Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 42 - Nhận Dạng
B
ộ xương lảo đảo đứng lên, lắc lư nhè nhẹ như thể đang cố gắng giữ thăng bằng – sau đó bất ngờ, giống như một con rối ma, nó dật doè tiến lên phía trước và đi thẳng về phía bà Marcia.
Bà Marcia tái nhợt nhưng bình tĩnh. Một cách chậm rãi bà lùi khỏi bộ xương, suy nghĩ thật nhanh.
Ngài Alther nhìn cái Vong đang bám theo bà Marcia, và ngài không thích chút nào. Vong không còn là sinh vật lòm khòm và không hình thù như ngài vẫn thấy nó bám sát bà Marcia qua các dãy phòng trong suốt những năm qua. Giờ đây nó đã gần như một sinh vật rắc chắc – nó đứng thẳng và cao, cặp mắt vàng đục lờ nhờ loá lên phấn khích khi lượn lờ bên vai bà Marcia. Nó đang đợi.
“Ellis Crackle!” ngài Alther kinh ngạc. Vong ngước lên khi nghe gọi tên mình.
“Ngài còn cố giỡn cho vui hả, ngài Alther?” Bà Marcia gắt.
“Vong của cô, Marcia. Nó là Ellis Crackle.”
“Ngay lúc này, ngài Alther, tôi không quan tâm Vong đó là ai.” Bà Marcia bước lùi lại, ngang qua một cái đệm bị xé tanh banh; bước đi di chuyển của bà được phản chiếu qua bước tiến của bộ xương, cứ mỗi bước chân dấn về phía bà nó lại tạo ra một tiếng lách cách khó chịu. Bà Marcia lùi về sau thêm một bước. Bộ xương tiến thêm về trước một bước.
“Trời ơi, ngài Alther, vụ này thật nghiêm trọng,” bà Marcia nói. Có chút ngầm hoảng sợ trong giọng nói của bà.
“Ta biết,” ngài Alther im lặng nói. “Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi chuyện này.”
Bà Marcia lùi lại. Bộ xương bước về trước.
“Cô phải làm phép Nhận Dạng nó,” ngài Alther nói, trôi lều bều cách sàn nhà vài tấc và hoà nhịp cùng với bà Marcia.
“Ngài Alther, tôi không làm được. Tôi không biết nó là ai.”
Nhưng Jenna biết nó là ai. Suốt trong lúc ráp bộ xương lại với nhau, cô bé đã suy nghĩ miên man đủ thứ. “Nó là DomDaniel,” Jenna bảo. “Chắc chắn là vậy.”
Bà Marcia liếc nhìn Jenna, trong tích tắc dời ánh mắt khỏi bộ xương, “Jenna… ý con là gì?” Bà hỏi.
Jenna nhìn bà Marcia không rời mắt và tránh không nhìn vào bộ xưong – cô bé hầu như không thể chịu đựng nổi khi nhìn vào đúng cái hộp sọ cười cợt và cặp mắt trống rỗng đã dõi theo cô khắp đài quan sát đó. “Ý con… ý con thì nó là DomDaniel, Simon có đầu lâu của hắn nhưng lại không có những khúc xương. Nhưng anh ta bảo với con là anh ta đã tìm thấy tất cả xương của hắn trên đầm lầy. Con có thắc mắc vậy mớ xương nằm đâu…”
“Có chắc không, Công Chúa?” Ngài Alther lặng lẽ hỏi.
“Dạ,” Jenna nói. “Dạ, dạ. Con chắc chắn.”
Bà Marcia run lập cập, thì thầm một mình. “Nhưng mà có thể không phải là hắn… không chừng là bịp bợm… kỳ tình ta đánh cuộc đó là bịp bợm… kiểu của hắn vẫn thế mà, Sắp Đặt một thuỷ thủ tội nghiệp nào đó từ con tàu ma ấy… thế rồi biến giả thành thật… và đó thật sự là hắn… hắn vẫn thích tự tay làm mấy việc kiểu đó… Ối, ngài Alther.”
“Cô phải tin Jenna. Nhận Dạng nó đi, Marcia. Ngay,” ngài Alther nói bằng giọng thận trọng, trầm trầm, chỉ thị cho bà Marcia như thể bà vẫn còn là Học Trò của ngài.
Bộ xương dường như sắp với được bà Marcia, và nó bắt đầu giơ cánh tay phải lên về phía bà. Mặt bà Marcia cắt không còn giọt máu. Bà thì thào, “Nếu tôi Nhận Dạng sai, ngài Alther, thì… thì tôi… tôi sẽ chấm dứt.”
“Marcia, cô không còn gì để mất. Nếu nó chạm vào cô thì cô cũng sẽ chấm dứt.”
