Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 43 - Cổng Thời Gian
M
ột con mèo cam nhàn nhã ló ra khỏi đường hầm dẫn tới bãi neo thuyền hoàng gia.
"Ullr!" Nicko sửng sốt.
"Suỵt," Septimus nhắc.
Nicko ôm Ullr lên. "Snorri đâu?" Cậu thì thầm trong đường hầm. "Snorri đâu?" nhưng chính Jenna mới hiện ra từ bóng tối, không phải Snorri.
Trong Đại Thất Giả kim và Y thuật, Marcellus Pye cô độc một mình. Ông ngồi trên cái bệ Mặt Trời của mình ở đầu bàn, đầu vùi vào tay. Nghe thấy tiếng những bước chân từ mê cung dội vào, ông kinh hoàng. Bật dậy, phóng nhào vô buồng chưng cất và đóng sập cửa lại, run lẩy bẩy. Ông không thể đối diện với mẹ, không thể vào lúc này.
"Ý em là sao, mụ cứ thế rơi xuống nước thôi à, Jen?" Nicko thì thào khi bước vào Đại Thất. "Mụ không có ngoi lên sao?"
"Không, mụ chỉ rơi tỏm xuống rồi biến mất. Quái dị. Cứ như... như mụ chả thết động tịnh gì. Làm như việc đó không đáng quan tâm vậy."
"Ừm, ừm, có thể, có thể lắm chứ, nếu người ta nghĩ mình sẽ sống đời đời?" Septimus chỉ ra.
Bên trong buồng chưng cất Marcellus nghe rõ từng lời thì thầm của bọn trẻ, và dần dần hiểu ra là bọn chúng đang bàn tán về mẹ mình.
Jenna vẫn chưa hết bàng hoàng về việc chứng kiến bà tằng-tằng-tằng-(đại khái rất nhiều tằng)-tổ của mình chết đuối. "Nhưng em đâu có mong bà ấy chết. Thật sự em không..."
Marcellus vuột kêu lên, phải tóm lấy cái kệ để chống đỡ. Chết? Mama chết?
"Aargh!" tiếng thét khiếp đảm đột ngột vang lên trong buồng chưng cất và cánh cửa bật mở tung ra. Bọn chiếm cứ Đại Thất kinh hồn bạt vía nhìn Marcellus Pye xồ ra, ngón trỏ và ngón cái của ông tóm chặt gáy một con rắn đen. Miệng con rắn há ra, đám nanh trắng nhởn rỏ nọc độc xuống ngực áo chẽn đen của ông. "Quỷ thần, đồ thối tha tàn ác," Marcellus thở gấp. Ông lao tới cái tủ trưng bày, nơi cất cái lọ tiên dược của ông cho tới lúc gần đây, lôi mở nắp một hũ thuỷ tinh lớn ra, thảy con rắn vào rồi ấn nắp hũ trở lại.
Xong, cẩn thận gạt nọc độc khỏi áo chẽn của mình - đã kịp tạo nên một hiệu ứng thú vị với nước sốt cam - ông khảo sát đám khán giả sửng sốt đang nhìn mình. "Hây, Septimus," ông nói nhanh "đừng chạy khỏi đây."
Septimus thở dài. Vậy là tiêu kế hoạch mai phục. Mà chính xác là Marcellus đã mai phục chúng. Mệt mỏi, nó kéo ghế của nó ở bệ Hoa Hồng ra và đỡ Jenna ngồi xuống. Cô bé trông tái nhợt, chỗ cổ bị đuôi con Aie-Aie quấn vào nổi lên những mảng đỏ. Vẫn còn run lẩy bẩy, Jenna vớt Ullr lên và ôm chặt con mèo vào người hầu tự trấn an mình. Nghi ngờ Marcellus, Nicko lùi ra xa; nhưng Septimus, như thói quen của nó khi chẳng có gì làm trong Đại Thất, ngồi lên một trong những chiếc ghế đẩu của thợ chép và ngáp. Chẳng bao lâu nữa ngày làm việc trong Đại Thất Giả kim và Y thuật sẽ bắt đầu, và toàn thợ chép đến sớm sẽ lục tục kéo đến.
