Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Hàm Hàm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 61
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 557 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
hương 44
Hôm Đậu Đậu khai giảng, Lỗ Phong mượn một chiếc xe cùng Hoài Nguyệt đưa con trai đến trường mầm non. Hoài Nguyệt vẫn đội mũ mềm che khuất vết thương trên trán.
Lỗ Phong hỏi: “Mấy hôm nay Đậu Đậu có ngoan không? Có quấy, không ẹ nghỉ ngơi không?”
Hai ngày nay mặc dù ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại đến nhưng Hoài Nguyệt đều chỉ nói dăm ba câu rồi cúp máy. Trong lòng biết những gì nói trên xe hôm đó đã làm cho Hoài Nguyệt đề phòng, không thể ép cô quá đáng nên anh ta đành phải từ từ tìm cách tiếp cận qua con trai.
“Lúc mẹ ngủ con đều học vẽ tranh với chú Cơ, không quấy rầy mẹ chút nào cả”. Đậu Đậu bắt đầu tìm các tác phẩm của mình trong cặp sách, đó là những bức tranh cậu bé định mang đến đưa cho cô giáo để đổi phiếu bé ngoan.
Lỗ Phong sửng sốt hỏi: “Chú Cơ là ai?”
Đậu Đậu toan trả lời thì Hoài Nguyệt đã lập tức chen ngang: “Anh tập trung lái xe đi. Hôm nay không chỉ có tôi mà còn có cả Đậu Đậu trên xe đấy”.
Lỗ Phong chột dạ, không dám hỏi tiếp nữa.
Đi được nửa đưởng, Đậu Đậu nói: “Mẹ, thứ sáu để chú Cơ tới đón con nhé. Hôm qua con đã nói với chú ấy rồi, chú ấy sẽ đưa con đến chỗ cô Cơ thăm Leshy”.
Hoài Nguyệt nhẹ giọng nói: “Thứ bảy cô Cơ đến ngoại ô, Leshy cũng sẽ đến. Để thứ bảy con chơi với Leshy sau được không?”
Thứ Sáu hằng tuần, trường mầm non cho học sinh nghỉ từ ba giờ chiều. Bình thường giáo sư Lỗ sẽ đón cháu về nhà trước, nếu là tuần Đậu Đậu đến ở với Hoài Nguyệt thì sau đó Lỗ Phong sẽ đưa Đậu Đậu đến chỗ Hoài Nguyệt. Cô còn chưa từng nghĩ tới chuyện để Cơ Quân Đào đi đón Đậu Đậu.
“Không được, con muốn gặp Leshy sớm một chút, Leshy nhớ con rồi, cô Cơ nói Leshy nhớ con đến mức ăn cũng không ngon”. Đậu Đậu nhíu mày, nghiêm túc nói.
Hoài Nguyệt không muốn để Đậu Đậu nhắc tới chuyện nhà họ Cơ trước mặt Lỗ Phong, liền nói: “Leshy không chịu ăn cơm đàng hoàng thì cô Cơ sẽ phê bình nó. Giống như các bạn ở trường không ăn cơm đàng hoàng cũng bị cô giáo phê bình, đúng không? Không cần lo lắng đâu, Leshy sẽ ngoan ngoãn ăn cơm”.
Lỗ Phong nhớ có lần đưa hai mẹ con về nhà, Đậu Đậu nghe thấy tiếng chó sủa bên nhà hàng xóm nên hết sức vui vẻ chạy xuống, còn suýt nữa quên cả tạm biệt mình. Bây giờ nhớ lại, hình như khi đó Đậu Đậu gọi Leshy, liền hỏi: “Leshy là tên của cún con à?”
Đậu Đậu nói: “Leshy không phải là cún con, Leshy là con chó to, giống hệt Leshy trong tivi. Nó rất nghe lời con, nhưng mẹ lại rất sợ nó. Lần nào chú Cơ cũng phải giữ chắc nó, mẹ mới dám vào”.