Bà Marcia cũng lùi theo bộ xương một bước và không thể đi xa hơn nữa – bà đã đụng cửa. Bà bật ngón tay và một tiếng xoảng lớn – hai thanh bạc trượt ra khỏi bức tường và Chốt Chặn cửa. Một tiếng rồ rồ nhè nhẹ theo sau khi cánh cửa đỏ tía dày nặng tự Khoá An Toàn. Bà Marcia mỉm cười cương quyết – ít ra thì phần còn lại của tháp Pháp Sư sẽ được bảo vệ khỏi sự tàn phá mà một Bộ Sắp Đặt thành công có thể trút xuống cho hả cơn cuồng giận của nó. Bà dựa vào cửa để chống đỡ và bắt đầu làm điều bà phải làm. Một màn sương mù Phát Thuật hùng mạnh màu đỏ tía bắt đầu toả ra lung linh quanh Pháp sư Tối thượng, thắp sáng đôi mắt xanh lá cây đậm rực và toả sáng lấp lánh qua chiếc áo chùng dài đỏ tía của bà.
Bất ngờ bộ xương nhào về phía bà – bà Marcia giơ một tay lên và thét dõng dạc, “Ta Nhận Dạng!”
Bộ xương dừng phắt lại giữa đường. Nó nhìn bà Marcia bằng tất cả sự giễu cợt độc địa mà một cái đầu lâu trống lốc có thể làm được, khoanh tay lại và đứng nhịp nhịp bàn chân một cách thiếu kiên nhẫn. Tiếp đi, dường như nó đang nói, hãy làm tao ngạc nhiên đi, tại sao không?
Bà Marcia hoang mang. “Ngài Alther, nó biết tôi sẽ nói gì và nó thậm chí không thèm bận tâm,” bà nói hấp tấp. “Jenna chắc hẳn đã sai rồi.”
“Nó phỉnh bà đó,” ngài Alther nói, làm ra vẻ tự tin.
Ngờ vực, bà Marcia nháng qua cho ngài Alther một cái mỉm cười yếu ớt. “Hãy chăm sóc Septimus, ngài Alther,” bà nói. “Tôi sẽ trở về sau một năm và một ngày để kiểm tra ngài.”
“Ừ. Ta sẽ làm. Thực hiện ngay đi.”
Bà Marcia giơ cánh tay lên và chỉ vào bộ xương. Bà hít một hơi thật sâu và bằng giọng trầm trầm, như hát.
“Tay đặt lên tim,
mắt nhìn mắt,
ta Nhận Dạng ngươi,
là…”
Giọng bà Marcia ngập ngừng. Bà nhìn một cách trìu mến vào Septimus, ngài Alther và thậm chí cả Beetle, bởi vì rất có thể đó là lần cuối cùng bà có thể thấy họ khi bà còn sống.
“…DomDaniel!”
Một tiếng thét kinh hoàng ngập tràn không gian.
Jenna thở hộc một tiếng khiếp đảm, chắm mẩm tiếng thét đó là từ bà Marcia. Tựa như tiếng kêu gào của nữ thần Báo Tử, tiếng thét tiếp tục rú lên và tru lên đầy ngập căn phòng. Không thể chịu nổi, Beetle gieo mình xuống nền nhà và chụp một cái gối lên đầu. Jenna nhét ngón tay vào lỗ tai, nhưng Septimus thì lắng nghe. Nó lắng nghe và nó nhìn, với đôi tai và đôi mắt mở to, bởi vì nó muốn nghe âm thanh của quyền năng Pháp Thuật mạnh nhất mà nó từng chứng kiến, và nó muốn biết cái cảm giác đó như thế nào – nhưng trên tất cả, nó muốn được dự phần vào Pháp Thuật đó.
Septimus tiến một bước về phía bà Marcia.
Quấn áo chùng Pháp Thuật đỏ tía thật chặt quanh mình để bảo vệ, bà Marcia tựa mạnh vào cánh cửa vững chắc. Phía trước bà là bộ xương, hai cánh tay nó chìa ra, vươn tới để chộp lấy Bùa Hộ Mạng Alkhu từ cổ bà. Septimus nhìn màn sương mù đỏ tía quanh bà dần trở nên tối hơn và sâu hơn, và những hình thù của bà Marcia cùng bộ xương sáng lờ mờ trong đó.
Ngài Alther lắc đầu, lo lắng vì tiếng rú liên hồi, nhức óc. Có gì đó trục trặc rồi. Sự Nhận Dạng không vận hành đúng như nó phải thế.
Septimus nhích tới rìa của màn sương đỏ tía.
“Không!” Ngài Alther thét lên, cố làm cho giọng nói mình được nghe thấy giữa tiếng thét khủng khiếp. “Lùi lại, Septimus. Đây là Pháp Thuật nguy hiểm.”
