Số lần đọc/download: 1753 / 18
Cập nhật: 2015-11-12 01:03:52 +0700
Chương 42: Hữu Tình Như Tửu
Đ
ây là một tòa thành cổ, qua những con kênh, con sông giao thông cực kỳ thưa thớt, đặc biệt là đoạn đường đến Giang Đô, chỉ có lác đác vài con thuyền đánh cá qua lại, không biết có phải là chịu ảnh hưởng của chiến tranh hay không mà hành khách và thuyền buôn đều không dám đi đến đó.
Bến tàu chỉ cách cửa thành khoảng một ngàn bước, hơn mười chiếc thuyền cả lớn cả nhỏ đỗ ở bến, so về độ phồn thịnh với bến tàu của bất kỳ thành thị nào khác đều như đệ tử gặp sư phụ vậy.
Đi qua cổng thành, ở ven đường vài gian thực trà, nhưng không có người ghé vào, có chút cảm giác lạnh lẽo vắng vẻ.
Gió lớn thổi qua con đường lớn tiêu điều, cuốn lên cát bụi bay đầy trời, một cái đèn giấy sớm đã rách nát bị gió thổi bay lăn đi xa.
Lúc này, trên con đường lớn hoang vắng đó có hai bóng người đang chậm rãi bước đi.
Một người thân hình vạm vỡ, lưng đeo trường kiếm, mặt vuông mày rậm, mũi cao môi dầy, toát lên một loại cảm giác không giận mà nghiêm.
Một người dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên, làn da trắng bóng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm ẩn ẩn tản mát một loại bi thương vô tận.
Hai người này đều là thiếu niên khoảng mười bẩy mười tám tuổi, bọn họ chính là Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ vừa sơ nhập thế tục.
Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ chầm chậm bước đi trên con phố dài, vẫn không biết cái thành này là do thế lực nào khống chế.
Nếu ở các thành thị khác, trừ khi rơi vào thời kỳ chiến tranh ác liệt, nếu không đều để cho thương nhân ra vào thành, vừa có thể trưng thu thuế lại vừa có thể bảo trì việc buôn bán trong thành.
Nhưng nơi này thuộc vào đoạn giao thông đường thủy quan trọng nhưng dường như giống một cái thành bị bỏ hoang, không treo cờ xí biểu thị chủ quyền, ngay cả thủ vệ quân cũng chẳng thấy một mống. Loại tình trạng này, ở trong thời kỳ chiến loạn như hiện nay, là vô cùng hiếm thấy.
Hai người mờ mịt đi vào thành.
Bên trong thành, ngã tư trục đường chính thông thẳng với cửa thành ở bốn phía, mặt đường được lát đá, các ngõ nhỏ hình thành nối liền nhau hình thành những mắt lưới hình vuông thông thẳng ra trục đường chính, dân cư đa số ở nhà gỗ, mộc mạc chỉnh tề, hoàn cảnh sống vốn thoải mái an bình, chỉ là nơi này mười nhà thì chín nhà trống không, đại bộ phận các cửa hàng đều đóng cửa, giống như là tai họa lớn buông xuống đến nơi rồi vậy, trong số đó có một số ít cửa hàng có dấu hiệu bị đánh cướp.
Theo đường đi, ngoại trừ hai người bọn họ thì không còn một ai khác nữa, giống như một tòa tử thành.
Hai người dừng bước, đứng ở giữa đường.
Từ Ngạo Thiên than thở nói:"Chiến tranh thật là hại người không ít, một cái thành thị vốn phồn hoa nhưng lại bị biến thành cái dạng này."
Phương Tử Vũ thản nhiên hỏi:"Huynh nghe được điều gì?"
Từ Ngạo Thiên nặng nề nói:"Thật sự là một lời khó nói hết, nghe dân chạy nạn trên đường bàn tán nói, nếu chúng ta đến đây sớm hơn mấy ngày sẽ được nhìn thấy tình cảnh đáng sợ ngàn vạn người chen chúc dẫm đạp lên nhau chạy trốn khiến cho đường thủy bị tắc nghẽn, tiếng than khóc rung trời."