Marcellus bắt gặp cú ngáp của Septimus. Quả là một đêm dài và vất vả. Ông ngồi xuống cái ghế lưng dựa cao ở đầu bàn của mình, nhìn Jenna và Septimus với vẻ trầm tư. Có điều gì đó ông muốn thương lượng.
Nicko láng cháng rời xa cái bàn. Cậu không thấy ham muốn chuyện trò thân tình với người đàn ông mà cậu cho là kẻ bắt cóc Septimus này. Xem ra với cậu việc tống cho Marcellus bất tỉnh thì dễ như bỡn. Nicko tính toán rằng với cơ bắp hình thành trong quá trình làm việc ở xưởng thuyền, mình có thể đấu tay đôi với bất kỳ ai, nhất là cái nhà giả kim thuật ẻo lả, cao lêu nghêu, trông như hít phải quá nhiều hơi thuỷ ngân kia. Điều duy nhất ngăn Nicko làm điều đó là Snorri. Cô ấy ở đâu? Mình nên làm gì bây giờ? Nicko lượn lờ, mải lấn cấn suy nghĩ đến nỗi không nghe thấy lời đề nghị Marcellus Pye đưa ra cho Septimus.
Kết thúc cuộc trò chuyện, cả Marcellus và Septimus đều mỉm cười. Quyết định đã được đưa ra, Marcellus ngả lưng vào thành ghế.
Đồng thời lúc đó Nicko cũng vừa quyết định xong. Cậu phải có chìa khoá. Bây giờ hoặc không bao giờ. Với những tài vặt học lóm từ Rupert Gringe, cậu lỉnh ra sau Marcellus và chặn lấy cổ họng ông.
"Lấy chìa khoá, Sep... mau!" cậu thét.
"Aaargh!" Marcellus thở ồng ộc, suýt chết nghẹt khi Nicko giật mạnh sợi dâu treo chiếc chìa khoá.
"Không, Nik!" Septimus kêu to khi Marcellus bắt đầu tím đen tím tái.
"Chúng ta phải có nó bây giờ." Giật. "Nó là cơ hội cuối cùng của tụi mình," Giật mạnh. "Mau, Sep, giúp anh." Bóp. Mắt Marcellus chuẩn bị lời ra và ông bắt đầu triệu tập những con cóc tía ngâm trên kệ trên cùng của buồng chưng cất.
"Không, Nik!" Septimus kéo Nicko ra, Marcellus khuỵ xuống, thở hồng hộc, rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Nicko cuồng nộ. "Em làm gì đó hả?" cậu quát tháo. "Đồ ngu!"
"Ông ấy vừa mới đề nghị đưa chìa khoá cho tụi mình, ngốc ạ," Septimus nói. "Ông ấy bảo... đã bảo là sẽ để tụi mình đi."
Jenna rót cho Marcellus một ly nước từ cái bình để trên bàn. Ông đưa bàn tay run rẩy ra cầm và uống ực hết. "Cảm ơn, Esmeralda... ề, Jenna. Cô cũng tự rót ít nước cho mình đi. Tôi tin là cô cũng cần nó như tôi vậy." Marcellus quay qua Septimus. "Nào, Đệ Tử, mi vẫn ước đi qua Cổng Thời Gian đấy chứ? Có lẽ mi sẽ tìm thấy những người bạn bớt hung hăng hơn ở Thời của mi."
"Con vẫn ước," Septimus nói. "và con ước bạn bè con đi cùng."
"Tốt. Nếu bạn mi cũng muốn... mặc dù hướng tới Thời không phải của mình là một mối nguy hiểm khôn lường. Tất cả những người đã đi qua đó đều không bao giờ trở lại. Chính vì thế mà Cánh Cổng phải được canh gác đêm ngày." Marcellus đứng lên và nói rành rọt với Septimus. "Mi có đồng ý không?"
"Đồng ý," Septimus trả lời.
"Ta tin cậy mi," Marcellus nói, "trong khi trước giờ trong đời ta chưa từng bao giờ tin ai. Kể cả Broda yêu quý nhất của ta. Cuộc đời của ta nằm trong tay mi đó, Đệ Tử."
Septimus gật đầu.
"Gì nữa đây, Sep?" Nicko rít chịt, cậu không thích cái vụ này tí nào.
"Sự hợp nhất bảy hành tinh," Septimus bảo anh.