Septimus phớt lờ ngài. Tiếng rít rú cao chói lói tới mức không thể chịu đựng nổi nữa và Septimus đi vào màn Pháp Thuật. Nó bước vào một bầu thinh lặng dày đặc nơi mà mọi thứ đều lờ mờ và tĩnh mịch, và nó biết rằng bà Marcia đã nhìn thấy minh. Môi bà cử động nhưng không có tiếng gì phát ra và bà giơ tay lên như thể ngăn nó đến gần hơn.
Septimus đứng bên trong Pháp Thuật, cố hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Giờ thì nó có thể thấy tấm thân không thể nhầm lẫn được của DomDaniel hiện ra quanh bộ xương – nó nhận ra chiếc nón hình trụ ngắn ngủn của Thầy Đồng Gọi Hồn, mái tóc rũ rượi và cái áo chùng đen dài của hắn – và đôi bàn tay mập thù lù vẫn hướng tới tấm bùa hộ mạng. Bà Marcia đã Nhận Dạng đúng, vậy tại sao nó không có tác dụng? Và sau đó nó nhận ra lý do tại sao – bà Marcia bị số đông áp đảo.
Bây giờ Septimus đã thấy cái mà ngài Alther đã thấy – Vong không còn là một hình dạng mơ hồ nữa, mà là một gã đàn ông trẻ trông hoang dại có đôi mắt màu vàng, răng của gã nhe ra cười nhăn nhở. Ellis Crackle, đã có thời từng là Đồ Đệ của DomDaniel, đứng bên cạnh bà Marcia, để huỷ bỏ sự Nhận Dạng.
Bước tới như thể lội dưới nước, Septimus đi xuyên qua màn sương Pháp Thuật về phía bà Marcia. Nó thấy Ellis Crackle giơ tay ra để đẩy nó đi, và nó biết rằng đó là Học Trò đấu với Học Trò. Septimus giơ tay lên – lòng bàn tay này áp vào lòng bàn tay kia và Septimus cảm thấy cái tê lạnh từ cú va chạm của Vong. Nó nhìn vào mắt Ellis Crackle và Ellis Crackle nhìn trả nó quyết liệt, mắt vàng chống trả mắt xanh lá cây, Septimus tập trung cao độ, và chậm chậm nhưng chắc chắn, nó làm phép Chết Đứng tên Ellis Crackle xui xẻo.
Thình lình ngài Alther, Jenna và Beetle thấy Ellis Crackle vụt bắn ra khỏi màn sương mù đỏ tía xoáy tít; trong hình hài một hồn ma khói đen, Vong xoáy xoáy và lộn phầm phập quanh phòng, ráo riết tìm lối ra. Không có gì khiến ngài Alther vui mắt hơn là thấy Vong rời khỏi bà Marcia, và vì thế ngài làm cái việc mà ngài vốn không hay làm – ngài Khiến cho một điều xảy ra. Một luồng khí thổi mở tung cánh cửa sổ lớn nhất trong phòng, và Vong Ellis Crackle bay ra và bốc hơi trong bầu không khí mùa hè sáng sủa.
Ánh sáng ban ngày rực rỡ khiến Jenna ngạc nhiên – nãy giờ bóng tối phủ ngập căn phòng – và cô bé phải mất vài giây mới nhận ra rằng, nổi bật trên nền ánh mặt trời, có ai đó – một con người – đang ở bên ngoài cửa sổ. Giữ thăng bằng chênh vênh trên một bệ gỗ lơn một cách đáng ngạc nhiên thòi ra từ bậu cửa sổ là Simon Heap.
Ngài Alther làm phép Khiến và cửa sổ đóng sầm lại, nhưng Simon đẩy cửa mở ra và nhảy phóc vào trong phòng. Jenna lùi rúm lại và Beetle, vừa chui ra từ dưới đống gối đệm, liền vòng một cánh tay bảo vệ quanh cô. Nhưng lúc này Jennay không phải là người mà Simon quan tâm – bộ xương mới là cái hắn chú ý.
Với sự ra đi của Ellis Crackle, màn sương Pháp Thuật trong sạch dần, để lộ ra ba hình hài, và một trong số đó với cánh tay vẫn vươn về phía cổ của bà Marcia, đang tan rã ra nhanh chóng.
Simon chạy ào về phía hình hài đang mủn ra. “Tôi đến đây, Chủ Nhân!” Hắn la lớn. “Đồ Đệ mới của ngài đến đây!”