“A, Đậu Đậu và mẹ thường xuyên đến nhà chú Cơ à?” Lỗ Phong nhìn thoáng qua Hoài Nguyệt trong gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt cô hơi mất tự nhiên, lòng bất giác chùng xuống. Anh ta nhớ tới người đàn ông đứng bên tường vây nói chuyện với Hoài Nguyệt dưới ánh trăng hôm ấy. Ánh trăng rất sáng, cho dù là ban đêm nhưng cũng rất tỏ.
“Đậu Đậu”, Hoài Nguyệt giữ tay Đậu Đậu lại: “Ở trường con phải nghe lời cô giáo. Bây giờ Đậu Đậu đã lên lớp chồi rồi, phải ngoan hơn trước, biết không? Không được đánh nhau với các bạn đâu”.
“Mẹ, chú Cơ nói hôm đó Đậu Đậu đánh nhau là để bảo vệ mẹ, không phải Đậu Đậu không ngoan”. Đậu Đậu bất mãn kháng nghị: “Chú Cơ nói mẹ là phụ nữ, phụ nữ phải có đàn ông bảo vệ”.
Hoài Nguyệt cảm thấy sốt ruột, nghĩ thầm, ai bảo con trai mình thông minh chứ, người ta đã cố tránh rồi mà vẫn cố nói đến chuyện đó. Cô vội nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Đậu Đậu ngoan nhất, Đậu Đậu phải bảo vệ mẹ, mẹ biết rồi. Bây giờ Đậu Đậu thử nghĩ xem, cả đợt nghỉ hè không gặp cô giáo và các bạn, lát nữa gặp lại mọi người thì con nên nói gì nào?”
Lỗ Phong cười lạnh nói: “Hoài Nguyệt, không cần phải ngại như vậy đâu, Đậu Đậu muốn nói gì thì cứ kệ cho nó nói”. Cho dù không muốn thừa nhận thì qua việc Hoài Nguyệt mấy lần ngắt lời Đậu Đậu, anh ta vẫn có thể khẳng định quan hệ giữa cô và gã gọi là “chú Cơ” kia rất đáng suy xét.
“Tôi có gì mà phải ngại”, Hoài Nguyệt lạnh lùng nói: “Hôm anh cưới, tôi cũng không ngại, bây giờ thì có gì mà ngại chứ”.
Lỗ Phong không lên tiếng, đây là chuyện anh ta có lỗi với Hoài Nguyệt nhất. Bởi vì Viên Thanh đã có thai, vừa mới ly hôn với Hoài Nguyệt xong, anh ta đã vội tổ chức lễ cưới với Viên Thanh. Mặc dù chỉ là một tiệc cưới quy mô rất nhỏ nhưng quả thật vẫn làm cho Hoài Nguyệt đau lòng. Sau đó Đặng Duyên Duyên gọi điện thoại mắng anh ta trọn một tiếng đồng hồ, anh ta cũng không dám cúp máy.
Thấy mẹ không vui, Đậu Đậu ngoan ngoãn ngậm miệng, đưa tay sờ mũi mẹ, lúc thì nhìn bố ngồi trên ghế lái, lúc thì nhìn mẹ ngồi bên cạnh.
Hoài Nguyệt không muốn làm con phải căng thẳng, cô ôm Đậu Đậu vào lòng, nhỏ giọng nói: “Mẹ hết đau rồi, Đậu Đậu yên tâm”.
Đậu Đậu rụt rè hỏi: “Vậy thứ Sáu con có thể đến thăm Leshy không?”