Phương Tử Vũ hỏi:"Thành này thuộc về phương thế lực nào? Là ai muốn đến chiếm thành?"
Từ Ngạo Thiên đáp:"Thành này đã trải qua vố số lần đổi chủ, nghe nói chủ cuối cùng là Từ Viên Lãng, chỉ là ngày tháng yên lành không kéo dài được bao lâu, bởi vì Đậu Kiến Đức huy quân qua sông, tấn công thành trì căn cứ của Từ Viên Lãng, Từ Viên Lãng vì vậy vội vàng điều động quân đội ở nơi này quay về cứu viện, khiến cho phòng thủ của thành này trở nên bạc nhược, cuối cùng ngay cả vài trăm tên lính bảo vệ thành cũng trốn mất, làm cho nơi này trở thành một tòa thành trống không ai quản không ai để ý tới."
Phương Tử Vũ không hiểu, nghi hoặc hỏi:"Vậy bách tính vì sao phải bỏ chạy?"
Từ Ngạo Thiên thở dài than:"Ngay cả quân thủ thành cũng không có, dân chúng có thể không bỏ chạy được sao. Trước tiên không nói đến các thế lực khác đều có thể tùy lúc chiếm thành, chỉ cần mấy nhóm sơn tặc cường đạo ở xung quanh đây thôi cũng đủ khiến cho bọn họ kinh hãi run sợ không dám sống qua ngày rồi." Ngừng lại một lát, Từ Ngạo Thiên vỗ vỗ bả vai Phương Tử Vũ nói:"Đi thôi, trước tiên tìm chút gì ăn cái đã."
Phương Tử Vũ sửng sốt, lập tức nhớ ra Từ Ngạo Thiên còn chưa luyện đến tích cốc kỳ, gật đầu không nói.
Hai người đi đến một cái quán cơm, Từ Ngạo Thiên mở cửa quán, nói:"Phương gia xin mời vào, tùy tiện tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, tiểu nhân lập tức nhóm lửa vì Phương gia làm vài món nhắm sở trường."
Phương Tử Vũ bật cười, đi vào trong, ngồi xuống cái bàn tròn lớn chính giữa gian phòng.
Chủ quán bởi vì bỏ đi mới được vài ngày cho nên cái bàn này chỉ dính một ít bụi bẩn.
Chỉ một lát sau, Từ Ngạo Thiên từ trong nhà bếp đi ra xách theo hai cái bình lớn, đặt lên bàn vẻ mặt đau khổ nói:"Đồ vật đều đã mốc meo hết cả không thể ăn được, chỉ tìm được hai vò rượu này."
Chùi đi đám bùn đất mở nắp bình, nhất thời mùi rượu thơm lừng sộc vào mũi. Từ Ngạo Thiên bưng bình rượu lên từng ngụm từng ngụm uống thống khoái.
Phương Tử Vũ cảm thấy thú vị, cũng quơ lấy vò rượu còn lại mở nắp đưa lên miệng uống vào một ngụm lớn. Đột nhiên'Phì' một tiếng, phun hết cả rượu trong miệng ra, đưa tay quệt miệng hô lên:"Cay quá, cay quá."
Thấy Từ Ngạo Thiên cười lớn không thôi, Phương Tử Vũ cả giận nói:"Có cái gì đáng cười đâu."
Từ Ngạo Thiên cười nói:"Lần đầu tiên nhìn thấy có người bị sặc rượu."
Phương Tử Vũ tức giận nói:"Lần đầu tiên uống rượu bị sặc cũng rất bình thường."
Từ Ngạo Thiên ngạc nhiên nói:"Đệ chưa từng uống rượu?"
Phương Tử Vũ tức giận nói:"Không ai cho đệ uống."