"Cái gì?"
"Marcellus không thể luyện linh đan khác... cho tới khi có hiện tượng hợp nhất bảy hành tinh nữa xảy ra."
"Thế à? Quá xui cho Marcellus nhỉ, nhưng mắc mớ gì tới tụi mình?"
"Ờm, nó xảy ra vào ngày mai."
"Tốt cho họ."
"Nó xảy ra vào ngày mai... ở Thời của chúng ta."
Nicko nhún vai. Cậu không thấy sự hợp nhất bảy hành tinh có liên quan gì đến việc về nhà.
"Em đã hứa sẽ luyện linh đan trong Thời của chúng ta, Nik. Ngày mai là thời điểm hợp nhất bảy hành tinh. Em có thể luyện tiên dược để Marcellus có thể vẫn còn trẻ trong Thời của chúng ta. Em chắc chắn mình làm được."
"Ông ấy sẽ đi với tụi mình?" Nicko choáng váng. "Nhưng ông ta đã bắt cóc em kia mà."
"Không, ông ấy không đi với tụi mình. Ông ấy đã ở đó rồi, có điều già khú và hom hem khủng khiếp. Em sẽ cố cải thiện cho ông ấy khá hơn. Nào, thôi đừng hỏi nữa, Nik. Anh không muốn về nhà hả?"
Thật tình là Nicko muốn về chết đi được... nhưng không có Snorri thì... Cậu cứ liếc láo lia láo lịa ra cửa Đại Thất, hy vọng một phép màu nào đó mà Snorri chạy xộc vào, mái tóc trắng bay bay, mắt sáng long lanh, và cậu sẽ báo cho cô biết là cả bọn sắp về nhà rồi.
Marcellus tháo Chìa Khoá ra khỏi cổ, săm soi chỗ sờn ở dây đeo mà Nicko suýt nữa đã giật đứt. Ông đi tới Cánh Cổng và bắt đầu thực hiện các nghi thức để mở nó ra. Những bức tượng tra gươm vào vỏ và cúi đầu khi Marcellus đặt Chìa Khoá vào chỗ lõm hình chìa khoá ở trung tâm Cổng Thời Gian. Sau đó, sâu bên trong cổng, Septimus nghe âm thanh mà khiến nó dựng tóc gáy lên - tiếng thanh chắn rùng rùng chuyển động bên trong, đúng âm thanh mà Septimus đã nghe thấy vừa qua khi Cổng Thời Gian đóng lại đằng sau nó cách đây một trăm bảy mươi ngày.
Từ từ, lặng lẽ, Cổng Thời Gian mở toan, nhoáng lên ánh sáng vàng bắt ánh nến khi chúng tách ra để lộ bề mặt đen xì của Tấm Kính, đứng kiên gan bên dưới chúng. Septimus đã quên mất Tấm Kính sâu thế nào, và khi nó dòm trừng trừng vào hố sâu ấy, nó cảm tưởng như mình đang đứng trên bờ một vách đứng. Cảm giác chóng mặt quen thuộc từ dưới chân nó dâng lên, khiến nó lảo đảo.
"Tạm biệt, Septimus," Marcellus nói, "và cảm ơn."
"Con cũng cảm ơn ông, vì tất cả những gì ông đã dạy con về Y thuật," Septimus đáp.
"Nào, cầm lấy cái này," Marcellus nói, trước sự ngạc nhiên của Septimus, trao Chìa Khoá cho nó. "Cái này sẽ mở Tấm Kính ở trên đầu cầu thang đá lapis lazuli nơi mà mi sẽ Thoát Ra. Mi cứ giữ lấy đi. Ta sẽ đặt tủ Y thuật của mi thật kín đáo trong buồng để áo khoác ở trên đỉnh cầu thang của tháp Pháp sư. Hãy sử dụng nó cho tốt đấy, mi sẽ trở thành một thầy lang vĩ đại."
"Vâng," Septimus hứa. Nó cầm Chìa Khoá và tròng vào cổ. Món đồ mang lại cảm giác nằng nặng, vẫn còn ám hơi nóng của Marcellus. "Nhưng làm sao con có thể chuyển linh đan cho thầy?"