Hoài Nguyệt chần chừ nhìn Lỗ Phong ngồi phía trước. Vốn đã nói tuần đầu tiên Đậu Đậu sẽ ở cùng cô, cuối tuần mình xin nghỉ sớm cùng đi đón Đậu Đậu với Cơ Quân Đào để con trai được vui vẻ một chút cũng không phải là không thể được. Cô mềm lòng vừa định đồng ý thì Lỗ Phong đã cướp lời: “Thứ Sáu bố sẽ đến đón con, Đậu Đậu lên lớp mẫu giáo nhỡ, cô giáo cũng thay đổi rồi, dù sao cũng phải để cô giáo biết ai là bố Đậu Đậu, nếu không sau này lại bị người khác bắt cóc mất”.
Hoài Nguyệt tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng có Đậu Đậu bên cạnh nên lại không tiện cãi nhau với Lỗ Phong, đành nén giận nói: “Vậy để bố đến đón đi, buổi tối cùng mẹ về căn nhà ở ngoại ô, nói không chừng cô Cơ sẽ mang Leshy đến”.
Đậu Đậu nhận thấy bố không vui nên không dám cò kè tiếp, chỉ nhẹ nhàng nói với mẹ: “Mẹ, vậy mẹ bảo chú Cơ gọi điện cho cô Cơ, bảo cô ấy nhất định phải mang Leshy tới nhé!”
Hoài Nguyệt gật đầu: “Được, lúc về mẹ sẽ nói với chú Cơ”.
Lỗ Phong biết Hoài Nguyệt vốn dĩ không muốn làm phiền người khác, bây giờ chỉ vì con trai muốn chơi với một con chó sớm một chút mà đã đồng ý nói chuyện với một người đàn ông, có thể thấy quan hệ giữa hai người nhất định là không hề bình thường. Anh ta đã lén theo dõi cô một thời gian dài như vậy mà cuối cùng vẫn bị người khác cướp mất! Anh ta tức giận nghĩ, thằng cha gọi là “chú Cơ” này là thằng nào, nhất định phải hỏi cho rõ mới được. Chuyện anh ta đã tính toán hơn nửa năm, giờ đây mọi sự đã sẵn sàng, chẳng lẽ còn thất bại trong gang tấc?
Hai người tạm biệt Đậu Đậu rồi đi ra, Lỗ Phong nói: “Hoài Nguyệt, em đi đâu để anh đưa đi”.
Hoài Nguyệt không quay đầu lại: “Tôi bắt xe về ngoại ô, anh cứ đi trước đi”.
Lỗ Phong chạy hai bước đuổi theo, cố làm mặt cười: “Vừa rồi là anh không đúng, đừng giận nữa. Em vừa bị thương ở đầu, giận là đau hơn đấy. Trước kia không phải mỗi lần tức giận em lại đau đầu sao? Lần nào anh cũng phải day huyệt thái dương cho em hồi lâu mới đỡ”.
Hoài Nguyệt cười nhạt nói: “Anh xóa hết mấy chuyện này đi được rồi đấy. Từ lâu tôi đã không còn yếu ớt như vậy nữa rồi”.
Trước kia mỗi lần giận dỗi Lỗ Phong, cô vẫn nói đau đầu nhưng quá nửa chỉ là làm nũng, day huyệt thái dương một hồi rồi hai người lại làm lành với nhau. Bây giờ Lỗ Phong nhắc tới chuyện này khiến cô chỉ cảm thấy càng khinh ghét anh hơn.
Lỗ Phong tiếp tục nhỏ nhẹ: “Tóm lại đều là anh không đúng, Hoài Nguyệt, hết thảy mong em nghĩ đến con mình, em tha thứ cho anh được không? Thứ Sáu anh đón Đậu Đậu đến cơ quan đợi em rồi cùng đi ăn, cũng coi như là phần thưởng cho tuần đầu tiên Đậu Đậu sống tự lập”.