Simon quá hăm hở tuyên bố vị trí mới của hắn là Đồ Đệ của DomDaniel đến nỗi thoạt tiên gã không kịp dừng lại để nhận ra rằng bà Marcia vẫn còn sống, điều đó có nghĩa là có gì đó trục trặc rất tệ hại với Bộ Sắp Đặt. Nhưng khi chạm đến những sợi Pháp Thuật đỏ tía cuối cùng, Simon dừng lại, một biểu hiện thất kinh lộ ra trên mặt gã.
DomDaniel trông không ổn. Thật vậy, DomDaniel trông tệ hơn rất nhiều, tệ hơn cả lúc Simon lần đầu tiên thấy bộ xương bê bết những bùn leo ra khỏi đầm nước. Lúc ấy, ít ra bọn giun nhép cũng đã rỉa róc những khúc xương khá sạch và gọn rồi. Chúng không tan chảy và mềm rục thành một đống chất lỏng bầy nhầy kinh tởm như thế kia, và chúng cũng không tạo ra tiếng phì phọp lép nhép phát ghê như thế kia.
“Đồ Đệ mới của ngài… Ch… Chủ Nhân,” Simon lắp bắp, bất ngời nhận ra bà Marcia và Septimus đứng ngay đó, trước mặt mình. Bà Marcia đang nắm chặt cánh tay của Septimus, giống hệt nhau, mặt họ cùng xám ngoét và thể hiện vẻ ghê tởm pha lẫn nhẹ nhõm khi quan sát DomDaniel chìm tuột xuống và bắt đầu loang ra sàn nhà. Sự Nhận Dạng cuối cùng đã hoạt động.
Simon bắt đầu hiểu rằng mọi việc đều không ổn.
Một tiếng cười đục, ma quái tràn ngập căn phòng. “Ngươi không phải là Đồ Đệ của ta, đồ ngu xuẩn. Ta yêu cầu ngươi khử Nữ Hoàng – một nhiệm vụ đơn giản – thế mà chuyện gì đã xảy ra? Không chỉ con bé trốn thoát khỏi ngươi ba lần, mà nó còn trở về đây và dày vò những khúc xương của ta. Ráp ta vào với nhau trên thảm như chơi trò ghép hình của con nít. Và tất cả là lỗi của ngươi, đồ Heap hèn mạt. Vì thế ngươi không bao giờ là Đồ Đệ của ta – ngươi chỉ là một thằng giao liên. Đồ Đệ của ta đã có mặt ở đây suốt – Vong… Vong… Vong…” giọng của DomDaniel trượt đi. Một đống nước đen hôi thối lan rộng ra và ứ lại quanh giày Simon.
“Mi là đồ quỷ hai mặt!” Simon nguyền rủa. “Sau tất cả những gì ta đã làm cho mi và cho những khúc xương tởm lợm của mi. Mi đã hứa với ta!” Giống như một đứa trẻ đá tung một đống lá rơi, Simon đá toé loé vũng bùn sền sệt – vũng tàn tích của DomDaniel – làm nước bùn văng tứ tung trong phòng.
“Không được làm vậy!” Bà Marcia quát. “Ra ngay, Simon – không ta sẽ phải tống ngươi đi?”
Simon lùi ra. “Đừng lo, ta đi đây. Ta sẽ chẳng bao giờ con muốn ở lại đây với tất cả bọn lừa đảo này.” Gã đột nhiên dừng lại và nhìn Septimus giận dữ. “Nhưng mày sẽ không bao giờ thoát khỏi tao dễ dàng đến thế đâu. Tao đã được hứa vào vị trí Học Trò. Tao sẽ có vị trí đó. Rồi tao sẽ có.”
Simon chạy ra cửa sổ, kéo cửa mở ra và leo lên cái bệ rộng bên ngoài. Gã đứng một lát, tập trung cản đảm, sau đó quăng mình đi, hầu như không bận tâm xem bùa Khinh Công có tác dụng hay không, toàn bộ kế hoạch của gã đều bị tiêu tan, phá huỷ. Nhưng khi rơi xuống khoảng không, với bùa Khinh Công bắt đầu khởi động, gã bay loạng choạng phía trên sàn tháp Pháp Sư (khiến cho một nhóm Pháp sư Thường đẳng vừa trở về sau một cuộc mua sắm phải kinh ngạc) thì chỉ còn lại một điều duy nhất trong gã là: trả thù.
Trong phòng bà Marcia, hai thanh bạc dày trượt trở vào đánh xoẻng và tự Tháo Chặn cánh cửa đỏ tía khổng lồ, trong khi tiếng rù rù lẳng lặng của ổ khoá tự Mở Khoá ra – có một tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ.
“Xin lỗi,” giọng ngập ngừng của Catchpole vang lên từ phía bên kia cánh cửa, “È… mọi người trong đó ổn cả chớ? Có cần bất kỳ sự giúp đỡ nào không?”