"Đừng lo, ta sẽ không bắt mi phải mang nó đến cho ta qua Tấm Kính đâu, bởi vì ta biết điều đó kinh hoàng ra sao. Hãy đặt linh đan vào cái hộp bằng vàng có khắc những dấu hiệu mặt trời và quăng nó xuống hào nước bên cạnh Nhà của ta. Ta sẽ tìm ra nó."
"Làm sao con biết thầy đã tìm ra nó?" Septimus hỏi.
"Mi sẽ biết qua sự hiện diện của bùa Khinh Công, cái mũi tên vàng mà ta đã trông thấy khi ta là Cổ Nhân ấy. Ta sẽ đặt nó vào hộp và hoàn nó lại. Mi là người đánh cá chứ?"
"Không," Septimus đáp, bối rối.
"Ta nghĩ mi sẽ trở thành người đánh cá," Marcellus cười khục khục. "Mũi tên Vàng bùa Khinh Công sẽ là lời cảm ơn của ta đối với mi và sẽ đem lại cho mi tự do lớn lao."
"Nó đã cho con tự do rồi" Septimus lầm bầm, "cho tới khi ông lấy nó lại."
Marcellus không nghe thấy, ông đã hướng sự chú ý tới Jenna.
"Đừng sợ, mẹ ta sẽ không Ám Ảnh cô trong Thời của cô đâu," ông bảo cô bé. "Mặc dù bà ấy đã uống linh đan của ta, trong khi nó chưa hoàn thiện, và linh hồn của bà ta sẽ trở thành Thực thể, nhưng bà ta sẽ không làm phiền cô đâu. Pháp sư Tối thượng và ta sẽ Ếm bà ta vào trong một bức chân dung. Ta nghĩ ta sẽ săn lùng cả con Aie-Aie nữa bởi vì nó cũng uống linh đan. Nó là một sinh vật độc ác và mang bệnh dịch hạch trong những vết cắn của nó, mà Mama đã dùng để doạ tất cả nhưng ai làm phật ý bà. Vì vậy, Jenna à, ta quyết định là: ta sẽ Ếm cả hai vào bức chân dung và Niêm Kín lại trong một phòng mà sẽ không ai tìm thấy nó."
"Nhưng bà ta Bóc Niêm nó rồi," Jenna hoảng hốt.
Marcellus không trả lời. Có gì đó trong Tấm Kính khiến ông chú ý.
"Ba đã làm cái gì?" Septimus hỏi.
"Ba và lão Gringe đã Bóc Niêm bức chân dung của nữ hoàng Etheldredda. Anh nhớ không. Nó treo trong Lối Dài..."
Giọng Marcellus cắt ngang Jenna. Với vẻ kinh hoàng không thể che giấu, ông nói, "Không được chậm trễ, Tấm Kính này đã trở nên Bất Định. Ta thấy những vết nứt xuất hiện sâu bên trong. Nó sẽ không giữ được lâu nữa. Ta sợ vậy. Mi đi ngay đi... kẻo thì không bao giờ!"
Sâu bên trong Tấm Kính Septimus cũng thấy điều mà Marcellus đã thấy. Xa xa những vòng xoáy Thời Gian lờ phờ trong đó, những vết nứt đang rõ dần quanh các cạnh Tấm Kính. Đúng thật là bây giờ hoặc không bao giờ.
"Chúng ta phải đi!" Septimus thét. "Ngay!" Nó tóm lấy Jenna một tay, tay kia chộp Nicko và chạy tới Tấm Kính.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Nicko giằng khỏi tay Septimus. "Anh sẽ không đi nếu không có Snorri," cậu nói.
"Nik... anh phải đi," Septimus tuyệt vọng.
"Tấm Kính không đợi đâu," Marcellus nói cấp bách. "Đi đi, đi trước khi quá trễ."
"Đi đi!" Nicko thét. "Anh sẽ gặp em sau. Anh hứa đấy!" nói rồi Nicko chạy ra khỏi Đại Thất Giả kim và Y thuật.
"Không, Nicko. Không!" Jenna thét.
"Đi, Jen," Septimus nói. "Tụi mình đi thôi."
Jenna gật đầu và cùng nhau, với một con mèo cam, chúng bước vô Tấm Kính và bước vào dòng chảy lạnh lẽo của Thời Gian.