đặt ra những chuyện huyễn hoặc tày trời, đồng thời tìm cách che tai bịt mắt Đại vương để Đại vương nghi ngờ thần, tưởng thần là quân lừa thầy phản bạn, lúc ấy tính mệnh của thần sẽ rẻ hơn bèo...
Chồn ngần ngại một lúc nói tiếp:
- Được Đại vương hiểu đến chút tài mọn thần cảm kích vô cùng nhưng thần không dám nhận chức. Giá ba năm trước thần còn khỏe mạnh hăng hái chắc sẽ sung sướng được theo hầu tả hữu Đại vương, nhưng bây giờ thân thể già yếu, lòng ham công danh nguội lạnh mất rồi!
Sư vương thở dài:
- Thực đáng tiếc, đáng lẽ ta và khanh phải hợp tác từ lâu! Ta tiếc rằng hiểu tài khanh và lòng trung thành của khanh chậm quá. Nhưng dù chậm cũng còn hơn không, khanh không thể nào từ chối chức vị ấy được. Bây giờ ta cho phép khanh về quê thăm vợ con dưỡng sức ít lâu. Sau thời gian nghỉ ngơi khanh sẽ trở lại nhận chức giúp ta trị vì Bách thú.
Chồn dù là một con vật bất chấp cả thiên hạ, bán Trời không cần văn tự xưa nay, dám làm tất cả những việc thực kinh thiên động địa, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám nói thực ý nghĩ của mình. Hắn sợ Sư vương nổi giận treo cổ hắn lên ngay tức khắc, hay vì phép xã giao nói ra bất lịch sự nên không nói. Chẳng ai hiểu ý hắn ra sao. Hắn chỉ im lặng nghĩ ngợi rất lâu.
Hắn nghĩ rằng được một “ đại nhân vật” có quyền sinh sát trong tay sũng ái, cố nhiên hắn sẽ được chức trọng quyền cao, nhưng đồng thời cũng như chơi với lửa, nguy hiểm vô cùng.
Có uy quyền phải biết dùng đúng lúc, nắm đúng cơ hội thì danh lợi đùng đùng kéo đến. Nếu lạm dụng uy quyền, không biết mức tối đa thì có ngày chết không kịp ngáp.
Riêng Chồn vốn biết rõ khả năng tự chế của mình thấp dưới hạng bét, biết lòng tham của mình vô bến bờ. Hắn càng biết rõ hơn về hàng chục trận đấu chết đi sống lại của hắn, không phải lúc nào cũng nhờ sức mạnh anh dũng, trí thông minh hay tài xảo quyệt mà thoát nạn.
Trong tiềm thức hắn cảm thấy hình như có một vì sao Hộ Mệnh nào đó đã đặc biệt chiếu cố đến hắn. Nhưng nói dại, nếu lỡ một ngày kia vì sao ấy “ đi chơi chỗ khác” mà sao Quả Tạ sẽ chiếu cố thì Nam Tước Chồn sẽ thân bại danh liệt, vạn sự Ô Hô!!! Trời ơi là Trời!!!
Lịch sử từ đông sang tây, từ cổ chí kim còn để lại sờ sờ ra đấy: Xưa nay những Trung thần Lương tướng, Anh hùng Hào kiệt, hay Khai quốc Công thần, lúc hoạn nạn hy sinh tánh mạng phò tá Quốc vương, thế nhưng sau khi thành công rồi, có mấy ai khỏi bị mất đầu không trước thì sau! Bất giác hắn thấy lành lạnh ở gáy.
Nếu hắn còn dám chơi vơi với lửa thì hãy tiếp nhận sự sủng ái ngay từ bây giờ. Nếu cơ hội đến như thế này mà không nắm lấy, tương lai lúc về quê trở lại vị tất đã được trọng vọng như bây giờ!
Chồn lại nghĩ đến cuộc sống trong hang hốc của hắn. Tuy phải săn mồi rất chật vật, vì sự khôn ngoan quỷ quyệt của loài người cũng như loài thú càng ngày càng tiến bộ hơn lên, hắn không kiếm ăn dễ dàng như trước, cái thời gà nhà còn thả đi chơi tự do chứ không bị nhốt kỹ như bây giờ.
Cuộc sống đầy tự do và mạo hiểm. Có những ngày no nê đầy đủ cũng có ngày đói rét mang vết thương chạy về chết rũ trong cánh tay vợ nhưng tâm hồn thực thảnh thơi! So sánh cuộc sống ấy đối vói cuộc sống hầu hạ kiếm mồi và phải biết chia phần khéo cho Quốc vương, hơn nữa ngày đêm lo ngay ngáy chỉ sợ thất sủng, hắn thấy cuộc sống mạo hiểm kia hợp ý hắn hơn.
Ở triều đình cạnh vua hay trong khu rừng già của hắn chung quanh cũng đều đầy cả kẻ thù và lúc nào cũng phải chiến đấu, để tranh lấy sự tồn tại của mình. Kẻ địch chung quanh ngày đêm rình mò tìm dịp hại hắn, nhưng trong cuộc sống ấy, mặc dầu có đầy những cạm bẩy mà không có đoạn đầu đài, chỉ cần tinh anh gan dạ hắn sẽ có nhiều cơ hội thoát nạn hơn.
Sau khi đắn đo suy tính xong Chồn lấy giọng rất thành thực cảm động, hứa hẹn thề thốt với Sư vương và Vương phi rất nhiều lời “ thề cá trê”. Hắn hứa sẽ trở lại tận tâm phục vụ Sư vương sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, hắn sẽ vân vân và vân vân.
Và một lần nữa Chồn lại hú vía thoát khỏi chông gai, trở về với vợ con thân yêu để lo thu xếp cái kho lương thực sắp cạn.