Ăn bữa cơm với bố mẹ mình vậy mà cũng trở thành một loại phần thưởng xa xỉ. Trong lòng Hoài Nguyệt cảm thấy khó chịu thay cho Đậu đậu. Ngoài mặt vẫn lạnh lùng, cô nói: “Không cần, Đậu Đậu đang lớn, có một số chuyện dù sao cũng phải để nó đối mặt. Bố mẹ đã ly hôn hơn một năm rồi, không cần phải để nó sống trong ảo tưởng mãi. Anh về chăm sóc vợ anh cho tử tế, nói với cô ta rằng bất kể anh với cô ta có chia tay hay không thì tôi cũng không định dính líu gì đến anh nữa, bảo cô ta cứ yên tâm, đừng có gọi điện đến nói với tôi những chuyện buồn nôn đó nữa”.
“Cô ta tìm em rồi à?” Lỗ Phong giật mình hỏi: “Cô ta không làm gì em chứ?”
“Tôi không thấy hứng thú với bất cứ thứ gì của cô ta, cô ta còn có thể làm gì tôi?” Hoài Nguyệt thản nhiên nói: “Lỗ Phong, anh nên tỉnh táo một chút. Tôi sẽ không quay lại, cho dù anh ly hôn tôi cũng không quay lại. Chúng ta đã từng là vợ chồng, chẳng lẽ ngay cả điểm này anh cũng không hiểu tôi à?”
Hoài Nguyệt nhìn thấy một chiếc xe taxi vừa dừng lại phía trước liền vội vàng vẫy tay rồi đi tới, chỉ nghe Lỗ Phong lớn tiếng hỏi với theo: “Là vì thằng cha hàng xóm đúng không? Thằng cha họ Cơ kia? Chẳng lẽ cô định lấy nó thật à?”
Hoài Nguyệt dừng lại một lát rồi cúi đầu ngồi vào taxi, nhanh chóng đi mất.
Lỗ Phong đứng bên đường, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều lạnh buốt.
Hoài Nguyệt trở lại căn nhà ngoại ô, trong lòng rầu rĩ, bên tai vẫn vang vọng câu nói kia của Lỗ Phong. Cô xem lại sự thân thiết giữa mình với Cơ Quân Đào mấy ngày nay, hoàn toàn giống một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau lên giường, lúc không ở bên nhau thì điện thoại, nhắn tin. Anh luôn nhìn cô, ôm cô, luôn mỉm cười nghe cô nói chuyện, còn cô thì đã quen với việc làm nũng anh. Cứ như vậy sợ rằng không được, cô giật mình toát mồ hôi lạnh. Lỗ Phong hỏi rất đúng, chẳng lẽ cô định lấy anh sao? Định lấy một người bệnh trầm cảm sao?
Bạn là một chuyện, người tình là một chuyện. Còn người nhà, đó hoàn toàn lại là một chuyện khác. Sau khi bị tai nạn xe, vì sao cô không muốn nói với anh? Bởi vì cô sợ anh căng thẳng, sợ tâm lý anh không chịu được. Trong bệnh viện, cô đau đến mức có thể khóc trước mặt Lỗ Phong không hề kiêng kỵ, nhưng cô có thể tưởng tượng nếu như trước mặt là Cơ Quân Đào thì nhất định cô sẽ không dám khóc, chẳng những không dám khóc mà ngược lại còn phải an ủi anh nữa.
Anh chính là một viên bảo ngọc vô cùng tinh xảo, cô sẵn sàng bảo vệ anh, nhưng lúc nào cũng phải lo lắng vì chỉ sơ ý một chút sẽ rơi xuống đất vỡ tan. Chẳng lẽ cả đời này cô đều phải nơm nớp lo sợ cầm viên ngọc quý này trên tay mãi sao? Một tay dắt Đậu Đậu, một tay che chở anh, dưới chân còn phải cẩn thận từng bước một, vì nếu trượt chân một chút thì kết quả sẽ là con ngã ngọc vỡ.
