How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 194
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1327 / 23
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Ma Phiền Thương Môn
iệp ca ca, huynh giống như nói ngược phải không? Tựa hồ như huynh giành giật lão bà của hắn mà!” Lam Tiểu Phong lẩm bẩm nói.
“Nói bậy, hiện nay Phinh Đình tỷ tỷ là lão bà của ta, lão đầu này còn muốn lấy nàng ta làm hoàng phi, không phải hắn giành giật lão bà của ta còn bảo ta giành giật lão bà của hắn là sao? Diệp Vô Ưu hừ một tiếng nói.
Lam Tiểu Phong nhìn vào Diệp Vô Ưu cả nửa ngày, đột nhiết thốt lên một câu: “Diệp ca ca, huynh thật không nói đạo lý!”
“Tiểu Hoa Si, trả kiếm lại cho ta!” Diệp Vô Ưu có chút tức giận trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong.
“Diệp ca ca, huynh đáp ứng cho ta rồi mà.” Lam Tiểu Phong khẩn cấp ôm chặt lấy Thanh Vân kiếm, mà còn thoái lui ra sau hai bước, mặt đầy giới bị nhìn vào Diệp Vô Ưu.
“Ngươi không được nói ta không nói đạo lý nghe chưa? Ta đã đáp ứng tự nhiên cũng có thể phản hồi!” Diệp Vô Ưu không khách khí nói.
“A, Diệp ca ca, đệ sai rồi huynh luôn nói rất đạo lý, thật sự, vừa rồi đệ nói sai!” Lam Tiểu Phong lắp bắp nói, thật giống như một kẻ xu nịnh chính hiệu.
“Tóm lại, ngươi lấy thanh kiếm hỏng đó, ta không thèm!” Diệp Vô Ưu nói như vẻ hào hiệp.
“Bất quá Tiểu Hoa Si, đừng nói ta không không đề tỉnh ngươi, thế nào cũng có một ngày Tạ Trường Phong tiểu bạch diện đó biết kiếm tại nơi ngươi, sau này ngươi có gặp phiền phức, không thể trách ta.”
“Không được, không được, kiếm này không phải đệ trộm, đệ không thể trả cho hắn.” Lam Tiểu Phong ấp úng nói.
“Tốt lắm, bổn thiếu gia muốn ngủ một giấc, ngươi có thể ôm bảo kiếm của ngươi từ từ mà thưởng lãm!” Diệp Vô Ưu nhìn Lam Tiểu Phong cầm kiếm như bảo bối, không kiên nhẫn nhạo báng hắn một câu.
Lam Tiểu Phong không hiểu ra ý nghĩa, chuyển thân nhanh chóng bỏ đi, tựa hồ lo lắng Diệp Vô Ưu có thể giật lấy kiếm của hắn.
“Thật là chán, Băng tỷ tỷ không có đây, công chúa lão bà thì đang giận ta, Phinh Đình tỷ tỷ lại khóc, ai, tóm lại, còn một mình ta ngủ.” Diệp Vô Ưu nhìn lên khoảng không trong phòng, tự mình nói cho mình nghe.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Vô Ưu thức giấc vì bị người làm ồn, bất quá, lần đánh thức hắn này không phải là Hàm Yên, mà là Thất Thất.
“Công tử, không hay rồi, Tạ thống lĩnh mang người trong cung bao vây nhà trọ, nói muốn bắt người, Hàm Yên tiểu thư bọn họ đang cùng bọn chúng đánh nhau.” Thất Thất lo lắng nói.
“Sao lại tìm đến nhanh như vậy?” Diệp Vô Ưu tự nói với mình một câu, nhanh chóng mặc y phục rời giường, nhắm hướng bên ngoài lao ra, Thất Thất cũng nhanh nhẹn đi theo sau hắn, bước chân rất khoan thai, nhìn Thất Thất không giống như nữ lưu yếu đuối, hơn nữa tựa hồ tu vi tiên thuật cũng không thấp.
Bên ngoài nhà trọ tịnh không giống như lời Thất Thất nói, bọn nguời của Hàm Yên cùng bọn người của Tạ Trường Phong còn đang rơi vào trang thái bế tắc, tịnh không có người chân chính động thủ.
“Diệp Vô Ưu đâu? “Tạ Trường Phong nộ khí trùng trùng hỏi.
“Vô Ưu ca ca đang bận, suất ca ca( ca ca đẹp trai), huynh tìm Vô Ưu ca ca làm gì?” Hàm Yên yêu kiều nói, vừa nói vừa còn diễn một tư thế dụ hoặc, Tạ Trường Phong nhìn như không có gì ảnh hưởng, chỉ là những thủ hạ của hắn, thì không giống như vậy, chỉ thấy tất cả người trong bọn chúng đều nhìn chòng chọc vào Hàm Yên, chỉ chút xíu nữa là chảy nước miếng, khi nhìn thấy bộ dạng này của bọn chúng, tựa hồ như đang kiềm chế ý muốn kéo Hàm Yên lại.
“Yêu nữ!” Tạ Trường Phong trầm giọng hét một tiếng, thanh âm truyền tới tai chúng nhân, mọi người đều tỉnh táo lại một chút, bất quá, bọn họ vẫn không kìm được, mắt vẫn nhìn lên trên người Hàm Yên, hiển nhiên, bọn họ vẫn vô pháp thoát khỏi ảnh hưởng mị thuật của Hàm Yên.
“Tiểu bạch diện, ngươi tìm bổn thiếu gia có việc gì?” Thanh âm của Diệp Vô Ưu lại uể oải truyền lại.