Từ Ngạo Thiên nghĩ cũng thấy đúng, lúc trước hai người bọn họ ăn xin ngay cả cơm cũng không có mà ăn chứ đừng nói đến có tiền mua rượu. Sau này, Phương Tử Vũ vẫn một mực ở trên Ngọc Hư cung, nơi đó kiêng rượu cấm đồ ăn mặn, thế thì làm sao có rượu mà uống. Bản thân nó lần đầu tiên uống rượu là lúc lão ăn mày thu nuôi nó còn sống, khi đó lão ăn mày vất vả lắm mới kiếm được ít rượu, đem nó trở thành bảo bối canh giữ suốt ngày. Mà Từ Ngạo Thiên cũng là vô ý phát hiện ra mới nổi lòng hiếu kỳ, vụng trộm uống thử, từ đó về sau liền thích luôn vật ở trong chén đó. Nhớ lại tình cảnh bản thân lần đầu tiên uống rượu bị mùi rượu sộc lên mũi, Từ Ngạo Thiên không nhịn được cười rộ lên.
Phương Tử Vũ hỏi:"Huynh lại cười cái gì thế?"
Từ Ngạo Thiên thu hồi tâm tình, thấy Phương Tử Vũ vẻ mặt kỳ quái nhìn mình, lắc đầu cười nói:"Không có gì, chỉ nghĩ đến một số việc trước kia mà thôi." Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, ánh chiều tà chiếu xuống con đường càng tăng thêm vẻ hoang vắng điều hiu, lắc đầu nói:"Một cái thành thị phồn thịnh an cư lạc nghiệp, nháy mắt gặp phải kiếp nạn, thật là đáng điếc!"
Phương Tử Vũ nhấp một ngụm rượu nhỏ, phát giác rượu vào miệng cay cay, trôi xuống bụng sinh ra một cỗ nhiệt ấm áp, rất là thoải mái. Xoay bình rượu trên tay hỏi:"Huynh bây giờ có dự định gì không?"
Từ Ngạo Thiên lắc đầu thở dài nói:"Ta muốn giúp đỡ những bách tính lầm than kia."
Phương Tử Vũ đặt vò rượu trên tay xuống hỏi:"Giúp thế nào?"
Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:"Không biết, đi một bước tính một bước. Đệ thì sao?"
Phương Tử Vũ nói:"Đệ muốn đề thăng tu vi của bản thân trước đã."
Từ Ngạo Thiên sửng sốt hỏi:"Để báo thù sao?"
Phương Tử Vũ hai mắt đậm đặc sát khí, trầm giọng nói:"Rốt cuộc có một ngày đệ sẽ khiến cho bọn chúng hối hận về những việc đã gây ra."
Từ Ngạo Thiên thở dài:"Tử Vũ, mối thù hủy gia, mối hận diệt môn đương nhiên là nên báo, nhưng đừng lạm sát kẻ vô tội đấy."
Phương Tử Vũ khẽ nói:"Đệ có chừng mực."
Từ Ngạo Thiên nâng vò rượu lên nói:"Đến, vì tương lai đệ có thể tự tay giết chết cừu nhân, cụng ly!"
"Cộp!"
Hai vò rượu chạm nhau, hai người đều uống vào một ngụm lớn. Chỉ là Phương Tử Vũ uống xong nhịn không được không ngừng ho khan.
Từ Ngạo Thiên bật cười nói:"Xem ra đệ còn phải học thêm nữa."
Điều hòa lại hơi thở, Phương Tử Vũ cười nói:"Rượu ngon!"
Hai người nhìn nhau, rồi ôm bụng cười to.
Từ Ngạo Thiên dụi mắt, cười nói:"Huynh chưa bao giờ thấy đệ cười thoải mái như vậy."
Phương Tử Vũ nghe vậy thu liễm nụ cười, từ tốn nói:"Đệ chỉ cười với huynh thôi."
Cảm nhận được tình ý chân thành của Phương Tử Vũ, Từ Ngạo Thiên bất giác cảm động, nói:"Tử Vũ, gặp được đệ quả thật là tốt."
Phương Tử Vũ thoải mái tựa lưng vào thành ghế, thở dài một hơi, thản nhiên nói:"Gặp được huynh mới là may mắn của đệ."
Lắc đầu, Từ Ngạo Thiên cười nói:"Chúng ta thế nào lại lằng nhằng giống các bà các chị rồi." Nhấc vò rượu lên, hô to:"Đến, uống hết nó, sau đó chúng ta xông vào giang hồ."
"Cộp!" Hai vò rượu một lần nữa lại chạm nhau.
Tình huynh đệ như rượu, ủ càng lâu càng nồng.
--------------------------------