Hoài Nguyệt ngồi trên sofa rất lâu, tiếng chuông điện thoại đổ dồn, nghe có vẻ cực kỳ chói tai trong phòng khách vắng lặng. Cô nhìn điện thoại, vẫn là chiếc điện thoại cũ. Kế hoạch ra ngoài mua điện thoại mới hôm đó phải hủy bỏ vì sự phản đối của cô. Có lẽ trong vô thức, cô không muốn có quá nhiều dấu vết của anh được lưu lại trong cuộc sống của mình. Như vậy có thể sẽ khiến cô thoải mái hơn một chút khi mọi thứ chấm dứt.
Chuông cửa vang lên, Hoài Nguyệt đứng dậy ra mở. Cơ Quân Đào đứng bên ngoài, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Nhìn thấy cô, anh khẽ thở phào, nói: “Sao em không nghe điện thoại? Sao sắc mặt kém thế, vết thương lại đau à?”
“Không, nhân tiện trên đường về em đã ghé vào bệnh viện kiểm tra rồi. Cũng đã thay băng, tình hình rất ổn”.
“Vậy là do không nỡ rời Đậu Đậu sao? Đang đau lòng đúng không?” Cơ Quân Đào mỉm cười hỏi: “Lúc được đưa đến trường mầm non, Đậu Đậu có khóc không?”
Hoài Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh. Trên gương mặt tuấn tú là nụ cười dịu dàng. Đó là nụ cười dịu dàng dành riêng ột mình cô, nhưng cô có dám nhận hay không? Vừa nghĩ như vậy, sống mũi lại cay cay, cô khẽ nói: “Không”.
Cơ Quân Đào ôm cô vào lòng, cười nói: “Được rồi, được rồi, muốn khóc thì cứ khóc đi. Mấy hôm nữa Đậu Đậu về, anh phải nói với nó rằng có một người phụ nữ đã khóc vì cu cậu, anh cảm thấy rất ghen tị”.
Nước mắt Hoài Nguyệt chảy càng nhiều hơn, cô gục đầu vào lòng Cơ Quân Đào khóc đến mức cả người run rẩy. Cuối cùng Cơ Quân Đào cũng linh cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường, cúi đầu hỏi: “Hoài Nguyệt, em làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
Hoài Nguyệt nói: “Em muốn gội đầu, nhưg đến tiệm cắt tóc lại sợ bị người khác chê cười”.
Cơ Quân Đào đương nhiên biết rõ cô có tâm sự khác nhưng cũng không nói ra: “Vậy chúng ta gội ở nhà là được”.
Hoài Nguyệt rầu rĩ không vui: “Vết thương của em ở trước trán, không cẩn thận sẽ nhiễm trùng”.
Cơ Quân Đào nói: “Không phải anh đã mua cái ghế gấp đó à? Để cạnh bồn tắm, lúc nãy anh đã thử ở bên nhà rồi, vừa đẹp. Để anh gội cho em. Em yên tâm, bảo đảm không chạm vào vết thương, không đau chút nào đâu, đừng khóc nữa.”
Lúc này, Hoài Nguyệt mới biết vì sao hôm đó sau khi mua đồ cho Đậu Đậu xong, anh lại khăng khăng mua một cái ghế gấp, thì ra anh đã suy nghĩ ình từ lúc đó rồi. Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh vô cùng thê lương, nước mắt chảy vào khóe môi, vừa mặn, vừa đắng.
« Xem Chương Cũ Hơn
Ngoại truyện 2 Ngoại truyện 1 Chương 59 Chương 58 Chương 57 Chương 56 Chương 55 Chương 54 Chương 53 Chương 52 Chương 51 Chương 50 Chương 49 Chương 48 Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 29 Chương 28 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 16 Chương 15 Chương 14 Chương 13 Chương 12 Chương 11 Chương 10 Chương 9 Chương 8 Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1
Xem Chương Mới Hơn »
Em Là Định Mệnh Đời Anh Em Là Định Mệnh Đời Anh - Hàm Hàm