Lúc này, nhãn thần mọi người đều bị Diệp Vô Ưu hấp dẫn nhìn qua, đặt biệt là bọn đại nội thị vệ đó, tất cả đều nhìn chòng chọc vào Diệp Vô Ưu trở nên mê mẫn, có thể kháng lại mị thuật của Hàm Yên, lại bị Diệp Vô Ưu này phá nát.
“Các ngươi cho ta thấy một chút triển vọng có được không?”
Tạ Trường Phong hiểm độc nhìn vào bọn thủ hạ, giọng hét lên: “Nam nhân cũng có thể làm bọn ngươi mê mang như vậy à?”
“Thống lĩnh, người, người nói hắn là nam nhân?” Chúng thị vệ kinh ngạc vô cùng, một người trong bọn chúng không nhẫn nhịn được nhỏ giọng hỏi.
“Hắn là Diệp Vô Ưu, ta và các ngươi đã nói qua!” Tạ Trường Phong lạnh lùng hừ một tiếng.
Lời này vừa nói ra, chúng thị vệ sắc mặt đều biến đổi, quay lại phía trước, Tạ Trường Phong cũng đã nói qua, bọn họ muốn bắt là một nam nhân gọi là Diệp Vô Ưu, nhưng nam nhân này rất giống nữ nhân, lúc bọn họ còn nghĩ Diệp Vô Ưu chỉ là có điểm giống nữ nhân, hiện tại bây giờ chỉ biết đứng nhìn, bọn họ liền phát hiện, mặc dù hiện tại bọn họ đã biết Diệp Vô Ưu là nam nhân, nhưng không nhẫn nhịn được muốn nhìn hắn thêm vài lần nữa.
“Diệp Vô Ưu, ta phụng mệnh hoàng thượng, tróc nã ngươi về quy án, ngươi tốt nhất thúc thủ chịu trói, bằng không, đừng trách ta không khách khí!” Tạ Trường Phong nhìn vào Diệp Vô Ưu, lạnh lùng nói.
“Đầu của ngươi có vấn đề à?”
Diệp Vô Ưu ngáp một cái nói: “Bổn thiếu gia còn chưa tỉnh ngủ, ngươi mò tới làm hỗn loạn!”
“Diệp Vô Ưu, ngươi đã phi lễ với vị hoàng phi tương lai, tội không dung thứ, hoàng thượng đã biết tất cả, đặc mệnh ta trước tróc nã ngươi, ngươi thành thật cùng ta đến gặp hoàng thượng, có lẽ lão nhân gia còn tha ngươi một mạng.”
Tạ Trường Phong cười lạnh một tiếng: “Nếu như ngươi dám phản kháng, thì giết ngay không cần nói!”
Liền đó, Tạ Trường Phong lạnh lùng nhìn Lam Tiểu Phong và mọi người: “Hoàng thượng có lệnh, ai dám giúp Diệp Vô Ưu, tất cả đều là đồng phạm của hắn!”
Diệp Vô Ưu tức thời giật mình, chuyện của hắn và Tạ Phính Đình đã bị Tạ Trường Phong và Hoàng Đế lão đầu biết à? Đúng lý mà nói, biết được chuyện đó chỉ có hắn và Tạ Phính Đình. Nếu vậy hẳn là do Tạ Phính Đình đem chuyện này nói cho người khác biết.
Đáng nhẽ Diệp Vô Ưu nghĩ Tạ Phính Đình không thể nói chuyện này ra, hiện tại chứng minh đánh giá của hắn đã sai, Tạ Trường Phong biết chuyện tối qua của Tướng Quân phủ hẳn là do nàng tố cáo, chỉ là Tạ Trường Phong cũng không ngu, hắn tịnh không truy cứu chuyện ở Tướng Quân phủ, nhưng lại đem thân phận vị hoàng phi tương lai của Tạ Phính Đình ra, trực tiếp biến Diệp Vô Ưu thành khâm phạm.
“Tiểu bạch diện, ngươi không cần đến doạ ta, ta sao có thể phi lễ với vị hoàng phi tương lai, ta và vị lão bà tương lai của ta gặp gỡ, ngươi cũng chạy tới quản, ăn no rồi không có việc làm à?”
Diệp Vô Ưu tuy trong lòng có chút kinh hãi vì biểu hiện của Tạ Phính Đình, nhưng trên miệng vẫn phản bác một cách không lo lắng.
“Diệp Vô Ưu, lời này ngươi có thế lưu lại đến khi gặp hoàng thượng mà nói!”
Tạ Trường Phong cười lạnh một tiếng nói: “Hiện tại, ngươi tốt nhất thành thật đi theo ta, bằng không, đừng trách ta xuất thủ vô tình!”
“Ngươi xem ta như kẻ ngu ngốc à? Đi theo ngươi, ngươi sớm muốn giết ta. Ta mà phải đi theo ngươi, còn chưa đi được nửa đường ngươi đã giết ta chết rồi phải không?”
Diệp Vô Ưu liền trợn mắt nhìn nói tiếp: “Tiểu bạch diện, ngươi muốn bắt ta là chuyện của ngươi, nhưng nếu không thể bắt được ta, ngươi nhất định trở thành tên hề!”
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Tạ Trường Phong hừ lạnh một tiếng, trường kiếm bay ra khỏi bao, đâm tới hướng Diệp Vô Ưu
Vô Lại Quần Phương Phổ Vô Lại Quần Phương Phổ - Không rõ...